Trang Chủ KINH THÁNH Nếu không nghe Môi-se và các tiên tri…

Nếu không nghe Môi-se và các tiên tri…

908
0
SHARE

Lu-ca 16: 19-31

19 Có một người giàu mặc áo tía và áo bằng vải gai mịn, hằng ngày ăn ở rất là sung sướng. 20 Lại có một người nghèo, tên là La-xa-rơ, nằm ngoài cửa người giàu đó, mình đầy những ghẻ. 21 Người ước ao được ăn những đồ ở trên bàn người giàu rớt xuống; cũng có chó đến liếm ghẻ người.

22 Vả, người nghèo chết, thiên sứ đem để vào lòng Áp-ra-ham;người giàu cũng chết, người ta đem chôn. 23 Người giàu ở nơi Âm phủ(o) đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; 24 bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi,sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi. 25 Nhưng Áp-ra-ham trả lời rằng: Con ơi, hãy nhớ lại lúc ngươi còn sống đã được hưởng những sự lành của mình rồi, còn La-xa-rơ phải những sự dữ; bây giờ, nó ở đây được yên ủi, còn ngươi phải bị khổ hình. 26 Vả lại, có một vực sâu ở giữa chúng ta với ngươi, đến nỗi ai muốn từ đây qua đó không được, mà ai muốn từ đó qua đây cũng không được. 27 Người giàu nói rằng: Tổ tôi ơi! Vậy thì xin sai La-xa-rơ đến nhà cha tôi, 28 vì tôi có năm anh em, đặng người làm chứng cho họ về những điều nầy, kẻo họ cũng xuống nơi đau đớn nầy chăng. 29 Áp-ra-ham trả lời rằng: Chúng nó đã có Môi-se và các đấng tiên tri; chúng nó phải nghe lời các đấng ấy! 30 Người giàu nói rằng: Thưa Áp-ra-ham tổ tôi, không phải vậy đâu; nhưng nếu có kẻ chết sống lại đến cùng họ, thì họ sẽ ăn năn. 31 Song Áp-ra-ham rằng: Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy.


Có nhiều người phủ nhận sự tồn tại của lửa địa ngục và từ chối tin rằng sự xa cách vĩnh viễn khỏi Chúa đang chờ đợi những người từ chối tin vào Chúa để được cứu rỗi, tuy nhiên, có nhiều đoạn văn cảnh báo về nơi cực hình khủng khiếp này, nơi mà sâu bọ không chết và lửa không tắt. Chính Chúa Giê-su nói với chúng ta rằng ai tin thì không bị lên án, nhưng ai không tin thì đã bị lên án rồi – vì đã không tin vào Con Một của Đức Chúa Trời.

Có nhiều người phủ nhận một lẽ thật đã được ghi rõ ràng trong Lời Đức Chúa Trời – sự đoán phạt đời đời trong hồ lửa dành cho kẻ hư mất. Có nhiều người bác bỏ sự dạy dỗ của Chúa Giê-su, nhưng sẵn sàng và sẵn lòng tin vào những lời tiên tri ngoài Kinh thánh, những triết lý thời đại mới, những điều mặc khải từ các nhà thần bí, sự soi sáng từ những lá bài và thông tin bí mật từ nhiều người. Con đường thênh thang dẫn đến sự hủy diệt và con đường hẹp dẫn đến cửa cứu rỗi. Có nhiều người tin vào sự dối trá hơn là lẽ thật.

Có nhiều đoạn Kinh văn cảnh báo về sự đau đớn đang chờ đợi những ai không tin vào Con độc sanh của Đức Chúa Trời để được cứu chuộc đời đời, và có lẽ không có đoạn nào lạnh lùng hơn lời dạy của Chúa Giê-su – câu chuyện mà Chúa Giê-su kể lại trong suốt chức vụ trên đất của Ngài mô tả số phận vĩnh cửu của La-xa-rơ và người giàu có trong Lu-ca chương 16.

Trong khi nhiều người dạy rằng câu chuyện về người ăn xin này chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn dạy một số nguyên tắc, thì có bằng chứng thuyết phục cho thấy đây là một câu chuyện có thật và liên quan đến số phận vĩnh cửu của hai người đàn ông Do Thái. La-xa-rơ là một người lang thang nghèo khổ, mình đầy lở loét và thường ngồi trước cổng một thương gia giàu có để xin thức ăn thừa. Đôi khi anh ta được cho ăn bằng những mẩu bánh mì rơi xuống từ bàn của người đàn ông giàu có này. Chúa Giê-su kể câu chuyện này như một lời cảnh báo cho những người Pha-ri-si đạo đức giả, những người đã khinh thường Ngài và chế nhạo sứ điệp cứu rỗi của Ngài.

Những người thiển cận này phô trương lòng mộ đạo của họ và biện minh cho mình trước mắt người khác – nhưng Đức Chúa Trời biết những ý nghĩ trong lòng họ là những điều ghê tởm trước mặt Ngài. Chính những người đàn ông Pha-ri-si này, những người tự hào về sự hiểu biết của họ về Kinh thánh Cựu ước, đã được Chúa Giê-su thuật lại số phận khủng khiếp của người đàn ông giàu có mặc áo vải tía và lanh mịn và ăn tối thịnh soạn với những món ngon nhất, trong khi đó La-xa-rơ, người hành khất đáng thương ngồi trước cổng nhà mình.

Chúa Giê-su giải thích rằng sau cái chết của hai người đàn ông này, La-xa-rơ được đưa đến Địa đàng – đến ‘lòng Áp-ra-ham’, nơi ông được an ủi, trong khi người giàu bị đưa đến Âm phủ, nơi ông bị hành hạ và đau khổ tột cùng. Thấy La-xa-rơ được hưởng sự thoải mái, người giàu có nài nỉ La-xa-rơa đến với mình và làm dịu cơn khát của mình bằng một giọt nước. Nhưng ông được cho biết rằng có một khoảng cách không thể vượt qua giữa địa đàng mà La-xa-rơ được hưởng và sự bất hạnh mà ông ta phải chịu.

Nhận ra sự thật kinh hoàng… rằng hình phạt dành cho mình là không bao giờ kết thúc, người giàu đã cầu xin La-xa-rơ được phép quay trở lại trái đất để cảnh báo năm anh em của mình sửa đổi lối sống của họ để họ không phải đến nơi khủng khiếp đó. Chính lúc đó, Áp-ra-ham đã thốt ra lời tuyên bố ớn lạnh: “Nếu họ không nghe Môi-se và các nhà tiên tri, thì họ sẽ không bị thuyết phục cho dù có ai đó sống lại từ cõi chết.”

Chúa Giê-su biết rằng nếu con người từ chối tin Lời Đức Chúa Trời, thì không gì có thể thuyết phục được họ – ngay cả khi ai đó sống lại từ cõi chết. Thật vậy, mấy tháng sau, một người đàn ông tên là La-xa-rơ, anh trai của Ma-ri và Ma-thê, đã được sống lại, và chính Chúa Giê-su đã sống lại từ phần mộ – nhưng họ vẫn từ chối tin vào sứ điệp cứu rỗi của Ngài. Chúa Giê-su đã dạy về sự vô ích của việc tin cậy vào mắt thấy hoặc dựa vào các dấu hiệu, cảm giác, giấc mơ hoặc cảm xúc của bất kỳ con người nào. Chúng ta sống bằng đức tin chứ không phải bằng mắt thấy. Chúng ta sống bởi đức tin nơi Lời Đức Chúa Trời chứ không phải nhờ vào kinh nghiệm, sự hiện ra của thiên sứ hay thậm chí là một người nào đó trở về từ cõi chết.

Xuyên suốt Kinh thánh, Áp-ra-ham được xác định là ‘cha đẻ của đức tin’ “và đức tin của ông được kể là công bình.” Lý do mà La-xa-rơ được đưa vào ‘lòng Áp-ra-ham’ – đến ‘Thiên đường’ là vì đức tin của ông nơi Lời Đức Chúa Trời. La-xa-rơ tin Đức Chúa Trời và ĐỨC TIN của ông cũng được kể là công chính. Tuy nhiên, lý do mà người đàn ông giàu có bị đưa đến nơi hành hình là vì, giống như những người Pha-ri-si kiêu ngạo, ông ta tin vào sự công bình của RIÊNG mình để cứu ông ta. Và vì thiếu niềm tin vào Lời Đức Chúa Trời, ông ta vẫn ở dưới sự kết án của Đức Chúa Trời – vì người nào tin thì KHÔNG bị kết án NHƯNG người không tin thì ĐÃ bị kết án – bởi vì ông ta đã không tin vào Con một của Đức Chúa Trời.

La-xa-rơ, người hành khất, không được cứu vì anh ta nghèo và người đàn ông giàu có không bị kết án vì sự giàu có hay địa vị cao trong cộng đồng. La-xa-rơ đã được cứu nhờ ân điển của Đức Chúa Trời và đức tin của ông và người giàu có bị kết án vì thiếu đức tin. Giống như những người Pha-ri-si kiêu ngạo, người đàn ông giàu có đã tin cậy vào sự giàu có, sự hào phóng, địa vị, sự tuân thủ tôn giáo và sự tự cao tự đại của mình để đảm bảo vị trí của mình trong thiên đàng – nhưng không một điều gì có thể mang lại cho chúng ta sự cứu rỗi vĩnh cửu, ngoại trừ tin nhận Chúa Giê-su. Sự cứu rỗi là món quà miễn phí của Đức Chúa Trời thông qua việc có đức tin nơi Chúa Giê-su Christ, Đấng Cứu Rỗi của chúng ta – vì không có danh nào khác được ban cho loài người (ngoài danh Giê-su) mà nhờ đó chúng ta được cứu.

Giống như Áp-ra-ham và tất cả các vị thánh trong Cựu Ước đang tìm kiếm Đấng Mê-si sắp đến của họ, linh hồn của La-xa-rơ được đưa đến một nơi gọi là ‘Thiên đường’ hay ‘Lòng của Áp-ra-ham’

Người đàn ông giàu có, và tất cả những ai không tin vào Chúa Giê-su để được cứu chuộc linh hồn của họ, phải chịu một nơi chịu khổ hình và sự phán xét của Tòa Án lớn đang chờ đợi những người Pha-ri-si kiêu ngạo, sùng đạo này – nếu họ từ chối tin vào Chúa Giê-su để được tha thứ tội lỗi.

Khi Áp-ra-ham nói với những người đàn ông sùng đạo, kiêu ngạo này: “Nếu họ không nghe Môi-se và các Nhà tiên tri, thì họ sẽ không bị thuyết phục, cho dù có ai đó sống lại từ cõi chết”, thông điệp này chứa đựng một lẽ thật sâu sắc và vĩnh cửu, vẫn tiếp tục vang vọng theo suốt mọi thời đại. CHÍNH CHÚA GIÊ-SU sẽ sớm bước lên Thập tự giá làm giá chuộc tội lỗi thế gian, CHÍNH NGÀI sẽ chết và Ngài sẽ sống lại từ cõi chết, như Môi-se và các nhà tiên tri trong Cựu Ước đã tiên báo. Nhưng Chúa Giê-su biết rằng nếu những người Pha-ri-si kiêu ngạo này không lắng nghe lẽ thật được nói bởi Môi-se, các Tiên tri và chức vụ của Đấng Mê-si là chính Ngài – họ thậm chí sẽ không bị thuyết phục khi CHÍNH NGÀI sống lại từ cõi chết.

Lời cầu nguyện:
Lạy Cha Thiên Thượng, con ngợi khen và cảm tạ Ngài biết bao vì tất cả lòng tốt, ân điển và sự kiên nhẫn chịu đựng của Ngài dành cho con, một tội nhân được cứu bởi ân điển nhờ đức tin nơi Đấng Christ. Cảm ơn Ngài vì Kinh thánh và lẽ thật trong đó và cảm ơn Ngài đã mở mắt con để tin vào lẽ thật mà Lời Ngài dạy. Cảm ơn Ngài vì nhiều lời tiên tri trong Kinh thánh đã chỉ cho con Chúa Giê-su Christ là Đức Chúa Trời và Đấng Cứu Rỗi của con. Xin Cha thương xót những người có tâm trí khép kín với lẽ thật và những người đang tin tưởng vào sự công bình của chính họ. Hãy cho họ thấy lẽ thật rằng không có danh nào khác được ban cho loài người mà nhờ đó chúng con được cứu – và chỉ cho họ biết Chúa Giê-su. Con cầu nguyện trong danh Chúa Giê-su, AMEN.

CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN?

NGUỒN: gotquestions.org

Lu-ca 16-19-31 đã là sự tập trung của rất nhiều tranh cãi. Một vài lấy câu chuyện của người giàu và La-xa-rơ là sự thật sự tường thuật lịch sử thật của những sự kiện đã xuất hiện thực sự; một vài người khác xem như nó như là một câu chuyện ngụ ngôn hay là lời nói bóng gió.

Cho những ai làm sáng tỏ câu chuyện kể như là một tình tiết thật có một vài lí do để làm điều đó. Điều đầu tiên, câu chuyện chưa bao giờ được gọi là một câu chuyện ngụ ngôn. Có rất nhiều câu chuyện của Chúa Giê-xu được làm rõ như là những câu chuyện ngụ ngôn, như là người gieo hạt và hạt giống (Lu-ca 8:4); người nông dân giàu có (Lu-ca 12:16); cây vã cằn cỗi (Lu-ca 13:6); và buổi tiệc cưới (Lu-ca 14:7). Điều thứ hai, câu chuyện về người giàu và La-xa-rơ dùng tên thật của một người. Như là một điều đặc trưng có thể đặt nó tách ra khỏi những câu chuyện ngụ ngôn thông thường, trong những câu chuyện mà nhân vật thường không được đặt tên.

Điều thứ ba, câu chuyện đặc biệt này không được xem là phù hợp với định nghĩa của một câu chuyện ngụ ngôn, cái mà trình bày cho sự thật của Thánh Linh bằng sự minh họa trần tục. Câu chuyện của người giàu và La-xa-rơ trình bày sự thật của Thánh Linh một cách trực tiếp, không cùng với ẩn dụ trần tục. Sự sắp đặt cho hầu hết câu chuyện là cuộc sống đời sau, như là một sự trái ngược với những câu chuyện ngụ ngôn, cái mà mở ra trong ngữ cảnh trần tục.

Trong sự tương phản, một vài người khẳng định rằng câu chuyện này là một câu chuyện ngụ ngôn và không phải là một sự kiện thật đã được xuất hiện. Họ đã chỉ ra rằng thói quen chuẩn mực của Chúa Giê-xu là việc sử dụng những câu chuyện ngụ ngôn trong công việc giảng dạy của Người. Họ không xem xét đến những luận chứng ở trên mạnh mẽ đủ để đảm bảo phân loại câu chuyện như bất cứ điều gì nhưng là câu chuyện ngụ ngôn. Cũng nhu vậy, có một vài khía cạnh của sự miêu tả không được xem như thích hợp với phần còn lại của lời trích Kinh Thánh. Cho một ví dụ, có thể nào người ở địa ngục và người ở thiên đàng nhìn thấy nhau và nói chuyện với nhau.

Vấn đề quan trọng rằng có chăng câu chuyện là một sự kiện thật hay là một câu chuyện ngụ ngôn, bài học bên cạnh nó vẫn như nhau. Dù nếu như nó không phải là một câu chuyện thực, nó là thực tế. Chuyện ngụ ngôn hay không, Chúa Giê-xu rõ ràng sử dụng câu chuyện này để dạy rằng sau khi chết điều bất chính sẽ tách rời khỏi Đức Chúa Trời một cách đời đời, điều làm họ nhớ đến sự từ chối Phúc Âm, điều làm họ trong sự làm khổ [giày vò] (so sánh Ma-thi-ơ 8:29; Lu-ca 13:28; Khải huyền 14:20; 20:10), và điều đó tình trạng của họ không thể điều trị. Trong Lu-ca 16:19-31, có chăng chuyện ngụ ngôn hay sự kiện nguyên văn, Chúa Giê-xu rõ ràng dạy về sự tồn tại của thiên đàng và địa ngục (Ma-thi-ơ 25:46) hay là sự lừa lọc của sự giàu có cho những người tin vào của cải vật chất.

English

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên