Người đề lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la. Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu rỗi? Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Công vụ 16:29-31
Thật là một câu hỏi ngẫu nhiên của người đề lao hỏi hai người tù. Tuy nhiên những người bị giam này không chỉ là hai tù nhân.
Phao-lô và Si-la đã bị các chủ của đứa đầy tớ gái mắc quỉ ám bắt, họ bị đưa “đến các thượng quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối loạn thành ta; ấy là người Giu-đa, dạy dỗ các thói tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng ta là người Rô-ma. Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn. Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề lao phải canh giờ cho nghiêm nhặt” (Công. 16:20-23).
Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm khác đều nghe (câu 25). Hành động lạ lùng này của hai sứ đồ đã làm cho một trận động đất xảy ra, các xiềng xích của tù nhân bị phá hủy, nhưng họ không vì thế mà chạy trốn khỏi ngục. Và cuối cùng người đề lao chạy đến với Phao-lô và Si-la trong tình trạng sợ hãi, và thưa rằng: Các chúa ôi, tôi phải làm gì cho được cứu rỗi?
Khi chúng ta thờ phượng, hát ngợi khen Chúa như Phao-lô và Si-la ở giữa những đau đớn, mất mát, sợ hãi, không chắc chắn, bệnh tật, hoặc cái chết – mọi người nhận thấy. Khi chúng ta chúc tụng Chúa vì Ngài ban cho những gì lòng chúng ta ao ước hoặc thậm chí lấy đi một vài điều quí giá từ chúng ta – những người khác ghi nhận điều này.
Đức Chúa Trời có thể khiến lời khen ngợi của chúng ta lay động trong lòng của những người khác, và chúng ta có thể tìm thấy tiếng nói của họ hòa cùng với sự thờ phượng chân thành của chúng ta đối với một Đức Chúa Trời chân thật.
“TÔI THỜ PHƯỢNG ĐỨC CHÚA TRỜI VÌ NGÀI LÀ AI VÀ NHỮNG GÌ NGÀI ĐÃ LÀM CHO TÔI.”
Admin