Trang Chủ DƯỠNG LINH Vương quốc 2

Vương quốc 2

14
0
SHARE

Chương 7

MỐI LIÊN QUAN GIỮA VƯƠNG QUỐC, Y-SƠ-RA-ÊN VÀ HỘI THÁNH

Sách Công vụ các sứ đồ tường thuật cho chúng ta biết, các sứ đồ đã rao giảng về Vương quốc Đức Chúa Trời. Phi-líp đã đến Sa-ma-ri rao giảng “tin mừng về vương quốc của Đức Chúa Trời và danh của Chúa Giê-su Christ” (Công vụ 8:12). Phao-lô đã đến Rô-ma và rao giảng trước tiên cho người Do Thái, sau đó cho dân ngoại, về Vương quốc của Đức Chúa Trời (Công vụ 28: 23, 31).

Khi các sứ đồ của Chúa chúng ta đi khắp đế quốc La Mã để rao giảng về Vương quốc và ngày nay các môn đồ của Chúa Giê-su đi khắp thế giới để rao giảng về Vương quốc của Đức Chúa Trời, thì luôn có hai điều xảy ra: một số người được giải thoát trong khi những người khác bị trói buộc. Một số người tin và tiếp nhận sứ điệp. Họ được giải thoát khỏi quyền lực của bóng tối và được chuyển vào Vương quốc của Con Đức Chúa Trời (Cô-lô-se 1:13); nghĩa là, họ bước vào Vương quốc của Đức Chúa Trời và họ nhận được phước lành của Vương quốc đó. Hơn nữa, họ được đảm bảo sẽ được vào Vương quốc của Đức Chúa Trời trong tương lai khi Đấng Christ đến trong vinh quang.Tuy nhiên, những người khác lại từ chối tin mừng về Vương quốc. Đối với họ, cánh cửa Vương quốc của Đức Chúa Trời, cả trong hiện tại và tương lai, đều đóng lại. Chúa Giê-su thực sự đã trao cho các môn đồ của Ngài, cho Hội thánh, chìa khóa của Vương quốc Thiên đàng; và những gì các môn đồ của Ngài đóng và mở trên đất khi họ rao giảng Phúc âm về Vương quốc sẽ được đóng và mở trên thiên đàng. Theo nghĩa thực sự của từ này, chính Hội thánh – các môn đồ của Chúa – là những người sử dụng chìa khóa và thực hiện chức năng trói buộc và cởi mở; nhưng theo nghĩa sâu xa hơn, chính sự vận hành của Vương quốc Đức Chúa Trời thông qua Hội thánh đã hoàn thành những mục đích vĩnh cửu này.

Lẽ thật quan trọng là: Vương quốc Đức Chúa Trời không hoạt động trong không khí mà được giao phó cho con người và hoạt động thông qua những người được cứu chuộc đã hiến mình cho sự cai trị của Đức Chúa Trời thông qua Chúa Giê-su. Có rất ít câu trong Tân Ước so sánh Vương quốc với Hội thánh, nhưng chính câu này ủng hộ kết luận của chúng ta. Khải huyền 5:9-10 viết, “Ngài đã bị giết và dùng huyết mình chuộc những người cho Đức Chúa Trời từ mọi chi phái, mọi tiếng, mọi dân tộc và mọi nước, và đã khiến họ trở thành một vương quốc và các thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta, và họ sẽ trị vì trên đất.”

Dân sự của Đức Chúa Trời mà Vương quốc của Đức Chúa Trời đang hoạt động trong Thời đại này là Hội thánh bao gồm phần lớn là dân ngoại; nhưng dân sự của Đức Chúa Trời mà Vương quốc sẽ đạt đến sự viên mãn sẽ bao gồm cả Y-sơ-ra-ên (Rô-ma 11:12). Tuy nhiên chỉ có một Vương quốc duy nhất, và một tập thể công dân duy nhất của Vương quốc.

Khía cạnh khó khăn nhất của lời dạy trong Kinh thánh về Vương quốc của Chúa là mối quan hệ của nó với Y-sơ-ra-ên và Hội thánh. Khó khăn nằm ở thực tế là mối quan hệ này không được nêu rõ trong Kinh thánh nhưng phải suy luận ra. Do đó, những người nghiên cứu Kinh thánh đã đưa ra những cách giải thích khác nhau.

Chúng ta đã nhìn thấy rằng Vương quốc của Đức Chúa Trời trong Tân Ước là công trình cứu chuộc của Chúa hoạt động trong lịch sử để đánh bại kẻ thù của Ngài, mang đến cho con người những phước lành của triều đại thần thánh. Cách tiếp cận này cho phép chúng ta giải thích nhất quán câu hỏi về Y-sơ-ra-ên và Hội thánh trong Tân Ước.

Không thể phủ nhận rằng Chúa Giê-su đã ban Vương quốc cho Y-sơ-ra-ên. Khi Ngài sai các môn đồ đi truyền giáo, Ngài đã bảo họ không được đi giữa dân ngoại mà “hãy đến với những con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên” (Ma-thi-ơ 10: 6). Chúa Giê-su đã từ chối một người phụ nữ Ca-na-an bằng những lời này, “Ta chỉ được sai đến cùng các con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên” (Ma-thi-ơ 15:24). Hơn nữa, Chúa chúng ta đã nói về người Do Thái như là “con cái của Vương quốc” (Ma-thi-ơ 8:12), mặc dù họ đã từ chối Đấng Mê-si và Vương quốc của Đức Chúa Trời. Họ là con cái của Vương quốc vì chính Y-sơ-ra-ên là tuyển dân mà Đức Chúa Trời đã chọn và đã hứa ban cho họ những phước lành của Vương quốc. Vương quốc thuộc về họ theo quyền được Đức Chúa Trời chọn. Vì vậy, Chúa Giê-su đã hướng chức vụ của Ngài đến họ và ban cho họ những điều đã được hứa. Nhưng khi Y-sơ-ra-ên từ chối Vương quốc, những phước lành đáng lẽ phải thuộc về họ đã được ban cho những người ngoại tiếp nhận chúng.

Điều này được thấy trong chuỗi các câu trong Ma-thi-ơ 11.  “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, trong những người bởi đàn bà sanh ra, không có ai được tôn trọng hơn Giăng Báp-tít, nhưng mà kẻ rất nhỏ hèn trong nước thiên đàng còn được tôn trọng hơn người. Song, từ ngày Giăng Báp-tít đến nay, nước thiên đàng bị hãm ép, và là kẻ hãm ép đó choán lấy” (câu 11-12).Thời đại của luật pháp và các tiên tri đã kết thúc khi Giăng Báp-tít thi hành chức vụ. Kể từ đó, Vương quốc đã hoạt động giữa loài người.

Điều này là ý nghĩa có khả năng nhất của Ma-thi-ơ 11:12-13. Câu 13 nêu rõ rằng “Song, từ ngày Giăng Báp-tít đến nay, nước thiên đàng bị hãm ép, và là kẻ hãm ép đó choán lấy.Vì hết thảy các đấng tiên tri và sách luật đã nói trước cho đến đời Giăng.”  và câu 12 nói rằng, “Từ thời Giăng Báp-tít cho đến bây giờ, vương quốc thiên đàng bị hãm ép, và những kẻ hung bạo đã chiếm lấy nó bằng vũ lực.” Đây là bản dịch được hiệu đính làm rõ hơn ý nghĩa của câu này.

Vương quốc của Đức Chúa Trời, như chúng ta đã thấy, là triều đại cứu chuộc của Đức Chúa Trời đang hoạt động giữa loài người; và đây là ý nghĩa của Ma-thi-ơ 11:12. Tuy nhiên, thế hệ Y-sơ-ra-ên đó đã không tiếp nhận công việc của Vương quốc Đức Chúa Trời, khi Giăng Báp-tít rao giảng về sự ăn năn để bước vào vương quốc. Họ từ chối lời cảnh báo của Giăng Báp-tít. Và họ cũng từ chối lời mời gọi tương tự của Chúa Giê-su sau đó. Do đó, chỉ có sự phán xét dành cho thế hệ đó. “Vì dân các thành mà Đức Chúa Giê-su đã làm rất nhiều phép lạ rồi, không ăn năn, nên Ngài quở trách rằng…” (Ma-thi-ơ 11:20).

Chúng ta đọc tiếp, “Khốn nạn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn nạn cho mầy thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa bay, đem làm trong thành Ty-rơ và Si-đôn, thì hai thành đó thật đã mặc áo gai, đội tro, ăn năn từ lâu rồi. Vậy nên ta bảo bay, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu đoán phạt nhẹ hơn bay. Còn mầy, Ca-bê-na-um là thành đã được cao tới trời, sẽ hạ xuống tới âm phủ! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa mầy, đem làm trong thành Sô-đôm, thì thành ấy còn lại đến ngày nay. Vậy nên ta rao bảo rằng, đến ngày phán xét, xứ Sô-đôm sẽ chịu đoán phạt nhẹ hơn mầy” (Ma-thi-ơ 11:21-24)

Một tai họa khủng khiếp được tuyên bố trên các thành phố của Y-sơ-ra-ên như Cô-ra-xin và Bết-sai-đa. Chúa Giê-su đã xuất hiện trong các thành phố của họ, đuổi quỷ, giải cứu con người khỏi quyền lực của Sa-tan và rao giảng rằng Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến với họ. Tuy nhiên, Y-sơ-ra-ên đã không đáp lại. Do đó, “vào ngày phán xét, xứ Sô-đôm sẽ chịu hình phạt nhẹ hơn cho họ.

Lời mời nhận lãnh các phước lành của Vương quốc được đưa ra cho những ai tiếp nhận nó cách cá nhân. Chúa Giê-su phán, “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Hãy gánh lấy ách của ta và học theo ta; vì ta nhu mì và khiêm nhường, thì các ngươi sẽ tìm được sự yên nghỉ cho linh hồn mình” (Ma-thi-ơ 11:28-29).

ĐƠN VỊ NHẬN ĐƯỢC SỰ CỨU RỖI TRONG TÂN ƯỚC LÀ CÁ NHÂN

Trong thời Cựu Ước, Đức Chúa Trời đã đối xử với Y-sơ-ra-ên chủ yếu như một gia đình và một quốc gia và ban cho dân sự Ngài cả phước lành vật chất và thuộc linh. Khi Đức Chúa Trời lập giao ước với Áp-ra-ham, Áp-ra-ham đã lấy tất cả các thành viên nam trong gia đình mình và cắt bì cho họ, do đó đưa họ vào trong các điều khoản và phước lành của giao ước (Sáng thế ký 17: 22-27).

Lời giảng dạy của Chúa Giê-su về Vương quốc của Đức Chúa Trời không nói đến một vương quốc chính trị hữu hình, cũng không liên quan đến các phước lành của quốc gia hay vật chất. Người Do Thái muốn một vị vua chính trị lật đổ kẻ thù của họ; nhưng Chúa Giê-su đã từ chối một vương miện trần gian (Giăng 6:15). Chúa Giê-su nói chuyện với các cá nhân; và các điều kiện của mối quan hệ mới với Đức Chúa Trời chỉ là những quyết định cá nhân và bởi đức tin. Lẽ thật này được nêu rõ trong chức vụ chuẩn bị của Giăng Báp-tít, ông đã nói với các nhà lãnh đạo Do Thái giáo rằng dòng dõi của Áp-ra-ham phải kết quả xứng đáng với sự ăn năn, nếu không sẽ bị chặt bỏ. “Giăng thấy nhiều người dòng Pha-ri-si và Sa-đu-sê đến chịu phép báp-têm mình, thì bảo họ rằng: Hỡi dòng dõi rắn lục kia, ai đã dạy các ngươi tránh khỏi cơn giận ngày sau? Vậy, các ngươi hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn, và đừng tự khoe rằng: Áp-ra-ham là tổ chúng ta; vì ta nói cho các ngươi rằng Đức Chúa Trời có thể khiến đá nầy sanh ra con cái cho Áp-ra-ham được. Bây giờ cái búa đã để kề rễ cây; vậy hễ cây nào không sanh trái tốt, thì sẽ phải đốn và chụm” (Ma-thi-ơ 3:7-10).

Các phước lành thiêng liêng của kỷ nguyên mới sẽ được ban cho từng cá nhân chứ không phải trên cơ sở gia đình. Ngay cả những người tự coi mình là con cái của giao ước cũ – là giao ước mà Đức Chúa Trời đã lập với Áp-ra-ham cũng phải trải qua sự ăn năn cá nhân, chịu phép báp têm để được tha tội và bước vào Vương quốc. Chúa Giê-su cũng làm rõ điều này khi Ngài tuyên bố, “Chớ tưởng rằng Ta đến để đem hòa bình cho thế gian; Ta đến không phải để đem hòa bình, mà là để đem gươm giáo. Vì Ta đến để phân rẽ con trai với cha mình, con gái với mẹ mình, con dâu với mẹ chồng mình; và kẻ thù của người ta sẽ là người nhà mình” (Ma-thi-ơ 10: 35-36). Đơn vị gia đình không còn là nền tảng của mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và con người nữa. Đức tin cá nhân thường chia cắt các thành viên trong gia đình và thậm chí phá vỡ mối quan hệ huyết thống là nền tảng cơ bản của mối quan hệ giữa con người với Vương quốc của Đức Chúa Trời.

Người Do Thái nói chung đã từ chối mối quan hệ mới này. Tuy nhiên, có một số người đã đáp lại và trở thành môn đồ của Chúa chúng ta và do đó trở thành con cái đích thực của Vương quốc Đức Chúa Trời. Những người này đã trở nên những hạt nhân của Hội thánh Tân ước.

HỘI THÁNH ĐƯỢC HÌNH THÀNH

Chương 16 sách Ma-thi-ơ kể lại mục đích của Chúa chúng ta trong việc hình thành nên dân mới của Chúa, tức là Hội thánh. Điều quan trọng là Chúa Giê-su không thể nói gì về mục đích cứu chuộc của Ngài là đưa dân mới của Chúa vào hiện thực cho đến khi các môn đồ nhận ra rằng Ngài thực sự là Đấng Mê-si.

Lời xác nhận về chức vụ Đấng Mê-si của Ngài đồng thời cũng là lời tuyên xưng về sự hiện diện của Vương quốc Đức Chúa Trời, vì sứ mệnh của Đấng Mê-si là mang Vương quốc Đức Chúa Trời đến với con người. Tại thời điểm này, chúng ta phải hiểu rằng đối với các môn đồ, có một vấn đề trong việc công nhận chức vụ Đấng Mê-si của Chúa chúng ta cũng như có một vấn đề trong việc họ công nhận sự hiện diện của Vương quốc Đức Chúa Trời.

Chúng ta đã khám phá ra rằng kỳ vọng phổ biến về sự xuất hiện của Vương quốc Đức Chúa Trời có nghĩa là sự kết thúc của thời đại và sự biểu hiện của sự cai trị của Đức Chúa Trời trong quyền năng và vinh quang, khi mọi điều ác sẽ bị thanh trừng khỏi trái đất. Tuy nhiên, Chúa Giê-su đã dạy rằng Vương quốc đã đến nhưng dưới một hình thức mới và bất ngờ. Mặc dù thời đại cũ vẫn tiếp diễn, Vương quốc Đức Chúa Trời đã chinh phục vương quốc của Sa-tan để giải cứu con người khỏi sự cai trị của nó. Đây là điều bí ẩn nhưng được tiết lộ về trong sứ mệnh của Chúa chúng ta.

Vấn đề tương tự này cũng liên quan đến việc tiết lộ chức vụ Đấng Mê-si của Chúa chúng ta. Đối với người Do Thái, bao gồm cả các môn đồ của Chúa Giê-su, Đấng Mê-si được mong đợi là một vị Vua từ dòng dõi Đa-vít đánh bại kẻ thù. Hoặc Ngài sẽ là một đấng siêu nhiên từ trời đến trái đất với quyền năng và vinh quang lớn lao để tiêu diệt kẻ ác và đưa Vương quốc của Đức Chúa Trời đến (xem Đa-ni-ên 7). Trong cả hai trường hợp, sự xuất hiện của Đấng Mê-si sẽ có nghĩa là sự kết thúc của thời đại này và sự xuất hiện của Vương quốc Đức Chúa Trời trong quyền năng và vinh hiển.

CHỨC VỤ CỦA CHÚA GIÊ-SU KHI NGÀI ĐẾN TRẦN GIAN LẦN THỨ NHẤT

Tuy nhiên Chúa Giê-su không xuất hiện như một vị Vua vĩ đại chinh phục hay một Người từ trời xuống cách siêu phàm. Ngài là một con người ở giữa loài người trong sự khiêm nhường và yếu đuối (theo cách nhìn của con người). Mọi người không thể hiểu Ngài là Đấng Mê-si của họ mặc dù Ngài đã thực hiện giữa họ những công việc kỳ diệu. Có một lần, họ nghĩ rằng Ngài thực sự có thể là Đấng Mê-si, và họ đã cố gắng ép buộc Ngài làm Vua. Sau khi cho năm ngàn người ăn, với năm cái bánh và hai con cá để nuôi sống một đám đông, họ đã đến để bắt ép Ngài làm Vua. “Những người đó thấy phép lạ Đức Chúa Giê-su đã làm, thì nói rằng: Người nầy thật là Đấng tiên tri phải đến thế gian. Bấy giờ Đức Chúa Giê-su biết chúng có ý đến ép Ngài để tôn làm vua, bèn lui ở một mình trên núi” (Giăng 6:14-15).

Tuy nhiên, đó không phải là sứ mệnh của Chúa chúng ta. Sứ mệnh của Ngài, cũng như chức vụ Đấng Mê-si của Ngài, là một “bí ẩn”; không phải là để chấm dứt thời đại tà ác và mở ra thời đại sắp tới. Mà là để mang các quyền năng của thời đại tương lai đến với con người.

Thời đại gian ác hiện tại; và sứ mệnh này liên quan đến cái chết của Ngài. Do đó, khi đám đông cố gắng tôn Ngài làm vua, Ngài đã rút lui. Đây là bước ngoặt trong chức vụ của Ngài; và sau đó, “nhiều môn đồ của Ngài đã rút lui và không còn đi với Ngài nữa” (Giăng 6: 66). Vì họ cho rằng Ngài không phải là Đấng Mê-si mà họ đang tìm kiếm. Ngài đã nói rằng họ phải ăn thịt Ngài và uống huyết Ngài (Giăng 6: 53).

Điều này có nghĩa là gì?                                                                                                    

Họ không thể hiểu lời minh họa này của Chúa Giê-su. “Ta là bánh hằng sống từ trên trời xuống; nếu ai ăn bánh ấy, thì sẽ sống vô cùng; và bánh mà ta sẽ ban cho vì sự sống của thế gian tức là thịt ta. Bởi đó, các người Giu-đa cãi lẽ với nhau, mà rằng: Lẽ nào người nầy lấy thịt mình cho chúng ta ăn sao? Đức Chúa Giê-su bèn phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt của Con người, cùng không uống huyết Ngài, thì chẳng có sự sống trong các ngươi đâu” (Giăng 6:51-53). Sự thật là, người Do Thái vào thời Chúa chúng ta không hiểu chương 53 của sách Ê-sai. Họ không biết rằng nó có liên quan đến Đấng Mê-si. Họ chỉ đang tìm kiếm một Vua chiến thắng hoặc một Con Người từ trời xuống đầy uy lực, chứ không phải một Tôi Tớ Chịu Khổ. Do đó, họ đã quay lưng và từ chối theo Ngài. Và khi họ từ chối lời giảng dạy của Ngài về Vương quốc vì đó không phải là điều họ đang tìm kiếm, thì họ cũng từ chối địa vị Đấng Mê-si của Ngài vì Ngài không phải là vị vua chinh phục, một vị vua trần gian đánh bại đế quốc Rô-ma mà họ mong muốn.

Tuy nhiên, cuối cùng, nhóm mười hai sứ đồ thân cận bắt đầu nhận ra rằng mặc dù Vương quốc không hiện diện với quyền năng mạnh mẽ theo cách nghĩ của con người. Chúa Giê-su không phải là Vua theo mong đợi của người Do thái lúc bấy giờ, nhưng Ngài vẫn là Đấng Mê-si và Vương quốc thực sự hiện diện trong Con người và sứ mệnh của Ngài. Đây chính là ý nghĩa của lời tuyên xưng của Phi-e-rơ tại Sê-sa-rê Phi-líp. Chúa Giê-su nhận ra rằng các môn đồ đã đi đến một điểm quan trọng về sự hiểu biết cơ bản, và Ngài hỏi các môn đồ rằng Ngài là ai. Cuối cùng, Phi-e-rơ đã nói thay cho những người khác: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (Ma-thi-ơ 16:16). Chúng ta thường không nhận ra rằng Phi-e-rơ và những người khác khó khăn như thế nào để nhận ra địa vị Đấng Mê-si của Chúa Giê-su vì nó hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ điều gì họ mong đợi. Đó thực sự là một sự nhận thức mà con người chỉ có thể nhận ra thông qua chính sự mặc khải của Đức Chúa Trời “Hỡi Si-môn, con Giô-na, ngươi có phước đó; vì chẳng phải thịt và huyết tỏ cho ngươi biết điều nầy đâu, bèn là Cha ta ở trên trời vậy. Còn ta, ta bảo ngươi rằng: Ngươi là Phi-e-rơ, ta sẽ lập Hội thánh ta trên vầng đá nầy…” (Ma-thi-ơ 16:17-18).

Tên Si-môn được đổi thành Phi-e-rơ – có nghĩa là một viên đá nhỏ. Và ông sẽ được Chúa sử dụng như một viên đá nhỏ được xây dựng trên một vầng đá lớn (là chính Chúa Giê-su) để hình thành hội thánh.

Một khi họ đã nhận ra rằng Ngài là Đấng Mê-si, mặc dù trong một vai trò mới và bất ngờ, Chúa Giê-su đã chỉ dẫn họ về mục đích tiếp theo của Ngài. Mục đích của Ngài không phải là khôi phục quốc gia Y-sơ-ra-ên. Ngược lại, Ngài sẽ tạo ra một dân tộc mới.  “Còn Ta bảo ngươi, ngươi là Phi-e-rơ, trên vầng đá nầy Ta sẽ xây dựng Hội thánh Ta, và các cửa âm phủ (quyền lực của sự chết) sẽ không thắng được Hội thánh. Ta sẽ trao cho ngươi chìa khóa của vương quốc thiên đàng cho ngươi, và bất cứ điều gì ngươi buộc dưới đất sẽ bị buộc trên trời, và những gì ngươi mở dưới đất sẽ được mở trên trời” (Ma-thi-ơ 16:18-19).

Ý nghĩa của “vầng đá” mà Chúa Giê-su xây dựng Hội thánh của Ngài đã được tranh luận sôi nổi. Cho dù vầng đá đó là đức tin của Phi-e-rơ vào Đấng Mê-si và thần tính của Đấng Christ cho dù đó là chính con người của Đấng Christ, hay có một ý nghĩa nào khác, thì  Phi-e-rơ, với tư cách là người phát ngôn cho nhóm 12 sứ đồ và của Hội thánh trong những năm đầu tiên. Không có bằng chứng nào trong Tân Ước cho thấy Phi-e-rơ được trao một thẩm quyền chính thức mà ông có thể truyền lại cho người khác (theo quan điểm của người Công giáo). Tuy nhiên, trên thực tế, Hội thánh được “xây dựng trên nền tảng của các sứ đồ và các tiên tri, chính Chúa Giê-su Christ là đá góc nhà” (Ê-phê-sô 2: 20); và chúng ta có thể gọi Phi-e-rơ là khuôn mặt đại diện của nhóm mười hai sứ đồ mà Hội thánh được dựng nên trên đó.

Trong mọi trường hợp, Chúa chúng ta chỉ ra mục đích của Ngài là xây dựng Hội thánh của Ngài. Dạng cụ thể của cụm từ này rất quan trọng. Từ Hy Lạp ekklesia1 là từ được sử dụng phổ biến nhất trong Cựu Ước để chỉ dân Y-sơ-ra-ên là tuyển dân của Đức Chúa Trời. Chính việc sử dụng từ này cho thấy rằng Chúa Giê-su có mục đích tạo ra một dân tộc mới để thay thế dân Y-sơ-ra-ên  đã từ chối cả lời tuyên bố về Đấng Mê-si của Ngài và lời Ngài giảng về Vương quốc Đức Chúa Trời. Sự ứng nghiệm của lời hứa này bắt đầu vào Lễ Ngũ Tuần khi Đức Thánh Linh được đổ ra để làm phép báp têm cho những người theo Chúa Giê-su vào thân thể của Đấng Christ và do đó về mặt lịch sử đã khai sinh ra Hội thánh đầu tiên.  “Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-tem chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa” (1 Cô-rinh-tô 12:13).

VƯƠNG QUỐC ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ HỘI THÁNH

Mối quan tâm hiện tại của chúng ta là tìm hiểu về mối quan hệ giữa Vương quốc của Đức Chúa Trời và Hội thánh. Chúa Giê-su đã hứa sẽ trao cho Phi-e-rơ, với tư cách là đại diện của các sứ đồ và Hội thánh, chìa khóa của Vương quốc Thiên đàng. Chúng ta đã nhận thấy rằng Vương quốc của Đức Chúa Trời trước hết có nghĩa là hoạt động cứu chuộc và sự cai trị của Đức Chúa Trời giữa loài người; và thứ hai là nơi mà loài người trải nghiệm các phước lành thông qua sự cai trị của Đức Chúa Trời.2

Chìa khóa của Vương quốc Thiên đàng hay vương quốc Đức Chúa Trời trong tương lai, tức là quyền năng mở hoặc đóng cánh cửa dẫn đến các phước lành của Thời đại sắp đến sẽ được trao cho các sứ đồ của Hội thánh. Vương quốc Đức Chúa Trời không còn hoạt động trên thế giới thông qua Y-sơ-ra-ên nữa; mà thay vào đó, nó hoạt động thông qua Hội thánh.

Sự hiểu biết này được chứng minh bằng câu nói của Chúa Giê-su trong Lu-ca 11:52. Chúa Giê-su đã lên án các thầy thông giáo vì họ đã “cướp mất chìa khóa của sự hiểu biết; chính các ngươi đã không vào, mà lại ngăn cản những người muốn vào”. Chìa khóa của sự hiểu biết, chìa khóa mở cánh cửa của Vương quốc Chúa, đã được giao cho các nhà lãnh đạo tôn giáo của dân Do Thái. Chìa khóa này là sự hiểu biết và diễn giải đúng đắn về Cựu Ước, lẽ ra phải dẫn dắt người Do Thái nhận ra chức vụ của Chúa Giê-su, sự hiện diện của Vương quốc Đức Chúa Trời và sự ứng nghiệm của những lời hứa. Phao-lô đã bày tỏ sự thật tương tự khi ông nói rằng Đức Chúa Trời đã giao phó cho Y-sơ-ra-ên những lời phán của Đức Chúa Trời. “Lời phán của Đức Chúa Trời đã phó cho dân Giu-đa” (Rô-ma 3:2). Tuy nhiên, các thầy thông giáo đã lấy đi chìa khóa tri thức; họ đã diễn giải Kinh thánh theo cách rời xa Đấng Christ thay vì nhận ra Ngài là Đấng đã đến làm ứng nghiệm các lời tiên tri. Vì vậy, họ từ chối bước vào vương quốc phước lành của mà Chúa Giê-su mang đến, và họ cản trở những người muốn bước vào.

Vào một dịp khác, Chúa Giê-su đã nói với những nhà lãnh đạo tôn giáo này, “Những người thâu thuế và phường đĩ điếm vào vương quốc Đức Chúa Trời trước các ngươi” (Ma-thi-ơ 21:31).Trên thực tế, họ đứng sang một bên và theo dõi những người thu thuế và phường đĩ điếm bước vào Vương quốc và thậm chí còn cố gắng ngăn cản họ bước vào.

Chìa khóa tri thức này vốn được giao phó cho Y-sơ-ra-ên trong thời Cựu Ước, giờ đây được Chúa chúng ta giao phó cho các sứ đồ và Hội thánh. Sự kiện này được dạy rõ ràng trong dụ ngôn về những người được thuê  làm vườn nho trong Ma-thi-ơ 21:33-42. Đức Chúa Trời đã giao phó vườn nho của Ngài cho Y-sơ-ra-ên. Thỉnh thoảng Ngài sai các tôi tớ của Ngài, các tiên tri, đến để tính sổ, nhưng “những người làm vườn nho bắt các tôi tớ của Ngài, đánh người này, giết người kia, và ném đá người nọ”. Cuối cùng, Ngài sai Con Ngài đến, nghĩ rằng họ sẽ tôn kính và thừa nhận. “Nhưng khi bọn trồng nho thấy con đó, thì nói với nhau rằng: Người nầy là kẻ kế tự đây; hè! hãy giết nó đi, và chiếm lấy phần gia tài nó. Họ bèn bắt con ấy, quăng ra ngoài vườn nho, và giết đi (Ma-thi-ơ 21:38-39).

Chính Chúa Giê-su đã giải thích dụ ngôn này một cách rõ ràng: “Ta phán cùng các ngươi, nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết quả của nước đó” (Ma-thi-ơ 21: 43).

VỊ TRÍ CỦA Y-SƠ-RA-ÊN TRONG CHƯƠNG TRÌNH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Đây là một tuyên bố rõ ràng. Y-sơ-ra-ên đã là những người sở hữu Vương quốc của Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là cho đến thời điểm Đấng Christ giáng sinh, hoạt động cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong lịch sử đã được truyền qua quốc gia Y-sơ-ra-ên và các phước lành của vương quốc đã được ban cho dân tộc này. Con cái Y-sơ-ra-ên thực sự là con cái của Vương quốc. Người ngoại bang chỉ có thể chia sẻ những phước lành này bằng cách bước vào mối quan hệ với Y-sơ-ra-ên. Tuy nhiên, khi đến lúc Đức Chúa Trời thể hiện hoạt động cứu chuộc của Ngài theo một cách mới mẻ và tuyệt vời và Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến thăm con người qua Con Đức Chúa Trời, mang đến cho họ một thước đo đầy đủ hơn về các phước lành của sự cai trị thiêng liêng, Y-sơ-ra-ên đã từ chối cả Vương quốc và Đấng đem Vương quốc đến. Do đó, Vương quốc trong biểu hiện mới của nó đã bị tước khỏi Y-sơ-ra-ên và trao cho một dân tộc mới là hội thánh.

Tới đây có một câu hỏi quan trọng khác: Có phải hội thánh đã thay thế vị trí của Y-sơ-ra-ên? Các lời hứa của Đức Chúa Trời dành cho Y-sơ-ra-ên có bị mất hiệu lực không?

GIAO ƯỚC CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI VỚI Y-SƠ-RA-ÊN LÀ MỘT GIAO ƯỚC VÔ ĐIỀU KIỆN

Mục sư, nhà chú giải Kinh thánh David Hocking đã viết trong sách Thần học thay thế:

“Một giao ước vô điều kiện có thể được định nghĩa như là một hành động tối cao của sự cai trị tuyệt đối từ Đức Chúa Trời, nhờ đó Ngài bắt buộc phải thực hiện những lời hứa, sự ban phước cho tuyển dân ở dưới giao ước.

Những giao ước vô điều kiện được thực hiện một cách đơn phương và đặc điểm của nó là lời hứa từ Đức Chúa Trời: Ta sẽ… chắc chắn Ngài sẽ làm chính xác những gì Ngài đã hứa. Đó chính là sự thành tín của Đức Chúa Trời bảo đảm cho những lời hứa của Ngài.”3

Giao ước quan trọng nhất của Đức Chúa Trời là Ngài làm cho Áp-ra-ham trở nên tổ phụ của tất cả những người đặt niềm tin vào Đức Chúa Trời. Sáng thế ký 12:1-3 cho chúng ta biết những chi tiết của giao ước không điều kiện nầy:

Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho.
Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước.
Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước.

Sáng thế ký 15:18 đề cập một lần nữa giao ước vô điều kiện của Đức Chúa Trời về một vùng đất:

Ngày đó, Đức Giê-hô-va lập giao ước cùng Áp-ram, mà phán rằng: Ta cho dòng dõi ngươi xứ nầy, từ song Nil ở tại xứ Ê-díp-tô cho đến sông lớn kia, tức sông Ơ-phơ-rát,

Trong Sáng thế ký 17: 9-14 dấu hiệu của dòng dõi Áp-ra-ham là phải chịu phép cắt bì. (Điều này bày tỏ đức tin của những người làm cha mẹ vâng phục lời Đức Chúa Trời làm phép cắt bì cho những bé trai khi chúng được tám ngày tuổi). Trong Sáng 17:7, chúng ta được biết rằng đây là một giao ước đời đời. Và trong câu 8 nhấn mạnh rằng: Ta sẽ cho ngươi cùng dòng dõi ngươi xứ mà ngươi đương kiều ngụ, tức toàn xứ Ca-na-an, làm cơ nghiệp đời đời.

Có nhiều điều Y-sơ-ra-ên đã làm trong quá khứ là không đúng. Tội lỗi và sự không vâng lời của họ khiến họ thường xuyên bị Đức Chúa Trời phán xét (Lê-vi-ký 26:40-43; Thi thiên 89:30-32). Nhưng không một tội nào trong quá khứ của họ sẽ hủy bỏ giao ước vô điều kiện và đời đời của Đức Chúa Trời dành cho họ.

Tiến sĩ Arnold Fruchtenba trong tác phẩm Thần học Y-sơ-ra-ên đã đưa ra 5 điểm về giao ước của Đức Chúa Trời dành cho Y-sơ-ra-ên (một giao ước vô điều kiện và đời đời):

1. Đó là một giao ước hoàn toàn sáng tỏ theo từng chữ.
2. Một giao ước đời đời.
3. Giao ước nầy không bị hủy bỏ bởi tội lỗi và sự bất tuân của Y-sơ-ra-ên.
4. Nó được thiết lập với một dân tộc đặc biệt là Y-sơ-ra-ên.
5. Hầu hết những điều khoản của nó không có hiệu lực ngay tức thì. (Phải trải qua nhiều thế hệ)
Vào thời điểm giao ước được ký hay đóng ấn, có ba điều đã xảy ra: Một số điều khoản có hiệu lực ngay tức khắc; Một số có hiệu lực trong một tương lai gần; Một số có hiệu lực trong một tương lai xa.

Giao ước giữa Đức Chúa Trời với Áp-ra-ham là một giao ước đời đời, không thể hủy bỏ được. Nó được củng cố qua Y-sác (Sáng 26:2-4, 24) và con trai của Y-sác là Gia-cốp (Sáng 28:13-15; 35:10-12) và rồi được thực hiện cho 12 con của Gia-cốp, mà sau nầy trở thành 12 chi phái Y-sơ-ra-ên (Sáng 49:28) khi Đức Chúa Trời nhớ lại giao ước của Ngài (Xuất-ê-díp-tô ký 2:24-25; 6:2-8).

Chúa Giê-su phán dạy Phi-e-rơ, “Trên đá này, Ta sẽ xây dựng Hội thánh của Ta.” Trong câu nói này, từ “Hội thánh” vẫn chưa có ý nghĩa rõ ràng như nó có được sau Lễ Ngũ tuần. Như chúng ta đã chỉ ra, từ này có nghĩa là dân sự của Chúa. Dân tộc mới này là “dòng giống được lựa chọn, chức tư tế hoàng gia, dân thánh” mà Phi-e-rơ đã nói đến (1 Phi-e-rơ 2: 9). Vương quốc của Chúa hiện nay không thuộc về dòng giống Áp-ra-ham mà thuộc về “dòng giống được lựa chọn”, vì “những người có đức tin là con cháu của Áp-ra-ham” (Ga-la-ti 3:7). Đó không phải là quyền sở hữu chức tư tế của dân Y-sơ-ra-ên, vì Đấng Christ đã khiến những người tạo nên Hội thánh của Ngài trở thành “các thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời và Cha của Ngài” (Khải huyền 1:6). Bây giờ, Chúa không còn đối phó với một dân tộc theo phả hệ, mà với một dân tộc thánh là Hội thánh, trên cơ sở đức tin cứu rỗi cá nhân nơi Chúa Giê-su, Con Đức Chúa Trời.

Mối quan hệ giữa Hội thánh và Vương quốc của Đức Chúa Trời phải được thiết lập rõ ràng. Vương quốc của Đức Chúa Trời trước hết là luật cứu chuộc thiêng liêng được biểu hiện trong Đấng Christ, và thứ hai là phạm vi mà các phước lành của luật lệ thiêng liêng có thể được trải nghiệm. Những sự phân biệt này cần được làm cho sáng tỏ. Là luật cứu chuộc thiêng liêng của Đức Chúa Trời, Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến giữa loài người để đánh bại Sa-tan và để giải thoát con người khỏi sự thống trị của quyền lực ma quỷ (Ma-thi-ơ 12:28). Vì đây là một thế giới hiện tại mà những phước lành này được hưởng, nên con người giờ đây có thể bước vào Vương quốc của Chúa. Kỷ nguyên của luật pháp và các tiên tri đã kết thúc với Giăng Báp-tít. Từ thời điểm đó, Vương quốc của Chúa đã được rao giảng và tất cả những ai nhận được thông báo đều mạnh mẽ, thậm chí dùng “sức mạnh”, bước vào trong Vương quốc. “Luật pháp và các lời tiên tri có đến đời Giăng mà thôi; từ đó tin lành của nước Đức Chúa Trời được truyền ra, và ai nấy dùng sức mạnh mà vào đó” (Lu-ca 16:16). Tất cả những ai đã nhận được tin mừng cứu chuộc này đều đã được “giải thoát khỏi quyền thống trị của sự tối tăm (2 Cô-rinh-tô 4:4) và được chuyển đến vương quốc của Con yêu dấu của Ngài” (Cô-lô-se 1:13).

VƯƠNG QUỐC ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ VƯƠNG QUỐC ĐẤNG CHRIST

Vương quốc của Đức Chúa Trời đồng thời là Vương quốc của Đấng Christ (Ê-phê-sô 5:5); vì Vương quốc của Đức Chúa Trời, triều đại cứu chuộc của Đức Chúa Trời, được biểu lộ giữa loài người qua thân vị của Đấng Christ, và chính Đấng Christ phải trị vì cho đến khi Ngài đặt mọi kẻ thù dưới chân Ngài (1 Cô-rinh-tô 15:25). Thật vậy, nếu có bất kỳ sự phân biệt nào giữa Vương quốc của Đức Chúa Trời và của Đấng Christ, chúng ta phải nói rằng Vương quốc của Đấng Christ bao gồm giai đoạn từ khi Ngài đến trong xác thịt cho đến khi kết thúc triều đại một ngàn năm của Ngài. Và “cuối cùng sẽ đến là lúc Ngài sẽ giao nước lại cho Đức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã phá diệt mọi đế quốc, mọi quyền cai trị, và mọi thế lực” (1 Cô-rinh-tô 15:24).

Vương quốc của Đức Chúa Trời, với tư cách là hoạt động cứu chuộc và sự cai trị của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ, đã tạo ra Hội thánh và hoạt động thông qua Hội thánh trên thế giới. Khi các môn đồ của Chúa đi khắp các làng mạc của Palestine, họ tuyên bố rằng trong sứ mệnh của họ, Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần những ngôi làng này (Lu-ca 10:9). Họ đã thực hiện các dấu hiệu của Vương quốc, chữa lành người bệnh, đuổi quỷ, do đó giải cứu con người khỏi quyền lực của Sa-tan (câu 9, 17). Bất kỳ thành phố nào từ chối họ thì cũng từ chối Vương quốc của Chúa và tự dành cho mình một sự phán xét đáng sợ, vì trong sứ mệnh của các môn đồ,  họ cảnh báo  cho những nơi từ chối Phúc âm: “vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi rồi” (câu 11). Do đó, Vương quốc của Chúa đã hoạt động giữa loài người không chỉ trong chức vụ của Chúa Giê-su mà còn thông qua các môn đồ của Ngài khi họ mang Lời Chúa và các dấu hiệu của Vương quốc đến các thành phố của Ga-li-lê.

SỨ MẠNG CỦA HỘI THÁNH LÀ RAO GIẢNG VƯƠNG QUỐC

Tương tự như vậy, Vương quốc của Chúa, hoạt động cứu chuộc và quyền năng của Chúa, đang hoạt động trên thế giới ngày nay thông qua Hội thánh của Đức Chúa Trời. Hội thánh là sự hiệp thông của các môn đồ của Chúa Giê-su, những người đã tiếp nhận sự sống của Vương quốc và có nhiệm vụ rao giảng Phúc âm về Vương quốc trên khắp thế giới. Phi-líp đã đến Sa-ma-ri rao giảng “tin mừng về vương quốc của Đức Chúa Trời và danh của Chúa Giê-su Christ” (Công vụ 8: 12). Phao-lô đã đến Rô-ma và rao giảng trước tiên cho người Do Thái, sau đó cho dân ngoại, về Vương quốc của Đức Chúa Trời (Công vụ 28: 23, 31).

Khi các sứ giả của Chúa chúng ta đi khắp thế giới La Mã để rao giảng về Vương quốc và ngày nay các môn đồ của Chúa Giê-su đi khắp thế giới để rao giảng về Vương quốc của Đức Chúa Trời, thì luôn có hai điều xảy ra: một số người được giải thoát trong khi những người khác bị trói buộc. Một số người tin và tiếp nhận sứ điệp. “Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi quyền của sự tối tăm, làm cho chúng ta dời qua nước của Con rất yêu dấu Ngài” (Cô-lô-se 1:13); nghĩa là, họ bước vào Vương quốc của Đức Chúa Trời vì họ nhận được phước lành của Vương quốc đó. Hơn nữa, họ được bảo đảm sẽ được vào Vương quốc của Đức Chúa Trời trong tương lai khi Đấng Christ đến trong vinh quang.

Tuy nhiên, những người khác lại từ chối tin mừng về Vương quốc. Đối với họ, cánh cửa Vương quốc của Đức Chúa Trời, cả trong hiện tại và tương lai, đều đóng lại. Chúa Giê-su đã trao cho các môn đồ của Ngài, cho Hội thánh, chìa khóa của Vương quốc Thiên đàng; và những gì các môn đồ của Ngài ràng buộc trên đất khi họ rao giảng Phúc âm về Vương quốc sẽ được ràng buộc trên thiên đàng; và những gì họ cởi mở trên đất, tức là những người mà họ cởi mở khỏi tội lỗi của họ, sẽ được cởi mở trên thiên đàng. Theo nghĩa thực sự của từ này, chính Hội thánh – các môn đồ của Chúa – là những người sử dụng chìa khóa và thực hiện chức năng trói buộc và cởi mở; nhưng theo nghĩa sâu xa hơn, chính sự vận hành của Vương quốc Đức Chúa Trời thông qua Hội thánh đã hoàn thành những mục đích vĩnh cửu này. Sự thật quan trọng là: Vương quốc Đức Chúa Trời không hoạt động trong chân không mà được giao phó cho con người và hoạt động thông qua những người được cứu chuộc đã hiến mình cho sự cai trị của Đức Chúa Trời thông qua Chúa Giê-su.

Có rất ít câu trong Tân Ước so sánh Vương quốc với Hội thánh, nhưng chính những câu này ủng hộ kết luận của chúng ta. Khải huyền 5:9-10 viết, “Ngài đã bị giết và dùng huyết mình chuộc những người cho Đức Chúa Trời từ mọi chi phái, mọi tiếng, mọi dân tộc và mọi nước, và đã khiến họ trở thành một vương quốc và các thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta, và họ sẽ trị vì trên đất.” Bài ngợi ca mới này được bốn con sanh vật hai mươi bốn trưởng lão xác định tất cả những người được cứu chuộc là một Vương quốc. Chỉ theo nghĩa này: những người được cứu chuộc là một Vương quốc vì họ sẽ trị vì trên đất. Vương quốc của Đức Chúa Trời trong câu này là chính sự cai trị của Đức Chúa Trời, một sự cai trị được chia sẻ với những người đầu phục chính mình cho Tin lành về nước Đức Chúa Trời.

Khải huyền 1: 6 được giải thích theo ánh sáng của câu này. Hội thánh vừa là chức tư tế vừa là vương quốc. Những người được cứu chuộc chia sẻ đặc quyền của Thầy tế lễ thượng phẩm vĩ đại của họ là bước vào nơi chí thánh và thờ phượng Đức Chúa Trời. Họ là các thầy tế lễ. Hội thánh cũng chia sẻ đặc quyền của Chúa và Vua của họ. Họ được trao quyền cai trị với Chúa Giê-su. Họ là một Vương quốc, một quốc gia của các vị vua.

“Do đó, Hội thánh không phải là Vương quốc của Chúa; Vương quốc của Chúa tạo ra Hội thánh và hoạt động trên thế giới thông qua Hội thánh. Do đó, con người không thể xây dựng vương quốc nhưng họ có thể rao giảng và công bố về nó; họ có thể tiếp nhận hoặc từ chối nó. Vương quốc của Chúa trong Cựu Ước được thể hiện ở Y-sơ-ra-ên hiện đang hoạt động trên thế giới thông qua Hội thánh.”4

Do đó, chỉ có một dân của Chúa. Điều này không có nghĩa là các thánh đồ Cựu Ước thuộc về Hội thánh và chúng ta phải nói về Hội thánh trong Cựu Ước. Công vụ 7:38 thực sự có nói đến ” “trong dân hội tại nơi đồng vắng, đã ở với thiên sứ, là đấng phán cùng người trên núi Si-na-i, và với tổ phụ chúng ta, người lại nhận lấy những lời sự sống đặng trao lại cho các ngươi.” Nhưng cụm từ “dân hội tại nơi đồng vắng” ở đây không mang hàm ý là hội thánh như trong Tân Ước mà  ám chỉ “hội chúng” trong đồng vắng. Hội thánh nói đúng ra đã có ngày sinh nhật của mình vào ngày Lễ Ngũ Tuần, vì Hội thánh bao gồm tất cả những người đã được báp têm bởi một Thánh Linh để trở thành một thân thể (1 Cô-rinh-tô 12:13), và công việc báp têm của Thánh Linh này bắt đầu vào ngày Lễ Ngũ Tuần. 

PHAO-LÔ LÝ GIẢI VỀ CÂY Ô-LI-VE TRONG RÔ-MA 11

Khi chúng ta nói về Y-sơ-ra-ên và Hội thánh, chúng ta phải xem luận giải của sứ đồ Phao-lô về chủ đề này về cây ô-li-ve trong Rô-ma 11. Chỉ có một cây ô-li-ve đó là dân sự của Đức Chúa Trời. Trong Cựu Ước, các nhánh của cây là dân Y-sơ-ra-ên. Tuy nhiên, vì sự vô tín, một số nhánh tự nhiên đã bị bẻ gãy và không còn thuộc về cây nữa (câu 16). Chúng ta biết từ các câu rằng không phải tất cả các nhánh đều bị bẻ gãy, vì “có một số còn sót lại, được chọn bởi ân điển”. Một số người Do Thái đã chấp nhận Đấng Mê-si và sứ điệp của Ngài về Phúc âm của Vương quốc. Chúng ta phải nhớ rằng Hội thánh đầu tiên bao gồm những người Do Thái tin Chúa; nhưng họ đến với Hội thánh không phải vì họ là người Do Thái mà vì họ là những người tin Chúa.

Khi những nhánh tự nhiên này bị bẻ gãy, những nhánh khác được lấy từ một cây ô-li-ve hoang và trái với bản chất được ghép vào cây ô-li-ve (câu 17, 24). Điều này ám chỉ đến những người ngoại đã tiếp nhận Phúc âm của Vương quốc. “Nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết quả của nước đó” (Ma-thi-ơ 21: 43). Các nhánh tự nhiên bị bẻ gãy đã bị chặt khỏi cây vì sự vô tín; và các nhánh hoang dã được ghép vào vì đức tin của họ (câu 20). Toàn bộ quy trình này là “trái với tự nhiên”; tức là nó không phải là điều mà người ta mong đợi khi đọc Cựu Ước. Theo quan điểm của Cựu Ước, người ta sẽ không bao giờ biết rằng dân sự của Đức Chúa Trời bao gồm phần lớn là Dân Ngoại và rằng phần lớn dân tộc Do Thái sẽ bị bẻ gãy. Bản chất hỗn hợp này của Hội thánh thực sự là một điều bí ẩn, một sự tiết lộ sâu hơn về mục đích cứu chuộc của Đức Chúa Trời mà chưa được tiết lộ cho các tiên tri Cựu Ước (Ê-phê-sô 3:3).

Trong thời Cựu Ước, dân sự của Đức Chúa Trời – bao gồm con cái của Y-sơ-ra-ên. Dân ngoại chỉ bước vào các phước lành của dân sự Đức Chúa Trời khi họ chia sẻ các điều khoản của giao ước với Y-sơ-ra-ên. Trong sự bày tỏ của Tân Ước, các nhánh tự nhiên, Y-sơ-ra-ên, đã bị bẻ gãy phần lớn khỏi cây vì sự vô tín và các nhánh hoang dã từ dân ngoại đã được ghép vào, thông qua đức tin. Nhưng chỉ có một cây, một dân của Đức Chúa Trời, trước hết gồm người Y-sơ-ra-ên tiếp nhận Chúa Giê-su là Đấng Mê-si và sau đó là những người ngoại bang tin đạo. Chúng ta không thể nghĩ đến hai dân tộc khác nhau mà qua đó Đức Chúa Trời thực hiện hai mục đích cứu chuộc khác nhau.

Tuy nhiên, tình trạng hiện tại của cây ô-li-ve không phải là công việc cuối cùng của Đức Chúa Trời đối với Y-sơ-ra-ên. Phao-lô viết, “Về phần họ, nếu không ghì mài trong sự chẳng tin, thì cũng sẽ được tháp; vì Đức Chúa Trời có quyền lại tháp họ vào. Nếu chính ngươi đã bị cắt khỏi cây ô-li-ve hoang thuận tánh mình, mà được tháp vào cây ô-li-ve tốt nghịch tánh, thì huống chi những kẻ ấy là nhánh nguyên sẽ được tháp vào chính cây ô-li-ve mình!  Vả, hỡi anh em, tôi không muốn anh em chẳng biết sự mầu nhiệm nầy, e anh em khoe mình khôn ngoan chăng: ấy là một phần dân Y-sơ-ra-ên đã sa vào sự cứng lòng, cho đến chừng nào số dân ngoại nhập vào được đầy đủ; vậy thì cả dân Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu” (Rô-ma 11:23-26).

 Hình dạng cuối cùng của cây ô-li-ve sẽ không phải là cây có nhiều nhánh hoang dã, tức là dân ngoại. Y-sơ-ra-ên – những nhánh tự nhiên đã bị bẻ gãy vì vô tín vẫn chưa tin và được ghép lại vào cây ô-li-ve. Đây là một “huyền nhiệm” khác, một mục đích cứu chuộc khác của Đức Chúa Trời mà không được tiết lộ cho các tiên tri nhưng giờ đây đã được tiết lộ cho các sứ đồ. Sự cứng lòng của dân Y-sơ-ra-ên và việc họ bị dân sự của Đức Chúa Trời từ chối chỉ là một phần và tạm thời; nó sẽ kéo dài cho đến khi dân ngoại gia nhập vào đầy đủ. Đức Chúa Trời có mục đích mang sự cứu rỗi cho dân ngoại và Ngài biết trước sự vô tín của Y-sơ-ra-ên để hoàn thành mục đích cứu chuộc này. Nhưng khi mục đích của Ngài với các nhánh hoang dã đã hoàn thành, Ngài sẽ quay lại với các nhánh tự nhiên; tấm màn che mắt họ sẽ được cất khỏi (2 Cô-rinh-tô 3:16) và họ sẽ tin và được ghép lại vào dân sự của Đức Chúa Trời. Như vậy “toàn thể Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu” (Rô-ma 11: 26).

TOÀN THỂ DÂN Y-SƠ-RA-ÊN SẼ ĐƯỢC CỨU

Hoàn toàn không thể hiểu “toàn thể Y-sơ-ra-ên” ám chỉ đến Hội thánh dựa trên bối cảnh và diễn biến suy nghĩ của Phao-lô trong đoạn Kinh văn này. Chắc chắn, có một ý nghĩa rất thực tế trong đó Hội thánh là Y-sơ-ra-ên, con cháu của Áp-ra-ham, chịu phép phép cắt bì thật (Ga-la-ti 3:7; Rô-ma 2:28; 4:1, 12, 16).  Vậy thì, điều này không có nghĩa là Đức Chúa Trời đã mãi mãi từ bỏ Y-sơ-ra-ên. Phao-lô phủ nhận điều này một cách dứt khoát. Trước hết, có một phần còn sót lại về mặt thuộc linh – những nhánh tự nhiên không bị bẻ gãy vì chúng đã tiếp nhận Đấng Christ (Rô-ma 11:1-6). Nhưng thứ hai, sẽ có một số người tiếp nhận Chúa Giê-su là Đấng Cứu rỗi từ phía Y-sơ-ra-ên. Phao-lô có thể nói rằng “toàn thể Y-sơ-ra-ên”, tức là Y-sơ-ra-ên nói chung sẽ được cứu.

Sự cứu rỗi tương lai của Y-sơ-ra-ên này được phản ánh trong một vài câu nói của Chúa Giê-su Khi Ngài khóc thương Giê-ru-sa-lem không lâu trước khi Ngài chết, Ngài đã kêu lên:

 “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các đấng tiên tri và ném đá những kẻ chịu sai đến cùng ngươi, bao nhiêu lần ta muốn nhóm họp các con ngươi như gà mái túc con mình lại ấp trong cánh, mà các ngươi chẳng khứng!  Nầy, nhà các ngươi sẽ bỏ hoang!  Vì, ta bảo, các ngươi sẽ không thấy ta nữa, cho đến lúc các ngươi sẽ nói rằng: Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma-thi-ơ 23:37-39).

 Giê-ru-sa-lem, biểu tượng của Y-sơ-ra-ên, đã từ chối các tiên tri mà Đức Chúa Trời đã sai đến, cho đến khi cuối cùng, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài đến. Chúa Giê-su mong muốn quy tụ Y-sơ-ra-ên vào trong các phước lành của Vương quốc Đức Chúa Trời nhưng Y-sơ-ra-ên không nghe; Con Ngài đã bị từ chối. Do đó, sự phán xét giáng xuống Y-sơ-ra-ên và Thành phố thánh  Giê-ru-sa-lem sẽ bị phá hủy. Sự phán xét của Vương quốc Đức Chúa Trời thường được thể hiện trong lịch sử. Tuy nhiên, sự hoang tàn của Giê-ru-sa-lem này đã thành hiện thực vào năm 70 sau Công nguyên khi đền thờ bị phá hủy và thành phố bị người La Mã tàn phá. Trong tương lai, Y-sơ-ra-ên sẽ nhận ra Đấng Christ là Đấng Mê-si của mình và nói rằng: “Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến.”

Một lần nữa, trong lời tường thuật của Lu-ca về Bài giảng trên Núi, dự đoán cả sự hủy diệt lịch sử của Giê-ru-sa-lem và ngày tận thế, chúng ta đọc rằng Chúa Giê-su đã nói về Thành thánh, “Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày đạp, cho đến khi thời kỳ của dân ngoại được trọn” (Lu-ca 21: 24). Sự phán xét của Chúa sẽ giáng xuống Giê-ru-sa-lem và dân tộc Do Thái cho đến khi “thời kỳ của dân ngoại”, tức là sự viếng thăm của Chúa đối với dân ngoại được hoàn thành. Khi mục đích của Chúa đối với dân ngoại được hoàn thành, vì vậy câu này ngụ ý, Giê-ru-sa-lem sẽ không còn bị giày đạp nữa. Sẽ có sự phục hồi của Y-sơ-ra-ên; Nhìn chung thì “toàn thể Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu.”

CHỈ CÓ MỘT VƯƠNG QUỐC DUY NHẤT

Rất thường xuyên trong quá trình nghiên cứu mối quan hệ giữa Vương quốc của Đức Chúa Trời, Hội thánh và Y-sơ-ra-ên, chúng ta quên mất sự thật mà đối với chúng ta là quan trọng nhất: Vương quốc của Đức Chúa Trời cuối cùng sẽ mang lại sự cứu rỗi cho Y-sơ-ra-ên và sẽ đưa Y-sơ-ra-ên vào Vương quốc đã mang đến sự cứu rỗi cho chúng ta. Vương quốc của Đức Chúa Trời đang hoạt động trên thế giới thông qua các môn đồ của Chúa Giê-su Christ, những người đã tiếp nhận Vương quốc và tạo nên một dân tộc mới cho Đức Chúa Trời, tức là Hội thánh. Vương quốc của Chúa đã chinh phục vương quốc của Sa-tan trong nhân loại, và sứ mệnh của Chúa Giê-su là giải thoát con người khỏi sự ràng buộc của vương quốc tối tăm; và cuộc xung đột giữa Vương quốc của Chúa và các thế lực bóng tối vẫn tiếp diễn khi hội thánh mang tin lành về Vương quốc của Chúa đến các quốc gia trên trái đất.Về một phương diện khác, trong khi Vương quốc của Chúa sẽ không được hiện thực hóa như một trạng thái phước lành hoàn hảo cho đến khi Chúa Giê-su tái lâm. Vương quốc Đức Chúa Trời đang hoạt động trên thế giới và đang tham gia vào cuộc đấu tranh sinh tử với kẻ ác. Hội thánh là công cụ của cuộc đấu tranh này. Do đó, xung đột với thế gian phải luôn là một yếu tố thiết yếu trong cuộc sống của hội thánh miễn là thời đại này còn tồn tại. Lịch sử loài người sẽ nhận ra một phần nào đó về cuộc sống và phước lành của Vương quốc vì một cộng đồng mới đã được hình thành trong xã hội loài người.

Kết luận

Hội thánh là cộng đồng của Vương quốc và sẽ thúc đẩy cuộc đấu tranh chống lại cái ác của Sa-tan trên thế giới. Những công dân của Vương quốc không thể không gây ảnh hưởng trong lịch sử loài người vì họ là ánh sáng của thế gian và muối của đất (Ma-thi-ơ 5:13-16). Là ánh sáng, nó phải chiếu sáng; và chừng nào muối còn là muối, nó phải là chất bảo tồn cho một thế giới băng đang băng hoại. Do đó, sứ mệnh của Hội thánh không chỉ là sử dụng chìa khóa của Vương quốc để mở cửa cho cả người Do Thái và người ngoại cánh cửa vào cuộc sống vĩnh cửu là món quà của Vương quốc Chúa; mà còn là công cụ của sự cai trị năng động của Chúa trên thế giới để chống lại cái ác và những kẻ phản bội như Sa-tan dưới mọi hình thức biểu hiện của chúng.

Khi dân sự của Chúa không còn nhìn thấy lẽ thật này, chúng ta đang phản bội bản chất của mình là Hội thánh. Chúng ta là tâm điểm của cuộc xung đột giữa Vương quốc của Chúa và điều ác của Sa-tan. Về cơ bản, đây là cuộc xung đột trong thế giới tâm linh. Tuy nhiên những thế lực tâm linh của Sa-tan và Vương quốc của Chúa thể hiện trong các lĩnh vực ứng xử và mối quan hệ của con người. Do đó, chúng ta phải thúc đẩy cuộc chiến chống lại các thế lực bóng tối ở bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy chúng cho đến khi bình minh và ánh sáng của sự hiểu biết về Chúa lan tỏa khắp thế giới trước khi Chúa Giê-su tái lâm.

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 7

    1. https://vietchurch.net/tu-dien-than-hoc. Ngày truy cập tháng 3/2025

2. George Eldon Land (1959). The Gospel of the Kingdom.WM. B. EERDMANS  Publishing  Co.

    3. David Hocking. Thần học thay thế. Huongdionline.com. Ngày truy cập 4 tháng 4/2025.

   4. George Eldon Land (1959). The Gospel of the Kingdom.WM. B. EERDMANS  Publishing           Co.

Chương 8

VƯƠNG QUỐC VÀ XÃ HỘI

Liên hệ ý tưởng trong Kinh thánh về Vương quốc với xã hội loài người ngày nay trong thế giới là điều không dễ dàng. Nhận thức rằng chúng ta đang bước vào một lĩnh vực chưa được khám phá đầy đủ hoặc có ít sự đồng thuận, chúng ta sẽ xem xét các chủ đề sau. Đầu tiên, chúng ta sẽ trình bày học thuyết về sự cai trị của Chúa như là Vua trên thế giới và lịch sử của nó. Thứ hai, chúng ta sẽ trình bày vương quốc của Chúa như là mục tiêu của sứ mệnh dành cho hội thánh. Và thứ ba, chúng ta sẽ đưa ra các đề xuất liên quan đến mối quan hệ của Vương quốc của Chúa đối với xã hội ngày nay.

VUA CỦA CÁC QUỐC GIA

Dưới sự đe dọa của cuộc xâm lược từ một trong những đế chế lớn của Cận Đông cổ đại hoặc chiến tranh với một trong những quốc gia nhỏ lân cận, người Y-sơ-ra-ên trung thành tin cậy vào Chúa là Vua của các quốc gia. Họ khẳng định, “Tôi ngước mắt lên núi. Sự giúp đỡ tôi đến từ đâu? Sự giúp đỡ tôi đến từ Chúa, là Đấng đã dựng nên trời và đất.” Và, “Chúa sẽ gìn giữ ngươi khi ra vào từ nay cho đến đời đời” (Thi thiên 121:1, 8). Ngoài ra, người Y-sơ-ra-ên trông cậy vào Chúa là Đấng cai trị vô hình đối với lịch sử của chính họ với tư cách là một dân tộc và biết rằng Chúa đã hành động thay mặt họ, cả trong phước lành và trong sự phán xét (Thi thiên 91:1-7; Phục truyền luật lệ ký 8:3).

Tương tự như vậy, Cơ đốc nhân hiện đại, khi đối mặt với hàng loạt tin tức từ khắp nơi trên thế giới, tin cậy vào Chúa là Đấng cai trị trên mọi sự. Họ biết rằng vào đúng thời điểm Chúa đã định, Con vĩnh cửu đã trở thành con người: “Khi kỳ hạn đã trọn, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài đến…” (Ga-la-ti 4:4). Và với những người được cứu chuộc trên thiên đàng, họ vui mừng rằng “Chúa là Đức Chúa Trời toàn năng của chúng ta đang trị vì” (Khải huyền 19:6).

Chúa đang kiểm soát lịch sử của các quốc gia, và Ngài sẽ khép lại lịch sử vào đúng thời điểm Ngài đã định. Đây là đức tin từ Kinh thánh, nhưng đó là đức tin không thể giải thích đầy đủ vì bằng chứng rất phức tạp và chỉ có chính Chúa mới biết. Do đó, trong Kinh thánh, sự cai trị của Chúa được trình bày là vượt quá sự hiểu biết của con người. Qua Ê-sai, Đức Chúa Trời đã phán, “Ý tưởng của ta không phải là ý tưởng của các ngươi, đường lối các ngươi không phải là đường lối của ta” (55:8). Sau khi suy ngẫm về sự cai trị của Chúa trong lịch sử, Phao-lô thốt lên, “Ôi, sự giàu có, khôn ngoan và hiểu biết của Đức Chúa Trời thật sâu nhiệm thay! Sự phán xét của Ngài không ai dò thấu được, đường lối Ngài không ai hiểu thấu!” (Rô-ma 11:33). Người viết Thi thiên được soi dẫn, nghĩ về sự giải cứu vĩ đại khi tuyển dân ra khỏi Ai Cập, một ví dụ tuyệt vời về sự cai trị của Đức Chúa Trời, đã hát, “Đường lối Chúa ở giữa biển, lối đi của Chúa ở giữa các vùng nước lớn; nhưng dấu chân Chúa không ai thấy” (Thi thiên 77:19). Ở đây, bằng một bức tranh đơn giản về những bước chân, sự huyền nhiệm liên quan đến hoạt động của Đức Chúa Trời được trình bày.

Thứ hai, sự cai trị của Đức Chúa Trời được trình bày là không thể bị cản trở, chế ngự hoặc khuất phục. “Ngôi của Ngài được lập nên từ xưa” và “các mạng lệnh của Ngài rất chắc chắn” (Thi thiên 93:2, 5). Tuy nhiên, như Ê-sai 53 và Tân Ước đã nêu rõ, sự bất khả chiến bại của Chúa đạt được theo cách liên quan đến sự sỉ nhục của Con Đức Chúa Trời (xem Lu-ca 24:26; Công vụ 2:23; 4:27, 28). Chiến thắng thiêng liêng không đạt được bằng cách chiến thắng theo quan điểm của con người, mà bằng sự hy sinh của Đấng Christ trên thập tự giá.

Thứ ba, sự cai trị của Chúa thường được bày tỏ mà không quan tâm đến những phỏng đoán của con người. Gióp thấy hoạt động của Chúa ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của ông, mặc dù ông nhận thức được những yếu tố chắc chắn của Sa-tan và con người. Ông nói:

“Tay Chúa đã dựng nên tôi, nắn giọt trót mình tôi; Nhưng nay Chúa lại hủy diệt tôi! Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm; Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao? Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa, Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư?” (Gióp 10:8-10).

Tương tự như vậy, người viết Thi thiên thấy những thay đổi trong tự nhiên là do Chúa gây ra trực tiếp:

“Tiếng Đức Giê-hô-va bẻ gãy cây hương nam: Phải Đức Giê-hô-va bẻ gãy cây hương nam Li-ban, Ngài khiến nó nhảy như bò con, Li-ban và Si-ri-ôn nhảy như bò tót tơ” (Thi thiên 29:5-6).

Hơn nữa, chúng ta lưu ý rằng các sự kiện trong lịch sử được coi là có thể truy nguyên trực tiếp đến Chúa. Sau đây là một số câu trích từ sách Châm ngôn:

Lòng người toan tính đường lối mình, nhưng Đức Giê-hô-va chỉ dẫn các bước của người. (16:9)

Lòng vua như dòng nước trong tay Đức Giê-hô-va; Ngài xoay hướng nó theo ý muốn của Ngài. (21:1)

“Chẳng có sự khôn ngoan nào, sự thông minh nào, hay là mưu kế nào, Mà chống địch Đức Giê-hô-va được. Ngựa sắm sửa về ngày tranh chiến; Nhưng sự thắng trận thuộc về Đức Giê-hô-va” (21:30-31)

Bài ca của Môi-se trong Xuất Ê-díp-tô ký 15 là minh họa đầy đủ cho niềm tin này rằng Chúa cai trị trực tiếp trong sự phán xét và ban phước. Và trong Tân Ước, Phao-lô khẳng định rằng các chính quyền của con người được Chúa chỉ định (Rô-ma 13:1).

Nói tất cả những điều này không phải là phủ nhận rằng Kinh thánh trình bày những con người thực sự đang hành động và sống trong những tình huống thực tế. Chỉ đơn giản là khẳng định rằng những người đặt đức tin vào Chúa có cảm giác về quyền tối cao của Chúa đến mức họ nhìn thấy hoạt động của Ngài ở mọi thời điểm và mọi cấp độ. Họ khẳng định điều này mà không phủ nhận rằng Chúa thường hành động thông qua những gì chúng ta gọi là các sự kiện tự nhiên hoặc qua những con người cụ thể. Một ví dụ điển hình là câu chuyện của Giô-sép. Các anh trai của ông đã bán ông làm nô lệ và do đó ông đã bị đưa vào Ai Cập. Tuy nhiên, điều được cho là hành động xấu xa, Chúa đã biến thành phương tiện ban phước cho các con trai của Gia-cốp. Giô-sép nói với các anh  em, “các anh toan hại tôi, nhưng Đức Chúa Trời lại toan làm điều ích cho tôi, hầu cho cứu sự sống cho nhiều người, y như đã xảy đến ngày nay, và giữ gìn sự sống của dân sự đông đảo” (Sáng thế ký 50:20).

Mặc dù quyền cai trị phổ quát của Chúa là điều không thể hiểu được, nhưng các khía cạnh của nó lại rõ ràng hơn trong lịch sử của Y-sơ-ra-ên cho đến thời Chúa Giê-su hơn là trong lịch sử thế giới kể từ thời Chúa Giê-su. Lý do cho điều này là chúng ta có bản văn Kinh thánh về mối quan hệ giao ước của Chúa với Y-sơ-ra-ên, và từ đó chúng ta có thể học được nhiều điều về quyền cai trị của Ngài trong thời Cựu Ước. Ngược lại, chúng ta không có chìa khóa tương đương để mở khóa ý nghĩa của các sự kiện trong lịch sử hiện đại khi tuyển dân Y-sơ-ra-ên không được tìm thấy ở một quốc gia, mà ở nhiều quốc gia. Đây là lý do tại sao rất khó để đưa ra câu trả lời đầy đủ cho câu hỏi “Chúa đang làm gì trên thế giới ngày nay?” Nhiều Cơ đốc nhân hiện đại đặt ra câu hỏi này khi họ muốn biết ý muốn của Chúa đối với xã hội nói chung là gì và họ nên làm gì để làm việc cho Chúa. Câu trả lời sẽ được đưa ra trong luận văn này.

Ở đây chúng ta nhấn mạnh rằng sự xuất hiện của Tin lành về Nước Đức Chúa Trời trong cuộc đời và chức vụ của Chúa Giê-su Christ đã có những tác động quan trọng trong lịch sử thế giới.

Sự xuất hiện của lời tuyên bố và sự hiện diện của Cơ đốc giáo đã mang đến cho lịch sử loài người một ý tưởng mới về ý nghĩa của việc làm người. Giá trị của cuộc sống cá nhân mà

Các lời dạy về Vương quốc đã được các xã hội loài người tiếp nhận một vài phần. Do đó, về nguồn gốc, toàn bộ phong trào đòi quyền con người, quyền công dân và quyền tự do của các dân tộc thuộc địa hoặc bị nô dịch có thể bắt nguồn từ việc công bố tin lành về Nước Đức Chúa Trời.

Có thể đưa ra những ví dụ khác về những tác động đầy ý nghĩa của Vương quốc.

Hôn nhân, tình dục và đời sống gia đình, mặc dù hiện nay có thể đang suy giảm ở phương Tây, Nhưng trong buổi ban đầu được tôn vinh nhờ tác động của phúc âm.

Vua của các quốc gia và các quyền năng của tự nhiên không còn được xem là thần thánh. Nguyên tắc của các sứ đồ là “chúng ta phải vâng lời Đức Chúa Trời hơn là vâng lời con người” cuối cùng đã có tác dụng khiến nhà nước và vua trở nên phàm trần, không phải là thần thánh. Và việc khai thác các tài nguyên thiên nhiên vì lợi ích của nhân loại chỉ có thể thực hiện được vì lời tuyên bố của phúc âm đã xóa bỏ những ý tưởng cổ xưa liên quan đến các thế lực thần thánh trong tự nhiên.

Tuy nhiên, nơi mà Vương quốc của Chúa có tác động trực tiếp hoặc gián tiếp đến xã hội loài người, thì vương quốc của Sa-tan không ở đâu xa, tìm cách thay đổi hướng đi và nội dung của Vương quốc Đức Chúa Trời. Điều này, nói lên bản chất tội lỗi của nhân loại được ma quỉ cổ xúy. Nó giải thích tại sao nhiều điều và phong trào tốt đẹp và cao quý có thể dễ dàng trở thành phương tiện để tuyên bố quyền tự do thái quá và ích kỷ của con người thay vì sự cai trị nhân từ, tối cao của Đức Chúa Trời.

Quay trở lại với những gì được khẳng định rõ ràng trong Kinh thánh, chúng ta phải lưu ý rằng một phần trong sự trình bày về Chúa Giê-su là Đấng Mê-si và Chúa được tôn vinh về sự cai trị của Ngài đối với vũ trụ. Sau khi phục sinh, chính Chúa Giê-su đã nói: “Mọi quyền bính trên trời và dưới đất đã được trao cho ta” (Ma-thi-ơ 28:18). Giăng giới thiệu Chúa Giê-su là Chiên Con của Đức Chúa Trời được tôn cao, Đấng chắc chắn sẽ chiến thắng kẻ thù của Ngài vì Ngài là “Chúa của các Chúa và Vua của các vua” (Khải huyền 17:14). Và Phao-lô nói về Đấng Christ đang ngồi bên hữu Đức Chúa Trời, “cao hơn mọi quyền cai trị, mọi thẩm quyền, mọi thế lực và mọi quyền thống trị, và cao hơn mọi danh được xưng ra, không những trong thời đại này mà cả trong thời đại sắp đến; và Đức Chúa Trời đã đặt mọi vật dưới chân Ngài và lập Ngài làm đầu Hội thánh” (Ê-phê-sô 1:21- 22).

Sự cai trị của Đấng Christ không được coi là tồn tại song song hoặc tách biệt với sự cai trị chung của Đức Chúa Trời Ba Ngôi. Thay vào đó, kể từ khi Đấng Christ thăng thiên, quyền cai trị của Đức Chúa Trời duy nhất đã được tập trung và cụ thể hóa trong Đấng Christ là Ngôi hai của ba Ngôi đã mang lấy bản chất con người. Vì vậy, vào cuối thời đại này, mọi lưỡi sẽ “xưng nhận Đức Chúa Giê-su Christ là Chúa, để tôn vinh Đức Chúa Trời, là Cha” (Phi-líp 2:11).

Khi kết thúc phần này, chúng ta cần khẳng định một lần nữa rằng sự cai trị tối cao của Đức Chúa Trời trên vũ trụ và lịch sử là một quan điểm cơ bản của Cơ đốc giáo không thể bị loại bỏ. Đức Chúa Trời đã tạo ra vũ trụ, và Ngài sẽ đưa nó đến Vương quốc của Ngài. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm cách hiểu các qui luật và đặc tính của Vương quốc và sau đó áp dụng vào xã hội mà chúng ta đang sống.

Sứ mệnh truyền giáo là công việc của Chúa Ba Ngôi, trong đó Ngài truyền lệnh cho dân sự được cứu chuộc của Ngài, tức là Hội thánh, phải tham gia (Ma-thi-ơ 28:19). Nó bắt đầu khi Chúa Cha sai Chúa Con và rồi Chúa Con sai Chúa Thánh Linh đi vào thế giới (Giăng 3:16; 16:7-11).  Sứ mệnh rao giảng phúc âm Vương quốc là công việc mà Chúa Giê-su, Con Nhập thể, đã tham gia vào (Lu-ca 4:18, 19). Hội thánh cậy ơn Chúa công bố và chứng kiến ​​sự xuất hiện của vương quốc Đức Chúa Trời trong kinh nghiệm của con người. Truyền giáo là mang Vương quốc của Đức Chúa Trời vào cuộc sống con người. Sống dưới Vương quốc Đức Chúa Trời được trọn vẹn khi quyền lực của Sa-tan và tội lỗi bị phá vỡ. Sứ mệnh rao giảng Vương quốc ngày nay không chỉ đơn thuần là việc phái “các nhà truyền giáo” ra nước ngoài hoặc tổ chức các chiến dịch truyền giáo tại quê nhà. Đây là toàn bộ hoạt động của dân sự Chúa dù họ ở bất kỳ vũng lãnh thổ nào trên thế giới. Đây là hội thánh làm việc cùng với Chúa trong mối quan hệ của Ngài với thế giới.

Bản thân Phi-e-rơ, người rất gắn bó với sứ mệnh, đã nói về việc chờ đợi “trời mới đất mới, nơi công lý ngự trị” (2 Phi-e-rơ 3:13). Niềm hy vọng này là bản tóm tắt về niềm hy vọng của các tiên tri trong giao ước cũ. Chúng ta có thể đem niềm hy vọng này sang các thuật ngữ hiện đại như sau: hội thánh hy vọng và cầu nguyện cho trật tự mới của thực tại đã được mặc khải trong Chúa Giê-su Christ và sẽ hiện diện trọn vẹn sau khi Ngài tái lâm. Nó sẽ bao gồm mối quan hệ hoàn hảo giữa con người và  Đức Chúa Trời; giữa các giới tính, thế hệ và chủng tộc.

Chúng ta nhận ra rằng chỉ có Chúa mới có thể mang vương quốc của Ngài đến và chiến thắng vương quốc của sự tối tăm.

Hội thánh trong sứ mệnh rao giảng Vương quốc và sống trong quyền năng của Thánh Linh để công bố sự xuất hiện của vương quốc ở đây và ngay bây giờ, và để trải nghiệm nếp sống vương quốc hiện đang được thể hiện một phần trong sự mong đợi về sự viên mãn của vương quốc trong thời đại sắp đến.

Chúng ta nhấn mạnh tầm quan trọng của hội thánh bước đi trong quyền năng của Đức Thánh Linh, để hoàn thành đại mạng lệnh rao giảng phúc âm Vương quốc. Khi thiếu vắng quyền năng của Đức Thánh Linh, thì hội thánh đã đánh mất sứ mạng của mình.

Rao giảng tin lành về Vương quốc sẽ có bốn yếu tố cần thiết sau đây. Chúng ta phải nhấn mạnh rằng tất cả những điều này phải được tiến hành cùng một lúc, theo gương của Chúa Giê-su, Ngài đã rao giảng, dạy dỗ về tin lành Nước Đức Chúa Trời, tha thứ tội lỗi, đuổi quỷ và chữa lành người bệnh (xem Lu-ca 4:17).

-Trước hết, chắc chắn sẽ liên quan đến việc đưa mọi người đến để tuyên xưng rằng Chúa Giê-su là Vua và là con đường duy nhất để vào vương quốc (Giăng 14:6). Không thể có vương quốc của Đức Chúa Trời ở đây và bây giờ trừ khi Chúa Giê-su Christ hiện diện bởi Thánh Linh trong tấm lòng của tín nhân. Vì vậy, câu chuyện về Chúa Giê-su đã chết và sống lại để làm Vua của vương quốc đời đời phải được công bố. Chúa Giê-su được ban cho thế giới, nhưng được ban cho theo cách của Đức Chúa Trời không phải theo cách của chúng ta. Đức Chúa Trời không chấp thuận cho những nỗ lực của chúng ta nhằm thao túng phúc âm vương quốc theo ý tưởng riêng của mình. Chúng ta có thể nói rằng Chúa Cha giới thiệu về Chúa Con trong quyền năng của Chúa Thánh Linh, thông qua các sứ giả được Ngài chọn. Chỉ có thông điệp này thực sự là thông điệp về sự cứu rỗi. Nhiệm vụ này có nghĩa là những người rao giảng không chỉ cần biết chính xác phúc âm về vương quốc là gì mà còn cần biết cách tốt nhất để truyền đạt nó trong một bối cảnh văn hóa cụ thể.

-Thứ hai, việc kêu gọi những người xưng nhận Chúa Giê-su là Cứu Chúa. Họ phải thực sự ăn năn và cải đạo. Ăn năn bao gồm một sự thay đổi triệt để về tâm trí đối với Chúa và thế giới của Ngài, trong khi cải đạo bao gồm một sự thay đổi triệt để về phong cách sống. Ví dụ như những người theo Ấn Độ giáo trước đây, có thay đổi rõ ràng trong nếp sống sẽ là tham dự nhà thờ Cơ đốc chứ không phải đến đền thờ địa phương như truyền thống trước đây.

Nhưng còn về sự cải đạo trong xã hội phương Tây, nơi mà mọi người đều cho rằng mình là Cơ đốc nhân thì sao? Chắc chắn ở đây sự ăn năn và cải đạo thực sự phải được nhìn thấy trong một phong cách sống khác biệt. Do đó, trong một gia đình Cơ đốc giáo chân chính, thái độ đối với vấn đề sử dụng thực phẩm, phương tiện công nghệ, tivi, điện thoại, ô tô, kỳ nghỉ, giáo dục, công việc và cuộc sống gia đình sẽ phản ánh rằng vương quốc đã đến trong gia đình. Mọi thứ sẽ được coi là thuộc về Vua và do đó được sử dụng để phục vụ Ngài. Rất nhiều người tuyên xưng Chúa Giê-su là Đấng Mê-si mà không ăn năn và thay đổi nếp sống. Cuộc sống hàng ngày của họ dường như chỉ khác với người hàng xóm ở một khía cạnh, đó là họ đi nhà thờ vào Chủ Nhật. Chúng ta phải biết rằng một người đi nhà thờ Cơ đốc vào Chủ nhật là tốt, nhưng nó không bảo đảm rằng người đó đã ăn năn và có một sự nối kết cá nhân với Đức Chúa Trời.

-Thứ ba, sứ mệnh của hội thánh Chúa sẽ bao gồm việc tham gia chiến trận thuộc linh chống lại mọi thứ làm ô uế con người và khiến họ trở thành nô lệ cho các thế lực của kẻ ác trên thế giới. Mặc dù vô hình, những thế lực này nằm trong tay Sa-tan và chúng hoạt động thông qua các khía cạnh của xã hội và văn hóa loài người.

Phao-lô mô tả chúng một cách sống động trong Ê-phê-sô 6:10-20. Ở một nơi trên thế giới, các thế lực của kẻ ác có thể nuôi dưỡng sự ngu dốt, bệnh tật, nghèo đói và phân biệt đối xử, trong khi ở một nơi khác, chúng có thể khuyến khích chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, những khuynh hướng đối kháng với Kinh thánh về hôn nhân, tình dục, đống tính luyên ái, sự tôn thờ ảo tưởng về sự giàu có và sức mạnh của khoa học, công nghệ. Do đó, trong một khu vực và nền văn hóa nhất định, các hội thánh phải nhận ra những gì Sa-tan đang làm để trói buộc con người vào gông cùm của nó, và khi các Cơ đốc nhân công bố phúc âm Vương quốc, họ phải kêu cầu Chúa và làm việc để giải thoát mọi người khỏi xiềng xích của Sa-tan. Vì vậy, các hội thánh phải tham gia vào các nhiệm vụ giáo dục, y tế, lập kế hoạch xã hội và các mục vụ thiết yếu khác. Cách hội thánh tham gia sẽ liên quan đến bản chất của xã hội cụ thể mà họ là nhân chứng của Vương quốc Đức Chúa Trời. Không có bản thiết kế đơn giản nào có thể áp dụng cho mọi thời đại và mọi nơi. Tuy nhiên Chúa Giê-su và chức vụ của Ngài cung cấp một mô hình mẫu cho mọi thời kỳ và nơi chốn.

Lu-ca ghi lại điều này:

“Có người trao sách tiên tri Ê-sai cho Ngài, Ngài dở ra, gặp chỗ có chép rằng: Thần của Chúa ngự trên ta: Vì Ngài đã xức dầu cho ta đặng truyền Tin Lành cho kẻ nghèo; Ngài đã sai ta để rao cho kẻ bị cầm được tha, Kẻ mù được sáng, Kẻ bị hà hiếp được tự do; Và để đồn ra năm lành của Chúa.

Đoạn, Ngài xếp sách, trả lại cho kẻ giúp việc, rồi ngồi xuống; mọi người trong nhà hội đều chăm chỉ ngó Ngài. Ngài bèn phán rằng: Hôm nay đã được ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà các ngươi mới vừa nghe đó” (Lu-ca 4:17-21).

“Kẻ bị cầm được tha, Kẻ mù được sáng, Kẻ bị hà hiếp được tự do; Và để đồn ra năm lành của Chúa” là mục vụ mà hội thánh trong các thời đại đều phải thực hiện. Đây chính là giới thiệu tích cực các bằng chứng về sự hiện diện của vương quốc Đức Chúa Trời. “Nước Đức Chúa Trời ở trong các ngươi” (Lu-ca 17:21).

-Thứ tư, sứ mệnh của hội thánh Chúa là cầu nguyện cho mọi người trên thế giới và những nhu cầu hiển nhiên của họ. Những người chưa tin Chúa không cầu nguyện với Đức Chúa Trời cho chính mình, và do đó, dân sự của Chúa phải cầu thay cho họ. Phao-lô khích lệ Ti-mô-thê, “Vậy, trước hết mọi sự ta dặn rằng, phải khẩn nguyện, cầu xin, kêu van, tạ ơn cho mọi người, cho các vua, cho hết thảy các bậc cầm quyền, để chúng ta được lấy điều nhân đức và thành thật mà ở đời cho bình tịnh yên ổn” (1 Ti-mô-thê 2:1-2).

VƯƠNG QUỐC CỦA CHÚA VÀ HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA TRONG XÃ HỘI

Cơ đốc nhân quan tâm đến công lý trên thế giới tin rằng Chúa đang hành động trong xã hội loài người để mang lại công lý của Ngài. Do đó, họ cho rằng, nhiệm vụ của hội thánh là phải nhận ra hoạt động này của Chúa và đồng công với Ngài.

Cựu Ước làm rõ và Tân Ước xác nhận rằng CHÚA là Đức Chúa Trời của công lý. Danh từ tiếng Hê-bơ-rơ mishpat xuất hiện 389 lần trong Cựu Ước và có ba ý nghĩa. Nó được sử dụng để chỉ tính cách và bản chất của chính Chúa: “Sự công bình và sự chánh trực là nền của ngôi Chúa” (Thi thiên 89:14). Nó được sử dụng để chỉ điều mà tính cách và luật pháp của Chúa đòi hỏi ở con người: “Điều mà Đức Giê-hô-va đòi ngươi há chẳng phải là làm sự công bình, ưa sự nhân từ và bước đi cách khiêm nhường với Đức Chúa Trời ngươi sao?”  (Mi-chê 6:8). Và nó được sử dụng để chỉ điều mà người nghèo, người bị tước đoạt và người bị áp bức phải được hưởng và con cái của Chúa phải giúp đỡ họ. “Ngươi không được làm sai lệch công lý đối với người nghèo trong vụ kiện của họ” (Xuất Ê-díp-tô ký 23:6). Vì vậy, công lý là một chủ đề phong phú trong Kinh thánh. Nó truyền tải ý tưởng rằng hành động của Chúa luôn đúng vì chúng xuất phát từ tình yêu của Chúa đòi hỏi tất cả những gì đúng đắn theo công lý phải thắng thế trong mọi mối quan hệ của con người.

Chính vì những cân nhắc như ý tưởng về công lý mà giáo sư Thần học Hendrikus Berkhof đã viết: “Trong cuộc đấu tranh cho một sự tồn tại đích thực của con người, cho sự giải thoát khỏi đau khổ, cho sự nâng cao của những người kém phát triển, cho sự cứu chuộc những người bị giam cầm, cho sự ổn định của các khác biệt về chủng tộc và giai cấp, cho sự phản đối hỗn loạn, tội phạm, đau khổ, bệnh tật và sự ngu dốt nói tóm lại, cuộc đấu tranh cho cái mà chúng ta gọi là sự tiến bộ – một hoạt động đang diễn ra trên khắp thế giới để tôn vinh Chúa Giê-su. Đôi khi nó được thực hiện bởi những người biết và mong muốn nó; nó cũng có thể được thực hiện bởi những người không quan tâm đến nó, nhưng công sức của họ chứng minh rằng Chúa Giê-su thực sự đã nhận được một cách khách quan đầy đủ – tất cả quyền năng trên trái đất.”1

 Loại tuyên bố này thách thức chúng ta tìm hiểu sâu hơn về ý tưởng về vương quốc của Chúa và sự công bình của nó. Điều này cũng gợi ý cho chúng ta biết về những gì Chúa đang làm trên thế giới.

Từ giáo lý cho rằng Chúa là Đấng cai trị mọi quốc gia và là Đấng phán xét công chính, chúng ta có thể khẳng định rằng Ngài đòi hỏi và mong đợi những tiêu chuẩn đạo đức nhất định giữa mọi dân tộc và quốc gia. Những yêu cầu của Chúa được nêu trong các sách Ngũ Kinh của Môi-se cho một xã hội công bằng ở Y-sơ-ra-ên đã được tóm tắt đầy đủ như sau cho Hội thánh trong sứ mạng về xã hội:  

1. Con người và tài sản của mọi người đều phải được bảo đảm.

2. Mọi người đều phải nhận được thành quả lao động của mình.

3. Mọi người đều được bảo vệ khỏi sự vu khống và cáo buộc sai trái.

4. Mọi người đều được tự do ra tòa và được xét xử công bằng.

5. Mọi người đều được chia sẻ hoa lợi của đất đai.

6. Mọi người, từ người thấp hèn nhất đến người ngoại kiều, đều được chia sẻ phần còn lại hàng tuần của ngày sa-bát của Chúa.

7. Phẩm giá và quyền trở thành người được giải phóng và tôi tớ của Đức Giê-hô-va của mọi người Y-sơ-ra-ên đều được tôn trọng và bảo vệ.

8. Gia tài thừa kế của mọi người Y-sơ-ra-ên ở vùng đất hứa đều được bảo đảm.

9. Không phụ nữ nào bị lợi dụng trong địa vị thấp kém của họ trong xã hội.

10. Không ai, dù tàn tật, nghèo đói hay bất lực bị áp bức hay bóc lột.

11. Không ai được đứng trên luật pháp, ngay cả vua.

12. Vị trí mà Chúa ban cho mỗi người trong cấu trúc xã hội phải được tôn trọng.

13. Hình phạt cho hành vi sai trái không được quá lớn đến mức thủ phạm bị mất nhân tính.

14. Quan tâm đến phúc lợi của các sinh vật khác phải được mở rộng sang thế giới động vật.2

Những yêu cầu này có thể được coi là minh họa cho ý nghĩa của tình yêu thương đối với người lân cận (Lê-vi ký 19:18, 34). Các tiên tri của Y-sơ-ra-ên đã lên án sự gian ác, nghèo đói, đói khát, vô đạo đức, vô tín, lừa dối và đồi trụy không chỉ ở Y-sơ-ra-ên mà còn ở các quốc gia xung quanh (Ê-sai 13-19 và A-mốt 1:3-15). Phao-lô cũng làm như vậy (Rô-ma 1:18).

Vì vậy, sứ mệnh của Cơ đốc nhân là kêu gọi các quốc gia bằng các phương tiện và phương pháp thích hợp phát triển một nền đạo đức cơ bản duy trì sự trung thực, liêm chính, công lý và thương xót. Đạo đức cơ bản này cũng sẽ bao gồm mối quan tâm giúp đỡ người nghèo, người bị tước đoạt và người bị ruồng bỏ trong xã hội. Sự nhấn mạnh này được tìm thấy trong Luật pháp của Môi-se. “Ngươi chớ hà hiếp kẻ làm mướn nghèo khổ và túng cùng, bất luận anh em mình hay là khách lạ kiều ngụ trong xứ và trong thành ngươi” (Phục truyền luật lệ ký 24:14). Và chúng ta thấy ý muốn của Đức Chúa Trời là Ngài thực hiện, “đoán xét công bình cho kẻ bị hà hiếp, Và ban bánh cho người đói. Đức Giê-hô-va giải phóng người bị tù.  Đức Giê-hô-va mở mắt cho người đui; Đức Giê-hô-va sửa ngay lại những kẻ cong khom; Đức Giê-hô-va yêu mến người công bình;  Đức Giê-hô-va bảo hộ khách lạ, Nâng đỡ kẻ mồ côi và người góa bụa; Nhưng Ngài làm cong quẹo con đường kẻ ác” (Thi thiên 146:7-9).

Vương quốc hoàn hảo trong tương lai của Chúa (Vương quốc thiên hy niên) sẽ đến vào cuối thời đại này. Và các mô tả về vương quốc công lý của Đấng Mê-si trong Ê-sai 11:6-9, “Bấy giờ muông sói sẽ ở với chiên con, beo nằm với dê con; bò con, sư tử con với bò nuôi mập cùng chung một chỗ, một đứa con trẻ sẽ dắt chúng nó đi. Bò cái sẽ ăn với gấu; các con nhỏ chúng nó nằm chung, sư tử ăn cỏ khô như bò. Trẻ con đang bú sẽ chơi kề ổ rắn hổ mang, trẻ con thôi bú sẽ thò tay vào hang rắn lục. Nó chẳng làm hại, chẳng giết ai trong cả núi thánh của ta; vì thế gian sẽ đầy dẫy sự hiểu biết Đức Giê-hô-va, như các dòng nước che lấp biển.” Chúng ta có thể suy ra rằng những gì Chúa mong muốn và chắc chắn hội thánh phải đồng công với Ngài trong thời điểm hiện tại. Vì vậy, nếu có công lý, hòa bình, tình yêu, sự hòa hợp và sự công chính hoàn hảo trong các mối quan hệ của vương quốc tương lai, thì Chúa chấp thuận và hỗ trợ mọi động thái trong xã hội loài người theo hướng này. Có thể sự lý luận này không được dạy rõ ràng trong Kinh thánh và việc suy luận từ những gì sẽ xảy ra thành những gì nên xảy ra có thể không hợp lệ. Tuy nhiên, chúng ta tin rằng điều này đáng để cân nhắc và suy nghĩ thấu đáo.

Ngoài những gì liên quan đến ý tưởng về vương quốc của Chúa, còn có hai nguyên tắc khác xác nhận và củng cố niềm tin rằng các Cơ đốc nhân có vai trò nhất định trong việc thúc đẩy công lý trong xã hội loài người. Nguyên tắc đầu tiên trong số này là học thuyết cơ bản rằng con người được tạo ra theo hình ảnh của Chúa (Sáng thế ký 1:27). Bất kể ý nghĩa đầy đủ của học thuyết này là gì, thì nó chắc chắn bao gồm ý tưởng rằng con người được Chúa tạo ra và yêu thương. Bất kỳ người nào nên được đối xử trong xã hội theo cách công nhận mối quan hệ của mình với Chúa.

Nói tóm lại, con người phải được đối xử công bằng và không bị đối xử như nạn nhân, bị phân biệt đối xử, bị ngược đãi, bị biến chất, phi nhân tính hóa hoặc bị lạm dụng. Thứ hai là lẽ thật xác nhận rằng Đức Chúa Giê-su đã trở thành người để chia sẻ và cảm thông với nỗi đau của chúng ta. Việc Ngài tình nguyện làm như vậy mang lại phẩm giá vô biên cho bản chất con người mà chúng ta không thể bỏ qua.

Do đó, rõ ràng rằng Chúa muốn công lý của Ngài được thực hiện trong xã hội loài người và Ngài mong đợi các công dân vương quốc tìm cách thúc đẩy công lý đó khi họ tham gia vào sứ mệnh truyền giáo cho thế giới. Ở các quốc gia phương Tây, điều này chắc chắn sẽ liên quan đến việc các Cơ đốc nhân thâm nhập vào xã hội ở mọi cấp độ và tìm cách giới thiệu phúc âm vương quốc qua nếp sống đạo gương mẫu của mình.

Ngoài ra, điều này sẽ liên quan đến việc sử dụng mọi phương tiện hợp pháp có sẵn để đưa luật pháp của đất nước phù hợp với các nguyên tắc đạo đức cơ bản trong Kinh thánh. Hoa Kỳ trong buổi bình minh lập quốc được xây dựng nền tảng trên quyển Kinh thánh. Trong một số trường hợp, điều này sẽ liên quan đến việc thay đổi cấu trúc của xã hội.

Hội thánh của Đức Chúa Trời hay hội thánh của Đấng Christ không gì khác hơn là muối của đất – thêm hương vị cho xã hội bằng đức hạnh thực sự, và ánh sáng của thế gian – dẫn dắt xã hội đến với sự hiểu biết về ý muốn của Chúa. Trong nhiệm vụ này chắc chắn có chỗ cho những tuyên bố công khai của các giáo hội và các nhà lãnh đạo về một vấn đề đạo đức, ví dụ như phân biệt chủng tộc, phá thai và án tử hình. Tuy nhiên, không có gì có thể có ảnh hưởng lớn như tấm gương và lời chứng của toàn thể cộng đồng Cơ đốc sống theo phúc âm, và của các cá nhân hoặc nhóm Cơ đốc thâm nhập vào xã hội trong công việc hàng ngày và thực hành sự tham gia vào các lĩnh vực xã hội và ngay cả trong chính trị. Chủ đề chính trị và vương quốc sẽ được phát triển bổ sung thêm trong chương 9 của luận văn này. 

Trên thế giới có nhiều tổ chức giáo dục, y tế và cứu trợ khác nhau tham gia vào công việc mà Chúa chấp thuận, mặc dù chúng không phải là tổ chức Cơ đốc. Các Cơ đốc nhân trong sứ mệnh của mình sẽ cảm thấy cần phải làm việc và hỗ trợ các tổ chức như vậy. Con người được tạo ra theo ảnh tượng của Chúa và, mặc dù là tội nhân, lương tâm con người vẫn mong muốn những điều tốt đẹp, đúng đắn và đẹp đẽ. Vì vậy, mong muốn giúp đỡ những con người đau khổ là có thật và đúng đắn, và Chúa trong sự quan phòng của Ngài, sử dụng mong muốn này và các tổ chức này để phục vụ những người kém may mắn. Công lý của Chúa thường được thực hiện bằng những phương tiện khiến chúng ta ngạc nhiên, đặc biệt là trong những tình huống khẩn cấp do bão, núi lửa, bệnh dịch… tạo ra. Vào những lúc như vậy, những Cơ đốc nhân sẽ vui vẻ làm việc với tất cả những người khác muốn giảm bớt đau khổ cho các nạn nhân. Tuy nhiên về lâu dài khi một triết lý sống đối kháng với Phúc âm vương quốc trong một tổ chức cứu trợ, thì các tín nhân có thể chọn không làm việc với các tổ chức cứu trợ đó.

 

Tổ chức Samaritan’s Purse của Franklin Grahham3 đã hoạt động trên căn bản Lời Chúa. Cho dù mọi dự án hay kế hoạch của tổ chức này có thể không làm hài lòng tất cả mọi người. Nhưng rõ ràng là nó đã mang lại công lý và lòng thương xót của Đức Chúa Trời cho xã hội loài người, bất kể mọi đối tượng. Chúng ta biết rằng trong ngày phán xét, vị quan án công bình là Chúa Giê-su sẽ thưởng phạt cách công minh với tất cả hành động, việc làm từ thiện hay những việc biết mà không làm của chúng ta. “Vua sẽ trả lời rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy” (Ma-thi-ơ 25:40).

 

Làm thế nào những công dân nước trời có thể hoàn thành sứ mạng Chúa giao trong công tác phục vụ xã hội?

Những công dân của Vương quốc cần cậy vào ơn ban của Chúa để hoàn thành sứ mạng Chúa giao trong xã hội loài người.

Trong sách Thực hành luật pháp nước trời, Mục sư Phan Phụng Hưng đã viết:
Tiến trình nghe, tiếp nhận, hiểu thấu và thực hành của công dân vương quốc được bày tỏ qua công việc của Chúa trong lòng người như sau:
Nhắc lại để nhớ: “Nhưng Đấng Yên ủi, tức là Đức Thánh Linh mà Cha sẽ nhân danh ta sai xuống, Đấng ấy sẽ dạy dỗ các ngươi mọi sự, nhắc lại cho các ngươi nhớ mọi điều ta đã phán cùng các ngươi” (Giăng 14:26).

Soi dẫn để hiểu: “Lúc nào Thần lẽ thật sẽ đến, thì Ngài dẫn các ngươi vào mọi lẽ thật; vì Ngài không nói tự mình, nhưng nói mọi điều mình đã nghe, và tỏ bày cho các ngươi những sự sẽ đến” (Giăng 16:13).

Ban năng lực để vâng theo: “Ta sẽ đặt Thần ta trong các ngươi, và khiến các ngươi noi theo luật lệ ta, thì các ngươi sẽ giữ mạng lịnh ta và làm theo” (Ê-xê-chi-ên 36:27)

Chính Chúa ban năng lực để chúng ta có thể vâng theo và thực hành lời dạy của Ngài trong sứ mạng trở thành muối của đất và ánh sáng của thế gian. Trong cuộc sống, trong những bước đường thực hành sự dạy dỗ của Chúa, sứ đồ Phao-lô khuyến khích chúng ta nhờ cậy mọi năng lực của Chúa. Ông viết, “Vả lại, anh em phải làm mạnh dạn trong Chúa, nhờ sức toàn năng của Ngài” (Ê-phê-sô 6:10). Và vị sứ dồ cũng viết, “Trái lại, trong mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần” (Rô-ma 8:37). Cuối cùng Phao-lô tổng kết những gì ông có thể làm được trong chức vụ của mình, “Ấy cũng là vì đó mà tôi làm việc, nhờ Ngài giúp đỡ mà chiến đấu, là sức hành động cách có quyền trong tôi” (Cô-lô-se 1:29), và “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi” (Phi-líp 4:13).4

 

KẾT LUẬN

Chương này đã nêu ra một số vấn đề thực tế về xã hội và vương quốc. Trước hết, Chúa là Đấng cai trị lịch sử thế giới và Ngài sẽ đưa lịch sử đến hồi chung kết theo thời điểm của Ngài. Đây là niềm tin của Cơ đốc nhân. Thứ hai, phúc âm về vương quốc không chỉ là lời kêu gọi tin tưởng cá nhân vào Đức Chúa Trời và vào Chúa Giê-su, mà còn là lời kêu gọi ăn năn về thái độ và lối sống. Đây là nguồn thách thức đối với cả Hội thánh và các gia đình Cơ đốc. Thứ ba, việc rao giảng về vương quốc cho mọi người phải tính đến những tình huống thực tế mà họ đang sống, để sự giải phóng của vương quốc sẽ được trải nghiệm theo những cách cụ thể. Đây là lời kêu gọi rao giảng phúc âm vương quốc được công bố trong quyền năng của Thánh Linh bởi một cộng đồng sống theo phúc âm. Và thứ tư, trở thành công dân của vương quốc mang đến những trách nhiệm xã hội phải được thực hiện trong quá trình theo đuổi công lý trong xã hội loài người. Đây là một nhiệm vụ cần phải được thực hiện, và phải được thực hiện với sự chuẩn bị đầy đủ.

Đây là một tuyên bố về trách nhiệm xã hội của Cơ đốc giáo được trích từ Giao ước Lausanne vào năm 1974:

Chúng tôi khẳng định rằng Đức Chúa Trời vừa là Đấng Tạo hóa vừa là Đấng Phán xét mọi người. Do đó, chúng ta nên chia sẻ mối quan tâm của Ngài đối với công lý và sự hòa giải trong toàn xã hội loài người và giải phóng con người khỏi mọi hình thức áp bức. Bởi vì nhân loại được tạo ra theo hình ảnh của Chúa, nên mọi người, bất kể chủng tộc, tôn giáo, màu da, văn hóa, giai cấp, giới tính hay tuổi tác, đều có phẩm giá nội tại mà vì thế họ phải được tôn trọng và phục vụ, chứ không phải bị bóc lột. Ở đây, chúng tôi cũng bày tỏ sự ăn năn vì sự sao nhãng của mình và đôi khi coi công tác truyền giáo và mối quan tâm xã hội là hai điều loại trừ lẫn nhau. Mặc dù sự hòa giải giữa con người với nhau chưa phải là sự hòa giải với Chúa, cũng không phải là chủ nghĩa truyền giáo tập chú vào xã hội, tuy nhiên chúng tôi khẳng định rằng truyền giáo và sự tham gia vào các công tác xã hội đều là một phần trong sứ mạng của chúng tôi. Vì cả hai đều là những biểu hiện cần thiết của giáo lý về Chúa và con người, tình yêu của chúng ta đối với người lân cận và sự vâng phục của chúng ta đối với Chúa Giê-su Christ. Sứ điệp cứu rỗi cũng ngụ ý một sứ điệp phán xét mọi hình thức xa lánh, áp bức và phân biệt đối xử với người đồng loại, và chúng ta không nên sợ hãi khi lên án cái ác và bất công ở bất cứ nơi nào chúng tồn tại. Khi mọi người tiếp nhận Chúa Giê-su, họ được tái sinh vào vương quốc Đức Chúa Trời và sau đó phải tìm cách không chỉ thể hiện mà còn truyền bá sự công chính của Ngài giữa một thế giới bất chính và hỗn loạn. Sự cứu rỗi mà chúng ta tuyên bố phải biến đổi chúng ta trong toàn bộ trách nhiệm cá nhân đối với xã hội. Đức tin không có việc làm thì chết.5

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 8

1. Hendrikus Berkhof . Christ the Meaning of History, trang 173.

2. The Church and Its Social Calling. 1979.  p. 73.  A Report. Grand Rapids. Reformed Ecumenical Synod, Một tuyên bố hữu ích về mối quan hệ giữa vương quốc, hội thánh và xã hội.

3. https://www.samaritanspurse.org. Ngày truy cập 3 tháng 4/2025

4.  Phan Phụng Hưng. Thực hành luật pháp nước trời.Trang 384. Nhà xuất bản tôn giáo 2015.

5. Giao Ước Lausanne. https://lausanne.org/statement/lausanne-covenant. Truy cập ngày 2 tháng 3/2025

Là một tài liệu khẳng định niềm tin của các Giáo Hội Tin Lành trong một Đại Hội Quốc Tế về Truyền Giáo Thế Giới (World Evangelization) vào tháng 7, 1974, do Mục sư  Billy Graham tổ chức. Số tham dự có 2 700 người, gồm 150 quốc gia. Nội dung của giao ước này là một sự quyết tâm truyền bá Tin lành cho thế giới, và làm nền tảng cho sự hỗ tương công tác truyền giáo trong các Giáo Hội Tin Lành trên thế giới.

Chương 9

Phúc âm Vương quốc ảnh hưởng đến chính trị như thế nào?

Hội thánh đầu tiên là một cộng đồng lý tưởng. Khi Chúa cai trị qua tấm lòng của dân Ngài, Ngài đã tạo ra một xã hội lý tưởng. Mọi người chia sẻ tài nguyên của họ. “Không ai cho rằng bất kỳ tài sản nào của mình là của riêng, nhưng họ chia sẻ mọi thứ mình có” (Công vụ 4:32), “Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung. Bán hết gia tài điền sản mình mà phân phát cho nhau, tùy sự cần dùng của từng người” (Công vụ 2:44-45).

Cộng đồng này không có sự phân biệt giai cấp, không có xung đột giới tính, không có căng thẳng sắc tộc và không có chủ nghĩa bộ lạc. “Tại đây không còn chia ra người Giu-đa hoặc người Gờ-réc; không còn người tôi mọi hoặc người tự chủ; không còn đàn ông hoặc đàn bà; vì trong Đức Chúa Giê-su Christ, anh em thảy đều làm một” (Ga-la-ti 3:28). Các thành viên của cộng đồng này không có bất kỳ xung đột nào. Giai cấp công nhân không thấy mình bị đối đầu với giai cấp thượng lưu. Khi họ được Đức Thánh Linh dẫn dắt, không ai nhìn những người nói ngôn ngữ khác, có màu da khác, hoặc theo chế độ ăn uống khác một cách nghi ngờ,

Tất cả mọi người trong cộng đồng này đều bình đẳng, và họ thuộc về nhau như một gia đình. Không ai có địa vị cao hơn bất kỳ ai khác, vì tất cả đều là con cái của Chúa và liên quan đến nhau như anh chị em, Chúa Giê-su đã dạy họ, “Nhưng các ngươi đừng chịu người ta gọi mình bằng thầy; vì các ngươi chỉ có một Thầy, và các ngươi hết thảy đều là anh em.  Cũng đừng gọi người nào ở thế gian là cha mình; vì các ngươi chỉ có một Cha, là Đấng ở trên trời.  Cũng đừng chịu ai gọi mình là chủ; vì các ngươi chỉ có một Chủ, là Đấng Christ.  Song ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi. Kẻ nào tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống, còn kẻ nào hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên” (Ma-thi-ơ 23:8-12).

Lời cảnh báo về thế giới này

Thánh Linh giúp hình thành nên một cộng đồng như vậy trên thế giới này, nhưng Tân Ước không cho chúng ta biết rằng toàn bộ xã hội sẽ được biến đổi theo cách này. Trong nhiều dịp, Chúa Giê-su cảnh báo chúng ta rằng điều ngược lại sẽ xảy ra. Trong bài giảng về những điều sau cùng, ngài chuẩn bị cho các môn đồ của mình về một thực tế khắc nghiệt: “Dân này sẽ nổi lên chống lại dân kia, nước nọ chống lại nước kia. Sẽ có nạn đói và động đất ở nhiều nơi” (Ma-thi-ơ 24:7). Trong Bài giảng từ biệt, Ngài cảnh báo các môn đồ, “Trong thế gian này, các ngươi sẽ gặp hoạn nạn.” Và sau đó ngài nói thêm, “Nhưng hãy vững lòng! Ta đã thắng thế gian rồi” (Giăng 16:33).

Vậy thì dân sự của Đức Chúa Trời có nên rút lui khỏi thế gian này và chấp nhận sự thật rằng nó đã bị diệt vong và không thể cứu chuộc được không? Họ có nên tránh xa các thể chế thế tục, tránh xa chính trị và thay vào đó tập trung vào việc cứu rỗi linh hồn không? Nếu thế gian đang trên con đường phán xét không thể đảo ngược, thì các Cơ đốc nhân có nên tập trung nỗ lực của mình vào việc đưa càng nhiều người càng tốt ra khỏi thế gian và vào hội thánh không? Thái độ như vậy đối với xã hội dân sự có thể đòi hỏi sự ủng hộ đáng kể từ Kinh thánh, đặc biệt là từ sách Khải huyền. Trong sách tiên tri này, các vua của trái đất liên kết với Sa-tan và các thế lực chống Cơ Đốc giáo. Thậm chí còn có một lời kêu gọi trực tiếp để thoát khỏi thế gian tội lỗi này. Khi thiên sứ tuyên bố phán quyết trên Ba-by-lôn lớn, sứ đồ Giăng đã nghe thấy một giọng nói từ thiên đàng phán rằng: “”Hãy ra khỏi nó, hỡi dân ta,’ để các ngươi không dự phần vào tội lỗi của nó, để các ngươi không phải chịu bất kỳ tai họa nào của nó” (Khải huyền 18:4).

Tuy nhiên, sẽ là một sai lầm nếu hiểu những từ này như một lời kêu gọi chung là hãy càng ít liên quan đến thế gian càng tốt. Trong sách Khải huyền, Ba-by-lôn tượng trưng cho sức mạnh kinh tế của Đế chế La Mã (so sánh Khải huyền 17). Kinh Thánh thường cảnh báo về sự giàu có và khả năng dụ dỗ mọi người tránh xa sự cam kết với Chúa Giê-su Christ của chúng ta. Bức chân dung Ba-by-lôn của Giăng cho thấy sự đồi trụy của những cuộc khai thác vật chất, đặc biệt là khi chúng dựa vào sự bóc lột những người kém may mắn hơn. Lời kêu gọi rời khỏi Ba-by-lôn không phải là lời cảnh báo chống lại sự tham gia vào xã hội nói chung mà là chống lại vẻ hào nhoáng của sự giàu có.

Quyền cai trị của Chúa, Vương quốc của Ngài tác động đến xã hội

Trong các bối cảnh khác, Tân Ước cho thấy rằng việc công bố quyền cai trị của Chúa có tác động sâu sắc đến xã hội. Theo lời rao giảng của Sứ đồ Phao-lô, thành phố Ê-phê-sô đã trải qua một cuộc phục hung. Thành phố lớn này đã thay đổi. Một số lượng lớn người dân tin vào phúc âm và quay lưng lại với các vị thần của tôn giáo truyền thống của họ. Một sự biến đổi như vậy sẽ không bị bỏ qua. Nó sẽ gây ra hậu quả ở mọi tầng lớp xã hội. Mọi người sẽ không còn tham gia vào các hoạt động thờ ngẫu tượng vốn là xương sống của mọi cuộc sống cộng đồng. Nền kinh tế của thành phố cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc. Giáo phái quan trọng nhất ở Ê-phê-sô thờ nữ thần Đi-anh. Đền thờ của bà là nguồn thu nhập quan trọng cho thành phố. Nghề thợ bạc dựa vào nhu cầu về đền thờ bằng bạc dành riêng cho nữ thần Đi-anh. Khi Phao-lô dạy mọi người rằng các vị thần do bàn tay con người tạo ra không phải là thần, thì sự quan tâm đến các đền thờ như vậy sẽ tan biến và một nguồn thu nhập lớn sẽ cạn kiệt. Lo sợ cho tương lai của cuộc sống, người thợ bạc Đê-mê-triu đã kích động đám đông náo loạn. Chỉ có sự can thiệp khéo léo của viên thư ký thành phố mới ngăn được đám đông trở nên hung bạo (Công vụ 19:23-41). Sự việc này cho thấy sự tiến triển của phúc âm không chỉ được cảm nhận ở cấp độ cá nhân. Hiệu ứng lan tỏa của nó cũng được cảm nhận trong toàn xã hội. Nó ảnh hưởng đến các hoạt động tôn giáo, hoạt động xã hội và thậm chí là nền kinh tế.

“Lịch sử của hội thánh đã cho thấy phúc âm đã tác động như thế nào đến xã hội. Trong thế giới Hy Lạp-La Mã, những đứa trẻ không mong muốn thường bị giết ngay sau khi chúng được sinh ra. Giáo hội phản đối hoạt động này và nó đã bị một trong những hoàng đế Cơ đốc giáo đầu tiên, Valentinian I (364-375) cấm. Những người theo đạo Cơ đốc đã thành lập các bệnh viện từ thiện đầu tiên phục vụ công chúng. Họ cũng là những người tiên phong trong việc thành lập các trại trẻ mồ côi và các tổ chức chăm sóc người già.”1

Xu hướng chủ đạo trong suốt lịch sử là hội thánh tham gia vào xã hội và chính quyền dân sự. Những người tiếp nhận phúc âm biết rằng Chúa Giê-su là Chúa tể của tất cả mọi người và họ mong muốn thấy quyền lực của Ngài được tôn trọng trong toàn xã hội. Một trong những ví dụ nổi tiếng nhất là những gì đã xảy ra ở thành phố Geneva của Thụy Sĩ vào thế kỷ XVI. Năm 1541, thành phố chính thức chấp nhận Cải cách Tin lành và thông qua một giáo đoàn Tin lành. Chính quyền thành phố được truyền cảm hứng từ nhà cải chánh John Calvin, ông đã dạy rằng chính quyền dân sự phải chịu trách nhiệm trước Chúa về cách họ cai trị xã hội.

Thành phố Geneva đã sử dụng luật pháp để đảm bảo lối sống Cơ đốc của công dân. Đó là yêu cầu pháp lý rằng mọi người phải đến nhà thờ vào Chủ Nhật. Luật cũng bao gồm quy định về trang phục cũng như các quy định về đời sống xã hội và cách mọi người có thể trang bị đồ đạc cho ngôi nhà của mình để tránh sự xa hoa vô đạo đức. Hình phạt cho hành vi vi phạm các luật này có thể rất nghiêm khắc. Năm 1553, nhà thần học người Tây Ban Nha Michael Servetus đã bị kết tội dị giáo. Vì ông đã phủ nhận Chúa Ba Ngôi và chỉ trích việc thực hành lễ báp-tem cho trẻ sơ sinh, ông đã bị kết án tử hình và bị thiêu sống. Những người cải cách ở Geneva có ý định tốt, nhưng lòng nhiệt thành với đức tin Cơ đốc đã bị sai lầm và dẫn đến hậu quả thảm khốc. Thật là sai lầm khi cố gắng cai trị xã hội như thể đó là cộng đồng hội thánh.

Một cách cai trị mới dưới giao ước mới trong Tân ước.

Cựu ước khác với Tân ước ở những điểm nào?

Trong Cựu Ước, Chúa đã thực hiện quyền cai trị của mình theo cách thưởng phạt. Ngài đã chọn Y-sơ-ra-ên làm dân của mình và ban cho họ những luật lệ tốt lành của Ngài. Ý muốn tốt lành của Chúa đã được ghi vào hiến pháp của quốc gia. Luật pháp nghiêm cấm việc không vâng lời Chúa và những ai làm như vậy sẽ bị trừng phạt. Nếu trẻ em liên tục không tôn trọng cha mẹ, chúng đang chống lại lệnh truyền của Chúa là phải tôn kính cha mẹ. Luật pháp của Y-sơ-ra-ên ra lệnh rằng những đứa trẻ như vậy phải bị xử tử. “Khi ai có một đứa con khó dạy và bội nghịch, không nghe theo lời cha mẹ, và mặc dầu bị trừng trị, nó vẫn không khứng vâng lời, thì cha mẹ phải bắt nó dẫn đến trước mặt các trưởng lão của thành mình, tại nơi cửa thành. Đoạn, cha mẹ sẽ nói cùng các trưởng lão của thành mình rằng: Nầy con chúng tôi khó dạy và bội nghịch, không vâng lời chúng tôi, làm kẻ hoang đàng say sưa. Bấy giờ, chúng dân thành ấy sẽ ném đá cho nó chết; như vậy ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa mình, và cả Y-sơ-ra-ên sẽ hay điều đó mà bắt sợ” (Phục truyền luật lệ ký 21:18-21).

Trong Cựu Ước, quyền cai trị của Chúa được áp đặt lên con người từ bên ngoài, thông qua luật pháp thành văn. Thể chế này là một phần trong kế hoạch hoàn hảo của Chúa, nhưng nó không tạo ra một xã hội tuân theo luật pháp Chúa. Quyền cai trị của Chúa không được hiện thực hóa thông qua luật pháp của Môi-se. Lịch sử của Y-sơ-ra-ên cho thấy rõ ràng rằng giao ước Môi-se không mang lại sự cai trị của Chúa. Cuối cùng, người dân Y-sơ-ra-ên đã mất tất cả. Thủ đô của họ là Giê-ru-sa-lem, đã bị người Ba-by-lôn chinh phục vào năm 586 TCN. Đền thờ của Chúa, tòa nhà mà Ngài đã chọn làm nơi hiện diện của Ngài, đã bị san bằng. Người dân bị lưu đày và mất vùng đất mà Chúa đã ban cho họ. Luật pháp Môi-se đã cho họ thấy một xã hội do Chúa cai trị sẽ như thế nào, nhưng tội lỗi của người dân đã ngăn cản xã hội đó thành hiện thực.

Khi những tín nhân không học được bài học từ lịch sử của Y-sơ-ra-ên, họ không hiểu được cách thức cai trị của Chúa được thể hiện ngày nay. Có nhiều Cơ đốc nhân tin rằng chúng ta có thể thúc đẩy sự nghiệp của Chúa bằng cách ban hành luật pháp theo ý muốn của Ngài. Họ lo ngại về sự vô đạo đức xung quanh và họ nghĩ rằng chúng ta cần luật pháp để thay đổi điều đó. Đọc những câu chuyện về sự trừng phạt của Chúa đối với Y-sơ-ra-ên, họ lo lắng rằng sự vô đạo đức của quốc gia họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Chúa. Họ không nghĩ rằng Chúa không còn đối xử với các quốc gia trên thế giới theo cách Ngài đối xử với Y-sơ-ra-ên theo giao ước cũ nữa. Lịch sử của Y-sơ-ra-ên cho thấy lý do tại sao Chúa cần phải làm mọi việc theo một cách khác.

Nhà tiên tri Giê-rê-mi hiểu được vấn đề của Y-sơ-ra-ên là gì, và ông nhận ra rằng quốc gia này cần một loại hiến pháp hoàn toàn khác. Họ cần một giao ước mới sẽ nội tại hóa luật pháp của Chúa.

“Đức Giê-hô-va phán: Nầy, những ngày đến, bấy giờ ta sẽ lập một giao ước mới với nhà Y-sơ-ra-ên và với nhà Giu-đa. Giao ước nầy sẽ không theo giao ước mà ta đã kết với tổ phụ chúng nó trong ngày ta nắm tay dắt ra khỏi đất Ê-díp-tô, tức giao ước mà chúng nó đã phá đi, dầu rằng ta làm chồng chúng nó, Đức Giê-hô-va phán vậy. Đức Giê-hô-va phán: Nầy là giao ước mà ta sẽ lập với nhà Y-sơ-ra-ên sau những ngày đó. Ta sẽ đặt luật pháp ta trong bụng chúng nó và chép vào lòng. Ta sẽ làm Đức Chúa Trời chúng nó, chúng nó sẽ làm dân ta. Chúng nó ai nấy sẽ chẳng dạy kẻ lân cận mình hay là anh em mình, mà rằng: Hãy nhận biết Đức Giê-hô-va, vì chúng nó thảy đều sẽ biết ta, kẻ nhỏ cũng như kẻ lớn. Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ tha sự gian ác chúng nó, và chẳng nhớ tội chúng nó nữa” (Giê-rê-mi 31:31-34)

Theo giao ước mới, ý muốn của Đức Chúa Trời không còn được áp đặt lên con người từ bên ngoài, thông qua luật pháp viết ra. Nó đến từ bên trong, từ tấm lòng. Con người không cần người khác dạy họ về Chúa vì họ biết Ngài. Mối quan hệ của họ với Đức Chúa Trời không còn là mối quan hệ được trung gian qua các thầy tế lễ và qua luật pháp thành văn nữa. Con người biết Đức Chúa Trời một cách cá nhân và thân mật. Họ làm theo ý muốn của Ngài không phải vì họ bị ép buộc mà vì họ muốn. Ý muốn của Đức Chúa Trời không còn ở bên ngoài nữa, mà là ở bên trong.

Luật pháp của xã hội sẽ luôn ở bên ngoài. Luật pháp có thể kiểm soát những gì con người làm bằng tay, nhưng chúng không bao giờ có thể kiểm soát được những gì trong lòng họ. Luật pháp của xã hội có thể cấm giết người, và chúng có thể quy định hình phạt thích đáng cho những kẻ phạm tội như vậy. Theo cách này, luật pháp có thể tạo ra đủ nỗi sợ hãi để không ai phạm tội giết người. Nhưng không có luật nào có thể kiểm soát được những gì sâu xa trong tấm lòng con người. Không có luật nào có thể quy định rằng mọi người phải yêu thương nhau.

Chúng ta có thể minh họa điều này bằng một thí nghiệm tư duy. Hãy tưởng tượng một xã hội cố gắng ban hành luật để hướng đến tình yêu và lòng tốt. Cơ quan quản lý của một xã hội như vậy có thể thông qua Đạo luật Tình yêu vị tha. Sẽ có một luật quy định rằng mọi người phải mỉm cười với nhau. Mỗi ngày, cảnh sát sẽ thẩm vấn tất cả công dân và hỏi họ rằng họ có chắc chắn mỉm cười mỗi khi tương tác với người khác không. Những người trả lời không sẽ phải vào tù. Bất kỳ ai nói chuyện giận dữ với người khác sẽ bị trừng phạt theo cách tương tự. Một luật khác sẽ nêu rõ rằng những hành động tử tế ngẫu nhiên là nghĩa vụ pháp lý đối với mọi người. Vào cuối mỗi tháng, Sở Thuế vụ nội địa sẽ yêu cầu tất cả công dân phải khai báo. Khai báo sẽ nêu chi tiết tất cả các hành động tử tế do mỗi cá nhân thực hiện. Nếu có vài người trong số họ vi phạm luật, cá nhân đó sẽ phải làm dịch vụ cộng đồng, thể hiện lòng tốt với những người nghèo. Chúng ta có thể tưởng tượng ra một xã hội hoạt động như thế này, nhưng tưởng tượng ra điều đó có nghĩa là nhận ra rằng nó không bao giờ có thể tồn tại.

Chính quyền dân sự không phải lúc nào cũng sử dụng hình phạt để đạt được mục tiêu của mình. Củ cà rốt thường có hiệu quả hơn cây gậy, và trong trường hợp của chính phủ, điều đó có nghĩa là tiền. Các lợi ích về thuế và trợ cấp trực tiếp thường đủ để khuyến khích người dân áp dụng hành vi mà chính phủ cho là mong muốn. Trong mọi trường hợp, bất cứ điều gì có thể đạt được thông qua các động cơ kinh tế đều chỉ giới hạn ở hành vi bên ngoài. Tiền không thể biến đổi con người và làm họ trở nên mới mẻ. Điều duy nhất xảy ra khi bạn đưa tiền cho mọi người là họ muốn có nhiều tiền hơn.

Kinh nghiệm gần đây ở Trung Quốc cung cấp một ví dụ thuyết phục về sự khó khăn trong việc thay đổi văn hóa theo cách này. Có một sự quan tâm lớn đến bóng đá ở Trung Quốc, cùng với mong muốn mãnh liệt phát triển một giải bóng đá Trung Quốc có thể cạnh tranh với những giải đấu tốt nhất trên thế giới. Với mức lương cao nhất thế giới, người Trung Quốc đã cố gắng thu hút những tài năng giỏi nhất trong số các cầu thủ quốc tế. Kết quả không mấy ấn tượng. Trung Quốc còn lâu mới có thể cạnh tranh với các quốc gia lớn có nền văn hóa nhiệt tình với bóng đá kéo dài hàng thập kỷ như ở Âu Châu hay Nam Mỹ. Tạp chí The Economist của Anh quốc nhận xét, “Văn hóa bóng đá/đẳng cấp bóng đá không thể mua được bằng tiền hoặc điều chỉnh để tồn tại.”2

Cách mới của Chúa để thay đổi xã hội hoàn toàn khác. Chúa Giê-su không thiết lập sự cai trị của Chúa bằng phần thưởng và hình phạt bên ngoài (Ngài không dùng đến cây gậy và củ cà rốt). Sự cai trị của Ngài đến từ bên trong. Đức Thánh Linh được đổ vào lòng chúng ta và khiến chúng ta muốn làm theo ý muốn của Chúa. Chúa Giê-su thực hiện sự cai trị thông qua một loại ép buộc khác, động lực đến từ việc biết tình yêu của Chúa Giê-su. “Vì tình yêu thương của Đấng Christ cảm động chúng tôi, và chúng tôi tưởng rằng nếu có một người chết vì mọi người, thì mọi người đều chết, lại Ngài đã chết vì mọi người, hầu cho những kẻ còn sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình” (2 Cô-rinh-tô 5:14-15).

Khi bạn đã trải nghiệm sự nối kết cá nhân thân mật với Chúa Giê-su. Bạn biết phải sống như thế nào theo lời dạy của Ngài.

Vai trò của chính quyền

Vậy thì, không có chỗ cho chính quyền dân sự nơi mà sự cai trị của Đức Chúa Trời được thiết lập sao? Trong vương quốc tương lai, chắc chắn sẽ không có mục đích nào cho chính quyền như vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa thấy sự biểu hiện đầy đủ của sự cai trị của Đức Chúa Trời. Khi một số người Pha-ri-si hỏi Chúa Giê-su về việc nộp thuế, Ngài trả lời họ, “Hãy trả cho Sê-sa những gì thuộc về Sê-sa và trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời” (Mác 12:17). Với câu trả lời này, Ngài đã nói rõ rằng Ngài không đến để phế truất Sê-sa. Vẫn có một vị trí hợp pháp cho chính quyền dân sự, ngay cả khi Chúa Giê-su đang thiết lập sự cai trị của Đức Chúa Trời trong Vương quốc.

Sứ đồ Phao-lô giải thích thêm: “Vì người cầm quyền là tôi tớ của Đức Chúa Trời để làm ích cho anh em. Nhưng nếu anh em làm điều sai trái, hãy sợ hãi, vì những người cầm quyền không mang gươm vô cớ. Họ là tôi tớ của Đức Chúa Trời, là những kẻ làm ra cơn thịnh nộ để trừng phạt kẻ làm điều sai trái” (Rô-ma 13:4). Chính quyền dân sự có thẩm quyền do Chúa ban cho để sử dụng vũ lực nhằm đảm bảo luật pháp và trật tự. Theo cách này, một số hạn chế đối với tội lỗi của con người được đặt ra. Do đó, các tín đồ phải phục tùng chính quyền và họ phải nộp thuế (Rô-ma 13:1, 5-7). Những người phục vụ trong chính quyền nên là đối tượng của những lời cầu nguyện đặc biệt. Phao-lô viết cho Ti-mô-thê: “Vậy, trước hết, tôi khuyên hãy cầu nguyện, cầu xin, chuyển cầu và tạ ơn cho mọi người cho các vua và tất cả những người cầm quyền, để chúng ta được sống bình an và yên tĩnh trong mọi sự tin kính và thánh khiết” (1 Ti-mô-thê 2:1-2). Trong khi Phao-lô khẳng định vai trò do Chúa ban cho chính quyền, ông xác nhận: chính quyền là tôi tớ của Chúa.

Việc những người có thẩm quyền là tôi tớ của Chúa không có nghĩa là họ tốt. Trong thư gửi tín hữu Rô-ma, Phao-lô đề cập đến một ví dụ về một người có thẩm quyền là Pha-ra-ôn. Vị vua này không tốt, nhưng dù sao thì Đức Chúa Trời cũng đã hoàn thành mục đích của Ngài qua ông: “Vì Kinh thánh có chép cùng Pha-ra-ôn rằng: Ta đã dấy ngươi lên chính vì mục đích nầy, là để tỏ quyền phép ta trong ngươi, và để danh ta được rao truyền khắp đất” (Rô-ma 9:17). Việc các nhà cầm quyền là tôi tớ của Đức Chúa Trời có nghĩa là Đức Chúa Trời sử dụng họ để thực hiện các kế hoạch của Ngài, bất kể họ có biết hay không.

Trong lời khuyên nhủ của mình gửi đến hội thánh ở Rô-ma, Phao-lô cho rằng chính quyền sử dụng thẩm quyền của mình vì mục đích tốt. Ông hỏi: “Các ngươi có muốn thoát khỏi sự sợ hãi người cầm quyền không?” “Vậy hãy làm điều công bình, thì sẽ được khen ngợi” (Rô-ma 13:3). Phao-lô không thảo luận về việc một Cơ đốc nhân nên làm gì khi không phải như vậy. Tất cả các tác giả Kinh thánh đều đồng ý rằng Đức Chúa Trời “là Chúa của muôn vật” (Rô-ma 10:12), và sách Công vụ đưa ra một nguyên tắc quan trọng: “Chúng ta phải vâng lời Đức Chúa Trời hơn là vâng lời loài người!” (Công vụ 5:29). Sách Khải huyền phát triển thêm điểm này. Những tín nhân có trách nhiệm không vâng lời các nhà chức trách khi họ được yêu cầu phạm tội với Đức Chúa Trời. Chỉ những người từ chối dấu hiệu của con thú sẽ được cứu khỏi sự phán xét của Chúa (Khải. 14:9-11; 20:4). Là tôi tớ của Chúa, các nhà chức trách cũng phải chịu trách nhiệm trước Chúa. Sách Khải huyền vẽ nên một bức tranh sinh động về sự phán xét mà Chúa sẽ giáng xuống những kẻ thống trị thế gian này khi họ chống lại Ngài.

Trong một nền dân chủ hiện đại, về nguyên tắc, mọi công dân bỏ phiếu đều là người cai trị đất nước của họ. Do đó, lẽ thật trong Kinh thánh rằng những kẻ thống trị phải chịu trách nhiệm trước Chúa có thể áp dụng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Chúa về cách chúng ta sử dụng lá phiếu của mình, cũng như chúng ta phải chịu trách nhiệm về mọi việc chúng ta làm. Tân Ước không đưa ra bản thiết kế cho một chương trình nghị sự chính trị. Những Cơ đốc nhân trung thành sẽ “bắt mọi ý tưởng phải vâng phục Đấng Christ” (2 Cô-rinh-tô 10:5) và tìm kiếm sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh khi họ bỏ phiếu. Tuy nhiên, những Cơ đốc nhân sẽ đưa ra những kết luận khác nhau và những bất đồng về những câu hỏi này không nên gây ra sự chia rẽ trong hội thánh. Những Cơ đốc nhân đoàn kết vì một mục đích cao cả hơn là bầu ra chính quyền tiếp theo trên đất này; họ là tôi tớ của Đức Chúa Trời.

Tại Hoa Kỳ, người dân trực tiếp bầu chọn các viên chức chính phủ. “Dân tộc nào thì chính quyền nấy.” (The people get the government they deserve). Đây là câu nói của người Phương Tây áp dụng cho các quốc gia dân chủ mà người dân có quyền quyết định bầu chọn ra các nhà lãnh đạo cai trị của mình. Chính điều này là một yếu tố đã tạo nên một quốc gia mà người dân có thể thực hiện quyền làm chủ đất nước. Nó cũng là một nhân tố khiến quốc gia phát triển khi những người được bầu chọn tiếp tục hoạch định các chính sách trên nền tảng Kinh thánh giống như những nhà lập quốc trước đây của họ. 

Các sứ đồ của Đấng Christ quan tâm đến một điều gì đó quan trọng hơn nhiều so với chính trị; họ đang ở trong công việc mang lại sự thay đổi thực sự, sự thay đổi đến từ bên trong và biến đổi xã hội. Loại thay đổi này không phụ thuộc vào những người nắm giữ quyền lực chính trị và nó không do chính quyền mang lại. Loại thay đổi này xảy ra khi hội thánh công bố vương quốc của Đức Chúa Trời.

Chính quyền dân sự không có vai trò trực tiếp nào trong việc công bố vương quốc của Đức Chúa Trời. Do đó, không có chính quyền nào như vậy được nhầm lẫn với sự cai trị của Đức Chúa Trời và chúng ta không nên nghĩ rằng chính quyền có thể được sử dụng để thúc đẩy vương quốc của Đức Chúa Trời. Chính quyền dân sự có thể là một công cụ vì điều tốt nhưng chỉ theo nghĩa tương đối. Nếu chính phủ hứa sẽ mang lại xã hội tốt đẹp theo nghĩa tuyệt đối, thì họ đang tuyên bố một vai trò mà chỉ dành riêng cho Chúa. Một chính phủ như vậy đại diện cho kẻ chống Chúa bằng cách cố gắng thay thế Chúa Giê-su.

Mục đích phổ quát của Chúa dành cho mọi tạo vật

Mặc dù chính phủ không và không thể thực hiện quyền cai trị của Chúa, nhưng sẽ là một sai lầm nghiêm trọng nếu nghĩ rằng mục đích của Chúa không bao gồm chính phủ và xã hội nói chung. Quyền cai trị của Ngài không chỉ giới hạn ở nhà thờ; Ngài cai trị toàn bộ xã hội và cả chính phủ. Chúa là vua của toàn vũ trụ, và việc tuyên bố vương quyền của Ngài không chỉ liên quan đến niềm tin và quan điểm của những cá nhân được chọn. Nó liên quan đến toàn thế giới, cả dưới đất và trên trời.

Trong thư gửi tín hữu Ê-phê-sô, sứ đồ Phao-lô đã vẽ nên một bức tranh hấp dẫn về mục đích phổ quát của Chúa. Những tác động của phúc âm sẽ không chỉ được cảm nhận bởi nhà thờ mà còn bởi các thế lực tâm linh đang hoạt động trên thế giới. “Mục đích của Chúa là để bây giờ, thông qua nhà thờ, sự khôn ngoan đa dạng của Chúa được bày tỏ cho những người cai trị và những người có thẩm quyền ở các cõi trên trời” (Ê-phê-sô 3:10).

Ngôn ngữ của Phao-lô nghe có vẻ lạ đối với những người theo đạo Thiên Chúa hiện đại khi ông nói rất tự nhiên về những người cai trị và những người có thẩm quyền trên trời. Chúng ta thường không gán những sự kiện hàng ngày cho ảnh hưởng của các thế lực trên trời. Chúng ta nghĩ rằng bối cảnh chính trị và các giá trị văn hóa của chúng ta là kết quả của những lựa chọn của riêng chúng ta và rằng những thế lực duy nhất kiểm soát các sự kiện hàng ngày là các thế lực của con người (trừ khi chúng ta tin rằng Chúa đã can thiệp và làm điều gì đó phi thường, như một phép lạ, nhưng đó sẽ là một ngoại lệ đối với trật tự tự nhiên của mọi thứ).

Phao-lô có quan điểm khác. Ông nhận thức rằng con người tự tạo ra số phận của mình và các sự kiện diễn ra thông qua nguyên nhân và kết quả, nhưng ông biết rằng các thế lực tâm linh cũng đang hoạt động. Thông qua ảnh hưởng của chúng lên tư duy, xu hướng văn hóa và quy ước xã hội của con người, các thế lực tâm linh thực thi thẩm quyền của chúng trên thế giới này.

Trong thời đại của chúng ta, chúng ta có xu hướng sử dụng các thuật ngữ khác nhau cho các thế lực này. Khi các cấu trúc xã hội và hành vi của con người thay đổi, chúng ta có thể quy cho ảnh hưởng của các lực lượng thị trường phi nhân cách hoặc sự phát triển công nghệ. Các lựa chọn đạo đức của cá nhân có thể được giải thích là kết quả tất yếu của bối cảnh gia đình và xã hội. Hành vi của mọi người tại các sự kiện thể thao lớn hoặc các cuộc mít tinh chính trị cho chúng ta thấy rằng họ cư xử khác trong đám đông so với khi họ ở một mình. Lời giải thích liên quan đến áp lực từ bạn bè và tâm lý đám đông. Ở nhiều cấp độ khác nhau, chúng ta cảm nhận rằng có những thế lực trong thế giới của chúng ta, những thế lực không thể được xác định là những tác nhân con người cụ thể, mặc dù chúng có thể không hoạt động độc lập với con người. Không thể phủ nhận ảnh hưởng của chúng. Trong Tân Ước, những thế lực như vậy được gọi là các quyền năng và thẩm quyền thuộc linh ở các nơi trên trời. Chúng ta không nên bác bỏ những gì chúng ta được nghe về những thế lực này, ngay cả khi thuật ngữ của sứ đồ Phao-lô không quen thuộc với chúng ta. Quan điểm của ông rất rõ ràng: mục đích của Chúa không chỉ là sự cứu rỗi dành cho hội thánh mà còn là hội thánh sẽ công bố kế hoạch của Chúa cho các thế lực của vũ trụ. Mục đích của Chúa không chỉ liên quan đến những người tin Chúa mà còn liên quan đến toàn thể tạo vật, cả hữu hình và vô hình.

Trước đó trong Ê-phê-sô, Phao-lô đưa ra một tuyên bố thậm chí còn cao cả hơn về bản chất phổ quát của thông điệp mà ông công bố: Chúa đã cho “chúng ta biết sự mầu nhiệm của ý muốn Ngài, theo ý định mà Ngài đã tự lập thành trước trong lòng nhân từ Ngài  để làm sự định trước đó trong khi kỳ mãn, hội hiệp muôn vật lại trong Đấng Christ, cả vật ở trên trời và vật ở dưới đất” (Ê-phê-sô 1:9-10). Cụm từ cuối cùng này khó dịch. Từ Hy Lạp được dịch là “hội hiệp muôn vật lại” (anakephalaioō) thường có nghĩa là rút ra kết luận hoặc tóm tắt lại. Ý của Phao-lô là mọi vật trong toàn thể vũ trụ đều ở trong tình trạng hỗn loạn vì tội lỗi, nhưng giờ đây công việc của Đấng Christ và quyền tể trị của Ngài đã đưa mọi vật lại với nhau theo một trật tự mới. Phao-lô nhấn mạnh rằng không có giới hạn nào đối với những tác động của phúc âm. Phúc âm vươn tới toàn thể tạo vật, cả hữu hình và vô hình. “Vì trong Đấng Christ, muôn vật đã được dựng nên: những vật trên trời và dưới đất, hữu hình và vô hình, hoặc ngôi vua, hoặc quyền thế, hoặc bậc cầm quyền, hoặc bậc cầm quyền; mọi vật đều được tạo dựng bởi Ngài và vì Ngài” (Cô-lô-se 1:16). Mọi vật sáng tạo đều thuộc về Đấng Christ, có sự hiện hữu nhờ Ngài và có mục đích trong Ngài. Bây giờ Đấng Christ đang đòi lại sự sáng tạo của Ngài. Mục đích của Đức Chúa Trời là mọi vật sẽ tìm được vị trí và chức năng thích hợp của chúng trong mối quan hệ với Đấng Christ.

Khi Đức Chúa Trời tái lập quyền cai trị của Ngài qua Đấng Christ, điều đó không chỉ ảnh hưởng đến Hội thánh. Ý định của Ngài không chỉ là tạo ra một lãnh thổ hạn chế cho chính Ngài, Hội thánh, nơi mà quyền cai trị của Ngài sẽ được duy trì. Ngài mở rộng phạm vi của mình ra toàn vũ trụ. Đức Chúa Trời là vua của vũ trụ, và trong Đấng Christ, Ngài đến để khôi phục lại vương quyền của mình. Một vai trò hạn chế là Đầu của Hội thánh sẽ không làm Ngài thỏa mãn. Bây giờ Ngài đang công bố quyền cai trị của mình. Ngài sẽ sắp xếp lại các thế lực ảnh hưởng đến văn hóa ở cấp độ sâu hơn những gì chính phủ làm. Những thế lực này giờ đây sẽ hoàn thành các mục đích của Đức Chúa Trời trong xã hội.

Hội thánh đóng vai trò quan trọng trong việc hoàn thành kế hoạch tổng thể của Đức Chúa Trời, như Phao-lô giải thích với người Ê-phê-sô. “Ấy vậy, hiện nay sự khôn sáng mọi đường của Đức Chúa Trời cậy Hội thánh mà bày tỏ ra cho những kẻ làm đầu và những kẻ cầm quyền trong các nơi trên trời” (Ê-phê-sô 3:10). Phao-lô có một tầm nhìn tuyệt vời về vai trò của hội thánh đối với toàn cõi vũ trụ. Hội thánh đóng vai trò quan trọng trong việc công bố mục đích của Đức Chúa Trời không chỉ cho những người tin mà còn cho các quyền lực  của “những kẻ cầm quyền ở các nơi trên trời.” Hội thánh là tác nhân của Đức Chúa Trời, làm cho sự khôn ngoan của Ngài được biết đến, sự khôn ngoan liên quan đến việc phục hồi sự sáng tạo dưới quyền tể trị của Đấng Christ. Nói cách khác, Đấng Christ sử dụng hội thánh để công bố quyền tể trị của Ngài trên vũ trụ. Theo ngôn ngữ quân sự, hội thánh là đội quân mở rộng chiến thắng của Đấng Christ trong suốt sự sáng tạo. Nhưng ngôn ngữ quân sự lại gây hiểu lầm. Hội thánh không mở rộng chiến thắng của Đấng Christ bằng sự cưỡng bức, giống như một lực lượng quân sự. Hội thánh làm cho sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời được biết đến. Hội thánh không áp đặt nó. Chiến thắng của hội thánh nằm ở khả năng hiện thân cho chiến thắng của Đấng Christ và là minh chứng sống động cho hiệu quả của chiến thắng đó. Theo cách này, hội thánh giống như bộ phận truyền thông của nhà Vua hơn. Hội thánh công bố chiến thắng của Đấng Christ và công bố sự cai trị của Ngài ở khắp mọi nơi.

Trong Ê-phê-sô, Phao-lô giải thích rằng Đấng Christ đã đến để mang lại hòa bình và sự hòa giải. Ngài đã mang lại hòa bình với Đức Chúa Trời cho những người tin. Ngài đã đổi sự thù địch của chúng ta thành tình bạn. Tội lỗi của chúng ta không còn khiến chúng ta trở thành kẻ thù của Đức Chúa Trời nữa. Qua sự chết của Ngài, Đấng Christ đã cất tội lỗi của chúng ta và mang lại sự hòa giải và hòa bình. Sự hòa giải này được chứng minh trong hội thánh, vì Đấng Christ đồng thời đã phá hủy một loại thù địch khác: thù địch giữa những người có nguồn gốc dân tộc khác nhau, thù địch giữa người Do Thái và dân ngoại. Mục đích của Ngài là tạo ra trong chính Ngài một nhân loại mới từ hai dân tộc chính: Do Thái và các dân ngoại, do đó tạo ra hòa bình, và trong một thân thể để hòa giải cả hai với Đức Chúa Trời qua thập tự giá, qua đó Ngài đã giết chết sự thù địch giữa họ.

“Bởi vì Ngài đã đem thân mình mà trừ bỏ luật pháp của các điều răn chép thành điều lệ. Như vậy, khi làm cho hòa nhau, Ngài muốn lấy cả hai (người Do thái và dân ngoại) lập nên một người mới trong Ngài, và vì bởi thập tự giá Ngài đã làm cho sự thù nghịch tiêu diệt, nên nhờ thập tự giá đó Ngài khiến cả hai hiệp thành một thể, mà làm hòa thuận với Đức Chúa Trời. (Ê-phê-sô 2:15-16).

Chính sự tồn tại của hội thánh – bao gồm người Do Thái và các dân ngoại, những người từ các quốc gia khác nhau, những người từng là kẻ thù – tuyên bố chiến thắng của Đấng Christ. Nó tuyên bố rằng Đấng Christ đã phá hủy sự thù địch. Nó tuyên bố rằng Chúa Giê-su đã mang lại sự hòa giải. Nó cho biết rằng hòa bình bây giờ đã đến.

Vương quốc Đức Chúa Trời không thuộc về thế giới này

Lời tuyên bố của hội thánh liên quan đến toàn thế giới, trong mọi quốc gia và trong mọi khía cạnh của xã hội. Quyền cai trị của Chúa là phổ quát. Nhưng chúng ta không được nghĩ về vương quốc của Chúa theo cách chúng ta nghĩ về các vương quốc của thế giới này. Trong cuộc trò chuyện với Bôn-xơ Phi-lát, Chúa Giê-su đã nói rõ điều này: “Nước của ta chẳng phải thuộc về thế gian nầy. Ví bằng nước ta thuộc về thế gian nầy, thì tôi tớ của ta sẽ đánh trận, đặng ta khỏi phải nộp cho dân Giu-đa; nhưng hiện nay nước ta chẳng thuộc về hạ giới” (Giăng 18:36).

Vương quốc và thẩm quyền của Chúa Giê-su có bản chất hoàn toàn khác với vương quốc và thẩm quyền của Bôn-xơ Phi-lát. Phi-lát cai trị bằng sức mạnh của quân đội La Mã. Thẩm quyền của ông phụ thuộc vào khả năng tập hợp một lực lượng quân sự vượt trội của ông. Vương quốc của Chúa lấn át mọi vương quốc trên thế giới này, nhưng điều đó không có nghĩa là quân đoàn của Chúa sẽ đến và đánh bại quân đoàn của La Mã. “Vương quốc của ta không thuộc về thế gian này”, Chúa Giê-su nói. Đó không phải là một vương quốc cai trị bằng sức mạnh quân sự.

Phúc âm của Giăng chứng minh tính chất khác biệt của quyền năng của Chúa, đặc biệt là khi nó mô tả con đường của Chúa Giê-su đi đến cái chết của Ngài. Giăng cho thấy rằng sự đóng đinh của Chúa Giê-su là sự lên ngôi của Ngài. Khi Ngài bước đến thập tự giá, Chúa Giê-su hoàn toàn kiểm soát mọi bước đi trên hành trình cứu chuộc nhân loại. Không ai lấy đi mạng sống của Ngài; Ngài tự nguyện từ bỏ nó. Ngài nói với Phi-lát, “Nếu chẳng phải từ trên cao đã ban cho ngươi, thì ngươi không có quyền gì trên ta; vậy nên, kẻ nộp ta cho ngươi là có tội trọng hơn nữa” ( Giăng 19:11). Khi những người lính đến bắt Chúa Giê-su, tất cả những gì Chúa Giê-su phải làm là xác định danh tính của mình, và những người lính đã té ngã xuống đất. Theo phúc âm Giăng, “Đức Chúa Giê-su biết mọi điều sẽ xảy đến cho mình, bèn bước tới mà hỏi rằng: Các ngươi tìm ai? Chúng trả lời rằng: Tìm Giê-su người Na-xa-rét. Đức Chúa Giê-su phán rằng: Chính ta đây! Giu-đa là kẻ phản Ngài cũng đứng đó với họ.  Vừa khi Đức Chúa Giê-su phán: Chính ta đây, chúng bèn thối lui và té xuống đất” (Giăng 18:4-6). 

Chỉ cần Chúa Giê-su nói, “Chính ta đây” là có thể đánh bại được quân lính. Đó là cách mà quyền năng của Chúa vượt trội hơn quyền năng của quân đội loài người.

Khi Chúa Giê-su bị xét xử trước quan Phi-lát, Giăng tiết lộ rằng phiên tòa thực sự diễn ra ở cấp độ sâu hơn. Phi-lát là người bị xét xử trước Chúa Giê-su. Câu hỏi đặt ra là liệu ông có chấp nhận sự thật mà Chúa Giê-su tuyên bố hay không. Với câu hỏi này, “Lẽ thật là gì?” (Giăng 18:38), Phi-lát cho thấy ông không đủ khả năng để ứng phó.

Khi Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá, Người bị đóng đinh là “Giê-su, Người Na-xa-rét, Là Vua Dân Giu-đa” (Giăng 19:19). Trong Phúc âm Giăng, Chúa Giê-su đã nhiều lần dự đoán trước về sự đóng đinh của mình và Ngài đã gọi đó là sự tôn vinh của Ngài.

Trong Ma-thi-ơ và Mác, những lời cuối cùng của Chúa Giê-su là “Lạy Đức Chúa Trời tôi, lạy Đức Chúa Trời tôi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46; Mác 15:34). Sự tương phản với Phúc âm Giăng thật rõ ràng. Trong tường thuật của Giăng, những lời cuối cùng của Chúa Giê-su là “Mọi sự đã hoàn tất” (Giăng 19:30). Khi Chúa Giê-su trút hơi thở cuối cùng, chiến thắng của Ngài đã hoàn tất.2 Do đó, sự đóng đinh của Chúa Giê-su là sự đăng quang của Ngài, và sự đăng quang này dạy chúng ta rất nhiều điều về Vương quyền của Chúa Giê-su. Ngài không cai trị bằng vũ lực; Ngài cai trị bằng sự hy sinh. Ngài không sử dụng sự ép buộc để bắt mọi người làm theo ý muốn của Ngài; Ngài dựa vào sức mạnh thúc đẩy của tình yêu. Vương quốc của Ngài không thuộc về thế gian này!

Trong Phúc âm Mác, các môn đồ được dạy một bài học tương tự khi Chúa Giê-su đang trên đường đến Giê-ru-sa-lem. Sau một cuộc tranh cãi giữa các môn đồ về việc ai sẽ là lớn nhất, Chúa Giê-su phải nói thẳng với họ: “Các ngươi biết rằng giữa các dân ngoại, những kẻ được họ công nhận là thủ lãnh thì thống trị họ, và những người lớn thì chuyên quyền cai trị họ. Nhưng giữa các ngươi thì không như vậy; trái lại, ai muốn làm lớn giữa các ngươi thì phải làm người phục vụ các ngươi, và ai muốn làm đầu các ngươi thì phải làm tôi mọi mọi người. Vì Con Người đã đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:42-45).

Về cơ bản luật lệ được thực hiện trong vương quốc của Chúa thật đáng ngạc nhiên. Đó là luật lệ lấy mọi thứ chúng ta biết về thẩm quyền và đảo ngược nó.

Trong thế giới của chúng ta, những người cai trị thường áp đặt ý chí của họ lên công dân. Trong Vương quốc Đức Chúa Trời, Chúa Giê-su không áp đặt sự cai trị của mình bằng vũ lực. Ngài không tuyển dụng những người khác vào sự phục vụ để thúc đẩy chương trình nghị sự của Ngài. Ngài tự tuyển dụng chính mình như một người đầy tớ của tất cả mọi người. Ngài không sử dụng nguồn lực của người khác để sử dụng chúng cho mục đích riêng của mình. Ngài hy sinh tất cả nguồn lực của mình để có thể trao mọi thứ cho những người theo mình, thậm chí cả mạng sống của chính mình. Khi gặp mọi người, Ngài không nói với họ, “Đừng đòi hỏi đất nước có thể làm gì cho bạn; hãy hỏi bạn có thể làm gì cho đất nước.” Chúa Giê-su đến với một yêu cầu hoàn toàn khác: “Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?” (Lu-ca 18:41).

Quyền năng của Chúa Giê-su thì khác. Ngài thực hiện quyền năng của mình không phải bằng cách ép buộc mà bằng cách thể hiện tình yêu của mình một cách thuyết phục đến mức mọi người bị thuyết phục để trở thành những người đi theo Ngài. Điều này đúng khi Chúa Giê-su gặp gỡ các cá nhân, và điều này đúng đối với thẩm quyền của Chúa Giê-su trong hội thánh. Điều này cũng đúng khi nói đến ảnh hưởng của Chúa Giê-su đối với toàn xã hội.

Các tác nhân thay đổi xã hội

Trong suốt chiều dài lịch sử, đã có nhiều ví dụ về cách xã hội thay đổi thông qua ảnh hưởng của dân sự Chúa. Sự thay đổi không đến từ bên ngoài thông qua luật pháp, cưỡng chế và các động cơ khác mà đến từ bên trong. Lời chứng của hội thánh đã mang lại sự thay đổi cho cuộc sống của mọi người, xã hội đã được chuyển đổi và các nền văn hóa mới đã được tạo ra. Dưới đây là ví dụ cho thấy Chúa đang làm điều không thể và Ngài biến đổi các quốc gia và thay đổi xã hội.

Martin Luther King Jr. yêu cầu quyền bỏ phiếu cho người Mỹ gốc Phi.

“Điều đó là không thể về mặt chính trị”3, Tổng thống Lyndon B. Johnson trả lời khi Martin Luther King Jr. yêu cầu quyền bỏ phiếu cho người Mỹ gốc Phi. Tổng thống thông cảm với mục đích của King, nhưng ông nhấn mạnh rằng việc cấp quyền bỏ phiếu là không thực tế.

King đáp trả rằng công lý không thể chờ đợi. Đầu năm 1965, ông đã tổ chức một cuộc tuần hành từ Selma đến Montgomery để đòi quyền bỏ phiếu. Khi những người biểu tình băng qua Cầu Edmund Pettis, lực lượng thực thi pháp luật địa phương đã ra lệnh cho họ quay lại. Những người biểu tình từ chối, và cảnh sát đáp trả bằng cách tấn công họ bằng dùi cui, roi da và hơi cay. Hơn năm mươi người đã phải nhập viện.

Hình ảnh trên phương tiện truyền thông về các cuộc tấn công tàn bạo nhằm vào những người biểu tình ôn hòa đã gây chấn động khắp đất nước, và ngay lập tức đã có làn sóng đồng cảm với phong trào dân quyền. Hai tuần sau, những người biểu tình đã tham gia cùng hàng nghìn người từ khắp cả nước. Lần này, cuộc diễu hành đến thủ phủ của tiểu bang được phép diễn ra, với sự bảo vệ của cơ quan thực thi pháp luật liên bang. Chỉ vài tháng sau, luật về Quyền bầu cử đã được đưa vào luật.

Ít có phong trào nào thay đổi xã hội Hoa Kỳ sâu sắc hơn phong trào dân quyền. Phần lớn sức mạnh của nó nằm ở thực tế rằng đó là một phong trào cộng đồng, được tổ chức bởi các hội thánh địa phương. Nó không phụ thuộc vào các chính trị gia thông minh, khả năng đàm phán và bảo đảm rằng các luật mới được thông qua của họ. Martin Luther King Jr. không liên kết với bất kỳ đảng phái chính trị nào và chủ yếu hoạt động bên ngoài các kênh chính trị. Nhưng ảnh hưởng của ông thậm chí còn vượt xa cả tổng thống, và ông nắm giữ một quyền lực đã chứng minh là hiệu quả hơn cả chính trị. Đó là một quyền lực bao gồm thẩm quyền đạo đức. Quyền uy đạo đức của cuộc biểu tình ôn hòa của King hấp dẫn đến mức các nhà lập pháp không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp thuận đòi hỏi của ông.

Phong trào dân quyền của King xuất phát từ lời dạy của Chúa Giê-su. Ông được truyền cảm hứng từ bậc thầy đã dạy chúng ta yêu kẻ thù của mình. Bất kỳ ai đọc bài phát biểu của King sẽ bị ấn tượng bởi sự khác biệt của chúng so với các bài phát biểu chính trị mà chúng ta nghe thấy hàng ngày. Là một người Mỹ gốc Phi, King thuộc về một nhóm lớn những người đã bị áp bức trong nhiều thế kỷ. Ông đã đưa ra lời kêu gọi rõ ràng để chống lại sự bất công và sự lạm dụng mà người Mỹ gốc Phi phải trải qua hàng ngày. Nhưng ông không có khuynh hướng “chúng ta chống lại họ là những người da trắng.” Ông không triệu tập một nhóm người tốt để chống lại những kẻ xấu. King không định nghĩa cuộc đấu tranh của mình với những người khác, thậm chí cả những người muốn làm hại ông. Các bài phát biểu của ông liên tục quay trở lại với những lời mạnh mẽ của Chúa Giê-su: “Hãy yêu kẻ thù của bạn.”

Một ví dụ đặc biệt hấp dẫn được tìm thấy trong bài phát biểu của King vào dịp Ghana ra đời như một quốc gia. Ghana đã bị nhiều quốc gia châu Âu xâm chiếm trong nhiều thế kỷ nhưng cuối cùng đã trở thành quốc gia độc lập vào năm 1957. Trong bài phát biểu của mình, Đức Vua đã ca ngợi sự hòa giải giữa những người thực dân cũ và chính phủ mới. Ông vui mừng vì Thủ tướng Kwame Nkrumah đã được nhìn thấy khiêu vũ với nữ công tước xứ Kent tại một vũ hội nhà nước. Và sau đó, ông đã nói những lời đẹp đẽ này về mục đích của các hoạt động của chính mình:

Hậu quả của bất bạo động là sự sáng tạo của cộng đồng được yêu thương. Hậu quả của bất bạo động là sự cứu chuộc. Hậu quả của bất bạo động là sự hòa giải. Hậu quả của bạo lực là sự trống rỗng và cay đắng. Chúng ta hãy đấu tranh một cách nồng nhiệt và không ngừng nghỉ vì mục tiêu công lý và hòa bình. Nhưng hãy chắc chắn rằng tay chúng ta sạch sẽ trong cuộc đấu tranh này. Chúng ta đừng bao giờ đấu tranh bằng sự dối trá, bạo lực, hận thù và ác ý, mà hãy luôn đấu tranh bằng tình yêu thương, để đến ngày những bức tường phân biệt chủng tộc hoàn toàn sụp đổ, chúng ta sẽ có thể chung sống với mọi người như anh chị em của họ. Các Cơ đốc nhân cần nhìn thấy mục tiêu của chúng ta không phải là đánh bại bất kỳ ông bà nghị sĩ nào đang cổ xúy cho vấn đề phân biệt chủng tộc. Mục tiêu của chúng ta phải là đánh bại cái ác trong họ. Nhưng mục tiêu của chúng ta cũng là giành được tình bạn của các nghị sĩ đối kháng với chúng ta.

Chúng ta phải đi đến điểm nhìn thấy rằng mục tiêu cuối cùng của chúng ta là chung sống với tất cả mọi người như anh chị em trong Chúa, và không trở thành kẻ thù của họ hay bất cứ điều gì đi kèm với loại mối quan hệ đó. Và đây là một điều mà Ghana dạy chúng ta: rằng bạn có thể thoát khỏi cái ác thông qua bất bạo động, thông qua việc không cay đắng với những người đang chống đối chúng ta.”4

Rất thường xuyên, cuộc đấu tranh của chúng ta cho một xã hội tốt đẹp hơn lại thoái hóa thành một cuộc xung đột giữa những người đồng ý với chúng ta và những người không đồng ý với chúng ta. Sự tham gia của chúng ta vào chính trị diễn ra dưới hình thức một cuộc chiến mà chúng ta quyết tâm giành chiến thắng cho phe mình và thất bại cho phe đối lập. Chúng ta không còn nhìn thấy mục tiêu về một thế giới tốt đẹp hơn và tập trung vào việc giành được vị thế mạnh mẽ hơn cho nhóm của mình. Sự tham gia của Cơ đốc nhân vào chính trị thường chỉ là một hình thức khác của chủ nghĩa bộ lạc, hay chính trị bản sắc, như người ta thường gọi. Nhiều lần Cơ đốc nhân đã tham gia vào một lý tưởng: xem mục tiêu của mình là một cuộc chiến chống lại những đối thủ mà chúng ta cho là đối thủ. Chúng ta đã coi tiến trình chính trị là một cuộc xung đột. Chúng ta đã tìm kiếm một vị thế mạnh mẽ hơn cho những người có niềm tin vào Cơ đốc giáo như chúng ta hoặc cho những người có xuất thân dân tộc như chúng ta. Kết quả là, chúng ta đã xác định tâm thái chính trị của mình là tham gia vào một cuộc chiến chống lại những người có chủng tộc khác hoặc tín ngưỡng tôn giáo khác.

Bài phát biểu của Martin Luther King đáng kinh ngạc là không có loại chính trị bản sắc này. Ông không xác định mục tiêu của mình là chiến thắng cho người Mỹ gốc Phi và thất bại cho những kẻ phân biệt chủng tộc. Ông tìm cách vượt qua chính nạn phân biệt chủng tộc. Ông tìm cách đánh bại sự tồn tại của bất công. “Mục tiêu của chúng ta không bao giờ là đánh bại hoặc làm nhục người da trắng, mà là giành được tình bạn và sự hiểu biết của họ. Chúng ta phải nhận ra rằng mục đích cuối cùng mà chúng ta tìm kiếm là một xã hội hòa bình với chính mình, một xã hội có thể sống với lương tâm của mình. Và đó sẽ là ngày không phải của người da trắng, không phải của người da đen. Đó sẽ là ngày của những con người thực sự.”5

Cam kết của Martin Luther King không chỉ giới hạn ở cộng đồng người Mỹ gốc Phi; ông cam kết với toàn thể nhân loại. Ước mơ của ông là tình anh em và tình chị em của tất cả mọi người, một sự thống nhất thực sự, và sự thống nhất như vậy không thể được xây dựng trên chiến thắng của một số người và thất bại của những người khác. Nó chỉ có thể được xây dựng trên nền tảng của sự hòa giải. Và ông biết rằng để có sự hòa giải thực sự, những người coi nhau là kẻ thù phải cùng nhau hiểu biết và thậm chí là thông cảm, “Đây chính là ý nghĩa và giá trị thực sự của lòng trắc ẩn và bất bạo động, khi nó giúp chúng ta nhìn nhận quan điểm của kẻ thù, lắng nghe câu hỏi của kẻ thù, biết được đánh giá của kẻ thù về bản thân mình. Vì từ quan điểm của kẻ thù, chúng ta thực sự có thể nhìn thấy những điểm yếu cơ bản trong tình trạng của chính mình, và nếu chúng ta trưởng thành, chúng ta có thể học hỏi, phát triển và hưởng lợi từ sự khôn ngoan của những người anh em được gọi là phe đối lập.”6

Martin Luther King biết rằng sự thay đổi đến từ bên trong. Ông biết rằng khi con người thay đổi, xã hội cũng thay đổi. Và ông biết rằng sức mạnh thay đổi con người không phải là sức mạnh cưỡng chế của bạo lực mà là sức mạnh thuyết phục của bất bạo động. Ông biết rằng ánh sáng không thể đến từ bóng tối, vì vậy ông hiểu rằng các phương pháp ông sử dụng phải là vũ khí của ánh sáng. Nếu ông muốn nhìn thấy một thế giới đoàn kết và tình anh em lớn hơn, ông phải sử dụng vũ khí của tình yêu.

“Tôi quan tâm đến một thế giới tốt đẹp hơn. Tôi quan tâm đến công lý; Tôi quan tâm đến tình anh em; Tôi quan tâm đến sự thật. Và khi một người lo lắng về điều đó, anh ta không bao giờ có thể ủng hộ bạo lực. Bởi vì thông qua bạo lực, bạn có thể giết một kẻ giết người, nhưng bạn không thể giết chết những kẻ giết người. Thông qua bạo lực, bạn có thể giết một kẻ nói dối, nhưng bạn không thể thiết lập sự thật. Thông qua bạo lực, bạn có thể giết một kẻ thù ghét, nhưng bạn không thể giết chết lòng thù ghét thông qua bạo lực. Bóng tối không thể dập tắt bóng tối; chỉ có ánh sáng mới làm được điều đó.”7

Như phong trào của Martin Luther King đã chỉ ra, phương pháp này thực sự có tính biến đổi. Nó có sức mạnh thay đổi xã hội vì nó thay đổi con người. Nó chiến thắng cái ác bằng cái thiện, như sứ đồ Phao-lô đã dạy. “Đừng để điều ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác” (Rô-ma 12:21). King biết điều này có nghĩa là gì trong thực tế. Ông nói rằng phương pháp bất bạo động “có cách để tước vũ khí của đối thủ. Nó phơi bày sự phòng thủ về mặt đạo đức của họ. Nó làm suy yếu tinh thần của họ, đồng thời nó tác động đến lương tâm của họ, và họ không biết phải làm gì.”8

Phong trào của Martin Luther King đã mang lại những thay đổi lớn cho xã hội Hoa Kỳ. Những thay đổi này cuối cùng đã được đưa vào các luật quan trọng, các luật thể hiện lý tưởng về sự bình đẳng của tất cả mọi người. Nhưng luật mới không thay đổi giá trị của con người. Chính giá trị đã thay đổi luật. Đây là cách mà sự cai trị của Chúa thay đổi xã hội chúng ta: khi dân sự của Đức Chúa Trời sống dưới sự cai trị của Vua Giê-su Christ, và khi họ tuân theo vị Vua này bất kể cái giá phải trả cho việc thực hành những lời mà Vua Giê-su nói. Vua đã cho chúng ta thấy ý nghĩa của việc bảo vệ kẻ thù của bạn, và những nhành ô-liu đã đến với tất cả mọi người trên khắp đất nước, cho đến tận Nhà Trắng, và tất cả mọi người trên thế giới.

Một tiến trình nghịch lý

Những sự kiện như phong trào dân quyền của Martin Luther King Jr. ở Hoa Kỳ. Một câu chuyện khác tương tự ở Romania và những nơi khác đã khiến nhiều Cơ đốc nhân tin rằng lịch sử sẽ liên tục tiến về phía trước để hoàn thành đầy đủ các mục đích tuyệt vời của Chúa. Họ đã nghĩ rằng sự cai trị không thể ngăn cản của Chúa sẽ đi vào thế giới ngày càng nhiều hơn, biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn để sống, cho đến khi sự cai trị của Chúa thể hiện ở khắp mọi nơi trên trái đất. Có những lý do chính đáng để tin vào điều này. Vương quốc Đức Chúa Trời đã ở trong chúng ta. “Nước Đức Chúa Trời ở trong/ở giữa các ngươi” (Lu-ca 17:21). Và sự cai trị của Chúa  không thể bị đánh bại. Sự cai trị chiến thắng của Đức Chúa Trời đã diễn ra trong Chúa Giê-su Christ. Chúng ta không chờ đợi thêm bất kỳ chiến thắng nào nữa. Chúng ta chỉ đang chờ đợi để chứng kiến ​​sự biểu hiện của chiến thắng đã giành được. Điều này có nghĩa hội thánh của Đức Chúa Trời tại mỗi địa phương đang đứng trên chiến thắng của Chúa Giê-su tại thập tự giá, để đưa vương quốc đến cho mọi người.

Chúa Giê-su nói rõ rằng sự cai trị của Chúa sẽ tiếp tục tiến triển, nhưng cái ác vẫn tồn tại cho đến ngày cuối cùng.

Trong Ma-thi-ơ 13:24-30, Chúa đưa ra câu chuyện ngụ ngôn về cỏ dại và lúa mì cùng nhau phát triển trên thế giới. Câu chuyện này đã được lý giải ở chương 3.

Trong môn học Giải Kinh, đã có nhiều cuộc tranh luận đáng kể về câu chuyện ngụ ngôn này. Nhiều Cơ đốc nhân đã đọc câu chuyện ngụ ngôn về cỏ lùng và kết luận rằng, cho đến khi Chúa Giê-su trở lại, hội thánh sẽ bao gồm cả những người tốt và xấu. Sẽ có những kẻ đạo đức giả lẫn vào trong dân sự của Chúa, và chúng ta không được phép cố gắng nhổ tận gốc chúng.

Những người khác đã phản đối cách giải thích này bằng cách chỉ ra rằng khi Chúa Giê-su giải thích dụ ngôn, ngài không xác định ruộng là hội thánh, ngài cũng không nói rằng cỏ dại là những người trong hội thánh. Thay vào đó, Ngài tuyên bố rằng “ruộng là thế gian; giống tốt, là con cái nước thiên đàng; cỏ lùng, là con cái quỉ dữ” (Ma-thi-ơ 13:38). Do đó, không có khả năng Chúa Giê-su có ý nói hội thánh là “ruộng”.

Thay vào đó, ngài đang giải thích bản chất của sự phát triển của sự cai trị của Đức Chúa Trời. Trong khi sự cai trị của Đức Chúa Trời phát triển, thì cái ác cũng phát triển theo. Trong thế giới này, các thế lực bóng tối hiện diện giữa sự cai trị của Đức Chúa Trời. Sự hiện diện của sự cai trị của Đức Chúa Trời không có nghĩa là sự vắng mặt của các thế lực tà ác. Trong thế giới này, cái ác vẫn tiếp tục tồn tại. Các thế lực bóng tối bị đánh bại và phải chịu sự hủy diệt, nhưng chúng chưa bị loại bỏ hiện nay.

Quyền cai trị của Đức Chúa Trời hiện hữu một cách mạnh mẽ, nhưng sự hiện diện liên tục của cái ác làm cho nhiều người không nhìn thấy được quyền cai trị của Ngài. Sứ đồ Phao-lô giải thích rằng quyền năng của Đức Chúa Trời hiện hữu một cách nghịch lý trên thế gian này. Trong thư gửi cho người Cô-rinh-tô, ông đã thảo luận về điều này rất dài dòng vì một số người Cô-rinh-tô “đòi bằng chứng rằng Đấng Christ đã phán qua” Phao-lô. “Vì anh em phải có một bằng cớ rằng Đấng Christ phán bởi tôi” (2 Cô-rinh-tô 13:3). Phao-lô không tỏ ra là người có quyền lực lắm, và nhiều thành viên trong hội thánh đã chế giễu ông: “Có người nói rằng các thơ của Phao-lô nặng lời và bạo mạnh; nhưng đến khi có mặt thì người yếu đuối và lời nói chẳng có giá trị gì” (2 Cô-rinh-tô 10:10),

Nhiều người không nhận ra quyền cai trị của Đức Chúa Trời vì thế gian cho rằng đó là sự yếu đuối. Như Phao-lô đã giải thích với người Cô-rinh-tô, “Sứ điệp về thập tự giá là sự điên rồ đối với những kẻ đang hư mất, nhưng đối với chúng ta là những người được cứu rỗi, thì đó là quyền năng của Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 1:18). Phúc âm có vẻ không có gì hấp dẫn. Người ta có thể nhầm lẫn rằng đó là sự điên rồ và yếu đuối. Chúa Giê-su trông giống như một kẻ thua cuộc thảm hại khi bị đóng đinh, và những người qua đường chế giễu Ngài. Nhưng trong sự yếu đuối của mình, Ngài đã thực hiện sức mạnh vĩ đại nhất từng được biết đến, và viên đại đội trưởng La Mã đứng gác tại cây thánh giá đã phải thú nhận: “Chắc chắn người này là Con Đức Chúa Trời” (Mác 15:39).

Chúng ta nên mong đợi sự cai trị của Đức Chúa Trời sẽ tiếp tục thể hiện theo cách tương tự thông qua hội thánh. Nó có vẻ không mấy ấn tượng. Trong một dụ ngôn khác, Chúa Giê-su giải thích rằng nước Đức Chúa Trời giống như hạt cải. Điều này cũng đã được đề cập đến trong chương 3 nói về ý nghĩa các dụ ngôn mà Chúa Giê-su đã dạy chúng ta.

Quyền năng của sự cai trị của Đức Chúa Trời ẩn giấu dưới vẻ ngoài nhỏ bé và tầm thường, nhưng đừng nhầm lẫn: sự cai trị của Đức Chúa Trời hay các qui luật của vương quốc Ngài đang hoạt động trên thế giới một cách mạnh mẽ.

Điều mà dụ ngôn về cỏ lùng làm rõ là sự tiến triển của vương quyền của Chúa không loại bỏ các thế lực của cái ác ở phía bên này của sự phán xét cuối cùng. Vương quyền của Chúa  hiện diện một cách nghịch lý giữa cái ác và cái thiện. Nhưng lịch sử của hội thánh cho chúng ta thấy rằng khi vương quyền của Chúa được công bố, thì các thế lực của kẻ ác thức dậy sau giấc ngủ. Vương quyền của Chúa giống như một loại thuốc mạnh được giải phóng trong cơ thể. Khi các kháng thể đang chống lại căn bệnh, chúng ta cảm thấy như mình đang ốm hơn, nhưng sự khó chịu gia tăng thực sự là dấu hiệu của sự chữa lành. Khi vương quyền của Chúa thể hiện, thì kẻ ác sẽ ra trận lần cuối. Cho đến khi sự phán xét cuối cùng đến, chúng ta không nên mong đợi cái ác sẽ lắng xuống trước khi Chúa Giê-su tái lâm trong vinh quang.

Khi chúng ta thấy vương quyền của Chúa trên thế giới này, chúng ta không nên nghĩ rằng cái ác sẽ biến mất hoàn toàn. Chúng ta nên mong đợi các cộng đồng và quốc gia sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn khi phúc âm được truyền bá giữa mọi người, nhưng chúng ta không nên nghĩ rằng các quốc gia trên thế giới này sẽ phát triển thành những xã hội mà không có gì ngoài sự bình an của Chúa. Chúng ta không nên tìm kiếm ảnh hưởng của Cơ đốc giáo để biến thế giới này thành một thế giới lý tưởng. Cỏ dại sẽ luôn tiếp tục phát triển giữa những hạt giống tốt. Khi phúc âm tiếp tục được rao giảng trên khắp thế giới, chúng ta sẽ thấy ngày càng nhiều người làm chúng ta kinh ngạc với những minh chứng về tình yêu của Chúa. Nhưng những hành động xấu xa không thể hiểu thấu cũng sẽ trở nên phổ biến trên phạm vi toàn cầu.

Martin Luther đã viết:
“Vì ở đâu Đức Chúa Trời xây nhà thờ, thì ở đó ma quỷ cũng sẽ xây nhà nguyện. Ma quỷ là con khỉ bắt chước Đức Chúa Trời.”9

Thực tế ở Hoa kỳ cho chúng ta thấy, Giáo hội Sa-tan  (Church of Satan) là một tổ chức tôn giáo thuộc về đạo Sa-tan được hệ thống hóa trong Kinh Sa-tan (The Satanic Bible). Nhà thờ Sa-tan được thành lập ở San Francisco, California vào  ngày 30 tháng 4 năm 1966, bởi Anton LaVey Szandor giữ chức vụ thầy tế lễ thượng phẩm (High Priest) cho đến khi ông qua đời vào năm 1997. Năm 2001, Peter H. Gilmore được bổ nhiệm vị trí Thượng tế, và trụ sở của nhà thờ đã được chuyển đến Manhattan, New York.10 

Khi những Cơ đốc nhân phải đối mặt với những gì dường như là khả năng ngày càng gia tăng của cái ác trên thế giới, chúng ta không nên nghĩ rằng sự cai trị của Chúa đang suy yếu. Mọi thứ của thế gian đang sụp đổ đúng như Chúa Giê-su đã tiên đoán. Hạt giống tốt của sự cai trị của Chúa đang phát triển, và cỏ dại cũng vậy. Quyền năng tối cao của Chúa vẫn tiếp tục ẩn giấu dưới vẻ ngoài yếu đuối. Sự cai trị của Chúa vẫn bất khả chiến bại trong mọi thời kỳ, và nó luôn hiện diện dưới hình thức thập tự giá. Cùng một cây thập tự giá cuối cùng sẽ đảm bảo chiến thắng chung cuộc dưới sự cai trị của Đức Chúa Trời.

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 9

1. Sigurd Grindheim (2018) Living in the Kingdom of God. Baker Academic

2. Tackling the Problem? Chinese Football. Espresso, The Economist, Tháng 3/2017

https://espresso.economist.com. Truy cập ngày 3 tháng 5/2025.

3. Trích từ bài phát biểu nhậm chức của Tổng thống John F. Kennedy, Washington, DC, ngày 20 tháng 1 năm 1961.

4. Martin Luther King Jr. Kêu gọi lương tâm: The Landmark Speeches of Dr. Martin Luther King, Jr. biên tập bởi Clayborne Carson và Kris Shepard (New York: Warner, 2001), trang 32-33.

5. Martin Luther King Jr, Kêu gọi lương tâm, trang 130.

6. Martin Luther King Jr. Kêu gọi lương tâm, trang 151.

7. Martin Luther King Jr, Kêu gọi lương tâm, trang 191.

8. King, Call to Conscience, 66,

9. https://www.brainyquote.com/authors/martin-luther-quotes. Ngày truy cập 8 tháng 7, 2025

10. https://vi.wikipedia.org/_Satan. Ngày truy cập 5 tháng 6, 2025

Chương 10

VƯƠNG QUỐC VÀ TƯƠNG LAI

Nhiều người phương Tây thường suy đoán hoặc tìm hiểu các dấu hiệu của thời đại tương lai. Những dấu hiệu này thường mang tính chính trị hoặc xã hội nhất định, bao gồm sự tiến triển của quốc gia Israel, căng thẳng giữa Đông và Tây cũng như  sự suy thoái đạo đức trên toàn thế giới.

Trang Bách Khoa Toàn Thư định nghĩa: Tương lai mô tả khoảng thời gian nối tiếp và là kết quả của hiện tại, trái ngược quá khứ. Đối với thời gian như là một góc độ nhận thức tuyến tính, tương lai là phần thời gian của những sự kiện chưa phát sinh, chưa xảy ra. Có thể nói tương lai là ngày mai, mai mốt…”1

Tại sao nhiều Cơ đốc nhân phương Tây đọc Kinh thánh lại say mê và thậm chí hoàn toàn bị cuốn hút vào việc tìm kiếm các dấu hiệu như vậy. Lý do là các dấu hiệu thường là sự thật hiển nhiên đã và đang xảy ra trong thế giới ngày nay. Chúng chứng minh cho tín nhân thấy rằng Chúa thực sự hiện hữu. Ngài vẫn đang làm việc trên thế giới. Chúng ta đều biết rằng con người tự nhiên thật khó để tin vào Đức Chúa Trời trong hiện tại giữa các đô thị hào nhoáng. Do đó, các dấu hiệu xảy ra làm Cơ đốc nhân tin và hy vọng rằng Chúa đang kiểm soát mọi điều đang xảy ra.

Thật đáng tiếc, trong xã hội phương Tây, phần lớn mọi người không biết hoặc đã từ chối lời dạy của Chúa Giê-su về chủ đề vương quốc Đức Chúa Trời. Do đó, niềm tin của họ vào tương lai không được đặt vào Vương quốc mà vào sự tiến bộ của con người, sức mạnh của khoa học ứng dụng, công nghệ, máy tính,  trí tuệ nhận tạo AI cũng như các phương tiện khác để đảm bảo một tương lai an toàn, hạnh phúc. Tuy nhiên, những người chưa bước vào trong Vương quốc Đức Chúa Trời (chưa tiếp nhận ơn cứu chuộc của Chúa Giê-su Christ) rất mơ hồ về tương lai của họ, và những giả định của họ là không chắc chắn. Họ không thể biết trước tương lai.

Khi nói đến bản chất không biết chắc của tương lai, chúng ta nhớ đến câu chuyện về tàu Titanic bị chìm. Tàu Titanic hạ thủy tại Anh vào ngày 10/04/1912 là chiếc tàu tối tân, hiện đại và lớn nhất thời bấy giờ với sức chứa hơn 2.000 hành khách. Trước khi khởi hành đi từ Anh sang Mỹ, vị thuyền trưởng của chiếc tàu đã tuyên bố đầy ngạo mạn rằng chiếc này rất an toàn, không có gì có thể làm cho nó chìm được. Vì thế, con tàu nầy được mọi người ca ngợi và gắn với danh hiệu là con tàu “không thể bị nhấn chìm”. Nhưng nào có ai ngờ trên đường vượt Đại Tây Dương, nó đã bất ngờ va vào một tảng băng trôi và bị chìm, hầu hết hành khách trên tàu là những người giàu có, quyền quý, đã bị vùi sâu dưới lòng biển. Vụ tai nạn khiến hơn 1.500 người trên tàu đã thiệt mạng.2

Một số nhà triết học trình bày cái mà người ta có thể gọi là tương lai học tiến hóa. Một ví dụ điển hình là các bài viết của Câu lạc bộ Rome, một hiệp hội gồm các nhà triết học, nhà xã hội học, nhà kinh tế, chính trị gia và nhà khoa học lỗi lạc. Họ nhìn thấy khả năng xã hội phương Tây phát triển và giải quyết các vấn đề của mình khi họ cẩn thận lập kế hoạch và kiểm soát tương lai, dựa nhiều vào các tính toán của máy tính và trí khôn nhân tạo. Nhiều người bình thường về cơ bản có cùng sự tự tin như những người trí thức, nhưng họ không bày tỏ hy vọng của mình một cách rõ ràng và mạch lạc như vậy. Do đó, theo quan điểm của cả chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản, con người hiện được hiểu là ở trung tâm của vũ trụ và do đó là trung tâm của hy vọng cho tương lai. Và vì cái chết luôn gây ra vấn đề, xã hội phương Tây đã nỗ lực hết sức để bảo vệ mọi người khỏi thực tế của việc sợ hãi khi đối diện với cái chết.

Niềm tin của Cơ đốc nhân vào tương lai nằm ở Chúa, và chỉ ở Chúa mà thôi. Mặc dù họ sẽ làm những gì có thể để cải thiện xã hội, nhưng niềm tin của họ sẽ nằm ở lời hứa của Đức Chúa Trời về tương lai thông qua Chúa Giê-su Christ, Đấng hôm qua, hôm nay và mãi mãi vẫn vậy (Hê-bơ-rơ 13:8). Họ tin rằng hành động của Chúa trong tương lai bao gồm cả sự phán xét và lòng thương xót. Bây giờ chúng ta hãy xem xét điều này.

NGÀY CỦA CHÚA

Các tiên tri trong Cựu Ước đã tin rằng các nền văn minh mà họ biết sẽ không phát triển hoặc tiến hóa thành vương quốc của Chúa. Lời của Đức Chúa Trời đến với họ khiến họ dạy rằng xã hội loài người đã có quá nhiều điều xấu xa đến mức sự phán xét của Chúa là điều không thể tránh khỏi. Do đó, họ nói về một “Ngày của Chúa” trong tương lai khi Chúa sẽ bày tỏ danh Ngài và chính nghĩa của Ngài. Cơn thịnh nộ của Ngài sẽ đổ xuống trên thế giới tội lỗi và gian ác. Bức tranh mà các tiên tri trình bày là về Đức Chúa Trời đang chiến thắng các kẻ thù của Ngài.

Ê-sai đã tuyên bố:

Vì sẽ có một ngày của Đức Giê-hô-va vạn quân đến trên mọi vật kiêu căng, ngạo mạn, tự cao; nó sẽ bị hạ xuống. (Ê-sai 2:12)

Giê-rê-mi đã nói về “Ngày đó thuộc về Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn quân; ấy là ngày báo thù, Ngài sẽ báo kẻ thù nghịch mình.” (Giê-rê-mi 46:10), trong khi Ê-xê-chi-ên nói về ngày của Chúa đã gần, “Thật vậy, ngày ấy gần rồi, phải, là ngày của Đức Giê-hô-va; ngày có mây, kỳ của các dân tộc.” (Ê-xê-chi-ên 30:3).

Giô-ên 1:15 đã nói nhiều về ngày trọng đại này, “Ôi ngày ấy! vì ngày Đức Giê-hô-va đã gần! Nó đến như một tai vạ thả ra bởi Đấng Toàn năng.”

A-mốt đã cảnh báo mọi người rằng ngay cả đối với người Y-sơ-ra-ên, Ngày trọng đại cũng có nghĩa là sự phán xét. “Khốn thay cho các ngươi là kẻ trông mong ngày của Đức Giê-hô-va! Các ngươi trông mong ngày của Đức Giê-hô-va làm gì? Ấy là ngày tối tăm, không phải là ngày ánh sáng. Ví như một người tránh khỏi sư tử, lại gặp con gấu; hay là như kẻ vào trong nhà, dựa tay trên vách, bị rắn cắn nhằm. Ngày của Đức Giê-hô-va há chẳng phải tối tăm, không sáng láng, và mù mịt, không chói lói hay sao?” (A-mốt 5:18-20).

Và Áp-đia cũng cảnh báo những người đương thời của mình rằng những việc làm của họ sẽ trở lại trên đầu họ trong sự phán xét. “Vì ngày của Đức Giê-hô-va đã gần trên hết thảy các nước: bấy giờ người ta sẽ làm cho ngươi như chính mình ngươi đã làm; những việc làm của ngươi sẽ đổ lại trên đầu ngươi” (Áp-đia 1: 15).

Sô-phô-ni đã ra lệnh cho thế giới “Hãy nín lặng ở trước mặt Chúa Giê-hô-va! Vì ngày của Đức Giê-hô-va đã gần, Đức Giê-hô-va đã sửa soạn của lễ, đã biệt riêng ra tân khách Ngài” (Sô-phô-ni 1:7).

Và Xa-cha-ri đã cảnh báo về bản chất dò xét của sự phán xét vào ngày trọng đại này của Chúa. “Nầy, ngày của Đức Giê-hô-va đến, những của cướp ngươi sẽ bị chia giữa ngươi” (Xa-cha-ri 14:1).

Vào ngày này, sự cai trị phổ quát của Đức Chúa Trời sẽ được chứng minh và chấp nhận một cách thực tế và hữu hình để toàn thế giới tuyên xưng sự hiện hữu và quyền tối cao của Ngài. Tất nhiên, các tiên tri cũng đã nói về Vương quốc hoàn hảo của Đức Chúa Trời sẽ theo sau ngày phán xét và thịnh nộ vĩ đại này. Vương quốc là mục tiêu cho hoạt động cứu chuộc của Chúa Giê-su.

Các tác giả Tân Ước đã chấp nhận sự trình bày của Cựu Ước về một ngày phán xét vĩ đại tiếp theo là Vương quốc vinh quang của Chúa, nhưng họ đã phát triển những chủ đề này liên quan đến Chúa Giê-su Christ. Họ cho rằng Chúa Giê-su là người đại diện của Chúa Cha, cai trị vũ trụ và hội thánh. Khi Ngài trở lại trái đất trong quyền năng và vinh quang lớn lao, lúc đó Ngài thay mặt Chúa Cha phán xét các quốc gia.

Ma-thi-ơ viết, “Khi Con Người đến trong vinh quang của mình, và tất cả các thiên sứ cùng với Ngài, thì Ngài sẽ ngồi trên ngai vinh quang của Ngài. Trước mặt Ngài, mọi dân tộc sẽ được nhóm lại, và Ngài sẽ phân chia họ ra khỏi nhau như người chăn chiên phân chia chiên với dê” (Ma-thi-ơ 25:31, 32).

Phao-lô nói với người A-thên rằng Đức Chúa Trời truyền lệnh “mọi người ở khắp mọi nơi phải ăn năn vì Ngài đã định một ngày để phán xét thế gian theo sự công bình bởi một người mà Ngài đã chỉ định, và về điều này, Ngài đã ban sự bảo đảm cho mọi người bằng cách khiến người đó sống lại từ cõi chết” (Công vụ 17:30, 31).

Cũng như các tiên tri thời xưa đã nói về việc Đức Chúa Trời hủy diệt kẻ thù của Ngài vào ngày phán xét, Phao-lô cũng nói về chiến thắng của Đức Chúa Trời đối với kẻ vô luật pháp, một số hiện thân của cái ác sẽ xuất hiện vào cuối thời đại này. “Bấy giờ kẻ nghịch cùng luật pháp kia sẽ hiện ra, Đức Chúa Giê-su sẽ dùng hơi miệng Ngài mà hủy diệt nó, và trừ bỏ nó bởi sự chói sáng của sự Ngài đến” (2 Tê-sa-lô-ni-ca 2:8).

Ngày phán xét không thể tránh khỏi, ngày mà sẽ có sự phục sinh chung của người chết, sẽ bao gồm sự phân chia nhân loại; vì như Chúa Giê-su đã nói, một số người sẽ sống lại để được sự sống và những người khác sẽ sống lại để bị phán xét (Giăng 5:29). Sự phán xét cuối cùng quyết định ai sẽ vào vương quốc của Chúa. Phao-lô đã giải thích chi tiết về niềm tin vào sự phục sinh của thân thể và sự sống trong thời đại sắp đến có nghĩa là gì trong 1 Cô-rinh-tô 15. Đối với Phao-lô, có hai thời đại: thời đại kéo dài từ khi sáng thế đến khi bị phán xét, và thời đại bắt đầu từ lúc phán xét và tiến tới cõi vĩnh hằng.

Theo định nghĩa, thời đại đầu tiên là thời đại gian ác, vì tội lỗi đã xâm nhập vào thời đại đó từ giai đoạn đầu; nhưng thời đại sắp đến là thời đại hoàn hảo, vì đó là vương quốc của Đức Chúa Trời. Niềm hy vọng của tín nhân là sự sống của thời đại sắp đến, vì vậy Phao-lô đã nói về việc sống trong thời đại này như những Cơ đốc nhân trung tín và “chờ đợi hy vọng phước hạnh của chúng ta, sự xuất hiện vinh quang của Đức Chúa Trời vĩ đại và Cứu Chúa của chúng ta là Đức Chúa Giê-su Christ” (Tít 2:13). Cơ đốc nhân là người “kế tự của Ngài trong sự trông cậy của sự sống đời đời” (Tít 3:7).

Phi-e-rơ cũng nói một cách hào hứng về hy vọng của tín nhân về sự sống đời đời trong thời đại sắp đến: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, là Cha Đức Chúa Giê-su Christ chúng ta! Bởi lòng thương xót lớn lao của Ngài, chúng ta đã được tái sinh để có một hy vọng sống qua sự sống lại của Đức Chúa Giê-su Christ từ cõi chết, và để hưởng một cơ nghiệp không hư nát, không ô uế, không phai tàn, được giữ trên trời cho anh em, là những người được Đức Chúa Trời bảo vệ bởi đức tin để được sự cứu rỗi sẵn sàng được bày tỏ trong thời kỳ sau rốt” (1 Phi-e-rơ 1:3-5).

Ở đây chúng ta lưu ý đến sự nhấn mạnh về sự phục sinh của Chúa Giê-su như là nền tảng của hy vọng cho tín nhân, và hãy nhớ rằng đây là một trong những chủ đề chính trong phần trình bày của Phao-lô trong thư tín thứ nhất sách Cô-rinh-tô. “Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ kẻ chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ. Vả, vì chưng bởi một người mà có sự chết, thì cũng bởi một người mà có sự sống lại của những kẻ chết. Như trong A-đam mọi người đều chết, thì cũng một lẽ ấy, trong Đấng Christ mọi người đều sẽ sống lại… Kế đó, cuối cùng sẽ đến là lúc Ngài sẽ giao nước lại cho Đức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã phá diệt mọi đế quốc, mọi quyền cai trị, và mọi thế lực; vì Ngài phải cầm quyền cho đến chừng đặt những kẻ thù nghịch dưới chơn mình. Kẻ thù bị hủy diệt sau cùng, tức là sự chết” (1 Cô-rinh-tô 15:20-26)

Để có những bức tranh cảm động nhất về cuộc sống của vương quốc Đức Chúa Trời trong tương lai, chúng ta phải chuyển sang sách Khải huyền của sứ đồ Giăng, đặc biệt là các chương 21 và 22.

“Bấy giờ tôi thấy một trời mới và một đất mới; vì trời thứ nhất và đất thứ nhất đã qua đi, và biển cũng không còn nữa. Tôi thấy thành thánh, là Giê-ru-sa-lem mới, từ trên trời, từ nơi Đức Chúa Trời mà xuống, đã sửa soạn như cô dâu trang điểm cho chồng mình; và tôi nghe một tiếng lớn từ ngai phán rằng: Này, đền tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người. Ngài sẽ ở với họ, và họ sẽ là dân Ngài, và chính Đức Chúa Trời sẽ ở cùng họ. Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt họ, sẽ không còn sự chết, cũng không còn than khóc, kêu ca hay đau đớn nữa, vì những sự trước kia đã qua rồi” (Khải huyền 21:1-4).

Và sau đó:

“Ở đó, tôi không thấy đền thờ nào; vì Chúa là Đức Chúa Trời toàn năng và Chiên Con đều là đền thờ của thành. Thành cũng không cần mặt trời, mặt trăng để soi sáng; vì vinh hiển của Đức Chúa Trời chói lói cho, và Chiên Con là ngọn đèn của thành. Các dân sẽ đi giữa sự sáng thành đó và các vua trên đất sẽ đem vinh hiển mình vào đó. Những cửa thành ban ngày không đóng, vì ở đó không có ban đêm. Người ta sẽ đem vinh hiển và phú quí của các dân đến đó; kẻ ô uế, người làm điều gớm ghiếc và nói dối không hề được vào thành; nhưng chỉ có những kẻ đã biên tên trong sách sự sống của Chiên Con.” (Khải huyền 21:22-27).

Sau khi đã nắm bắt được viễn cảnh về hy vọng này, giờ đây chúng ta phải xem xét những hàm ý thực tế của nó.

GIÁ TRỊ THỰC TẾ CỦA HY VỌNG VỀ VƯƠNG QUỐC

Có hy vọng nơi Đức Chúa Trời trên cơ sở những lời hứa lấy Đấng Christ làm trung tâm hơn là lấy con người. Những lời hứa của Đức Chúa Trời, ám chỉ đến một thực tại siêu nhiên trong tương lai, nhất thiết phải có trước được diễn đạt bằng ngôn ngữ biểu tượng và ẩn dụ, nhưng điều này không làm giảm giá trị của chúng. Tin tưởng vào Chúa, cộng đồng Cơ đốc và tín nhân đối mặt với tương lai sự trông cậy. Trong sự bảo đảm của đức tin, Chúa được biết là người nắm quyền kiểm soát tối thượng. Vì vậy, tín đồ đối mặt với các cuộc khủng hoảng, căng thẳng, yêu sách và sự kiêu ngạo của nền văn minh công nghệ hiện đại, nhận ra rằng bất kể vẻ bề ngoài như thế nào, con người và trí tuệ nhân tạo AI của họ cuối cùng không thống trị thế giới. Là một thành viên của loài người, Cơ đốc nhân chia sẻ với những người khác trong những đau khổ và niềm vui của cuộc sống hiện đại. Giống như Sa-lô-môn, tín nhân học được rằng có thời gian để cười, than khóc, chữa lành, lắng nghe và nói (Truyền đạo 3:2). Tuy nhiên, Cơ đốc nhân khác với những người ngoại bang ở chỗ hy vọng của mình được neo chặt vào Lời Chúa. Cơ đốc nhân tin vào Chúa và, đối với tương lai chỉ tin vào lời hứa của Chúa mà thôi.

Với hy vọng như vậy, các hội chúng nên áp dụng một lối sống phản ánh điều đó. Lời dạy của Chúa Giê-su về đạo đức của vương quốc và lời dạy của Phao-lô về ý nghĩa của việc trở thành một Cơ đốc nhân trong xã hội ngoại giáo của thế giới Hy Lạp – La Mã đã được gửi đến những hội thánh để chỉ cho họ thấy rằng việc sống theo các nguyên tắc của Vương quốc có những hàm ý sâu sắc. Trong lĩnh vực áp dụng một lối sống phù hợp hiện nay, những tín nhân hiện đại dường như đạt được một ít tiến bộ. Thực tế là thường không thể biết ai là Cơ đốc nhân trên một con phố, trường đại học, nhà máy hoặc cửa hàng nhất định. Nơi nào có sự đàn áp đối với những người theo Chúa, thì họ phải tuyên xưng đức tin của mình và phải đối mặt với hậu quả. Nơi nào có sự chấp nhận chung về Cơ đốc giáo, nhưng nơi đó xã hội vẫn về cơ bản là vô đạo đức, việc áp dụng lối sống Cơ đốc giáo đề cao hy vọng Cơ đốc giáo đang rất cần được phát triển.

Tiến sĩ Peter Toon đã viết:

Về mặt phát triển công lý trong xã hội, những Cơ đốc nhân có hy vọng chắc chắn nên là những người dẫn đầu tư duy sáng tạo liên quan đến việc sử dụng công nghệ trong xã hội loài người. Sức mạnh mà các sản phẩm công nghệ (ví dụ như máy tính, ô tô, hệ thống sưởi ấm hoặc làm mát trung tâm, tivi, điện thoại, trí tuệ nhân tạo AI…) sở hữu trong xã hội phương Tây là vô cùng lớn và nếu chúng không được đưa vào phục vụ công lý, chúng sẽ trở thành “những con quỷ mới” thay thế cho những con quỷ cũ của xã hội tiền công nghiệp. Chúng thể hiện “các quyền lực và thế lực” mà Phao-lô cho rằng chúng ta phải chiến đấu nhân danh Chúa Giê-su. Bởi vì những người theo Chúa có hy vọng chắc chắn, tập trung vào Chúa chứ không phải con người, họ có nguồn lực đạo đức và tinh thần để sử dụng hiệu quả các phát triển của công nghệ hiện đại, nhưng không để bị lạm dụng vì chúng.3

MỘT CÂU HỎI QUAN TRỌNG

Hai sự kiện nêu lên một câu hỏi quan trọng. Sự thật là Chúa Giê-su vẫn chưa trở lại và cái chết là “kẻ thù cuối cùng” (1 Cô-rinh-tô 15:26), vẫn đang đối mặt với chúng ta. Do đó, câu hỏi đặt ra: Điều gì xảy ra với tín nhân sau khi chết?

Có vẻ như những người theo đạo Chúa vào thế kỷ đầu tiên đã sống trong sự mong đợi về sự tái lâm của Chúa Giê-su trong cuộc đời của họ. Vì vậy, các sách của Tân Ước chỉ tiết lộ một sự quan tâm tối thiểu đến câu hỏi này. Đối với chúng ta, nó có tầm quan trọng lớn hơn vì chúng ta nhìn lại hàng thế kỷ lịch sử của hội thánh và cái chết của hàng ngàn thánh đồ.

Chúng ta phải bắt đầu câu trả lời của mình bằng cách thừa nhận rằng sự nhấn mạnh nổi bật trong hy vọng của Cơ đốc nhân trong Tân Ước là sự trở lại vinh quang trên trái đất của Chúa Giê-su.

 Tuy nhiên, từ nhiều gợi ý khác nhau, xuất hiện ở đây và ở đó, chúng ta có thể khẳng định rằng khi chết, những người tin Chúa không bị tách khỏi Chúa, Đấng mà họ đã được kết hợp trong Chúa Thánh Linh. Phao-lô tuyên bố rằng “dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa” (Rô-ma 14:8).

Chúa Giê-su đã kể dụ ngôn về người giàu và La-xa-rơ, ngụ ý rõ ràng rằng sau khi chết, con người ở trong “lòng Áp-ra-ham” hoặc “trong Âm phủ với sự đau khổ” (Lu-ca 16:19). Và từ trên thập tự giá, Chúa Giê-su đã nói với tên trộm ăn năn rằng: “Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ ở với ta trong Ba-ra-đi” (Lu-ca 23:43).

Chắc chắn không có lời giải thích lý thuyết nào về trạng thái trung gian được cung cấp trong Tân Ước. Những giáo viên dựng lên học thuyết về giấc ngủ được cho là của linh hồn từ khi chết cho đến khi phục sinh đã không sử dụng Kinh thánh một cách khôn ngoan. Đúng là cả Chúa Giê-su và Phao-lô đều ám chỉ cái chết là “giấc ngủ” (xem Ma-thi-ơ 9:24; Mác 5:39; Giăng 11:11, 13; 1 Cô-rinh-tô 15:20, 51), nhưng Chúa Giê-su và vị sứ đồ sử dụng từ này theo nghĩa ẩn dụ hơn là theo nghĩa khoa học hoặc kỹ thuật. Họ không gợi ý rằng khi chết, linh hồn sẽ tách khỏi cơ thể để đi vào một phòng đông lạnh cho đến ngày phục sinh.

Tất cả những gì chúng ta có thể nói là khi chết, Cơ đốc nhân sẽ không bị tách khỏi Chúa của mình. Phao-lô đã hỏi, “Ai sẽ phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu thương của Đấng Christ?” và tiếp tục kết luận rằng “bất kỳ sự chết, sự sống, các thiên sứ hay các quyền lực nào cũng không thể phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu thương của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Giê-su, Chúa chúng ta” (Rô-ma 8:35-39). Vị sứ đồ cũng nói với người hội thánh tại Phi-líp, “Đối với tôi, sống là Đấng Christ, và chết là điều lợi” (Phi-líp 1:21).

Vì vậy, chúng ta không nên giáo điều về cách chúng ta sẽ ở với Chúa giữa lúc chết và thời điểm chúng ta nhận được thân thể phục sinh vinh quang để chuẩn bị cho cuộc sống trong Vương quốc của Chúa. Hy vọng chắc chắn của chúng ta là chúng ta sẽ mãi mãi ở với Chúa trong sự chết, qua sự chết và bước vào cuộc sống của thời đại sắp đến.

Trong Giáo hội Công giáo thời trung cổ, người ta đã phát triển một học thuyết về trạng thái trung gian thường được gọi là ngục luyện tội và Giáo hội Công giáo La Mã đã duy trì học thuyết này. Các Giáo hội Chính thống giáo cũng duy trì một học thuyết tương tự. Bản chất của học thuyết này nằm trong ý nghĩa cơ bản của động từ “thanh tẩy”, tức là “làm trong sạch”. Ý tưởng chính là quá trình thánh hóa diễn ra trên trái đất trong cuộc sống của một tín đồ thông qua công việc của Chúa Thánh Linh được tiếp tục sau khi chết để chuẩn bị cho ngày phục sinh vĩ đại. Trên cơ sở của quá trình thanh tẩy liên tục này, người ta cho rằng những lời cầu nguyện cho người chết cũng có giá trị như những lời cầu nguyện cho người sống.4

Những người theo Tin lành chưa bao giờ đồng ý với học thuyết về ngục luyện tội. Lý do vì thiếu bằng chứng trong Kinh thánh để hỗ trợ cho nó.

Do đó, chúng ta thấy rằng hy vọng của Cơ đốc giáo có một bản chất mà người tin Chúa phải đối mặt với cái chết tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa để giữ họ trong và qua sự chết. Và hội thánh phải cung cấp cho các tín nhân mọi sự giúp đỡ cần thiết để bám chặt vào những lời hứa của Chúa.

Kết luận

Điều chắc chắn là Cơ đốc nhân có hy vọng về một tương lai vĩnh hằng được ở với Chúa và đồng cai trị với Ngài. Nếu như Áp-ra-ham bước tới trên hành trình theo Chúa, và không nhìn thấy một tương lai chưa biết trước, nhưng ông tin cậy vào lời hứa của Chúa. Chúng ta cũng vậy. Nhìn về tương lai, Chúa Giê-su đang chờ đón chúng ta trở về nhà Cha thiên thượng. Lời hứa của Chúa dành cho tuyển dân cũng được áp dụng cho chúng ta hôm nay:
“Đức Giê-hô-va phán: Vì chính Ta biết rõ chương trình Ta hoạch định cho các ngươi. Ta có chương trình bình an thịnh vượng cho các ngươi, chứ không phải tai họa. Ta sẽ ban cho các ngươi một tương lai đầy hy vọng” (Giê-rê-mi 29:11).

“Một tương lai đầy hy vọng” chính là hệ quả tất yếu dành cho các công dân của Vương quốc Đức Chúa Trời. Những người được Chúa chọn không bi quan hay không biết gì về tương lai. Họ có niềm hy vọng ở tương lai – một tương lai tươi sáng, phước hạnh mà hiện nay khó diễn tả hết được. Mặc dù Cơ đốc nhân chắc phải đi qua những hoạn nạn, khó khăn trong cuộc sống, nhưng họ tin vào lời hứa của Chúa Giê-su: “Ta đã bảo các ngươi những điều đó, hầu cho các ngươi có lòng bình yên trong ta. Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi” (Giăng 16:33). Sứ đồ Phi-e-rơ cũng nói, “Hãy đứng vững trong đức tin mà chống cự nó, vì biết rằng anh em mình ở rải khắp thế gian, cũng đồng chịu hoạn nạn như mình” (1 Phi-e-rơ 5:9).

Những hoạn nạn của chúng ta chỉ như một cơn gió đi qua nhanh trên hành tinh này, trong khi một tương lai hạnh phước vĩnh cửu là điều chắc chắn theo lời hứa của Chúa. 

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 10

  1. https://vi.wikipedia.org/wiki/Tương_lai. Truy cập ngày  6 tháng 7/2024
  2. https://nghiencuuquocte.org/2018/04/15/tau-titanic-bi-chim/ Truy cập ngày 29 tháng 12/2024
  3. Peter Toon (1980). God’s kingdom for today. Trang 123. Cornerstone Books.
  4. https://www.catholic.com.vn/2021/08/luyen-nguc-luyen-toi-la-gi. Truy cập ngày 17 tháng 3/2025.

Chương 11

Vương quốc 1000 năm bình an

Từ thiên hy niên xuất phát từ tiếng Latin có nghĩa một ngàn năm. Từ này được đề cập sáu lần trong Khải huyền 20:1-6. Cũng có một vài cụm từ khác đề cập đến từ này:

– Thế gian hầu đến (Hêb. 2:5)

– Nước thiên đàng (Ma-thi-ơ 5:10)

– Nước Đức Chúa Trời (Mác 1:15)

– Ngày sau rốt. (Giăng 6:40)

– Kỳ muôn vật đổi mới (Ma-thi-ơ 19:28)

Vương quốc một ngàn năm sẽ đến trên trái đất dưới quyền cai trị của Đấng Christ. Ngài sẽ cai trị toàn thể thế giới, có các sứ đồ và môn đồ tham gia vào việc cai trị này cùng với Ngài.1

Ê-sai diễn tả vương quốc một ngàn năm là “núi của nhà Đức Giê-hô-va” (2:2). Đây là phần Kinh Thánh đề cập trực tiếp đến Vương quốc một ngàn năm dưới quyền cai trị của Đấng  Christ theo Ê-xê-chi-ên 40-43.

Đền thờ của vương quốc một ngàn năm sẽ được xây dựng ở Giê-su-sa-lem, nơi đây được xem là trung tâm quyền lực cao nhất của Đấng Christ để cai trị toàn thế giới.  Núi của nhà Đức Giê-hô-va tại Giê-ru-sa-lem là chủ đề chính trong sách tiên tri Ê-sai đề cập đến các lời tiên tri trong tương lai (Ê-sai 11:9; 25:6-7; 27:13; 30:29; 56:7; 57:13; 65:11, 25; 66:20). Một ngàn năm sẽ là khoảng thời gian hòa bình giữa các quốc gia và sự hòa thuận hoàn hảo giữa vòng các loài động vật trên đất. “Bấy giờ muông sói sẽ ở với chiên con, beo nằm với dê con; bò con, sư tử con với bò nuôi mập cùng chung một chỗ, một đứa con trẻ sẽ dắt chúng nó đi.  Bò cái sẽ ăn với gấu; các con nhỏ chúng nó nằm chung, sư tử ăn cỏ khô như bò.” (Ê-sai 11:6-7. Ê-sai 11:1-9; 65:25). Đây là thời kỳ mà “thế gian sẽ đầy dẫy sự hiểu biết Đức Giê-hô-va, như các dòng nước che lấp biển.” (Ê-sai 11:9; Giê-rê-mi 31:33-34).

Trong suốt một ngàn năm bình an, khí hậu thời tiết sẽ trở nên hòa hợp để làm giàu cho đất nông nghiệp. “Đồng vắng và đất khô hạn sẽ vui vẻ; nơi sa mạc sẽ mừng rỡ, và trổ hoa như bông hường.” (Ê-sai 35:1-10; A-mốt 9:13-14). Người bệnh thường xuyên được chữa lành (Ê-sai 29:18; 33:24; 61:1-2), tuổi thọ cuộc sống kéo dài trở nên phổ biến (Ê-sai 65:20), và một niềm vui mới sẽ lấp đầy lòng của tuyển dân Y-sơ-ra-ên (Giê-rê-mi 31:12-14) trong khi sự thánh khiết của Chúa được thể hiện giữa vòng dân sự của Ngài (Ê-xê-chi-ên 40-44; Đa-ni-ên 7:13-14; Xa-cha-ri 14:16-19).

Dĩ nhiên những ai không được cứu sẽ không có chỗ trong Vương quốc một ngàn năm bình an (Ê-sai 35:4; Giê-rê-mi 31:33-34, Ê-xê-chi-ên 20:37; Ma-thi-ơ 25:30, 46). Chỉ những người được cứu chuộc mới được bước vào Vương quốc này và họ sẽ khôi phục thế giới thông qua những con cái được nuôi dưỡng lớn lên trong sự cai trị công bình của Đấng Christ. Tuy nhiên chúng ta cũng được thông báo trong Ê-sai 11:4 và 65:20 rằng tội lỗi sẽ vẫn còn thấy trên trái đất và một số người đã từng theo Đức Chúa Trời sẽ từ chối đi lên Giê-ru-sa-lem để thờ phượng Ngài (Xa-cha-ri 14:16-19).

Trích dẫn Kinh thánh:

“Nhưng Ngài sẽ dùng sự công bình xét đoán kẻ nghèo, và xử lẽ ngay thẳng cho kẻ nhu mì trên đất. Ngài sẽ đánh thế gian bằng cái gậy của miệng mình, và lấy hơi thở nơi môi mà giết kẻ ác.” (Ê-sai 11:4). “Tại đó sẽ không có trẻ con chết non, cũng chẳng có ông già nào chẳng trọn đời mình; vì chết lúc trăm tuổi, còn là chết trẻ, và kẻ có tội lúc trăm tuổi, ấy là bị rủa sả.” (Ê-sai 65:20)

“ Xảy ra hết thảy những kẻ nào còn sót lại trong mọi nước lên đánh Giê-ru-sa-lem, sẽ lên đó hàng năm đặng thờ lạy trước mặt Vua, là Đức Giê-hô-va vạn quân, và giữ lễ lều tạm.
 Trong những họ hàng trên đất, kẻ nào đã chẳng lên Giê-ru-sa-lem đặng thờ lạy trước mặt Vua, là Đức Giê-hô-va vạn quân, thì sẽ không có mưa trên chúng nó.  Nếu họ hàng Ê-díp-tô không lên và không đến đó, thì mưa cũng không xuống trên chúng nó; và chúng nó sẽ bị ôn dịch nầy, là ôn dịch mà Đức Giê-hô-va đã dùng phạt các nước không lên giữ lễ lều tạm.  Ấy hình phạt của Ê-díp-tô và hình phạt của các nước chẳng lên giữ lễ lều tạm sẽ là như vậy” (Xa-cha-ri 14:16-19).

Các thể chế độc đoán của con người cố gắng cai trị quốc gia bằng một bàn tay sắt, nhưng Chúa Giê-su Christ sẽ cai trị thế giới trong sự công chính, vinh hiển rực rỡ của Ngài. Chúng ta nên tập chú vào Vương quốc thiên hy niên của Đấng Christ thay vì các vương quốc của con người. Phao-lô công bố về thái độ của con người trong Vương quốc hầu đến, “nghe đến danh Đức Chúa Giê-su, mọi đầu gối trên trời, dưới đất, bên dưới đất, thảy đều quì xuống,  và mọi lưỡi thảy đều xưng Giê-su Christ là Chúa, mà tôn vinh Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha” (Phi-líp 2:10-11)

Vương quốc ngàn năm là cách gọi để nói về ngàn năm trị vì của Chúa cứu thế Giê-Su trên đất. Một số người tìm cách giải thích ngàn năm theo cách ẩn dụ. Một số hiểu ngàn năm đơn thuần như là một cách tượng trưng về “một thời gian dài” không phải theo nghĩa đen về sự trị vì của Chúa cứu thế Giê-su trên trái đất. Tuy nhiên, sáu lần trong Khải huyền 20:2-7, Vương quốc ngàn năm được nói cụ thể là 1.000 năm trên đồng hồ thời gian. Nếu Đức Chúa Trời muốn nói “một thời gian dài khác” Ngài có thể dễ dàng làm như vậy mà không cần liên tục nhắc đến rõ ràng khung thời gian chính xác là 1 000 năm.

Kinh thánh nói với chúng ta khi Chúa Giê-su trở lại trái đất Ngài sẽ làm Vua ở Giê-ru-sa-lem, ngồi trên ngai của Đa Vít (Lu-ca 1:32-33). Những giao ước vô điều kiện mà Đức Chúa Trời đã thiết lập với hậu tự Áp-ra-ham phải được hiểu theo nghĩa đen. Giao ước của Chúa với Áp-ra-ham đã hứa cho Y-sơ-ra-ên một vùng đất, người nối dõi, một nhà cai trị, và phước lành thuộc linh (Sáng thế ký 12:1-3). Giao ước Chúa đã hứa với Y-sơ-ra-ên, tuyển dân sẽ được phục hồi và sinh sống trong vùng đất hứa (Phục truyền 30:1-10). Trong Giê-rê-mi 31:31-34, lời hứa của Chúa bày tỏ, “Đức Giê-hô-va phán: Nầy, những ngày đến, bấy giờ ta sẽ lập một giao ước mới với nhà Y-sơ-ra-ên và với nhà Giu-đa. Giao ước nầy sẽ không theo giao ước mà ta đã kết với tổ phụ chúng nó trong ngày ta nắm tay dắt ra khỏi đất Ê-díp-tô, tức giao ước mà chúng nó đã phá đi, dầu rằng ta làm chồng chúng nó, Đức Giê-hô-va phán vậy. Đức Giê-hô-va phán: Nầy là giao ước mà ta sẽ lập với nhà Y-sơ-ra-ên sau những ngày đó. Ta sẽ đặt luật pháp ta trong bụng chúng nó và chép vào lòng. Ta sẽ làm Đức Chúa Trời chúng nó, chúng nó sẽ làm dân ta.  Chúng nó ai nấy sẽ chẳng dạy kẻ lân cận mình hay là anh em mình, mà rằng: Hãy nhận biết Đức Giê-hô-va! vì chúng nó thảy đều sẽ biết ta, kẻ nhỏ cũng như kẻ lớn. Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ tha sự gian ác chúng nó, và chẳng nhớ tội chúng nó nữa.” 


Trong lần trở lại thứ hai, các giao ước này sẽ được ứng nghiệm khi Y-sơ-ra-ên tái tập hợp từ các quốc gia (Ma-thi-ơ 24:31), và phục hồi lãnh thổ dưới sự cai trị của Đấng Mê-si. Kinh Thánh nói về điều kiện sống trong Vương quốc ngàn năm là một môi trường hoàn hảo về thể chất và tâm linh. Nó sẽ là một thời kỳ bình an (Mi-chê 4:2-4; Ê sai 32:17-18), vui mừng (Ê sai 61:7,10), an ủi (Ê sai 40:1-2), và không có đói nghèo hay bệnh tật (A mốt 9:13-15; Giô ên 2:28-29).

 Kinh Thánh cũng nói với chúng ta rằng chỉ các tín nhân mới được vào Vương quốc thiên hi niên. Bởi vì đây là thời gian của sự công bình hoàn hảo (Ma-thi-ơ 25:37; Thi thiên 24:3-4).


Khải huyền 20:2-7 cho biết khoảng thời gian chính xác của Vương quốc ngàn năm. Ngay cả nếu khi không có những câu Kinh thánh này, thì cũng có vô số những phân đoạn Kinh Thánh khác chỉ ra một triều đại của Đấng Mê-si trên trái đất theo nghĩa đen. Việc ứng nghiệm những giao ước cùng lời hứa của Đức Chúa Trời là vương quốc trên đất trong tương lai theo nghĩa đen. Không có một cơ sở vững chắc để diễn giải Vương quốc ngàn năm và thời gian trị vì 1000 năm của Đấng Christ theo nghĩa bóng.

Vì sao cần đến một vương quốc trên trần gian? Không phải Chúa Giê-su đã nhận lãnh cơ nghiệp khi Ngài thăng thiên và được tôn cao trên thiên đàng sao? Vì sao lại phải cần đến một vương quốc trên trần gian? Bởi vì Ngài phải đắc thắng khải hoàn ngay tại chính đấu trường mà Ngài có vẻ như đã bị thất bại. Sự chối bỏ Ngài của những kẻ cai trị thế gian đã diễn ra trên đất nầy (1 Cô-rinh-tô 2:8). Sự tôn cao Ngài cũng phải diễn ra trên đất nầy. Và sự tôn cao đó cũng sẽ diễn ra trên đất khi Ngài trở lại cai trị thế gian trong uy nghiêm và vinh hiển. “Lạy Chúa Giê-su xin hãy đến” (Khải huyền 22:20).

144 000  người trong sách Khải huyền là ai?

Sách Khải huyền luôn bày ra nhiều thách thức cho các nhà giải kinh. Cuốn sách này ngấm đầy những hình ảnh sống động và có tính tượng trưng mà người ta đã và đang giải thích khác nhau phụ thuộc vào những định kiến của họ về toàn bộ cuốn sách. Có bốn cách tiếp cận giải thích sách Khải huyền:

1) Phái quá khứ (xem tất cả hay hầu hết các sự kiện trong Khải huyền như đã xảy ra lúc cuối thế kỷ thứ nhất;

2) Phái lịch sử (xem Khải huyền như một cái nhìn tổng quát về lịch sử hội thánh từ thời các sứ đồ cho đến nay;

3) Phái lý tưởng (xem Khải huyền như một mô tả về cuộc đấu tranh giữa thiện và ác;

4) Phái tương lai (xem Khải huyền như sự tiên tri về những sự kiện sẽ xảy đến. Trong bốn cách tiếp cận đó, chỉ có cách tiếp cận theo phái tương lai giải thích Khải huyền theo cùng phương pháp văn phạm – lịch sử như phần còn lại của Kinh Thánh. Nó cũng phù hợp hơn với chính lời  tiên tri của sách Khải huyền (Khải huyền 1:3; 22:7, 10, 18, 19).

Nên câu trả lời cho câu hỏi “Những ai là 144 000 người?” sẽ phụ thuộc vào cách tiếp cận giải thích nào cho sách Khải huyền mà bạn sẽ theo. Ngoại trừ cách tiếp cận theo phái tương lai, tất cả các cách tiếp cận khác đều giải thích con số 144 000 một cách tượng trưng, như đại diện của hội thánh và con số 144 000 có tính biểu tượng cho toàn bộ hội thánh. Nhưng khi được xem xét theo nghĩa rõ ràng nhất: “Tôi lại nghe số người được đóng ấn là: mười bốn vạn bốn ngàn người được đóng ấn từ trong các chi phái dân Y-sơ-ra-ên” (Khải huyền 7:4). Không chỗ nào trong phân đoạn Kinh Thánh này dẫn đến việc giải thích 144 000 người như bất kỳ điều gì trừ một con số theo nghĩa đen. Họ là những người Do Thái 2.

Tân Ước không đưa ra một luận cứ rõ ràng nào là Y-sơ-ra-ên được thay thế bằng hội thánh. Hay nói một cách khác thì hội thánh không phải là Y-sơ-ra-ên. Điều này đã được Tiến sĩ David Hocking giải thích trong chương … trước đây.

Những người Do Thái này “được đóng ấn”, nghĩa là họ có sự bảo vệ đặc biệt của Đức Chúa Trời để thực hiện sứ mạng của họ trong suốt thời kỳ đại nạn. “Vì ngày thạnh nộ lớn của Ngài đã đến, còn ai đứng nổi?” (Khải huyền 6:17). Trong câu Kinh Thánh này người ta sẽ tự hỏi ai có thể đứng vững trong cơn thạnh nộ hầu đến. Thời kỳ đại nạn là một khoảng thời gian bảy năm trong đó Đức Chúa Trời sẽ thi hành sự phán xét đối với những người chối bỏ Ngài và hoàn tất kế hoạch cứu rỗi của Ngài cho dân tộc Do Thái. Tất cả điều này là theo sự mặc khải của Đức Chúa Trời cho tiên tri Đa-ni-ên (Đa-ni-ên 9:24-27). 144 000 người Do Thái là “những trái đầu mùa” (Khải huyền 14:4) của một dân Do Thái được cứu chuộc mà rõ ràng được nói tiên tri trước đó (Xa-cha-ri 12:10; Rô-ma 11:25-27), và sứ mạng của họ là chứng đạo cho thế giới sau sự kiện Chúa cất con cái Ngài lên không trung, và họ công bố phúc âm trong thời kỳ đại nạn. Kết quả của mục vụ này là hàng triệu người, “vô số người, không ai đếm được, bởi mọi nước, mọi chi phái, mọi dân tộc, mọi tiếng mà ra” (Khải huyền 7:9) sẽ đến tiếp nhận tin lành của Vương quốc.

Theo Khải huyền 20:4, “Các người ấy được sống và trị vì với Đấng Christ trong một ngàn năm.” Những người này sẽ bao gồm hội thánh (những người tin Chúa Giê-su), các thánh đồ thời Cựu Ước (những người tin đã chết trước sự giáng sinh của Đấng Christ), và những thánh đồ thời đại nạn (những người tiếp nhận Đấng Christ trong thời đại nạn). Nhưng Kinh Thánh không đặt con số giới hạn trên nhóm người này. Hơn nữa, thời kỳ một ngàn năm bình an (cũng gọi là thiên hy niên) là khác với tình trạng đời đời, sẽ xảy ra khi chấm dứt một ngàn năm bình an. Lúc đó, chúng ta là các Cơ đốc nhân được ở cùng Chúa trong Giê-ru-sa-lem mới. Ngài sẽ là Đức Chúa Trời của chúng ta và chúng ta sẽ là dân Ngài (Khải huyền 21:3). Phần cơ nghiệp được hứa ban cho chúng ta trong Đấng Christ và được đóng ấn bởi Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 1:13-14) sẽ trở thành của chúng ta, và chúng ta sẽ là những người đồng hưởng cơ nghiệp với Đấng Christ (Rô-ma 8:17).

Nhà Thần học John Drange Olsen đã tổng kết về Vương quốc thiên hi niên:

Thời kỳ thiên hy niên là thời toàn thể thế giới cùng vui hưởng thái bình, thạnh trị, sẽ đem lại cảnh trạng của nguyên tổ ta vốn có lúc chưa sa ngã. Thời ấy Đức Chúa Trời sẽ giao thông với loài người. Loài người và loài vật thương yêu nhau, cùng sống trong một không khí ôn hòa, cảnh trí thiên nhiên cực kỳ tươi vui, thật rất xứng đáng mà gọi bằng vườn phước hựu. Chúa Jesus Christ chịu chết làm giá chuộc tội; cuộc cứu chuộc ấy không những là toàn cứu loài người, lại giải phóng muôn vật khỏi ảnh hưởng của tội nữa, đến đỗi sẽ phục hồi nguyên trạng lúc ban sơ. Nếu gọi sự cứu chuộc của Christ không đủ hiệu lực để khôi phục sự tổn thương muôn vật phải chịu vì cớ tội lỗi, thì thập tự giá có công năng gì? Sự cứu chuộc của Christ đền bồi công quả của tội lỗi ở đâu? Cảm tạ Đức Chúa Trời! Một ngày kia Chúa sẽ trừ bỏ tội lỗi, làm sạch sự gian ác, đem sự công nghĩa đời đời thay vào, và khiến cho thế giới nầy trở nên lạc viên của Đức Chúa Trời một lần nữa. Khi ấy chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời mới được thành công trọn vẹn vậy.

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 11

  1. Norman L. Geisler and Jason Jimenez. The Bible’s Answers To 100 of Life’s Biggest Questions. https://huongdionline.com. Ngày truy cập 22 tháng 2/2024
  • Tiến sĩ John Drange Olsen. Nhu liệu Thánh Kinh 2015.  

Chương 12

Áp dụng lẽ thật về Vương quốc trong công tác truyền giáo cho người Việt

Chúa Giê-su đã đến để rao giảng về tin mừng của Nước Đức Chúa Trời. Phao-lô cũng giảng dạy, chia sẻ những điều liên quan đến Nước Đức Chúa Trời. Chúng ta khẳng định một lần nữa rằng, Nước Đức Chúa Trời là một đề tài rất quan trọng trong Kinh thánh. Khi phân loại các thứ tự ưu tiên, Nước Đức Chúa Trời phải đứng ở vị trí hàng đầu trong công tác của chúng ta. Nếu tưởng tượng những ưu tiên trong cuộc đời chúng ta giống như một cái đích gồm có nhiều vòng tròn đồng tâm, ở ngay chính giữa là tâm điểm rồi vòng số một, số hai, ba, bốn … thì tâm điểm chính là Nước Đức Chúa Trời. Khi đọc sách 1 Sa-mu-ên, chúng ta sẽ khám phá Nước Đức Chúa Trời có nghĩa là Đức Chúa Trời muốn làm Vua của chúng ta. Khi không muốn Ngài làm Vua của mình thì chúng ta có quyền chọn đi theo ý riêng, nhưng nên nhớ rằng sớm muộn gì rồi chúng ta cũng gặt lấy hậu quả của sự lựa chọn đó (tuyển dân Y-sơ-ra-ên muốn Sau-lơ làm vua của họ thay vì Đức Chúa Trời, và rồi họ đã nhận lấy hậu quả). 

Sau khi dân Y-sơ-ra-ên gặt bao nhiêu hậu quả thảm khốc, Đức Chúa Trời đã yên lặng một thời gian dài. Cuối cùng Ngài đã đánh tan không khí yên lặng bằng cách rao truyền một tin mừng, “Đức Chúa Trời muốn làm Vua của chúng ta.” Nước của Ngài ở ngay trong lòng mỗi tín nhân.  Mục đích và kết quả đầu tiên của sự tái sanh là bước vào Nước Đức Chúa Trời. Khi được sanh lại, chúng ta sẽ thấy Nước Đức Chúa Trời và bước vào trong Nước của Ngài.

 Ý nghĩa của Ma-thi-ơ 6:33

Chúa Giê-su phán trước hết hãy tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời trong Bài Giảng Trên Núi. “Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa” (Ma-thi-ơ 6:33). Ý nghĩa của câu Kinh Thánh là chúng ta phải tìm kiếm mọi điều thuộc về Đức Chúa Trời như một sự ưu tiên trên mọi điều khác của thế gian. Trước hết, điều đó có nghĩa là chúng ta phải tìm kiếm sự cứu rỗi vốn có trong Vương quốc của Đức Chúa Trời bởi vì nó có giá trị lớn hơn hết tất cả những sự giàu có trong thế gian. Có phải điều này có nghĩa là chúng ta nên bỏ qua những bổn phận hợp lý và trách nhiệm mỗi ngày mà điều đó giúp duy trì cuộc sống của chúng ta? Chắc chắn không phải như vậy. Nhưng đối với Cơ Đốc nhân, cần có sự khác biệt trong thái độ đối với chúng. Nếu chúng ta quan tâm đến công việc của Chúa như một sự ưu tiên — tìm kiếm sự cứu chuộc của Ngài, sống vâng lời Ngài và chia sẻ tin lành về Nước Đức Chúa Trời với những người khác thì Ngài sẽ quan tâm đến công việc của chúng ta như Ngài đã hứa.

Nhưng làm thế nào để chúng ta biết rằng chúng ta thật sự tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời trước tiên? Có những câu hỏi chúng ta có thể tự hỏi chính mình, “tôi dành năng lượng chủ yếu của mình ở đâu? Có phải tất cả thời gian và tiền bạc của tôi dành cho tài sản và những việc làm mà điều đó chắc chắn sẽ bị diệt vong, hay trong những công tác phục vụ  Đức Chúa Trời, mà kết quả của nó là sự sống đời đời?”
Đức Chúa Trời đã hứa sự chu cấp cho chúng ta đến từ chính Ngài. Phao-lô viết, “Đức Chúa Trời tôi sẽ làm cho đầy đủ mọi sự cần dùng của anh em y theo sự giàu có của Ngài ở nơi vinh hiển trong Đức Chúa Giê-su Christ” (Phi-líp 4:19). Tuy nhiên ý tưởng của Ngài về những gì chúng ta cần thường khác với chúng ta. Ví dụ, chúng ta có thể thấy nhu cầu của mình như là sự giàu có hoặc thăng tiến, nhưng có lẽ Chúa biết rằng những gì chúng ta thực sự cần là thời gian của sự khó khăn, mất mát hoặc cô độc. Khi những điều này xảy ra, chúng ta cũng đồng chịu hoạn nạn như những Cơ Đốc nhân trước đây. Đức Chúa Trời yêu cả Gióp và Ê-li, nhưng Ngài cho phép Sa-tan tàn phá Gióp (tất cả ở dưới con mắt cảnh giác của Ngài), và Ngài đã để cho người đàn bà xấu xa Giê-sa-bên đe dọa tiên tri Ê-li (Đọc Gióp và 1 Các vua 18-19). Trong cả hai trường hợp, Đức Chúa Trời đã theo dõi các thử thách này, và sau đó Ngài phục hồi cho người của Ngài.

Vương quốc Đức Chúa Trời đang chống lại một dị giáo mà nó đang nổi lên khắp thế giới gọi là “phúc âm thịnh vượng.” Ngày càng có nhiều giáo sư giả đang tập hợp những người đi theo với thông điệp “Chúa muốn bạn trở nên giàu có!”  Tuy nhiên, triết lý đó không phải là lời khuyên dạy của Kinh Thánh và chắc chắn đó không phải là lời khuyên dạy trong Ma-thi-ơ 6:33. “Phúc âm thịnh vương” đưa ra một công thức để đạt được sự giàu có, nhưng lý lẽ của nó thì đi ngược lại với lời dạy của Chúa Giê-su và các sứ đồ. Chúa Giê-su dạy rằng sự tập chú của chúng ta nên tránh xa thế gian này, tình trạng hào nhoáng và sự quyến rũ dối trá của nó.

Chúa Giê-su đặt công việc “rao giảng tin mừng về Nước Đức Chúa Trời” lên hàng đầu trong đời sống. Ngài nỗ lực đi hàng trăm cây số khắp xứ Y-sơ-ra-ên để dạy người ta về Nước Đức Chúa Trời. Công việc truyền giáo của Chúa Giê-su được ghi lại trong bốn sách Phúc âm, trong đó đề cập đến Nước Đức Chúa Trời hơn 100 lần. Hơn nữa, các sách này vốn chỉ đề cập một phần nhỏ so với tất cả những gì Ngài đã giảng dạy về Nước Đức Chúa Trời! Sứ đồ Giăng viết, “Lại còn nhiều việc nữa mà Đức Chúa Giê-su đã làm; ví bằng người ta cứ từng việc mà chép hết, thì ta tưởng rằng cả thế gian không thể chứa hết các sách người ta chép vậy” (Giăng 21:25).

Tại sao Nước Trời rất quan trọng đối với Chúa Giê-su khi ngài còn trên đất? Một lý do là Chúa Giê-su biết Đức Chúa Trời đã chọn Ngài làm Đấng Cai Trị Nước Trời (Ê-sai 9:6; Lu-ca 22:28-30). Tuy nhiên, Chúa Giê-su không chú tâm đến việc giành quyền lực hoặc tìm vinh hiển cho mình. Ngài không rao giảng Nước Trời vì vinh hiển cá nhân. Lý do chính yếu mà Chúa Giê-su đã và đang quan tâm đến Nước Đức Chúa Trời là vì những phước hạnh Nước ấy sẽ thực hiện đối với Cha thiên thượng và các môn đồ trung tín của Ngài.

Chúa Giê-su dạy rằng Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp và nhiều tiên tri khác (là những người thuộc về quá khứ) đã làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì ở trong nước Trời. Người nào hiện tại đi theo ý muốn của Chúa, nhờ nước (chỉ về Lời Chúa) và Thánh Linh để được sanh lại cũng ở trong nước Trời. Còn thế giới mà chúng ta đang sống chưa phải là nơi mà ý muốn Chúa được thực hiện một cách phổ quát, nên chúng ta phải cầu nguyện “nước Cha được đến.” Lời cầu nguyện này cũng mang ý nghĩa là nước Trời được đến/ được rao giảng cho tất cả mọi người.

Chỉ khi nào mỗi người chúng ta sẵn lòng vâng phục ý muốn Chúa thì Nước Đức Chúa Trời đến. Cầu nguyện cho nước Cha được đến, cũng là cầu nguyện cho ý muốn của chúng ta hoàn toàn thuận phục ý chỉ của Chúa.

Sách cuối cùng của Kinh Thánh là Khải huyền xác nhận những người thuộc về Chúa tập hợp lại thành Nước Đức Chúa Trời.
“Đấng yêu thương chúng ta, đã lấy huyết mình rửa sạch tội lỗi chúng ta, và làm cho chúng ta nên nước Ngài.” (Khải huyền 1:8)

SỨ MẠNG CỦA CHÚNG TA

Chúa Cứu Thế Giê-su đã bắt đầu chức vụ với một sứ điệp quan trọng: “Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin nhận Tin lành.” (Mác 1:15). “Ăn năn” và “Tin” là hai việc mà con người chúng ta cần làm, cần được giải thích sáng tỏ cho mọi người.

ĂN NĂN

Description: Facebook icon
Description: Twitter icon
Description: YouTube icon
Description: Pinterest icon
Description: Email icon

Nhiều người hiểu rằng sự ăn năn nói tới việc ‘từ bỏ tội lỗi’. Đây không phải là định nghĩa của Kinh Thánh về sự ăn năn. Trong Kinh Thánh, từ ‘ăn năn’ nghĩa là ‘thay đổi nhận định của một người’. Kinh Thánh cũng dạy chúng ta rằng sự ăn năn đích thực sẽ dẫn đến thay đổi trong hành động (Lu-ca 3:8-14; Công Vụ Các Sứ Đồ 3:19). Công vụ 26:20 Phao-lô tuyên bố rằng, “nhưng đầu hết tôi khuyên dỗ người thành Đa-mách, kế đến người thành Giê-ru-sa-lem và cả xứ Giu-đê, rồi đến các dân ngoại rằng phải ăn năn và trở lại cùng Đức Chúa Trời, làm công việc xứng đáng với sự ăn năn.” Định nghĩa đầy đủ của Kinh Thánh về sự ăn năn là sự thay đổi trong nhận thức dẫn tới thay đổi trong hành động.

Vậy điều gì, do đó, là mối liên hệ giữa sự ăn năn và việc được cứu rỗi? Sách Công Vụ có vẻ tập trung đặc biệt nói về việc ăn năn trong phương diện liên quan được cứu rỗi (Công vụ 2:38; 3:19; 11:18; 17:30; 20:21; 26:20). Hành động ăn năn, trong liên quan đến việc được cứu rỗi, là thay đổi nhận thức về Chúa Giê-su Christ. Trong bài giảng của Phi-e-rơ vào Ngày Lễ Ngũ Tuần, ông kết thúc bằng cách kêu gọi mọi người ăn năn. Ăn năn về điều gì? Phi-e-rơ đang kêu gọi những ai đã từ chối Chúa Giê-su (Công vụ 2:36) thay đổi suy nghĩ của họ về Ngài, để nhận biết rằng Ngài thực sự là Chúa và Đấng Christ.  Phi-e-rơ kêu gọi những người này thay đổi suy nghĩ của mình từ việc chối bỏ Đấng Christ là Đấng Mê-si đến việc đặt niềm tin vào Ngài, là Đấng Mê-si và cũng là Đấng Cứu Thế.

Sự ăn năn và đức tin có thể được hiểu là  hai mặt của một vấn đề. Không thể nào đặt đức tin vào Chúa Giê-su Christ là Đấng Cứu Thế mà trước nhất không thay đổi nhận định của bạn về Ngài là ai và Ngài đã làm gì. Dù cho đó là sự ăn năn từ sự khước từ hay ăn năn do thiếu hiểu biết hay không quan tâm đến, đó là sự thay đổi trong nhận thức. Sự ăn năn theo Kinh Thánh, trong mối liên quan với sự cứu rỗi, là sự thay đổi suy nghĩ từ việc từ chối Đấng Christ cho tới có đức tin trong Ngài.

Việc chúng ta thấu hiểu được ăn năn không phải là một công việc chúng ta làm để kiếm được sự cứu rỗi là vô cùng quan trọng. Không ai có thể ăn năn và đến được với Chúa nếu chính Đức Chúa Trời không kéo ta đến với Chúa Giê-su (Giăng 6:44; Công vụ 5:31; Công vụ 11:18). Điều này bày tỏ rằng sự ăn năn là điều Chúa ban cho – điều đó chỉ có thể do ân điển của Chúa. Không ai có thể ăn năn trừ khi Chúa ban cho sự ăn năn. Tất cả ơn cứu rỗi, bao gồm cả sự ăn năn và đức tin, là kết quả của việc Cha thiên thượng kéo chúng ta lại gần Ngài, mở mắt chúng ta, và thay đổi tấm lòng chúng ta. Sự chịu đựng dài lâu cũng như lòng nhân từ của của Đức Chúa Trời dẫn chúng ta đến ăn năn.

Trong Kinh Thánh, sự ăn năn dẫn đến thay đổi trong hành động. Đó là lý do vì sao Giăng Báp-tít kêu gọi mọi người “có kết quả xứng đáng với sự ăn năn’ (Ma-thi-ơ 3:8). Một người mà thực sự ăn năn từ việc từ chối Đấng Christ đến khi có đức tin ở Ngài sẽ đưa ra bằng chứng của một cuộc đời được biến đổi (2 Cô-rinh-tô 5:17). Sự ăn năn, theo định nghĩa đúng, là cần thiết cho sự cứu rỗi. Ăn năn theo Kinh Thánh là thay đổi nhận thức về Chúa Giê-su Christ và trở về với Ngài trong đức tin để có được sự cứu rỗi (Công vụ 3:19). Từ bỏ tội lỗi không phải là định nghĩa của sự ăn năn, mà nó là một trong những kết quả của sự ăn năn chân thành, dựa trên niềm tin vào Chúa Giê-su Christ.

TÓM LƯỢC SỰ ĂN NĂN1

Sự ăn năn là đề tài nổi bật trong Kinh thánh, được nhắc đến hơn 100 lần trong Kinh thánh. Sự ăn năn là chủ đề giảng dạy của Giăng Báp-tít. Ma-thi-ơ 3:1,2 “Hãy ăn năn…” Khi Chúa Giê-su sai các môn đồ ra đi giảng đạo, Ngài truyền cho họ phải giảng về sự ăn năn. “Các sứ đồ đi ra, giảng cho người ta phải ăn năn” (Mác 6:12). Sau Lễ Ngũ tuần, các môn đồ đã rao giảng về sự ăn năn. Phi-e-rơ tuyên bố trong Công vụ 2:38 “Hãy hối cải, ai nấy phải nhơn danh đức Chúa Giê-su chịu báp-têm để được tha tội mình rồi sẽ được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh.” Đây cũng là sứ điệp của Phao-lô trong Công vụ 20:20-21, “Anh em biết tôi chẳng trễ nải rao truyền mọi điều ích lợi cho anh em, chẳng dấu điều chi hết, lại biết tôi đã dạy anh em hoặc giữa công chúng, hoặc từ nhà nầy sang nhà kia, giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời, và đức tin trong Đức Chúa Giê-su là Chúa chúng ta.” Gánh nặng trong lòng Đức Chúa Trời là mọi người đều phải ăn năn. “Ngài không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn” (2 Phi-e-rơ 3:9). Không chịu vâng lời Đức Chúa Trời trong sự ăn năn sẽ dẫn đến sự hư mất. “Nếu các ngươi không ăn năn, thì hết thảy sẽ bị hư mất như vậy” (Lu-ca 13:3).  

TIN (TIẾP NHẬN)

Cụm từ tin Chúa Giê-su mang nhiều ý nghĩa. Theo một nghĩa nào đó, tin cậy nơi Chúa Giê-su có nghĩa là tin Ngài để được cứu rỗi (Giăng 3:16). Chúng ta tin Ngài là ai. Ngài là Đức Chúa Trời đã trở thành Con người, và đặt đức tin nơi Ngài là Cứu Chúa. Và chúng ta tin những gì Ngài đã làm, rằng Ngài đã chết vì tội lỗi chúng ta và đã sống lại từ cõi chết. Vì chúng ta không thể tự cứu mình khỏi tội lỗi và sự chết (Rô-ma 3:10–20), nên chúng ta tin cậy Chúa Giê-su sẽ cứu chúng ta (Giăng 11:25). Chúng ta không thể nhận được sự sống vĩnh cữu và sống mãi mãi trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời cho đến khi chúng ta đặt niềm tin nơi Chúa Giê-su là Cứu Chúa và chấp nhận sự tha thứ của Ngài (Ê-phê-sô 1:7).

Sau khi được cứu, tin cậy nơi Chúa Giê-su có nghĩa là cam kết hoặc tận hiến hoàn toàn cho Ngài. Khi được tái sinh, chúng ta trở thành môn đồ của Chúa Giê-su Christ. Là những người theo Ngài, chúng ta đặt trọn niềm tin vào Ngài và Lời Ngài. Tin cậy nơi Chúa Giê-su có nghĩa là tin mọi điều Ngài đã phán và tiếp nhận Lời Ngài là chân lý: “Bấy giờ Ngài phán cùng những người Giu-đa đã tin Ngài, rằng: Nếu các ngươi hằng ở trong đạo ta, thì thật là môn-đồ ta; các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi” (Giăng 8:31–32). Chúng ta càng biết và hằng ở trong Lời Chúa Giê-su, chúng ta càng vâng phục Ngài, và sự tin cậy của chúng ta nơi Ngài sẽ càng lớn lên khi chúng ta trải nghiệm sự tự do trong Ngài.
Một lời hứa đáng tin cậy mà Chúa Giê-su đã ban cho chúng ta trong Lời của Ngài là hãy đến với Ngài để tìm được sự yên nghỉ: “Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28–30). Ách là một dây cương bằng gỗ dùng để nối cổ của hai con vật kéo. Cùng với nhau, hai con vật có thể kéo một vật nặng hiệu quả hơn. Vào thời Chúa Giê-su truyền dạy những lời này, những người nông dân thường ghép một con vật non, thiếu kinh nghiệm nhưng khỏe mạnh với một con vật già hơn, yếu hơn nhưng dày dạn kinh nghiệm. Con vật trẻ hơn sẽ học hỏi từ con vật có kinh nghiệm hơn, và con vật già hơn sẽ được hưởng lợi từ sức mạnh của con vật trẻ để giúp kéo những vật nặng.

Một cách để bày tỏ lòng tin cậy, là trạng thái nương tựa vào Chúa Giê-su để có sức mạnh và học hỏi từ Ngài. Ngài chia sẻ gánh nặng khi chúng ta đồng hành với Ngài. Khi chúng ta mệt mỏi và quá tải, chúng ta có thể đến bên Chúa Giê-su và tìm thấy sự nghỉ ngơi trong tâm hồn mình. Theo cách này, chúng ta tin cậy vào Chúa Giê-su bằng cách nương tựa hoàn toàn vào Ngài trong cuộc sống của chúng ta, đặc biệt là khi chúng ta mệt mỏi và chịu nhiều áp lực.

Niềm tin của chúng ta nơi Chúa Giê-su được lớn lên qua kinh nghiệm (2 Cô-rinh-tô 1:10) khi chúng ta nhìn biết Chúa hành động mọi việc trong đời sống chúng ta, cả điều tốt lẫn điều xấu vì mục đích của Ngài (Rô-ma 8:28). Chúa Giê-su muốn chúng ta sống bằng đức tin nơi Ngài (2 Cô-rinh-tô 5:7; Ga-la-ti 2:20), và vì vậy đời sống của Cơ đốc nhân trở thành một cơ hội thử thách và rèn luyện trong đức tin. Sách Gia-cơ viết, “Hỡi anh em, hãy coi sự thử-thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là điều vui-mừng trọn-vẹn, vì biết rằng sự thử-thách đức-tin anh em sanh ra sự nhịn-nhục. Nhưng sự nhịn-nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn-lành toàn-vẹn, không thiếu-thốn chút nào” (Gia-cơ 1:2-4).

Mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy Chúa Giê-su bằng mắt thường, nhưng Đức Thánh Linh cho phép chúng ta nhìn thấy Ngài bằng con mắt của tấm lòng (Ê-phê-sô 1:18–20). Cuối cùng, việc chúng ta không thể nhìn thấy Chúa Giê-su bằng mắt thường khiến chúng ta tin cậy Ngài càng hơn. Đó là lý do tại sao Chúa Giê-su phán, “Phước cho những ai không thấy mà tin” (Giăng 20:29).

Sứ đồ Phao-lô nắm bắt được ý nghĩa việc một tín đồ tin cậy nơi Chúa Giê-su: “Vì sự hoạn-nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh-hiển cao-trọng đời đời, vô-lượng vô-biên, bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm-thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy” (2 Cô-rinh-tô 4:17–18).

Chúa Giê-su đang dạy chúng ta tin cậy Ngài trong mọi sự mọi lúc bằng cả tấm lòng (Châm ngôn 3:5–6) để đức tin của chúng ta trở nên không thể lay chuyển: “Hãy nhờ-cậy Đức Giê-hô-va đời đời, vì Đức Giê-hô-va, chính Đức Giê-hô-va, là vầng đá của các thời-đại” (Ê-sai 26:4). Khi chúng ta học cách tin cậy nơi Chúa Giê-su nhiều hơn, chúng ta đồng cảm hơn với mô tả của tác giả Thi thiên về một tín nhân đang yên nghỉ trong vòng tay của Đức Chúa Trời: “Tôi đã làm cho linh-hồn tôi êm-dịu an-tịnh, như con trẻ dứt sữa bên mẹ mình; linh-hồn ở trong mình tôi cũng như con trẻ dứt sữa vậy” (Thi thiên 131:2).

Tấm gương của sứ đồ Phao-lô.

“Phao-lô ở trọn hai năm tại một nhà trọ đã thuê. Người tiếp rước mọi người đến thăm mình, giảng về Nước Đức Chúa Trời, và dạy dỗ về Đức Chúa Giê-su Christ.” (Công Vụ 28:30-31).

Trong sứ điệp của Phao-lô có hai điều quan trọng ông rao giảng, đó là sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời, và đức tin trong Chúa Giê-su Christ:

“Phao-lô giảng cho người Giu-đa như cho người Gờ-réc về sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời, và đức tin trong Đức Chúa Giê-su là Chúa chúng ta.” (Công vụ 20:21). Lưu ý ở đây có hai bài học quan trọng: Ăn Năn và Tin.

Giảng Tin lành nước Trời là sứ mạng của hội thánh ngày nay trong khi chờ đợi Chúa Giê-su tái lâm.

“Tin lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến” (Ma-thi-ơ 24:14).

ÁP DỤNG

  1. Là những nhân sự truyền giáo, chúng ta phải rao giảng Tin Lành về nước Đức Chúa Trời giống như Chúa Giê-su đã giảng dạy. “Vừa rạng ngày, Ngài ra đi đến nơi vắng vẻ, một đoàn dân đông kéo đi tìm Ngài. Họ theo kịp, giữ Ngài ở lại, không muốn để Ngài đi. Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Ta cũng phải rao Tin Lành của nước Đức Chúa Trời nơi các thành khác; vì cốt tại việc đó mà ta được sai đến” (Lu-ca 4:42-43).Tiếp theo là gì?
  2. Đi theo các nguyên tắc của sách Công vụ các sứ đồ. Tại sao Hội thánh đầu tiên phát triển từ một nhóm người bình thường, nhưng trong vòng 300 năm đã làm đảo lộn đế quốc Rô-ma và Tin lành về nước trời đã lan rộng khắp các lục địa. Câu trả lời là Đức Thánh Linh. Thực ra sách Công vụ các sứ đồ nên được gọi là  Công vụ của Đức Thánh Linh. Chính Ngài sử dụng và hướng dẫn các sứ đồ, các tín nhân và nhóm người này đã làm đảo lộn thế giới theo một ý nghĩa tích cực khó suy tưởng.
  3. Là con người hữu hạn chúng ta không thể ảo tưởng các hệ phái hay các giáo phái Cơ đốc sẽ hiệp làm một. Chúng ta không thể phá bỏ hàng rào của các giáo phái trong khi chờ đợi ngày Chúa Giê-su trở lại. Tuy nhiên khi lẽ thật về Vương quốc Đức Chúa Trời được xác lập giữa vòng những người truyền giáo hay các Cơ đốc nhân, thì công tác rao giảng Tin Lành về nước Trời phải được đặt lên hàng đầu. Nếu không phải như vậy thì những gì các giáo đoàn Cơ đốc đang làm chỉ là theo đuổi những điều thứ yếu mà đánh mất phần quan trọng nhất của Phúc âm. Các nhà thờ Cơ đốc không nên là những câu lạc bộ sinh hoạt về tôn giáo, nhưng nên là những trung tâm cầu nguyện và thực hiện công tác truyền giáo. Từ hội thánh đầu tiên ở Giê-ru-sa-lem, các tín nhân đã tản lạc ra các khu vực chung quanh sau khi Ê-tiên tử vì đạo để rao “truyền tin lành của Đức Chúa Giê-su” (Công vụ 11:20). Và kết quả là hội thánh tại An-ti-ốt cách Giê-ru-sa-lem 300 dặm đã được hình thành và trở thành một trung tâm truyền giáo thứ hai sau Giê-ru-sa-lem. Từ nơi này, hội thánh đã cử Sau-lơ (Phao-lô) và Ba-na-ba đi ra truyền giáo. Những câu cuối cùng của sách Công vụ được bác sĩ Lu-ca tường thuật về chức vụ của Phao-lô: “Phao-lô ở trọn hai năm tại một nhà trọ đã thuê. Người tiếp rước mọi người đến thăm mình, giảng về nước Đức Chúa Trời, và dạy dỗ về Đức Chúa Giê-su Christ cách tự do trọn vẹn,chẳng ai ngăn cấm người hết” (Công vụ 28:30-31).
  4. “Giảng về Nước Đức Chúa Trời” nổi bật trong chức vụ của Chúa Giê-su và các sứ đồ, đặc biệt là Phao-lô. Muốn áp dụng điều này, những nhân sự truyền giáo cho người Việt cần được trang bị, cần được huấn luyện về lẽ thật của Vương quốc. Chúng ta cần những sách giáo khoa cho chủ đề này để công tác truyền giáo không đi lệch khỏi mục tiêu mà Đức Chúa Trời đã chỉ định. Các trường thần học và những trung tâm huấn luyện Kinh thánh phải có giáo trình về nước Đức Chúa Trời để chuẩn bị cho mùa gặt cuối cùng trước khi Chúa Giê-su trở lại.
  5. Khi công tác truyền giáo được hướng dẫn bởi Đức Thánh Linh, thì các hội thánh mới được mở ra là kết quả tự nhiên của Tin lành nước Trời. Người Việt cần trở lại thờ Trời. Người Việt cần được nghe và biết rằng Đức Chúa Trời là Vua cao cả anh minh của toàn thể vũ trụ, nhưng đồng thời Ngài cũng là Vua của mỗi người chúng ta. Và những ai ăn năn tội lỗi, trở về thờ phượng một Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật thì trở thành công dân của Vương quốc. Trong Vương quốc này chỉ có một Vua duy nhất. Ngài Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn Chúa và nắm quyền tuyệt đối.

Khi nhận thức rõ ràng về chức phận của chúng ta là những khâm sai của Đấng Christ (2 Côr. 5:20), là công dân trên trời (Phi-líp 3:20), điều này sẽ dẫn chúng ta đến một tuyên ngôn:

“Nước Trời (Vương quốc Đức Chúa Trời) là nước tôi, hay nước Trời là nước của chúng tôi.” Điều này hàm ý rằng tôi thuộc về nước Trời. Tôi là công dân của Vương quốc Đức Chúa Trời.

Chúng ta sẽ tiếp tục rao giảng Tin lành về nước Trời, mà trọng tâm của điều này là: sự ăn năn đối với Đức Chúa Trời, và đức tin trong Chúa Giê-su Christ (Công vụ 20:21). Nếu không có 2 yếu tố ăn năn và tin, thì con người không thể bước vào trong Vương quốc Đức Chúa Trời. 

Sự cứu rỗi của Chúa Giê-su đã hoàn tất tại thập tự giá. Phần còn lại là quyết định và lựa chọn của con người. Khi Cơ đốc nhân thực hiện đại mạng lệnh của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 28:18-20, thì Đức Thánh Linh cũng chuẩn bị sẵn một số người sẵn sàng tiếp nhận Phúc âm, họ bằng lòng ăn năn và tin.
“Đức tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe, là khi lời của Đấng Christ được rao giảng” (Rô-ma 10:17). Là những đại sứ của nước Trời, chúng ta xem việc rao giảng Lời của Đấng Christ là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời của chúng ta.

Mục sư Billy Graham2 trong bài giảng tại hội nghị Amsterdam vào năm 2000 đã chia sẻ về công tác truyền giáo:

  • Trước hết, chúng ta phải tái khẳng sự cam kết của chúng ta đối với chân lý Phúc âm
  • Thứ hai, hãy tái khẳng sự ưu tiên cho công ta tác truyền bá Phúc âm
  • Thứ ba, phải tái khẳng định sự nương nhờ nơi quyền năng Đức Thánh Linh và sự cầu nguyện.
  • Cuối cùng, hãy tái khẳng định tận dụng mọi phương tiện để công bố Phúc âm.

Điều thứ 3 trong bản tóm lược của Billy Graham được xem là chìa khóa để mở cánh cửa cho Vương quốc Đức Chúa Trời tại Việt Nam. Nếu chưa chuẩn bị bằng sự cầu nguyện và trải nghiệm sự đầy dẫy Đức Thánh Linh, thì mọi mục vụ truyền giáo chỉ là cố gắng của con người. Thách thức này đòi hỏi tất cả nhân sự truyền giáo, các giáo sĩ, các nhà lãnh đạo truyền giáo phải quì gối cầu nguyện xin sự đầy dẫy Đức Thánh Linh để đi ra trong cánh đồng truyền giáo cho người Việt.

THƯ MỤC THAM KHẢO CHƯƠNG 12

  1. https://vietchristian.com/bhkt/reader. Truy cập ngày 20 tháng 1/2025.
  2. https://httlvn.org/bai-giang-cua-ms-billy-graham-bi-quyet-thanh-cong-trong-cong-tac-truyen-ba-phuc.html. Truy cập ngày 11 tháng 4/2025

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên