Trang Chủ TRANG CHỦ Chúa Tiền Định Cho Tôi?

Chúa Tiền Định Cho Tôi?

611
0
SHARE

 

Phải chăng Đức Chúa Trời đã định trước cho một số người phải chịu phán xét đời đời giống như cách Ngài đã định trước cho một số người để được cứu?

Như đã lưu ý, Kinh Thánh dạy rằng khi thực hiện quyền tể trị của Ngài, Đức Chúa Trời đã chọn một số cá nhân nhất định để khiến họ tin và được cứu. Khi chọn một số người để khiến họ tin, có phải Ngài đã định trước để những người khác không tin và bị phán xét chăng? Điều này có vẻ không công bình và trái ngược với lòng thương xót của Chúa. Câu hỏi cuối cùng đối với học viên Kinh thánh là liệu giáo lý này có nền tảng Kinh Thánh hay không.

Như một thợ gốm có quyền trên đất sét của mình, Đức Chúa Trời có toàn quyền trên các tạo vật của Ngài (Rô-ma 9:19-24). Từ cùng một đống đất sét, Ngài có quyền làm ra “hạng bình để dùng việc sang trọng” và “hạng khác để dùng việc hèn hạ sao.” Một số là “đối tượng của cơn thạnh nộ Ngài—sắm sẵn cho sự hủy diệt,” còn những kẻ khác thành “đối tượng của lòng thương xót Ngài, là những kẻ định sẵn cho sự vinh hiển” (9:21-23). Hình thái động từ ‘đầu phục’ được dịch sang tiếng Anh “sắm sửa” có thể được phiên dịch thành “sắm sửa họ,” ngụ ý đến sự tham gia lâu dài và trách nhiệm khai trình. Hay nói một cách khác, động từ này có thể được hiểu là chỉ về hành động của Đức Chúa Trời định sẵn cho một số người phải bị hủy diệt. Trong phép so sánh tương tự của Phao-lô khi nói đến người thợ gốm, vị sứ đồ viết, “Người thợ gốm há chẳng có quyền trên đất sét, cùng trong một đống mà làm ra hạng bình để dùng việc sang trọng, lại hạng khác để dùng việc hèn hạ sao?” (Rô-ma 9:21).

Nhiều phân đoạn Kinh thánh dường như ủng hộ quan điểm thứ hai: Xuất Ê-díp-tô ký 4:21; Châm ngôn 16:4; Ê-sa 6:9-10; 1 Phi-e-rơ 2:8; và Giu-đe 4. Nhưng ở đây chúng ta phải thận trọng. Trong khi Đức Chúa Trời đứng đằng sau vận mệnh của cả những người được chọn và những người không được chọn, Ngài có thể không làm theo cùng một cách. Khi Phao-lô sử dụng katartizt (“sắm sẵn”) trong Rô-ma 9:22 để nói về những người không được chọn, ông đã không đề cập cụ thể đến Chúa như là chủ thể như khi ông viết về số phận của những người được chọn trong 9:23. Sự khác biệt là tinh tế nhưng đầy ý nghĩa. Trong khi Đức Chúa Trời có quyền tối cao đối với vận mệnh của cả những người được chọn và không được chọn, Ngài không đứng sau số phận của những người không được chọn giống như cách mà Ngài đứng sau những người được chọn. Vấn đề nằm ở chỗ “tiền định kép” là nó đưa ra ý tưởng rằng hai tiền định có tính chất ngang nhau, trong khi thật ra thì không phải vậy. Sự khác biệt quan trọng này được xác nhận trong Rô-ma 6:23 nơi hình phạt được coi là “tiền công” kiếm được trong khi sự sống đời đời được coi là “sự ban cho nhưng không.” Đức Chúa Trời chọn một số người để họ được cứu (sự tuyển chọn), nhưng Ngài bỏ qua những người khác vì tội lỗi của họ; họ phải trả tiền công cho tội lỗi và do đó phải chịu “định sẵn cho sự hủy diệt.”

Như vậy, mỗi người phải chịu trách nhiệm cho linh hồn mình. “Đức Chúa Trời muốn mọi người được cứu và đạt đến sự hiểu biết lẽ thật.” (1 Ti-mô-thê 2:4) Trước tòa chung thẩm, không một ai có thể nói: Vì Chúa đã định cho tôi phải bị hủy diệt, nên tôi có muốn được cứu cũng không được.

“Vì hễ ai kêu cầu danh Chúa, thì sẽ được cứu.” Rô-ma 10:13

trích từ UNDERSTANDING CHRISTIAN THEOLOGY

translated by VMI

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên