
NGÀY 31
Tội lỗi của con người
Giê-hô-va Đức Chúa Trời gọi người và phán rằng: “Ngươi ở đâu?” Người thưa: “Con nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ, vì con trần truồng, nên ẩn mình.”
-Sáng Thế Ký 3:9-10
Việc Đức Chúa Trời là thánh khiết đặt ra một vấn đề cho chúng ta, bởi vì một chủ đề khác trong Cựu Ước là tội lỗi của con người. Có một hố sâu ngăn cách về mặt đạo đức giữa Đức Chúa Trời thánh khiết và con người tội lỗi, bắt đầu từ vườn Địa Đàng và tiếp tục cho đến ngày nay.
John Ortberg đã minh họa một cách sống động về cách mà những lựa chọn hàng ngày của bạn và tôi cho thấy chiều sâu của hố sâu đó. Ông viết: “Một doanh nhân trên đường đi làm thủ tục vào một phòng trọ vào đêm khuya. Anh ta biết loại phim nào đang có sẵn trong phòng. Trước tiên, anh ta phải cầu nguyện: ‘Lạy Chúa, xin đừng nhìn con.'”
“Một bà mẹ hay nổi nóng quyết định mắng con vì quá bực bội. Trước tiên, bà
cầu nguyện: ‘Lạy Chúa, xin đừng nhìn con.”
“Một giám đốc sắp sửa làm tăng chi phí-
“Một nhân viên cố tình làm xấu mặt đồng nghiệp-
“Một học sinh nhìn bài thi của người khác-
“Một tín đồ nhà thờ mong chờ cơ hội được buôn chuyện-
“Trước tiên, bà phải cầu nguyện.
Dĩ nhiên, chúng ta không nói ra điều đó. Có lẽ chúng ta thậm chí còn không thừa nhận điều đó với chính mình. Nhưng đó là lựa chọn của tấm lòng chúng ta:
“Lạy Chúa, xin đừng nhìn con.”1
Kể từ vườn Địa Đàng, chúng ta đã cố gắng che giấu tội lỗi của mình khỏi Chúa, tìm cách nào đó để che đậy tội lỗi. Nhưng Chúa trong sự thánh khiết của Ngài không thể chỉ nhìn đi chỗ khác và giả vờ không nhìn thấy tội lỗi của chúng ta. Tội lỗi của chúng ta ngăn cách chúng ta với Đức Chúa Trời thánh khiết.
TỘI LỖI CỦA CHÚNG TA LÀM CHÚNG TA XA ĐỨC CHÚA TRỜI THÁNH THIỆN.
Khi nào bạn đã cố gắng che giấu tội lỗi của mình khỏi Chúa? Kết quả là gì?
Tội lỗi của chúng ta ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta với Chúa như thế nào?
Lạy Chúa, con biết con không thể che giấu tội lỗi của mình khỏi Ngài. Xin cho con thay vào đó, đưa ra những lựa chọn đẹp lòng Ngài, dựa trên lòng thương xót mà Ngài đã dành cho con.
NGÀY 32
Hành Động Bất Tuân Đầu Tiên
Con rắn nói với người nữ: “Hai ngươi chẳng chết đâu! Nhưng Đức Chúa Trời biết rằng ngày nào hai ngươi ăn trái cây đó, mắt mình sẽ mở ra, và hai ngươi sẽ nên như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.”
-Sáng Thế Ký 3:4-5
Hố sâu ngăn cách về mặt đạo đức giữa Đức Chúa Trời thánh khiết và loài người tội lỗi bắt đầu từ vườn Địa Đàng. Đức Chúa Trời phán với A-đam và Ê-va: “Các ngươi có thể ăn bất cứ cây nào mình muốn, trừ một cây.” Nhưng Sa-tan đã sử dụng một chiến lược mà hắn vẫn dùng ngày nay để lừa dối loài người: hắn khiến A-đam và Ê-va tập trung vào điều duy nhất mà Đức Chúa Trời phán rằng họ không được phép làm, thay vì tất cả những điều Ngài đã ban cho họ.
Đầu tiên, Sa-tan khiến họ nghi ngờ lời Đức Chúa Trời, hỏi: “Đức Chúa Trời có phán sao?” (Sáng Thế Ký 3:1). Sau đó, hắn tấn công vào bản chất của Đức Chúa Trời, cho rằng Đức Chúa Trời đang cố gắng cướp đoạt của họ của sự ứng nghiệm đích thực: “Đức Chúa Trời biết rằng ngày nào các ngươi ăn trái cây đó, mắt các ngươi sẽ mở ra, và các ngươi sẽ nên như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác” (câu 5).
Có người đã nói rằng mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ sự khinh miệt Đức Chúa Trời. Nói cách khác, chúng ta nghĩ rằng Đức Chúa Trời không đáng tin cậy, hoặc Ngài đang cố gắng ngăn cản điều tốt đẹp khỏi cuộc sống của chúng ta; do đó, chúng ta phải làm điều tốt nhất cho mình. Đó là sự cám dỗ mà Sa-tan đã dùng trong vườn Ê-đen, và đó cũng chính là sự cám dỗ mà hắn đang giăng ra trước mắt bạn và tôi ngày nay.
Thật không may, Ê-va đã mắc bẫy: “Người nữ thấy trái cây đó bộ ăn ngon, trông đẹp mắt, lại đáng quý vì làm cho mình khôn ngoan, bèn hái ăn, rồi trao cho chồng đang ở đó, chồng cũng ăn” (câu 6). Và hành động bất tuân duy nhất đó đã dẫn đến hậu quả đời đời.
HỐ SÂU NGĂN CÁCH GIỮA ĐỨC CHÚA TRỜI THÁNH THIỆN VÀ CON NGƯỜI TỘI LỖI BẮT ĐẦU TỪ VƯỜN ĐỊA ĐÀNG.
Bạn có đồng ý rằng mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ sự khinh miệt Đức Chúa Trời không? Tại sao có hoặc tại sao không?
Sự cám dỗ của Satan trong vườn Địa Đàng có điểm gì giống với sự cám dỗ từ chối sự độc quyền của Chúa Kitô?
Lạy Chúa, xin hãy dò xét lòng con và nhổ tận gốc mọi sự khinh miệt đối với Ngài và các điều răn của Ngài. Xin giúp con vượt qua cám dỗ và vâng lời Ngài mỗi ngày.
NGÀY 33
Tình trạng tâm linh thật sự của chúng ta
Bởi một người mà tội lỗi đã vào thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người, vì mọi người đều đã phạm tội.
-Rô-ma 5:12
Bạn đã bao giờ tự hỏi: “Tội lỗi của A-đam và Ê-va có gì to tát?” Trong Rô-ma 5:12, Phao-lô đã giải thích hành động không vâng lời đó có ý nghĩa gì đối với chúng ta: “Bởi một người mà tội lỗi đã vào thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người, vì mọi người đều đã phạm tội.” Vì sự không vâng lời của A-đam và Ê-va, tội lỗi đã lan tràn như một loại vi-rút trong toàn thể nhân loại, và cùng với tội lỗi là sự chết – sự phân rẽ về mặt tâm linh với Đức Chúa Trời.
Mỗi giờ mỗi ngày, chúng ta chứng minh rằng mình đã thừa hưởng vi-rút tội lỗi, phải không? G. K. Chesterton đã viết: “Nguyên thủy Tội lỗi… là phần duy nhất trong thần học Cơ Đốc thực sự có thể được chứng minh” bởi vì chúng ta “có thể nhìn thấy [nó] trên đường phố.”
Bạn có thể nói, “Ồ, tôi không tệ đến thế.” Vấn đề với kết luận đó là: bạn và tôi không đủ trình độ để chẩn đoán tình trạng tâm linh của mình. Vài năm trước, tôi đã sinh thiết một khối polyp. Tôi có thể bỏ qua nó và nói, “Nó chỉ là một khối polyp nhỏ. Không sao cả.” Nhưng chẩn đoán đó sẽ vô nghĩa vì tôi không phải là bác sĩ và do đó không đủ trình độ để biết tình trạng sức khỏe thực sự của mình.
Thật không may, Chúa đã thực hiện một cuộc sinh thiết về tình trạng con người, và kết quả không tốt. Đây là những gì Ngài đã viết trên “biểu đồ” của chúng ta: “Đức Giê-hô-va thấy sự gian ác của loài người trên mặt đất rất nhiều, và các ý tưởng của lòng họ chỉ toàn là xấu xa luôn” (Sáng thế ký 6:5). Chúng ta có một khối u ác tính trong tâm hồn dẫn đến sự chết đời đời. Đó là lý do tại sao tội lỗi của A-đam và Ê-va là một vấn đề lớn.
MỖI GIỜ TRONG MỖI NGÀY CHÚNG TA CHỨNG MINH RẰNG CHÚNG TA ĐÃ THỪA HƯỞNG DI TRUYỀN VIRUS TỘI LỖI.
Bạn thấy bằng chứng nào cho thấy chúng ta đã thừa hưởng vi-rút tội lỗi từ A-đam và Ê-va?
Tội lỗi của chúng ta ảnh hưởng như thế nào đến cách chúng ta đến với Chúa?
Lạy Chúa, con không khỏi buồn rầu trước sự đổ vỡ mà con thấy trong thế giới xung quanh. Con mong chờ ngày mà toàn thể tạo vật sẽ được cứu chuộc khỏi quyền lực của tội lỗi và sự chết. Xin hãy đến, Chúa Jêsus ơi!
NGÀY 34
Sự suy đồi toàn diện của loài người
Chúng đã bại hoại, chúng đã làm những điều gớm ghiếc; chẳng có ai làm điều lành.
-Thi Thiên 14:1
Các nhà thần học gọi tình trạng tội lỗi của con người là “sự suy đồi toàn diện.” Chúng ta nhăn mặt khi nói điều đó bởi vì nó làm tổn thương lòng tự trọng của chúng ta khi nói rằng chúng ta hoàn toàn suy đồi. Chúng ta nhìn xung quanh và tự hỏi, “Có những người không phải là Cơ Đốc nhân mà vẫn làm điều lành. Làm sao chúng ta có thể nói rằng con người hoàn toàn suy đồi?”
Sự suy đồi toàn diện không liên quan đến chiều sâu tội lỗi của chúng ta mà là phạm vi rộng lớn của tội lỗi. Sự suy đồi toàn diện có nghĩa là tội lỗi đã lan rộng đến mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta đều đã bị nhiễm và ô uế bởi tội lỗi. Tội lỗi đã kéo chúng ta xa khỏi Chúa.
Chúng ta khó có thể hiểu được khoảng cách lớn giữa con người tội lỗi và Đức Chúa Trời thánh khiết khi chúng ta sử dụng sai tiêu chuẩn để đánh giá bản thân. Bản chất con người là so sánh mình với những người mà chúng ta cho là tệ hơn mình. Chúng ta nói, “So với Adolf Hitler hay Osama bin Laden, tôi là một người khá tốt.” Nhưng đó là tiêu chuẩn sai lầm. Khi Chúa đánh giá chúng ta, Ngài không so sánh chúng ta với người khác; Ngài so sánh chúng ta với chính Ngài. Và theo tiêu chuẩn đó, chúng ta hoàn toàn suy đồi.
Hãy nghĩ theo cách này: sự khác biệt giữa Bắc Cực và Nam Cực là đáng kể, nhưng sự khác biệt đó không đáng kể so với khoảng cách giữa Bắc Cực và ngôi sao xa nhất trong vũ trụ. Tương tự như vậy trong mối quan hệ của chúng ta với Chúa. Chúng ta nghĩ rằng có một sự khác biệt lớn giữa con người. Nhưng sự khác biệt giữa con người lại không đáng kể so với khoảng cách khác biệt giữa chúng ta và Chúa.
MỌI PHẦN TRONG CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TA ĐỀU BỊ NHIỄM VÀ Ô UẾ BỞI TỘI LỖI.
Bạn đã bao giờ nghĩ, tôi là một người khá tốt. Tôi chắc chắn không tệ bằng người này người kia chưa?
Tại sao việc tự đánh giá bản thân bằng cách so sánh tội lỗi của mình với tội lỗi của người khác lại nguy hiểm?
Lạy Chúa, xin giúp con đừng nghĩ về bản thân mình quá cao, như Phao-lô đã viết, nhưng biết ơn ân điển của Ngài. Cảm tạ Ngài đã vượt qua khoảng cách giữa chúng con để ban ơn cứu rỗi.
NGÀY 35
Cần Phải Có Một Sự Hy Sinh
Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã làm áo bằng da thú cho A-đam và vợ ông, rồi mặc cho họ.
-Sáng Thế Ký 3:21
Vì chúng ta là tội nhân và Đức Chúa Trời là thánh khiết, nên chúng ta cần một sự hy sinh cho tội lỗi của mình. Chúng ta thấy điều đó trong Sáng Thế Ký 3:7 sau khi A-đam và Ê-va phản nghịch Đức Chúa Trời: “Mắt hai người đều mở ra, biết mình lõa lồ, bèn lấy lá vả khâu lại làm khố che thân.” Tội lỗi luôn sinh ra mặc cảm tội lỗi, và mặc cảm tội lỗi sinh ra ham muốn che đậy mặc cảm tội lỗi của chúng ta. Đó là điều A-đam và Ê-va đã làm. Họ cố gắng tự khâu khố che thân.
Nhưng hãy để ý điều xảy ra trong câu 8: “Lúc chiều mát, nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời.” Vào lúc chiều mát nhất, A-đam và Ê-va bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Họ nhận thức được sự bất lực của sự che phủ của họ. Đó là khoảnh khắc Đức Chúa Trời chất vấn họ, và chỉ sau khi Ngài chất vấn họ, họ mới có thể nhận được sự che phủ mà Ngài đã tạo ra: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời lấy da thú làm áo dài cho A-đam và vợ người, và mặc lấy cho” (câu 21).
Một điều gì đó vô tội phải chết thay cho kẻ có tội để che đậy tội lỗi của chúng ta.
Cái chết đầu tiên được ghi lại trong Kinh Thánh là một con vật mà Đức Chúa Trời đã giết để cung cấp sự che đậy cho A-đam và Ê-va. Đức Chúa Trời đang dạy họ bài học quan trọng nhất mà chúng ta có thể học được, đó là: một điều gì đó vô tội phải chết thay cho kẻ có tội để che đậy tội lỗi của chúng ta, và Đức Chúa Trời là Đấng cung cấp sự hy sinh.
Tại sao A-đam và Ê-va cố gắng che giấu tội lỗi của họ với Đức Chúa Trời?
Đến thời điểm nào họ đã sẵn sàng để nhận được sự che đậy của Đức Chúa Trời cho tội lỗi của họ?
Lạy Chúa, con biết bất kỳ sự che đậy nào con cố gắng làm cho tội lỗi của mình đều không đủ. Xin cho con luôn biết ơn về sự hy sinh mà Ngài đã cung cấp để che đậy tội lỗi của con.
NGÀY 36
Đấng Cung Cấp Của Lễ Vật
Sự sống của xác thịt ở trong huyết, và Ta đã ban huyết ấy cho các ngươi trên bàn thờ để chuộc tội cho linh hồn các ngươi.
-Lê-vi Ký 17:11
Chúng ta thấy nhu cầu về của lễ trong suốt Cựu Ước. Ví dụ, ngày cao nhất trong lịch Do Thái là Ngày Chuộc Tội. Đó là ngày duy nhất trong năm mà thầy tế lễ thượng phẩm có thể vào Nơi Chí Thánh, nơi cất giữ Hòm Giao Ước. Nắp hòm được gọi là nắp thi ân, và đó là nơi được cho là sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Bên trong hòm là bản sao của Mười Điều Răn. Bức tranh rất rõ ràng: Đức Chúa Trời thực sự đang nhìn xuống luật pháp. Dân sự của Ngài đã vi phạm luật pháp, và vì vậy sự phán xét là cần thiết.
Nhưng vào Ngày Chuộc Tội, theo Lê-vi Ký 16, thầy tế lễ thượng phẩm trước tiên sẽ dâng của lễ chuộc tội cho chính mình. Sau đó, ông sẽ giết một con dê, vào Nơi Chí Thánh và rảy huyết lên nắp thi ân. Hình ảnh này cho thấy Đức Chúa Trời không còn nhìn thấy sự vi phạm luật pháp của họ nữa; thay vào đó, Ngài nhìn thấy huyết phủ lên tội lỗi của dân sự. Đó là bài học mà Đức Chúa Trời muốn dạy: một điều gì đó vô tội phải chết thay cho kẻ có tội.
Chúng ta thấy nhu cầu về của lễ xuyên suốt Cựu Ước.
Ai đã tạo ra của lễ? Có phải dân Y-sơ-ra-ên đã tạo ra con dê được dâng lên để chuộc tội lỗi của họ không? Không. Đức Chúa Trời phán trong Lê-vi Ký 17:11: “Sự sống của xác thịt ở trong huyết, và Ta đã ban nó cho các ngươi trên bàn thờ để chuộc tội cho linh hồn các ngươi.” Đức Chúa Trời đã tạo ra của lễ.
Nếu bạn phải giải thích cho ai đó tại sao chúng ta cần một của lễ để chuộc tội, bạn sẽ nói gì?
Tại sao việc Chúa là Đấng ban của lễ lại quan trọng?
Lạy Chúa, Lời Chúa minh họa cho nhu cầu của chúng con về một của lễ và sự cung ứng của Ngài về của lễ. Xin giúp con hiểu được câu chuyện về công lý và lòng thương xót của Ngài để con có thể giải thích cho người khác.
NGÀY 37
Một Sự Hy Sinh Cao Cả
Nhờ chính huyết mình, Ngài đã vào nơi thánh một lần đủ cả, và đã đạt được sự cứu chuộc đời đời.
-Hê-bơ-rơ 9:12
Trong Sáng Thế Ký 22:2, Đức Chúa Trời phán với Áp-ra-ham: “Hãy dẫn con trai ngươi, đứa con một mà ngươi yêu dấu, là Y-sác, đi đến xứ Mô-ri-a, và dâng nó làm của lễ thiêu tại đó.” Áp-ra-ham vâng lời Đức Chúa Trời và đưa Y-sác lên núi Mô-ri-a, và Y-sác sẵn lòng chịu đặt mình lên bàn thờ. Nhưng khi Áp-ra-ham giơ dao lên định giết con mình, “thiên sứ của Đức Giê-hô-va từ trời gọi ông và phán: ‘Áp-ra-ham, Áp-ra-ham!… Đừng tra tay hại đứa trẻ” (câu 11-12). Áp-ra-ham nhìn xuống và thấy một con chiên đực mắc kẹt trong bụi rậm. Đức Chúa Trời đã chuẩn bị con chiên đực để làm của lễ thay thế.
Không phải ngẫu nhiên mà tại cùng vùng đất được gọi là Moriah – theo nghĩa đen có nghĩa là “Chúa sẽ cung cấp” – hai nghìn năm sau, một lễ vật hiến tế khác đã được dâng lên: Chiên Con của Chúa Đấng cất tội lỗi thế gian. Đức Chúa Trời dạy chúng ta bài học rằng một người vô tội phải chết thay cho những người có tội, và Đức Chúa Trời là Đấng ban của lễ hy sinh.
Trong Cựu Ước, một của lễ phải được dâng lên hằng năm để chuộc tội cho dân sự. Nhưng hãy nhìn xem Chúa Giê-su đã làm gì cho chúng ta: “Khi Đấng Christ hiện ra, làm thầy tế lễ thượng phẩm của những điều tốt lành sẽ đến, Ngài đã đi vào đền tạm lớn hơn và trọn vẹn hơn, không phải do tay người làm ra, nghĩa là không thuộc về thế gian này; không dùng huyết của dê đực và bò con, nhưng dùng chính huyết mình, Ngài đã vào nơi chí thánh một lần đủ cả, và đã được sự cứu chuộc đời đời” (Hê-bơ-rơ 9:11-12). Đấng Christ là Đấng đã dâng của lễ hy sinh vì tội lỗi chúng ta.
Tại sao việc Chúa Giê-su dâng chính mình làm của lễ hy sinh lại quan trọng?
Sự hy sinh của Ngài có ý nghĩa gì nếu có những cách khác để được cứu khỏi tội lỗi?
Lạy Cha trên trời, con cảm tạ Cha đã sai Con Cha đến làm của lễ hy sinh một lần đủ cả để cứu chuộc con khỏi quyền lực của tội lỗi và sự chết.
NGÀY 38
Tính Độc Nhất của Lễ Vật
Các ngươi phải thi hành các phán quyết của Ta và tuân giữ các luật lệ của Ta, để sống theo các luật lệ đó. Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi. Vậy, các ngươi phải tuân giữ các luật lệ và luật lệ của Ta, là những điều nhờ đó con người được sống nếu làm theo. Ta là Giê-hô-va.
– Lê-vi Ký 18:4-5
Chúng ta cần một lễ vật để chuộc tội lỗi mình. Và một chủ đề chính xuyên suốt Cựu Ước là tính độc nhất của lễ vật.
Khi đọc Cựu Ước, bạn sẽ thấy hết lần này đến lần khác sự cụ thể mà Đức Chúa Trời đã ban cho những chỉ dẫn. Ví dụ, khi Đức Chúa Trời bảo Nô-ê đóng một chiếc tàu trong Sáng Thế Ký chương 6, Ngài có nói: “Cứ sử dụng sự sáng tạo của con – đóng tàu theo bất cứ cách nào con muốn” không? Không, Đức Chúa Trời đã ban cho Nô-ê một bản thiết kế chính xác về cách Ngài muốn đóng chiếc tàu đó. Ngài đã rất cụ thể trong những chỉ dẫn của Ngài.
Hay hãy nghĩ về việc Chúa ban chỉ dẫn cho Môi-se về việc xây dựng Đền Tạm trong Xuất Ê-díp-tô Ký 25-31. Ngài có phán: “Cứ xây bất cứ điều gì ngươi muốn” không? Không, mọi chi tiết đều do Chúa ban cho, ngay cả gấu áo mà thầy tế lễ sẽ mặc.
Và khi Chúa ban chỉ dẫn cho dân Y-sơ-ra-ên về lễ vật trong Lê-vi Ký 16-27, Ngài có phán: “Cứ dâng cho Ta bất cứ điều gì ngươi muốn. Ta không quan tâm đến chi tiết; tất cả những gì Ta quan tâm là tấm lòng của ngươi” không? Không, Chúa đã ban chỉ dẫn cụ thể về từng loại lễ vật và cách dâng lên Chúa. Sự thật là, chúng ta phải đến gần Chúa theo điều kiện của Ngài, chứ không phải theo điều kiện của chúng ta. Đó là thông điệp mà chúng ta tìm thấy lặp đi lặp lại trong Cựu Ước.
Chúng ta phải đến gần Chúa theo điều kiện của Ngài, chứ không phải theo điều kiện của chúng ta.
Bạn đã bao giờ đưa ra chỉ dẫn mà người khác không tuân theo chưa? Kết quả thế nào?
Bạn cảm thấy thế nào?
Tại sao bạn nghĩ Chúa lại chỉ dẫn cụ thể như vậy?
Lạy Chúa, cảm ơn Ngài đã ban cho con những chỉ dẫn cụ thể về cách đến gần Ngài. Xin giúp con kiên quyết chia sẻ với mọi người con đường cứu rỗi mà Ngài đã chỉ định.
NGÀY 39
Hãy coi chừng đường lối của Cain
Bởi đức tin, A-bên đã dâng lên Đức Chúa Trời một của lễ tốt hơn Ca-in.
-Hê-bơ-rơ 11:4
Có lẽ minh họa rõ nhất về cách chúng ta đến gần Đức Chúa Trời là câu chuyện về Ca-in và A-bên, con cháu của A-đam và Ê-va. Sáng thế ký 4:3-5 chép: “Ca-in dâng hoa màu của đất lên Đức Giê-hô-va. A-bên cũng dâng một trong những con đầu lòng trong bầy mình và mỡ của chúng. Đức Giê-hô-va đoái xem A-bên và lễ vật của người; nhưng Ngài không đoái xem Ca-in và lễ vật của người.”
Tại sao Đức Chúa Trời chấp nhận lễ vật của A-bên và từ chối lễ vật của Ca-in? Hê-bơ-rơ 11:4 cho chúng ta biết: “Bởi đức tin, A-bên đã dâng lên Đức Chúa Trời một của lễ tốt hơn Ca-in, nhờ đó người được xưng công bình.” Tôi tin rằng Đức Chúa Trời đã ban cho Ca-in và A-bên những chỉ dẫn rất cụ thể về những lễ vật họ phải dâng. Không còn nghi ngờ gì nữa, Chúa đã yêu cầu phải hiến tế động vật để nhắc nhở Cain và Abel về nhu cầu được Chúa tha thứ.
Họ đã xử lý những chỉ dẫn đó như thế nào? A-bên vâng lời và dâng một con vật, nhưng Ca-in lại dâng ngũ cốc và trái cây. Ca-in đã cố gắng đến với Chúa theo cách riêng của mình hơn là theo cách của Chúa. Tác giả sách Giu-đe trong Tân Ước khẳng định rằng hành động bất tuân của Ca-in là nguồn gốc của mọi tôn giáo sai lầm trên thế giới ngày nay: “Khốn thay cho họ! Vì họ đã theo đường lối của Ca-in” (câu 11). Đường lối của Ca-in đại diện cho mọi tôn giáo cố gắng tiếp cận Chúa theo cách riêng của mình ngoài Chúa Giê-su Christ. Đức tin chân chính nơi Chúa Giê-su Christ nói rằng chỉ có một cách để tiếp cận Chúa. Hãy coi chừng những ai theo đường lối của Ca-in.
Đường lối của Ca-in đại diện cho mọi tôn giáo cố gắng tiếp cận Chúa theo cách riêng của mình ngoài Chúa Giê-su Christ.
Những lễ vật của Ca-in và A-bên nói lên điều gì về lòng kính trọng của họ đối với Chúa?
Sự vâng lời hay bất tuân của chúng ta nói lên điều gì về lòng kính trọng của chúng ta đối với Chúa?
Lạy Chúa, con muốn bày tỏ tình yêu của con dành cho Ngài. Xin ban cho con ước muốn vâng giữ các điều răn của Chúa và sức mạnh để từ bỏ những điều trong cuộc sống làm Chúa phật lòng.
NGÀY 40
Đặc điểm của Đường Lối Cain
Khốn cho họ! Vì họ đã đi theo đường lối của Cain.
Giu-đe 11
Bạn có biết rằng thực ra không có hàng ngàn tôn giáo trên thế giới ngày nay không? Chỉ có hai tôn giáo: tôn giáo chân chính, nói rằng chỉ có một cách để đến với Chúa, đó là qua đức tin nơi Chúa Giê-su Christ, và đường lối Cain, nói rằng bất kỳ ai cũng có thể đến với Chúa theo cách riêng của họ. Đường lối Cain đại diện cho hàng ngàn tôn giáo cố gắng tiếp cận Chúa theo cách riêng của họ thay vì theo cách của Chúa. Đường lối Cain là gì? Chúng ta hãy xem xét sáu đặc điểm:
1. Đường lối Cain ám chỉ bất kỳ cá nhân nào cố gắng tiếp cận Chúa theo cách riêng của mình thay vì theo cách của Chúa.
2. Đường lối Cain mô tả bất kỳ hệ thống tôn giáo nào cố gắng giành được ân huệ của Chúa bằng việc làm và nghi lễ hơn là dựa vào ân điển của Chúa.
3. Đường lối Cain là bất kỳ hệ thống tôn giáo nào khơi dậy lòng kiêu hãnh của chúng ta hơn là tình trạng tuyệt vọng của chúng ta trước Chúa.
4. Đường lối Cain nhấn mạnh đến lòng tốt của con người hơn là bản chất tội lỗi của con người.
5. Đường lối Cain nói rằng có nhiều con đường dẫn đến Chúa hơn là một con đường.
6. Đường lối Cain dẫn đến sự chết đời đời thay vì sự sống đời đời. Châm Ngôn 14:12 chép: “Có một con đường dường như đúng cho loài người, nhưng cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.”
Bạn thấy một số ví dụ nào về những người đi theo đường lối Cain xung quanh mình?
Tại sao bạn nghĩ đường lối Cain lại hấp dẫn mọi người?
Lạy Chúa, Lời Chúa phán rằng Sa-tan lừa dối con người đi theo con đường sai trái. Xin giúp con tránh xa con đường của Cain và ban cho con sự sáng suốt để nhận ra khi người khác đang đi sai đường đến với Chúa.
NGÀY 41
Mối nguy hiểm của cách tiếp cận sai lầm
Có một con đường dường như đúng đắn cho loài người, nhưng cuối cùng thành ra nẻo sự chết.
-Châm Ngôn 14:12
Chúng ta thường phản đối ý tưởng về sự độc quyền, rằng chỉ có một con đường duy nhất để đến với Chúa. Chúng ta thường nghĩ rằng bằng cách nào đó, các quy luật tâm linh ít khắt khe hơn các quy luật vật lý chi phối thế giới mà chúng ta thấy xung quanh. Nhưng nếu chúng ta kết luận như vậy, chúng ta đang gặp nguy hiểm thực sự.
Vào ngày 2 tháng 8 năm 1985, chuyến bay 191 của hãng hàng không Delta Airlines đang thực hiện phương pháp tiếp cận cuối cùng xuống đường băng 17L tại Sân bay Quốc tế Dallas-Fort Worth. Thời tiết xấu trong khu vực, và một cơn mưa rào đã hình thành trên đường bay của máy bay phản lực. Thay vì bay vòng qua cơn bão đó, phi hành đoàn quyết định bay xuyên qua nó. Điều họ không nhận ra là trong cơn bão đó, có những thế lực vô hình nhưng rất thật đang hoạt động mà chiếc máy bay phản lực của họ không thể nào sánh kịp. Cơn bão tạo ra một “cơn lốc xoáy nhỏ” – một luồng gió giật mạnh đập thẳng xuống đất, khiến những cơn gió mạnh như bão lan ra khắp mọi hướng như một vụ nổ sao băng. Những cơn gió vô hình đó đã tóm lấy chiếc máy bay phản lực và khiến nó rơi xuống, cướp đi sinh mạng của 137 người.¹
Cũng như có những quy luật tự nhiên về khí động học và vật lý chi phối đường bay của chiếc máy bay phản lực đó, cũng có những quy luật tâm linh vô hình nhưng rất thật chi phối cách chúng ta tiếp cận Chúa. Chúng ta có thể nói: “Tôi sẽ đến gần Chúa theo cách của tôi”, nhưng kết quả sẽ là thảm họa tâm linh. Không có nhiều con đường đến với Chúa; chỉ có một con đường để đến gần Chúa. Đó là qua Chúa Giê-su Christ, Đấng đã phán: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi Ta thì không ai đến được cùng Cha” (Giăng 14:6).
CÓ NHỮNG QUY LUẬT TÂM LINH VÔ HÌNH NHƯNG RẤT THỰC TẾ CHI PHỐI CÁCH TIẾP CẬN CHÚA CỦA CHÚNG TA.
Những quy luật hoặc thế lực nào ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bạn?
Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn cố gắng lách luật hay những thế lực đó?
Lạy Chúa, xin nhắc nhở con rằng luật pháp của Ngài là có thật dù chúng vô hình. Xin giúp con vâng phục luật pháp Ngài và thấy bàn tay Ngài chuyển động trong thế gian và trong cuộc đời con.
NGÀY 42
Đấng Christ Không Khoan Dung
Chúa Giê-su vào đền thờ, đuổi hết những kẻ buôn bán trong đền thờ, lật đổ bàn của những người đổi tiền và ghế của những người bán chim bồ câu.
-Ma-thi-ơ 21:12
Khi nghe đến tên Chúa Giê-su, từ đầu tiên bạn nghĩ đến là gì? Bạn có thể nghĩ đến dịu dàng, yêu thương, hoặc nồng nhiệt. Nhưng tôi nghĩ có một từ không có trong danh sách của bạn. Đó là từ không khoan dung. Chúng ta nghĩ rằng việc mô tả Con Đức Chúa Trời là không khoan dung gần như là phạm thượng. Nhưng lý do điều đó đúng là vì chúng ta đã nhầm lẫn Chúa Giê-su trong trí tưởng tượng của mình với Chúa Giê-su thực sự tồn tại.
Trái với quan điểm của hầu hết mọi người, Chúa Giê-su không phải là một giáo sĩ Do Thái yếu đuối lang thang khắp vùng quê hái hoa cúc và nói những lời tốt đẹp với mọi người. Đó là những gì hầu hết thế giới nghĩ về Chúa Giê-su. Dorothy Sayers đã so sánh Chúa Giê-su của suy nghĩ của hầu hết mọi người về Chúa Jesus thực sự tồn tại. Bà viết, “Chúng ta đã rất thành công trong việc phân biệt móng vuốt của Sư Tử Giu-đa, chứng nhận Ngài là ‘hiền lành và dịu dàng’, và đề xuất Ngài là một con vật cưng thích hợp cho các mục sư nhợt nhạt và các bà già ngoan đạo… Chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự thật rằng Chúa Jesus hiền lành, hiền lành và dịu dàng, lại cứng nhắc trong quan điểm và ngôn từ quá khích đến mức Ngài bị đuổi khỏi nhà thờ, bị ném đá, bị săn đuổi từ nơi này sang nơi khác, và cuối cùng bị treo cổ như một kẻ gây rối và là mối nguy hiểm cho công chúng.”¹
Có một hình ảnh phổ biến trên mạng xã hội về việc Chúa Jesus đuổi những người đổi tiền ra khỏi đền thờ, với chú thích: “Nếu có ai hỏi bạn ‘Chúa Jesus sẽ làm gì?’, hãy nhắc họ rằng việc lật đổ bàn ghế và đuổi người khác bằng roi da là điều hoàn toàn có thể xảy ra.” Chúng ta đã nhầm lẫn Chúa Jesus trong Kinh Thánh với Chúa Jesus trong trí tưởng tượng của chúng ta.
CHÚNG TA NHẦM LẪN CHÚA GIÊ-SU TRONG KINH THÁNH VỚI CHÚA GIÊ-SU TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA CHÚNG TA
Bạn nghĩ Chúa Jesus được thế giới nhìn nhận như thế nào?
Quan điểm của thế gian về Chúa Giê-su khác với Chúa Giê-su trong Kinh Thánh như thế nào?
Lạy Chúa, con muốn noi theo thái độ, hành động và tình cảm của Con Ngài – không phải Chúa Giê-su trong trí tưởng tượng của con mà là Chúa Giê-su trong Kinh Thánh. Xin giúp con noi theo gương Ngài.
NGÀY 43
Chúa Giê-su dạy gì về sự độc nhất của Ngài
Ai đã thấy Ta tức là đã thấy Cha.
-Giăng 14:9
Khi nói đến sự cứu rỗi, điều quan trọng là chúng ta phải đặt niềm tin của mình dựa trên những gì Chúa Giê-su thực sự đã nói thay vì những gì chúng ta mong muốn Ngài đã nói. Ví dụ, Chúa Giê-su tự xưng là Đức Chúa Trời. Khi Chúa Giê-su còn sống, dân ngoại cai trị thế gian. Và dân ngoại, đặc biệt là người La Mã, tin vào vô số thần thánh. Tuy nhiên, trong bối cảnh đó, Chúa Giê-su phán: “Ta là Đức Chúa Trời chân thật duy nhất.” Đối với người Do Thái, Chúa Giê-su phán: “Ta là Đức Chúa Trời mà tổ tiên các ngươi đã thờ phượng trong Cựu Ước.”
Có lẽ bạn đã nghe một huyền thoại đã tồn tại từ lâu. Huyền thoại này nói rằng chính Chúa Giê-su chưa bao giờ thực sự tự xưng là Đức Chúa Trời; mà đó là điều mà các môn đồ của Ngài đã tuyên bố về Ngài rất lâu sau khi Ngài qua đời. Vấn đề của ý tưởng này Điều này không trùng khớp với sự kiện lịch sử. Chúa Giê-su đã nhiều lần tự xưng là Đức Chúa Trời. Trong Giăng 10:30, Chúa Giê-su phán: “Ta và Cha là một.” Trong Giăng 14:9, Ngài phán: “Ai đã thấy Ta tức là đã thấy Cha.”
Chẳng phải thật thú vị khi không một nhà sáng lập nào của bất kỳ tôn giáo lớn nào khác từng tự xưng là Đức Chúa Trời sao? Đức Phật chưa bao giờ tự xưng là Đức Chúa Trời. Khổng Tử chưa bao giờ tự xưng là Đức Chúa Trời. Mohammed chưa bao giờ tự xưng là Đức Chúa Trời. Chỉ có Chúa Giê-su mới tự xưng là Đức Chúa Trời. Và Ngài không chỉ tuyên bố điều đó mà còn chứng minh điều đó là đúng bằng những gì Ngài đã làm. Chúa Giê-su tuyên bố Ngài có thể chữa lành người bệnh, và Ngài đã làm được. Ngài tuyên bố Ngài có thể sống lại từ cõi chết, và Ngài đã làm được. Chúa Giê-su tự xưng là Đức Chúa Trời. Đó là điều khiến Ngài trở nên độc đáo.
KHI NÓI ĐẾN SỰ CỨU RỖI, ĐIỀU QUAN TRỌNG LÀ CHÚNG TA PHẢI DỰA TRÊN NIỀM TIN CỦA MÌNH VÀO NHỮNG GÌ CHÚA GIÊSU THỰC SỰ NÓI THAY VÌ NHỮNG GÌ CHÚNG TA AO ƯỚC NGÀI ĐÃ NÓI.
Bạn nghĩ mọi người lấy thông tin về Chúa Giê-su từ đâu?
Bạn có thể làm gì để giúp những người xung quanh bạn tìm hiểu những gì Chúa Giê-su thực sự đã nói và làm?
Lạy Cha Thiên Thượng, con cảm tạ Cha đã sai Con Cha đến để làm hiện thân sống động của Cha trên đất này. Xin cho con được mạnh dạn giúp đỡ người khác hiểu Chúa Giê-su là ai và Ngài không phải là ai.
NGÀY 44
Chúa Giê-su Tự Nhận Là Đức Chúa Trời
Chúa Giê-su phán cùng họ rằng: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, trước khi Áp-ra-ham sanh ra, ta hằng hữu.”
-Giăng 8:58
Suốt các sách Phúc Âm, Chúa Giê-su tự nhận mình là Đức Chúa Trời. Hãy xem xét lời Chúa Giê-su nói với một nhóm người Do Thái trong Giăng 8:51: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu ai giữ lời ta, thì sẽ chẳng bao giờ phải chết.” Họ đáp: “Chẳng lẽ thầy lớn hơn tổ phụ chúng tôi là Áp-ra-ham, người đã chết sao? Các đấng tiên tri cũng đã chết; thầy tự cho mình là ai?” (câu 53). Nói cách khác, “Mọi người đều phải chết! Ngay cả Áp-ra-ham, tổ phụ dân tộc chúng tôi, cũng đã chết. Tất cả các đấng tiên tri cũng vậy. Vậy thì, hỡi Chúa Giê-su, thầy nghĩ thầy là ai?”
Chúa Giê-su phán: “Cha các ngươi là Áp-ra-ham đã vui mừng trông thấy ngày của ta, và người đã thấy rồi, nên mừng rỡ” (câu 56). Lúc bấy giờ, người Do Thái thực sự bối rối. Chúa Giê-su thậm chí chưa đầy năm mươi tuổi. Làm sao Ngài có thể có bất kỳ mối quan hệ nào với Áp-ra-ham? Hãy xem Chúa Giê-su
trả lời: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, trước khi Áp-ra-ham sanh ra, ta hằng hữu” (câu 58). Điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tâm trí người Do Thái.
Trong suốt các sách Phúc Âm, Chúa Giê-su tự xưng là Đức Chúa Trời.
Cụm từ “Ta Hằng Hữu” là danh thánh của Đức Chúa Trời-Yahweh. Đó là danh mà Đức Chúa Trời tự xưng khi Ngài hiện ra trong bụi gai cháy. Ngài phán cùng Môi-se: “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu… Vậy, ngươi hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Đấng Tự Hữu Hằng Hữu đã sai ta đến cùng các ngươi'” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14). Chúa Giê-su cũng dùng chính cụm từ “Ta Hằng Hữu” đó để tự xưng.
Người Do Thái hiểu rõ điều Chúa Giê-su đang tuyên bố. Hãy xem phản ứng của họ: “Vì vậy, họ nhặt đá ném Ngài” (Giăng 8:59). Chúa Giê-su phán: “Ta là Đức Chúa Trời.”
Nếu có ai nói với bạn rằng Chúa Giê-su chưa bao giờ tự xưng là Đức Chúa Trời, bạn sẽ trả lời thế nào?
Tại sao mọi người lại có những quan niệm sai lầm về Chúa Giê-su?
Lạy Đức ChúaTrời, Danh Ngài thật thánh khiết. Cảm tạ Chúa đã chia sẻ Danh Ngài với chúng con và mặc khải Ngài cho chúng con qua Chúa Giê-su.
NGÀY 45
Tại sao Chúa Giê-su bị đóng đinh
Nếu các ngươi không tin Ta là Đấng ấy, các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình.
-Giăng 8:24
Đêm trước khi bị đóng đinh, Chúa Giê-su đã bị bắt và bị xét xử trước mặt Cai-phe, thầy tế lễ thượng phẩm. Cai-phe hỏi Chúa Giê-su: “Ngươi có phải là Đấng Christ, Con của Đấng Đáng Chúc Tụng không?” (Mác 14:61). Chúa Giê-su trả lời: “Chính Ta” (câu 62). Chúa Giê-su có thể dừng lại ở đó, nhưng Ngài đã nhấn mạnh thêm: “Các ngươi sẽ thấy Con Người ngồi bên hữu Đấng Toàn Năng, và ngự trên mây trời mà đến” (câu 62). Chúa Giê-su đang trích dẫn Đa-ni-ên 7:13, lời tiên tri về sự tái lâm của Đấng Mê-si. Bằng cách trích dẫn câu Kinh Thánh đó về chính mình, Chúa Giê-su muốn nói với Cai-phe: “Ngươi nghĩ mình là người quan trọng nhất lúc này, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ thấy Ta đến với quyền năng. Quyền năng của ngươi trên đất này có hạn, nhưng quyền năng của Ta là vĩnh cửu.”
Hãy xem Caiaphas phản ứng thế nào: “Thầy tế lễ thượng phẩm xé áo mình và nói: ‘Chúng ta còn cần gì nhân chứng nữa?
Các ngươi đã nghe lời phạm thượng; các ngươi thấy thế nào?
Và tất cả đều kết án Ngài đáng chết” (câu 63–64). Chúa Giê-su bị đóng đinh không phải vì bảo người ta đưa má bên kia cho người ta vả, mà vì tự xưng là Con Đức Chúa Trời.
Chúa Giê-su cũng khẳng định rằng niềm tin nơi Ngài dẫn đến sự sống đời đời.
Chúa Giê-su cũng khẳng định rằng niềm tin nơi Ngài dẫn đến sự sống đời đời.
Trong Giăng 6:40, Ngài phán: “Ai nhìn xem Con và tin Ngài thì được sự sống đời đời.” Còn những người không tin Ngài thì sao? Chúa Giê-su phán trong Giăng 8:24: “Nếu các ngươi không tin Ta là Đấng ấy, thì các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình.” Lưu ý rằng Chúa Giê-su không phán: “Ai thành tâm theo Đức Chúa Trời mà mình lựa chọn thì được sự sống đời đời.” Không, Ngài phán: “Chỉ những ai tin Ta mới có sự sống đời đời.”
Tại sao Chúa Giê-su bị đóng đinh?
Bạn nghĩ một người bình thường sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào?
Sự đóng đinh nói gì về danh tính của Chúa Giê-su?
Lạy Chúa, con tin vào những gì Chúa Giê-su Christ đã làm cho con trên thập tự giá. Xin ban cho con niềm khao khát ngày Ngài sẽ trở lại với quyền năng để thiết lập vương quốc của Ngài.
NGÀY 46
Chúa Giê-su dạy gì về sự chết của Ngài
Không ai cất [sự sống của Ta] khỏi Ta, nhưng chính Ta tự nguyện hy sinh.
-Giăng 10:18
Bản in nghiêng
Một số người nghĩ rằng cái chết của Chúa Giê-su là một kết thúc bi thảm cho một câu chuyện tươi sáng. Họ hình dung Chúa Giê-su đi khắp vùng quê cùng các môn đồ, giảng dạy và làm tất cả những điều kỳ diệu này, cho đến khi những kẻ xấu bắt giữ và đóng đinh Ngài vào thập tự giá. Thật là một bi kịch!
Nhưng Chúa Giê-su phán: “Ta phó sự sống mình để Ta có thể lấy lại. Chẳng ai cất nó khỏi Ta, nhưng chính Ta tự nguyện hy sinh” (Giăng 10:17-18). Đó là toàn bộ lý do Ngài đến thế gian: để hy sinh sự sống.
Chúa Giê-su nhiều lần dạy rằng cái chết của Ngài là trọng tâm trong sứ mệnh của Ngài. Ví dụ, Ma-thi-ơ 16:21 chép: “Từ đó Chúa Giê-su bắt đầu tỏ cho các môn đồ biết rằng Ngài phải đi đến Giê-ru-sa-lem, chịu nhiều đau khổ bởi các trưởng lão, các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo, rồi bị giết, và ngày thứ ba sẽ sống lại. Chúa Giê-su muốn nói cái chết của Chúa Giê-su không phải là một bi kịch bất ngờ, đáng tiếc; đó là trọng tâm trong sứ mệnh của Ngài.
Ngài nói với các môn đồ rằng việc Ngài bị đóng đinh và phục sinh sắp tới là một phần trong kế hoạch. Và Ngài phán trong Giăng 12: “Bây giờ tâm hồn Ta bối rối; Ta sẽ nói sao: ‘Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này’? Nhưng vì mục đích này, và khi Ta được treo lên khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người đến với Ta. Nhưng Ngài nói điều này để chỉ về loại cái chết mà Ngài sẽ phải chịu” (câu 27, 32-33). Cái chết của Chúa Giê-su không phải là một bi kịch bất ngờ, đáng tiếc; nó là trọng tâm trong sứ mệnh của Ngài.
Lý do Chúa Giê-su đến thế gian là gì? Sứ điệp Phúc Âm sẽ khác biệt thế nào nếu cái chết của Chúa Giê-su không được hoạch định trước?
Lạy Cha Thiên Thượng, con rất ngạc nhiên khi nghĩ rằng Chúa Giê-su đến thế gian với ý thức rằng Ngài sẽ chết vì tội lỗi của con. Xin giúp con không bao giờ quên những điều to lớn mà Ngài đã làm cho con.
NGÀY 47
Sự Trả Giá Cho Tội Lỗi Của Chúng Ta
Ngài phán: “Mọi sự đã được trọn!” Rồi Ngài gục đầu xuống và trút linh hồn.
-Giăng 19:30
Chúa Giê-su dạy rằng sự chết của Ngài trên thập tự giá là trọng tâm trong sứ mệnh của Ngài. Vậy điều đó đã hoàn thành điều gì? Sự chết của Chúa Giê-su là sự trả giá cho món nợ tội lỗi của chúng ta.
Kinh Thánh nói rằng mỗi khi bạn và tôi phạm tội, chúng ta mắc nợ Chúa. Mỗi khi chúng ta có một suy nghĩ bất kính hoặc tham gia vào một hành động bất kính, món nợ mà chúng ta mắc nợ Chúa ngày càng chồng chất. Điều gì xảy ra khi chúng ta chết? Chúa Giê-su phán trong Giăng 8:24: “Nếu các ngươi không tin Ta là Đấng ấy, thì các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình.” Bạn có biết “chết trong tội lỗi mình” nghĩa là gì không? Nghĩa là chết mà chưa trả hết nợ.
Bạn thấy đấy, quyết định lớn nhất chúng ta đưa ra trong đời là chúng ta sẽ trả nợ như thế nào. Chúng ta có thể nói: “Tôi sẽ trả hết nợ Chính tôi.” Nhưng sự thật là, bạn và tôi nợ Chúa một món nợ mà chúng ta không bao giờ có thể trả hết. Nếu chúng ta chọn tự mình trả hết nợ tội lỗi, thì chúng ta sẽ phải sống đời đời trong hỏa ngục để cố gắng làm điều đó.
Chúa Giê-su đã trả hết nợ tội lỗi cho chúng ta, nhưng Ngài không ép buộc chúng ta phải chấp nhận sự trả giá đó.
Lựa chọn khác của chúng ta là để sự chết của Chúa Giê-su trả giá cho tội lỗi của chúng ta. Khi Chúa Giê-su bị treo trên thập tự giá, Ngài phán: “Mọi sự đã được trọn!” – theo nghĩa đen là “đã trả hết” (Giăng 19:30). Chúa Giê-su đã trả hết nợ tội lỗi cho chúng ta, nhưng Ngài không ép buộc chúng ta phải chấp nhận sự trả giá đó.
Chúng ta được lựa chọn cách mình sẽ trả giá cho tội lỗi của mình. Chúng ta có thể trả giá, hoặc chúng ta có thể để Chúa Giê-su trả giá.
Bạn hoặc người quen của bạn đã từng mắc nợ chồng chất chưa?
Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu có người đề nghị trả hết nợ cho bạn?
Lạy Chúa, con biết tội lỗi của con đã khiến con mắc nợ Ngài. Xin cho con cảm nhận được sự nhẹ nhõm từ sự tha thứ của Ngài mà Đa-vít đã bày tỏ trong Thi Thiên 32:2: “Phước cho người nào Đức Giê-hô-va không kể tội!”
NGÀY 48
Giá chuộc cho sự tự do của chúng ta
Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người.
-Ma-thi-ơ 20:28
Sự chết của Chúa Giê-su không chỉ là giá chuộc cho tội lỗi chúng ta mà còn là giá chuộc cho sự tự do của chúng ta. Trong Ma-thi-ơ 20:28, Chúa Giê-su phán: “Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người.” Từ được dịch là “giá chuộc” mô tả một khoản tiền được trả cho một nô lệ hoặc một tù nhân để mua lại sự tự do của họ.
Bạn và tôi sinh ra trên thế gian này là nô lệ của Sa-tan. Hắn là một tên cai ngục tàn ác, nhưng Chúa Giê-su đã trả giá để mua lại sự tự do của chúng ta. Ngài đã chuộc chúng ta khỏi quyền sở hữu của tội lỗi và sự chết và đưa chúng ta đến với sự hiện diện của chính Ngài.
Chúa Giê-su đã trả giá để mua lại sự tự do cho chúng ta.
Ngài đã chuộc chúng ta khỏi quyền sở hữu của tội lỗi và sự chết.
Ngài không mua sự tự do của bạn để cho bạn được tự do sống theo cách bạn muốn. Phao-lô nói: “Anh em há chẳng biết rằng mình chẳng thuộc về chính mình sao? Vì anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi” (1 Cô-rinh-tô 6:19-20). Sự cứu rỗi không phải là sự tự do để làm những gì chúng ta muốn làm; mà là sự tự do để làm những gì Đấng Christ muốn chúng ta làm. Ngài đã chuộc chúng ta bằng chính huyết của Ngài. Đó là lý do tại sao Chúa Giê-su đến để làm giá chuộc cho sự tự do của chúng ta.
Cách duy nhất Chúa Giê-su có thể trả nợ tội lỗi và cứu chuộc chúng ta khỏi nanh vuốt của Sa-tan là bằng chính sự chết của Ngài. Nếu có cách nào khác, thì sự chết của Chúa Giê-su là không cần thiết. Nhưng không còn cách nào khác. Đó là lý do Ngài đến.
Việc biết Chúa Giê-su đã trả giá cao để đảm bảo sự tự do của bạn đã thay đổi quan điểm của bạn về cách sống như thế nào?
Bạn được truyền cảm hứng để thực hiện những thay đổi cụ thể nào?
Lạy Chúa, con vô cùng biết ơn Chúa đã trả giá đắt nhất để giải thoát con khỏi tội lỗi và sự chết. Xin cho con tôn vinh sự hy sinh của Chúa Giê-su bằng chính mạng sống mình, biết rằng con không thuộc về chính mình.
NGÀY 49
Chúa Giê-su dạy gì về sự vĩnh cửu
Những kẻ này sẽ phải chịu hình phạt đời đời, còn người công chính sẽ được sự sống đời đời.
-Ma-thi-ơ 25:46
Điều gì sẽ xảy ra với những người không theo Chúa Giê-su? Còn những người cố gắng tìm một con đường khác đến với Chúa thì sao? Liệu họ có được lên thiên đàng không? Hãy cùng xem Chúa Giê-su nói gì về sự vĩnh cửu.
Trước hết, Chúa Giê-su dạy rằng có hai đích đến vĩnh cửu. Những người theo thuyết phổ quát cho rằng mọi người đều sẽ lên thiên đàng bất kể họ tin vào điều gì. Nhưng Chúa Giê-su đã bác bỏ tuyên bố đó khi Ngài phán trong Ma-thi-ơ 25:46: “Những kẻ này sẽ phải chịu hình phạt đời đời, còn người công chính sẽ được sự sống đời đời.” Chúa Giê-su dạy rằng có hai đích đến: hình phạt đời đời và sự sống đời đời.
Thứ hai, Chúa Giê-su dạy rằng địa ngục là có thật. Bạn có nhận ra rằng trong số tất cả các câu Kinh Thánh Tân Ước ghi lại lời Chúa Giê-su, 13 phần trăm đề cập đến thực tế của địa ngục không? Ví dụ, Chúa Giê-su tin rằng địa ngục là một địa điểm có thật, chứ không phải một trạng thái tinh thần (Ma-thi-ơ 25:46). Chúa Giê-su dạy trong Ma-thi-ơ 22:13 rằng địa ngục là nơi đau khổ về thể xác. Và điều đau đớn nhất là Chúa Giê-su nói rằng địa ngục là một điểm đến không thể thay đổi. Một khi đã vào đó, không ai có thể rời khỏi. Trong Lu-ca 16, Chúa Giê-su kể câu chuyện về một người giàu có, một người nghèo tên là La-xa-rơ, và Áp-ra-ham. Người giàu thấy mình đang ở trong địa ngục và cầu xin Áp-ra-ham ban cho sự cứu giúp và một lối thoát. Áp-ra-ham trả lời và nói: “Giữa chúng ta và các ngươi có một vực sâu rất lớn, đến nỗi những ai muốn từ đây qua đó không thể qua được, và cũng chẳng ai muốn từ đó qua đây được” (câu 26). Địa ngục là một đích đến có thật, và đó là một đích đến vĩnh viễn.
Theo bạn, tại sao Chúa Giê-su lại nói nhiều về địa ngục đến vậy?
Người ta có những quan niệm sai lầm nào về địa ngục?
Lạy Chúa, nếu con thực sự tin những gì Chúa Giê-su đã nói về địa ngục, thì con nên cảm thấy cấp bách phải chia sẻ phúc âm. Nguyện xin sự thật về địa ngục thúc đẩy con nói với mọi người về con đường cứu rỗi duy nhất.
NGÀY 50
Chúa Giê-su dạy gì về sự cần thiết của đức tin cá nhân
Ta là sự sống lại và sự sống; ai tin Ta thì sẽ sống, dù có chết cũng vậy. Còn ai sống và tin Ta thì sẽ không bao giờ chết. Bạn có tin điều này không?
-Giăng 11:25-26
Việc bác bỏ những gì Chúa Giê-su dạy về thiên đàng và địa ngục đồng nghĩa với việc bạn bác bỏ chính Chúa Giê-su Christ. Ngài dạy rằng địa ngục là có thật, và trong Ma-thi-ơ 7:13-14, Ngài phán rằng phần lớn mọi người sẽ sống đời đời ở đó. Tương tự như vậy, Chúa Giê-su bác bỏ quan điểm cho rằng mọi người đều được lên thiên đàng nhờ sự chết của Ngài. Người theo chủ nghĩa bao hàm cho rằng đúng là cái chết của Chúa Giê-su Christ đã giúp con người có thể lên thiên đàng, nhưng cái chết của Ngài áp dụng cho tất cả mọi người, bất kể họ tin vào điều gì.
Nhưng Chúa Giê-su đã nhiều lần nói rằng đức tin cá nhân là điều kiện cần thiết để được lên thiên đàng. Ví dụ, trong Giăng 5:24, Ngài phán: “Ai nghe lời Ta và tin Đấng đã sai Ta, thì được sự sống đời đời, không đến sự phán xét, nhưng đã vượt khỏi sự chết mà đến sự sống.”
Trong Giăng 6:40, Ngài phán: “Ý muốn của Cha Ta là ai nhìn thấy Con và tin Con thì được sự sống đời đời, và Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày sau rốt.”
Và trong Giăng 11:25-26, Chúa Giê-su phán với người bạn của Ngài là Ma-thê: “Ta là sự sống lại và sự sống; ai tin Ta thì sẽ sống, mặc dù đã chết. Còn ai sống và tin Ta thì không bao giờ chết.” Rồi Ngài hỏi Ma-thê một câu hỏi quan trọng mà mỗi chúng ta cần trả lời hôm nay: “Con có tin điều này không?”
Chúa Giê-su đã nhiều lần nói rằng đức tin nơi Ngài là sợi dây liên kết đến sự sống đời đời.
TỪ CHỐI NHỮNG GÌ CHÚA GIÊ-SU DẠY VỀ THIÊN ĐÀNG ĐỊA NGỤC CÓ NGHĨA LÀ TỪ CHỐI CHÍNH CHÚA GIÊ-SU CHRIST
Có điều gì Chúa Giê-su đã phán mà bạn không tin, nhưng cũng có điều bạn tin? Làm thế nào để bạn quyết định tin điều nào?
Nếu Chúa Giê-su không phải là con đường duy nhất để được cứu rỗi, tại sao Ngài lại nói Ngài là con đường duy nhất?
Lạy Chúa, Ngài đã nói rõ trong Lời Ngài rằng đức tin cá nhân là điều kiện tiên quyết để vào thiên đàng. Con cầu xin lời của người cha trong Mác 9:24: “Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ sự vô tín của tôi.”