Trang Chủ TRANG CHỦ Sự khôn ngoan đời nầy

Sự khôn ngoan đời nầy

517
0
SHARE
Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng:
Chẳng có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều bại hoại, phạm tội ác gớm ghiếc;
Chẳng có ai làm điều lành
(Thi Thiên 53:1).
Voltaire là nhà văn, nhà triết học, một sử gia nổi danh và có ảnh hưởng vào hàng bậc nhất của nước Pháp. Ông viết đủ mọi thể loại, trải dài trên nhiều lĩnh vực; từ kịch nghệ, đến thơ, tiểu thuyết, tiểu luận, lịch sử.
Ông đóng góp cho nền văn hóa của Pháp tới 2,000 bức thư, hơn 2,000 cuốn sách và những bài tiểu luận, khảo luận. Sức viết của ông thật phi thường. Chỉ riêng trước tác của ông đã là một công trình đồ sộ trong văn khố viện hàn lâm Pháp (L’Acade’mie Francaise).
Tài năng, và tầm ảnh hưởng của ông đã làm khó dễ, và chao đảo Giáo Hội Công Giáo Pháp đương thời. Ông công kích thẳng thắn niềm tin của Cơ Đốc Giáo một cách không ngần ngại và không khoan nhượng.
Năm 1753, ông phát biểu một câu đầy mỉa mai và thách thức: 20 năm nữa Đức Chúa Trời sẽ về hưu, vì chẳng còn ai phục vụ Ngài nữa. Rồi ông lập ra một hội có tên là Beelzebub, lấy tên của một ác quỉ trong nhóm Satan, để làm phương tiện chống Chúa.
Đúng 20 năm sau, năm 1773, Voltaire bị đột quỵ. Từ đó, ông sống trong đau đớn tột cùng do di chứng của bệnh lý. Về sau, người giúp việc kể lại, những năm tháng bệnh tật ấy, Voltaire biến thành một con người hoàn toàn khác.
Nhiều lần trong ngày ông tru tréo như một con thú hoang bị nhốt trong lồng. Ông dùng chính móng tay mình cấu xé da thịt mình tươm máu. Ông la hét liên hồi: Hãy cút đi, chính ngươi đã đưa ta đến tình trạng nầy. Ai đưa ông đến tình trạng khốn nạn ấy? Lòng kiêu ngạo hay ma quỉ xúi giục?
Một đôi khi ông hạ giọng: Hãy buông tha cho ta! Hãy buông ta ra! Người ta không biết ông nói với ai. Thi thoảng ông rên rỉ: Xin Đức Chúa Trời hãy thương xót tôi. Tâm trí ông không ổn định. Cảm xúc ông thay đổi liên hồi. Lời kêu xin của ông chẳng phải là ăn năn, mà là tuyệt vọng.
Câu mà người hầu nghe thường xuyên là: Ta phải chết trong sự bỏ rơi của thượng đế và loài người. Một người từng chứng kiến những ngày tháng cuối cùng của ông nói rằng: Nếu quỉ có thể chết, cũng không thể chết trong đau đớn và dữ dội như Voltaire! Thật đáng thương cho số phận của ông.
Vlotaire đã có tất cả của đời nầy. Tài năng, danh tiếng, tiền bạc, quyền lực, sự ảnh hưởng to lớn; nhưng ông lại dùng cái có được, mà hiếm người có, để chống lại Đức Chúa Trời. Chúa không hề nghỉ hưu như ông từng nói.
Chúa vẫn hiện diện khắp mọi nơi. Hãy còn rất nhiều người phục vụ Ngài, hết thế hệ nầy đến thế hệ khác; còn ông thì hiện giờ ở dưới hỏa ngục. Tài năng đi kèm với lòng vô tín thật là đáng sợ. Voltaire không những kiêu ngạo mà còn chối Chúa; không những đã chối Chúa mà còn chống nghịch Ngài. Kinh Thánh viết:
Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng:
Chẳng có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều bại hoại, phạm tội ác gớm ghiếc;
Chẳng có ai làm điều lành
(Thi Thiên 53:1).
Ma quỉ luôn gieo vào lòng con người sự ngờ vực, rằng Đức Chúa Trời không thực hữu. Voltaire hay bất cứ ai cũng chỉ là một tạo vật. Chối bỏ Chúa giống như chối bỏ sự hiện diện của mặt trời, mặt trăng, và các vì tinh tú. Nhiều kẻ vô tín trên đỉnh vinh quang nghĩ rằng mình là chúa tể của trời đất.
Tôi thích cách ví sánh của Phao-lô. Con người là đất sét, Đức Chúa Trời là thợ gốm. Phao-lô nói: Ngươi là ai, mà dám cãi lại Đức Chúa Trời? Có lẽ nào, đất sét dám cãi lại người thợ gốm sao?
Ngược lại hoàn toàn với lòng vô tín của Voltaire, ông Gióp, một người giàu có, thành đạt, khi bị Chúa thử thách đến tận cùng trong thân phận làm người, ông nói: Dẫu Chúa có giết ta, ta cũng còn nhờ cậy nơi Ngài (Gióp 13:15a). Chúa không giết ai bao giờ. Chúa không rủa sả ai bao giờ. Ngài chỉ yêu thương. Ngài chỉ ban ơn. Ngài chỉ chúc phước.
Xét cho cùng, một người vô tín, thì tự họ đã đóng chặt cánh cửa vào nước thiên đàng. Chính họ đã đóng. Muốn mở, phải chính họ tự mở. Còn Chúa thì đang đứng ngoài cửa mà gõ, ai nghe tiếng Chúa, mở cửa ra, mời Chúa vào. Ngài sẽ vào để ăn tối, để làm bạn với chúng ta.
Tôi không phải là Voltaire, nên không hiểu tại sao ông lại chống Chúa. Nếu có được tài năng như Voltaire, tôi cũng không dám so kè với Chúa. Và giá như tôi có được năng lực như ông, tôi sẽ hết lòng phụng sự Chúa, để kết quả nhiều hơn cho Ngài.
Tôi ao ước những người tài năng, có quyền lực, có tài bạc hãy phụng sự Chúa ngay khi còn có cơ hội. Tôi ước mình có được bút lực như Voltaire, nhưng tôi sẽ chọn cách sống của ông Gióp. Dẫu Chúa có giết tôi, tôi cũng sẽ tin cậy Ngài.
Còn bạn thì sao?
Facebook  Nhịp Cầu Tình Thương
CÁC BÌNH LUẬN
Voltaire là một nhà vô thần, không chỉ thế, ông còn là một người căm ghét Cơ Đốc giáo vì cho rằng Đạo Chúa chỉ toàn là những lời bịa đặt. Voltaire đã từng tuyên bố: “Phải có đến 12 người dốt nát để lập ra đạo Cơ Đốc. Tôi sẽ cho thế giới biết rằng, chỉ cần một người Pháp này thôi, vẫn có thể tiêu diệt đạo ấy.”
Voltaire đã từng công khai chế giễu Issac Newton, khi ông dựa vào Kinh Thánh Đa-ni-ên 12:4 và Na-hum 2:4 mà nói rằng: “Trong tương lai, người ta sẽ đi lại rất mau chóng, mỗi giờ có thể đi được 65 Km; thì Voltaire nói: “hãy xem, đạo Cơ Đốc có làm cho một người như Issac Newton hoá ra lú lẫn biết bao! lẽ ra ông ta phải hiểu được rằng, nếu một người đi 65km/h, thì sẽ bị ngộp thở và tim ngừng đập chứ?”
Voltaire còn tuyên bố: Chẳng bao lâu nữa, Kinh Thánh sẽ không còn tồn tại, nếu có còn chăng, chỉ là một vài quyển trong bảo tàng viện.” Thế nhưng sau khi ông qua đời, chính ngôi nhà của ông đã trở thành kho chứa Kinh Thánh của Thánh kinh hội Anh quốc Hải ngoại. Khi lâm bệnh hấp hối, Voltaire thay đổi tư tưởng, sự khiếp sợ trước cái chết in rõ trên gương mặt ông, đến nỗi người ta lẫn tránh vì nghe ông vừa rủa sả Đức Chúa Trời lại vừa xin Ngài thương xót mình. Ông yêu cầu mời một nhà lãnh đạo Cơ Đốc đến, nhưng các môn đệ vô thần của ông đã khoá cửa không cho người ấy vào. Voltaire đã chết trong một tình trạng đáng xấu hổ như thế. Than ôi, vẫn còn có những bản sao của Voltaire ngày hôm nay!
🙂
VOLTAIRE: TÀI NĂNG TRONG LĂNG KÍNH CỦA THẾ GIỚI, NHƯNG LÀ MỘT SỰ XẤU HỔ, Ô NHỤC TRƯỚC MẶT THƯỢNG ĐẾ.
David Crosby viết:
“Tôi tưởng đã gặp một người, người ấy biết một người có thể biết được chuyện gì đang xảy ra;
Tôi đã nhầm – đó chỉ là một người lạ mặt mà tôi biết.
Tôi tưởng đã tìm được ánh sáng dẫn lối tôi qua bóng đêm và màn tối;
Tôi đã nhầm – đó chỉ là những phản chiếu của một cái bóng mà tôi biết.
Tôi tưởng đã gặp được một người có vẻ như cuối cùng anh ấy biết được sự thật;
Tôi đã nhầm – đó chỉ là một cậu bé tươi cười dưới ánh nắng.”
🙂
tôi tưởng… tôi đã thấy – nhưng thực ra tôi đã mù. Đây chính là nhân cách của Voltaire.
🙂
vì sự khôn ngoan đời nầy trước mặt Đức Chúa Trời là sự dại dột. Như có chép rằng: Ấy là Chúa bắt những kẻ khôn ngoan trong mưu kế họ.
1 Cô-rinh-tô 3:19
🙂
Cám ơn tác giả về bài viết này. GBU

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên