Tặng Phẩm Của Tình Yêu
Câu chuyện xảy ra vào cuối tháng 9 năm 1977, tại thị trấn Moline, bang Illinois, Mỹ. Đã từ lâu rồi, chị Terry Schaffer mang nặng trong lòng ý tưởng muốn mua tặng chồng mình, anh David, một món quà đặc biệt trước Lễ Giáng Sinh. Nhưng chị lo ngại là nó quá đắt. Dĩ nhiên đối với nhiều gia đình khác thì nó không đắt, nhưng đối với đồng lương cảnh sát của chồng chị thì nó quả rất đắt. Nhưng chị vẫn cứ suy nghĩ về điều đó đang khi đi trên đại lộ số Năm của thành phố Moline, hy vọng sẽ tìm được món quà chị muốn tặng chồng, hay tương tự như thế.Cuối cùng thì chị đã nhìn thấy món quà chị muốn trong một cửa tiệm.
Chị bước vào và hỏi người chủ, “Thưa ông, cái này bao nhiêu ạ?” Người chủ đáp, “Một trăm hai mươi bảy dollars rưỡi.” Ôi! Sự mong đợi của chị từ bấy lâu nay đã biến thành sự thất vọng! Chị nghĩ, “Quá đắt so với khả năng và túi tiền của mình. Mình không thể nào mua nổi.”Nhưng rồi sau đó một ý tưởng đến trong trí chị. Chị nói với người chủ tiệm, “Tôi và ông chưa từng biết nhau trước đây, nhưng có thể nào ông cho tôi đặt cọc một số tiền cho món này, rồi cuối tháng 10 tôi sẽ đến trả cho ông một phần nữa. Và tôi hứa với ông rằng, trước Giáng Sinh tôi sẽ đến trả tất cả phần còn lại, và lúc ấy sẽ lấy món quà này cho chồng tôi.”
Ông chủ cửa tiệm ấy là một người rất nhạy bén, và ông biết ngay ai là người có thể tin cậy ngay khi gặp lần đầu. Nên ông ta mĩm cười bảo, “Tôi đề với với chị như thế này. Bởi vì chồng chị là một cảnh sát viên (do trong câu chuyện chị đã nói cho ông ta biếtù), cho nên tôi có đủ lý do để tin chị. Vì vậy tôi đề nghị chị cứ trả một phần mà chị có thể trả được hôm nay, rồi tôi sẽ gói món quà này, và chị có thể mang về ngay hôm nay. Phần còn lại chị cứ trả từ từ cho tôi.” Chị Terry rất phấn khởi! Chị bước ra khỏi cửa tiệm mà lòng cực kỳ hồ hởi với món quà chị ao ước và mang nặng trong lòng bấy lâu nay.Và giống như hầu hết chúng ta, chị Terry không thể giữ sự bí mật, cho nên tối hôm đó, anh David đã nhận được món quà. Đang khi anh mở quà, chị Terry đứng đó tươi cười rạng rỡ. Anh ôm choàng lấy chị hôn tới tấp.
Chị thì rất sung sướng vì thấy đã tặng được cho chồng mình món quà mà anh rất thích. Còn anh thì rất cảm động khi biết người vợ quan tâm đến anh đủ để mua cho anh món quà đắt tiền đó. Tuy nhiên, cả hai anh chị không ai nhận thức rằng món quà đơn sơ đó đã có ý nghĩa như thế nào, quan trọng như thế nào. Bởi chỉ trong một tương lai rất ngắn sau tối hôm ấy, món quà đó đã đóng vai trò quan trọng giữa sự sống và sự chết của anh David.
Chồng của chị Terry, cảnh sát viên công lộ tên David Schaffer, đang làm việc ca đêm, thì nhận được một tin báo qua máy truyền tin cảnh sát. Một hiệu thuốc tây đang bị trộm.Khi anh David vừa đến hiện trường, thì vừa đủ nhìn thấy một kẻ tình nghi vừa bước vào trong xe hơi, nổ máy và phóng đi.Anh David mở còi hụ, và đuổi theo kẻ tình nghi ấy. Qua ba dãy phố sau đó, bất ngờ chiếc xe tình nghi tấp vào trong lề và dừng lại. Anh David bước ra khỏi xe tuần, đi đến kẻ tình nghi vẫn còn ngồi sau vô lăng trong xe.Lúc bấy giờ cảnh sát viên David đang đứng cách cửa xe tình nghi khoảng một mét.
Cánh cửa xe bất ngờ mở tung ra. Kẻ tình nghi giơ khẩu súng lên và bắn một phát đạn vào bụng anh David!Bảy giờ sáng hôm sau, một cảnh sát viên công lộ khác đến gõ cửa nhà của cảnh sát viên David Schaffer. Vợ anh, chị Terry, ra mở cửa trong kinh ngạc.Viên cảnh sát cho biết anh ta có một tin buồn và một tin vui muốn báo cho chị. Một cách cẩn thận và trầm tĩnh, người cảnh sát nói cho chị biết từng chi tiết những gì đã xảy ra cho chồng của chị. Trong đêm qua anh đã đuổi theo một kẻ trộm và đã bị bắn.
Đang khi lắng nghe câu chuyện, chị Terry Schaffer suy nghĩ chị đã rất mừng vì đã không chờ đến Giáng Sinh mới tặng món quà ấy cho chồng. Chị vui mừng như thế nào bởi việc người chủ tiệm đã sẵn sàng trao quà cho chị và chấp nhận để chị trả từ từ sau này. Nếu không, thì anh David Schaffer khi bị bắn vào bụng với viên đạn công phá độc địa ấy, chắc chắn đã mất mạng!Nhưng tin mừng là anh vẫn ở trong bệnh viện, không phải vì viên đạn bị bắn, mà vì vết bầm to lớn ở dưới bụng.Lễ Giáng Sinh đã đến sớm hơn với anh David năm ấy, bởi vì anh có được món quà sự sống do vợ anh đã không chờ mà đã tặng anh: một cái áo giáp chống đạn mới toanh! Một tặng phẩm phát xuất từ tình yêu!Câu gốc suy gẫm:“
Thượng Đế biểu lộ tình yêu khi sai Con Ngài xuống trần chịu chết để đem lại cho chúng ta sự sống vĩnh cửu. . . Cảm tạ Thượng Đế vì Ngài ban Chúa Cứu Thế cho chúng ta. Đó là tặng phẩm vô cùng vĩ đại!” (1 Giăng 4:9; 1 Cô-rinh-tô 9:15 BHĐ) Chúa yêu thương Bạn! Amen!
từ internet
https://www.youtube.com/watch?v=Ia0B1gM6ZjU
Play.
🙂
Phân cảnh 2: Hồi tưởng giáng sinh hơn 40 năm trước của ông
- Screen: Livingroom (Sound) => Livingroom (No Sound)*Khi Người Anh nói
- Background Lights: 1,2,8 (Mở lên khi Người Anh bắt đầu thoại)
(Diễn cảnh phòng khách gia đình, 3 cha con có cuộc trò chuyện trước khi đi lễ đêm GS, người em đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí)
Người anh: Đạt ơi, lo chuẩn bị thay quần áo rồi cùng anh và ba đi dự lễ GS nào, sắp đến giờ rồi, tranh thủ đi trước khi kẹt xe nào (từ dưới khán đài đi lên, vừa đi vừa chỉnh trang y phục cho tươm tất)
Người ba: (chậm rãi đi vào) Hai con xong hết chưa? Chuẩn bị đi thôi nào.
Người em: Dạ sẵn có ba và anh hai ở đây thì ngồi xuống tí, con có chuyện muốn nói (ngồi sẵn trên ghế sofa trên sk)
Người ba: chuyện gì vậy con?!
Người em: Ba, chuyện là con và mấy người bạn có một mối làm ăn rất ngon, tụi con định hùng vốn vô mối này, thành công là tụi con cũng gom được kha khá đó ba!
Người anh: rồi hiểu vấn đề luôn, huhm…. đầu tiên là tiền đâu chứ gì?!
Người em: hehe, bởi có anh là hiểu chuyện, bởi con muốn xin ba cho con mượn một số tiền ứng trước, xong việc mà thành công thì con gửi lại
Người ba: mà việc đó là việc gì? mấy người đó có đáng tin ko con?
Người em: ba đừng lo, toàn là anh em tốt của con thôi, vào 5 ra 7, ý nhầm, vào sanh ra tử với con ấy, định buôn đợt hàng này đồ hot lắm ba! sang tay là lời mấy ngàn đô như chơi ba à.
Người anh: mà đó giờ em có kinh nghiệm làm ăn gì đâu?
Người em: ai mà chẳng có lần đầu anh?! Có gan mới làm giàu được chứ!
Người anh: thôi em ơi, nghe là thấy sặc mùi bị dụ. Lén phén chúng nó luộc em như chơi
Người em: thôi anh ơi, sao anh hay ra vẻ quá ah! Ba, ba giúp con nha
Người ba: con cần bao nhiêu?!
Người em: dạ cỡ…. (Rén rén đưa 5 ngón tay lên)
Người anh: ôi tưởng gì! Nhiều thì anh ko có chứ $500 thì anh cho mấy hồi, cần gì đến hội họp gia đình ( vừa nói người anh vừa móc bóp ra định đưa tiền cho người em)
Người em: dạ không !!!! là 5, năm, năm !!
Người ba: ý con là 5 ngàn?!
Người em: dạ, 5 chục ngàn ah
(Cả ba và anh hai ngỡ ngàng trước con số đó)
Người anh: ở đâu ra mà gia đình có số tiền đó cho em?!
Người ba: rồi con có tính đường lui, lỡ làm ăn thất bại thì sao con?
Người em: sao ba với anh kỳ quá ah, chưa gì cứ nói chuyện ko hay ko ah, thì nếu ko thành, thôi thi…. cứ coi như ba chia phần gia tài sớm cho con đi, lời con hưởng, lỗ con chịu, chứ tiền để không đó ko đầu tư thì đâu có sinh lời được, mình phải nắm bắt cơ hội chứ!
Người anh: em nói gì kỳ vậy, ba còn khoẻ mạnh vầy mà chia gia tài là chia sao?
Người em: thì ko sớm thì muộn gia tài của ba cũng thuộc về anh em mình, chỉ là em lấy phần em sớm tí thôi, có gì đâu mà anh cứ làm to tác
Người ba: thôi được rồi, ba hiểu rồi. Số tiền đó cũng ko nhỏ, để ba xoay sở vài ngày rồi sẽ đưa cho con. Ba chỉ mong con cân nhắc kỹ lưỡng và mong con thành công.
Người em (hớn hở): dạ ba, cảm ơn b
Người ba: thôi, giờ chuẩn bị cả nhà đi nhà thờ dự lễ GS
Người em: Dạ ba với anh cứ đi trước, tí con ghé sau, giờ con đi có chút việc
Yeah thóc về với buôn làng rồi
(Nói xong, người em háo hức rời đi bỏ lại người cha buồn bã nhìn theo, còn người anh thì rất khó chịu với quyết định của ba)
Người anh: ba ah, ba làm vậy ko phải là quá chiều hư nó sao?
Người ba (cố ý phớt lờ câu hỏi của người anh): Thôi, chuẩn bị rồi đưa ba đi nhà thờ, trễ rồi!
- Hạ đèn Sân Khấu nhỏ dần khi người cha rời sân khấu
Phân cảnh 3:
- Section 3A
Người ba: (diễn cảnh ngồi gọi điện thoại năn nỉ người ta mua đất)
- Screen: Office (SOUND)
(nhấc máy gọi điện thoại) Hello anh Việt…năm ngoái anh nói muốn mua miếng đất của tôi mà lúc đó tôi không muốn bán. Bây giờ tôi có việc, tôi cần bán, anh còn muốn mua không anh? (ngừng khoảng 5 giây kiểu lắng nghe)
…À à…không à…Ok không sao anh…Cảm ơn anh nhiều. (cúp máy,thở dài lo lắng…
(nhấc máy gọi điện thoại) Hello, chào chị Thảo realtor. Cái miếng đất sau nhà tôi chị định giá bao nhieu? .(im khoảng 3 giây)…Oh okay… bây giờ chị đăng bán dùm cho tôi được không?..Giá thấp chút so với thị trường cũng không sao chị à. Dạ, chị làm ơn đăng bán càng nhanh càng tốt, tôi đang cần tiền gấp để xoay sở….Cảm ơn chị nhiều (cúp máy)
Tiếng vọng của ông “Ông sau khi nhận được số tiền đó thì chỉ mãi mê tiệc tùng ăn chơi nhưng ko hề hay biết rằng ba của ông ở nhà vẫn luôn đêm đêm cầu nguyện cho ông mong ông sớm ngày quay về.”
Screen: Black screen (Music)
Sound: UNMUTE Mic Bi, Ms. Hơn
Người anh: (đứng ở dưới nói vọng ra, ko cần xuất hiện)
Ba ơi, cũng khuya lắm rồi, Ba coi tranh thủ đi nghỉ đi nha ba!
Screen: Black screen (Music)
Người ba uhm, con đi ngủ trước đi, ba ra phòng khách ngồi một tí
Người ba: diễn cầu nguyện trong lúc bài hát: Adam, con ở đâu?
HTML clipboard
Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra;
Bông trái của tử cung là phần thưởng.
4 Con trai sanh trong buổi đang thì,
Khác nào mũi tên nơi tay dõng sĩ.
Thi. 127:3-4
Lạy Cha thiên thượng, những lời này đụng chạm linh hồn con.
Lạy Cha thiên thượng, đứa con út yêu dấu của con đã nhận lấy phần gia tài và bỏ nhà ra đi. Con không biết giờ đây nó dùng số tiền đó để làm ăn hay là chơi bời cùng với những đứa bạn xấu…Nhưng Chúa biết nó đang ở đâu làm gì, Chúa ơi… Con nhớ Lời Chúa dạy rằng Ngài đã yêu thương kẻ thuộc về mình trong thế gin thì cứ yêu cho đến cuối cùng. Vì vậy con tin rằng Đức Chúa Trời vẫn còn yêu thương và theo đuổi, bảo vệ con trai của con. Con cầu xin Chúa đem nó trở lại trong ngôi nhà này. Cho dù tất cả phần gia tài mà con chia cho nó có thể sẽ mất sạch hết, nhưng xin Chúa không để cho nó đánh mất đi linh hồn của mình. Cầu xin Đức Thánh Linh che chở , cảnh tỉnh con trai của con. Xin ban cho nó có những quyết định đúng đắn và sáng suốt để không đi vào con đường lầm lạc. Và xin ban cho nó sự can đảm để đứng lên, tránh xa những cám dỗ của thế giới và chạy đến với tình yêu của Ngài. Con cầu nguyện trong danh Chúa Giê-su Christ. Amen
MANG GHE XUONG- Screen: Black screen (Music) (est 1 mins)
Phân Cảnh 5:
MANG RAC, BLANKET CÓ LÁ THƯ LEN STAGE
- Screen: Homeless Area
- Sound: Dưới 10
Người anh: (dắt ba đi dán hình em trai) Ba ơi, để con dán thêm chỗ này nữa
Ba: Uhm dán đi con, không biết giờ này em con ở đâu nữa.
Người anh: Ba! nhìn kìa, nhìn người kia giống như Shin nhà mình
Người em: (trong lúc này đang ngồi trước lều ăn bánh mì ngấu nghiến..)
Ba: Shin, có phải con ko Shin?
Người em: Không, nhầm người rồi. Không phải người ông tìm kiếm đâu
(nhìn thấy Ba và anh thì vui mừng lắm nhưng vì tủi nhục ko dám nhìn nên giật mình lấy nón che mặt lại)
Ba: Cái nốt rùi ngay mũi này đúng là con rồi, không thể lầm được! Chính là con út của ba đây rồi!
(người cha chạy lại cúi xuống giở mền coi nốt ruồi và nhận ra ôm chầm lấy con)
Người anh: sao mà ra nông nỗi này hả Shin?!
Người em: Ba ơi, anh ơi, con ko còn mặt mũi nào nhìn ba và anh…
Ba: Con nói gì kỳ vậy?…ba rất là thương con…Ba và anh đã đi tìm con khắp nơi rồi con có biết không!
Người em: Con…con đã phung phí và xài hết tiền mà ba cho con. Con đi theo đám bạn xấu nên tụi nó dụ dỗ con… Sau đó Con mượn tiền xã hội đen để góp vốn làm ăn. Nhưng cuối cùng còn lại thất bại thảm hại…Bây giờ con ko những trắng tay mà còn bị xã hội đen lùng sục khắp nơi để đòi nợ…
Người anh: Thấy chưa Shin! Anh đã nói trước với em mà ko nghe! Thế nào cũng bị dụ hết sạch tiền mà!
Người em: (khóc lóc thảm thiết): Ba ơi, Con xin lỗi ba, xin lỗi anh! Con có tội với Chúa và với ba…Con không xứng đáng là con của ba nữa… Con chỉ xin ba tha tội cho con, ba cứ để con ở đây vì con không xứng đáng về nhà.
Ba: Không sao con ơi…Gặp lại con nguyên vẹn thế này là ba vui mừng lắm rồi! Ba không thể để con ở ngoài đường và thiếu thốn được! Con phải về nhà! Ba sẽ trả hết nợ nần cho con!
Người anh: (bực tức đứng lên)
Ba! ba trả cho nó nữa ah? Ba đã bán biết bao nhiêu tài sản để đưa cho nó rồi. Gia đình mình cũng rơi vào biến cố mấy lần mà nó đâu nào hay biết. Nó làm thì nó chịu! Nó đáng bị zậy mà ba!
Nay ba ko những vui mừng vì gặp nó mà còn định giúp nó trả nợ lần nữa? Con ở bên ba giúp đỡ ba gầy dựng lại mọi thứ, sao chẳng bao giờ ba để ý?đáng lẽ ba phải để dành phần cho con chứ? (người anh tức tối)
Ba: (đứng lên, khoác vai con trai lớn trìu mến): Con ơi, con đừng lo. Con ở gần bên ba bao nhiêu năm nay, tất cả những gì ba có là của con. Nhưng em con đã phạm sai lầm và đã ăn năn hối lỗi. Ba tin là sau những chuyện xảy ra, em con đã học được bài học rất lớn. Chúng ta là 1 gia đình, chúng ta nên nên mở rộng vòng tay yêu thương và chào đón em con về nhà, nha con!
Ba: Ngoai này lạnh lắm, chúng ta về nhà thôi
Người anh: Ba và Shin cứ về trước đi, con ở lại dọn dẹp đống đồ tàn dư của nó rồi về sau (lượm gậy đưa ba)
Ba: (vừa đi vừa nói) Uhm thôi, cha con mình về, để anh con dọn dẹp rồi về sau)
- Người Anh sẽ dọn dẹp và vô tình làm rơi lá thư. Tiếng vọng lá thư
- Screen: Shin Tu Tam
- Lights: Hạ main xuống 4.5