
Một cách cai trị mới dưới giao ước mới trong Tân ước.
Cựu ước khác với Tân ước ở những điểm nào?
Trong Cựu Ước, Chúa đã thực hiện quyền cai trị của mình theo cách thưởng phạt. Ngài đã chọn Israel làm dân của mình và ban cho họ những luật lệ tốt lành của Ngài. Ý muốn tốt lành của Chúa đã được ghi vào hiến pháp của quốc gia. Luật pháp nghiêm cấm việc không vâng lời Chúa và những ai làm như vậy sẽ bị trừng phạt. Nếu trẻ em liên tục không tôn trọng cha mẹ, chúng đang chống lại lệnh truyền của Chúa là phải tôn kính cha mẹ. Luật pháp của Israel ra lệnh rằng những đứa trẻ như vậy phải bị xử tử. “Khi ai có một đứa con khó dạy và bội nghịch, không nghe theo lời cha mẹ, và mặc dầu bị trừng trị, nó vẫn không khứng vâng lời, thì cha mẹ phải bắt nó dẫn đến trước mặt các trưởng lão của thành mình, tại nơi cửa thành. Đoạn, cha mẹ sẽ nói cùng các trưởng lão của thành mình rằng: Nầy con chúng tôi khó dạy và bội nghịch, không vâng lời chúng tôi, làm kẻ hoang đàng say sưa. Bấy giờ, chúng dân thành ấy sẽ ném đá cho nó chết; như vậy ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa mình, và cả Y-sơ-ra-ên sẽ hay điều đó mà bắt sợ” (Phục truyền luật lệ ký 21:18-21).
–
Trong Cựu Ước, quyền cai trị của Chúa được áp đặt lên con người từ bên ngoài, thông qua luật pháp thành văn. Thể chế này là một phần trong kế hoạch hoàn hảo của Chúa, nhưng nó không tạo ra một xã hội tuân theo luật pháp Chúa. Quyền cai trị của Chúa không được hiện thực hóa thông qua luật pháp của Môi-se. Lịch sử của Israel cho thấy rõ ràng rằng giao ước Môi-se không mang lại sự cai trị của Chúa. Cuối cùng, người dân Israel đã mất tất cả. Thủ đô của họ, Jerusalem, đã bị người Babylon chinh phục vào năm 586 TCN. Đền thờ của Chúa, tòa nhà mà Ngài đã chọn làm nơi hiện diện của Ngài, đã bị san bằng. Người dân bị lưu đày và mất vùng đất mà Chúa đã ban cho họ. Luật pháp Môi-se đã cho họ thấy một xã hội do Chúa cai trị sẽ như thế nào, nhưng tội lỗi của người dân đã ngăn cản xã hội đó thành hiện thực.
–
Khi những người theo đạo Chúa không học được bài học từ lịch sử của Israel, họ không hiểu được cách thức cai trị của Chúa được thể hiện ngày nay. Có nhiều Cơ đốc nhân tin rằng chúng ta có thể thúc đẩy sự nghiệp của Chúa bằng cách ban hành luật pháp theo ý muốn của Ngài. Họ lo ngại về sự vô đạo đức xung quanh và họ nghĩ rằng chúng ta cần luật pháp để thay đổi điều đó. Đọc những câu chuyện về sự trừng phạt của Chúa đối với Israel, họ lo lắng rằng sự vô đạo đức của quốc gia họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Chúa. Họ không nghĩ rằng Chúa không còn đối xử với các quốc gia trên thế giới theo cách Ngài đối xử với Israel theo giao ước cũ nữa. Lịch sử của Israel cho thấy lý do tại sao Chúa cần phải làm mọi việc theo một cách khácNhà tiên tri Giê-rê-mi hiểu được vấn đề của Israel là gì, và ông nhận ra rằng quốc gia này cần một loại hiến pháp hoàn toàn khác. Họ cần một giao ước mới sẽ nội tại hóa luật pháp của Chúa.–“Đức Giê-hô-va phán: Nầy, những ngày đến, bấy giờ ta sẽ lập một giao ước mới với nhà Y-sơ-ra-ên và với nhà Giu-đa. Giao ước nầy sẽ không theo giao ước mà ta đã kết với tổ phụ chúng nó trong ngày ta nắm tay dắt ra khỏi đất Ê-díp-tô, tức giao ước mà chúng nó đã phá đi, dầu rằng ta làm chồng chúng nó, Đức Giê-hô-va phán vậy. Đức Giê-hô-va phán: Nầy là giao ước mà ta sẽ lập với nhà Y-sơ-ra-ên sau những ngày đó. Ta sẽ đặt luật pháp ta trong bụng chúng nó và chép vào lòng. Ta sẽ làm Đức Chúa Trời chúng nó, chúng nó sẽ làm dân ta. Chúng nó ai nấy sẽ chẳng dạy kẻ lân cận mình hay là anh em mình, mà rằng: Hãy nhận biết Đức Giê-hô-va! vì chúng nó thảy đều sẽ biết ta, kẻ nhỏ cũng như kẻ lớn. Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ tha sự gian ác chúng nó, và chẳng nhớ tội chúng nó nữa” (Giê-rê-mi 31:31-34)–Theo giao ước mới, ý muốn của Đức Chúa Trời không còn được áp đặt lên con người từ bên ngoài, thông qua luật pháp viết ra. Nó đến từ bên trong, từ tấm lòng. Con người không cần người khác dạy họ về Chúa vì họ biết Ngài. Mối quan hệ của họ với Đức Chúa Trời không còn là mối quan hệ được trung gian qua các thầy tế lễ và qua luật pháp viết ra nữa. Con người biết Đức Chúa Trời một cách cá nhân và thân mật. Họ làm theo ý muốn của Ngài không phải vì họ bị ép buộc mà vì họ muốn. Ý muốn của Đức Chúa Trời không còn ở bên ngoài nữa, mà là ở bên trong.–Luật pháp của xã hội sẽ luôn ở bên ngoài. Luật pháp có thể kiểm soát những gì con người làm bằng tay, nhưng chúng không bao giờ có thể kiểm soát được những gì trong lòng họ. Luật pháp của xã hội có thể cấm giết người, và chúng có thể quy định hình phạt thích đáng cho những kẻ phạm tội như vậy. Theo cách này, luật pháp có thể tạo ra đủ nỗi sợ hãi để không ai phạm tội giết người. Nhưng không có luật nào có thể kiểm soát được những gì trong trái tim con người. Không có luật nào có thể quy định rằng mọi người phải yêu thương nhau.–Chúng ta có thể minh họa điều này bằng một thí nghiệm tư duy. Hãy tưởng tượng một xã hội cố gắng ban hành luật để hướng đến tình yêu và lòng tốt. Cơ quan quản lý của một xã hội như vậy có thể thông qua Đạo luật Tình yêu vị tha. Sẽ có một luật quy định rằng mọi người phải mỉm cười với nhau. Mỗi ngày, cảnh sát sẽ thẩm vấn tất cả công dân và hỏi họ rằng họ có chắc chắn mỉm cười mỗi khi tương tác với người khác không. Những người trả lời không sẽ phải vào tù. Bất kỳ ai nói chuyện giận dữ với người khác sẽ bị trừng phạt theo cách tương tự. Một luật khác sẽ nêu rõ rằng những hành động tử tế ngẫu nhiên là nghĩa vụ pháp lý đối với mọi người. Vào cuối mỗi tháng, Sở Thuế vụ Nội địa sẽ yêu cầu tất cả công dân phải khai báo. Khai báo sẽ nêu chi tiết tất cả các hành động tử tế do mỗi cá nhân thực hiện. Nếu có vài người trong số họ vi phạm luật, cá nhân đó sẽ phải làm dịch vụ cộng đồng, thể hiện lòng tốt với những người nghèo. Chúng ta có thể tưởng tượng ra một xã hội hoạt động như thế này, nhưng tưởng tượng ra điều đó có nghĩa là nhận ra rằng nó không bao giờ có thể tồn tại.
–
Chính quyền dân sự không phải lúc nào cũng sử dụng hình phạt để đạt được mục tiêu của mình. Củ cà rốt thường có hiệu quả hơn cây gậy, và trong trường hợp của chính phủ, điều đó có nghĩa là tiền. Các lợi ích về thuế và trợ cấp trực tiếp thường đủ để khuyến khích người dân áp dụng hành vi mà chính phủ cho là mong muốn. Tuy nhiên, một số thói quen khó bỏ, chẳng hạn như sở thích của người Mỹ đối với những chiếc xe ngốn xăng và sự nhiệt tình của một số ít người Việt Nam đối với các quán ăn bán thịt chó và mèo. Trong mọi trường hợp, bất cứ điều gì có thể đạt được thông qua các động cơ kinh tế đều chỉ giới hạn ở hành vi bên ngoài. Tiền không thể biến đổi con người và làm họ trở nên mới mẻ. Điều duy nhất xảy ra khi bạn đưa tiền cho mọi người là họ muốn có nhiều tiền hơn.–Kinh nghiệm gần đây ở Trung Quốc cung cấp một ví dụ thuyết phục về sự khó khăn trong việc thay đổi văn hóa theo cách này. Có một sự quan tâm lớn đến bóng đá ở Trung Quốc, cùng với mong muốn mãnh liệt phát triển một giải bóng đá Trung Quốc có thể cạnh tranh với những giải đấu tốt nhất trên thế giới. Với mức lương cao nhất thế giới, người Trung Quốc đã cố gắng thu hút những tài năng giỏi nhất trong số các cầu thủ quốc tế. Kết quả không mấy ấn tượng. Trung Quốc còn lâu mới có thể cạnh tranh với các quốc gia lớn có nền văn hóa nhiệt tình với bóng đá kéo dài hàng thập kỷ. Tạp chí Anh The Economist nhận xét, “Văn hóa bóng đá/đẳng cấp bóng đá không thể mua được bằng tiền hoặc điều chỉnh để tồn tại.”
Cách mới của Chúa để thay đổi xã hội hoàn toàn khác. Chúa Jesus không thiết lập sự cai trị của Chúa bằng phần thưởng và hình phạt bên ngoài (Ngài không dùng đến cây gậy và củ cà rốt). Sự cai trị của Ngài đến từ bên trong. Đức Thánh Linh được đổ vào lòng chúng ta và khiến chúng ta muốn làm theo ý muốn của Chúa. Chúa Jesus thực hiện sự cai trị thông qua một loại ép buộc khác, động lực đến từ việc biết tình yêu của Chúa Jesus. “Vì tình yêu thương của Đấng Christ cảm động chúng tôi, và chúng tôi tưởng rằng nếu có một người chết vì mọi người, thì mọi người đều chết, lại Ngài đã chết vì mọi người, hầu cho những kẻ còn sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình” (2 Cô-rinh-tô 5:14-15).
–
Khi bạn đã trải nghiệm sự nối kết cá nhân thân mật với Chúa Jesus. Bạn biết phải sống như thế nào theo lời dạy của Ngài.