Trang Chủ BIỆN GIÁO Pause for Power 91-100

Pause for Power 91-100

13
0
SHARE

NGÀY 91

Kẻ thù của Thập tự giá

Đọc Phi-líp 3:17-19

Như tôi đã nói với anh em trước đây và bây giờ tôi xin nhắc lại, ngay cả trong nước mắt, nhiều người sống như kẻ thù của thập tự giá Đấng Christ.

Phi-líp 3:18

Thập tự giá của Chúa Giê-su Christ là chủ đề của Kinh Thánh, là trọng tâm của Phúc Âm, và là nguồn ngợi khen chính yếu trên thiên đàng. Thập tự giá là bằng chứng cho tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho tội nhân và lòng căm ghét tội lỗi của Ngài. Vậy những người theo Do Thái giáo là “kẻ thù của thập tự giá Đấng Christ” theo nghĩa nào? Một mặt, thập tự giá đã chấm dứt tôn giáo Cựu Ước. Nhờ sự chết và sự phục sinh của Ngài, Chúa Giê-su đã hoàn tất một “phép cắt bì thuộc linh”, khiến cho việc cắt bì theo nghi lễ trở nên không cần thiết (xem Cô-lô-se 2:10-13). Mọi điều mà những người theo Do Thái giáo chủ trương đã bị loại bỏ bởi sự chết của Đấng Christ trên thập tự giá.

Hơn nữa, thập tự giá đã lên án mọi điều mà họ sống vì nó. Chúa Giê-su đã phá đổ bức tường ngăn cách giữa người Do Thái và dân ngoại (Ê-phê-sô 2:11-18), và những người theo Do Thái giáo đang xây dựng lại bức tường đó.

Những tín đồ chân chính đóng đinh xác thịt. Họ cũng đóng đinh thế gian. Tuy nhiên, những người theo Do Thái giáo lại chỉ nghĩ đến “những điều thuộc về thế gian” (Phi-líp 3:19). Chính thập tự giá mới là trọng tâm trong đời sống của các tín đồ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã suy nghĩ bao nhiêu về ý nghĩa của thập tự giá? Bạn “vinh quang” trong thập tự giá bằng những cách nào?

NGÀY 92

Không có chỗ cho sự kiêu ngạo

Đọc 1 Cô-rinh-tô 4:1-13

Tôi thấy dường như Chúa đã đặt chúng ta, những sứ đồ, vào vị trí cuối cùng của đám rước, giống như những người bị kết án tử hình trong đấu trường.

1 Cô-rinh-tô 4:9

Sự kiêu ngạo không có chỗ trong chức vụ. Nếu một nhà lãnh đạo thực sự vĩ đại như Phao-lô tự coi mình “là người được xuất hiện vào vị trí cuối cùng của cuộc diễu hành”, thì điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến những người còn lại trong chúng ta? Các tín hữu đã sai lầm khi đánh giá các mục sư bằng những tiêu chuẩn khác ngoài những tiêu chuẩn Chúa ban cho. Họ cũng sai lầm khi khoe khoang về những người giảng đạo mà họ yêu mến. Điều này không có nghĩa là những tôi tớ trung thành không nên được công nhận và tôn vinh (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:12-13), nhưng trong mọi sự, Đức Chúa Trời phải được tôn vinh.

Phao-lô là một kẻ dại dột theo tiêu chuẩn của thế gian. Nếu ông vẫn là một rabbi Do Thái, ông đã có thể đạt đến những đỉnh cao trong Do Thái giáo(Ga-la-ti 1:14). Người Cô-rinh-tô tự cho mình là khôn ngoan, nhưng thực ra họ lại là những kẻ dại dột trước mặt Chúa. Bằng cách dựa dẫm vào sự khôn ngoan và tiêu chuẩn của thế gian, họ đã hành động như những kẻ dại dột. Nhiều khi, khôn ngoan về mặt tâm linh lại trở nên dại dột trước mắt thế gian (1 Cô-rinh-tô 3:18). Tôi thường thấy mình trích dẫn lời của Jim Elliot, một người tử vì đạo: “Người nào cho đi những gì mình không thể giữ để được những gì mình không thể mất thì không phải là kẻ dại dột.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Những điều gì bạn “không thể giữ”? Những điều gì bạn “không thể mất”?

NGÀY 93

Khải Tượng của Ê-sai

Đọc Ê-sai 4-6

Tôi nghe tiếng Chúa phán: “Ta sẽ sai ai đi? Ai sẽ đi cho chúng ta?” Tôi thưa: “Có con đây. Xin hãy sai con!”

Ê-sai 6:8

Bất kỳ ai đọc vài chương đầu của sách Ê-sai đều có thể tự hỏi: “Người này có quyền gì mà phán xét?” Câu trả lời nằm trong chương 6: Lời tường thuật của Ê-sai về ơn gọi phục vụ của ông. Trước khi công bố bất kỳ “tai họa” nào cho người khác, trước tiên ông đã xưng nhận tội lỗi của chính mình.

Việc nhìn thấy một Đức Chúa Trời thánh khiết và âm thanh của bài thánh ca thờ phượng đã mang lại sự thuyết phục lớn lao cho lòng Ê-sai. Ê-sai kêu cầu được thanh tẩy nội tâm, và Đức Chúa Trời đã đáp ứng nhu cầu của ông. Nếu cảnh tượng này diễn ra trên đất, than hồng hẳn phải đến từ bàn thờ bằng đồng, nơi máu sinh tế đã đổ ra, hoặc có lẽ từ lư hương của thầy tế lễ thượng phẩm trong Ngày Lễ Chuộc Tội (Lê-vi Ký 16:12). Sự thanh tẩy của Ê-sai đến từ máu và lửa, và Lời Chúa đã xác nhận điều đó. Trước khi chúng ta có thể phục vụ người khác, chúng ta phải để Chúa phục vụ chính mình. Trước khi chúng ta thốt lên “khốn nạn” cho người khác, chúng ta phải thành tâm nói: “Khốn nạn cho tôi!”. Sự kết án của Ê-sai dẫn đến sự xưng tội, và sự xưng tội dẫn đến sự thanh tẩy (1 Giăng 1:9).

“Hãy đi và nói” vẫn là mệnh lệnh của Chúa dành cho dân Ngài. Ngài đang chờ đợi chúng ta đáp lại: “Có Ta đây. Xin hãy sai Ta!”

CẦN SUY NGẪM

Bạn có sẵn lòng nói: “Có Ta đây. Xin hãy sai Ta!” không? Tại sao có hoặc tại sao không?

NGÀY 94

Đếm ngược

Đọc Gia-cơ 4:13-14

Bạn thậm chí không biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai. Cuộc sống của bạn là gì? Bạn chỉ như hơi nước, hiện ra trong chốc lát rồi tan biến.

Gia-cơ 4:14

Chúng ta đếm số năm của mình vào mỗi dịp sinh nhật, nhưng Chúa bảo chúng ta đếm các ngày của mình (Thi Thiên 90:12). Suy cho cùng, chúng ta sống từng ngày một. Chúng ta không thể chỉ “dùng hết cuộc đời”; và chúng ta chắc chắn không muốn “phí phạm cuộc đời”. Chúng ta phải đầu tư cuộc đời mình vào những điều vĩnh cửu.

Đức Chúa Trời bày tỏ ý muốn và Lời Ngài, vậy mà hầu hết mọi người lại bỏ qua Kinh Thánh. Trong Kinh Thánh, Đức Chúa Trời ban cho những lời răn dạy, nguyên tắc và lời hứa có thể hướng dẫn chúng ta trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Chúng ta không có sự khôn ngoan để nhìn thấy tương lai, cũng không có năng lực để kiểm soát tương lai. Việc chúng ta khoe khoang là tội lỗi. Thật ngu ngốc biết bao khi con người bỏ qua ý muốn của Đức Chúa Trời. Giống như đi qua những khu rừng rậm tối tăm mà không có bản đồ, hay vượt qua biển cả dữ dội mà không có la bàn.

Khi tôi đến thăm Hang động Mammoth ở Kentucky, tôi đã rất ấn tượng với mê cung đường hầm và bóng tối dày đặc khi đèn tắt. Khi chúng tôi đến “Pulpit Rock”, người hướng dẫn đã đưa ra một tuyên bố năm chữ từ đó: “Hãy luôn sát cánh cùng người hướng dẫn của bạn.” (Stay close to your guide.) Một lời khuyên thật hay!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Nếu bạn biết mình chỉ còn một tuần để sống, hãy liệt kê tất cả những điều bạn muốn làm trong tuần đó.

NGÀY 95

Vấn Đề Pháp Lý

Đọc Rô-ma 4:16-25

[Chúa Giê-su, Chúa chúng ta] đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta và được sống lại để chúng ta được xưng công chính.

(Rô-ma 4:25)

Sự xưng công chính là hành động của Đức Chúa Trời, qua đó Ngài tuyên bố những tội nhân tin Chúa là công chính trong Đấng Christ, dựa trên công việc đã hoàn tất của Đấng Christ trên thập tự giá. Mỗi phần của định nghĩa này đều quan trọng, vì vậy chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng.

Sự xưng công chính là một hành động, không phải một quá trình. Không có mức độ xưng công chính nào; mỗi tín đồ chúng ta đều có cùng một quyền đứng trước mặt Đức Chúa Trời. Hơn nữa, sự xưng công chính là điều do Đức Chúa Trời thực hiện, chứ không phải do chúng ta. Chúng ta không thể tự xưng công chính trước mặt Đức Chúa Trời. Quan trọng nhất, sự xưng công chính không có nghĩa là Đức Chúa Trời làm cho chúng ta trở nên công chính, mà là Ngài tuyên bố chúng ta là công chính. Sự xưng công chính là một vấn đề pháp lý. Đức Chúa Trời đặt sự công chính của Đấng Christ vào hồ sơ của chúng ta thay vì tội lỗi của chính chúng ta. Và không ai có thể thay đổi những hồ sơ này.

Chúng ta không nên nhầm lẫn giữa sự xưng công chính và sự thánh hóa. Sự thánh hóa là quá trình Đức Chúa Trời khiến các tín đồ ngày càng giống Đấng Christ hơn. Sự thánh hóa có thể thay đổi từng ngày. Sự xưng công chính không bao giờ thay đổi. Khi chúng ta tin nhận Đấng Christ, Đức Chúa Trời tuyên bố chúng ta là công chính, và lời tuyên bố đó sẽ không bao giờ bị bãi bỏ. Đức Chúa Trời nhìn chúng ta và đối xử với chúng ta như thể chúng ta chưa từng phạm tội!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Việc Đức Chúa Trời xưng công chính cho bạn có ý nghĩa gì đối với bạn? Sự xưng công chính của Đức Chúa Trời được bày tỏ như thế nào trong cuộc đời bạn?

NGÀY 96

Đầu tiên, Tin dữ

Đọc Gióp 1:6-19

Các con trai và con gái ông đang ăn uống tại nơi nhà anh cả của họ, 19 kìa một ngọn gió lớn từ phía bên kia sa mạc thổi đến, làm cho bốn góc nhà rung rinh, nhà sập xuống đè chết các người trẻ tuổi; chỉ một mình tôi thoát khỏi đặng báo tin cho ông.

Gióp 1:18-19

Chỉ trong một ngày, Gióp bị cướp hết tài sản, và tất cả con cái ông đều bị chết trong một cơn gió bão (Gióp 143-19).

Gióp biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông không biết tại sao như vậy. Bởi vì tác giả cho phép chúng ta đến thăm phòng hội kiến trên thiên đàng và nghe Đức Chúa Trời và Sa-tan nói chuyện, nên chúng ta biết (câu 12).

Một số sự thật quan trọng nổi lên từ cảnh này, một trong số đó là Đức Chúa Trời là Đấng tối cao trong mọi sự. Ngài ngự trên ngai vàng trên thiên đàng, các thiên sứ thi hành ý muốn của Ngài và báo cáo với Ngài, và ngay cả Sa-tan cũng không thể làm gì dân sự của Đức Chúa Trời nếu không được Ngài cho phép. “Đấng Toàn Năng” là một trong những danh xưng chính của Đức Chúa Trời trong sách Gióp, được sử dụng ba mươi mốt lần. Ngay từ đầu, tác giả nhắc nhở chúng ta rằng, bất kể điều gì xảy ra trên thế gian này và trong cuộc sống của chúng ta, Đức Chúa Trời ngự trên ngai và nắm giữ mọi sự. Có thể chúng ta không biết tại sao Đức Chúa Trời lại cho phép một số điều xảy ra cho đến khi lên thiên đàng. Trong khi đó, chúng ta bước đi bởi Đức Tin và cùng Gióp nói: “Nguyện danh Đức Giê-hô-va được ngợi khen” (21).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Những sự kiện xảy ra với Gióp khiến bạn cảm thấy thế nào về Đức Chúa Trời?

NGÀY 97

Hai Tấm Gương Tốt

 Đọc Hê-bơ-rơ 3:1-11

Hãy suy ngẫm về Chúa Giê-su, sứ đồ và thầy tế lễ thượng phẩm mà chúng ta xưng nhận.

Hê-bơ-rơ 3:1

Chúa Giê-su Christ không chỉ là Sứ đồ; Ngài còn là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm. Thực tế, Chúa Giê-su Christ có danh hiệu “thầy tế lễ thượng phẩm vĩ đại” (Hê-bơ-rơ 4:14),

Là Sứ đồ, Chúa Giê-su Christ đại diện cho Đức Chúa Trời trước mặt dân sự, và là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm, giờ đây Ngài đại diện cho dân sự trước mặt Đức Chúa Trời trên trời. Dĩ nhiên, Môi-se cũng đã hoàn thành những chức vụ tương tự; vì ông đã dạy dỗ dân Y-sơ-ra-ên về lẽ thật của Đức Chúa Trời, và ông đã cầu nguyện cho dân Y-sơ-ra-ên khi gặp Đức Chúa Trời trên núi (Xuất Ê-díp-tô Ký 32:30-32). Môi-se chủ yếu là tiên tri của luật pháp, trong khi Chúa Giê-su Christ là sứ giả của ân điển Đức Chúa Trời (Giăng 1:17). Môi-se đã giúp chuẩn bị con đường cho Đấng Cứu Thế đến trần gian.

Tuy nhiên, tác giả sách Hê-bơ-rơ lưu ý rằng cả Môi-se và Chúa Giê-su Christ đều trung tín trong công việc Đức Chúa Trời giao phó cho họ làm. Môi-se không phải là người vô tội, như Chúa Giê-su Christ, nhưng ông trung tín và vâng theo ý muốn của Đức Chúa Trời (Dân Số Ký 12:7). Điều này sẽ là một sự khích lệ cho những tín đồ Do Thái vào thế kỷ thứ nhất tiếp tục trung tín với Đấng Christ, ngay cả giữa những thử thách cam go mà họ đang trải qua. Thay vì quay lại với Môi-se, họ nên noi gương Môi-se và trung tín với sự kêu gọi của mình.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Đời sống tâm linh của bạn có thể cải thiện như thế nào nếu bạn noi gương lòng trung tín của Môi-se? Bạn có cơ hội nào để bày tỏ lòng trung tín?

NGÀY 98

Lòng Thương Xót và Sự Thành Tín

Đọc Hê-bơ-rơ 2:10-18

Vì lý do này, [Chúa Giê-su] phải chịu giống anh em mình trong mọi sự, để Ngài có thể trở thành thầy tế lễ thượng phẩm nhân từ và trung tín trong sự hầu việc Đức Chúa Trời, và để Ngài có thể chuộc tội cho dân sự.

Hê-bơ-rơ 2:17

Chúa Giê-su Christ vừa nhân từ vừa thành tín: Ngài nhân từ với dân sự và thành tín với Đức Chúa Trời. Ngài không bao giờ có thể thất bại trong chức vụ tế lễ của mình. Ngài đã hy sinh cần thiết cho tội lỗi chúng ta để chúng ta có thể được hòa giải với Đức Chúa Trời. Ngài không cần phải hy sinh cho chính mình vì Ngài vô tội.

Nhưng điều gì xảy ra khi chúng ta, những người đã được cứu, bị cám dỗ phạm tội? Ngài luôn sẵn sàng giúp đỡ chúng ta! Ngài đã bị cám dỗ khi còn ở trên đất, nhưng không một cám dỗ nào thắng được Ngài (Hê-bơ-rơ 4:14-15). Bởi vì Ngài đã chiến thắng mọi kẻ thù. Ngài có thể ban cho chúng ta ân điển cần thiết để chiến thắng cám dỗ (câu 16). Từ cứu giúp trong bản King James (hoặc sự giúp đỡ trong bản New International Version) trong Hê-bơ-rơ 2:18 theo nghĩa đen có nghĩa là “chạy đến khi nghe tiếng khóc của trẻ thơ.” Nó có nghĩa là “mang đến sự giúp đỡ khi cần thiết.” Các thiên thần có thể phục vụ chúng ta (Hê-bơ-rơ 1:14), nhưng họ không thể giúp chúng ta trong những lúc bị cám dỗ. Chỉ có Chúa Giê-su Christ mới có thể làm điều đó, và Ngài có thể làm điều đó bởi vì Ngài đã trở nên người phàm, chịu khổ và chết vì chúng ta.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Gần đây, Chúa Giê-su đã thương xót bạn bằng những cách cụ thể nào?

NGÀY 99

Không phải vì tôi

Đọc Ga-la-ti 1:13-24

Và họ ngợi khen Đức Chúa Trời vì cớ tôi.

Ga-la-ti 1:24

Nếu Phao-lô quan tâm đến việc tôn vinh bản thân, ông có thể vẫn là một ra-bi Do Thái và có lẽ trở thành người kế nhiệm Gamaliel. Nhưng chính sự vinh hiển của Đức Chúa Trời đã thúc đẩy Phao-lô, và điều này cũng nên thúc đẩy cuộc sống của chúng ta.

Khi Charles Haddon Spurgeon còn là một nhà truyền giáo trẻ, cha ông, Mục sư John Spurgeon, đã đề nghị Charles đi học đại học để nổi tiếng. Charles được sắp xếp để gặp Tiến sĩ Joseph Angus, hiệu trưởng trường Cao đẳng Stepney, London. Họ sẽ gặp nhau tại nhà của ông Macmillan ở Cambridge, và Charles đến đúng giờ đã hẹn. Ông đã đợi hai tiếng đồng hồ, nhưng vị tiến sĩ uyên bác đó đã không xuất hiện. Khi Charles cuối cùng hỏi thăm về người đàn ông đó, ông phát hiện ra rằng Tiến sĩ Angus đã đợi ở một phòng khác và vì một cuộc hẹn khác nên đã rời đi. Thất vọng, Charles rời đi để đi ra giảng đạo. Trong lúc đang đi, ông nghe thấy một giọng nói rõ ràng phán với mình: “Ngươi còn tìm việc lớn cho mình sao? Chớ tìm!” (Giê-rê-mi 45:5). Từ khoảnh khắc đó, Charles quyết tâm làm theo ý muốn Chúa để tôn vinh Ngài, và Chúa đã ban phước cho ông theo những cách đặc biệt.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn mang vinh quang cho Chúa bằng những cách nào?

NGÀY 100

Động lực cho chức vụ

Đọc 2 Cô-rinh-tô 4:1-6

Vì nhờ lòng thương xót của Đức Chúa Trời, chúng ta có được chức vụ này, nên chúng ta không nản lòng

2 Cô-rinh-tô 4:1

Cách chúng ta nhìn nhận chức vụ của mình sẽ quyết định cách chúng ta sẽ hoàn thành nó. Nếu chúng ta xem việc phục vụ Chúa Giê-su Christ là một gánh nặng, chúng ta sẽ trở nên vất vả và chỉ làm những gì được giao phó. Một số người thậm chí còn xem việc phục vụ Cơ Đốc giáo là một hình phạt từ Đức Chúa Trời. Khi Phao-lô nghĩ đến việc mình là một người hầu việc Chúa Giê-su Christ, ông đã được tràn đầy ân điển và lòng thương xót của Đức Chúa Trời.

Thái độ tích cực của ông đối với chức vụ đã giúp ông không bỏ cuộc. Ông thú nhận với người Cô-rinh-tô rằng những thử thách của ông ở Tiểu Á gần như đã khiến ông tuyệt vọng (2 Cô-rinh-tô 1:8). Mặc dù có những ân tứ tuyệt vời và kinh nghiệm phong phú, Phao-lô vẫn là con người và dễ bị những yếu đuối của con người. Nhưng làm sao ông có thể nản lòng khi đang tham gia vào một chức vụ tuyệt vời như vậy? Tiếng gọi thiêng liêng đi kèm với sự ban năng lực thiêng liêng; ông biết rằng Chúa sẽ dẫn dắt ông.

Một nhà truyền giáo Giám Lý nản lòng đã viết thư cho nhà truyền giáo vĩ đại người Scotland Alexander Whyte để xin lời khuyên. Liệu ông có nên từ bỏ chức vụ không? “Đừng bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ việc giảng đạo!” Whyte viết cho ông. “Các thiên sứ quanh ngai ghen tị với công việc vĩ đại của ông!” Đó là kiểu trả lời mà Phao-lô hẳn đã viết, kiểu trả lời mà tất cả chúng ta cần suy ngẫm mỗi khi cảm thấy công việc của mình trở nên vô ích.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Chức vụ của bạn có phải là điều khiến các thiên sứ ghen tị không? Tại sao có hoặc tại sao không?

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên