Viện bảo tàng bị trộm, nhiều bức tranh quý không cánh mà bay. Sau khi điều tra, cảnh sát kết luận vụ trộm này không phải do một người mà là cả băng nhóm thực hiện, ít ra chúng phải có 4 – 5 tên.
Chúng phá hỏng hệ thống báo động, mở khóa bảo hiểm, lại còn trang bị xe tiếp ứng nữa. Thế nhưng bọn chúng làm rất gọn gàng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi được đài truyền hình phỏng vấn, giám đốc viện bảo tàng đã trả lời: “13 món bị đánh cắp đều được xếp vào hạng mục tài sản quý giá nhất của viện bảo tàng, đặc biệt là chiếc nhẫn kim cương có một không hai trên thế giới, ngay cả những chuyên gia sưu tầm châu báu sành sỏi nhất cũng không bao giờ sở hữu được nó, nhưng giờ thì nó đã lọt ra ngoài mất rồi!”
Ông lớn tiếng nhắc đi nhắc lại:
– Chiếc nhẫn kim cương đó rất quý, giá trị của nó phải nói là vô cùng lớn !
Vài ngày sau khi đài truyền hình phát sóng buổi phỏng vấn này, cảnh sát đã phá được vụ án, tóm gọn cả băng cướp.
Băng cướp tuy đã lên kế hoạch tận tường, không để lại dấu vết gì, nhưng do nội bộ bất hòa, chống đối nhau nên cuối cùng bại lộ. Một tên trong bọn bị thương, nằm trên giường đã cung khai hết mọi chuyện:
“Lúc ấy tôi và một người nữa cùng đột nhập vào, chúng tôi chỉ cuỗm đi 12 bức tranh chứ không hề đánh cắp chiếc nhẫn nào cả, nhưng mấy tên đứng canh bên ngoài không tin, cứ buộc chúng tôi phải đưa chiếc nhẫn ấy ra, ngay cả cái thằng cùng vào với tôi cũng cho rằng tôi đã ẵm trọn một mình” – Anh ta khổ sở phân trần: “Tôi không lấy ! Tôi không lấy ! Mọi người phải tin tôi chứ !”
“Tôi tin anh!” Giám đốc viện bảo tàng nói sau khi nhận lại đủ 12 bức tranh. Ông mỉm cười, mắt lấp lánh: “Cảm ơn Thượng đế, 12 bức tranh đã trở về nguyên vẹn. Còn chiếc nhẫn hả? Ở chỗ chúng tôi làm gì có chiếc nhẫn nào ! Chẳng qua tôi nhất thời nói nhầm đấy thôi”.
Danh bất chính thì ngôn bất thuận – Người ta luôn tin vào lời nói của chính nhân chứ không hề tin lời kẻ bất chính.
–
Chúc bình an