Trang Chủ TRANG CHỦ Rao giảng Tin lành thì được nuôi mình bởi Tin lành

Rao giảng Tin lành thì được nuôi mình bởi Tin lành

80
0
SHARE

1 Côr. 9:1-23

https://www.youtube.com/watch?v=WSsuZXLW6xs

1 Tôi chẳng được tự do sao? Tôi chẳng phải là sứ đồ sao? Tôi há chẳng từng thấy Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta sao? Anh em há chẳng phải là công việc tôi trong Chúa sao? 2 Nếu tôi không phải là sứ đồ cho kẻ khác, ít nữa cũng là sứ đồ cho anh em; vì chính anh em là ấn tín của chức sứ đồ tôi trong Chúa. 3 Ấy là lẽ binh vực của tôi đối với kẻ kiện cáo mình.4 Chúng tôi há không có phép ăn uống sao? 5 Há không có phép dắt một người chị em làm vợ đi khắp nơi với chúng tôi như các sứ đồ khác cùng các anh em Chúa và Sê-pha đã làm, hay sao? 6 Hay là chỉ một tôi với Ba-na-ba không có phép được khỏi làm việc? 7 Vậy thì có ai ăn lương nhà mà đi đánh giặc? Có ai trồng vườn nho mà không ăn trái? Hay là có ai chăn bầy vật mà không dùng sữa nó để nuôi mình? 8 Tôi nói vậy, nào phải chỉ theo thói người ta quen nói đâu? Luật pháp há chẳng nói như vậy sao? 9 Vì chưng có chép trong luật pháp Môi-se rằng: Ngươi chớ khớp miệng con bò đang đạp lúa.(d) Há phải Đức Chúa Trời lo cho bò sao? 10 Quả thật Ngài nói câu đó về chúng ta phải không? Phải, ấy là về chúng ta mà có chép rằng ai cày ruộng phải trông cậy mà cày, ai đạp lúa phải trông cậy mình sẽ có phần mà đạp lúa.

11 Nếu chúng tôi đã gieo của thiêng liêng cho anh em, mà muốn thâu lại của vật chất của anh em, thì nào có phải một việc quá lẽ đâu? 12 Người khác còn có quyền ấy trên anh em, huống chi là chúng tôi? Dầu vậy, chúng tôi chẳng từng dùng quyền ấy; nhưng chúng tôi chịu mọi sự, hầu cho khỏi làm ngăn trở Tin lành của Đấng Christ chút nào. 13 Anh em há chẳng biết rằng ai hầu việc thánh thì ăn của dâng trong đền thờ, còn ai hầu việc nơi bàn thờ thì có phần nơi bàn thờ sao? 14 Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai rao giảng Tin lành thì được nuôi mình bởi Tin lành.

15 Phần tôi thì chẳng từng dùng quyền ấy chút nào, và viết thơ nầy chẳng phải để đòi quyền ấy lại; vì tôi đành thà chết còn hơn là chịu ai cất lấy cớ khoe mình nầy đi. 16 Ví bằng tôi rao truyền Tin lành, tôi chẳng có cớ gì khoe mình, vì có lẽ cần buộc tôi; còn không rao truyền Tin lành, thì khốn khó cho tôi thay. 17 Nếu tôi vui lòng làm việc đó, thì được thưởng; lại nếu tôi không vui lòng mà làm, thì cái chức vụ cũng vẫn phó thác cho tôi. 18 Thế thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi giảng Tin lành, thì giảng nhưng không, chẳng dùng quyền tôi có như người giảng Tin lành.

19 Vả, tôi đối với ai vẫn cũng là được tự do, mà tôi đành phục mọi người, hầu cho tôi được nhiều người hơn. 20 Với người Giu-đa, tôi ở như một người Giu-đa, hầu được những người Giu-đa; với những người dưới quyền luật pháp, (dầu chính tôi chẳng ở dưới quyền luật pháp), tôi cũng ở như kẻ dưới quyền luật pháp, hầu được những người dưới quyền luật pháp; 21 với những người không luật pháp, (dầu đối với Đức Chúa Trời tôi không phải là không luật pháp, vì tôi ở dưới luật pháp của Đấng Christ), song tôi cũng ở như người không luật pháp, hầu được những người không luật pháp. 22 Tôi ở yếu đuối với những người yếu đuối, hầu được những người yếu đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu chuộc được một vài người không cứ cách nào. 23 Mọi điều tôi làm, thì làm vì cớ Tin lành, hầu cho tôi cũng có phần trong đó.

https://www.youtube.com/watch?v=WSsuZXLW6xs

Nguyên tắc mà Phao-lô đã dạy trong chương trước là dù Cơ Đốc nhân có những quyền gì thì họ cũng phải sẵn sàng hy sinh những quyền đó vì lợi ích của người khác. Bây giờ ông chứng minh nguyên tắc đó bằng một số ví dụ cá nhân.

Thánh Phao-lô có những quyền lợi giống như những người khác, và thậm chí còn hơn thế nữa, vì ông là  một sứ đồ. Nhưng không phải lúc nào ông  cũng thực hiện được quyền của mình. Một số người đã hiểu lầm điều này và nghĩ rằng ông không phải là một sứ đồ chút nào. Phao-lô chỉ ra rằng sự tồn tại của hội thánh Cô-rinh-tô là bằng chứng sống động cho sự trung tín của ông trong chức vụ sứ đồ (9:1-2). Phao-lô và Ba-na-ba (và những người phụ thuộc của họ) có quyền giống như các sứ đồ khác trong việc đi lại và sống nhờ chi phí  dâng hiến của hội thánh. Nhưng họ từ chối đặc ân này và làm việc để kiếm sống, để không trở thành gánh nặng tài chính cho hội thánh (từ câu 3-6).

Bất kỳ người lao động nào, dù là binh lính, nông dân, mục đồng hay người phục vụ của nhà thờ, đều có quyền kiếm sống từ nghề nghiệp của mình (7). Nguyên tắc này cũng được tìm thấy trong luật Môi-se. Một con vật đạp lúa được phép ăn hạt lúa khi nó làm việc (câu 8-9; Phục truyền luật lệ ký 25:4). Giống như người nông dân mong đợi có được thứ gì đó để ăn từ kết quả công việc của mình, Phao-lô cũng vậy. Ông  đã làm việc chăm chỉ trong công việc phục vụ ở Cô-rinh-tô và ông xứng đáng được hưởng phần thưởng vật chất từ sự dâng hiến của hội thánh (câu 10-11).

Những người khác đã nhận được sự hỗ trợ từ hội thánh Cô-rinh-tô, nhưng Phao-lô thì không. Ông ấy chưa thực hiện quyền của mình vì không muốn vấn đề tài chính trở thành trở ngại cho công tác ở Cô-rinh-tô ( câu12). Cả luật pháp Môi-se và những lời dạy của Chúa Giê-su đều cho thấy rằng Phao-lô có quyền yêu cầu hỗ trợ tài chính từ người Cô-rinh-tô (13-14; Phục truyền luật lệ ký 18:1; Lu-ca 10:7-8).

Khi viết như thế này, Phao-lô không có ý làm xấu hổ người Cô-rinh-tô khi hỗ trợ tài chính cho ông. Ông ấy thích mọi thứ như hiện tại. Ông rao giảng phúc âm không phải vì muốn khoe khoang về công việc hay thu nhập của mình, mà vì bị buộc phải rao giảng (câu 15-16). Dù có sẵn lòng hay không thì người được Chúa kêu gọi cũng phải rao giảng. Phần thưởng của ông là kiến ​​thức mà ông rao giảng một cách thoải mái mà không đòi hỏi quyền được hỗ trợ tài chính (câu 17-18). Ông hy sinh sự tự do của bản thân để phục vụ người khác, mục đích của ông là khiến mọi người lắng nghe thông điệp của ông ấy và chấp nhận nó (câu 19).

ÁP DỤNG

-Nếu bạn là người truyền đạo, hãy làm công việc Chúa giao tự nguyện (không nên đòi hỏi gì từ phía hội thánh)

-Nếu bạn là tín hữu, thì việc dâng hiến để giúp đỡ cho các ông truyền đạo là điều hợp với Kinh Thánh.

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên