
Pause for Power.
A 365 – day journey through the Scriptures.
Warren W. Wiersbe
Tạm Dừng Để Có Sức Mạnh.
Hành trình 365 ngày xuyên suốt Kinh Thánh
Một Năm Trong Lời Chúa
Trong những trang tiếp theo, bạn sẽ nghe lời mời gọi của Ê-sai đến những tấm lòng ương ngạnh, vật lộn với tình thế tiến thoái lưỡng nan của Gióp, xem xét những gì sách Hê-bơ-rơ nói về công việc phi thường của Đấng Christ, và lắng nghe Phao-lô viết thư cho các hội thánh sơ khai. Một nhiệm vụ như vậy thoạt đầu có vẻ khó khăn, nhưng với sự trợ giúp của Pause for Power, bạn chỉ mất vài phút mỗi ngày. Và đây là phần tuyệt vời nhất: Trong suốt một năm, bạn sẽ đọc được mười lăm sách trong Kinh Thánh.
Các bài suy ngẫm không ghi ngày tháng, vì vậy bạn có thể bắt đầu bất kỳ ngày nào trong năm.
Chúng cũng được kết hợp, vì vậy bạn có thể thưởng thức nhiều giọng điệu và chủ đề Kinh Thánh khác nhau mỗi tuần. Một ngày nào đó, bạn có thể suy ngẫm về bức thư của Phao-lô gửi tín hữu Phi-líp, và ngày hôm sau, bạn có thể cân nhắc một câu nói khôn ngoan trong sách Truyền Đạo.
Để bắt đầu, chỉ cần mở Ngày 1, đọc đoạn Kinh Thánh liên quan bằng bản dịch yêu thích của bạn, dành thời gian cho bài suy ngẫm, sau đó suy ngẫm về câu hỏi của ngày. Lặp lại hàng ngày. Trong mười hai tháng, bạn sẽ học xong Gióp, Truyền Đạo, Ê-sai, Rô-ma, 1 và 2 Cô-rinh-tô, Ga-la-ti, Phi-líp, Cô-lô-se, 1 và 2 Ti-mô-thê, Hê-bơ-rơ, Gia-cơ, 1 Phi-e-rơ và 1 Giăng. Nhưng quan trọng hơn, bạn sẽ có được sự hiểu biết sâu sắc về Lời Chúa – sự hiểu biết sâu sắc này sẽ đưa bạn đến gần hơn với chính Tác Giả.
NGÀY 1
Hành động Kiên trì
Đọc Rô-ma 2:1-3:20
ai bền lòng làm lành, tìm sự vinh hiển, sự tôn trọng và sự chẳng hề chết, thì báo cho sự sống đời đời; 8 còn ai có lòng chống trả không vâng phục lẽ thật, mà vâng phục sự không công bình, thì báo cho họ sự giận và cơn thạnh nộ
Rô-ma 2:7-8
Đức Chúa Trời đã ban cho dân Y-sơ-ra-ên sự giàu có về vật chất và tinh thần: một vùng đất tuyệt vời, một luật pháp công chính, một đền thờ và chức tế lễ, sự chăm sóc quan phòng của Đức Chúa Trời, và nhiều phước lành khác nữa. Đức Chúa Trời đã kiên nhẫn chịu đựng vô số tội lỗi và sự phản loạn của dân Y-sơ-ra-ên, và thậm chí còn sai Con Ngài đến làm Đấng Mê-si-a cho họ. Ngay cả sau khi dân Y-sơ-ra-ên đóng đinh Đấng Christ, Đức Chúa Trời vẫn ban cho dân tộc này gần bốn mươi năm ân điển và không phán xét. Không phải sự phán xét của Đức Chúa Trời dẫn dắt dân sự đến sự ăn năn, mà là lòng nhân từ của Ngài; nhưng dân Y-sơ-ra-ên đã không ăn năn.
Trong Rô-ma 2:6-11, Phao-lô giải thích một nguyên tắc cơ bản về sự phán xét của Đức Chúa Trời: Đức Chúa Trời phán xét theo việc làm, cũng như Ngài phán xét theo lẽ thật. Ở đây, Phao-lô đang bàn đến những hành động nhất quán trong đời sống con người, ảnh hưởng tổng thể của tính cách và hành vi của họ.
“Đấng sẽ trả lại cho mỗi người tùy theo công việc họ làm: 7 ai bền lòng làm lành, tìm sự vinh hiển, sự tôn trọng và sự chẳng hề chết, thì báo cho sự sống đời đời; 8 còn ai có lòng chống trả không vâng phục lẽ thật, mà vâng phục sự không công bình, thì báo cho họ sự giận và cơn thạnh nộ. 9 Sự hoạn nạn khốn khó giáng cho mọi người làm ác, trước cho người Giu-đa, sau cho người Gờ-réc; 10 nhưng vinh hiển, tôn trọng, cùng sự bình an cho mọi người làm lành, trước cho người Giu-đa, sau cho người Gờ-réc. 11 Vì trước mặt Đức Chúa Trời, chẳng vị nể ai đâu” Rô-ma 2:6-11).
Đức tin cứu rỗi đích thực dẫn đến sự vâng lời và đời sống tin kính, mặc dù đôi khi có thể vấp ngã. Khi Đức Chúa Trời đo lường hành vi của người Do Thái, Ngài thấy họ cũng gian ác như người ngoại.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Liệu con người có thể luôn luôn có tính cách và hành vi tốt (không hoàn hảo) không? Nếu có, thì bằng cách nào? Điều này phù hợp như thế nào với lời tuyên bố của Phao-lô rằng không ai công chính ngoài sự hy sinh của Đấng Christ (Rô-ma 3:9-10)?
NGÀY 2
Chuyên tâm cầu nguyện
Đọc Cô-lô-se 4:2
Hãy chuyên tâm cầu nguyện, tỉnh thức và tạ ơn.
Cô-lô-se 4:2
Người ta thường nói rằng mục đích của cầu nguyện không phải là để ý muốn của chúng ta được thực hiện trên trời, mà là để ý muốn của Đức Chúa Trời được thực hiện trên đất. Cầu nguyện không phải là bảo Chúa phải làm gì hay ban cho điều gì. Cầu nguyện là cầu xin Chúa điều Ngài muốn làm và ban cho, theo ý muốn của Ngài (1 Giăng 5:14-15). Khi đọc Lời Chúa và tương giao với Cha, chúng ta khám phá ra ý muốn của Ngài và sau đó mạnh dạn cầu xin Ngài thực hiện những gì Ngài đã hoạch định. Richard Trench (1807-1886), Tổng Giám mục Dublin, đã nói rất đúng: “Cầu nguyện không phải là vượt qua sự miễn cưỡng của Chúa; mà là nắm lấy sự sẵn lòng của Ngài.”
Dĩ nhiên, chúng ta có thể cầu nguyện trong lòng mà không cần dùng đến lời nói (1 Sa-mu-ên 1:13), nhưng chúng ta vẫn dùng lời nói ngay cả khi không nói ra thành lời. Lời cầu nguyện đích thực trước hết phải xuất phát từ trái tim, bất kể lời nói có được thốt ra hay không.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi cầu nguyện, bạn “tỉnh thức” theo những cách nào? Bạn “biết ơn” theo những cách nào?
NGÀY 3
Dấu hiệu của sự trưởng thành
Đọc Phi-líp 1:6-10
Đây là lời cầu nguyện của tôi: xin cho tình yêu thương của anh em ngày càng chan chứa hơn, trong sự hiểu biết và sự thông sáng sâu xa, để anh em có thể phân biệt được điều gì là tốt nhất, và được tinh sạch, không chỗ trách được cho đến ngày của Đấng Christ.
Phi-líp 1:9-10
Phao-lô tìm thấy niềm vui khi nhớ lại những người bạn ở Phi-líp và trong tình yêu thương ngày càng lớn mạnh của ông dành cho họ. Ông cũng tìm thấy niềm vui khi nhớ đến họ trước ngai ân điển trong lời cầu nguyện.
Đây là lời cầu nguyện cho sự trưởng thành, và Phao-lô bắt đầu bằng tình yêu thương. Ông cầu nguyện để họ có thể trải nghiệm tình yêu thương dồi dào và tình yêu thương sáng suốt. Tình yêu thương Cơ Đốc không mù quáng! Trái tim và lý trí cùng nhau hoạt động để chúng ta có tình yêu thương sáng suốt và sự sáng suốt yêu thương.
Khả năng phân biệt là dấu hiệu của sự trưởng thành. Khi một đứa trẻ tập nói, bé có thể gọi mọi loài động vật bốn chân là “bow-wow”. Nhưng rồi đứa trẻ khám phá ra rằng có mèo, chuột, bò và các loài động vật bốn chân khác.
Một trong những dấu hiệu chắc chắn của sự trưởng thành là biết yêu thương và biết suy xét thấu đáo.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Với những quyết định hàng ngày, bạn có xu hướng tìm kiếm điều tốt đẹp, hay cố gắng tìm kiếm điều gì thực sự tốt nhất?
NGÀY 4
Tránh Bị Lãng Quên
Đọc 1 Giăng 2:17
Thế gian và những dục vọng của nó đều qua đi, nhưng ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.
1 Giăng 2:17
Mọi quốc gia vĩ đại trong lịch sử đều đã suy tàn và cuối cùng bị một quốc gia khác chinh phục. Khoảng mười chín nền văn minh thế giới đã chìm vào quên lãng. Không có lý do gì để chúng ta nghĩ rằng nền văn minh hiện tại của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi. “Tôi thấy sự thay đổi và suy tàn khắp nơi”, Henry F. Lyte (1793-1847) đã viết, và nếu nền văn minh của chúng ta không bị xói mòn bởi sự thay đổi và suy tàn, thì chắc chắn nó sẽ bị cuốn trôi và thay thế bằng một trật tự mới khi Chúa Giê-su tái lâm.
Chậm rãi nhưng không thể tránh khỏi, và có lẽ sớm hơn cả những Cơ đốc nhân chúng ta nghĩ đến, thế gian đang qua đi, nhưng những ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời sẽ còn lại đời đời. Rất lâu sau khi hệ thống thế gian này với nền văn hóa được ca tụng, những triết lý kiêu ngạo, chủ nghĩa duy lý vị kỷ và chủ nghĩa duy vật vô thần của nó bị lãng quên, và rất lâu sau khi hành tinh này được thay thế bằng trời mới đất mới (Khải Huyền 21:1), những tôi tớ trung thành của Đức Chúa Trời sẽ vẫn còn, chia sẻ vinh quang của Đức Chúa Trời cho đến đời đời. Và viễn cảnh này không chỉ giới hạn ở Moody, Spurgeon, Luther, hay Wesley và những người tương tự, mà mở ra cho tất cả mọi tín hữu khiêm nhường. Nếu bạn tin cậy Chúa Giê-su, thì điều đó dành cho bạn. Thật kinh ngạc.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu bạn đang mong đợi được chia sẻ vinh quang của Đức Chúa Trời cho đến đời đời, bạn đang làm gì ngay bây giờ để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ đó?
NGÀY 5
Quyền Tối Thượng và Trách Nhiệm
Đọc Rô-ma 9:14-33
Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Có sự không công bình trong Đức Chúa Trời sao? Chẳng hề như vậy! Vì Ngài phán cùng Môi-se rằng: Ta sẽ làm ơn cho kẻ ta làm ơn, ta sẽ thương xót kẻ ta thương xót.
Rô-ma 9:14-15
Môi-se là người Do Thái; Pha-ra-ôn là người ngoại bang, nhưng cả hai đều là tội nhân. Thực tế, cả hai đều là kẻ giết người! Cả hai đều chứng kiến những phép lạ của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, Môi-se được cứu và Pha-ra-ôn bị hư mất. Pha-ra-ôn là người cai trị, còn Môi-se là nô lệ, nhưng chính Môi-se đã trải nghiệm lòng thương xót và lòng thương xót của Đức Chúa Trời bởi vì Đức Chúa Trời muốn như vậy. Không ai có thể lên án Đức Chúa Trời vì cách Ngài ban ơn thương xót, bởi vì Đức Chúa Trời công chính trong sự phán xét của Ngài (xem Thi Thiên 19:9).
Phao-lô đã viết về quyền tối thượng của Đức Chúa Trời và sau đó là trách nhiệm của con người. Đây là một nghịch lý: Người Do Thái tìm kiếm sự công chính nhưng không tìm thấy, trong khi người ngoại bang, những người không tìm kiếm sự công chính, lại tìm thấy! Lý do là gì? Dân Y-sơ-ra-ên cố gắng được cứu bởi việc làm chứ không phải bởi đức tin. Họ bác bỏ “sự công chính bởi ân điển” và cố gắng làm đẹp lòng Đức Chúa Trời bằng “sự công chính của luật pháp”. Người Do Thái nghĩ rằng người ngoại bang phải vươn lên ngang hàng với dân Y-sơ-ra-ên mới được cứu, trong khi thực tế, người Do Thái phải hạ mình xuống ngang hàng với người ngoại bang mới được cứu.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi bạn không thể hiểu hết công việc của Chúa, bạn làm gì để duy trì đức tin của mình?
Hãy cầu nguyện!
NGÀY 6
Tội lỗi của các thánh đồ
Đọc Hê-bơ-rơ 2:3-9
Sự cứu rỗi này, vốn được Chúa công bố lần đầu tiên, đã được xác nhận cho chúng ta bởi những người đã nghe Ngài.
Hê-bơ-rơ 2:3
Chúng ta có ý tưởng rằng những người tin Chúa ngày nay “dưới ân điển” có thể thoát khỏi bàn tay sửa phạt của Đức Chúa Trời, điều đã được thể hiện rất rõ ràng “dưới luật pháp”. Nhưng ai được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi hỏi nhiều (Lu-ca 12:48). Chúng ta không chỉ nhận được Lời từ Con Đức Chúa Trời, mà Lời đó còn được xác nhận bởi “những dấu kỳ, phép lạ, đủ thứ phép lạ, và sự ban cho của Đức Thánh Linh mà Ngài đã ban cho theo ý muốn Ngài” (Hê-bơ-rơ 2:4). Cụm từ “dấu kỳ và phép lạ” ở đây ám chỉ những phép lạ đã làm chứng cho Lời và xác nhận rằng Lời ấy là thật. Ngày nay, chúng ta đã có Lời Đức Chúa Trời trọn vẹn, nên không cần đến những phép lạ của các sứ đồ nữa. Giờ đây, Đức Chúa Trời làm chứng qua Thánh Linh Ngài bằng Lời Ngài. Đức Thánh Linh cũng ban các ân tứ thuộc linh cho dân sự Đức Chúa Trời để họ có thể phục vụ trong Hội Thánh (1 Cô-rinh-tô 12:1-11).
Tôi thường kể câu chuyện về một vị mục sư đã giảng một loạt bài giảng về “tội lỗi của các thánh đồ”. Ông đã bị một tín đồ khiển trách nghiêm khắc. “Suy cho cùng,” tín đồ đó nói, “tội lỗi trong đời sống của Cơ Đốc nhân khác với tội lỗi trong đời sống của người khác.”
“Phải,” vị mục sư đáp,
“nó còn tệ hơn!”
AMEN!
CẦN SUY NGẪM
Bạn có đồng ý rằng tội lỗi trong đời sống của Cơ Đốc nhân còn tệ hơn tội lỗi trong đời sống của người khác không? Tại sao?
NGÀY 7
Những Tặng Phẩm Của Tấm lòng
Đọc 2 Cô-rinh-tô 8:10-24
Vậy bây giờ, hãy làm trọn công việc, hầu cho lòng sốt sắng của anh em được ứng nghiệm bằng sự hoàn thành công việc.
2 Cô-rinh-tô 8:11
Trong những năm tháng thi hành chức vụ, tôi đã phải chịu đựng nhiều lời kêu gọi dâng hiến. Tôi đã nghe những câu chuyện bi thảm về những nhu cầu không tưởng. Tôi đã phải cố gắng cười nhạo những câu chuyện cười cũ rích được cho là giúp tôi dễ dàng chia tay tiền bạc hơn. Tôi đã bị mắng mỏ, sỉ nhục, và gần như bị đe dọa, và tôi phải thú nhận rằng không một cách tiếp cận nào trong số này từng khiến tôi dâng hiến nhiều hơn dự định.
Ở đây, chúng ta phải cẩn thận đừng nhầm lẫn giữa việc sẵn lòng và việc làm, bởi vì hai điều này phải đi đôi với nhau. Nếu sự sẵn lòng chân thành và theo ý muốn của Đức Chúa Trời, thì phải có sự “hoàn thành” (2 Cô-rinh-tô 8:11; xem Phi-líp 2:12-13). Phao-lô không nói rằng việc sẵn lòng thay thế cho việc làm, bởi vì nó không phải vậy. Nhưng nếu sự dâng hiến của chúng ta được thúc đẩy bởi ân điển, chúng ta sẽ dâng hiến một cách sẵn lòng hơn.
Đức Chúa Trời nhìn thấy “tặng phẩm của tấm lòng” chứ không phải “tặng phẩm của bàn tay”. Nếu tấm lòng muốn dâng hiến nhiều hơn nhưng không thể, Đức Chúa Trời nhìn thấy và ghi nhận điều đó. Nhưng nếu bàn tay dâng hiến nhiều hơn tấm lòng muốn dâng hiến, Đức Chúa Trời ghi nhận những gì trong lòng, bất kể của lễ trong tay có lớn đến đâu.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ về một lần bạn dâng hiến một cách sẵn lòng và một lần bạn dâng hiến một cách miễn cưỡng.
Điều gì đã tạo nên sự khác biệt?
NGÀY 8
Thước Đo
Đọc Phi-líp 3:4-7
Nhưng bất cứ điều gì có lợi cho tôi, giờ đây tôi xem như là mất mát vì cớ Đấng Christ.
Phi-líp 3:7
Mỗi người Do Thái đều có thể tự hào về dòng dõi huyết thống của mình. Một số người Do Thái có thể tự hào về lòng trung thành của họ. Nhưng Phao-lô có thể tự hào về những điều đó cộng với lòng nhiệt thành của ông trong việc bắt bớ hội thánh (xem Phi-líp 3:5-6). Chúng ta có thể tự hỏi: “Làm sao một người chân thành như Sau-lơ người Tạt-sơ lại có thể sai lầm đến vậy?” Câu trả lời rất đơn giản: Ông đã sử dụng sai thước đo!
Giống như viên quan trẻ giàu có (Mác 10:17-22) và người Pha-ri-si trong dụ ngôn của Chúa Giê-su (Lu-ca 18:10-14), Sau-lơ người Tạt-sơ đã so sánh mình với những tiêu chuẩn do con người đặt ra, chứ không phải do Đức Chúa Trời. Về việc tuân thủ những đòi hỏi của luật pháp bên ngoài, Phao-lô đã thành công, nhưng ông không dừng lại để xem xét những tội lỗi bên trong mà mình đang phạm phải.
Khi so sánh bản thân với người khác, Sau-lơ thành Tạt-sơ tự cho mình là công chính. Nhưng một ngày nọ, ông thấy mình được so sánh với Chúa Giê-su Christ! Chính lúc đó, ông đã thay đổi cách đánh giá và giá trị của mình, từ bỏ “sự công chính bởi việc làm” để lấy sự công chính được ban cho bởi Chúa Giê-su Christ (Rô-ma 3:20-24).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể đang bám víu vào điều gì mà tốt hơn nên “xem xét sự mất mát” để tiếp tục tăng trưởng về mặt tâm linh?
NGÀY 9
Lời Chứng của Phao-lô
Đọc 1 Cô-rinh-tô 15:1-28
Vì tôi là người hèn mọn nhất trong các sứ đồ, thậm chí không xứng đáng được gọi là sứ đồ.
1 Cô-rinh-tô 15:9
Một trong những chứng nhân vĩ đại nhất của sự phục sinh chính là Phao-lô, bởi vì khi còn là một người chưa tin, ông đã hoàn toàn tin chắc rằng Chúa Giê-su đã chết. Sự thay đổi triệt để trong cuộc đời ông – một sự thay đổi khiến ông bị bắt bớ và đau khổ – chắc chắn là bằng chứng cho thấy Chúa đã thực sự sống lại từ cõi chết. Phao-lô đã nói rõ rằng sự cứu rỗi của ông hoàn toàn là một hành động của ân điển Đức Chúa Trời.
Những người đọc Phao-lô sẽ nói: “Vâng, chúng tôi đồng ý rằng Chúa Giê-su đã sống lại từ cõi chết.” Rồi Phao-lô sẽ đáp: “Nếu bạn tin điều đó, thì bạn phải tin vào sự phục sinh của tất cả những người đã chết!” Nếu không có sự phục sinh, thì Đấng Christ đã không sống lại. Nếu Ngài không sống lại, thì không có phúc âm nào để rao giảng. Nếu không có phúc âm, thì chúng ta đã tin một cách vô ích, và chúng ta vẫn còn sống trong tội lỗi của mình! Nếu không có sự phục sinh, thì những tín đồ đã chết sẽ không còn hy vọng. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa (1 Cô-rinh-tô 15:12-19)!
Kết luận thật rõ ràng: Tại sao phải là Cơ Đốc nhân nếu chúng ta chỉ có đau khổ trong đời này và không có vinh quang tương lai để mong đợi? Sự phục sinh không chỉ quan trọng; mà còn “quan trọng hàng đầu” (1 Cô-rinh-tô 15:3-4), bởi vì tất cả những gì chúng ta tin đều phụ thuộc vào nó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Niềm hy vọng về sự phục sinh từ cõi chết của bạn có ảnh hưởng gì đến cách bạn sẽ sống hôm nay?
NGÀY 10
Thật là không công bằng
Đọc Truyền Đạo 8:1-13
Vì kẻ có tội làm ác một trăm lần vẫn được trường thọ; dầu vậy, ta biết rằng kẻ kính sợ trước mặt Đức Chúa Trời, sau rốt ắt được phước.
Truyền Đạo 8:12
Nếu không có Chúa, thì chúng ta không còn ai để đổ lỗi ngoài chính mình về những gì xảy ra trên thế giới. Nhưng nếu chúng ta tin vào một Đức Chúa Trời tốt lành và yêu thương, chúng ta phải đối mặt với câu hỏi khó khăn: tại sao lại có quá nhiều đau khổ.
Một số người suy ngẫm về câu hỏi này và cuối cùng trở thành người theo thuyết bất khả tri hoặc vô thần, nhưng khi làm như vậy, họ lại tạo ra một vấn đề hoàn toàn mới: Tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đến từ đâu?
Những người khác giải quyết vấn đề bằng cách nói rằng cái ác chỉ là ảo tưởng và chúng ta không nên lo lắng về nó, hoặc rằng Chúa đang trong quá trình tiến hóa và không thể làm gì nhiều với những bi kịch của cuộc sống. Họ đảm bảo với chúng ta rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi quá trình tiến hóa tiếp diễn. Sa-lô-môn không phủ nhận sự tồn tại của Chúa hay sự hiện hữu của cái ác, cũng không hạn chế quyền năng của Chúa. Sa-lô-môn đã giải quyết vấn đề cái ác bằng cách khẳng định những yếu tố này và nhìn nhận chúng theo đúng góc nhìn của chúng.
Trong những ngày đen tối nhất của Thế chiến II, có người hỏi một người bạn: “Tại sao Chúa không chấm dứt chiến tranh?”. Bạn tôi đã khôn ngoan trả lời: “Bởi vì Ngài không phải là người khơi mào nó ngay từ đầu.” Sa-lô-môn hẳn sẽ đồng ý với câu trả lời đó.
CẦN SUY NGẪM
Bạn đối mặt với sự tồn tại của đau khổ như thế nào?
NGÀY 11
Hãy ra khỏi Ba-by-lôn!
Đọc Ê-sai 45-48
Này, Ta đã luyện ngươi, nhưng không phải như bạc; Ta đã thử nghiệm ngươi trong lò lửa hoạn nạn.
Ê-sai 48:10
Người Do Thái đã trở nên thoải mái và tự mãn trong thời gian bị lưu đày ở Ba-by-lôn. Họ đã nghe theo lời khuyên của Giê-rê-mi (Giê-rê-mi 29:4-7), đã xây nhà, trồng vườn và nuôi dạy con cái; và sẽ không dễ dàng cho họ để thu dọn hành lý và trở về Đất Thánh. Nhưng đó là nơi họ thuộc về.
Nếu họ vâng lời Chúa ngay từ đầu, họ đã được hưởng hòa bình chứ không phải chiến tranh (Ê-sai 48:18-19), nhưng vẫn chưa quá muộn. Ngài đã đặt họ vào lò lửa để luyện lọc và chuẩn bị cho công việc tương lai. “Hãy ra khỏi Ba-by-lôn” là mệnh lệnh của Đức Chúa Trời (câu 20). Đức Chúa Trời đã hứa rằng Ngài sẽ đi trước họ và dọn đường, và họ không có gì phải sợ hãi.
Người ta nghĩ rằng người Do Thái sẽ háo hức trở về quê hương để chứng kiến Đức Chúa Trời làm những điều mới mẻ và vĩ đại cho họ. Nhưng họ đã quen với sự an toàn của cảnh nô lệ và quên mất những thách thức của sự tự do. Hội thánh ngày nay dễ dàng trở nên tự mãn với sự thoải mái và sung túc của mình. Đức Chúa Trời có thể phải đặt chúng ta vào lò lửa để nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta ở đây để làm người phục vụ chứ không phải là người tiêu thụ hay khán giả.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Có khi nào bạn đã có thể tránh được rất nhiều rắc rối nếu bạn vâng lời Chúa ngay từ đầu không?
NGÀY 12
Hy vọng: Sống động
Đọc 1 Phi-e-rơ 5:12
Tôi đã viết thư ngắn gọn cho anh em, khích lệ anh em và làm chứng rằng đây là ân điển thật của Đức Chúa Trời. Hãy đứng vững trong ân điển đó.
1 Perer 5:12
“Còn sống thì còn hy vọng!” Câu nói cổ xưa của người La Mã này vẫn được trích dẫn ngày nay, và giống như hầu hết các câu châm ngôn khác, nó có một phần chân lý nhưng không đảm bảo chắc chắn. Không phải thực tế cuộc sống quyết định hy vọng mà là đức tin của cuộc sống. Một tín đồ Cơ Đốc có “hy vọng sống” (1 Phi-e-rơ 1:3) bởi vì “đức tin và hy vọng của người ấy đặt nơi Đức Chúa Trời” (câu 21). “Hy vọng sống” này là chủ đề chính trong thư thứ nhất của Phi-e-rơ. Ông nói với tất cả các tín đồ: “Hãy hy vọng!”
Tên của tác giả là Si-môn, nhưng Chúa Giê-su đã đổi thành Phi-e-rơ, có nghĩa là “một hòn đá” (Giăng 1:35-42). Từ tương đương trong tiếng Aram của “Phi-e-rơ” là “Sê-pha” (câu 42), vậy Phi-e-rơ là một người có ba tên. Gần năm mươi lần trong Tân Ước, ông được gọi là “Simon”, và thường được gọi là “Simon Phi-e-rơ”. Có lẽ hai cái tên này gợi ý hai bản chất của một Cơ Đốc nhân: một bản chất cũ (Simon) dễ thất bại, và một bản chất mới (Phi-e-rơ) có thể mang lại chiến thắng. Là Si-môn, ông chỉ là một cục đất sét phàm trần, nhưng Chúa Giê-su Christ đã biến ông thành một hòn đá!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Tôi hy vọng điều gì? Hoàn cảnh nào trong cuộc sống của bạn cần hy vọng mới nhất?
NGÀY 13
Hãy (và Luôn) Được Khích Lệ
Đọc II Cô-rinh-tô
Hãy hướng đến sự trọn lành, lắng nghe lời kêu gọi của tôi, hãy đồng tâm nhất trí, sống trong hòa thuận. Đức Chúa Trời của tình yêu thương và bình an sẽ ở cùng anh em.
II Cô-rinh-tô 13:11
Đức Chúa Trời của chúng ta là “Đức Chúa Trời của tình yêu thương và bình an.” Liệu thế gian bên ngoài có thể nhận ra điều đó qua cách chúng ta, những Cơ Đốc nhân, sống và điều hành công việc của Hội Thánh không? “Kìa, họ yêu thương nhau biết bao!” là điều mà thế gian hư mất đã nói về Hội Thánh ban đầu, nhưng đã lâu rồi Hội Thánh mới nhận được lời khen ngợi như vậy. Giống như Cơ Đốc nhân ngày nay, các tín hữu Cô-rinh-tô rất cần những phước lành của ân điển, tình yêu thương và sự hiệp thông. Sự cạnh tranh trong Hội Thánh Cô-rinh-tô, dẫn đến chia rẽ, lẽ ra đã được loại bỏ nếu dân sự chỉ sống bởi ân điển và tình yêu thương của Đức Chúa Trời.
Hội Thánh là một phép lạ, và chỉ có chức vụ phép lạ của Đức Chúa Trời mới có thể duy trì Hội Thánh. Không một kỹ năng, tài năng hay chương trình nào của con người có thể biến Hội Thánh thành những gì Hội Thánh đáng phải có. Chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể làm được điều đó. Nếu mỗi người chúng ta nương tựa vào ân điển của Chúa, bước đi trong tình yêu thương của Đấng Christ và tham gia vào sự thông công của Thánh Linh, thì chúng ta sẽ là một phần của câu trả lời chứ không phải là một phần của vấn đề. Chúng ta sẽ sống trong phước lành này và trở thành một phước lành cho người khác!
Hãy được khích lệ và sau đó khích lệ người khác.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn làm gì để cố gắng xây dựng sự hiệp nhất với các tín hữu khác?
NGÀY 14
Trật tự trong Hội thánh
Đọc 1 Cô-rinh-tô 11:1-16
Tôi muốn anh em nhận ra rằng Đấng Christ là đầu của mọi người nam, người nam là đầu của người nữ, và Đức Chúa Trời là đầu của Đấng Christ.
1 Cô-rinh-tô 11:3
Xã hội Đông phương thời bấy giờ rất ghen tị với phụ nữ. Ngoại trừ gái mại dâm trong đền thờ, phụ nữ đều để tóc dài và trùm khăn kín đầu khi ra ngoài. Việc phụ nữ Cơ Đốc xuất hiện nơi công cộng mà không trùm khăn, chứ đừng nói đến việc cầu nguyện và chia sẻ Lời Chúa trong hội thánh được xem là vừa táo bạo vừa phạm thượng.
Phao-lô tìm cách khôi phục trật tự bằng cách nhắc nhở người Cô-rinh-tô rằng Đức Chúa Trời đã tạo ra sự khác biệt giữa nam và nữ, rằng mỗi người đều có một vị trí thích hợp trong kế hoạch của Ngài. Cũng có những phong tục phù hợp tượng trưng cho những mối quan hệ này và nhắc nhở cả nam lẫn nữ về vị trí đúng đắn của họ trong kế hoạch thiêng liêng. Phao-lô không hề nói, hay thậm chí ám chỉ, rằng sự khác biệt đồng nghĩa với sự bất bình đẳng hay thấp kém. Nếu muốn có hòa bình trong hội thánh, thì phải có một loại trật tự nào đó; và trật tự tất yếu liên quan đến cấp bậc. Tuy nhiên, cấp bậc và phẩm chất là hai điều khác nhau. Đại úy có cấp bậc cao hơn binh nhì, nhưng binh nhì có thể là người tốt hơn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ cảm thấy mình thấp kém hoặc bất bình đẳng ở nhà thờ chưa? Bạn đã làm gì (nếu có) về điều đó?
NGÀY 15
Sứ Đồ
Đọc Ga-la-ti 1:1-10
Phao-lô, một sứ đồ – không được sai phái bởi loài người hay bởi một người nào, nhưng bởi Đức Chúa Jêsus Christ và Đức Chúa Cha, Đấng đã khiến Ngài sống lại từ cõi chết.
Ga-la-ti 1:1
Trong những ngày đầu của Hội Thánh, Đức Chúa Trời đã kêu gọi những người đặc biệt để thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt. Trong số đó có các sứ đồ. Từ “sứ đồ” có nghĩa là “người được sai đi với một sứ mệnh”. Khi thi hành chức vụ trên đất, Chúa Giê-su có nhiều môn đồ (“người học việc”), và từ đó Ngài đã chọn mười hai sứ đồ (Mác 3:13-19). Sau đó, một trong những yêu cầu đối với một sứ đồ là người đó phải chứng kiến sự phục sinh (Công Vụ 1:21-22; 2:32; 3:15).
Sự cải đạo kỳ diệu và sự kêu gọi làm sứ đồ của Phao-lô đã tạo ra một số vấn đề. Ngay từ đầu, ông đã khác biệt với các sứ đồ ban đầu. Kẻ thù của ông nói rằng ông không phải là một sứ đồ chân chính vì lý do này. Phao-lô chỉ ra rằng ông đã được Chúa Giê-su Christ lập làm sứ đồ cũng giống như Mười Hai Sứ Đồ ban đầu. Chức vụ sứ đồ của ông không phải do con người lựa chọn, mà là do sự chỉ định của Đức Chúa Trời.
Nhưng trong chức vụ của mình, Phao-lô có một cơ sở thứ hai cho thẩm quyền: Ông thành lập các hội thánh tại Ga-la-ti. Ông không viết thư cho họ với tư cách một người xa lạ, mà là người đã mang đến cho họ sứ điệp sự sống!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Tại sao “mối quan hệ” lại quan trọng đối với lời tuyên bố về chức vụ sứ đồ của Phao-lô? Các mối quan hệ của bạn ảnh hưởng đến chức vụ của bạn như thế nào?
NGÀY 16
Thờ Hình Tượng
Đọc Cô-lô-se 3:5-11
Vậy, hãy giết chết những gì thuộc về bản chất trần tục của anh em: gian dâm, ô uế, tình dục, ham muốn xấu xa và lòng tham lam, tức là thờ hình tượng.
Cô-lô-se 3:5
Lòng tham lam (hay lòng tham lam trong bản King James) là tội luôn muốn có nhiều hơn, dù là nhiều của cải hay nhiều thú vui. Những người tham lam không bao giờ hài lòng với những gì mình có, và họ thường ghen tị với những gì người khác có. Đây là sự thờ hình tượng, vì lòng tham lam đặt vật chất lên trên Đức Chúa Trời. “Ngươi chớ tham lam” là điều răn cuối cùng trong Mười Điều Răn (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:17). Tuy nhiên, tội này có thể khiến chúng ta vi phạm cả chín điều răn còn lại! Những người tham lam sẽ làm ô danh Đức Chúa Trời, nói dối, trộm cắp, và phạm mọi tội lỗi khác để thỏa mãn những ham muốn tội lỗi của mình.
Liệu các tín đồ trong các hội thánh địa phương có phạm phải những tội lỗi như vậy không? Đáng tiếc là đôi khi họ vẫn phạm phải. Mỗi thư tín Tân Ước được gửi đến các hội thánh địa phương đều đề cập đến những tội lỗi này và cảnh báo về chúng.
Những gì chúng ta mong muốn thường quyết định những gì chúng ta làm. Nếu tôi tạo ra trong con cái mình một sự thèm ăn kẹo, thì tôi phải thỏa mãn sự thèm ăn đó. Nếu chúng trở nên thừa cân và không khỏe mạnh, thì tôi phải thay đổi khẩu vị của chúng, và tôi phải dạy chúng cách thưởng thức những món ăn khác ngoài đồ ngọt. “Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy dựng nên trong con một lòng trong sạch” (Thi Thiên 51:10) nên là lời cầu nguyện của chúng ta.
CẦN SUY NGẪM
Bạn làm gì để ngăn chặn lòng tham vượt khỏi tầm kiểm soát và cản trở sự trưởng thành thuộc linh của bạn?
NGÀY 17
Bí Quyết Thành Công Của Hội Thánh
Đọc 1 Cô-rinh-tô 3:10-23
Chớ tự dối mình. Nếu ai trong anh em tự cho mình là khôn ngoan theo tiêu chuẩn đời này, thì hãy trở nên “dại dột” để được khôn ngoan. A-men.
1 Cô-rinh-tô 3:18
Các mục sư trẻ thường hỏi Tiến sĩ G. Campbell Morgan bí quyết thành công trên bục giảng của ông. Morgan trả lời: “Tôi luôn nói với họ cùng một điều – làm việc; chăm chỉ; và một lần nữa, làm việc!” Morgan ngồi trong phòng làm việc lúc sáu giờ sáng mỗi ngày, đào bới những kho báu từ Kinh Thánh. Những nhà thuyết giáo và giáo viên trường Chúa Nhật lười biếng sẽ phải trả lời nhiều điều trước tòa án của Đấng Christ, và những nhà thuyết giáo và giáo viên ăn cắp tài liệu của người khác thay vì học hỏi và biến nó thành của riêng mình cũng vậy.
Một số tín hữu trong hội thánh cảm thấy sốc khi biết rằng chúng ta không thể quản lý một hội thánh địa phương giống như cách chúng ta điều hành một doanh nghiệp. Điều này không có nghĩa là chúng ta nên bỏ qua các nguyên tắc kinh doanh tốt, nhưng cách vận hành lại hoàn toàn khác. Có một sự khôn ngoan của thế gian này có lợi cho thế gian, nhưng nó sẽ không có lợi cho hội thánh.
Thế gian phụ thuộc vào sự thăng tiến, danh vọng, và ảnh hưởng của tiền bạc và những người quan trọng. Hội thánh phụ thuộc vào sự cầu nguyện, quyền năng của Thánh Linh, sự khiêm nhường, hy sinh và phục vụ. Hội thánh bắt chước thế gian có thể dường như thành công trong chốc lát, nhưng sẽ trở thành tro bụi trong cõi đời đời.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cố gắng bằng cách nào để giúp hội thánh của mình trở nên tốt nhất có thể?
NGÀY 18
Lẽ Thật Trước Hết
Đọc Ga-la-ti 2:1-5
Vấn đề này nảy sinh vì một số anh em giả đã trà trộn vào hàng ngũ chúng ta để do thám sự tự do mà chúng ta có trong Chúa Giê-su Christ và biến chúng ta thành nô lệ.
Ga-la-ti 2:4
Tiếng vọng của Hội nghị Giê-ru-sa-lem được lặp đi lặp lại trong thư của Phao-lô gửi tín hữu Ga-la-ti. Phao-lô đề cập đến “ách nô lệ” (Ga-la-ti 5:1), nhắc nhở chúng ta về lời cảnh báo tương tự của Phi-e-rơ (Công vụ 15:10). Chủ đề về tự do và nô lệ được lặp lại thường xuyên (Ga-la-ti 2:4; 4:3, 9, 21-31; 5:1), cũng như ý tưởng về phép cắt bì (Ga-la-ti 2:3; 5:3-4; 6:12-13). Các Cơ Đốc nhân ngày nay cần trân trọng lại lập trường can đảm mà Phao-lô và các cộng sự của ông đã theo đuổi vì sự tự do của Phúc Âm. Mối quan tâm của Phao-lô là “chân lý của Phúc Âm” (Ga-la-ti 2:5, 14) chứ không phải sự bình an của Hội Thánh. “Bình an bằng mọi giá” không phải là triết lý mục vụ của Phao-lô, và cũng không nên là triết lý của chúng ta.
Kể từ thời Phao-lô, những kẻ thù của ân điển đã cố gắng thêm thắt điều gì đó vào Phúc Âm đơn giản về ân điển của Đức Chúa Trời. Họ nói với chúng ta rằng một người được cứu bởi đức tin nơi Đấng Christ cộng thêm một điều gì đó – việc lành, Mười Điều Răn, phép báp-têm, thành viên hội thánh, nghi lễ tôn giáo, và Phao-lô đã nói rõ rằng những người dạy dỗ này là sai. Thực tế, Phao-lô đã nguyền rủa bất kỳ người nào (con người hay thiên sứ) rao giảng bất kỳ Phúc Âm nào khác ngoài Phúc Âm về ân điển của Đức Chúa Trời. Việc can thiệp vào Phúc Âm là một điều nghiêm trọng.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ bị cám dỗ theo đuổi hòa bình bằng mọi giá thay vì chân lý chưa? Hãy giải thích.
NGÀY 19
Sự hỗn loạn đối kháng với sự cam kết
Đọc 1 Phi-e-rơ 3:1-2
Hỡi những người làm vợ, hãy phục tùng chồng mình, hầu cho nếu có người nào không tin đạo, thì chẳng cần lời nói, cũng có thể được cảm hóa bởi cách cư xử của vợ.
1 Phi-e-rơ 3:1
Khi đang đứng ở quầy tính tiền trong một siêu thị, tôi tình cờ nghe hai người phụ nữ bàn tán về vụ bê bối mới nhất của Hollywood được đăng trên trang nhất của một tờ báo lá cải. Khi nghe, tôi nghĩ: Thật ngu ngốc khi lo lắng về cuộc sống tội lỗi của những thần tượng buổi chiều. Sao lại phải làm rối tung tâm trí mình với những thứ rác rưởi như vậy? Sao không làm quen với những người tử tế và học hỏi từ cuộc sống của họ?
Khi các cặp vợ chồng Cơ Đốc cố gắng bắt chước thế gian và lấy tiêu chuẩn của họ từ Hollywood thay vì từ thiên đàng, thì sẽ có rắc rối trong gia đình. Nhưng nếu cả hai vợ chồng đều noi gương Chúa Giê-su Christ trong sự vâng phục và phục tùng Ngài, cũng như lòng mong muốn phục vụ người khác của Ngài, thì gia đình sẽ có chiến thắng và niềm vui.
Chúng ta không thể noi gương Chúa Kitô nếu trước hết chúng ta không nhận biết Ngài là Cứu Chúa của mình và sau đó quy phục Ngài là Chúa. Chúng ta phải dành thời gian với Ngài mỗi ngày, suy ngẫm Lời Chúa và cầu nguyện; và một cặp vợ chồng Cơ Đốc phải cùng nhau cầu nguyện và tìm cách khích lệ nhau trong đức tin.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn biết cặp đôi nào thể hiện rõ nhất ý nghĩa của tình yêu đích thực? Bạn nghĩ “bí quyết” của họ là gì?
NGÀY 20
Bảo vệ Đức Chúa Trời
Đọc Gióp 34-35
Hỡi những người thông sáng, hãy nghe tôi: Đức Chúa Trời không bao giờ làm điều ác, Đấng Toàn Năng không bao giờ làm điều sai trái.
Gióp 34:10
Thần học (khoa học về Đức Chúa Trời) từng được gọi là “nữ hoàng của các khoa học” vì nó đề cập đến kiến thức quan trọng nhất mà chúng ta có thể có: kiến thức về Đức Chúa Trời. Thần học là một khoa học khó, vì nó là nỗ lực của chúng ta để biết về Điều Không Thể Biết (Rô-ma 11:33-36).
“Bản chất của sự thờ hình tượng,” A. W. Tozer viết, “là việc nuôi dưỡng những suy nghĩ về Đức Chúa Trời không xứng đáng với Ngài.”¹ Vì vậy, bất cứ ai cố gắng giải thích và bênh vực Đấng Toàn Năng phải có tấm lòng khiêm nhường của một người thờ phượng; vì “sự hiểu biết sinh kiêu ngạo, nhưng tình yêu thương gây dựng” (1 Cô-rinh-tô 8:1).
Khi đọc những bài diễn văn của Ê-li-hu, chúng ta có ấn tượng rằng ông không phát triển; ông đang phình to. Chúng ta cũng có ấn tượng rằng tâm trí của những người nghe ông đang lang thang (Gióp 33:1, 31, 33; 34:2, 10, 16). Tuy nhiên, Ê-li-hu nhấn mạnh rằng Đức Chúa Trời là Đấng Tối Cao, và sách Gióp đề cao quyền tối cao của Đức Chúa Trời. Trong cuộc tranh luận, dường như Đức Chúa Trời vắng mặt, nhưng Ngài biết rõ cảm xúc của Gióp và những gì Gióp cùng bạn bè đang nói. Ê-li-hu đã nói đúng: Đức Chúa Trời là Đấng tối cao và không thể làm điều sai trái.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Những câu hỏi thần học nào đã nảy sinh trong quá trình tương tác của bạn với những người hoài nghi hoặc những người theo các tín ngưỡng khác?
NGÀY 21
Không còn là trẻ con nữa
Đọc Rô-ma 14:13-23
Chúng ta hãy thôi xét đoán lẫn nhau. Thay vào đó, hãy quyết tâm không đặt bất cứ vật gì gây vấp ngã hay cản trở trên đường anh em mình.
Rô-ma 14:13
Khi một đứa trẻ bước vào nhà, mọi thứ phải thay đổi. Cha mẹ cẩn thận không để kéo trên ghế hoặc bất cứ thứ gì nguy hiểm trong tầm tay. Nhưng khi đứa trẻ trưởng thành, cha mẹ có thể đối xử với con theo cách trưởng thành hơn.
Những Cơ Đốc nhân trẻ tuổi cần sự thông công để bảo vệ và khích lệ chúng trưởng thành. Nhưng chúng không thể bị đối xử như trẻ con suốt đời. Những Cơ Đốc nhân lớn tuổi hơn phải thể hiện tình yêu thương và sự kiên nhẫn, đồng thời cẩn thận không làm chúng vấp ngã. Tuy nhiên, những Cơ Đốc nhân trẻ tuổi phải “lớn lên trong ân điển và trong sự hiểu biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ” (2 Phi-e-rơ 3:18). Việc hướng mục vụ của một hội thánh địa phương chỉ đến những “Cơ Đốc nhân sơ sinh” sẽ cản trở sự tăng trưởng của họ cũng như mục vụ của những thánh đồ trưởng thành hơn. Người yếu phải học hỏi từ người mạnh, và người mạnh phải yêu thương người yếu. Kết quả sẽ là sự bình an và trưởng thành, làm vinh hiển danh Chúa.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn trưởng thành hơn hay kém trưởng thành hơn những người khác trong các chương trình bạn tham gia? Điều này cho bạn biết gì về vai trò của bạn trong mỗi chương trình đó?
NGÀY 22
Bạn sẽ chọn Thầy nào?
Đọc Cô-lô-se 4:14-18
Người bạn thân thiết của chúng ta, Lu-ca, vị bác sĩ, và Đê-ma gửi lời chào.
Cô-lô-se 4:14
Đê-ma chỉ được nhắc đến ba lần trong các thư của Phao-lô, và ba lần nhắc đến này kể về một câu chuyện buồn. Đầu tiên, Phao-lô gọi ông là “Đê-ma … [một trong] người bạn đồng lao của tôi” và liên hệ ông với ba người tốt – Mác, A-ri-tạc và Lu-ca (Phi-lê-mi 1:24). Sau đó, Phao-lô chỉ gọi ông là “Đê-ma”, không có lời nào đặc biệt để nhận diện hay khen ngợi (Cô-lô-se 4:14). Nhưng trong lần nhắc đến thứ ba, Phao-lô cho chúng ta biết điều gì đã xảy ra với ông: “Đê-ma, vì người ham mê thế gian này, nên đã bỏ rơi ta” (2 Ti-mô-thê 4:10).
Có một thời điểm trong cuộc đời, Giăng Mác đã từ bỏ Phao-lô, nhưng ông đã được chinh phục và phục hồi. Đê-ma đã từ bỏ Phao-lô và dường như không bao giờ được Chúa cứu rỗi. Tội lỗi của ông là “yêu đời này” (2 Ti-mô-thê 4:10). Cơ Đốc nhân ngày nay cũng có thể sa ngã vào thế gian như Đê-ma. Thật dễ dàng để giữ vẻ ngoài tôn giáo, trong khi vẫn luôn sống vì những thứ của thế gian. Đê-ma nghĩ rằng mình có thể phục vụ hai chủ (Ma-thi-ơ 6:24; Lu-ca 16:13), nhưng cuối cùng ông phải đưa ra quyết định; đáng tiếc là ông đã quyết định sai lầm.
Việc Đê-ma từ bỏ Phao-lô chắc hẳn đã khiến Phao-lô rất đau lòng. Nó cũng làm tổn thương công việc của Chúa. Quyết định này làm tổn thương Đê-ma nhất, vì ông đã lãng phí cuộc đời mình vào những điều không thể tồn tại lâu dài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Điều gì thường lôi kéo bạn rời xa đức tin nếu bạn không cẩn thận?
NGÀY 23
Thời Thế, Tốt và Xấu
Đọc Truyền Đạo 7:13-29
Trong ngày thới thạnh hãy vui mừng, trong ngày tai nạn hãy coi chừng; vì Đức Chúa Trời đặt ngày nầy đối với ngày kia, hầu cho người đời chẳng thấy trước đặng điều xảy ra sau mình.
Truyền Đạo 7:14
Đức Chúa Trời cân bằng cuộc sống của chúng ta bằng cách ban cho chúng ta đủ phước lành để chúng ta luôn hạnh phúc và đủ gánh nặng để chúng ta luôn khiêm nhường. Nếu chỉ có phước lành trong tay, chúng ta sẽ ngã ngay, vì vậy Chúa cân bằng phước lành trong tay chúng ta với gánh nặng trên lưng. Điều đó giúp chúng ta vững vàng, và khi chúng ta đầu phục Ngài, Ngài thậm chí có thể biến gánh nặng thành phước lành.
Tại sao Đức Chúa Trời lại thiết lập cuộc sống của chúng ta theo cách này? Câu trả lời rất đơn giản: để ngăn chúng ta nghĩ rằng mình biết hết mọi điều và có thể tự mình quản lý cuộc sống. “Người đời chẳng thấy trước đặng điều xảy ra sau mình” (Truyền Đạo 7:14). Đúng lúc chúng ta nghĩ mình đã có lời giải thích cho mọi việc, Chúa lại thay đổi tình hình, và chúng ta phải vứt bỏ công thức của mình. Đây chính là lúc bạn bè của Gióp đã sai lầm: Họ cố gắng sử dụng một lộ trình cũ để dẫn Gióp vào một hành trình hoàn toàn mới, và Google map đó không phù hợp (Gióp 2:11-37:24). Dù chúng ta có bao nhiêu kinh nghiệm trong đời sống Cơ Đốc, hay đọc bao nhiêu sách, chúng ta vẫn phải bước đi trong đức tin.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Trong những lúc nghịch cảnh, làm thế nào bạn cố gắng nhận ra Chúa đang muốn dạy bạn điều gì?
NGÀY 24
Những Việc Nhỏ
Đọc 1 Ti-mô-thê 6:1-10
Nếu có ai dạy dỗ giáo lý sai lầm, không theo lời khuyên lành mạnh của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta và sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời, thì người ấy là kiêu ngạo và không hiểu biết gì cả.
1 Ti-mô-thê 6:3-4
Dấu hiệu đầu tiên của một giáo sư giả là họ từ chối tuân theo “lời khuyên lành mạnh của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta và sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời” (1 Ti-mô-thê 6:3). Dấu hiệu thứ hai là thái độ của chính người dạy. Thay vì khiêm nhường, một giáo sư giả lại kiêu ngạo, nhưng họ không có gì để kiêu ngạo vì họ chẳng biết gì cả (1 Ti-mô-thê 6:4; xem thêm 1:7). Một tín đồ hiểu Lời Chúa sẽ có một tấm lòng nóng cháy, chứ không phải một cái đầu kiêu ngạo (Lu-ca 24:32; xem thêm Đa-ni-ên 9:1-20). “Ví thử có người dạy dỗ đạo khác, không theo lời có ích của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta và đạo lý theo sự tin kính, 4 thì người đó là lên mình kiêu ngạo, không biết chi hết; nhưng có bịnh hay gạn hỏi, cãi lẫy, bởi đó sanh sự ghen ghét, tranh cạnh, gièm chê, nghi ngờ xấu xa, 5 cùng những lời cãi lẽ hư không của kẻ có lòng hư xấu, thiếu mất lẽ thật, coi sự tin kính như là nguồn lợi vậy” (1 Ti-mô-thê 6:3-5).
Hậu quả của sự dạy dỗ phi tâm linh này là “ghen ghét, tranh cạnh, gièm chê, nghi ngờ xấu xa, cùng những lời cãi lẽ hư không” (1 Ti-mô-thê 6:4-5). Bi kịch của tất cả những điều này là dân sự bị “cướp mất lẽ thật” (câu 5) trong khi họ nghĩ rằng mình đang khám phá ra lẽ thật! Họ nghĩ rằng những cuộc tranh luận hàng tuần trong các buổi nhóm họp, nơi họ trao đổi sự thiếu hiểu biết của mình, là một phương tiện để trưởng thành trong ân điển; trong khi đó, kết quả là mất đi phẩm chất, chứ không phải là sự tiến bộ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Một số vấn đề nhỏ nhặt nào thường trở thành tranh cãi trong hội thánh của bạn? Làm thế nào bạn có thể giúp loại bỏ những điều này?
NGÀY 25
Mùa gặt sắp đến
Đọc Gia-cơ 5:7-9
Hãy xem người nông dân chờ đợi đất đai sinh hoa lợi quý giá và kiên nhẫn chờ đợi mưa thu và mưa xuân. Anh em cũng vậy, hãy kiên nhẫn và bền chí, vì sự tái lâm của Chúa đã gần kề.
Gia-cơ 5:7-8
Nếu một người thiếu kiên nhẫn, thì tốt hơn hết là đừng làm nông dân. Không có mùa màng nào xuất hiện chỉ sau một đêm, và không một người nông dân nào có thể kiểm soát được thời tiết. Họ phải kiên nhẫn với hạt giống và mùa màng, vì cây trồng cần thời gian để phát triển. Một người nông dân Do Thái sẽ cày và gieo hạt vào những tháng mùa thu. Mưa thu sẽ làm đất mềm. Mưa xuân sẽ đến vào tháng Hai hoặc tháng Ba và giúp mùa màng chín muồi. Người nông dân phải chờ đợi nhiều tuần để hạt giống của mình đơm hoa kết trái.
Tại sao ông lại sẵn lòng chờ đợi lâu như vậy? Bởi vì trái cây rất quý giá. Mùa gặt đáng để chờ đợi. Gia-cơ hình dung Cơ Đốc nhân như một người nông dân tâm linh đang tìm kiếm một mùa gặt thuộc linh. Đời sống tâm linh có những mùa giống như đất đai có những mùa. Đôi khi, lòng chúng ta trở nên lạnh lẽo và giá lạnh, và Chúa phải cày xới chúng trước khi Ngài có thể gieo hạt giống. Ngài ban ánh nắng và mưa của lòng nhân từ Ngài để tưới mát và nuôi dưỡng những hạt giống đã gieo, nhưng chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi mùa gặt (Ga-la-ti 6:9-10).
Vậy thì, đây là một bí quyết của sự bền bỉ khi gặp khó khăn: Đức Chúa Trời đang tạo ra một mùa gặt trong cuộc sống của chúng ta.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Những tình huống nào mà bạn thường mất kiên nhẫn nhất?
Tại sao?
NGÀY 26
Tất cả cùng nhau nào!
Đọc 1 Phi-e-rơ 2:4-8
Khi anh em đến với Ngài, là Hòn Đá Sống bị loài người loại bỏ, nhưng được Đức Chúa Trời chọn lựa và quý báu, thì anh em cũng như những viên đá sống, đang được xây dựng nên ngôi nhà thiêng liêng.
Bếp lò bằng Đá.
1 Phi-e-rơ 2:4-5
Một nhà thầu ở Michigan đang xây một ngôi nhà, và việc xây dựng tầng một diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi những người thợ bắt đầu xây tầng hai, họ gặp rắc rối. Không có vật liệu nào từ xưởng gỗ khớp với nhau. Rồi họ phát hiện ra lý do: Họ đang làm việc với hai bộ bản vẽ khác nhau! Sau khi họ bỏ một bản vẽ đi, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, và họ đã xây dựng một ngôi nhà đẹp đẽ.
Thông thường, chúng ta, những Cơ Đốc nhân, cản trở việc xây dựng hội thánh vì chúng ta đang theo đuổi những kế hoạch sai lầm. Khi Sa-lô-môn xây dựng đền thờ của mình, những người thợ của ông đã tuân theo bản vẽ rất cẩn thận đến nỗi mọi thứ đều khớp với nhau trên công trường (1 Các Vua 6:7). Nếu tất cả chúng ta đều tuân theo kế hoạch của Chúa, được ban cho trong Lời Ngài, chúng ta sẽ có thể cùng nhau làm việc mà không có bất hòa và xây dựng Hội thánh của Ngài cho sự vinh hiển của Ngài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ đến những người mà bạn thường xuyên xung đột (hoặc những người mà bạn cố gắng tránh né). Bạn có thể làm gì để cố gắng tạo ra sự hiệp nhất tốt hơn với mỗi người?
NGÀY 27
Chạy vì Sự Sống (Thuộc Linh) của Bạn
Đọc 1 Cô-rinh-tô 9:19-27
Hãy chạy sao cho đạt được giải thưởng.
1 Cô-rinh-tô 9:24
Các vận động viên phải có kỷ luật nếu muốn giành được giải thưởng. Kỷ luật nghĩa là từ bỏ những điều tốt đẹp và tốt hơn để đạt được những điều tốt nhất. Các vận động viên phải chú ý đến chế độ ăn uống cũng như lịch trình ngủ nghỉ của mình. Họ phải mỉm cười và nói “Không, cảm ơn” khi được mời ăn những món tráng miệng béo ngậy hoặc tham dự những bữa tiệc khuya. Ăn uống hay vui chơi không có gì sai, nhưng nếu chúng cản trở mục tiêu cao cả nhất của con người, thì chúng sẽ trở thành vật cản.
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta không chạy đua để lên thiên đàng. Chúng ta ở trong cuộc đua vì đã được cứu bởi đức tin nơi Chúa Giê-su Christ. Chỉ có công dân Hy Lạp mới được phép tham gia các trò chơi, và họ phải tuân thủ luật lệ cả trong quá trình tập luyện lẫn thi đấu; Bất kỳ thí sinh nào bị phát hiện vi phạm quy tắc tập luyện đều bị loại. Vận động viên nổi tiếng Jim Thorpe đã phải trả lại huy chương vàng Olympic của mình vì bị phát hiện từng chơi trong một đội chuyên nghiệp.
Để từ bỏ quyền lợi của mình và có được niềm vui chinh phục những linh hồn hư mất, Phao-lô đã phải tự kỷ luật. Đó chính là điểm nhấn mạnh trong 1 Cô-rinh-tô 9: Quyền hạn (quyền lợi) phải được cân bằng với kỷ luật. Nếu chúng ta muốn phục vụ Chúa và nhận được phần thưởng của Ngài, chúng ta phải trả giá.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Cho đến nay, đời sống tâm linh của bạn đã giống như một cuộc đua như thế nào?
NGÀY 28
Tiếng lạ
Đọc 1 Cô-rinh-tô 14:36-40
Mọi việc nên được thực hiện một cách phù hợp và có trật tự.
1 Cô-rinh-tô 14:40
Ân tứ nói tiếng lạ là khả năng Đức Chúa Trời ban cho để nói một ngôn ngữ đã biết mà người nói chưa từng quen biết trước đó. Mục đích không phải là để chinh phục người hư mất, mà là để gây dựng người đã được cứu. Không phải mọi tín đồ đều có ân tứ này, và ân tứ này cũng không phải là bằng chứng của sự thuộc linh hay kết quả của “phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh.”
Chỉ có ba người được phép nói tiếng lạ trong một buổi nhóm, và họ phải làm theo thứ tự và có người thông dịch. Nếu không có người thông dịch, họ phải im lặng. Ân tứ nói tiên tri là ân tứ cao trọng hơn, nhưng ân tứ nói tiếng lạ không bị xem thường nếu chúng được thực hành theo Kinh Thánh.
Khi công việc nền tảng của các sứ đồ và tiên tri kết thúc, dường như các ân tứ tri thức, tiên tri và nói tiếng lạ không còn cần thiết nữa. “Các lời tiên tri sẽ hết, sự ban cho nói tiếng lạ sẽ thôi, sự thông biết hầu bị bỏ” (1 Cô-rinh-tô 13:8). Chắc chắn Đức Chúa Trời có thể ban ân tứ này ngày nay nếu Ngài muốn, nhưng tôi không sẵn sàng tin rằng mọi trường hợp nói tiếng lạ đều được ban năng lực thiêng liêng. Thật đáng tiếc khi các tín đồ coi tiếng lạ là một bài kiểm tra về sự thông công hoặc thuộc linh. Chúng ta hãy giữ vững các ưu tiên của mình và tập trung vào việc chinh phục những người hư mất và xây dựng hội thánh.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Theo bạn, tại sao Phao-lô lại đưa ra nhiều chỉ dẫn về các quy trình đúng đắn cho việc nói tiếng lạ?
NGÀY 29
Ngai Danh Dự
Đọc Hê-bơ-rơ 8:1-6
Chúng ta có một thầy tế lễ thượng phẩm như vậy, ngồi bên hữu ngai của Đấng Tôn Nghiêm trên trời, và hầu việc trong nơi thánh, tức là đền tạm thật do Chúa dựng nên, chứ không phải do loài người.
Hê-bơ-rơ 8:1-2
Trong đền tạm thời Cựu Ước không có ghế vì công việc của các thầy tế lễ chưa bao giờ hoàn tất. Mỗi lần tế lễ được dâng lên chỉ là một lời nhắc nhở rằng không một tế lễ nào mang lại sự cứu rỗi trọn vẹn. Huyết của các con vật không rửa sạch tội lỗi hay tẩy sạch lương tâm tội lỗi; nó chỉ che phủ tội lỗi cho đến ngày Chúa Giê-su Christ chịu chết để cất tội lỗi thế gian đi (Giăng 1:29).
Tuy nhiên, Chúa Giê-su Christ được ngồi vì công việc của Ngài đã hoàn tất. Ngài đang ngồi bên hữu Đức Chúa Cha. Lẽ thật vĩ đại này đã được giới thiệu vào đầu sách Hê-bơ-rơ (Hê-bơ-rơ 1:3), và sẽ được nhắc lại (10:12; 12:2). Sự lên ngôi này là sự ứng nghiệm lời hứa của Đức Chúa Cha với Đức Chúa Con: “Hãy ngồi bên hữu Ta, cho đến khi Ta đặt kẻ thù nghịch ngươi làm bệ chân cho ngươi” (Thi Thiên 110:1; Hê-bơ-rơ 1:13). Thầy tế lễ thượng phẩm của Y-sơ-ra-ên không những không bao giờ ngồi xuống, mà còn không bao giờ ngồi trên ngai vàng. Chỉ có một thầy tế lễ “theo ban Mên-chi-xê-đéc” mới có thể lên ngôi, vì Mên-chi-xê-đéc vừa là vua vừa là thầy tế lễ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nghĩ về Chúa Giê-su ngự trên thiên đàng, bạn cảm thấy có những lời đảm bảo nào liên quan đến công việc Ngài đã hoàn tất?
NGÀY 30
Mùa gặt
Đọc 2 Cô-rinh-tô 9:1-15
Hãy nhớ điều này: Ai gieo ít thì gặt ít, ai gieo nhiều thì gặt nhiều.
2 Cô-rinh-tô 9:6
Người nông dân gặt hái lợi ích vật chất ngay lập tức khi họ làm việc trên đồng ruộng, nhưng họ phải chờ đến mùa gặt. Những Cơ Đốc nhân được thúc đẩy bởi ân điển sẽ gặt hái được phước lành của sự phong phú cá nhân trong cuộc sống và tính cách của họ, và sự phong phú của họ mang lại lợi ích cho người khác. Kết quả cuối cùng là vinh quang cho Đức Chúa Trời khi người khác tạ ơn Ngài. Phao-lô đã cẩn thận chỉ ra rằng việc ban cho bằng ân điển không mang lại công trạng cho chúng ta; mà mang lại sự tạ ơn cho Đức Chúa Trời. Chúng ta chỉ là những kênh mà qua đó Đức Chúa Trời hoạt động để đáp ứng nhu cầu của người khác.
Đức Chúa Trời làm cho chúng ta phong phú để chúng ta có thể ban cho ngày càng rộng rãi hơn (2 Cô-rinh-tô 9:8-11). Một trong những phước lành của việc ban cho bằng ân điển là niềm vui khi ban cho ngày càng nhiều hơn. Mọi thứ chúng ta có, không chỉ là thu nhập, đều thuộc về Chúa, đều được ban cho Chúa, và được Chúa sử dụng để hoàn thành công việc của Ngài. Chúng ta được giàu có trong mọi sự nhờ Ngài và nhờ những người khác. Ban ơn nghĩa là chúng ta thực sự tin rằng Chúa là Đấng Ban Cho vĩ đại, và chúng ta sử dụng nguồn lực vật chất và tinh thần của mình một cách phù hợp. Chúng ta không thể cho đi nhiều hơn Chúa!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi bạn dâng hiến cho hội thánh, bạn muốn thấy kết quả rõ ràng (và có lẽ là ngay lập tức) ở mức độ nào? Điều này nói lên điều gì về động lực dâng hiến của bạn?
NGÀY 31
Không vì tiền bạc
Đọc 1 Cô-rinh-tô 9:1-18
Vậy thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi rao giảng Tin Lành, tôi rao giảng miễn phí, và không lạm dụng quyền lợi của mình.
1 Cô-rinh-tô 9:18
Thế gian chưa được cứu tin rằng hầu hết các nhà truyền giáo đều dính líu đến “những trò lừa đảo tôn giáo” để lấy tiền của những người vô tội. Chắc chắn có những người “lợi dụng” tôn giáo để bóc lột và kiểm soát người khác.
Nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng không có điều gì chúng ta làm trong chức vụ của mình tạo ấn tượng rằng chúng ta thuộc về số đó.
Một thái độ sai lầm về tiền bạc đã cản trở Phúc Âm ngay từ những ngày đầu của Hội Thánh. Si-môn, thuật sĩ, nghĩ rằng ông ta có thể mua ân tứ Đức Thánh Linh bằng tiền bạc (Công vụ 8:18-24). A-na-nia và Sa-phi-ra yêu tiền bạc hơn chân lý, và Đức Chúa Trời đã giết họ (5:1-10).
Trong mười tám năm, Tiến sĩ H. A. Ironside đã phục vụ với tư cách là mục sư của Hội thánh Moody ở Chicago. Lần đầu tiên tôi nghe ông công bố một khoản dâng hiến, ông nói: “Chúng tôi xin dân sự Chúa hãy dâng hiến rộng rãi. Nếu bạn chưa tin Chúa Giê-su Christ, chúng tôi không yêu cầu bạn dâng hiến. Chúng tôi có một món quà dành cho bạn – sự sống đời đời qua đức tin nơi Đấng Christ!” Ông nói rõ rằng khoản dâng hiến này là dành cho các tín hữu, kẻo những người chưa được cứu trong hội thánh vấp ngã vì tiền bạc và chối bỏ Phúc Âm.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Tiền bạc có thể thúc đẩy sự nghiệp Phúc Âm như thế nào? Nó có thể trở thành một trở ngại như thế nào?
NGÀY 32
Những Thông Điệp Hỗn Hợp
Đọc Gia-cơ 3:9-17
Từ cùng một miệng mà phát ra cả lời khen ngợi lẫn lời nguyền rủa. Hỡi anh em, điều này không nên xảy ra.
Gia-cơ 3:10
Nếu bạn và tôi muốn có những lưỡi vui thích, thì chúng ta phải gặp gỡ Chúa mỗi ngày và học hỏi từ Ngài. Chúng ta phải đặt “gốc rễ thuộc linh” của mình sâu vào Lời Ngài. Chúng ta phải cầu nguyện, suy ngẫm và để Đức Thánh Linh lấp đầy lòng chúng ta bằng tình yêu thương và lẽ thật của Đức Chúa Trời.
Nhưng Gia-cơ đã đưa ra một lời cảnh báo: Một dòng suối không thể chảy ra hai thứ nước, và một cây không thể sinh hai loại trái khác nhau (Gia-cơ 3:11-12). Chúng ta mong đợi dòng suối luôn tuôn chảy nước ngọt.
Nếu lưỡi không nhất quán, thì có điều gì đó không ổn trong lòng. Tôi nghe nói về một Cơ Đốc nhân tự xưng đã nổi giận trong công việc và buông ra những lời lẽ khá gay gắt. Ngượng ngùng, anh quay sang người bạn đồng hành và nói: “Tôi không biết tại sao tôi lại nói thế. Nó thực sự không ở trong tôi.” Người bạn đồng hành của anh đã khôn ngoan đáp lại: “Nó phải ở trong anh, nếu không nó không thể ra khỏi anh.”
Cái lưỡi ngợi khen Đức Chúa Cha, rồi lại quay lại nguyền rủa loài người được tạo dựng theo hình ảnh Đức Chúa Trời (Gia-cơ 3:9), đang rất cần một liều thuốc thuộc linh.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ về những lời nhận xét của bạn dành cho người khác hôm nay. Bao nhiêu phần trăm trong số đó là những lời nhận xét “nước ngọt”? Bao nhiêu phần trăm là những lời nhận xét “nước mặn” (hoặc cay đắng)?
NGÀY 33
Tốt hơn một
Đọc Truyền Đạo 4:7-16
Hai người hơn một, vì họ được công giá tốt cho công việc của mình.
Truyền Đạo 4:9
Hai người chắc chắn tốt hơn một khi làm việc, vì hai người có thể làm được nhiều việc hơn. Ngay cả khi họ chia nhau lợi nhuận, họ vẫn được công giá tốt hơn cho công sức của mình so với khi họ làm việc một mình. Hai người tốt hơn khi đi bộ. “Nếu người này sa ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa ngã, không có ai đỡ mình lên” (Truyền Đạo 4:10). Đường xá ở Palestine không được trải nhựa hay san phẳng, và có rất nhiều đá ngầm trong đồng ruộng. Ngay cả những lữ khách giàu kinh nghiệm nhất cũng có thể vấp ngã. Thật tuyệt vời khi có một người bạn có thể giúp họ đứng dậy.
Hai người tốt hơn một khi nói đến sự ấm áp (câu 11). Hai lữ khách cắm trại, hoặc thậm chí ở trong sân của một quán trọ công cộng, sẽ cảm thấy cái lạnh của đêm Palestine và cần hơi ấm của nhau để được an ủi.
Cuối cùng, hai người tốt hơn một người khi nói đến an ninh, đặc biệt là vào ban đêm (câu 12). Đi một mình rất nguy hiểm, dù ngày hay đêm; hầu hết mọi người đi theo nhóm để kết bạn và an toàn. Nếu hai người tốt hơn một người, thì ba người sẽ còn tốt hơn nữa. Sa-lô-môn không chỉ nghĩ đến số lượng; ông còn nghĩ đến sự hiệp nhất của ba sợi dây bện lại với nhau (câu 12)—một bức tranh đẹp đẽ về tình bạn!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Gần đây bạn đã làm gì để giúp công việc của ai đó dễ dàng hơn một chút?
NGÀY 34
Sự Thờ Phượng Đáng Ngạc Nhiên
Đọc Gióp 1:20-22
Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; nguyện danh Đức Giê-hô-va được ngợi khen.
Gióp 1:21
Thiên binh và âm phủ đều dõi theo xem Gióp sẽ phản ứng thế nào trước sự mất mát của cải và con cái. Ông bày tỏ nỗi đau buồn theo cách bình thường của ngày hôm đó, vì Đức Chúa Trời mong đợi chúng ta là con người (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13). Suy cho cùng, ngay cả Chúa Giê-su cũng khóc (Giăng 11:35). Nhưng rồi Gióp đã thờ phượng Đức Chúa Trời và thốt lên một lời tuyên bố đức tin sâu sắc (Gióp 1:21).
Trước hết, ông nhìn lại lúc mới sinh: “Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ.” Rồi Gióp nhìn về cái chết của mình: “Và tôi cũng sẽ trần truồng mà ra đi.” Ông sẽ không trở về lòng mẹ, vì điều đó là không thể. Ông sẽ đến “Mẹ Đất”, được chôn cất, và trở về bụi đất. Không có gì ông có được từ lúc sinh ra đến lúc chết có thể theo ông sang thế giới bên kia.
Cuối cùng, Gióp ngước mắt lên và thốt lên một lời tuyên bố đức tin tuyệt vời: “Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!” Thay vì nguyền rủa Đức Chúa Trời, như Sa-tan đã bảo Gióp sẽ làm (Gióp 1:9-11), ông đã ngợi khen Chúa! Cần có đức tin thật sự để thốt lên giữa nỗi đau buồn và thống khổ: “Đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có nghĩ rằng việc Gióp thờ phượng trong thảm kịch lớn của ông cho thấy ông đang chối bỏ hoàn cảnh của mình không? Hãy giải thích.
NGÀY 35
Suy ngẫm nhóm
Đọc 1 Cô-rinh-tô 14:26-35
Đức Chúa Trời không phải là Đức Chúa Trời của sự hỗn loạn, nhưng là Đức Chúa Trời của sự hòa bình.
1 Cô-rinh-tô 14:33
Chúng ta phải dùng Lời Chúa để kiểm chứng mọi sứ điệp mình nghe, cầu xin Đức Thánh Linh hướng dẫn. Có những giáo sư giả trên thế gian, và chúng ta phải cảnh giác (1 Giăng 4:1). Nhưng ngay cả những giáo sư và nhà truyền giáo chân chính cũng đôi khi mắc sai lầm. Mỗi người chúng ta phải đánh giá sứ điệp và áp dụng vào lòng mình (Công vụ 17:11).
Các buổi nhóm họp công khai của chúng ta mang tính trang trọng hơn so với hội thánh ban đầu, vì vậy chúng ta không cần phải lo lắng về thứ tự của buổi nhóm. Nhưng trong các buổi nhóm họp thân mật hơn, chúng ta cần quan tâm đến nhau và duy trì trật tự. Tôi nhớ có lần tham dự một buổi nhóm làm chứng, một phụ nữ đã dành bốn mươi phút để kể lại một trải nghiệm nhàm chán và kết quả là đã phá hỏng tinh thần của buổi nhóm.
Nhà truyền giáo D. L. Moody đang hướng dẫn một buổi nhóm và yêu cầu một người đàn ông cầu nguyện. Lợi dụng cơ hội, người đàn ông đó cứ cầu nguyện mãi. Cảm thấy lời cầu nguyện đang phá hỏng buổi nhóm thay vì ban phước lành, Moody lên tiếng: “Trong khi chờ đợi anh em chúng ta cầu nguyện xong, chúng ta hãy hát một bài thánh ca!” Những người phụ trách các buổi nhóm họp chung cần có sự sáng suốt và lòng can đảm.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu bạn là một chuyên gia tư vấn chuyên nghiệp cho hội thánh, bạn sẽ đưa ra những gợi ý khách quan nào cho mục sư của mình để cải thiện các buổi thờ phượng tại nhà thờ?
NGÀY 36
Bước tới Tri thức
Đọc Truyền đạo 8:14-17
Ta thấy rằng trong tất cả công việc của Đức Chúa Trời, con người không thể khám phá việc xảy ra dưới mặt trời. Cho dù con người khó nhọc tìm kiếm cũng không khám phá nổi, và càng nỗ lực chừng nào, người khôn ngoan biết rằng người sẽ không thể khám phá được.
Truyền đạo 8:17
Trải qua nhiều ngày tháng khó khăn và những đêm mất ngủ, Nhà Truyền giáo đã miệt mài nghiên cứu những bí ẩn của cuộc sống. Ông đi đến kết luận rằng ” con người không thể khám phá/hiểu thấu việc xảy ra dưới mặt trời ” (câu 17). Có lẽ chúng ta có thể giải được một câu đố nào đó, nhưng không ai trong chúng ta có thể hiểu thấu toàn bộ sự vật.
Sử gia Will Durant đã khảo sát lịch sử nhân loại trong bộ sách nhiều tập Story of Civilization của mình và đi đến kết luận rằng “kiến thức của chúng ta chỉ là một ảo ảnh đang dần phai mờ trong sa mạc mênh mông của sự ngu dốt.”
Tất nhiên, không nên lấy sự thật này làm cái cớ cho sự ngu ngốc. “Những điều bí mật thuộc về Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta; nhưng những điều được bày tỏ thuộc về chúng ta và con cháu chúng ta đời đời, để chúng ta vâng giữ mọi lời của luật pháp này” (Phục Truyền Luật Lệ Ký 29:29). Đức Chúa Trời không đòi hỏi chúng ta phải biết những điều không thể biết, nhưng Ngài mong đợi chúng ta học hỏi tất cả những gì có thể biết và vâng theo những gì Ngài dạy.
Thú nhận sự thiếu hiểu biết là bước đầu tiên hướng tới sự hiểu biết. “Người nào nghĩ mình biết điều gì đó thì chưa biết như người ấy nên biết” (1 Cô-rinh-tô 8:2). Người muốn học hỏi lẽ thật của Đức Chúa Trời phải có lòng trung thực và khiêm nhường.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn thường suy ngẫm về những điều bí ẩn nào của cuộc sống?