Trang Chủ BIỆN GIÁO Chúa Có Hài Hước Không?

Chúa Có Hài Hước Không?

420
0
SHARE
Đức Chúa Trời có hài hước không?
🙂
Câu trả lời cho câu hỏi này phụ thuộc vào ý nghĩa của “khiếu hài hước”. Nếu điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời thích đùa hay phải chăng Ngài là đối tượng của một trò đùa, câu trả lời là không. Đức Chúa Trời vô cùng thánh khiết và đáng sợ, Ngài không thể bị xem thường như một diễn viên hài của các chương trình giải trí hay Ngài không thể đem ra làm trò cười. Những câu chuyện cười về Đức Chúa Trời là bất kính, vô lễ và nhạt nhẽo.
Mặt khác, có bằng chứng trong Kinh Thánh cho thấy Đức Chúa Trời lấy làm vui khi khiến tạo vật của Ngài ngạc nhiên bởi sự lạ lùng và bất ngờ. Điều này nằm ở cốt lõi của sự hài hước. Những lời nói đùa đem lại sự vui cười vì cái kết bất ngờ hoặc sự đổi hướng bất ngờ. Việc một con lừa nói chuyện với Ba-la-am là điều không bình thường. Nhưng việc Ba-la-am nói lại với nó thì thật là khôi hài (Dân số Ký 22:29)! Và thực tế là con lừa nhìn thấy thiên sứ chặn đường (22:27) trong khi “người tiên kiến” là kẻ mù trong câu chuyện.
Câu chuyện về Giô-na có nhiều bài học thần học tuyệt vời. Nhưng những điều này được trình bày thông qua phương tiện của một câu chuyện hài hước. Chúng ta ngạc nhiên bởi sự thật rằng con cá vâng lời Chúa hơn nhà tiên tri, vì khi Đức Chúa Trời truyền lệnh cho Giô-na, ông đã bỏ trốn. Nhưng khi Đức Chúa Trời truyền lệnh cho con cá, nó tuân theo! Cũng có một điều hài hước là các thủy thủ ngoại giáo tôn trọng mạng sống con người hơn Giô-na. Ông muốn mình được ném xuống biển, nhưng họ từ chối và cố gắng cứu con tàu (Giô-na 1:12-13). Cũng vậy lời cầu xin cái chết của Giô-na thật sự là điều hài hước. “Về phần tôi, chết còn hơn sống” (4:8). Bạn có thấy như thế không?
Tôi thấy hài hước ở chỗ, dường như Phao-lô không thể nhớ lại được ông đã làm báp têm cho bao nhiêu người tại Cô-rinh-tô và ông luôn tự điều chỉnh để đảm bảo rằng mình không mắc lỗi (1 Cô-rinh-tô 1: 14-17). Ngay cả một tâm hồn điềm tĩnh nhất cũng mỉm cười khi đọc lời bình luận của Phao-lô rằng những người ủng hộ việc cắt bì nên “tự chặt mình là hơn!” (Ga-la-ti 5:12).
Trong khi Đức Chúa Trời dường như có khiếu hài hước ở chỗ Ngài thích làm chúng ta ngạc nhiên với điều gì đó không lường trước được, thì chính Ngài cũng không thể trở thành một trò tiêu khiển được. Điều này là do Đức Chúa Trời không bao giờ ngạc nhiên. Ngài biết sự cuối cùng ngay từ lúc khởi đầu. Ngài biết điểm mấu chốt trước khi một câu chuyện được kể.
Có thể là hình ảnh về 2 người và văn bản cho biết 'Does God have a sense 01 humor? No one has a better developed sense of humor than the Ones who invented the whole concept of laughter.'

1 Hỡi anh em, trong vòng anh em chớ có nhiều người tự lập làm thầy, vì biết như vậy, mình sẽ phải chịu xét đoán càng nghiêm hơn. 2 Chúng ta thảy đều vấp phạm nhiều cách lắm. Nếu có ai không vấp phạm trong lời nói mình, ấy là người trọn vẹn, hay hãm cầm cả mình. 3 Chúng ta tra hàm thiếc vào miệng ngựa, cho nó chịu phục mình, nên mới sai khiến cả và mình nó được. 4 Hãy xem những chiếc tàu: dầu cho lớn mấy mặc lòng, và bị gió mạnh đưa đi thây kệ, một bánh lái rất nhỏ cũng đủ cạy bát nó, tùy theo ý người cầm lái. 5 Cũng vậy, cái lưỡi là một quan thể nhỏ, mà khoe được những việc lớn. Thử xem cái rừng lớn chừng nào mà một chút lửa có thể đốt cháy lên! 6 Cái lưỡi cũng như lửa; ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng ta,làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục đốt cháy. 7 Hết thảy loài muông thú, chim chóc, sâu bọ, loài dưới biển đều trị phục được và đã bị loài người trị phục rồi; 8 nhưng cái lưỡi, không ai trị phục được nó; ấy là một vật dữ người ta không thể hãm dẹp được: đầy dẫy những chất độc giết chết. 9 Bởi cái lưỡi chúng ta khen ngợi Chúa, Cha chúng ta, và cũng bởi nó chúng ta rủa sả loài người, là loài tạo theo hình ảnh Đức-Chúa Trời.(k) 10 Đồng một lỗ miệng mà ra cả sự khen ngợi và rủa sả! Hỡi anh em, không nên như vậy. 11 Có lẽ nào một cái suối kia, đồng một mạch mà ra cả nước ngọt và nước đắng sao? 12 Hỡi anh em, cây vả có ra trái ô-li-ve được, cây nho có ra trái vả được chăng? Mạch nước mặn cũng không có thể chảy ra nước ngọt được nữa.

 Gia-cơ 3:1-12
🙂
– Từ loài lợn ỉ Việt Nam đến loài cáo Si-bê-ri, con người đã biết cách thuần phục động vật hoang dã. Người ta thích thú dạy khỉ “diễn” trong quảng cáo hay huấn luyện nai lấy đồ ăn trên tay họ. Như sứ đồ Gia-cơ nói: “Mọi loài thú vật và chim muông, loài bò sát và sinh vật biển đều có thể chế ngự được, và đã từng bị loài người chế ngự rồi” (3:7).
Nhưng có một thứ không thể chế ngự. Tất cả chúng ta đều mắc phải nan đề trong việc điều khiển cái lưỡi. Gia-cơ nói: “Không ai chế ngự được cái lưỡi” (c. 😎
Vì sao? Vì lời nói nằm trên đầu lưỡi xuất phát từ nơi sâu thẳm trong tấm lòng. “Vì có đầy dẫy trong lòng thì miệng mới nói ra” (Mat. 12:34). Vì vậy cái lưỡi có thể được dùng cho cả điều tốt và điều xấu (Gia. 3:9). Học giả Peter Davids đã nói: “Một mặt, cái lưỡi rất ngoan đạo, nhưng mặt khác, nó có thể cực kỳ ô uế.”
Nếu không thể chế ngự được cái lưỡi không vâng lời này, liệu nó có trở thành nan đề thường ngày và luôn dễ dàng nói xấu ư? (c. 10). Bởi ân điển Chúa thì không. Chúng ta không phải tự mình xoay xở. Nhưng Đức Chúa Trời sẽ “giữ gìn miệng” tôi; Ngài sẽ “canh của môi con” (Thi. 141:3). Chúa có thể thuần phục vật bất phục.
CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, môi miệng con đôi khi không nói những lời tôn cao Ngài. Cảm ơn Ngài vì bởi Thánh Linh Ngài, cái lưỡi chưa được thuần dưỡng của con có thể được Ngài chế ngự. Xin cầm giữa môi miệng con hôm nay.
– Muốn cai trị miệng lưỡi mình, hãy để Đấng Christ cai trị tấm lòng của bạn.
Lưỡi không xương lắm đường lắt léo
Xuôi ngược phải trái đúng sai đều nói được
Chỉ bởi nhờ ân điển Chúa mà thôi
Hãy đến với Chúa hôm nay hỡi bạn….🙂
Không có mô tả ảnh.

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên