LỜI TÂM TÌNH CỦA MỘT THÀNH VIÊN TRONG BAN ĐIỀU HÀNH NGUYỆT SAN NGUỒN SÁNG
Từ những ngày tham gia cuộc thi viết truyện ngắn VIẾT
CHO NIỀM TIN được tổ chức vào đầu năm 2013, tôi được biết đến Mục sư Lữ Thành
Kiến là một trong bốn thành viên của Ban giám khảo.
Sau ba năm thi viết, mối quan hệ giữa hai chúng tôi thêm gần gũi. Tôi đọc một số
tác phẩm ông viết trên damau.org và vietbao.com là hai trang web mà ở Việt Nam
phải vượt tường lửa mới vào được. Tôi cũng đọc một số sách của ông được in ở Mỹ
và chuyển về Việt Nam cho tôi theo đường Bưu điện.
Muốn hiểu một tác giả, bạn phải đọc sách của người đó càng nhiều càng tốt. Tôi
chợt nhận ra một phong cách viết đặc biệt, dí dỏm và uyên bác của một nhà
văn/nhà thơ lão làng trong cộng đồng Cơ đốc khi đọc Lữ Thành Kiến.
Khi Lữ Thành Kiến về Việt Nam chuẩn bị cho số ra đầu tiên của nguyệt san NGUỒN SÁNG (những số đầu tiên, tên của nguyệt san là Hướng Đi) tôi được mời tham gia vào buổi họp mặt đầu tiên tại văn phòng của Oneway.vn. Dĩ nhiên tôi đứng bên cạnh Lữ Thành Kiến và đồng hành cùng ông trong mục vụ này.
Tháng 7 năm 2022, tôi nhận được visa định cư Mỹ theo
diện F4, hai tháng sau đó tôi đến Oregon khi tiểu bang này bước vào mùa thu. Sau
5 tuần đến Mỹ, tôi thi lấy bằng lái xe, mua lại một chiếc Toyota Camry đời 2015
của một người Mỹ và bắt đầu lái xe đi cày tại hãng Beaverton Foods.
Những tháng ngày đầu tiên đến Mỹ là những ngày khó khăn cho người mới nhập cư
như tôi. Môi trường sống, chỗ ở, việc làm, ngôn ngữ và bao nhiêu việc không tên
khác làm cho khả năng viết lách, biên dịch của tôi không còn thăng hoa như những
năm ở Việt Nam.
“Tuy Jesus cùng đi suốt đàng, tôi chỉ bước từng bước một thôi.” Vâng, từng bước một, tôi đang tập thích nghi với cuộc sống mới trên một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Đang khi làm công nhân cho công ty thực phẩm Beaverton Foods, tôi nhận biết rằng đây chỉ là một công việc tạm thời. Nếu đến Mỹ chỉ để làm công nhân thì tôi đã đánh mất ơn kêu gọi thiên thượng. Tôi biết ân tứ Chúa ban cho mình, đó là biên dịch, biên khảo, viết sách và thực hiện các mục vụ của một người giảng tin lành. Tôi nghĩ đến nguyệt san Nguồn Sáng, tôi nghĩ đến các sách tôi đã cùng với các thành viên trong nhóm biên dịch của mình thực hiện trong những năm qua.Tôi biết bản thân phải tiếp tục phát triển các mục vụ mà Chủ mùa gặt đã ủy thác cho tôi.
Sau khi tác phẩm Hoa Sen Và Thập Tự Giá được đăng nhiều kỳ trên nguyệt san Nguồn Sáng, tôi được Kim Hân phỏng vấn trong chương trình truyền thanh của songdaoonline. Cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp của tác phẩm trong phong cách biên dịch. Kim Hân hỏi vì sao trong phong cách biên dịch và viết văn của tôi lại giống nhau đến như thế. Tôi trả lời, tôi chỉ có một phong cách – đó là phong cách của Tường Vi. Khi biên dịch tôi cố gắng viết lại tác phẩm trong văn phong Tiếng Việt mà không đánh mất ý tưởng chính của tác giả. Điều này được gọi là Việt hóa một quyển sách Tiếng Anh, để độc giả người Việt dễ dàng khi đọc nó.
Các bạn có thể nghe bài phỏng vấn của Kim Hân dành cho tôi tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=2zN8z9wCDo0&t=4389s
Đọc sách HOA SEN VÀ THẬP TỰ GIÁ ở đây:
https://lethat.net/mot-cuoc-doi-thoai-thu-vi-ban-hieu-dinh/
Theo dõi các số nguyệt san Nguồn Sáng ra đều đặn mỗi tháng tại Việt Nam, chỉ dựa vào nguồn chu cấp thiên thượng. Tôi ngạc nhiên trước sự thành tín của Chúa. Ngài cảm động tấm lòng của nhiều người để họ tự nguyện đóng góp tài chánh, và rồi tờ báo có thể đến tay bạn đọc trên khắp các tỉnh thành tại Việt Nam. Nguồn Sáng được biếu tặng chứ không bán. Các cộng tác viên viết bài cũng không ai nhận nhuận bút. Chủ bút của Nguồn Sáng đều đặn dâng vào tờ báo mỗi tháng một ngàn đô Mỹ. Tiền bạc đến từ Đức Chúa Trời và được ban phát ra như một giòng sông ân điển chảy xuôi mãi không hề dừng. Đó là điều kỳ diệu. Thực là một phép lạ sau mỗi lần phát hành. Tờ báo tháng này vừa mới thanh toán tiền cho nhà in là thủ quỹ thông báo hết tiền, và báo của tháng sau lại tiếp tục bước đi bởi đức tin. Có ai hứng thú để làm chủ bút hay tham gia điều hành một tờ báo như vậy? Nguồn Sáng vẫn cứ sống sót sau mỗi kỳ phát hành. Đó là vì Cha thiên thượng đang nuôi dưỡng tờ báo như một dụng cụ của ân điển để chia sẻ tin tức tốt lành cho thế giới giữa những tin xấu tràn ngập. Ha-lê-lu-gia!
Tôi sẽ viết điều gì tiếp theo trong Nguồn Sáng? Những trải nghiệm đầu tiên của một người vừa mới đến Mỹ?
Khi chiếc boeing hạ cánh xuống Seattle Airport vào khoảng 2 giờ chiều ngày 19 tháng 9 năm 2022, chúng tôi đã không đủ thời gian để làm thủ tục trung chuyển về Portland, OR. Vậy là bị trễ chuyến bay! “Lạy Chúa, đã trễ chuyến bay và chúng con chưa biết phải làm gì ngay lúc này. Xin Ngài hướng dẫn.” Sau khi cầu nguyện chúng tôi tìm đến quày Passenger Assist để trình bày tình huống của mình. Các nhân viên tại đây xem passport và vé của chúng tôi. Họ nhanh chóng làm thủ tục để chúng tôi bay chuyến kế tiếp vào sáng ngày hôm sau. Không chỉ vậy họ còn thu xếp cho chúng tôi về một hotel theo tiêu chuẩn Mỹ cách phi trường 3 mile để qua đêm – và dĩ nhiên họ thanh toán chi phí lưu trú đó. Hàng không Mỹ là vậy!
Thay vì về Portland ngay trong buổi chiều, chúng tôi phải ở lại Seattle thêm 12 tiếng nữa trước khi bay về Portland. No problem! Vì tại đây chúng tôi được nghỉ ngơi trong môt khách sạn theo tiêu chuẩn Mỹ, để sáng hôm sau tỉnh táo bay về nhà gặp mặt mọi người thân yêu trong gia đình.
Khi về đến Portland Airport, chúng tôi tìm đến quày baggage claim để lấy lại hành lý vốn đã chuyển về đây từ chiều hôm trước. Một chuyến bay dài và bình an. Tạ ơn Chúa.
🙂
Tôi được người anh em Quyen Le đưa đến Living God Church khi Oregon vẫn còn là mùa thu.
Ngồi trên xe đảo mắt nhìn chung quanh các xa lộ, các đồi thông, nhà cửa … dấy lên trong tôi nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau!
Vậy là tôi đã đến Beaverton – thành phố thứ năm trong tiểu bang Oregon và là một quận của Washington. Nó nằm trong Thung lũng Tualatin bên phía tây Vùng đô thị Portland. Sau 16 năm chờ đợi trong diện F4 để được Lãnh sự quán Mỹ cấp visa, cuối cùng tôi đã đến đây.
🙂
Sau khi đến Oregon được 5 tuần, lần đầu tiên tôi lái chiếc Toyota Camry second hand (xe mới nhận từ người bán), chạy trên Free Way. Loay hoay với Google map, tôi dò đường từ DMV của Portland về Beaverton. Sau 30 phút lái xe tôi vượt qua sông Columbia rồi vào Vancouver thay vì về Beaverton.
I get lost!
Lúc này Cellphone lại hết pin, trên ô tô anh chàng người Mỹ bán xe cho tôi đã lấy đi bộ sạc mobile phone trên xe. Sau khi suy nghĩ và cầu nguyện, tôi tấp xe vào một siêu thị, nhờ người bán hàng sạc pin cho điện thoại, tôi phone cho Quyền Lê và Timothy Le Vo.
Rất bận rộn với business, MS Quyền nhờ Xuân Nhã ở gần đó lái xe đến nơi tôi đang đỗ xe. Nhã hướng dẫn tôi bám đuổi theo sau xe của cô ấy và đến nhà Minh Bùi. Thấy bộ dạng phờ phạc của tôi, Minh Bùi hâm một tô cháo nóng mời tôi ăn và uống trà.
Vậy là tỉnh táo trở lại, và một lần nữa Minh Bùi lại làm hoa tiêu cho tôi, anh chạy trước, tôi lái xe nối theo.
Về đến nhà bình an ngay lúc đèn đường vừa bật sáng.
Không có các anh chị em trong hội thánh Living God, chắc tôi phải một phen khốn khổ.
Mục sư Lê Tự Hiển bình luận trên messenger: beautiful church.
Tạ ơn Chúa thêm lần nữa.
Tháng 10-11/2022.
Sau một tuần đến Mỹ, tôi được Mục sư Quyền Lê đưa đến DMV để thi luật giao thông của Oregon. Lấy được bằng viết lý thuyết về luật giao thông, và đến tuần thứ 5 tôi thi lấy Drive License. Hai ngày sau tôi mua chiếc Toyota Camry 2015 và bắt đầu lái xe đi cày tại Beaverton Foods.
Tôi được hãng nhận vào làm ca đêm, từ 2.00 pm đến nửa đêm, vợ tôi làm ca ngày trong cùng một hãng từ 6.00 am đến 2.00 pm. Vậy là chúng tôi khá giống Ngưu Lang – Chức Nữ. Cuối tuần mới được gặp nhau vì khác ca làm việc. Ở Việt Nam là chăn trâu (chăn trâu hàm ý chăn dắt lứa tuổi trẻ trâu, hay còn gọi là đi dạy học), ở Mỹ là đi cày. Công việc có khác nhau – nhưng đằng nào cũng là công việc. Rất may tôi chịu được với thời tiết, khí hậu ở đây. Nửa đêm từ hãng lái xe về nhà, có ngày nhiệt độ xuống chỉ còn -1 độ C, các công nhân phải cạo nước đá đóng trên kính chắn gió rồi mới lái xe đi. Có đêm sương mù xuống dày đặc làm tôi nhớ lại mùa đông năm nào lái xe trên đèo Bảo Lộc.
–
Chủ nhật đầu
tháng 12/2022 tôi lái xe từ Beaverton đến nhà thờ của Living God Church ở
Portland. Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa đầy trời
trên Free Way. Ấy thế mà dòng xe trên cao tốc vẫn chạy 60 miles/1 hour. Khi tan
lễ vào buổi chiều, tôi phải cào một lớp tuyết dày 5 cm trên kính chắn gió trước
khi lái xe về nhà.
Những ngày đầu tiên đến Mỹ chắc chắn sẽ là những ngày khó khăn, thử thách cho những người mới nhập cư như tôi.
Vậy tại sao tôi lại chọn đến Mỹ khi đã vượt qua lứa tuổi sáu mươi? Lời Chúa bày tỏ:
Đức Chúa
Trời đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người và khiến ở khắp trên mặt đất,
định trước thì giờ đời người ta cùng giới hạn chỗ ở. (Công vụ 17 :26)
Dấu chân Việt Nam đã rải khắp năm châu lục sau năm 1975. Bây giờ tôi cũng chỉ
đi tiếp chặng cuối cùng của một đời người trên đất Mỹ. Việc này cũng bởi Chúa
kiểm soát và cho phép xảy ra như thế! Điều đó cũng là bình thường thôi.
Khi đến Oregon, Trần Đình Diệp một anh bạn học cũ của tôi thời niên thiếu ở Quảng Ngãi, gọi phone tới nói chuyện. Anh ấy nói ở Việt Nam, Hơn đã xây dựng công việc của mình ổn định rồi, bây giờ qua đây chỉ là khám phá thêm về đất nước này mà thôi. Có lẽ Diệp nói đúng.
Sau giáng sinh, Mục sư Nguyễn Văn Huệ ở Dallas gợi ý mời tôi qua Texas thăm chơi. Tôi sẽ đi, nếu Chúa muốn và tôi còn sống, tôi sẽ tiếp tục đồng công với ông ấy trong các mục vụ truyền thông và tiếp tục công việc biên dịch, viết sách mà tôi ưa thích.
Chị Ngọc Anh từ Arizona cũng gọi điện thoại và cầu nguyện cho tôi, chị mời tôi đến Arizona thăm, và nếu Chúa muốn thì cộng tác với Mục sư Phạm Hồng Phú.
Tạ ơn Chúa về mọi điều Ngài cho phép xảy đến trong cuộc đời tôi.
Ngài từ nơi cao ngự xuống
Con từ vực thẳm đi lên
Ngài giàu cao sang vinh hiển
Con vũng bùn lấm nghèo hèn
–
Ngài Cha nhân lành chờ đợi
Con về năm tháng đi hoang
Ôi tình phụ tử thiêng liêng
Vạn lần con không hiểu hết
–
Ngài ôm con ghì thật chặt
Con nghe hơi ấm yêu thương
Từ nay trong vòng tay Chúa
Mùa Xuân đã mất lại về
–
Chúa đến chuồng chiên máng cỏ
Con về nhà cửa tiện nghi
Chúa giàu bỏ đi tất cả
Cho con mọi thứ con cần
–
Ôi tình Chúa cao sâu quá
Dù con dệt cả đất trời
Thành những bài thơ diễm tuyệt
Cũng không nói hết yêu thương
của Ngài dành cho con đó
Mục sư Phạm Hơn
Viết từ Oregon, tháng 12/2022