ĂN NĂN
Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành (Mác 1:15).
Một trong những lý do cản trở nhiều người đến với Cứu Chúa Giê-su chính là tội lỗi. Tội lỗi đã làm cho con người xa cách Chúa. Tội lỗi đã làm cho con người chỉ thấy mình đúng, chứ không bao giờ thấy mình sai.
Người ta nói, tôi ăn ngay ở lành. Tôi sống tử tế. Tôi không giết người. Tôi không trộm cướp. Sao nói tôi là người có tội. Suy nghĩ và quan điểm ấy không sai. Đó là tiêu chuẩn về đạo đức của con người. Mà đạo đức của loài người khác với đạo đức của Đức Chúa Trời. Khác xa lắm.
MS Tôn Thất Bình kể, có một phụ nữ nghe ông giảng, và đồng ý tin Chúa. Khi ông hướng dẫn cô ấy cầu nguyện tiếp nhận Chúa. Ông cầu nguyện trước, cô theo lời MS cầu nguyện sau. Tới chỗ, xin Chúa tha tội cho con. Cô im lặng. Ông nhắc lại, xin Chúa tha tội cho con. Cô vẫn làm thinh.
Ông dừng lại, và nghĩ rằng cần phải giải thích thêm cho cô hiểu về tội lỗi. Nhưng hỏi câu gì liên quan đến tội lỗi, cô cũng xác nhận mình vô tội. Ông hỏi, cô làm nghề gì? Cô nói, hồi ở Việt Nam, con làm trong chánh phủ. Ông hỏi, cô có bao giờ ăn hối lộ, hay ăn cắp tiền của nhà nước không? Cô cúi đầu nói nhỏ: Có. Có nhiều lần. Nhưng đó chỉ là cách chúng con phải làm trong cơ chế ấy mà thôi.
MS Bình hỏi, cô có nghĩ ăn cắp tiền như vậy là tội lỗi không? Cô nói, dạ không. Vì đó là tiền của chính phủ, chứ không phải là tiền của riêng ai. Rồi cô nói thêm, không phải mình con, mà ai ai cũng làm như vậy. Tiền của nhà nước mà, con không lấy, cũng có người khác lấy.
MS Bình lấy Kinh Thánh ra, nhờ cô đọc câu nầy: Ngươi chớ nhận của hối lộ, vì của hối lộ làm mờ mắt người thượng trí, và làm mất duyên do của kẻ công bình (Xuất Ê-díp-tô 23:8).
Không cần định nghĩ, ai cũng biết của hối lộ là thế nào rồi. Hối lộ làm bại hoại người ngay. Hối lộ bẻ cong công lý. Hối lộ làm khốn khổ dân chúng.
Chỉ có chức, có quyền, người ta mới mang của hối lộ đến. Và chỉ có mục đích không trong sáng, người ta mới mang của cải, tiền bạc tới để hối lộ cho người cầm quyền mà thôi. Hối lộ cũng giống như ăn cắp của công. Dùng quyền lực để đánh cắp của cải người khác. Mà, ông bà mình nói, ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt.
Dĩ nhiên là cô ấy chấp nhận mình có tội, và ăn năn tin nhận Chúa Giê-su. Chỉ có người ăn năn mới thấy mình có tội. Chỉ có người ăn năn mới được tha thứ. Chỉ có người ăn năn mới được Chúa biến cải. Và, chỉ có người ăn năn mới cảm nhận lòng mình bình an.
Ngay sau khi làm phép báp-têm, Chúa Giê-su đến xứ Ga-li-lê để giảng Tin Lành. Chúa bắt đầu từ tội lỗi. Chúa nói thẳng với người Do Thái, Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành (Mác 1:15).
Chúa Giê-su nói về tội lỗi nhiều hơn bất cứ điều gì, đó chính là nan đề của con người. Nếu bạn và tôi cậy ơn Chúa nói thẳng, nói thật về tình trạng của họ, Đức Thánh Linh sẽ cáo trách, và tôi tin rằng, sự cáo trách của Chúa sẽ lớn hơn lòng tự ái của người nghe.
Không có sự ăn năn nào đâu, cho đến khi họ biết mình có tội. Người cha nghiêm khắc có thể là người cha thiếu tâm lý, nhưng chắc chắn ông là người muốn con mình hướng thiện, sống tốt, sống ngay thẳng.
Nói cho người khác biết họ có tội, tức là bạn đã can đảm, bạn đã chấp nhận bị người khác có thể hiểu nhầm, nhưng trong mắt Đức Chúa Trời, bạn là người yêu thương người hư mất.
Quan trọng hơn, hãy giúp cho người khác biết mình hư mất, xa cách Chúa, chống nghịch Chúa; để họ ăn năn, quay về với Chúa. Người có tội cần ăn năn. Chỉ có ăn năn mới được Chúa cứu. Được Chúa cứu mới có bình an, có phước hạnh, có sự sáng, và có sự sống.
Mục sư Ân Điển