Bài thơ này là một bài thơ thật… phi thường trong tập thơ tôi xuất bản, đã được phổ nhạc một cách… phi thường và giọng hát của người nam ca sĩ trẻ thỉnh thoảng làm tôi cay mắt. Cay mắt mà vẫn nghe đi nghe lại cho đến khi mắt không còn cay nữa mà những giọt lệ thản nhiên rơi xuống. Cách đây hơn một năm, trong một buổi sáng bình thường một đời người, tôi đã viết những dòng này. Tôi không nhớ vì sao tôi đã viết những lời như vậy, tôi đã đọc những thông tin buồn bã nào làm cho trái tim tôi đau đớn như vậy.
tôi muốn nghe những thông tin về chàng
sáng nay tôi đọc những tin tức buồn
chẳng có điều gì làm tôi vui cả
trái tim tôi non yếu và tổn thương
Hơn một năm sau, tôi thức dậy, trên giường, bước xuống giường, lặng lẽ pha cà phê, lặng lẽ uống, không ngạc nhiên gì cả khi những dòng này một lần nữa chạy ngang qua tâm trí, như dòng chữ điện tử chạy trên đầu một cao ốc mà tôi nhìn thấy vào những thời gian trước 1975 khi đi trong đêm Sài-gòn.
sáng nay tôi đọc những tin tức buồn…
chẳng có điều gì làm tôi vui cả…
Không thể vui, khi cơn dịch thế kỷ đang thổi qua không gian và không khí của Hoa Kỳ thanh bình, làm tắt đi ánh bình minh thanh bình của nó, để lại những hoàng hôn vàng úa trong mắt người, sự hoảng hốt trên bước chân vội vã. Đường phố vắng ngắt, trong các ngôi chợ, người ta quay mặt đi, không dám lại gần nhau, không dám nhìn nhau. Những nụ cười nếu có, cũng là những nụ cười không tự nhiên, có chút gượng gạo. Những tin tức vẫn rất buồn. Những con số người nhiễm bệnh mới không ngừng lại, mà tăng nhanh. Những thành phố đóng cửa, dấu những đôi mắt lạc lõng bên trong cửa sổ. Khi tôi đi bộ trong khu vực nhà ở của mình, tôi có cảm giác những con virus đang bay lơ lửng trong không gian, nheo mắt, bậm môi lại như một sự đe dọa lạnh lẽo.
Trong lúc này, tôi không muốn đọc thêm, nghe thêm những tin tức nào cả, chỉ làm cho trái tim non yếu của tôi thêm tổn thương. Tôi chỉ muốn nghe những thông tin về Chàng. Chàng vẫn còn là một từ xa lạ cho những người chưa biết về Chàng, nhưng quá quen thuộc với tôi, và quá cần thiết cho tôi trong những thời gian nhạy cảm này. Tôi biết, Chàng cũng vô cùng cần thiết cho những ai yêu Chàng, và quá cần thiết cho thế giới hỗn loạn ngày hôm nay. Trong nhiều năm, với trái tim yêu tôi đã cố gắng Vẽ Lại Chân Dung Chàng trên các tờ báo mà người ta có thể đọc được. Những bài thơ bay nhảy trên Da Màu, trên Tiền Vệ, trên Sáng Tạo, trên Việt Báo mà người ta chỉ thấy hình ảnh bóng dáng của một tình yêu, thấp thoáng như bướm bay, mà rõ ràng như nắng sớm. Một chân dung khác với những hình ảnh mà người ta thường nghĩ về Chàng. Người ta đã vẽ thêm trên khuôn mặt Chàng những vệt màu tối, đôi khi lầm tưởng, đôi khi xúc phạm. Dù tất cả những điều đó xảy ra, Chàng vẫn yên lặng không nói gì cả. Chàng không nói gì cả, thì tôi nói thay Chàng. Tôi có bổn phận xóa đi những vệt màu tối và vẽ lại những vệt màu sáng.
Tôi mở sách ra tôi muốn gặp Chàng. Đây là quyển sách đã theo tôi từ những ngày tôi lạc loài trên rừng núi bạt ngàn, con sông hẹp đỏ ngầu phù sa, mà tôi không hề biết. Cho đến khi tôi bắt gặp những lời Chàng nói cho thế giới, nhưng lại nói riêng cho mình. Tôi hết sức ngạc nhiên khi tâm hồn cô đơn, nhạy cảm tôi lại có thể bắt gặp và đụng chạm đến được những lời yêu thương tưởng chừng dành cho chung cả thế giới, mà len lỏi trong những ngóc ngách các tĩnh mạch máu nhỏ len đến trái tim mình, thêm những ngày hy vọng mới cho đời tôi, từ đó.
Những dòng chữ cổ này, trong những trang cổ thư này, đã chinh phục tôi một buổi sáng rực rỡ nắng trên bãi biển, để theo tôi từ đó. Những dòng cổ thư thật như cây vườn hoang, mọc vô số, chằng chịt, đan chéo, quấn quít trên các lối đi có khi tưởng chừng không có lối ra, nhưng nếu tìm lại, kỹ hơn, sẽ thấy trên lối ra đó, có một người khuôn mặt tử tế, vui vẻ, với nụ cười, sẵn sàng chỉ đường cho mình ra khỏi khu rừng. Luôn luôn có những câu giải đáp cho những câu hỏi của mình mà không cần hỏi lần thứ hai. Những câu hỏi không bao giờ giải đáp, như nhánh sông trôi về mãi cuối ngàn. Tôi hình dung dòng sông đang trôi, dòng sông Potomac ở Washington DC hai mươi năm cũ êm đềm chảy dưới những gầm cầu, in bóng những lâu đài diễm lệ bên bờ, vào ngày hè rảnh rỗi đứng nhìn dòng sông trôi và tự hỏi nó về đâu.
Khi tôi đọc những dòng cổ thư đó, tôi nhìn vào tôi tôi lại thấy Chàng. Thật ra Chàng vẫn ở đó, trong lòng tôi, nhưng có những khi lơ đãng, miên man tôi đã để chàng yên lặng một mình, và nhiều khi Chàng thơ thẩn trong lòng tôi, một mình, để cho tôi tự do ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi trong ánh nắng vàng của chiều tà. Chúng tôi không nói gì với nhau cả, vì cũng đã nói đủ rồi. Tôi yêu thích đoạn phổ nhạc này của người nhạc sĩ: có những vẻ đẹp người không thấy hết. Trôi về đâu hỡi dòng sông ly tan. Khi hát lên, tôi nghe tiếng đổ vỡ của chiếc bình ngà ngọc để chảy tràn những giọt dầu thơm ngát, và người thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa dùng mái tóc trinh nữ của mình lau bàn chân Chàng, bàn chân lấm bụi đường. Đó là vẻ đẹp người ta không nhìn thấy, vì nó ở trong tâm hồn đơn giản, một tình yêu không muốn nói gì, không cần phải nói, chỉ yên lặng làm.
Chàng vẫn ở đó trong tôi, và tôi vẫn ở đó, trong Chàng, như cổ thư ghi lại: Ví bằng các con cứ ở trong ta, và những lời ta ở trong các con, hãy cầu xin mọi điều mình muốn, thì sẽ được điều đó, và nói những lời yêu không hề muộn màng, dù Chàng đã nói yêu hàng trăm hàng ngàn lần, chàng vẫn cứ nói điều đó mà không có chút nhàm chán, không bao giờ trễ muộn. Tôi vẫn thích nghe lời Chàng âu yếm bên tai trong những khi buồn bã. Chúng tôi đã đứng sát vào nhau, lấn vào nhau đến nỗi không còn một khoảng cách nào để người ta có thể chen một mảnh giấy mỏng, khiến tôi không còn chỗ nào bám víu, không còn cách nào khác hơn, là phải đụng chạm vào Chàng, và để đôi môi mình thở trên mái tóc ấm áp của Chàng. Tay tôi vòng ngang thân Chàng hay chính là vòng tay Chàng vòng ngang thân tôi, và tôi nghe tiếng thì thầm xanh xao đêm tan mùa xuân.
Khi mình yêu, thì lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa. Không nói được nữa thì hát. Âm nhạc là một thứ mỹ phẩm trang điểm cho tình yêu khi người yêu không còn lời nào để nói. Tôi đang hát những bài ca cho Chàng. Những dòng nhạc xanh không có tiếng đàn. Chiều đưa mây tan về xa biên giới. Nơi những con đường nhạt nhòa bóng trăng. Tôi ngạc nhiên vì trong sự hỗn loạn của thế giới, tôi vẫn có thể hát, và những dòng nhạc xanh bay lên, không cần đến tiếng đàn.
Trong buổi sáng của một Hoa Kỳ không thanh bình, tôi vẫn thấy Chàng đứng đó, tôi lấn tới ôm Chàng, Chàng quá cần thiết cho tôi. Và tôi biết rằng Chàng cũng quá cần thiết cho thế giới đang trong thời kỳ hỗn loạn này. Trong khi cả thế giới đang tuyệt vọng, hướng những đôi mắt lầm than nhìn về Hoa Kỳ mong chờ những liều vaccine, những viên thuốc có thể cứu được mạng sống con người, thì Hoa Kỳ đang ngước mắt lên cầu nguyện và mong chờ sự giải cứu mà họ tin rằng chỉ có thể đến từ Chàng, Đức Chúa Trời yêu thương con người và sẵn sàng đưa tay Ngài ra trên cơn đại dịch, như ngày nào Ngài cũng đã đứng dậy từ trên con thuyền gỗ mong manh đang tuyệt vọng chống chèo trong cơn bão cuồng loạn, và phán: Hãy yên đi, lặng đi. Và cơn bão ngay tức thì đã yên lặng, trả lại sự bình an cho cuộc đời.