
NGÀY 101
Sự phục hưng của sự sống
Đọc Rô-ma 1:16-17
Trong Phúc Âm, sự công chính từ Đức Chúa Trời được bày tỏ, một sự công chính bởi đức tin từ đầu đến cuối, như có chép: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin.”
Rô-ma 1:17
Vào ngày 24 tháng 5 năm 1738, một nhà truyền giáo nản lòng đã “rất miễn cưỡng” đến một buổi nhóm tôn giáo ở Luân Đôn. Tại đó, một phép lạ đã xảy ra. “Khoảng 9 giờ 45 phút,” ông viết trong nhật ký, “tôi cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Tôi cảm thấy mình đã tin cậy nơi Đấng Christ, chỉ một mình Đấng Christ, để được cứu rỗi; và tôi được đảm bảo rằng Ngài đã cất tội lỗi của tôi, ngay cả tội lỗi của tôi, và cứu tôi khỏi luật pháp của tội lỗi và sự chết.”
Nhà truyền giáo đó là John Wesley. Sứ điệp ông nghe được là lời tựa cho bài bình luận của Martin Luther về sách Rô-ma. Câu Kinh Thánh đã đưa Luther ra khỏi tôn giáo đơn thuần để đến với niềm vui cứu rỗi bởi ân điển, qua đức tin, là câu 17: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin.” Cuộc Cải cách và sự phục hưng từ Wesley khởi xướng đều là kết quả của bức thư tuyệt vời này.
Hãy tưởng tượng! Bạn và tôi có thể đọc và nghiên cứu cùng một bức thư đã mang lại sự sống và quyền năng cho Luther và Wesley! Và chính Đức Thánh Linh đã dạy dỗ họ cũng có thể dạy dỗ chúng ta! Bạn và tôi có thể trải nghiệm sự phục hưng trong lòng, gia đình và hội thánh của mình nếu thông điệp của bức thư này chạm đến chúng ta như nó đã chạm đến những người có đức tin trong nhiều thế kỷ trước.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn nghĩ điều gì cần phải xảy ra để bạn có thể trải nghiệm sự phục hưng của sự sống và quyền năng trong Đấng Christ?
NGÀY 102
Sự Thỏa Lòng Lâu Dài
Đọc Hê-bơ-rơ 13
Hãy giữ đời sống mình khỏi lòng tham tiền bạc và hãy thỏa lòng với những gì mình đang có, vì Đức Chúa Trời đã phán: “Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu.”
Hê-bơ-rơ 13:5
Một cặp vợ chồng Cơ Đốc đang phục vụ các tín đồ ở Đông Âu, sau bức màn sắt. Cặp vợ chồng này đã mang theo sách vở Cơ Đốc, chăn mền và những vật dụng cần thiết khác. Tại buổi nhóm họp của hội thánh, cặp vợ chồng này cam đoan với các tín đồ rằng các tín đồ ở Mỹ đang cầu nguyện cho các tín đồ ở Đông Âu.
“Chúng tôi rất vui vì điều đó,” một tín đồ trả lời, “nhưng chúng tôi cảm thấy rằng các tín đồ ở Mỹ cần được cầu nguyện nhiều hơn chúng tôi. Chúng tôi ở Đông Âu đang chịu đau khổ, nhưng các bạn ở Mỹ thì rất an ủi; và luôn khó khăn hơn để trở thành một Cơ Đốc nhân tốt khi bạn đang thoải mái.
Cụm từ “ham tiền” có thể được áp dụng cho việc ham muốn nhiều hơn bất cứ điều gì. Có người hỏi triệu phú Bernard Baruch: “Một người giàu cần bao nhiêu tiền để cảm thấy thỏa mãn?” Baruch trả lời: “Chỉ cần nhiều hơn một triệu so với số tiền anh ta có.” Tham lam là ham muốn có nhiều hơn, dù cần hay không.
Sự thỏa mãn không thể đến từ vật chất, vì chúng không bao giờ có thể làm thỏa mãn tấm lòng. Chỉ có Chúa mới có thể làm điều đó.
ĐIỀU GÌ ĐỂ SUY NGẪM
Có dấu hiệu bất mãn nào rõ ràng trong cuộc sống của bạn không (chẳng hạn như lo lắng, than phiền, tham lam…)? Nếu có, bạn xử lý chúng như thế nào?
NGÀY 103
Một Tấm Gương “Nghèo”
Đọc 2 Cô-rinh-tô 8:1-9
Anh em biết ân điển của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, Ngài vốn giàu có, nhưng vì anh em mà trở nên nghèo khó, hầu cho anh em nhờ sự nghèo khó của Ngài mà được trở nên giàu có. trong Ngài
2 Cô-rinh-tô 8:9
Chúa Jêsus giàu có theo những cách nào? Chắc chắn Ngài giàu có trong thân vị của Ngài, vì Ngài là Đức Chúa Trời hằng hữu. Ngài giàu có trong quyền năng của Ngài, vì Ngài có thể làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, bất chấp sự giàu có này – và hơn thế nữa – Ngài đã trở nên nghèo khó.
Chúa Jêsus đã hiệp nhất với nhân loại và mang lấy thân xác con người. Ngài rời bỏ ngai vàng để trở thành tôi tớ (Phi-líp 2:7). Ngài đã từ bỏ tất cả tài sản của mình đến nỗi không có chỗ gối đầu (Lu-ca 9:58). Kinh nghiệm cuối cùng của Ngài về sự nghèo khó là khi Ngài bị trở nên tội lỗi vì chúng ta trên thập tự giá (2 Cô-rinh-tô 5:21). Địa ngục là sự nghèo đói đời đời, và trên thập tự giá, Chúa Giê-su Christ đã trở nên người nghèo nhất trong những người nghèo.
Tại sao Ngài lại làm vậy? Để chúng ta có thể trở nên giàu có! Điều này cho thấy chúng ta đã nghèo trước khi gặp Chúa Giê-su Christ, và thực tế là chúng ta đã hoàn toàn phá sản. Nhưng giờ đây, khi đã tin cậy Ngài, chúng ta được chia sẻ tất cả sự giàu có của Ngài. Vì điều này là đúng, làm sao chúng ta có thể từ chối ban cho người khác? Chúa Giê-su đã trở nên nghèo để làm cho chúng ta giàu có! Chẳng lẽ chúng ta không noi gương Ngài sao (1 Phi-e-rơ 2:21)?
CẦN SUY NGẪM
Làm thế nào việc bạn trở nên nghèo hơn (về mặt tài chính) có thể giúp người khác trở nên giàu có hơn (về mặt tâm linh)?
NGÀY 104
Sự sa ngã không phải là bài tập tốt…..
Đọc 1 Giăng 3:7-10
Đừng để ai dẫn dắt anh em đi lạc. Ai làm điều công chính là người công chính, như chính Ngài là công chính. Ai phạm tội là thuộc về ma quỷ.
1 Giăng 3:7-8
Lời hứa của Đức Chúa Trời “Ta sẽ chữa lành sự sa ngã của ngươi” (Giê-rê-mi 3:22) ngụ ý rằng sự sa ngã giống như bệnh tật thể xác. Đầu tiên là sự xâm nhập bí mật của một loại vi trùng bệnh tật vào cơ thể. Tiếp theo là nhiễm trùng, và sự suy yếu dần dần: không còn sức sống, không còn cảm giác thèm ăn, không còn hứng thú với các hoạt động bình thường. Sau đó là sự suy sụp.
Sự suy yếu tâm linh cũng diễn ra theo cách tương tự. Đầu tiên, tội lỗi xâm chiếm chúng ta. Thay vì chống lại nó, chúng ta lại đầu hàng nó (Gia-cơ 1:14-15), và sự nhiễm trùng khác bắt đầu. Tiếp theo là sự suy yếu dần dần. Chúng ta mất đi sự thèm muốn những điều thuộc linh, trở nên uể oải, cáu kỉnh, và cuối cùng là suy sụp. Phương thuốc duy nhất là xưng tội, từ bỏ tội lỗi và hướng về Đấng Christ để được thanh tẩy và chữa lành. “Con người bề trong” của chúng ta (Ê-phê-sô 3:16) không chỉ cần thức ăn và sự thanh tẩy mà còn cần được rèn luyện: “Hãy rèn luyện bản thân để trở nên tin kính” (1 Ti-mô-thê 4:7). Những người ăn mà không tập thể dục sẽ bị thừa cân; những người tập thể dục mà không ăn sẽ tự làm hại mình. Cần phải có sự cân bằng hợp lý. “Luyện tập thuộc linh” đối với các tín đồ bao gồm việc chia sẻ về Đấng Christ với người khác, làm việc lành nhân danh Đấng Christ và giúp xây dựng các tín đồ khác.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã gặp những cơ hội nào để luyện tập thuộc linh trong tuần qua?
NGÀY 105
Đức Tin Hướng Về Tương Lai
Đọc Hê-bơ-rơ 11:6-16
Không có đức tin thì không thể làm đẹp lòng Đức Chúa Trời.
Hê-bơ-rơ 11:6)
Đức tin hướng về tương lai, vì đó là nơi tìm thấy những phần thưởng lớn nhất. Những người được nêu tên trong Hê-bơ-rơ 11 (và những người không được nêu tên) đã không nhận được “những điều đã hứa” (câu 13), nhưng họ có lời chứng của Đức Chúa Trời trong đức tin của mình rằng một ngày nào đó họ sẽ được ban thưởng. Một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ cùng chia sẻ thành phố thiên đàng mà các thánh đồ chân chính đang tìm kiếm bằng đức tin (câu 16).
Ngày nay, chúng ta nên tạ ơn những thánh đồ thời xưa, vì họ đã trung tín trong những thời điểm khó khăn, nhưng chúng ta là những người đã nhận được phước lành tốt hơn. Họ đã thấy một số phước lành này từ xa (câu 13), nhưng chúng ta đang tận hưởng chúng ngày nay qua Chúa Giê-su Christ. Nếu các thánh đồ thời xưa không tin cậy Đức Chúa Trời và vâng theo ý muốn Ngài, dân Y-sơ-ra-ên đã bị diệt vong, và Đấng Mê-si-a đã không được sinh ra.
Không có đức tin, không thể làm đẹp lòng Đức Chúa Trời. Nhưng đức tin này lớn lên khi chúng ta lắng nghe Lời Ngài và thông công trong sự thờ phượng và cầu nguyện. Đức tin có thể đến với mọi loại tín đồ trong mọi hoàn cảnh. Nó không phải là điều xa xỉ dành cho một vài “thánh đồ ưu tú”. Nó là điều cần thiết cho tất cả con dân Chúa.
Lạy Chúa, xin thêm đức tin cho chúng con (Lu-ca 17:5)!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nào đức tin của bạn mạnh mẽ nhất? Khi nào nó dường như yếu đuối nhất?
NGÀY 106
Không Còn Luật Pháp
Đọc Ga-la-ti 3:15-29
Chúa Giê-su!
Giờ đây, đức tin đã đến, chúng ta không còn bị luật pháp giám sát nữa.
Ga-la-ti 3:25
Trong nhiều gia đình La Mã và Hy Lạp, những nô lệ được giáo dục tốt đã canh chừng con cái vào ban ngày. Đôi khi họ dạy dỗ con cái, đôi khi họ bảo vệ và ngăn cấm, và đôi khi họ thậm chí còn kỷ luật. Đây là những gì Phao-lô muốn nói về người thầy giáo (Ga-la-ti 3:24), nhưng xin đừng hiểu từ này theo nghĩa hiện đại của chúng ta về một giáo viên. Phiên âm của tiếng Hy Lạp sẽ cho chúng ta từ pedagogue, nghĩa đen là “người hướng dẫn trẻ em”.
Bằng cách sử dụng minh họa này, Phao-lô đã nói một số điều về người Do Thái và luật pháp của họ. Đầu tiên, ông nói rằng người Do Thái không được sinh ra bởi luật pháp, mà đúng hơn được nuôi dưỡng bởi luật pháp. Người nô lệ không phải là cha của đứa trẻ; Ông là người giám hộ và dạy dỗ con trẻ. Vậy nên, luật pháp không ban sự sống cho dân Y-sơ-ra-ên; nó chỉ điều chỉnh sự sống. Những người Do Thái giáo dạy rằng luật pháp cần thiết cho sự sống và sự công chính, và lập luận của Phao-lô cho thấy sai lầm của họ. Nhưng điều thứ hai Phao-lô nói còn quan trọng hơn: Công việc của người giám hộ là chuẩn bị cho sự trưởng thành của đứa trẻ. Khi đứa trẻ đã trưởng thành, nó không còn cần người giám hộ nữa. Vậy, luật pháp là sự chuẩn bị cho dân tộc Y-sơ-ra-ên cho đến khi dòng dõi được hứa, Chúa Giê-su Christ đến.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Có những cách nào khiến bạn có xu hướng tin cậy luật pháp thay vì đức tin không? Nếu có, đó là những cách nào?
NGÀY 107
Sự Phục Hồi Kỳ Diệu
Đọc Ê-sai 38-39
Vào những ngày đó, Ê-xê-chia lâm bệnh và sắp qua đời. Tiên tri Ê-sai, con trai A-mốt, đến gặp vua và nói: “Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy sắp xếp nhà ngươi, vì ngươi sẽ chết; ngươi sẽ không sống lại được.”
Ê-sai 38:1
Trong bài suy ngẫm tuyệt vời trong Ê-sai 38, vua Ê-xê-chia kể lại cảm xúc của ông trong suốt quá trình bệnh tật và hồi phục.
Đức Chúa Trời đã ban cho ông một sự trân trọng mới đối với cuộc sống (câu 9-12). Ông cũng có một sự trân trọng mới đối với lời cầu nguyện (câu 13-14). Nếu không có lời cầu nguyện, Ê-xê-chia đã không thể vượt qua. Ban đêm, nhà vua cảm thấy như một con thú yếu đuối bị sư tử hung dữ tấn công; còn ban ngày, ông cảm thấy như một con chim bất lực. Trong thời gian đau khổ này, Ê-xê-chia đã tự vấn lòng mình và xưng tội, và Đức Chúa Trời đã tha thứ cho ông.
Vua kết thúc câu chuyện bằng một sự trân trọng mới mẻ về những cơ hội để phục vụ (câu 15-20). Ông đã có một sự khiêm nhường mới trong cách sống, một tình yêu sâu sắc hơn dành cho Chúa trong lòng, và một bài ca ngợi khen mới trên môi. Ông có một quyết tâm mới để ngợi khen Đức Chúa Trời suốt đời, bởi vì giờ đây những ngày đó rất quan trọng đối với ông.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể nhớ được điều gì từ câu chuyện này khi lần tới đối mặt với một tình huống dường như vô vọng và bế tắc?
NGÀY 108
Những từ ngữ thuộc linh
Đọc 1 Cô-rinh-tô 2:11-16
Đây là điều chúng tôi nói, không phải bằng lời lẽ khôn ngoan của loài người dạy chúng tôi, nhưng bằng lời lẽ do Đức Thánh Linh dạy, diễn đạt những lẽ thật thuộc linh bằng lời lẽ thuộc linh.
1 Cô-rinh-tô 2:13
Mỗi người trong bốn người con của chúng tôi đều có một nghề nghiệp khác nhau. Chúng tôi có một mục sư, một y tá, một nhà thiết kế điện tử và một thư ký trong một công ty bất động sản thương mại. Mỗi người con đều phải học một vốn từ vựng chuyên ngành để thành công.
Những Cơ Đốc nhân thành công học hỏi từ vựng của Đức Thánh Linh và sử dụng nó. Họ biết ý nghĩa của sự xưng công chính, sự thánh hóa, sự nhận làm con nuôi, sự cầu thay, sự tuyển chọn, sự soi dẫn, v.v. Khi hiểu được từ vựng của Đức Chúa Trời, họ dần hiểu được Lời Đức Chúa Trời và ý muốn của Ngài cho cuộc đời họ.
Tuy nhiên, tôi đã nghe các tín hữu nói: “Đừng rao giảng giáo lý. Chỉ cần cho chúng tôi những bài giảng ấm lòng để khích lệ chúng tôi!” Bài giảng dựa trên điều gì? Nếu không dựa trên giáo lý, chúng sẽ chẳng mang lại kết quả gì! “Nhưng giáo lý thật nhàm chán!”, nhiều người phàn nàn. Sẽ không như vậy nếu nó được trình bày theo cách Kinh Thánh trình bày. Giáo lý thật thú vị! Thật phấn khích khi được học Kinh Thánh và để Đức Thánh Linh dạy chúng ta “những điều sâu nhiệm của Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 2:10).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy chọn một trong những từ sau, giải thích nghĩa của nó, và cho biết nó thú vị như thế nào trong cuộc sống của bạn: sự xưng công chính, sự thánh hóa, sự nhận làm con nuôi, sự cầu thay, sự lựa chọn, sự soi dẫn.
NGÀY 109
Đặc ân
Đọc 2 Cô-rinh-tô 5:16-21
Vậy, chúng tôi là sứ giả của Đấng Christ, như thể Đức Chúa Trời đang kêu gọi qua chúng tôi. Chúng tôi nhân danh Đấng Christ nài xin anh em: Hãy hòa thuận lại với Đức Chúa Trời.
2 Cô-rinh-tô 5:20
Khi còn là một mục sư trẻ, tôi thường cảm thấy ngại ngùng khi phải đến thăm và đối chất với mọi người về những lời tuyên bố của Đấng Christ. Nhưng rồi tôi nhận ra mình là một người được đặc ân, một sứ giả của Vua trên muôn vua! Chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Thực ra, những người tôi đến thăm lẽ ra phải biết ơn vì một trong những sứ giả của Đấng Christ đã đến gặp họ.
Đức Chúa Trời không hề tuyên chiến với thế gian; trên thập tự giá, Ngài đã tuyên bố hòa bình. Nhưng một ngày nào đó, Ngài sẽ tuyên chiến; và lúc đó sẽ quá muộn cho những kẻ đã chối bỏ Đấng Cứu Rỗi (2 Tê-sa-lô-ni-ca 1:3-10). Sa-tan đang tìm cách phá hoại mọi thứ trên thế gian này, nhưng Đấng Christ và Hội thánh của Ngài đang tham gia vào chức vụ hòa giải, hàn gắn mọi thứ và trở về với Đức Chúa Trời.
Chức vụ không hề dễ dàng. Nếu muốn thành công, chúng ta phải được thúc đẩy bởi lòng kính sợ Chúa, tình yêu thương của Đấng Christ, và sứ mệnh mà Ngài đã giao phó. Thật là một đặc ân khi được phục vụ Ngài!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Theo bạn, việc trở thành sứ giả của Đấng Christ là một đặc ân như thế nào?
NGÀY 110
Thời gian là quan trọng
Đọc 1 Phi-e-rơ 4:7-11
Sự cuối cùng của muôn vật đã gần. Vậy nên, hãy sáng suốt và tiết độ để cầu nguyện.
1 Phi-e-rơ 4:7
Vợ chồng tôi đang ở Nairobi, Kenya, nơi tôi sẽ phục vụ hàng trăm mục sư quốc gia tại một hội nghị Truyền giáo Nội địa Châu Phi. Chúng tôi rất hào hứng với hội nghị mặc dù hơi mệt mỏi vì hành trình dài. Chúng tôi nóng lòng muốn bắt đầu, và người dẫn chương trình hội nghị đã nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của chúng tôi.
“Giờ anh đang ở Châu Phi rồi,” ông ấy nói với tôi như một người cha, “và điều đầu tiên anh muốn làm là cất đồng hồ đi.”
Những ngày sau đó, chúng tôi đã học được sự khôn ngoan trong lời nói của ông ấy.
Thật không may, khi trở về Mỹ, chúng tôi lại thấy mình bị mắc kẹt trong nhà tù của những chiếc đồng hồ thời hạn và lịch trình.
Phi-e-rơ có rất nhiều điều để nói về thời gian. Việc nhận thức được sự tử đạo sắp đến của chính mình có thể có liên quan đến điều này (Giăng 21:15-19; 2 Phi-e-rơ 1:12). Dù Chúa Giê-su đến trước hay sự chết đến trước, chúng ta đều muốn “thời gian còn lại của chúng ta” (1 Phi-e-rơ 4:2) có giá trị vĩnh cửu. Và chúng ta có thể làm được!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có những mục tiêu tâm linh nào mà bạn hy vọng sẽ hoàn thành trước khi qua đời?
NGÀY 111
Giáo Lý và Bổn Phận
Đọc 1 Cô-rinh-tô 16:1-24
Vào ngày đầu tuần, mỗi người trong anh em nên tùy theo khả năng của mình mà dành riêng một khoản tiền, để dành, hầu cho khi tôi đến, anh em không cần phải quyên góp.
1 Cô-rinh-tô 16:2
Thật đáng tiếc khi các chức vụ Cơ Đốc giáo mất đi lời chứng của mình vì họ quản lý sai ngân quỹ được giao phó. Phao-lô rất cẩn thận, không để bất cứ điều gì xảy ra khiến kẻ thù có cơ hội cáo buộc ông ăn cắp ngân quỹ (2 Cô-rinh-tô 8:20-21).
Điều này giải thích tại sao Phao-lô khuyến khích các hội thánh chia sẻ tiền dâng hiến và chọn những người đại diện đáng tin cậy để giúp quản lý. Phao-lô không phản đối việc cá nhân dâng hiến; trong 1 Cô-rinh-tô 16:10-20, ông đã nêu tên những người đã hỗ trợ ông. Điều này chắc chắn bao gồm cả việc giúp đỡ ông về nhu cầu tài chính. Nhưng nhìn chung, việc dâng hiến của Cơ Đốc nhân tập trung vào hội thánh. Nhiều hội thánh khuyến khích các tín hữu dâng hiến những tặng phẩm, tiền bạc dâng vào ngân quỹ của hội thánh.
Thật thú vị khi Phao-lô đề cập đến việc dâng hiến ngay sau khi ông thảo luận về sự phục sinh. Không có “khoảng ngắt chương” nào trong các bản thảo gốc, vì vậy người đọc sẽ đi thẳng từ bài thánh ca chiến thắng của Phao-lô đến phần thảo luận của ông về tiền bạc. Giáo lý và bổn phận đi đôi với nhau; sự thờ phượng và việc làm cũng vậy.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn thấy mối liên hệ nào giữa sự phục sinh của Chúa Giê-su và việc bạn dâng hiến cho hội thánh?
NGÀY 112
Hành động ngay
Đọc 1 Phi-e-rơ 3:18-20
Ấy bởi đồng một linh hồn đó, Ngài đi giảng cho các linh hồn bị tù, 20 tức là kẻ bội nghịch thuở trước, về thời kỳ Nô-ê, khi Đức Chúa Trời nhịn nhục chờ đợi, chiếc tàu đóng nên
1 Phi-e-rơ 3:19-20
Chúa Giê-su Christ là Đấng Cứu Rỗi duy nhất, và thế gian hư mất cần được nghe phúc âm của Ngài. Một số người cố gắng sử dụng đoạn Kinh Thánh phức tạp này để chứng minh cơ hội thứ hai cho sự cứu rỗi sau khi chết. Nhưng ngay cả khi những “linh hồn” này là của những người chưa được cứu, đoạn Kinh Thánh này không nói gì về sự cứu rỗi của họ. Và tại sao Chúa Giê-su (nếu Ngài đã làm vậy) chỉ ban sự cứu rỗi cho những tội nhân từ thời Nô-ê? Và tại sao Phi-e-rơ lại dùng một động từ khác có nghĩa là “rao giảng như một sứ giả” thay vì từ thông thường là “rao giảng phúc âm”?
Hê-bơ-rơ 9:27 nói rõ rằng sự chết chấm dứt cơ hội được cứu rỗi. Đây là lý do tại sao hội thánh cần quan tâm đến công tác truyền giáo và sứ mệnh, bởi vì có những người đang hấp hối mà chưa từng nghe đến tin mừng cứu rỗi, chứ đừng nói đến việc từ chối nó. Việc tranh cãi về những cách diễn giải khác nhau về một đoạn Kinh Thánh khó hiểu sẽ chẳng có ích gì nếu niềm tin của chúng ta không thúc đẩy chúng ta chia sẻ phúc âm với người khác.
Phi-e-rơ đã nói rõ rằng những ngày khó khăn mang đến cho chúng ta nhiều cơ hội để làm chứng.
Chúng ta có đang tận dụng những cơ hội của mình không?
CẦN SUY NGẪM
Bạn có những cơ hội làm chứng nào? Điều gì khiến bạn bỏ qua những cơ hội đó?
NGÀY 113
Thẩm quyền và Sự Trưởng thành
Đọc 2 Cô-rinh-tô 10:7-11
Dù tôi có khoe khoang đôi chút về thẩm quyền Chúa ban cho chúng tôi để xây dựng anh em thay vì hạ bệ anh em, tôi cũng không hổ thẹn.
2 Cô-rinh-tô 10:8
Trong nhiều năm phục vụ Chúa, tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên về cách một số hội thánh đối xử với mục sư của họ. Nếu một mục sư thể hiện tình yêu thương và sự khiêm nhường thật sự, hội chúng có thể chống đối sự lãnh đạo và làm tan vỡ trái tim ông ấy. Chúa chúng ta cũng bị đối xử giống như vị mục sư đầu tiên, vì vậy có lẽ chúng ta không nên ngạc nhiên.
Những người chống đối trong hội thánh cáo buộc Phao-lô không phải là một sứ đồ chân chính; bởi vì, nếu ông là một sứ đồ chân chính, ông sẽ thể hiện điều đó bằng cách sử dụng thẩm quyền của mình. Nhưng nếu Phao-lô lạm dụng quyền lực của mình, họ sẽ chỉ trích ông vì hành động đó. Đây là điều xảy ra khi các tín hữu đánh giá chức vụ theo quan điểm thế gian.
Cách các nhà lãnh đạo Cơ Đốc lãnh đạo là bằng chứng cho thấy sự trưởng thành thuộc linh của họ. Những nhà lãnh đạo non nớt thường phình to khi họ sử dụng quyền hành, nhưng những nhà lãnh đạo trưởng thành thì phát triển, và những người khác cũng phát triển theo. Những mục sư khôn ngoan, giống như những bậc cha mẹ khôn ngoan, biết khi nào nên chờ đợi trong sự kiên nhẫn yêu thương và khi nào nên hành động với sức mạnh quyết đoán. Những mục sư trưởng thành không sử dụng quyền hành để đòi hỏi sự tôn trọng. Những nhà lãnh đạo trưởng thành phải chịu đựng trong khi họ chờ đợi để hành động, trong khi những nhà lãnh đạo non nớt hành động bốc đồng và khiến người khác phải chịu đựng.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nắm quyền, bạn có xu hướng ra lệnh hay đòi hỏi sự tôn trọng? Hãy giải thích.
NGÀY 114
Tâm Trí Đơn Giản
Đọc Phi-líp 1:21-24
Đối với tôi, sống là Đấng Christ và chết là điều ích lợi.
Phi-líp 1:21
Gia-cơ nói với chúng ta rằng “kẻ hai lòng thì hay phân vân trong mọi việc mình làm” (Gia-cơ 1:8). Hay, dùng câu tục ngữ La-tinh cổ: “Khi người lái tàu không biết mình đang hướng đến bến nào, thì chẳng có ngọn gió nào là đúng hướng cả.” Lý do nhiều Cơ Đốc nhân buồn phiền trước hoàn cảnh là vì họ không vun trồng “tâm trí đơn giản.” Phao-lô đã diễn tả thái độ hết lòng hết dạ với Đấng Christ như sau: “Đối với tôi, sống là Đấng Christ và chết là điều ích lợi.”
Phao-lô đã thảo luận về những hoàn cảnh khó khăn của mình và đối mặt với chúng một cách chân thành. Nhưng hoàn cảnh không thể cướp mất niềm vui của ông bởi vì ông không sống để tận hưởng hoàn cảnh; ông sống để phục vụ Chúa Giê-su Christ. Ông là một người có mục đích. Ông không nhìn Đấng Christ qua hoàn cảnh của mình; thay vào đó, ông nhìn hoàn cảnh của mình qua Đấng Christ, và quan điểm này đã thay đổi mọi thứ.
Khi chúng ta có tâm trí đơn nhất, hoàn cảnh sẽ hỗ trợ chứ không chống lại chúng ta.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Điều gì chi phối suy nghĩ của bạn hơn bất cứ điều gì khác? Điều này cho bạn biết gì về mối quan hệ của bạn với Chúa Giê-su?
NGÀY 115
Sự Tôn Kính Nghiêm Túc
Đọc 1 Phi-e-rơ 1:17
Vì anh em gọi Cha là Đấng xét đoán công bình mỗi người, nên hãy sống như người xa lạ trong thế gian này với lòng kính sợ.
1 Phi-e-rơ 1:17
Đức Chúa Trời sẽ ban cho chúng ta nhiều ân tứ và đặc ân khi chúng ta trưởng thành trong đời sống Cơ Đốc, nhưng Ngài sẽ không bao giờ cho chúng ta đặc quyền không vâng lời và phạm tội. Ngài không bao giờ nuông chiều hay chiều chuộng con cái Ngài. Nhưng khi con cái Ngài vâng lời và phục vụ Ngài trong tình yêu thương, Ngài nhận ra sự vâng lời và phục vụ đó và chuẩn bị phần thưởng xứng đáng.
Nhưng Phi-e-rơ nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta chỉ là lữ khách trên đất. Cuộc đời quá ngắn ngủi để lãng phí trong sự không vâng lời và tội lỗi (1 Phi-e-rơ 4:1-6). Chính khi Lót không còn là lữ khách và trở thành cư dân ở Sô-đôm, ông đã đánh mất ơn Chúa và lời chứng của mình (Sáng thế ký 13).
Vì Cha yêu thương sửa dạy con cái Ngài ngày nay, và sẽ phán xét việc làm của họ trong tương lai, chúng ta nên vun trồng thái độ “kính sợ Đức Chúa Trời” (Hê-bơ-rơ 12:28). Đây không phải là sự sợ hãi rụt rè của một nô lệ trước chủ, mà là sự tôn kính yêu thương của một đứa con trước cha mình. không phải là sợ sự phán xét của Ngài, mà là sợ làm Ngài thất vọng hoặc phạm tội với tình yêu của Ngài. Đó là sự tôn kính nghiêm túc dành cho Cha.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ về một hành vi hoặc thái độ tội lỗi mà bạn đã từ bỏ nhưng đôi khi lại muốn đắm chìm trong đó. Lòng tôn kính Chúa giúp bạn vượt qua cám dỗ đó như thế nào?
NGÀY 116
Luật Thi Đấu
Đọc 2 Ti-mô-thê 2:1-13
Tương tự như vậy, nếu ai thi đấu với tư cách là một vận động viên, người đó sẽ không nhận được mão miện chiến thắng nếu không thi đấu đúng luật.
2 Ti-mô-thê 2:5
Một vận động viên nỗ lực giành chiến thắng và giành được mão miện phải hết sức cẩn thận tuân thủ mọi luật lệ. Đặc biệt, trong các cuộc thi đấu của người Hy Lạp cổ đại, các trọng tài rất cẩn thận trong việc thực thi luật lệ. Mỗi vận động viên phải là công dân của quốc gia mình, có uy tín tốt. Trong quá trình chuẩn bị cho cuộc thi, họ phải tuân theo các tiêu chuẩn cụ thể. Nếu một vận động viên bị phát hiện có khuyết điểm về bất kỳ điều gì, người đó sẽ bị loại. Nếu sau khi thi đấu và chiến thắng, người đó bị phát hiện vi phạm một số luật lệ, người đó sẽ mất các huy chương.
Theo quan điểm của con người, Phao-lô là một kẻ thua cuộc. Không có ai trên khán đài cổ vũ cho ông: “Hết thảy những người ở A-si” đã quay lưng lại với ông (2 Ti-mô-thê 1:15). Ông đang ở trong tù. Vậy mà Phao-lô lại là người chiến thắng! Ông đã tuân giữ các quy tắc được đặt ra trong Lời Chúa, và một ngày nào đó ông sẽ nhận được phần thưởng từ Chúa Giê-su Christ. Phao-lô nói với mục sư trẻ Ti-mô-thê: “Điều quan trọng là con phải vâng theo Lời Chúa, bất kể người ta nói gì. Con không chạy đua để làm hài lòng người khác hay để nổi tiếng. Con chạy đua để làm hài lòng Chúa Giê-su Christ.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đối với bạn, “vâng theo các quy tắc” liên quan đến đức tin của mình có nghĩa là gì?
NGÀY 117
Nỗi sợ hãi như một động lực
Đọc Gióp 18
Ngọn đèn của kẻ ác bị dập tắt; ngọn lửa của nó ngừng cháy.
Gióp 18:5
Trong bài diễn thuyết thứ hai của Binh-đát, vũ khí của ông là nỗi sợ hãi. Tuy nhiên, Binh-đát đã phạm hai sai lầm khi thực hiện bài diễn thuyết này. Thứ nhất, ông đã rao giảng sai người, bởi vì Gióp đã là một tín đồ (Gióp 1:1, 8). Thứ hai, ông rao giảng với động cơ sai lầm, bởi vì trong lòng ông không có tình yêu thương. Tiến sĩ R. W. Dale, nhà truyền giáo người Anh, đã từng hỏi nhà truyền giáo D. L. Moody rằng ông có bao giờ sử dụng yếu tố khủng bố trong các bài giảng của mình không. Moody trả lời rằng ông thường giảng một bài về thiên đàng và một bài về địa ngục trong các chiến dịch của mình, nhưng tấm lòng của ông phải rất dịu dàng khi rao giảng về sự diệt vong của những người hư mất. Binh-đát không có tấm lòng “mềm mại”.
Mặc dù Binh-đát đã nói chuyện với nhầm người và với động cơ sai trái, nhưng những gì ông nói về cái chết nên được xem xét nghiêm túc. Cái chết là kẻ thù đáng sợ đối với tất cả những ai chưa sẵn sàng để chết (1 Cô-rinh-tô 15:26; Hê-bơ-rơ 2:14-15), và cách duy nhất để sẵn sàng là tin cậy Chúa Giê-su Christ (Giăng 5:24).
Tuy nhiên, không nên áp dụng bất kỳ hình ảnh nào mà Binh- đát sử dụng (Gióp 18:5–21) cho những người đã tin cậy Chúa để được cứu rỗi.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đã có ai từng cố gắng dùng nỗi sợ hãi làm động lực để hù dọa bản thân trở thành một người tốt hơn hoặc một Cơ Đốc nhân tốt hơn chưa? Nỗ lực đó đã hiệu quả như thế nào?
NGÀY 118
Chuỗi Hy Vọng
Đọc Rô-ma 5:1-21
Chúng ta biết rằng đau khổ sinh ra sự kiên trì; sự kiên trì, bản lĩnh và bản lĩnh, hy vọng.
Rô-ma 5:3-4
Khổ đau xây dựng bản lĩnh Cơ Đốc. Chuỗi này là: đau khổ – kiên trì – bản lĩnh – hy vọng. Từ “tribulation” trong tiếng Anh của chúng ta bắt nguồn từ từ tiếng Latinh “tribulum”. “Triblum” là một thanh gỗ nặng có gai, dùng để đập lúa. Thanh gỗ được kéo lên trên hạt lúa, và nó tách lúa mì ra khỏi trấu. Khi chúng ta trải qua những đau khổ và nương tựa vào ân điển của Chúa, những thử thách chỉ giúp chúng ta thanh tẩy và loại bỏ trấu.
Trong nhiều tháng, tôi đã đến thăm một thanh niên trong bệnh viện, người đã gần chết vì bỏng. Tôi không biết anh ấy đã trải qua bao nhiêu ca phẫu thuật và ghép da trong những tháng đó, cũng không biết có bao nhiêu chuyên gia đã đến thăm anh ấy. Tuy nhiên, điều đã nâng đỡ anh không phải là những lời giải thích của các bác sĩ, mà là lời hứa họ dành cho anh là anh sẽ hồi phục. Đó là hy vọng của anh. Và điều nâng đỡ hy vọng của anh chính là tình yêu thương của gia đình và bạn bè đã luôn sát cánh bên anh. Tình yêu thương của Chúa đã được họ truyền tải đến anh. Anh đã hồi phục và hôm nay dâng vinh quang cho Chúa.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Gần đây, có thử thách cá nhân nào đã giúp bạn trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn không? Làm thế nào những thử thách cá nhân có thể giúp bạn dâng vinh quang cho Chúa?
NGÀY 119
Sự Sa Ngã tồi tệ Như Thế Nào
Đọc Ê-sai 13-18
Hỡi sao mai, con trai của rạng đông, sao ngươi đã từ trời sa xuống! Hỡi kẻ đã từng đánh bại các nước, ngươi đã bị ném xuống đất!
Ê-sai 14:12
Giê-rê-mi đã tiên tri rằng thời kỳ lưu đày ở Ba-by-lôn sẽ chỉ kéo dài bảy mươi năm. Vì vậy, việc Đa-ri-út người Mê-đi chiếm được Ba-by-lôn sẽ là tin mừng cho người Do Thái; vì điều đó đồng nghĩa với việc chấm dứt thời kỳ lưu đày và nô lệ của họ.
Hình ảnh trong Ê-sai 14 là hình ảnh một vị vua hùng mạnh, lòng kiêu hãnh đã dẫn ông đến sự hủy diệt. Đây chính là điều đã xảy ra với Bên-xát-sa khi Đa-ri-út chiếm được Ba-by-lôn vào năm 539 TCN. Ê-sai mô tả cảnh nhà vua đến âm phủ, thế giới của người chết, nơi mà sự giàu có, vinh quang và quyền lực của nhà vua biến mất. Cái chết là kẻ san bằng vĩ đại; không có vua nào trong thế giới của người chết. Lucifer (Ê-sai 14:12) trong tiếng La-tinh có nghĩa là “sao mai” và ngụ ý rằng vinh quang của vị vua này không kéo dài được bao lâu. Sao mai sớm bị ánh sáng mặt trời nuốt chửng.
Cái tên Lucifer cũng ám chỉ rằng Satan cố gắng bắt chước Chúa Giê-su Christ, Đấng là “sao mai sáng chói” (Khải Huyền 22:16). “Ta sẽ nên giống Đấng Tối Cao” (Ê-sai 14:14) cho thấy chiến lược cơ bản của nó, bởi vì nó là một kẻ bắt chước. Giống như vua Babylon, một ngày nào đó Satan sẽ bị sỉ nhục và bị đánh bại.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Ngày nay, một số người cố gắng “nên giống Đấng Tối Cao” bằng những cách nào?
NGÀY 120
Tuân thủ Luật lệ
Đọc Cô-lô-se 2:16-23
Chớ để kẻ nào lấy sự khiêm nhường giả tạo và sự thờ phượng thiên sứ làm mất tư cách nhận giải thưởng của anh em.
Cô-lô-se 2:18
Từ được dịch là “loại bỏ” có nghĩa là “tuyên bố không xứng đáng nhận giải thưởng.” Đây là một thuật ngữ thể thao: Trọng tài loại những thí sinh không tuân thủ luật lệ. Các thí sinh không mất tư cách công dân của đất nước, nhưng họ mất đi vinh dự giành được giải thưởng. Những Cơ Đốc nhân không vâng theo chỉ dẫn của Đức Chúa Trời không mất sự cứu rỗi. Nhưng họ mất đi sự chấp thuận của Chúa và phần thưởng mà Ngài đã hứa ban cho những ai trung thành (1 Cô-rinh-tô 3:8).
Việc Đức Chúa Trời hứa ban phần thưởng cho những ai phụng sự Ngài là một hành động nhân từ. Chúng ta nên biết ơn Ngài vì đã cứu chúng ta khỏi sự phán xét đến nỗi chúng ta sẽ phụng sự Ngài dù có nhận được phần thưởng hay không. Nhưng cũng như có nhiều mức độ trừng phạt trong địa ngục (Ma-thi-ơ 23:15), thì cũng sẽ có nhiều mức độ vinh quang trên thiên đàng – mặc dù tất cả các tín đồ sẽ giống như Đấng Christ trong thân thể vinh hiển của họ (1 Giăng 3:2).
Thomas Watson, một người Thanh giáo kỳ cựu, đã nói rất đúng: “Dù mọi bình thương xót đều đầy
[trên thiên đàng]
, nhưng bình này vẫn có thể chứa nhiều hơn bình khác.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cần chú ý hơn đến chỉ dẫn nào của Chúa?