Trang Chủ BIỆN GIÁO Vinh quang của Đức Chúa Trời

Vinh quang của Đức Chúa Trời

7
0
SHARE

Vinh quang của Đức Chúa Trời lìa xa những người từng được Đức Chúa Trời chọn.

-Lời tuyên bố bi thảm trong 1 Sa-mu-ên 4:22 — “Thật, sự vinh hiển của Y-sơ-ra-ên đã mất rồi, vì hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy” — vang vọng như một lời cảnh báo qua nhiều thế hệ. Hòm giao ước, biểu tượng cho sự hiện diện và giao ước rõ ràng của Đức Chúa Trời với dân Ngài, đã bị người Phi-li-tin chiếm đoạt vì sự phản loạn và sự thờ ơ về mặt tâm linh của Y-sơ-ra-ên. Y-ca-bốt, tên được đặt cho đứa trẻ chào đời trong khoảnh khắc tuyệt vọng của dân tộc, tượng trưng cho một lời buộc tội thiêng liêng: vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời xa dân Ngài.

Điều gì đã gây ra mất mát thảm khốc như vậy? Kinh Thánh cho chúng ta cái nhìn sâu sắc, không chỉ trong giai đoạn lịch sử này mà còn trong những khoảnh khắc khác khi vinh quang của Đức Chúa Trời đã lìa bỏ hoặc bị tước đoạt khỏi dân Ngài. Những trường hợp này mang đến những lời cảnh báo nghiêm túc cho Hội Thánh đương thời. Dưới đây là mười lý do khiến vinh quang lìa xa những người từng được Đức Chúa Trời chọn:

1. Các nhà lãnh đạo làm ô danh Đức Chúa Trời bằng hành vi vô đạo đức

Trong 1 Sa-mu-ên 2 và 3, các con trai của Ê-li — Hóp-ni và Phi-nê-a — là những thầy tế lễ đã phạm tội tà dâm và ăn cắp của lễ dâng lên Đức Chúa Trời. Đây không phải là những sai lầm nhỏ nhặt mà là những tội lỗi nghiêm trọng đã phạm phải trong nơi thánh. Thay vì nhanh chóng sửa trị, Ê-li lại dung túng cho sự gian ác của họ. Khi những người lãnh đạo được kêu gọi làm gương thánh thiện mà vẫn tiếp tục sa vào tội vô luân, họ làm buồn lòng Đức Thánh Linh và khước từ sự vinh hiển của Chúa. Đức Chúa Trời sẽ không ban phước cho những gì Ngài đã lên án rõ ràng.

2. Dân sự hòa nhập với văn hóa xung quanh

Trong Giê-rê-mi 7:10–15, Chúa khiển trách dân Ngài vì đã làm ô uế đền thờ, đồng thời thực hành sự thờ hình tượng và bất công. Họ coi nhà Chúa như bùa hộ mệnh trong khi sống như những người ngoại đạo xung quanh. Sau đó, Đức Giê-hô-va tuyên bố Ngài sẽ đuổi họ ra khỏi sự hiện diện của Ngài! (Giê-rê-mi 7:15). Khi Hội Thánh thích nghi với văn hóa thay vì cải tạo nó, Hội Thánh sẽ đánh mất sự khác biệt và quyền năng của sự hiện diện thiêng liêng. Vinh quang sẽ mất đi khi chúng ta chọn sự liên hệ với thế gian hơn là sự tôn kính Đức Chúa Trời.“Rồi các ngươi đến chầu ta trong nhà nầy, là nơi được xưng bằng danh ta, và nói rằng: Kìa, chúng tôi được thả rồi! hầu cho các ngươi được phạm mọi sự gớm ghiếc ấy. 11 Vậy thì các ngươi xem nhà nầy, là nơi được xưng bằng danh ta, như hang trộm cướp sao? Nầy, ta, chính ta xem thấy mọi điều đó, Đức Giê-hô-va phán vậy. 12 Thế thì, hãy đi đến chỗ ở cũ của ta tạo Si-lô, là nơi trước kia ta đã gởi danh ta, mà xem, vì tội ác của dân Y-sơ-ra-ên ta, ta đã làm cho nó thể nào. 13 Đức Giê-hô-va phán: Hiện bây giờ, vì các ngươi đã làm những việc ấy, ta đã dậy sớm phán dạy các ngươi, mà các ngươi không nghe; lại gọi các ngươi mà các ngươi không trả lời, 14 thì ta sẽ làm cho nhà nầy, tức là nhà được xưng bằng danh ta, là nhà mà các ngươi nhờ cậy, và làm cho nơi mà ta đã ban cho các ngươi cùng tổ phụ các ngươi, cũng như ta đã làm cho Si-lô; 15 ta lại bỏ các ngươi khỏi trước mắt ta, cũng như ta đã bỏ anh em các ngươi hết thảy, tức là cả dòng dõi Ép-ra-im” (Giê-rê-mi 7:10-15)

3. Chủ nghĩa gia đình trị lấn át trật tự và sự thờ phượng theo Kinh Thánh

Trong 1 Sa-mu-ên 3 và 4, việc Ê-li ưu tiên các con trai mình hơn tiêu chuẩn công chính của Đức Chúa Trời là một hình thức của chủ nghĩa gia đình trị. Mặc dù biết hành vi tội lỗi của họ, Ê-li vẫn từ chối loại bỏ họ. Ông đã để lòng trung thành với gia đình lấn át lòng trung thành với luật pháp của Đức Chúa Trời. Khi các hội thánh đặt các mối quan hệ, quan hệ gia đình, hoặc lòng trung thành chính trị lên trên sự chỉ dẫn rõ ràng của Kinh Thánh, họ đang phá hoại trật tự và sự thờ phượng vốn thu hút vinh quang của Đức Chúa Trời. Sự hiện diện của Ngài không dừng lại ở nơi mà thẩm quyền của Ngài bị chối bỏ.

4. Các trưởng lão sống cuộc đời thờ hình tượng một cách bí mật

Trong Giê-rê-mi 8:12–16, Đức Chúa Trời than thở rằng các nhà lãnh đạo Y-sơ-ra-ên không hổ thẹn về những hành vi ghê tởm của họ. Họ rao giảng hòa bình trong khi sự phán xét đang ở ngay trước cửa. Những tội lỗi thầm kín này giữa các trưởng lão và các nhà lãnh đạo thuộc linh làm ô uế trại quân và mời gọi sự phán xét. Khi những người được giao nhiệm vụ quản lý sự phục hưng bị thỏa hiệp, cuộc sống hai mặt của họ sẽ đẩy lùi sự hiện diện rõ ràng của Đức Chúa Trời. Tội lỗi thầm kín ở những nơi cao sẽ luôn dẫn đến việc Y-ca-bốt bị viết trên một quốc gia hoặc hội thánh.

Y-ca-bốt nghĩa là gì?“Con dâu người, là vợ của Phi-nê-a, đang có thai gần đẻ; khi nàng nghe tin về việc cướp lấy hòm của Đức Chúa Trời, cùng hay rằng ông gia và chồng mình đã chết, thì thình lình bị đau đớn, khòm xuống và đẻ. 20 Trong lúc nàng gần chết, các người đàn bà có mặt đó nói rằng: Chớ sợ chi, nàng đã sanh một con trai. Nhưng nàng không đáp lại, chẳng đếm xỉa chi các lời đó. 21 Nàng đặt tên cho đứa trẻ là Y-ca-bốt, vì nàng nói rằng: Sự vinh hiển đã lìa khỏi Y-sơ-ra-ên; nàng nói ngụ ý về sự mất hòm của Đức Chúa Trời, về sự chết của ông gia và chồng mình” (1 Sa-mu-ên 4:19-21)

5. Dân sự không còn than khóc về tội lỗi nữa

Ê-xê-chi-ên 9:3–9 mô tả sự vinh quang của Đức Chúa Trời bị cất khỏi đền thờ vì tội lỗi lan tràn và sự thờ ơ của dân sự. Chỉ còn lại một số ít than khóc về những điều gớm ghiếc đã phạm trên đất. Khi dân sự Đức Chúa Trời mất khả năng than khóc về những điều làm Đức Chúa Trời buồn lòng, họ thể hiện một tấm lòng chai đá. Sự thờ ơ với tội lỗi thường là bước cuối cùng trước khi phán xét. Sự phục hưng bị trì hoãn không phải vì tội lỗi tồn tại — mà vì không có sự than khóc về nó.

6. Dân chúng không chào đón sự viếng thăm của Đức Chúa Trời

Trong Lu-ca 19:41–44, Chúa Giê-su khóc thương Giê-ru-sa-lem vì dân chúng “không nhận biết thời điểm họ được viếng thăm”. Mặc dù Đức Chúa Trời nhập thể đã ở giữa họ, nhưng họ đã chối bỏ Ngài. Sự hiện diện của Ngài thì gần, nhưng lòng họ thì xa. Các hội thánh ngày nay có thể quá tập trung vào các chương trình và màn trình diễn đến nỗi họ bỏ lỡ chính Đức Chúa Trời. Khi chúng ta chống lại sự đến gần Đức Chúa Trời và dập tắt Thánh Linh Ngài, vinh quang sẽ lặng lẽ rời xa—ngay cả khi các buổi lễ vẫn tiếp tục.

7. Hội Thánh đánh mất tình yêu ban đầu

Trong Khải Huyền 2:1–5, Chúa Giê-su khen ngợi hội thánh Ê-phê-sô về giáo lý và sự kiên trì, nhưng cũng khiển trách vì họ đã từ bỏ tình yêu ban đầu. Lòng nhiệt thành dành cho Đấng Christ đã bị thay thế bởi bổn phận tôn giáo. Lời cảnh báo thật sắc bén: “Hãy ăn năn… bằng không, Ta sẽ đến cùng ngươi và cất chân đèn của ngươi đi.” Chân đèn tượng trưng cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời giữa các hội thánh. Khi tình yêu dành cho Chúa Giê-su không còn nuôi dưỡng trong sự thờ phượng, công việc và sự làm chứng của chúng ta, thì ánh sáng bắt đầu mờ dần, và vinh quang cũng rời xa.

8. Hội Thánh cho phép những giáo lý dị giáo

Trong Khải Huyền 2:14–16, hội thánh tại Bẹt-găm đã dung túng cho giáo lý của Ba-la-am và nhóm Ni-cô-la, cả hai đều dẫn dắt tín đồ đến sự thỏa hiệp. Sự bóp méo giáo lý không phải là vấn đề tranh luận học thuật — mà là vấn đề vinh quang. Đức Chúa Trời sẽ không ngự trong một ngôi nhà nơi chân lý bị bóp méo. Tà giáo mở cửa cho ảnh hưởng của ma quỷ và đóng cửa sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Để duy trì vinh quang, chúng ta phải bảo vệ sự thuần khiết của phúc âm.

9. Hội thánh dung túng cho các tiên tri giả

Trong Khải Huyền 2:20, Chúa khiển trách hội thánh ở Thi-a-ti-rơ vì đã dung túng Giê-sa-bên, một nữ tiên tri tự xưng đã dẫn dắt tôi tớ Chúa vào sự gian dâm và thờ hình tượng. Đây không chỉ là một sai lầm; mà là sự phản loạn đội lốt sự mặc khải. Khi các hội thánh đề cao sức hút hơn phẩm chất và cho phép các tiên tri hành động mà không chịu trách nhiệm, họ làm buồn lòng Thánh Linh của lẽ thật. Sự hiện diện của Chúa sẽ không còn ở nơi mà sự dối trá bị xem nhẹ.

10. Dân sự Chúa trở nên thờ ơ

Trong Khải Huyền 3:14–16, hội thánh ở Lao-đi-xê được mô tả là không nóng cũng không lạnh, mà là hâm hẩm, thờ ơ. Phản ứng của Chúa thật bản năng: “Ta sẽ nhả ngươi ra khỏi miệng Ta.” Sự thờ ơ là trạng thái thờ ơ thuộc linh, nơi chúng ta quá thoải mái mà không ăn năn và quá tự mãn không còn theo đuổi sự phục hưng. Vinh quang không ở cùng những người thờ ơ. Chúa mong muốn tình yêu thương nồng cháy, sự phụ thuộc khiêm nhường và một tấm lòng cháy bỏng — chứ không phải sự thừa nhận hời hợt về sự hiện hữu của Ngài.

Kết luận: Bảo vệ vinh quang

Vinh quang của Đức Chúa Trời không phải tự nhiên mà có. Trong khi Thánh Linh Đức Chúa Trời ngự trị trong lòng các tín đồ, ấn chứng cho sự cứu rỗi, thì sự hiện diện hiển nhiên của Đức Chúa Trời — vinh quang trọng đại, thánh khiết và đầy thuyết phục của Ngài — có thể bị tước bỏ khỏi các hội thánh, phong trào, và thậm chí cả các quốc gia. Lịch sử của Y-sơ-ra-ên, cùng với những lời cảnh báo trong Tân Ước, cho thấy rằng khi tội lỗi, sự thỏa hiệp và sự thờ ơ được dung túng, vinh quang của Chúa sẽ biến mất.

Tuy nhiên, tin tốt lành là sự ăn năn có thể mang lại sự phục hồi. Giô-ên chương 2 hứa rằng nếu chúng ta trở về với Chúa bằng sự kiêng ăn và khóc lóc, Ngài sẽ nhân từ và phục hồi những gì đã mất. Khi chúng ta thanh tẩy bàn thờ, tôn kính Lời Ngài, tôn vinh sự thánh khiết của Ngài và yêu mến Ngài trên hết mọi sự, vinh quang của Ngài có thể trở lại.Y-ca-bốt không nhất thiết phải là lời phán quyết cuối cùng. Nhưng nếu chúng ta phớt lờ những lời cảnh báo này, nó rất có thể sẽ được viết lên các hội thánh, thành phố và thế hệ của chúng ta. Nguyện xin chúng ta lắng nghe lời kêu gọi trước khi vinh quang được cất lên — và nguyện xin chúng ta một lần nữa trở thành dân sự yêu mến sự hiện diện của Ngài.

Tác giả: Tiến sĩ Joseph Mattera nổi tiếng với việc đề cập đến các sự kiện hiện tại thông qua lăng kính Kinh Thánh bằng cách áp dụng các chân lý Kinh Thánh và đưa ra những lập luận thuyết phục trước văn hóa hậu hiện đại ngày nay. Để đặt mua những cuốn sách bán chạy nhất của ông hoặc tham gia cùng hàng ngàn người đăng ký nhận bản tin của ông, vui lòng truy cập www.josephmattera.org.

SHARE
Bài trướcDành Thời Gian Cho Chúa

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên