Trang Chủ TRANG CHỦ NGƯỜI KHÔN NGOAN

NGƯỜI KHÔN NGOAN

1025
0
SHARE

Giu-đa nguyên là một chiến sĩ trong binh đoàn thiện chiến của vua Sa-lô-môn. Hai năm trước đây vì vi phạm kỷ luật, anh ta buộc phải trở về quê và hành nghề thợ săn trong một khu rừng hoang dã cách nhà không xa.

Phi-líp, một nông dân phúc hậu là người hàng xóm của Giu-đa.

Giu-đa nuôi một đàn chó săn rất hung dữ, chúng thường nhảy qua hàng rào rượt đuổi, cắn xé đàn cừu của Phi-líp. Phi-líp rất buồn, anh ta nói chuyện nhẹ nhàng với Giu-đa và đề nghị Giu-đa phải có một cách nào đó ngăn cản đàn chó dữ.

Giu-đa ậm ừ cho qua chuyện, nhưng rồi mọi việc cũng không có gì thay đổi. Thỉnh thoảng đàn chó vẫn tấn công đàn cừu. Phi-líp ngậm ngùi nhìn những con cừu của mình  trở thành đồ chơi cho lũ chó săn.

Nhiều lần nói chuyện với Giu-đa không thành công, Phi-líp tìm đường vào hoàng cung và gặp vua Sa-lô-môn tấu trình về việc này.  Nhà vua chăm chú lắng nghe câu chuyện và nói với Phi-líp:

-Ta có thể  phạt người thợ săn Giu-đa về tội đã để cho lũ chó cắn xé những con cừu của ngươi, và ra lệnh anh ta nhốt đàn chó vào chuồng. Nhưng làm như vậy anh ta sẽ trở thành kẻ thù của ngươi. Ngươi muốn có một người hàng xóm tốt hay là một kẻ thù làm láng giềng của ngươi?

-Tâu bệ hạ. Dĩ nhiên tôi muốn sống bên cạnh một người hàng xóm tốt.

-Được rồi ta rất vui khi nghe câu trả lời của nhà ngươi. Bây giờ ngươi hãy về nhà và làm theo những gì ta gợi ý cho ngươi. Hy vọng ngươi sẽ có một người hàng xóm tốt.

Vua Sa-lô-môn tư vấn và hướng dẫn Phi-líp cách đối đãi với người thợ săn Giu-đa.

Phi-líp trở về nhà, ông bắt hai con cừu tốt nhất đem tặng cho hai đứa con trai của người hàng xóm. Những đứa trẻ này rất thích các con cừu dễ thương xinh đẹp và chúng nó yêu cầu người cha Giu-đa xích đàn chó lại  để an toàn cho các con cừu.

Giu-đa thương các con mình, ông lập tức xích đàn chó vào những cọc cây trong sân nhà.

Cảm kích trước tính cách hào phóng của Phi-líp, Giu-đa đem đến gia đình Phi-líp những “món quà trả lễ” là những miếng thịt săn mà ông ta có được sau mỗi lần đi săn.

Phi-líp cũng thường tặng cho Giu-đa những nông sản trong vườn nhà của mình. Hai người trở thành bạn tốt của nhau.

 

Cuộc sống êm đềm trôi, tình bạn của họ dường như rất tốt đẹp.

Nhưng sự đời không đơn giản chút nào. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Bốn năm sau đó.

Người thợ săn Giu-đa đứng trên phòng cao của mình vào một buổi chiều tà và nhìn sang nhà Phi-líp. Tình cờ ông trông thấy Ra-chên, vợ Phi-líp đang tắm trong một phòng tắm không có mái ở bên trên. Lại thêm một chuyện rắc rối khác đây!

Trong lúc ấy Phi-líp từ trong sân vườn nhìn lên phòng cao của nhà hàng xóm cũng ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt say đắm của Giu-đa khi nhìn Ra-chên tắm. Phi-líp giựt mình và bối rối…

Đêm đó Giu-đa không ngủ được vì hình ảnh của nàng Ra-chên. Ông nằm mơ và nhìn thấy những đường cong tuyệt hảo trên thân thể người phụ nữ xinh đẹp này.  Đã hai năm nay, ông sống cảnh phòng không gối chiếc từ ngày vợ ông vĩnh viễn ra đi vì một căn bệnh hiểm nghèo.

Giu-đa tìm cách chiếm đoạt Ra-chên. Những năm trước đây ông đã từng bị sa thải khỏi đội kị binh của nhà vua cũng vì tội cưỡng dâm người khác. Giờ đây ông vẫn chứng nào tật nấy. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời.

Người nông dân hiền lành Phi-líp cũng rất nhạy cảm với những gì diễn ra chung quanh mình. Một lần nữa ông tìm đến vua Sa-lô-môn trình bày sự việc để xin một lời khuyên bảo khôn ngoan:

Tâu đức vua, câu chuyện trước đây của tôi đã được giải quyết êm thắm. Nhưng bây giờ phát sinh ra một vấn đề khác với ông bạn hàng xóm như thế này …..

Phi-líp kể lại toàn bộ câu chuyện cho vua Sa-lô-môn nghe.

Sa-lô-môn lúc bấy giờ đã già, và sự khôn ngoan của nhà vua dĩ nhiên là có giới hạn.

Nhà vua hỏi Phi-líp:

– Tại sao ngươi không làm cái phòng tắm cho vợ ngươi thật kín kẽ?

– Thưa đức vua, trước đó phòng tắm của vợ tôi vốn kín đáo, nhưng mái che bên trên chỉ bị hư trong tháng vừa qua, và tôi chưa kịp sửa chữa thì xảy ra sự cố đáng tiếc này.

Vua Sa-lô-môn đăm chiêu suy nghĩ, ông nhớ lại chuyện ngày xưa của cha ông. …

Tám mươi năm về trước, phụ vương của Sa-lô-môn là Đa-vít cũng đã từng nhìn từ trên nóc đền hoàng cung một người phụ nữ tắm bên dưới và rồi phạm tội. Sa-lô-môn chính là tác phẩm từ cái nhìn của vua cha Đa-vít lúc đó. Bây giờ đến lượt người thợ săn Giu-đa!

 

Lịch sử luôn luôn tái diễn!

(Trong một giới hạn nào đó thì những câu chuyện trong lịch sử thường lập đi lập lại với những hoàn cảnh khác nhau, nhưng nguyên nhân của nó chỉ có một!)

Vua Sa-lô-môn tự nói với chính mình: “Thật trớ trêu, cha của ta cũng đã từng nhìn một người phụ nữ tắm, và ông ấy đã không thắng được cám dỗ chết người này. Bây giờ ta phải khuyên Phi-líp thế nào đây?”

Sa-lô-môn của tuổi  bảy mươi lăm là một Sa-lô-môn khác với những năm về trước. Bên cạnh ông bây giờ có quá nhiều vợ và ông còn xây các miếu thờ hình tượng cho những người vợ ngoại quốc của ông. Sự thành công, khôn ngoan và vinh quang của Sa-lô-môn trong quá khứ không thể bào chữa cho những sai trật của ông lúc cuối đời.

Vua Sa-lô-môn miễn cưỡng nói với Phi-líp:

-Có lẽ chỉ còn một cách là ngươi âm thầm bán nhà và di chuyển đến một nơi khác.

-Thưa đức vua, cách này rất khó cho tôi. Vì gia đình tôi đã sống ở đây từ những ngày rất xa xưa. Tôi đã quen với vườn cây, gia súc của mình. Làm sao tôi có thể dễ dàng dời đến một nơi khác được?

-Nếu ngươi nói thế thì ta cũng đành bó tay. Thôi thì ngươi hãy đóng cửa giữ gìn vợ mình, và nhớ là không được rời xa nàng nửa bước.

Phi-líp buồn bã ra về, trong lòng ông không ngớt băn khoăn: “Làm sao để ta có thể không rời Ra-chên nửa bước? Gã thợ săn này thật là một nỗi phiền phức cho ta”.

Sau khi Phi-líp rời hoàng cung, vua Sa-lô-môn suy nghĩ mông lung. Trong đầu ông hiện lên sáu chữ: Lịch sử luôn luôn tái diễn. Ông biết Giu-đa sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy được Ra-chên. Nhưng giờ đây nhà vua bất lực, ông không có kế sách nào hay để giúp đỡ Phi-líp. Sự khôn ngoan tuyệt vời của ông trong những năm về trước không dùng được vào lúc này.

Điều gì đến rồi cũng phải đến. Giu-đa vốn có cái đầu lạnh và trái tim rạo rực lửa tình, người thợ săn này vắt óc suy nghĩ để chiếm hữu thân thể Ra-chên. Sau nhiều ngày suy nghĩ, một kế hoạch thâm hiểm được hình thành trong đầu người cựu chiến binh dày dạn….

Ra-chên lúc ấy là mẹ của hai đứa con còn nhỏ, đứa lớn nhất chỉ mới sáu tuổi. Nàng đẹp rực rỡ như một bông hoa huệ trong đồng nội mà bất kỳ họa sĩ nào cũng nghiêng mình ngưỡng mộ!

 

Vào một ngày đẹp trời, khi vụ mùa thu hoạch nông sản vừa xong, Giu-đa sang chơi bên nhà Phi-líp với một ý đồ được che giấu. Sau khi uống xong ly rượu nho của Phi-líp mời, Giu-đa đề nghị:

-Vụ mùa thu hoạch lúa mì đã qua, ngày mai anh có thể cùng tôi lên rừng săn bắn. Tôi sẽ chỉ cho anh cách sử dụng cung tên để hạ những con mồi.

Phi-líp điềm đạm:

-Tôi chỉ là một nông dân, không thích hợp với việc săn bắn. Xin anh cho tôi từ chối lời đề nghị này.

-Ồ, anh cứ xem như đây là một chuyến đi chơi ngoài trời vậy. Nếu anh không thích chuyện săn bắn, anh cũng có thể  lên núi tham quan một lần để biết thế nào là cảnh hùng vĩ của núi rừng.

Giu-đa còn dùng những lời lẽ khéo léo khác để thuyết phục Phi-líp cùng đi với anh ta. Và cuối cùng Phi-líp miễn cưỡng nhận lời.

Sáng hôm sau cả hai lên đường. Phi-líp không biết rằng đó là một ngày định mệnh của mình.

Giu-đa liên tục bắn hạ những thú rừng, Phi-líp giúp đỡ người bạn hàng xóm mang vác các “chiến lợi phẩm” trên suốt chặng đường. Đến một sườn đồi kia, bất ngờ Giu-đa xô ngã Phi-líp xuống một vực thẳm lởm chởm đá bên dưới. Phi-líp rơi tự do và trút hơi thở cuối cùng dưới vực thẳm.

Điều này có vẻ giống như một tai nạn nghề nghiệp, nhưng nó là một kịch bản đã được tính toán chi ly của Giu-đa.

Vì muốn có Ra-chên, Giu-đa đã lên kế hoạch giết chết Phi-líp. Một lần nữa lịch sử được tái diễn! (Vua Đa-vít cũng đã từng dùng thủ đoạn trừ khử U-ri để được Bát-sê-ba trong quá khứ).

Không có ai đứng ra điều tra xét hỏi về cái chết của Phi-líp. Mọi người trong làng cũng có ý xầm xì thế này thế kia. Nhưng rồi với thời gian mọi việc nhanh chóng đi qua.

Hai năm sau, kể từ ngày Phi-líp qua đời. Giu-đa không khó khăn lắm để có được Ra-chên.

Trên đây là luận văn của Gia-cơ,  một học sinh năm cuối bậc Trung học tại thành phố Giê-ru-sa-lem. Đề của bài luận như thế này: Hãy nói về một giai thoại trong Cựu Ước chứng minh cho mệnh đề: “Lịch Sử Luôn Luôn Tái Diễn”.

Học sinh Gia-cơ nhận được điểm bảy trên mười cho bài luận của mình kèm lời phê của giáo viên: Mặc dù có những điểm chưa hoàn hảo, nhưng cấu trúc câu chuyện mạch lạc, đã chứng minh được yêu cầu của đề.

Dĩ nhiên là vậy, nhưng điều quan trọng hơn chính là bài học ẩn mình trong câu chuyện cho mọi người, nhất là những Cơ đốc nhân.

                                                                       TƯỜNG VI    

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên