27/11/2017
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lại như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại.
Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
Ở nơi nào bởi điệu ca dao
Từng ca ngợi một loài hoa chưa có.
Hoa phảng phất mối tình trong truyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôị
Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái rạ một mảng vườn hẻo lánh
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường và lạnh
Những cụm hồng cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói
Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng.
Xuân Quỳnh
Thank you anh chị Trung-Lý đã tổ chức tour này.
LÁI THUYỀN
Mặt hồ long lanh gió êm
Nghe như tiếng hát đong đưa
Ru người về cõi trời mây
Bao năm vắng bóng thơ ngây
Giờ tìm lại mảnh hồn riêng
Tôi – Anh lái thử xem sao
Xao xuyến trái tim lãng du
Quyền ơi Tính nhớ không anh
Tà Đùng xinh quá đôi bờ
đón ai về chiếc thuyền xưa
một ngày nhớ mãi cuối đời
nhẹ tênh
Về đây trên đỉnh mù sương
Tà Đùng xinh quá mặt hồ trong veo
Lặng nghe ai hát trên dòng
Nước xanh cây lá hai bờ tốt tươi
Gia Nghĩa chiều xuống nắng vàng
Thuyền anh cứ lái bến bờ còn xa
Chúng mình đã gặp nhau đây
Đời vui mấy lúc mai này chia tay
Hẹn anh về đến thiên thành
Chắc còn câu hát môi cười hở răng
Chúng ta chắc sẽ quên đi những kỷ niệm trong đời
Nhưng những cảm giác thật sẽ theo ta đến tận cùng năm tháng
Khu bảo tồn thiên nhiên – Hồ Tà Đùng Đắc Nông
Tháng 11 năm 2017 sẽ in dấu nơi đây bài ca của chúng ta
Mai sau dù có thế nào
Còn nhớ nhau mãi mặc màu thời gian
Hồ Tà Đùng – từ trên cao nhìn xuống
Lên Google và tìm “Khu bảo tồn thiên nhiên Tà đùng” các bạn sẽ biết vị trí của nó.
Chúng tôi đã đến đó vào ngày 27 tháng 11 sau một chặng đường dài hơn 200 km từ Dầu Giây lên Đắc Nông.
Khởi hành lúc 3.30 am sáng, đến 8.30 am thì bắt đầu vượt đèo Con Ó – ranh giới giữa Madagui và Đắc Nông. Đường đèo dài chừng 25 km ngoạn mục quanh co và vắng lặng đến không ngờ. Rất ít xe chạy ngược chiều, cũng không có ô tô nào vượt qua mặt, chiếc Kia 2000 đơn độc băng qua những ngọn núi trùng điệp rồi cuối cùng đến Quảng Khê thuộc Đắc Nông.
Từ Quảng Khê lại tiếp tục vượt đèo cao 30 km nữa đến Hồ Tà Đùng.
Cả nhóm gần 30 người được dẫn dắt bởi tour guide là anh chị Trung Lý lên chiếc ghe 3 lốc máy rồi vi vu giữa lòng hồ. Nó giống như một Hạ Long trên miền đất cao nguyên. Cảnh đẹp và không khí lạnh đến mê người, mặc dù trời lúc ấy là 12 giờ trưa.
Ta về trên đỉnh Tà Đùng
Lặng nhìn đồi núi chập chùng dưới mây
Ô hay cảnh đẹp hơn tranh
Trời xanh mát lạnh thả hồn viễn du
Cuộc đời tựa chiếc thuyền trôi
Không đi cũng phí tháng ngày ngắn thôi
Mai kia về lại thiên thành
Đường trần trăm nẻo nơi nào đẹp hơn?
Trái đất dù có đẹp xinh
Chắc không sánh được quê hương trên trời.