Trang Chủ LỜI CHỨNG CÁ NHÂN CẬU BÉ ĐI PHÁT TRUYỀN ĐẠO ĐƠN

CẬU BÉ ĐI PHÁT TRUYỀN ĐẠO ĐƠN

509
0
SHARE
TODAY IT’S TIME… 

 

The little boy put on his clothes for the cold and then told his father:

 

“Ok dad I’m ready.”

 

His Dad, the pastor, said: “Ready for what?”

 

“Dad, it’s time to go outside and distribute our flyers.”

 

Dad replied: “Son, it’s very cold outside and it’s drizzling.”

 

The child looked surprised at his father and said: “But dad, people need to know about God even on rainy days.”

 

Dad replied, “Son, I’m not going outside in this weather.”

 

With despair, the child said: “Dad, can I go alone? Please!”

 

His father waited for a moment and then said: “Son, you can go. Here’s the flyers, be careful.”

 

“Thank you dad!”

 

And with this, the son went out into the rain. The 11-Year-old walked all the streets of the village, handing out the flyers to the people he saw.

 

After 2 hours walking in the rain and cold and with his last flyer in his hand, he stopped at a corner to see if he saw someone to give the flyer to, but the streets were totally deserted. Then he turned to the first house he saw, walked to the front door, rang the bell several times and waited, but no one came out.

 

Finally the boy turned to leave… but something stopped him. The child turned back to the door and began to ring the bell and pound the door strongly with his knuckles. He kept waiting. Finally the door was opened gently.

 

A lady came out with a very sad look and gently asked:

 

“What can I do for you, son?

 

With radiant eyes and a bright smile the child said:

 

“Lady, I’m sorry if I upset you, but I just want to tell you that God really loves you and that I came to give you my last flyer, which talks about God and His great love.

The boy then gave her the flyer.

 

She just said, “Thank you, son, God bless you!”

 

 

Well, next Sunday morning, the pastor was in the pulpit and when the service began he asked:

 

“Does someone have a testimony or something they want to share?”

 

Gently, in the back row of the church, an older lady stood up. When she started talking, a radiant and glorious look sprouted from her eyes:

 

“Nobody in this church knows me. I have never been here, even last Sunday I was not Christian.

My husband died a while ago leaving me totally alone in this world. Last Sunday was a particularly cold and rainy day, and it was also in my heart; that on that day I came to the end of the road, since I had no hope and didn’t want to live anymore.

 

Then I took a chair and a rope and went up to the attic of my house. I tied a noose and the other end of the rope to the rafters of the roof; then I climbed onto the chair and put the rope around my neck.

 

I then stood on the chair, so alone and heartbroken, I was about to throw myself off the chair, when suddenly I heard the loud sound of the door being knocked.

 

So I thought: “I’ll wait for a minute and whoever it is will go”

 

I waited and waited, but the door knocking was getting louder and louder every time. It got so loud that I couldn’t ignore it anymore.

 

So I wondered, who could it be?

 

No one ever comes close to my door or comes to visit me!

 

I released the rope from my neck and went to the door, while the bell was still ringing and the door was still being knocked on.

 

When I opened the door, I couldn’t believe what my eyes saw, in front of my door was the most radiant and angelic child I’ve ever seen.

 

He’s smile, ohhh, I can never describe it! The words that came out of his mouth made my heart, dead so long ago, come back to life, when he said with the VOICE OF CHERUB: “Lady, I just want to tell you that God really loves you”

 

“When the little angel disappeared between the cold and the rain, I closed my door and read every word of the flyer.

 

Then I went to the attic to remove the chair and rope.

 

I didn’t need them anymore. As you see. Now I am a happy daughter of the King.

 

Since the direction of the boy, when he left, was to this church, I came personally say thank you to that little angel of God who came just in time and, in fact, to rescue my life from an eternity in hell. And replaced it with an eternity in God’s presence. ”

 

Everyone cried in the church.

 

 

 

 

The Pastor came down from the pulpit to the first bench of the front, where the little angel was sitting; he took his son in his arms and cried uncontrollably.

 

 

 

 

 

 

Don’t let this message die of cold; after reading it, pass it on to others.

 

Remember, God’s message can make a big difference in someone’s life, never be afraid to spread it.

 

Can I get an AMEN?

ĐẾN GIỜ ĐI PHÁT TRUYỀN ĐẠO ĐƠN 

 

Bên ngoài thời tiết lạnh, cậu bé mặc quần áo ấm vào người rồi nói với bố:

 

“Bố ơi, con đã sẵn sàng.”

Bố của nó là một mục sư, hỏi: “Sẵn sàng để làm gì?”

 

“Bố ơi, đã đến lúc ra ngoài và phân phát các tờ rơi của chúng ta.”

Bố trả lời: “Con trai, bên ngoài trời rất lạnh và mưa phùn.”

 

Cậu bé ngạc nhiên nhìn bố và nói: “Nhưng bố à, mọi người cần biết về Đức Chúa Trời ngay cả trong những ngày mưa.”

 

Bố trả lời: “Con ơi, bố không có dự tính đi ra ngoài trong thời tiết này.”

 

Với nỗi thất vọng, cậu bé nói: “Bố ơi, vậy hãy cho phép con đi một mình?”

 

Ông bố đợi một lúc rồi nói: “Con trai, con có thể đi. Đây là tờ rơi, hãy cẩn thận.”

 

“Cảm ơn bố!”

 

Cầm trên tay những truyền đạo đơn, cậu bé  đi ra ngoài dưới  mưa. Cậu bé 11 tuổi đi khắp các dãy phố trong khu vực, phát tờ rơi cho những người mà nó gặp.

 

 

Sau 2 tiếng đồng hồ đi bộ dưới trời mưa và lạnh, với tờ rơi cuối cùng trên tay, nó dừng lại ở một góc đường để xem có ai mà nó có thể phát tờ rơi này, nhưng đường phố vắng tanh. Sau đó, nó quay vào ngôi nhà đầu tiên được nhìn thấy, bước đến cửa trước, bấm chuông nhiều lần và chờ đợi, nhưng không có ai trả lời.

 

Cuối cùng cậu bé cũng quay lưng bỏ đi … nhưng có điều gì đó đã ngăn nó lại. Cậu bé quay lại cửa, bấm chuông và đập cửa thật mạnh bằng các đốt ngón tay. Nó tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng.

 

Một phụ nữ bước ra với vẻ mặt rất buồn và nhẹ nhàng hỏi:

 

“Tôi có thể giúp gì cho con, con trai?

 

Với đôi mắt rạng rỡ và nụ cười tươi sáng, cậu bé nói:

 

“Thưa bà, con xin lỗi nếu làm bà buồn, nhưng con chỉ muốn nói với bà rằng Đức Chúa Trời thực sự yêu bà và con đến để đưa cho bà tờ rơi cuối cùng của con hôm nay, trong đó nói về Chúa và tình yêu vĩ đại của Ngài.

Cậu bé đưa cho người phụ nữ tờ rơi.

 

Người phụ nữ nói, “Cảm ơn con trai, Chúa ban phước cho con!”

 

Và rồi, sáng Chủ nhật sau đó, vị mục sư ở trên bục giảng, khi buổi lễ bắt đầu, ông hỏi:

 

“Có ai muốn làm chứng hoặc chia sẻ điều gì để cảm tạ Chúa?”

Ở hàng ghế sau của nhà thờ, một phụ nữ lớn tuổi nhẹ nhàng đứng lên. Khi bà bắt đầu nói, một ánh nhìn rạng rỡ và tươi sáng hiện lên từ đôi mắt của bà:

“Không ai trong nhà thờ này biết tôi. Tôi chưa bao giờ đến đây, tôi không phải là Cơ-đốc nhân.

Chồng tôi đã  ra đi  trước đây để lại tôi hoàn toàn cô đơn trên thế giới này. Chủ nhật tuần trước là một ngày mưa và rất lạnh. Tấm lòng tôi tan vỡ, và tôi tự nói với mình, hôm nay tôi đã đến cuối con đường, tôi không còn gì hy vọng gì và không muốn sống nữa.

 

 

Sau đó, tôi lấy một chiếc ghế và một sợi dây thừng và đi lên căn gác của nhà tôi. Tôi buộc một chiếc thòng lọng và đầu dây còn lại vào xà nhà của mái nhà; sau đó tôi leo lên ghế và quàng dây vào cổ.

 

 

Sau đó tôi đứng trên ghế, cô đơn và đau lòng, tôi định ném mình khỏi ghế, thì đột nhiên tôi nghe có ai đó đang gõ cửa dồn dập.

 

Vì vậy, tôi nghĩ: “Tôi sẽ đợi một phút và người gõ cửa sẽ rời đi.”

 

Tôi chờ đợi và đợi, nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc một to hơn. Nó ồn ào đến mức tôi không thể làm ngơ được nữa.

 

 

Vì vậy, tôi tự hỏi, ai thế nhỉ?

 

Đã lâu rồi, không có ai đến trước cửa nhà tôi hoặc đến thăm tôi!

 

Tôi buông sợi dây ra khỏi cổ và đi ra cửa, trong khi chuông vẫn kêu và cửa vẫn bị gõ.

 

 

Khi tôi mở cửa bước ra, tôi không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, trước cửa nhà tôi là một cậu bé rạng rỡ và tươi sáng như thiên sứ mà tôi từng thấy.

 

Nụ cười của thằng bé, ôi chao, tôi không bao giờ có thể diễn tả được! Những lời thốt ra từ miệng của nó khiến tấm lòng tôi, đã chết từ rất lâu rồi được sống lại, khi nó nói rất hồn nhiên: “Thưa bà, con chỉ muốn nói với bà rằng Chúa thực sự yêu bà.”

 

Khi thiên thần nhỏ biến mất giữa thời tiết lạnh và cơn mưa, tôi đóng cửa và đọc từng chữ trên tờ truyền đạo đơn.

 

Sau đó tôi lên gác để tháo sợi dây thừng và dọn cái ghế đi.

 

 

Tôi không cần chúng nữa. Như quí vị thấy đấy. Bây giờ tôi là một đứa con gái hạnh phúc của Vua thiên thượng.
Tôi đã nhận được sự hướng dẫn từ cậu bé thiên thần, hôm nay tôi đến đây, trong ngôi nhà thờ này để cảm ơn Chúa, Ngài đã gửi một thiên thần nhỏ đến giải cứu tôi khỏi tận cùng địa ngục, nơi mà tôi tưởng như chắc chắn sẽ rơi vào. và thay thế điều đó bằng cõi vĩnh hằng với sự hiện diện của Ngài.”

 

 

Mọi người trong hội thánh đều khóc.

 

Mục sư từ bục giảng đi xuống băng ghế đầu tiên phía trước, nơi thiên sứ nhỏ đang ngồi; ông ôm cậu con trai vào lòng và khóc không ngớt.

 

 

 

 

 

Đừng để thông điệp này chết vì  tấm lòng băng giá; sau khi đọc, hãy chuyển cho người khác.

 

Hãy nhớ rằng, thông điệp của Đức Chúa Trời có thể tạo nên sự khác biệt lớn trong cuộc đời của một ai đó, đừng bao giờ ngần ngại lan truyền nó.

 

Tôi có thể nhận được một lời Amen của bạn?

Admin

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên