Trang Chủ ENGLISH Cảm Hóa Người Định Kiến

Cảm Hóa Người Định Kiến

23
0
SHARE

Jack quăng xấp giấy tờ lên bàn tôi – anh ta nhíu mày và nhìn tôi trừng trừng một cách giận dữ. “Có gì vậy anh?” Tôi hỏi. Anh ta lấy ngón tay chọc thẳng vào giữa bản báo giá. “Lần sau nếu cô muốn thay đổi bất cứ thứ gì, phải hỏi tôi trước đã,” anh ta quát tôi, rồi quay gót đi thẳng, để tôi nghẹn ngào trong giận dữ. Làm sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy, tôi nghĩ. Tôi đã làm gì? Tôi chỉ đổi một câu văn quá dài, sửa lại lỗi văn phạm, và tôi nghĩ đó là những việc tôi được thuê để làm ở đây. Mà đây không phải là điều chỉ có một mình tôi bị mắng. Những nữ thư ký khác làm việc ở vị trí của tôi trước đây cũng chịu như vậy, vì thế họ gọi Jack bằng những từ chẳng hay ho chút nào. Ngay ngày đầu tiên làm việc, một đồng nghiệp đã đến nói nhỏ với tôi, “Anh ta đã làm hai thư ký khác nghỉ việc đấy.” Vài tuần lễ trôi qua, trong lòng tôi lại càng thêm coi thường Jack. Cách anh ta cư xử làm tôi cứ phải suy nghĩ mãi về niềm tin của mình, về việc đưa má bên kia cho kẻ tát má mình, hay phải yêu thương kẻ thù nghịch mình. Jack thuộc tuýp người sẵn sàng nhanh chóng tát vô má người nào đưa má cho anh ta, anh sẵng sàng lăng nhục bất cứ ai. Tôi cầu nguyện nhiều cho hoàn cảnh này, nhưng thật tình mà nói, tôi muốn mặc kệ Jack, không quan tâm hay yêu thương gì đến anh ta. Một ngày nọ, lại xảy ra thêm một chuyện anh ta làm cho tôi phải khóc. Tôi chạy ào vào văn phòng của Jack, sẵn sàng mất việc nếu cần, nhưng tôi phải cho con người này biết những suy nghĩ của tôi về anh ta. Tôi mở cửa, Jack liếc mắt lên. “Gì thế?”, anh ta hỏi giọng rất xấc xược. Đột nhiên, tôi biết mình phải làm điều gì. Dù sao, anh ta cũng xứng đáng được như vậy. Tôi ngồi đối diện Jack và nói cách bình tĩnh, “Jack, cái cách mà anh đối xử với tôi như vậy là không đúng. Tôi chưa bao giờ gặp người nào nói chuyện với tôi giống như anh cả. Trong môi trường làm việc chuyên nghiệp, thì nó sai, và tôi không thể cho phép chuyện đó tiếp tục.” Jack cười khẩy một cách gượng gạo và ngả người ra ghế. Tôi nhắm mắt. “Xin Chúa hãy giúp con,” tôi cầu nguyện ngắn gọn. “Tôi muốn hứa với anh một điều. Tôi sẽ là một người bạn của anh,” tôi nói. “Tôi sẽ đối xử với anh như anh đáng được như vậy, với sự tôn trọng và tử tế. Anh xứng đáng được như vậy. Mọi người đều xứng đáng được như vậy cả.” Tôi đẩy ghế ra, nhẹ nhàng đứng lên, bước ra và đóng cửa lại sau lưng. Jack tránh mặt tôi suốt cả tuần đó. Bản báo giá, thư từ, hóa đơn xuất hiện trên bàn tôi mỗi khi tôi ra ngoài ăn trưa, và những câu văn tôi sửa không bị trả lại nữa. Một ngày kia, tôi đem bánh quy vào sở làm, tôi mời mọi người và cũng để trên bàn Jack một phong nhỏ. Một lần khác, tôi để một lời chúc, “Chúc anh một ngày làm việc tuyệt vời!” Rồi một vài tuần trôi qua, Jack xuất hiện trở lại. Anh ta cũng yêu cầu tôi thay đổi vài điều trong văn bản, nhưng không còn cái cách ầm ĩ như trước nữa. Thế nên những đồng nghiệp của tôi tò mò kéo tôi ra riêng mà hỏi thăm. Họ nói, “Hãy xem chị bắt đầu làm việc được với Jack rồi đó! Chị đã nói thẳng với anh ta à?” Tôi gật đầu. “Jack và tôi đang trở thành bạn bè,” tôi nói trong niềm tin. Nhưng tôi từ chối nói chuyện về anh ta. Mỗi lần tôi gặp Jack trong sảnh, tôi mỉm cười với anh. Xét cho cùng, đó là những gì bạn bè có thể đối với nhau. Một năm sau cuộc nói chuyện với Jack, tôi phát hiện ra mình bị ung thư. Tôi, 32 tuổi, là mẹ của ba đứa con rất xinh xắn, và đang sợ hãi. Bệnh ung thư đã di căn tạo những ung bứu trong cơ thể tôi, và theo thống kê thì chẳng có bao nhiêu người sống được. Sau cuộc phẫu thuật, bạn bè và tất cả những người thân thăm viếng tôi, cố tìm những lời thích hợp nào đó để an ủi tôi. Chẳng ai biết nói gì, và nhiều người còn nói những điều không nên nói nữa. Một số khác thì khóc, và tôi phải cố gắng an ủi họ. Bản thân tôi vẫn bám chặt lấy hy vọng. Và một ngày kia, Jack lúng túng đứng trước căn phòng nhỏ xíu, tối tăm của tôi trong bệnh viện. Anh bước đến cạnh giường tôi, và đặt một gói nhỏ lên bàn mà chẳng nói lời nào. Trong gói đó có rất nhiều củ giống. “Hoa tu-líp đó,” anh ta nói. Tôi cười, lắc đầu không hiểu. Anh ta di di dưới đất một chút, rồi đằng hắng. “Nếu chị trồng chúng khi về nhà, chúng sẽ nở hoa vào mùa xuân tới. Tôi chỉ muốn chị biết rằng, tôi mong chị sẽ còn ở đó để ngắm nhìn chúng khi chúng nở hoa.” Mắt tôi nhòa nước và tôi đưa tay ra, “Cám ơn Jack.” Jack nắm chặt tay tôi và trả lời, “Không có gì đâu. Chị không thể thấy nó bây giờ, nhưng mùa xuân tới chị sẽ thấy những màu sắc mà tôi chọn cho chị. Tôi nghĩ chị sẽ thích nó đấy.” Rồi anh quay đi, chẳng nói thêm lời nào và rời khỏi. Trong suốt mười năm sau đó, tôi vẫn ngắm nhìn những đóa hoa tu-líp màu đỏ sọc trắng vươn mình lên khi mỗi mùa xuân về. Trong một giây phút, khi tôi cầu xin Chúa ở cùng và hướng dẫn tôi, tôi đã có thể giúp một con người cộc cằn hoàn toàn thay đổi. Suy gẫm Là một con cái Chúa, bạn đã sống như thế nào giữa vòng những người chưa biết Chúa? Mỗi tuần một câu Kinh Thánh Mat 5:44-45 44 Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi, 45 hầu cho các ngươi được làm con của Cha các ngươi ở trên trời;

SHARE
Bài trướcVạn Xuân- Lớp Học Online

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên