Trang Chủ BIỆN GIÁO All Roads 51-60

All Roads 51-60

20
0
SHARE

NOT ALL ROADS PART 2

NGÀY 51

Tin Có Nghĩa Là Gì

[Tà linh] kêu lên rằng: “Hỡi Jêsus người Na-xa-rét, chúng tôi có can hệ gì với nhau? Ngài đến để hủy diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời!”

-Mác 1:23-24

Chúa Giê-su đã nhiều lần dạy rằng cần phải tin Ngài để được sống đời đời trên thiên đàng. Tin Chúa Giê-su có nghĩa là gì? Nó không có nghĩa là đồng ý về mặt lý trí với một số sự kiện nhất định về Chúa Giê-su. Người ta nói: “Tôi tin Chúa Giê-su là Con Đức Chúa Trời. Tôi tin Ngài đã chết vì tội lỗi của thế gian. Tôi tin Ngài đã sống lại vào ngày thứ ba.” Đoán xem? Bạn có thể tin tất cả những điều đó mà vẫn mở toang địa ngục khi bạn chết. Sa-tan và các quỷ sứ của hắn cũng tin tất cả những điều đó – thực tế, chúng tin chúng nhiều hơn bạn vì chúng đã ở đó. Chúng đã làm mọi cách để ngăn cản Chúa Giê-su chịu chết trên thập tự giá vì chúng biết cái chết của Ngài sẽ hoàn thành điều gì.


Vậy tin vào Chúa Giê-su để được cứu rỗi có nghĩa là gì? Khi nhà truyền giáo John G. Paton đang dịch Tân Ước cho cư dân quần đảo New Hebrides, ông đã tìm kiếm một từ ngữ diễn tả “niềm tin” hoặc “đức tin”. Một ngày nọ, ông nhấc chân lên khỏi mặt đất, dựa lưng vào ghế và yêu cầu một người dân trên đảo mô tả việc ông đang làm. Người đàn ông nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình: “Ông đang dựa hoàn toàn vào ghế.” Ngay lập tức, Paton biết rằng ông đã tìm thấy từ ngữ mà ông đang tìm kiếm.¹

Đó chính là ý nghĩa của việc tin vào Chúa Giê-su. Điều đó có nghĩa là bạn đặt toàn bộ gánh nặng của mình lên Ngài. Điều đó có nghĩa là bạn tin cậy chỉ một mình Chúa Giê-su để được cứu rỗi. Bạn dựa vào điều đó và không gì khác – không phải việc làm, không phải phép báp-têm, không phải tư cách thành viên nhà thờ nơi  bạn đang nhóm họp. Bạn tin cậy chỉ một mình Chúa Giê-su. 

CHÚA GIÊ-SU ĐÃ NHIỀU LẦN DẠY RẰNG TIN VÀO NGÀI LÀ ĐIỀU CẦN THIẾT ĐỂ ĐƯỢC SỐNG VĨNH CỬU TRÊN THIÊN ĐÀNG.

Sự khác biệt giữa việc tin vào điều gì đó về mặt lý trí và “đặt hết sức lực vào” điều gì đó là gì?

Việc đặt hết sức lực vào Chúa mỗi ngày sẽ như thế nào?

Lạy Chúa, con muốn đặt hết sức lực vào Ngài – vì sự cứu rỗi của con và để con được sống mỗi ngày. Xin giúp con nương tựa vào Ngài trong mọi nhu cầu của con.

NGÀY 52

Nhu cầu của chúng ta và sự chu cấp của Chúa

Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.

-Giăng 3:16

Trong Giăng 3, Chúa Giê-su giải thích cho Ni-cô-đem, một nhà lãnh đạo Do Thái được kính trọng, về ý nghĩa của việc “tái sinh”. Chúa Giê-su đã dùng hình ảnh minh họa này trong các câu 14-15: “Như Môi-se đã treo con rắn lên trong đồng vắng thể nào, thì Con Người cũng phải bị treo lên thể ấy, hầu cho hễ ai tin Ngài đều được sự sống đời đời.”

Trong Dân số ký 21, dân Y-sơ-ra-ên đã không vâng lời Đức Chúa Trời, nên Ngài đã sửa phạt họ bằng cách sai rắn lửa đến. Dân sự cầu xin sự cứu giúp, và Môi-se đã đến với Đức Chúa Trời thay mặt họ. Chúa bảo Môi-se làm một con rắn bằng đồng, treo nó lên một cây sào và giơ cây sào đó lên cao. Những ai những người bị cắn có thể nhìn vào con rắn bằng đồng và được chữa lành ngay lập tức. Đây là minh họa cho một chân lý lớn lao hơn nhiều rằng một ngày nào đó, Con Đức Chúa Trời sẽ đến để chữa lành bệnh tật thuộc linh của chúng ta. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta Đấng Christ như sự chu cấp cho sự cứu rỗi của chúng ta, nhưng để được cứu, chúng ta phải thực hành đức tin.

Bạn và tôi có một nhu cầu cấp thiết. Đức Chúa Trời có sự chu cấp dồi dào để đáp ứng nhu cầu đó. Và đức tin của chúng ta là cầu nối giữa sự chu cấp của Đức Chúa Trời và nhu cầu của chúng ta. Chúng ta phải thực hành đức tin để sống. Điều quan trọng không phải là số lượng đức tin của chúng ta; mà là đối tượng của đức tin của chúng ta. Chỉ khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta không thể tự chữa lành và nhìn vào Đấng Cứu Rỗi, chúng ta mới có thể sống đời đời. Chúa Giê-su đã nói thêm trong Giăng 3:16: “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.”

Bạn sẽ giải thích thế nào về nhu cầu cứu rỗi cấp thiết của chúng ta cho một người không nghĩ rằng họ cần đến Chúa?

Lạy Chúa, cảm tạ Ngài đã ban dư dật để đáp ứng nhu cầu cấp thiết của con về một Đấng Cứu Thế. Xin giúp con giới thiệu Chúa Giê-su Christ cho những người xung quanh đang cần sự cứu rỗi.

NGÀY 53

Nhiều Lời Nói Dối

 Hãy giữ chừng, kẻo có ai lấy triết học và lời hư không, theo lời truyền khẩu của loài người, sơ học của thế gian, không theo Đấng Christ, mà bắt anh em phục chăng.

Cô-lô-se 2:8

Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha.

Giăng 14:6

Bộ phim bom tấn Titanic kể về một trong những thảm họa tồi tệ nhất của thế kỷ 20. Tuy nhiên, các nhà biên kịch đã bỏ lỡ một trong những cảnh có lẽ là kịch tính nhất của câu chuyện đó. Sau khi tin tức về vụ chìm tàu ​​Titanic lan truyền, mọi người bắt đầu tụ tập trước văn phòng của White Star Line ở Southampton, nước Anh, thành phố cảng nơi tàu Titanic khởi hành chuyến hải trình đầu tiên.

Hầu hết thủy thủ đoàn đều đến từ Southampton, vì vậy những người thân yêu của họ rất mong chờ tin tức. Họ chờ đợi. Vài ngày sau vụ đắm tàu, người ta đóng những tấm bảng đen để ghi tên những người được biết là đã được cứu sống- nhưng vẫn chưa có cái tên nào được ghi cả.

Cứ thế, buổi cầu nguyện tiếp tục. Phải mất hai ngày nữa, một nhân viên mới mang ra những mảnh giấy nhỏ và dán chúng lên bảng đen, và mọi người xúm lại xem ai đã được cứu.¹

Điều thú vị là chỉ vài ngày trước đó, hai nghìn hai trăm người trên con tàu đó đã có đủ loại trải nghiệm khác nhau. Một số người được tận hưởng dịch vụ hạng nhất của con tàu; những người khác ở hạng hai hoặc hạng ba; nhiều người đến từ Southampton làm quản lý hoặc làm việc vất vả trong phòng máy. Nhưng sau khi con tàu chìm, chỉ có hai loại người: được cứu và bị chết.

Trong thế giới ngày nay, con người cũng có nhiều trải nghiệm đa dạng và đến từ nhiều hoàn cảnh khác nhau. Nhưng vào lúc chết, chỉ có hai loại người: được cứu và hư mất. Những người “hư mất” – những người sẽ phải chịu sự trừng phạt đời đời trong hỏa ngục – đã chấp nhận đủ loại dối trá nhưng tất cả đều chối bỏ cùng một chân lý: Chúa Giê-su Christ là phương tiện duy nhất để được cứu rỗi.

Vào thời điểm đi qua sự chết, chỉ có hai loại người: Được cứu và hư mất.

Những lời dối trá phổ biến mà con người thường chấp nhận là gì?

Lời dối trá nào trong số đó dẫn đến hậu quả đời đời?

Lạy Chúa, xin cho con đừng quá coi trọng địa vị, danh vọng và thành tựu của mình trong đời này mà thay vào đó hãy ưu tiên cho đời sau. Xin giúp con chia sẻ chân lý về cõi đời đời với những người đang chấp nhận những lời dối trá.

NGÀY 54

Bạn không thể lên Thiên Đàng theo nhóm

Hãy ăn năn, và mỗi người trong anh em hãy chịu phép báp-têm nhân danh Chúa Giê-su Christ để được tha tội.

-Công Vụ 2:38

Khi tôi còn nhỏ, công viên giải trí Six Flags Over Texas mở cửa ở Arlington, Texas. Trong những năm đầu đó, mọi người thường tập trung ở quảng trường bên ngoài cổng – đôi khi vài giờ trước khi công viên mở cửa. Khi công viên mở cửa, mọi người sẽ chen chúc nhau ở lối vào. Nhưng mọi người không thể vào theo nhóm, hoặc thậm chí là theo gia đình. Có một cửa quay, và tất cả chúng tôi phải đi qua từng người một để vào công viên.

Khi lên thiên đàng cũng vậy. Không ai lên thiên đàng theo nhóm. Không có gia đình nào được chào đón vào thiên đàng theo nhóm; không có giáo phái nào được chào đón vào thiên đàng theo nhóm.

nhóm. Tôi thường được giới truyền thông hỏi: “Ông có tin người Công giáo sẽ được lên thiên đàng không? Ông có tin người Tin Lành sẽ được lên thiên đàng không? Ông có tin người Do Thái sẽ được lên thiên đàng không?”

Không ai lên thiên đàng theo nhóm cả.

Tôi luôn trả lời theo cùng một cách: “Không ai lên thiên đàng theo nhóm cả. Chúng ta lên thiên đàng riêng lẻ dựa trên mối quan hệ của mình với Chúa Giê-su Christ.”

Còn những người trên khắp thế giới đã chối bỏ kiến ​​thức về Chúa Giê-su Christ và chọn một con đường khác thì sao? Liệu có sự cứu rỗi nào dành cho họ không? Chúa Giê-su đã trả lời câu hỏi đó không chỉ bằng lời Ngài mà còn bằng tấm gương của Ngài. Hãy nghĩ về điều này: Nếu có cách nào đó để được cứu rỗi ngoài Chúa Giê-su Christ, tại sao Chúa Giê-su lại phải chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp về thể xác và tinh thần trên thập tự giá? Ngài làm vậy vì không có cách nào khác để lên thiên đàng – không phải đi nhà thờ nào đó, không phải là thành viên của một gia đình Cơ Đốc, thậm chí không phải chịu phép báp-têm. Chúa Giê-su Christ là con đường duy nhất lên thiên đàng.

Bạn có biết ai tin rằng họ sẽ được lên thiên đàng vì những việc họ làm hoặc vì những người họ hàng của họ không?

Bạn sẽ làm gì để giúp họ biết được sự thật?

Lạy Chúa, con cầu nguyện cho những người con biết đang có những quan niệm sai lầm về cách lên thiên đàng. Xin hãy mở lòng họ để lắng nghe và chấp nhận Phúc Âm.

NGÀY 55

Tân Ước Trả lời Câu hỏi về Tính Độc quyền như thế nào

Cả Kinh Thánh đều được Đức Chúa Trời soi dẫn.

-2 Ti-mô-thê 3:16

Chúa Giê-su phán rằng Ngài là con đường duy nhất dẫn đến thiên đàng. Nhưng phần còn lại của Tân Ước nói gì về chủ đề này? Trước hết, chúng ta cần hiểu rằng phần còn lại của Tân Ước cũng được soi dẫn như lời của Chúa Giê-su Christ.

Vài năm trước, tôi đã xuất hiện trên chương trình Real Time của Bill Maher trên HBO. Ông ấy hỏi tôi làm thế nào tôi có thể dung hòa niềm tin của mình vào án tử hình với lời dạy của Chúa Giê-su về việc “đưa má bên kia cho người ta tát”. Tôi trả lời, “Chúa Giê-su đang nói về những tội lỗi cá nhân, nhưng trong Rô-ma 13, Kinh Thánh nói rằng Đức Chúa Trời đã ban cho chính quyền quyền năng của gươm để báo thù những kẻ làm ác.”

Bill ngắt lời: “Nhưng Phao-lô đã viết điều đó, chứ không phải Chúa Giê-su.”

Tôi nói: “Vâng, nhưng lời của Phao-lô trong Kinh Thánh cũng được soi dẫn như lời của Chúa Giê-su vậy.” Bill thốt lên giọng giả thanh “Cái gì cơ?” và khán giả cười phá lên. Tôi tiếp tục: “Đúng vậy, Bill. Hãy nhớ rằng cả lời của Chúa Giê-su và Phao-lô đều nằm trong cùng một sách.”1

Trong 2 Ti-mô-thê 3:16, Phao-lô viết: “Cả Kinh Thánh đều được Đức Chúa Trời soi dẫn.” Phao-lô không chỉ nói về Cựu Ước ở đây – tại thời điểm này, hầu hết Tân Ước đã được viết. Trong 1 Ti-mô-thê 5:18, Phao-lô đã so sánh thẩm quyền của Phục Truyền Luật Lệ Ký với thẩm quyền của Phúc Âm Lu-ca. Và sứ đồ Phi-e-rơ đã so sánh lời của Phao-lô với “phần còn lại của Kinh Thánh” trong 2 Phi-e-rơ 3:16. Vậy nên, khi chúng ta xem xét vấn đề liệu chỉ có một con đường lên thiên đàng hay không, chúng ta không chỉ xem xét những gì Chúa Giê-su đã nói mà còn xem xét những gì các tác giả Tân Ước khác đã nói. Và chúng ta đi đến kết luận rằng tất cả các tác giả Tân Ước đều tin rằng không phải con đường nào cũng dẫn đến thiên đàng.


PHẦN CÒN LẠI CỦA TÂN ƯỚC ĐƯỢC TRUYỀN CẢM HỨNG NHƯ LỜI CỦA CHÚA GIÊ-SU CHRIST.

Kinh Thánh được “Đức Chúa Trời soi dẫn” nghĩa là gì?

Tại sao bạn nghĩ một số người coi trọng lời của Chúa Giê-su hơn phần còn lại của Kinh Thánh? Bạn có thể nói gì để phản bác lại lập luận đó?

Lạy Chúa, cảm tạ Ngài đã ban cho chúng con một nguồn tài liệu đáng tin cậy và không sai sót để tìm hiểu thêm về Ngài. Xin dạy con trân trọng từng lời trong Kinh Thánh của Ngài.

NGÀY 56

Tấm Gương của  Sứ Đồ Phi-e-rơ

Toàn thể nhà Y-sơ-ra-ên hãy biết chắc rằng Đức Chúa Trời đã lập Ngài, tức là Đức Chúa Jêsus mà anh em đã đóng đinh trên thập tự giá, làm Chúa và làm Đấng Christ.

-Công Vụ 2:36

Sứ đồ Phi-e-rơ đã dạy gì về tính độc nhất của

Đức Chúa Jêsus Christ? Công Vụ 2 thuật lại lễ Ngũ Tuần. Người Do Thái

đã từ khắp nơi đổ về Giê-ru-sa-lem để cử hành lễ –

cũng chính những người Do Thái đã có mặt tại Giê-ru-sa-lem vào Lễ Vượt Qua khi Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh. Phi-e-rơ đứng trên bậc thềm đền thờ và nói với họ: “Hỡi Đức Chúa Jêsus người Na-xa-rét, các ngươi đã dùng tay những kẻ vô đạo mà treo Ngài lên thập tự giá và giết chết.

Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại…

Toàn thể nhà Y-sơ-ra-ên hãy biết chắc rằng Đức Chúa Trời đã lập Ngài, tức là Đức Chúa Jêsus mà anh em đã đóng đinh trên thập tự giá, làm Chúa và làm Đấng Christ” (câu 22-24, 36).

Về lòng can đảm – Phi-e-rơ nhìn những kẻ giết Chúa Giê-su và nói: “Người là Đấng Christ; các ngươi đã đóng đinh Người trên thập tự giá.”

Lời của Phi-e-rơ có thể đã gây ra một cuộc bạo loạn. Nhưng hãy để ý cách dân chúng phản ứng: “Họ đau lòng lắm, bèn nói với Phi-e-rơ và các sứ đồ khác: ‘Thưa anh em, chúng tôi phải làm gì?'” (câu 37).

Chỉ có Do Thái giáo thôi thì chưa đủ. Bạn cần phải đích thân tin cậy Chúa Giê-su là Cứu Chúa của mình.

Phi-e-rơ có thể đã nói: “Sao? Các ngươi là người Do Thái. Các ngươi giữ lễ và dâng sinh tế. Các ngươi không cần phải làm gì cả.” Hãy xem ông đã nói gì: “Hãy ăn năn, và mỗi người trong anh em hãy nhân danh Chúa Giê-su Christ chịu phép báp-têm để được tha tội” (câu 38). Tôi nghĩ điều quan trọng là bài giảng đầu tiên được giảng sau khi Chúa Giê-su Christ phục sinh lại được một người Do Thái, sứ đồ Phi-e-rơ, giảng cho một nhóm người Do Thái. Và thông điệp của bài giảng đầu tiên là: Chỉ Do Thái giáo thôi thì chưa đủ. Bạn cần phải đích thân tin cậy Chúa Kitô là Đấng Cứu Thế của mình.

Nếu bạn đối diện với những người đã đóng đinh Chúa Giê-su, bạn nghĩ mình sẽ phản ứng thế nào?

Bạn học được gì từ bài giảng của Phi-e-rơ?

Lạy Chúa, Lời Ngài cho thấy rõ rằng ngay cả những người được Ngài chọn cũng phải tin vào Chúa Giêsu để được cứu rỗi. Xin giúp con trở nên giống như Phi-e-rơ, chia sẻ phúc âm với lòng dạn dĩ và niềm tin chắc.

NGÀY 57

Không Có Danh Nào Khác

Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác; vì dưới gầm trời chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu.

-Công Vụ 4:12

Vài tuần sau khi Chúa bị đóng đinh, Công Vụ 2 cho chúng ta thấy sứ đồ Phi-e-rơ đứng trên bậc thềm phía nam của đền thờ Giê-ru-sa-lem, rao giảng cho chính những người vài tuần trước đó đã kêu gào: “Hãy đóng đinh hắn!”. Và ông nói với những người Do Thái này rằng cách duy nhất để được cứu khỏi tội lỗi của họ là tin vào Chúa Giê-su Christ.

Hai chương sau, trong Công Vụ 4, Phi-e-rơ và các sứ đồ đang giảng dạy nhân danh Chúa Giê-su. Câu 4 chép rằng năm ngàn người Do Thái đã cải đạo sang Cơ Đốc giáo. Tin lành lan rộng như cháy rừng, và các nhà cầm quyền Do Thái đã hoảng sợ. Họ nói: “Chúng ta phải chấm dứt chuyện này.” Vì vậy, họ lôi Phi-e-rơ và các sứ đồ đến và yêu cầu, đại khái là: “Chúng tôi  muốn biết anh đang giảng dạy và chữa lành nhân danh ai” (câu 7).

Cảm tạ Chúa, Phi-e-rơ không bị nhiễm thói chính trị giả tạo như nhiều Cơ Đốc nhân ngày nay. Ông không tự nhủ: “Tôi không muốn xúc phạm những nhà lãnh đạo Do Thái này, nên tôi sẽ không dùng danh Chúa Giê-su; tôi sẽ chỉ nói danh Chúa. Không, ông đã không làm như vậy. Ông nói: “Xin cho tất cả anh em và toàn thể dân Y-sơ-ra-ên biết rằng, nhân danh Chúa Giê-su Christ người Na-xa-rét, Đấng mà anh em đã đóng đinh trên thập tự giá, và Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại từ cõi chết, nhân danh ấy mà người này đang đứng đây trước mặt anh em trong tình trạng khỏe mạnh…. Và không có sự cứu rỗi trong bất kỳ ai khác; Vì dưới gầm trời này, chẳng có danh nào khác đã được ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu” (câu 10, 12). Phi-e-rơ dạy rằng sự cứu rỗi chỉ đến qua Chúa Giê-su Christ.

Phi-e-rơ dạy rằng sự cứu rỗi chỉ đến qua Chúa Giê-su Christ.

Bạn đã bao giờ tránh chia sẻ lẽ thật của Chúa để không làm mất lòng ai chưa? Chuyện gì đã xảy ra?

Sự khác biệt giữa việc chia sẻ một lẽ thật gây khó chịu và việc chia sẻ lẽ thật gây khó chịu là gì?

Lạy Chúa, xin ban cho con lòng khao khát làm đẹp lòng Ngài hơn là làm đẹp lòng người khác. Xin giúp con chia sẻ sứ điệp cứu rỗi của Ngài, ngay cả khi sứ điệp đó có thể gây khó chịu cho người khác.

NGÀY 58

Người Đúng Với Danh Xưng Đúng

Khi nghe danh Chúa Giê-su, mọi đầu gối trên trời, dưới đất và dưới âm phủ sẽ quỳ xuống, và mọi lưỡi sẽ xưng nhận Chúa Giê-su Christ là Chúa.

-Phi-líp 2:10-11

Ngày nay, những người theo chủ nghĩa bao hàm thường nói rằng người ta có thể được cứu bởi Chúa Giê-su mà không cần biết danh Ngài (tên của Ngài). Những người theo chủ nghĩa bao hàm nói rằng, “Mọi người đang thờ phượng cùng một Đức Chúa Trời; họ chỉ gọi Ngài bằng một danh xưng khác.”

Để tôi cho bạn thấy điều đó thật nực cười. Hãy tưởng tượng bạn đang làm việc trong một dự án với một đồng nghiệp. Anh ta hỏi, “Anh có thể xin chữ ký của sếp được không?” Bạn trả lời, “Được thôi!” Ngày hôm sau, bạn mang đến một văn bản đã ký. Đồng nghiệp của bạn nhìn vào chữ ký và nhíu mày. “Anh đáng lẽ phải xin chữ ký của sếp chứ,” anh ta nói.


“Chữ ký này của ai?” Bạn nói, “Dĩ nhiên là Cindy rồi.” “Nhưng sếp là Janet.” Bạn đáp, “À, sếp tôi biết là Cindy. Chắc chắn tên không quan trọng lắm. Chúng ta có chữ ký của sếp mà, phải không?”

Nhưng khi tài liệu được chuyển đến bộ phận pháp lý, họ nói, “Xin lỗi, chúng tôi cần chữ ký của Janet. Cindy không phải là người phù hợp.” Bạn nghĩ ai là sếp không quan trọng; điều quan trọng là phải có đúng tên trên tài liệu đó.

Tương tự như vậy, bạn nghĩ mình đang tin cậy ai để được cứu rỗi không quan trọng; điều quan trọng là phải có đúng người với đúng tên. Tên có ý nghĩa. Khi chúng ta nói về danh Chúa Giê-su, chúng ta đang nói về chính con người của Chúa Giê-su. Việc bạn dịch tên đó sang ngôn ngữ nào không quan trọng; nó ám chỉ đến người đã đến thế gian, chết và sống lại để chúng ta có thể có sự sống đời đời. Đó là danh duy nhất mà chúng ta được cứu.

KHÔNG QUAN TRỌNG LÀ BẠN TIN TƯỞNG AI ĐỂ ĐƯỢC CỨU RỖI; ĐÓ PHẢI LÀ ĐÚNG NGƯỜI VỚI ĐÚNG TÊN.

Khi nghe đến danh Chúa Jesus, bạn nghĩ đến điều gì?

Bạn có thể phản ứng thế nào với một người tin rằng tất cả những người theo đạo đều thờ phượng cùng một Đức Chúa Trời nhưng dưới nhiều danh xưng khác nhau?

Lạy Chúa, xin giúp con không thỏa hiệp về vấn đề danh tính của Ngài. Xin hãy làm mới lại niềm tin của con vào con người và danh Chúa Jesus để được cứu rỗi.

NGÀY 59

Sùng Đạo Chưa Đủ

Tất cả các tiên tri đều làm chứng về Ngài rằng nhờ danh Ngài, hễ ai tin Ngài đều được tha tội.

-Công Vụ 10:43

Phi-e-rơ đã dạy về tính độc nhất của sự cứu rỗi chỉ qua đức tin nơi Đấng Christ. Chúng ta thấy điều đó không chỉ trong lời giảng dạy của Phi-e-rơ mà còn trong chức vụ của ông. Hãy xem Công Vụ 10:1-2: “Tại thành Sê-sa-rê, có một người tên là Cọt-nây… một người sùng đạo, cùng cả nhà kính sợ Đức Chúa Trời, thường bố thí cho dân Giu-đa và cầu nguyện Đức Chúa Trời.” Đức Chúa Trời phán rằng như vậy vẫn chưa đủ. Vì vậy, Ngài sai Phi-e-rơ đến nhà Cọt-nây để chia sẻ với ông phương cách duy nhất để được cứu.

Hãy tưởng tượng Cọt-nây mời Phi-e-rơ vào nhà, và Phi-e-rơ nhận ra Cọt-nây là người sùng đạo, ông đã cầu nguyện và dâng tiền cho người nghèo. Phi-e-rơ có thể đã nói: “Cọt-nây ơi, mọi sự đều tốt đẹp với anh. Chúng ta hãy hát bài ‘Kumbaya’, rồi tôi sẽ đi tiếp.” Đó là điều mà hầu hết chúng ta sẽ làm. Chúng ta sợ làm mất lòng người khác khi nói rằng tôn giáo của họ không đủ. Phi-e-rơ thì không. Ông đã kể cho Cọt-nây nghe về Chúa Giê-su, và sau đó kết thúc bằng những lời này: “Ngài truyền cho chúng tôi phải rao giảng cho dân chúng, và long trọng làm chứng rằng chính Ngài là Đấng đã được Đức Chúa Trời lập làm Đấng Phán Xét kẻ sống và kẻ chết. Tất cả các đấng tiên tri đều làm chứng về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được tha tội nhờ danh Ngài” (câu 42-43). Lu-ca viết rằng Cọt-nây tin những gì ông đã nghe và tin cậy nơi Đấng Christ.

Nếu Cọt-nây đã được lên thiên đàng nhờ đức tin chân thành của ông nơi Đức Chúa Trời, thì Phi-e-rơ đã lãng phí chuyến đi đến Sê-sa-rê. Phi-e-rơ biết Cọt-nây cần một điều gì đó khác, và điều đó chính là phúc âm của Chúa Giê-su Christ.

CHÚNG TA SỢ LÀM MẤT LÒNG NGƯỜI KHÁC KHI NÓI TÔN GIÁO CỦA HỌ LÀ KHÔNG ĐỦ ĐỂ LÊN THIÊN ĐÀNG

Làm sao chúng ta biết rằng đức tin chân thành vào Chúa không đủ để lên thiên đàng?

Bạn học được gì từ cách Phi-e-rơ chia sẻ Phúc Âm với Cọt-nây?

Lạy Chúa, xin cho con cũng sẵn lòng, như Phi-e-rơ, chia sẻ Phúc Âm với những người cần nghe.

NGÀY 60

Người Do Thái Nổi Tiếng Nhất Thế Giới Đã Tìm Thấy Chúa Giê-su

Nếu có ai khác muốn tin cậy vào xác thịt, thì tôi còn hơn thế nữa: tôi chịu phép cắt bì ngày thứ tám, thuộc dòng dõi Y-sơ-ra-ên, chi phái Bên-gia-min, là người Hê-bơ-rơ, con của người Hê-bơ-rơ; về Luật Pháp, tôi thuộc phái Pha-ri-si.

-Phi-líp 3:4-5

Một trong những câu hỏi “gây khó dễ” mà giới truyền thông thích hỏi các mục sư là: “Ông có tin rằng một người Do Thái chân thành, theo đạo của mình nhưng không bao giờ tiếp nhận Chúa Giê-su Christ sẽ phải chịu địa ngục đời đời không?” Tôi đã thấy các mục sư lắp bắp khi cố gắng trả lời câu hỏi đó. Cuối cùng, họ nói, “Được rồi, chúng ta phải để Chúa quyết định.”

Tôi thấy cách tốt nhất để trả lời câu hỏi đó là trực diện. Đúng vậy, người Do Thái chân thành, thực hành đức tin của mình mà không tiếp nhận Chúa Giê-su Christ, sẽ phải xuống địa ngục, cũng giống như những người chân thành của Hồi giáo, Ấn Độ giáo, Công giáo, hay Báp-tít theo tôn giáo mà không bao giờ tin nhận Chúa Giê-su sẽ phải chịu đời đời trong địa ngục. Làm sao tôi có thể nói điều đó một cách chắc chắn? Bởi vì ba người Do Thái nổi tiếng nhất trong Tân Ước – Chúa Giê-su, sứ đồ Phi-e-rơ và sứ đồ Phao-lô – đều nói rằng không có sự cứu rỗi nào ngoài đức tin nơi Chúa Giê-su Christ.

Nếu tôn giáo có thể cứu ai, thì lẽ ra nó đã cứu Phao-lô.

Nếu ai có thể được cứu bởi chứng chỉ tôn giáo của họ ngoài Chúa Giê-su Christ, thì lẽ ra đó phải là sứ đồ Phao-lô. Trong Phi-líp chương 3, Phao-lô kể lại phả hệ tâm linh của mình: “Tôi chịu phép cắt bì ngày thứ tám, thuộc dòng dõi Y-sơ-ra-ên, chi phái Bên-gia-min, người Hê-bơ-rơ, con của người Hê-bơ-rơ; về Luật Pháp, tôi thuộc phái Pha-ri-si; về lòng sốt sắng, tôi là kẻ bắt bớ Hội Thánh; về sự công chính của Luật Pháp, tôi không chỗ trách được” (câu 5-6). Phao-lô tin rằng ông đang làm công việc của Đức Chúa Trời. Nếu tôn giáo có thể cứu ai, thì lẽ ra nó đã cứu Phao-lô. Nhưng kinh nghiệm của Phao-lô chứng minh rằng sự chân thành trong tôn giáo là chưa đủ.

Sơ yếu lý lịch tâm linh của bạn gồm những gì?

Bạn nghĩ Chúa nhìn nhận dòng dõi tâm linh của bạn như thế nào?

Lạy Chúa, xin giúp con tránh khỏi việc kiêu ngạo về những “thành tựu” tâm linh của mình, thay vào đó, xin giúp con nhận ra rằng chỉ nhờ ân điển của Ngài mà con được cứu.

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên