
Khá bền giữ những điều mình đã có, cho tới chừng ta đến.
Khải Huyền 2:25
Trước khi Chúa đoán xét thế gian tội lỗi (Khải Huyền 6-18), Ngài đoán xét bảy Hội Thánh tại vùng Tiểu Á (Khải Huyền 2-3), bởi vì sự đoán xét thiên thượng bắt đầu từ nhà của Đức Chúa Trời (1 Phi-e-rơ 4:17). Năm trong số bảy Hội Thánh đã đánh mất một số phẩm chất trong đời sống Cơ Đốc và mục vụ nên cần được uốn nắn. Hội Thánh Ê-phê-sô đã đánh mất tình yêu thương dành cho Đức Chúa Giê-su, họ chỉ hoạt động cách máy móc. G. Campbell Morgan nhận định rằng họ “hữu danh vô thực.” Hội Thánh Bẹt-găm đánh mất niềm tin thuần khiết, Hội Thánh Thi-a-ti-rơ dù chịu nhiều đau khổ nhưng đã đánh mất những con người tin kính để dẫn dắt và dạy dỗ Hội Thánh. Chỉ số ít những Cơ Đốc Nhân thật bước đi trong sự thánh khiết, còn những tín hữu ở Lao-đi-xê thì có những giá trị sai lệch và hâm hẩm trong mối liên hệ với Đức Chúa Giê-su. Đức Chúa Giê-su sẽ trở lại, mỗi Cơ Đốc Nhân sẽ đứng trước tòa án Đấng Christ và chịu Ngài đoán xét. Tuy nhiên, Chúa cho con dân của Ngài có cơ hội sửa chữa những sai sót và chuẩn bị chính mình sẵn sàng cho sự trở lại của Ngài. Làm thế nào chúng ta giữ vững những điều Chúa đã ban cho chúng ta?
Chúng ta cần nhận biết những gì chúng ta đang nắm giữ là món quà quý báu từ Đức Chúa Trời. Những con người thánh của Đức Chúa Trời đã phải trả giá để viết nên Kinh Thánh, và chính Đức Chúa Giê-su đã trả cái giá của Kinh Thánh. Xuyên suốt nhiều thế kỷ, những đầy tớ tận tụy của Đức Chúa Trời đã chịu bắt bớ, bị cầm tù, và thậm chí bị giết bởi vì họ đã dịch Kinh Thánh, phổ biến Kinh Thánh, hoặc giảng về Kinh Thánh. Các mục sư có bày tỏ lòng yêu mến của họ đối với lẽ thật của Đức Chúa Trời hay không khi họ không nghiên cứu Kinh Thánh và mượn ý từ bài giảng của các mục sư khác? Nếu chúng ta lên ý tưởng và các trò chơi cho lớp học Trường Chủ Nhật nhưng lại phớt lờ Kinh Thánh, chúng ta sẽ truyền đạt điều gì cho thế hệ tiếp theo? Chúng ta có dùng âm nhạc thờ phượng dựa trên Kinh Thánh hay không?
Chúng ta cần nhận biết những gì chúng ta có là cần thiết để hầu việc Chúa hiệu quả. Hội Thánh đầu tiên đã tập trung vào sự cầu nguyện và mục vụ Lời Chúa (Công vụ 6:4). Làm thế nào Đức Thánh Linh có thể cáo trách tội lỗi của những người chưa tin nếu chúng ta không công bố lẽ thật của Đức Chúa Trời? Đức Chúa Giê-su dạy dỗ các môn đồ, và họ tiếp tục dạy dỗ cho dân chúng phải yêu kính Đức Chúa Trời, yêu thương lẫn nhau, và yêu thương người lạc mất; bởi lời chứng đầy tình yêu thương của họ, hàng ngàn người được tiếp nhận vào vương quốc Chúa. Tôi e sợ rằng ngày hôm nay công nghệ và sự giải trí đã trở nên quan trọng hơn Lời Chúa và sự cầu nguyện. Cơ Đốc Nhân đang bắt chước theo văn hóa đời này thay vì sống ngược lại với thế gian. “Song khi Con người đến, há sẽ thấy đức tin trên mặt đất chăng?” (Lu-ca 18:8).
Hãy suy nghĩ về điều này: những gì chúng ta có ngày hôm nay có thể bị đánh mất ngày mai. Mỗi một Hội Thánh địa phương chỉ cách sự diệt vong trong gang tấc. Tôi e ngại không biết có bao nhiêu người đi nhà thờ thật sự được tái sinh? Chúng ta có cẩn thận lựa chọn người lãnh đạo và giáo sư dạy đạo hay không? Chúng ta có thực hành 2 Ti-mô-thê 2:2? Sa-tan là kẻ thù, và một trong những chiến lược cao nhất của nó, đó là đặt để những người vô tín vào vị trí lãnh đạo trong Hội Thánh địa phương. “Thật anh em chẳng có cớ mà khoe mình đâu! Anh em há chẳng biết rằng một chút men làm cho cả đống bột dậy lên sao?” (1 Cô-rinh-tô 5:6).
Điều chúng ta đang giữ có thể được bảo vệ. Chúng ta phải trân trọng những kho báu thuộc linh mà chúng ta có; chúng ta phải tôn vinh Đức Chúa Giê-su; chúng ta phải giảng dạy và hát Lời Chúa; chúng ta phải cẩn thận huấn luyện mỗi thế hệ mới; chúng ta phải chinh phục những người chưa tin và dạy dỗ họ; đồng thời chúng ta phải để mắt tới những cạm bẫy của kẻ thù. Khi người lãnh đạo ngủ, Sa-tan sẽ gieo những kẻ giả mạo (Ma-thi-ơ 13:25), những kẻ giả mạo này sẽ phá hủy Hội Thánh. Điều quan trọng là chúng ta phải tỉnh thức, cầu nguyện và vâng theo Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
Bởi ơn của Đức Chúa Trời, hãy tỉnh thức, cảnh giác và quyết tâm giữ vững những gì mình có!
Hãy chuyên tâm cho được đẹp lòng Đức Chúa Trời như người làm công không chỗ trách được, lấy lòng ngay thẳng giảng dạy lời của lẽ thật.
2 Ti-mô-thê 2:15
Lời kết
Đấng làm chứng cho những điều ấy, phán rằng: Phải, ta đến mau chóng. A-men, lạy Đức Chúa Jêsus, xin hãy đến!
Khải Huyền 22:20
Đây là lời cầu nguyện cuối cùng trong Kinh Thánh. Từ Sáng Thế Ký 4:26, khi con người “bắt đầu cầu khẩn danh Đức Giê-hô-va,” cho đến Khải Huyền 22:20, Kinh Thánh đã ghi lại những con người đức tin kêu cầu danh Chúa và được Ngài đáp lời. Những khách lữ hành như Áp-ra-ham và Sa-ra được nhận biết qua lều trại và bàn thờ mà họ lập. Lều trại nói lên họ là những người tạm trú và bàn thờ nói lên họ đang thờ một Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật. Tại bàn thờ, họ dâng những của lễ cho Chúa, thờ phượng Ngài và cầu nguyện. Khi đọc Kinh Thánh, bạn sẽ nhận thấy nhiều người ở nhiều nơi kêu cầu Đức Chúa Trời ban mọi thứ phước cho họ. Y-sác cầu nguyện để vợ của ông sẽ có con (Sáng 25:21-26), Gia-cốp cầu nguyện để người anh của mình là Ê-sau sẽ chấp nhận ông (32:9-32). Đã bao lần Môi-se cầu nguyện, không phải cho ông nhưng cho dân Y-sơ-ra-ên đầy lỗi lầm! Không vì sự cầu thay của Môi-se, Đức Chúa Trời đã hủy diệt toàn bộ dân sự. Giê-rê-mi và Đa-ni-ên là những con người cầu nguyện. Nê-hê-mi thường cầu nguyện trong quá trình tái thiết tường thành Giê-ru-sa-lem. Đức Chúa Giê-su cầu nguyện, và các môn đồ của Ngài cũng vậy, đặc biệt là Phao-lô. Những con người cầu nguyện trong Kinh Thánh làm chứng cho chúng ta rằng sự cầu nguyện không phải là điều xa xỉ nhưng là thiết yếu.
Khi lời cầu nguyện trong Khải Huyền 22:20 được đáp lời, đó là khi Đấng Christ tái lâm vì Hội Thánh của Ngài, khi ấy mục vụ cầu nguyện của chúng ta sẽ kết thúc, bởi vì tôi không còn tìm thấy trong Kinh Thánh ghi rằng chúng ta sẽ tiếp tục cầu nguyện trong thân thể vinh hiển trên thiên đàng. Trong câu Kinh Thánh này, chúng ta cầu xin Đức Chúa Giê-su quay trở lại với chúng ta, trong khi đó, ngày nay Đức Chúa Giê-su đang kêu gọi con người đến với Ngài. Từ đến là trọng tâm của lời cầu nguyện này. Đức Chúa Giê-su mời gọi những con người mệt nhọc đến với Ngài để được yên nghỉ (Ma-thi-ơ 11:28-30) và Ngài kêu gọi người đói khát đến với Ngài để có thức ăn và nước uống (Giăng 6:35; 7:37-39).
Nhưng nếu chúng ta đang cầu nguyện lời cầu nguyện này, chúng ta có chắc rằng mình đã sẵn sàng gặp Chúa tái lâm? Nhiều lần trong các câu chuyện ngụ ngôn, Đức Chúa Giê-su cảnh báo đám đông hãy sẵn sàng đón Chúa tái lâm. “Lưng các ngươi phải thắt lại, đèn các ngươi phải thắp lên… Phước cho những đầy tớ ấy, khi chủ về thấy họ thức canh… Các ngươi cũng vậy, hãy chực cho sẵn sàng, vì Con người sẽ đến trong giờ các ngươi không ngờ.” (Lu-ca 12:35, 37, 40). Một người bạn của tôi tin chắc rằng trước khi Chúa đến sẽ có một số sự kiện xảy ra. Chúng tôi cùng dự một hội nghị và tôi đã hỏi anh ta: “Anh có nghĩ Đức Chúa Giê-su sẽ tái lâm hôm nay?” Anh ta trả lời mạnh mẽ rằng: “Không!” Tôi nói: “Vậy tốt nhất anh nên sẵn sàng, bởi vì Chúa phán Ngài sẽ trở lại trong lúc anh không ngờ.”
Việc chờ đợi sự trở lại của Đấng Christ phải là động lực thúc đẩy chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Đức Chúa Giê-su phán rằng: “Kìa, ta đến như kẻ trộm. Phước cho kẻ tỉnh thức và giữ gìn áo xống mình, đặng khỏi đi lõa lồ và người ta không thấy sự xấu hổ mình.” (Khải Huyền 16:15). “Vậy bây giờ, hỡi các con cái bé mọn ta, hãy ở trong Ngài, hầu cho, nếu Ngài hiện đến, chúng ta cũng đầy sự vững lòng, không bị hổ thẹn và bị quăng xa khỏi Ngài trong kỳ Ngài ngự đến.” (1 Giăng 2:28). Từ hổ thẹn thể hiện hình ảnh một người đầy tớ bước lui lại trong sự xấu hổ khi người chủ trở về xử lý và phơi bày sự không vâng lời của anh ta. Điều này nói lên rằng một số người sẽ xấu hổ khi gặp Đức Chúa Giê-su tái lâm.
Trung tín cầu nguyện xin Chúa trở lại sẽ giúp chúng ta sẵn sàng.
Nầy, ta đến mau chóng, và đem phần thưởng theo với ta, để trả cho mỗi người tùy theo công việc họ làm.
Khải Huyền 22:12