LỜI NÓI DỐI CỦA SA-TAN:
“CHÚA ĐỂ CHÚNG TA TRONG BỆNH TẬT ĐỂ GIỮ CHÚNG TA KHIÊM NHƯỜNG.”
Kinh Thánh nói về Satan: “kẻ nói dối và cha đẻ của sự dối trá” (Giăng 8:44)
Câu chuyện người bại ở Bê-tết-đa.
“Kế đó, có một ngày lễ của dân Giu-đa, Đức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem, Số là, tại thành Giê-ru-sa-lem, gần cửa Chiên, có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa, xung-quanh ao có năm cái vòm-cửa. Những kẻ đau-ốm, mù-quáng, tàn-tật, bại-xuội nằm tại đó rất đông, [chờ khi nước động; 4vì một thiên-sứ thỉnh-thoảng giáng xuống trong ao, làm cho nước động; lúc nước đã động rồi, ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh gì, cũng được lành]. Nơi đó, có một người bị bịnh đã được ba mươi tám năm. Đức Chúa Jêsus thấy người nằm, biết rằng đau đã lâu ngày, thì phán: Ngươi có muốn lành chăng? Người bịnh thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chẳng có ai để quăng tôi xuống ao trong khi nước động; lúc tôi đi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước tôi rồi. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đứng dậy, vác giường ngươi và đi. Tức thì người ấy được lành, vác giường mình và đi. Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát.
Các người Giu-đa bèn nói với kẻ được chữa lành rằng: Nay là ngày Sa-bát, ngươi không phép mang giường mình đi. Người trả lời rằng: Chính người đã chữa tôi được lành biểu tôi rằng: Hãy vác giường ngươi và đi. Họ hỏi rằng: Người đã biểu ngươi: Hãy vác giường và đi, là ai? Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai: Vì Đức Chúa Jêsus đã lẩn trong đám đông tại chỗ đó. Sau lại, Đức Chúa Jêsus gặp người đó trong đền-thờ, bèn phán rằng: Kìa, ngươi đã lành rồi, đừng phạm tội nữa, e có sự gì càng xấu-xa xảy đến cho ngươi chăng.” (Giăng 5:1-14)
Câu hỏi quan trọng là tại sao anh ta lại ở trong tình trạng này ngay từ đầu? Điều này rất quan trọng trong cuộc thảo luận của chúng ta về sự chữa lành, bởi vì một khi chúng ta khám phá ra nguyên nhân gốc rễ của nỗi đau khổ của người đàn ông này, điều đó sẽ giúp chúng ta được tự do thoát khỏi những lời nói dối của Satan. .
Mỗi lần đọc câu chuyện này, tôi luôn tập trung vào việc chữa lành cho người đàn ông bên hồ Bê-tết -đa. Nhưng nếu chúng ta chỉ tập trung vào việc chữa lành, chúng ta sẽ bỏ lỡ một phần rất quan trọng khác của câu chuyện này. Ở câu 14 Chúa Giê-su tìm thấy người đàn ông trong đền thờ. Kinh thánh chép rằng: “Sau đó, Chúa Jesus tìm thấy anh ta trong đền thờ và nói với anh ta rằng: Này, anh đã được lành rồi; đừng phạm tội nữa, kẻo anh phải chịu điều tệ hại hơn” (Giăng 5:14). Hãy nhớ rằng, người đàn ông đó đã không thể đi lại – đã nằm liệt giường – trong hơn ba mươi tám năm. Tôi đã nghĩ rằng Chúa Jesus sẽ nói điều gì đó như, “Này, thật tuyệt khi thấy anh đứng dậy và đi lại!” Thay vào đó, Chúa Jesus bảo người đàn ông đó đừng phạm tội nữa để điều tồi tệ hơn sẽ không xảy đến với anh ta. Tại sao?
Trong cách giải thích Kinh thánh, có một thứ mà chúng ta gọi là sự giải thích ngụ ý. Ý nghĩa trong đoạn văn cụ thể này là chính tội lỗi của người đàn ông đã khiến anh ta trở thành người tàn tật. Anh ta vốn không được sinh ra như vậy. Không chỉ tội lỗi của anh ta khiến anh ta rơi vào tình trạng đó, mà thái độ của anh ta cũng khiến anh ta sẽ tiếp tục ở trong tình trạng đó. Đây là lý do tại sao Chúa Jesus đối đầu với tâm trí của anh ta. Ngài bảo anh ta nhớ lại nơi anh ta đến. Chúa Jesus muốn anh ta hiểu giá trị của sự toàn vẹn của mình để anh ta không bao giờ quay lại.
Nhiều tín đồ đã bị bất lực vì sự xúc phạm và cay đắng. Giống như người đàn ông ở hồ Bê-tết-đa này, họ thấy mình không thể di chuyển và hoạt động trong những việc của Chúa. Chúa muốn chúng ta sống trọn vẹn. Ngài muốn chúng ta bước đi theo mục đích của Ngài. Điều này chỉ có thể đạt được khi chúng ta từ chối tham gia vào những điều dẫn đến sự ràng buộc bởi lời nói dối của Satan. Bạn phải đưa ra quyết định: bước đi trong sự tự do hoặc bị xiềng xích. Sự lựa chọn là của bạn! Chúng ta phải từ chối tham gia vào những việc tội lỗi, bởi vì những điều này không thúc đẩy sự chữa lành trọn vẹn.
BÀI HỌC TỪ PHAO-LÔ
Phần sau đây được trích dẫn từ: gotquestions.org
“Vậy nên, e rằng tôi lên mình kiêu-ngạo bởi sự cao-trọng cả thể của những sự tỏ ra ấy chăng, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là quỉ-sứ của Sa-tan, để vả tôi, và làm cho tôi đừng kiêu-ngạo. Đã ba lần tôi cầu-nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi. Nhưng Chúa phán rằng: Ân-điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức-mạnh của ta nên trọn-vẹn trong sự yếu-đuối. Vậy tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu-đuối tôi, hầu cho sức-mạnh của Đấng Christ ở trong tôi.” 2 Cô-rinh-tô 12:7-9
Có vô số lời giải thích được đưa ra nói về bản chất của cái dằm xóc vào thịt của Phao-lô. Chúng được phân loại như là sự cám dỗ liên tục, đối thử kiên cường, bệnh mãn tính (như là những vấn đề về mắt, bệnh sốt rét, chứng đau nửa đầu, và chứng động kinh) đến bệnh tật về nói. Không ai có thể nói chắc rằng cái dằm xóc vào thịt của Phao-lô là gì, nhưng chắc chắn đó là một sự đau đớn của thể xác.
Chúng ta biết được về cái dằm xóc vào thịt này là từ chính bản thân Phao-lô nói trong II Cô-rinh-tô 12:7: “Để giữ tôi khỏi kiêu ngạo về những mặc khải diệu kỳ nầy, một cái dằm đã đâm vào xác thịt tôi; một sứ giả của Sa-tan đã đánh tôi để tôi đừng kiêu ngạo.” Trước hết, mục đích của cái dằm xóc vào thịt này là để giúp cho Phao-lô khiêm nhường. Bất cứ ai đối mặt với Chúa Giê-xu, được nói chuyện và được ủy quyền bởi Ngài (Công vụ 9:2-8) thì theo trạng thái tự nhiên sẽ trở nên “tự cao tự đại”. Thêm vào đó, Phao-lô được cảm động bởi Đức Thánh Linh để viết nhiều sách trong Tân Ước, nên thật dễ dàng để thấy rằng Phao-lô có thể trở nên “kiêu căng” (KJV) hay “tự cao quá mức” (NKJV) hoặc “quá tự hào” (NCV) như thế nào. Thứ hai, chúng ta biết rằng tai họa đến từ Sa-tan hoặc bởi sứ giả của nó. Giống như Chúa cho phép Sa-tan hành hại Gióp (Gióp 1:1-12), Chúa cho phép Sa-tan hành hại Phao-lô vì những mục đích tốt lành của Ngài và luôn luôn nằm trong ý muốn toàn hảo của Ngài.
Có thể hiểu được rằng Phao-lô xem cái dằm xóc này như là một chướng ngại vật trong việc mở rộng hơn hay làm chức vụ hiệu quả hơn (Ga-la-ti 5:14-16) và vì vậy mà ông đã ba lần cầu xin Chúa lấy nó ra (II Cô-rinh-tô 12:8). Nhưng từ kinh nghiệm này Phao-lô đã học được một bài học mà chi phối đến những tác phẩm của ông đó là: quyền phép thiêng liêng được bày tỏ một cách tốt nhất dựa vào hoàn cảnh của tình trạng yếu kém của con người (II Cô-rinh-tô 4:7) để chỉ mình Chúa được tôn cao (II Cô-rinh-tô 10:17). Hơn cả việc giải quyết vấn đề, Chúa đã ban cho ông ân điển và sức mạnh để vượt qua nó, và Ngài tuyên bố rằng ân điển đã “đủ” cho ông rồi.