
Đề tài luận án: VƯƠNG QUỐC ĐỨC CHÚA TRỜI THEO KINH THÁNH
Tác giả: Phạm Hơn
Cơ sở Đào tạo: Viện Giáo Dục và Đào Tạo Kinh Thánh Vạn Xuân
Người hướng dẫn: Mục sư Tiến sĩ Nguyễn Văn Huệ
Ngày nộp luận án: 16 tháng 6 năm 2025.
Địa điểm thực hiện nghiên cứu: Thành phố Hillsboro, tiểu bang Oregon, The USA.
Lời cam đoan.
Tôi cam đoan nội dung trong luận án này là công trình nghiên cứu của bản thân tôi, không sao chép từ các bài nghiên cứu khác, ngoại trừ những tài liệu được trích dẫn hợp lệ.
Các tư liệu và kết quả nghiên cứu được trình bày trong luận án này phản ánh chính xác công việc nghiên cứu của tôi.
Tôi cũng cam kết chịu trách nhiệm về quyền sở hữu trí tuệ của luận án và những nguồn tài liệu liên quan.
Lời cảm ơn.
Tạ ơn Đức Chúa Trời hằng sống đã ban mọi ân điển tốt lành cho tôi, về sức khỏe, điều kiện làm việc, sinh hoạt tại tiểu bang Oregon để hoàn thành luận án này.
Cảm ơn vị Mục sư Tiến sĩ lão thành Nguyễn Văn Huệ ở Texas đã giúp đỡ cho tôi có các nguồn tài liệu và sách vở cần nghiên cứu về chủ đề này.
Cảm ơn President Mark M. Yarbrough, PhD của chủng viện Dallas Theological Seminary (DTS) đã giúp đỡ cho tôi học tập tại chủng viện DTS và có được những hiểu biết cần thiết để viết luận án này.
Cảm ơn Mục sư Tiến sĩ Nguyễn Chí Dũng ở Washington đã hướng dẫn tôi cách viết và trình bày một luận án trong những năm đầu tiên khi tôi theo học chương trình Cao học Mục vụ tại Sài Gòn.
Cảm ơn Mục sư Lê Vinh Thành, giám đốc điều hành của Viên Giáo Dục và Đào Tạo Kinh Thánh Vạn Xuân là một người bạn tốt đã luôn động viên và khích lệ tôi trên con đường nghiên cứu học thuật trong những năm qua.
Cảm ơn Mỹ Vi là người vợ và các con trai tôi là Phạm Linh Huy, và Phạm Hướng Linh đã hỗ trợ tôi trong suốt thời gian học tập, nghiên cứu và viết luận án này.
MỤC LỤC
Những câu Kinh Thánh đề cập đến Vương quốc Đức Chúa Trời. Vương quốc Đức Chúa Trời là gì? Vương quốc Đức Chúa Trời và vương quốc thiên đàng. Vương quốc Đức Chúa Trời và vương quốc của các vua trên đất. Ý nghĩa các dụ ngôn Chúa Giê-su dạy về nước trời. Các giải thích khác nhau về vương quốc Đức Chúa Trời. Mối quan hệ của Vương quốc Đức Chúa Trời với các giáo hội hữu hình trên thế giới. Những bài học áp dụng về vương quốc Đức Chúa Trời. Tin Lành về Nước Đức Chúa Trời. Áp dụng lẽ thật về Vương quốc Đức Chúa Trời trong công tác truyền giáo tại Việt Nam. Phần 1 Những câu Kinh Thánh đề cập đến Vương quốc Đức Chúa Trời Tân Ước đề cập đến Vương quốc Đức Chúa Trời. “Nhưng trước hết, hãy tìm-kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công-bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa.” (Ma-thi-ơ 6:33) “Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn-uống, nhưng tại sự công-bình, bình-an, vui-vẻ bởi Đức Thánh-Linh vậy.” (Rô-ma 14:17) ” Bởi vậy, ta phán cùng các ngươi, nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết quả của nước đó.”(Ma-thi-ơ 21:43) “Kỳ đã trọn, nước Đức Chúa Trời đã đến gần; các ngươi hãy ăn năn và tin đạo Tin Lành.” (Mác 1:15) “Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!” (Ma-thi-ơ 5:3) “Phước cho những kẻ chịu bắt bớ vì sự công bình, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!” (Ma-thi-ơ 5:10) “Vì ta phán cho các ngươi rằng, nếu sự công bình của các ngươi chẳng trổi hơn sự công bình của các thầy thông giáo và người dòng Pha-ri-si, thì các ngươi chắc không vào nước thiên đàng.” (Ma-thi-ơ 5:20) “Vậy, các ngươi hãy cầu như vầy: Lạy Cha chúng tôi ở trên trời; Danh Cha được thánh; Nước Cha được đến; Ý Cha được nên, ở đất như trời!” (Ma-thi-ơ 6:9-10) “Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì đều được vào nước thiên đàng đâu; nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha ta ở trên trời mà thôi.” (Ma-thi-ơ 7:21)“Ta cũng nói cùng các ngươi, có nhiều người từ đông-phương tây-phương sẽ đến, ngồi đồng bàn với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp trong nước thiên-đàng.” (Ma-thi-ơ 8:11)“Đức Chúa Jêsus đi khắp các thành, các làng, dạy-dỗ trong các nhà hội, giảng tin-lành nước Đức Chúa Trời, và chữa lành các thứ tật-bịnh.” (Ma-thi-ơ 9:35)“Mà nếu ta cậy Thánh-Linh của Đức Chúa Trời để trừ quỉ, thì nước Đức Chúa Trời đã đến tận các ngươi.” (Ma-thi-ơ 12:28)“Ngài lấy ví-dụ khác mà phán rằng: Nước thiên-đàng giống như một hột cải mà người kia lấy gieo trong ruộng mình; hột ấy thật nhỏ hơn cả các giống khác, song khi đã mọc lên, thì lớn hơn các thứ rau, và trở nên cây cối, cho đến nỗi chim trời tới làm ổ trên nhành nó được.” (Ma-thi-ơ 13:31-32) Matthew 13:33 “Ngài lấy ví-dụ khác nữa mà phán rằng: Nước thiên-đàng giống như men mà người đàn-bà kia lấy trộn vào trong ba đấu bột, cho đến chừng nào bột dậy cả lên.” (Ma-thi-ơ 13:33) “Nước thiên-đàng giống như của báu chôn trong một đám ruộng kia. Một người kia tìm được thì giấu đi, vui-mừng mà trở về, bán hết gia-tài mình, mua đám ruộng đó.” (Ma-thi-ơ 13:44) “Nước thiên-đàng lại giống như một người lái-buôn kiếm ngọc châu tốt, khi đã tìm được một hột châu quí giá, thì đi bán hết gia-tài mình mà mua hột châu đó.” (Ma-thi-ơ 13:45-46)“Nước thiên-đàng cũng giống như một tay lưới thả xuống biển, bắt đủ mọi thứ cá. Khi lưới được đầy rồi, thì người đánh cá kéo lên bờ; đoạn, ngồi mà chọn giống tốt để riêng ra, đem bỏ vào rổ, còn giống xấu thì ném đi. Đến ngày tận-thế cũng như vậy: Các thiên-sứ sẽ đến và chia kẻ ác với người công-bình ra, ném những kẻ ác vào lò lửa; ở đó sẽ có khóc-lóc và nghiến răng.” (Ma-thi-ơ 13:47-50) “Ta sẽ giao chìa khóa nước thiên-đàng cho ngươi; hễ điều gì mà ngươi buộc dưới đất, thì cũng sẽ phải buộc ở trên trời, và điều gì mà ngươi mở dưới đất, thì cũng sẽ được mở ở trên trời.” (Ma-thi-ơ 16:19)“Song Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn trở; vì nước thiên-đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy.” (Ma-thi-ơ 19:14)“Bởi vậy, ta phán cùng các ngươi, nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết-quả của nước đó.” (Ma-thi-ơ 21:43)Tin-lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến.” (Ma-thi-ơ 24:14)Khi Con người ngự trong sự vinh-hiển mình mà đến với các thiên-sứ thánh, thì Ngài sẽ ngồi trên ngôi vinh-hiển của Ngài. Muôn dân nhóm lại trước mặt Ngài, rồi Ngài sẽ chia người nầy với người khác ra, như kẻ chăn chiên chia chiên với dê ra; để chiên ở bên hữu và dê ở bên tả. Bấy giờ, vua sẽ phán cùng những kẻ ở bên hữu rằng: Hỡi các ngươi được Cha ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên-đàng đã sắm-sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất. Vì ta đói, các ngươi đã cho ta ăn; ta khát, các ngươi đã cho ta uống; ta là khách lạ, các ngươi tiếp-rước ta; ta trần-truồng, các ngươi mặc cho ta; ta đau, các ngươi thăm ta; ta bị tù, các ngươi viếng ta.” (Ma-thi-ơ 25:31-36)“Ngài lại phán cùng môn-đồ rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, trong những người đứng đây, có mấy kẻ sẽ chẳng chết trước khi chưa thấy nước Đức Chúa Trời lấy quyền-phép mà đến.” (Mác 9:1)“Con lạc-đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời.” (Mác 10:25)“Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Ta cũng phải rao Tin-lành của nước Đức Chúa Trời nơi các thành khác; vì cốt tại việc đó mà ta được sai đến.” (Lu-ca 4:43)“Nhưng Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; còn ngươi, hãy đi rao-giảng nước Đức Chúa Trời.” (Lu-ca 9:60)“Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ chi; vì Cha các ngươi đã bằng lòng cho các ngươi nước thiên-đàng. Hãy bán gia-tài mình mà bố-thí. Hãy sắm cho mình túi không hư, và của báu không hề hao-kém ở trên trời, là nơi kẻ trộm không đến gần, sâu mọt không làm hư-nát. Vì của báu các ngươi ở đâu, thì lòng cũng ở đó.” (Lu-ca 12:32-34)Người Pha-ri-si hỏi Đức Chúa Jêsus nước Đức Chúa Trời chừng nào đến, thì Ngài đáp rằng: Nước Đức Chúa Trời không đến cách rõ-ràng, và người ta sẽ không nói: Ở đây, hay là: Ở đó; vì nầy, nước Đức Chúa Trời ở trong các ngươi.” (Lu-ca 17:20-21) Đức Chúa Jêsus thấy người buồn-rầu, bèn phán rằng: Kẻ giàu vào nước Đức Chúa Trời là khó biết dường nào! Lạc-đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời! Những người nghe điều đó, nói rằng: Vậy thì ai được cứu? Ngài đáp rằng: Sự chi người ta không làm được, thì Đức Chúa Trời làm được. Phi-e-rơ bèn thưa rằng: Nầy, chúng tôi đã bỏ sự mình có mà theo thầy. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người nào vì cớ nước Đức Chúa Trời mà bỏ nhà-cửa, cha mẹ, anh em, vợ con, thì trong đời nầy được lãnh nhiều hơn, và đời sau được sự sống đời đời.” (Lu-ca 18:24-30)“Phao-lô ở trọn hai năm tại một nhà trọ đã thuê. Người tiếp-rước mọi người đến thăm mình, giảng về nước Đức Chúa Trời, và dạy-dỗ về Đức Chúa Jêsus-Christ cách tự-do trọn-vẹn, chẳng ai ngăn-cấm người hết.” (Công vụ 28:30-31) “Đức Chúa Jêsus cất tiếng đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu một người chẳng sanh lại, thì không thể thấy được nước Đức Chúa Trời.” (Giăng 3:3) “Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn-uống, nhưng tại sự công-bình, bình-an, vui-vẻ bởi Đức Thánh-Linh vậy.” (Rô-ma 14:17) Vì nước Đức Chúa Trời chẳng ở tại lời nói, mà ở tại năng-lực.” (1 Cô-rinh-tô 4:20)Anh em há chẳng biết những kẻ không công-bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? Chớ tự dối mình: Phàm những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm dáng yểu-điệu, kẻ đắm nam-sắc, kẻ trộm-cướp, kẻ hà-tiện, kẻ say-sưa, kẻ chưởi-rủa, kẻ chắt-bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu.” (1 Cô-rinh-tô 6:9-10)Kế đó, cuối-cùng sẽ đến, là lúc Ngài sẽ giao nước lại cho Đức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã phá-diệt mọi đế-quốc, mọi quyền cai-trị, và mọi thế-lực; vì Ngài phải cầm quyền cho đến chừng đặt những kẻ thù-nghịch dưới chân mình.” (1 Cô-rinh-tô 15:24-25)“Ngài đã giải-thoát chúng ta khỏi quyền của sự tối-tăm, làm cho chúng ta dời qua nước của Con rất yêu-dấu Ngài.” (Cô-lô-se 1:13) Anh em cũng biết rằng chúng tôi đối-đãi với mỗi người trong anh em, như cha đối với con, khuyên-lơn, yên-ủi, và nài-xin anh em ăn-ở một cách xứng-đáng với Đức Chúa Trời, là Đấng gọi anh em đến nước Ngài và sự vinh-hiển Ngài.” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 2:11-12)“Hỡi anh em rất yêu-dấu, hãy nghe nầy: Đức Chúa Trời há chẳng lựa kẻ nghèo theo đời nầy đặng làm cho trở nên giàu trong đức-tin, và kế-tự nước Ngài đã hứa cho kẻ kính-mến Ngài hay sao?” (Gia-cơ 2:5)Vị thiên-sứ thứ bảy thổi loa, có những tiếng lớn vang ra trên trời rằng: “Từ nay nước của thế-gian thuộc về Chúa chúng ta và Đấng Christ của Ngài, Ngài sẽ trị-vì đời đời.” (Khải huyền 11:15) Cựu Ước đề cập đến Vương quốc Đức Chúa Trời “Hỡi Đức Giê-hô-va! sự cao-cả, quyền-năng, vinh-quang, toàn-thắng, và oai-nghi đáng qui về Ngài; vì muôn vật trên các từng trời và dưới đất đều thuộc về Ngài. Đức Giê-hô-va ôi! Vương quốc thuộc về Ngài; Ngài được tôn cao làm Chúa-tể của muôn vật.” (1 Sử ký 29:11)Ta sẽ giảng ra mạng-lịnh: Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Ngươi là Con ta; Ngày nay ta đã sanh Ngươi. Hãy cầu ta, ta sẽ ban cho Con các ngoại-bang (các quốc gia, các dân tộc) làm cơ-nghiệp, Và các đầu cùng đất làm của-cải.” (Thi thiên 2:7-8)“Đức Giê-hô-va đã lập ngôi Ngài trên các từng trời, Nước Ngài cai-trị trên muôn vật.” (Thi thiên 103:19)“Hỡi Đức Giê-hô-va, các công việc Ngài sẽ ngợi-khen Ngài; Những người thánh Ngài cũng sẽ chúc-tụng Ngài. Họ sẽ nói về sự vinh-hiển nước Chúa, Thuật lại quyền-năng của Chúa. Đặng tỏ ra cho con loài người biết việc quyền-năng của Chúa, Và sự vinh-hiển oai-nghi của nước Ngài. Nước Chúa là nước có đời đời, Quyền cai-trị của Chúa còn đến muôn đời.” (Thi thiên 145:10-13)Trong đời các vua nầy, Chúa trên trời sẽ dựng nên một nước không bao giờ bị hủy-diệt, quyền nước ấy không bao giờ để cho một dân-tộc khác; song nó sẽ đánh tan và hủy-diệt hết các nước trước kia, mà mình thì đứng đời đời.” (Đa-ni-ên 2:44)Ta lại nhìn-xem trong những sự hiện-thấy ban đêm, nầy, có một người giống như con người đến với những đám mây trên trời; người tới đến Đấng Thượng-cổ và bị dẫn đến trước mặt Ngài. Người được ban cho quyền-thế, vinh-hiển, và nước; hầu cho hết thảy các dân, các nước, các thứ tiếng đều hầu-việc người. Quyền-thế người là quyền-thế đời đời chẳng qua đi, và nước người không bao giờ phải hủy-phá.” (Đa-ni-ên 7:13-14)“Nhưng các thánh của đấng Rất Cao sẽ nhận lấy nước, và được nước làm của mình đời đời, cho đến đời đời vô-cùng.” (Đa-ni-ên 7:18)“Bấy giờ nước, quyền-thế, và sự tôn-đại của muôn nước ở dưới cả trời, sẽ được ban cho dân các thánh của Đấng Rất Cao. Nước Ngài là nước đời đời, và hết thảy các quyền-thế đều hầu-việc và vâng lời Ngài.” (Đa-ni-ên 7:27)“Đức Giê-hô-va sẽ làm vua khắp đất; trong ngày đó, Đức Giê-hô-va sẽ là có một, và danh Ngài cũng sẽ là có một.” (Xa-cha-ri 14:9)Phần 2 Vương quốc Đức Chúa Trời là gì? Theo trang web gotquestions.org, Vương quốc Đức Chúa Trời được giải thích một cách ngắn gọn như sau: “Vương quốc Đức Chúa Trời được đề cập thường xuyên trong những sách Phúc Âm (ví dụ trong Mác 1:15; 10:15; 15:43; Lu-ca 17:20) và ở những chỗ khác trong Tân Ước (ví dụ Công vụ 28:31; Rô-ma 14:17; I Cô-rinh-tô 15:50). Vương quốc Đức Chúa Trời có ý nghĩa tương đồng với vương quốc thiên đàng (Ma-thi-ơ 19:23). Khái niệm về vương quốc Đức Chúa Trời mang nhiều ý nghĩa khác nhau trong những phân đoạn Kinh Thánh khác nhau.” Trong sự tổng hợp các lời giải thích về Vương quốc Đức Chúa Trời, chúng ta có thể thấy những quan điểm sau đây căn cứ trên nền tảng của Kinh Thánh: Các tiên tri trong Cựu ước đã loan báo một ngày mà con người sẽ chung sống trong hòa bình. Khi đó, “luật-pháp sẽ ra từ Si-ôn, lời Đức Giê-hô-va sẽ ra từ Giê-ru-sa-lem. Ngài sẽ làm sự phán-xét trong các nước, đoán-định về nhiều dân. Bấy giờ họ sẽ lấy gươm rèn lưỡi-cày, lấy giáo rèn lưỡi-liềm. Nước này chẳng còn giá gươm lên nghịch cùng nước khác, người ta chẳng còn tập sự chiến-tranh (Ê-sai 2:3-4). Không chỉ các vấn đề của xã hội loài người sẽ được giải quyết, mà những điều xấu xa trong môi trường vật chất của con người cũng sẽ không còn nữa. “Bấy giờ muông-sói sẽ ở với chiên con, beo nằm với dê con; bò con, sư-tử con với bò nuôi mập cùng chung một chỗ, một đứa con trẻ sẽ dắt chúng nó đi” (Ê-sai 11: 6). Hòa bình, an toàn, an ninh – tất cả những điều này đã được hứa cho một vương quốc trong tương lai. Sau đó, Chúa Giê-su đến thành Na-xa-rét công bố sứ điệp, “Hãy ăn năn, vì vương quốc thiên đàng đã đến gần” (Ma-thi-ơ 4:17). Chủ đề Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến gần là trọng tâm trong sứ mệnh của Ngài. Lời dạy của Ngài được thiết kế để chỉ cho con người cách họ có thể vào Vương quốc Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 5:20; 7:21). Những việc làm vĩ đại của Ngài có mục đích chứng minh rằng Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến với họ (Ma-thi-ơ 12:28). Những dụ ngôn của Ngài minh họa cho các môn đồ của Ngài sự thật về Vương quốc Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 13:11). Có rất ít chủ đề nổi bật trong Kinh thánh lại nhận được những cách giải thích khác biệt như chủ đề Vương quốc Đức Chúa Trời. Một số người, như Adolf von Harnack, đã thu hẹp Vương quốc của Chúa thành phạm vi chủ quan và hiểu nó theo tinh thần con người và mối quan hệ của nó với Chúa. Vương quốc của Chúa là một sức mạnh bên trong đi vào tâm hồn con người và nắm giữ nó. Nó bao gồm một số chân lý tôn giáo cơ bản có ứng dụng phổ quát. Cách giải thích gần đây hơn của C. H. Dodd, coi Vương quốc là tuyệt đối, “hoàn toàn khác” đã đi vào thời gian và không gian trong Chúa Giê-su, người Na-xa-rét. Ở thái cực khác là những người, giống như Albert Schweitzer, định nghĩa thông điệp của Chúa Giê-su về Vương quốc là một vương quốc sẽ được khai sinh bởi một hành động siêu nhiên của Chúa khi lịch sử sẽ bị phá vỡ và một trật tự mới bắt đầu. Vương quốc của Chúa không phải là một thực tại trong tâm linh con người; nó hoàn toàn thuộc về tương lai và siêu nhiên. Một loại giải thích khác liên hệ Vương quốc của Chúa theo cách này hay cách khác với Giáo hội. Kể từ thời Augustine, Vương quốc đã được xác định với Giáo hội. Khi Giáo hội phát triển, Vương quốc phát triển và được mở rộng trên thế giới. Nhiều nhà thần học Tin lành đã dạy một hình thức sửa đổi của cách giải thích này, cho rằng Vương quốc của Chúa có thể được xác định với Giáo hội chân chính được thể hiện trong Giáo hội hữu hình. Khi Giáo hội mang Phúc âm đến khắp thế giới, nó mở rộng Vương quốc của Chúa. Một phiên bản lạc quan cho rằng sứ mệnh của Giáo hội là giành được toàn bộ thế giới cho Chúa Giê-su và do đó biến đổi thế giới thành Vương quốc của Chúa. Đồng thời, Vương quốc là một di sản mà Đức Chúa Trời sẽ ban cho dân sự Ngài khi Đấng Christ đến trong vinh quang. “Bấy giờ, vua sẽ phán cùng những kẻ ở bên hữu rằng: Hỡi các ngươi được Cha ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên-đàng đã sắm-sẵn cho các ngươi từ khi dựng nên trời đất” (Ma-thi-ơ 25:34). Làm sao Vương quốc của Đức Chúa Trời có thể là một thực tại tâm linh trong hiện tại nhưng vẫn là một di sản được ban cho dân sự của Đức Chúa Trời khi Đấng Christ tái lâm? Một khía cạnh khác của lẽ thật về Vương quốc phản ánh sự kiện rằng Vương quốc là một nơi mà những người theo Chúa Giê-su Christ đã bước vào. Phao-lô viết rằng Đức Chúa Trời đã “giải cứu chúng ta khỏi quyền lực của sự tối tăm và chuyển chúng ta sang vương quốc của Con yêu dấu của Ngài” (Cô-lô-se 1:13). Câu Kinh thánh này nói rất rõ rằng những người được cứu chuộc đã ở trong Vương quốc của Đấng Christ. Tất nhiên, người ta có thể phản đối rằng chúng ta phải phân biệt giữa Vương quốc của Đức Chúa Trời và Vương quốc của Đấng Christ; nhưng điều này là không thể, vì Vương quốc của Đức Chúa Trời cũng là Vương quốc của Đấng Christ (Ê-phê-sô 5:5; Khải huyền 11:15). Hơn nữa, Chúa chúng ta mô tả những người đã tiếp nhận sứ điệp và sứ mệnh của Ngài là những người hiện đang bước vào Vương quốc của Đức Chúa Trời (Lu-ca 16:16). Đồng thời, Vương quốc của Đức Chúa Trời là một vương quốc tương lai mà chúng ta phải bước vào khi Đấng Christ tái lâm. Phi-e-rơ hướng đến một ngày tương lai khi “anh em sẽ được cho vào cách rộng-rãi trong nước đời đời của Đức Chúa Giê-su-Christ là Chúa và Cứu-Chúa của chúng ta.” (2 Phi-e-rơ 1:11). Chính Chúa chúng ta thường nhắc đến sự kiện tương lai này. “Nhiều người sẽ đến từ phương đông và phương tây và ngồi đồng bàn với Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp trong vương quốc thiên đàng” (Ma-thi-ơ 8:11). Sự tái lâm tương lai của Vương quốc này sẽ được tham dự với vinh quang lớn lao. Chúa Giê-su đã nói về ngày mà các thiên sứ “thâu mọi gương xấu và những kẻ làm ác khỏi nước Ngài, và quăng những người đó vào lò lửa, là nơi sẽ có khóc-lóc và nghiến răng. Khi ấy, những người công-bình sẽ chói-rạng như mặt trời trong nước của Cha mình. Ai có tai, hãy nghe!” (Ma-thi-ơ 13:41, 43). Mặt khác, khi được những người Pha-ri-si hỏi khi nào Vương quốc của Đức Chúa Trời sẽ đến, Chúa Giê-su trả lời, “Nước Đức Chúa Trời không đến cách rõ-ràng, và người ta sẽ không nói: Ở đây, hay là: Ở đó; vì nầy, nước Đức Chúa Trời ở trong các ngươi”’ (Lu-ca 17:20-21). Vương quốc đã hiện diện giữa loài người; và Chúa Giê-su đã ngăn cản những người Pha-ri-si tìm kiếm một Vương quốc tương lai sẽ đến với sự phô trương bên ngoài. Những dụ ngôn về Vương quốc cho thấy rõ rằng theo một nghĩa nào đó, Vương quốc hiện diện và đang hoạt động trên thế giới. Vương quốc của Chúa giống như một hạt giống nhỏ bé trở thành một cây lớn; giống như men mà một ngày nào đó sẽ thấm vào ba đấu bột, cho đến chừng bột dậy cả lên (Lu-ca 13:18-21). Tuy nhiên, mặt khác, khi Phi-lát thẩm vấn Chúa Giê-su về những lời dạy của Ngài, Chúa Giê-su trả lời: “Vương quốc của ta không thuộc về thế gian này” (Giăng 18: 36). Chính sự phức tạp của lời dạy trong Kinh thánh về Vương quốc của Chúa là một trong những lý do tại sao những cách giải thích khác nhau như vậy làm cho thần học có nhiều trường phái giải thích khác nhau. Có thể trích dẫn những câu riêng lẻ cho hầu hết các cách giải thích có thể tìm thấy trong tài liệu thần học của chúng ta. Vương quốc là một thực tại hiện tại (Ma-thi-ơ 12:28), nhưng lại là một phước lành trong tương lai (1 Cô-rinh-tô 15:50). Đó là một phước lành thuộc linh bên trong (Rô-ma 14:17) chỉ có thể được trải nghiệm thông qua sự tái sinh (Giăng 3:3), nhưng nó sẽ liên quan đến chính quyền của các quốc gia trên thế giới (Khải huyền 11:15). Vương quốc Đức Chúa Trời là một nước mà con người có thể bước vào ngay bây giờ (Ma-thi-ơ 21:31), nhưng đó cũng là một vương quốc mà họ sẽ bước vào trong tương lai (Ma-thi-ơ 8:11). Đồng thời, vương quốc là một món quà của Đức Chúa Trời sẽ được ban cho trong tương lai (Lu-ca 12:32) nhưng phải được tiếp nhận trong hiện tại (Mác 10:15). Rõ ràng là không có lời giải thích đơn giản nào có thể công bằng với sự đa dạng nhưng phong phú của nhiều điều trông có vẻ nghịch lý như vậy. Tuy nhiên, có một giải pháp cơ bản cho vấn đề phức tạp này, giải pháp này sẽ cung cấp chìa khóa để mở cánh cửa vào kho tàng hiểu biết và phước lành. Chìa khóa này cung cấp cách tiếp cận đơn giản nhất đối với lẽ thật Kinh thánh phức tạp và đa dạng này. Đây là chìa khóa thường bị bỏ qua vì sự khác biệt giữa các thành ngữ hiện đại và cổ xưa. Chúng ta phải đặt câu hỏi cơ bản nhất: Ý nghĩa của “vương quốc” là gì? Câu trả lời hiện đại cho câu hỏi này mất đi chìa khóa ý nghĩa đối với chân lý Kinh thánh cổ xưa này. Trong thành ngữ phương Tây, vương quốc chủ yếu là một lãnh thổ mà một vị vua thực hiện quyền lực của mình. Không còn nhiều vương quốc trong thế giới hiện đại của chúng ta với các lợi ích dân chủ của nó. Tuy nhiên khi nghĩ về Vương quốc Anh và Bắc Ireland như nhóm quốc gia ban đầu công nhận Nữ hoàng là người cai trị của họ. Từ điển đi theo dòng suy nghĩ này bằng cách đưa ra định nghĩa vương quốc là “Một quốc gia hoặc chế độ quân chủ mà người đứng đầu là một vị vua hoặc nữ hoàng có uy quyền tuyệt đối để cai trị.” Nghĩa thứ hai của vương quốc là những người thuộc về một quốc gia nhất định. Vương quốc Anh có thể được xem là tập hợp những công dân mà Nữ hoàng thực hiện quyền cai trị của mình. Người dân nước Anh là công dân của vương quốc đó. Việc áp dụng một trong hai ý tưởng này vào giáo lý Kinh thánh về Vương quốc khiến chúng ta đi chệch khỏi sự hiểu biết đúng đắn về chân lý Kinh thánh. Bản thân từ điển tiếng Anh cũng mắc lỗi này khi đưa ra định nghĩa thần học về vương quốc Đức Chúa Trời là “Vương quốc thuộc linh có Đức Chúa Trời là người cai trị”. Định nghĩa này không thể chính xác với những câu Kinh thánh nói về sự xuất hiện của Vương quốc khi Chúa Giê-su tái lâm. Mặt khác, những người bắt đầu bằng ý tưởng về một vương quốc tương lai được khai sinh qua sự tái lâm của Chúa Giê-su thì không đồng nghĩa với những câu Kinh thánh nói về Vương quốc như một thực tế của đời sống tâm linh trong hiện tại. Chúng ta có thể tìm hiểu ý nghĩa chính của từ “vương quốc” trong Cựu Ước để mô tả sự cai trị của một vị vua. E-xơ-ra 8:1 nói đến sự trở về của tuyển dân từ Ba-by-lôn. Lúc đó là vương quốc của Ạt-ta-xét-xe, tức là triều đại của ông.2 Sử ký 12:1 nói về việc thành lập vương quốc hoặc sự cai trị của Rô-bô-am. Đa-ni-ên 8:23 viết, “Đến kỳ sau-rốt của nước chúng nó, khi số những kẻ bội-nghịch đã đầy, thì sẽ dấy lên một vua” ám chỉ đến giai đoạn cuối của một vương quốc trần gian. Cách sử dụng từ “vương quốc” này như một triều đại của con người cũng có thể được tìm thấy trong các đoạn văn như: Giê-rê-mi 49: 34; 2 Sử ký 11: 17, 12: 1, 26: 30; E-xơ-ra 4: 5; Nê-hê-mi 12: 22. Khi nói đến vương quốc Đức Chúa Trời, cụm từ này luôn ám chỉ đến triều đại của Ngài, sự cai trị của Ngài, quyền tối cao của Ngài, Thi thiên 103: 19, “Chúa đã lập ngôi Ngài trên các tầng trời, và vương quốc Ngài cai trị trên tất cả.” Vương quốc của Chúa, là sự cai trị phổ quát của Ngài, quyền tối cao của Ngài trên toàn trái đất. Thi Thiên 145: 11, “Người ta sẽ nói về sự vinh hiển của nước Chúa, và thuật lại quyền năng của Chúa.” Trong phép song hành của thơ ca Do Thái, hai câu thơ này diễn đạt cùng một chân lý. Nước Chúa là quyền năng của Ngài. Thi Thiên 145: 13, “Nước Chúa là nước đời đời, quyền thống trị của Chúa tồn tại qua các thế hệ.” Vương quốc của Chúa là trời và đất, nhưng câu thánh thi này không đề cập đến sự trường tồn của vương quốc. Quyền cai trị của Chúa là quyền năng đời đời. Đa-ni-ên 2: 37, “Hỡi vua, vua của các vua, Đức Chúa Trời trên trời đã ban cho vua nước, quyền năng, sức mạnh và vinh quang.” Hãy chú ý đến các từ đồng nghĩa với vương quốc: quyền năng, sức mạnh, vinh quang – tất cả đều là cách diễn đạt thẩm quyền. Những thuật ngữ này xác định Vương quốc là “quyền cai trị” mà Chúa đã ban cho các vua trên đất. Chúng ta đọc về vua Bên-xát-sa ”Đức Chúa Trời đã đếm nước vua và khiến nó đến cuối-cùng” (Đa-ni-ên 5:26). Rõ ràng là vương quốc mà Bên-xát-sa cai trị không bị phá hủy. Vương quốc của người dân Ba-by-lôn không bị chấm dứt; họ được chuyển giao cho một người cai trị khác. Nhưng quyền cai trị của nhà vua đã bị chấm dứt, và nó được trao cho Đa-ri-út người Mê-đi. “Ngay đêm đó, vua người Canh-đê là Bên-xát-sa bị giết. Rồi Đa-ri-út là người Mê-đi được nước” (Đa-ni-ên 5:30-31). Một tài liệu tham khảo trong Phúc âm của chúng ta làm cho ý nghĩa này rất rõ ràng. Chúng ta đọc trong Lu-ca 19:11-12, “Họ nghe những lời ấy, thì Đức Chúa Giê-su thêm một thí-dụ nữa, vì Ngài gần đến thành Giê-ru-sa-lem, và người ta tưởng rằng nước Đức Chúa Trời sẽ hiện ra ngay. Vậy, Ngài phán rằng: Có một vị thế-tử đi phương xa, đặng chịu phong chức làm vua rồi trở về.” Vị thế tử đi xa để có được một vương quốc, một lãnh địa để cai trị. Lãnh thổ mà ông sẽ cai trị là nơi ông rời đi. Vấn đề là lúc đó vị thế tử không phải là vua. Ông cần thẩm quyền để cai trị. Ông đã đi để có được một “vương quốc”, ông cần vương quyền, thẩm quyền để cai trị. Chính điều này đã xảy ra vài năm trước khi Chúa Giê-su giáng sinh. Vào năm 40 TCN, tình hình chính trị ở Palestine trở nên hỗn loạn. Người La Mã đã chinh phục đất nước Israel vào năm 63 TCN, nhưng tiến trình ổn định rất chậm. Cuối cùng, Hê-rốt Đại đế đã đến Rô-ma, giành được vương quốc từ Thượng viện La Mã và được tuyên bố là vua. Ông thực sự đã đến một quốc gia xa xôi để nhận được vương quyền, nhận được thẩm quyền làm vua cho dân Do Thái. Có thể Chúa chúng ta đã nghĩ đến sự việc này trong câu chuyện ngụ ngôn trên đây. Trong trường hợp này, nó minh họa cho ý nghĩa cơ bản của một vương quốc. Vương quốc của Chúa là vương quyền của Ngài, sự cai trị của Ngài, thẩm quyền của Ngài. Khi đã nhận ra điều này, chúng ta có thể đọc Tân Ước và tìm thấy từng đoạn văn trong đó ý nghĩa này được thể hiện rõ ràng, nơi Vương quốc không phải là một lãnh địa hay một dân tộc mà là sự cai trị của Chúa. Chúa Giê-su đã nói rằng chúng ta phải “tiếp nhận vương quốc của Chúa” như những đứa trẻ (Mác 10:15). Điều gì được con người tiếp nhận? Điều được tiếp nhận là sự cai trị của Chúa trên cuộc đời của mỗi người. Để bước vào Vương quốc, người ta phải hoàn toàn tin tưởng vào sự cai trị của Chúa ở đây và ngay bây giờ. Chúng ta cũng phải “trước hết hãy tìm kiếm vương quốc của Ngài và sự công bình của Ngài” (Ma-thi-ơ 6:33). Mục đích tìm kiếm của chúng ta là gì? Hội thánh? Thiên đàng? Không phải vậy. Chúng ta phải tìm kiếm sự công bình của Chúa – sự kiểm soát của Ngài, sự cai trị của Ngài trong cuộc sống của chúng ta. Khi chúng ta cầu nguyện, “Nước Cha cai trị được đến”, chúng ta có đang cầu nguyện cho thiên đàng ngự xuống trần gian không? Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đang cầu nguyện cho điều này; nhưng thiên đàng chỉ là đối tượng của sự mong muốn vì triều đại của Chúa sẽ được thực hiện hoàn hảo hơn hiện tại. Nếu không có triều đại của Chúa, thiên đàng là vô nghĩa. Do đó, điều chúng ta cầu nguyện là, “Nước Cha được đến; ý Cha được nên ở đất như ở trên trời.” Lời cầu nguyện này là lời thỉnh cầu Chúa ngự trị, để thể hiện quyền tối cao của Ngài, để xua đuổi mọi kẻ thù của sự công chính và để chỉ một mình Chúa có thể là Vua trên khắp thế gian. Tuy nhiên, một triều đại không có lãnh địa để cai trị thì giống như một chính phủ lưu vong. Do đó, chúng ta thấy rằng Vương quốc của Chúa cũng là lãnh địa mà triều đại của Chúa thực thi quyền cai trị. Nhưng một lần nữa, các sự kiện trong Kinh thánh không đơn giản. Đôi khi Kinh thánh nói về Vương quốc như là lãnh địa mà chúng ta bước vào ngay trong hiện tại, đôi khi như thể nó thuộc về tương lai. Nó là tương lai trong những câu như Mác 9: 47, “Thà rằng một mắt mà vào vương quốc của Chúa còn hơn là hai mắt mà bị ném vào địa ngục.” (Mác 10: 23, 14: 25, Ma-thi-ơ 7: 21.) Trong những đoạn văn như vậy, Vương quốc của Chúa tương đương với khía cạnh của sự sống vĩnh cửu mà chỉ có thể trải nghiệm sau khi Chúa Giê-su tái lâm. Trong những đoạn văn khác, Vương quốc hiện diện và có thể được bước vào ở đây và bây giờ. Lu-ca 16:16, “Luật pháp và các tiên tri có cho đến thời Giăng; từ đó, tin lành về vương quốc Đức Chúa Trời được rao giảng, và mọi người dùng sức mạnh mà vào đó.” Ma-thi-ơ 21:31, “Những người thu thuế và gái điếm vào vương quốc Đức Chúa Trời trước các ngươi.” Lu-ca 11:52, “Khốn cho các ngươi, là thầy dạy luật, vì các ngươi đã đoạt lấy chìa khóa của sự biết, chính mình không vào, mà người khác muốn vào, lại ngăn-cấm không cho!” Vậy thì chủ đề vương quốc nằm ở sự kiện ba chiều này: (1) Một số đoạn Kinh thánh gọi Vương quốc Đức Chúa Trời là vương quốc của Đức Chúa Trời. (2) Một số đoạn Kinh thánh gọi Vương quốc Đức Chúa Trời là vương quốc mà chúng ta có thể bước vào để trải nghiệm các phước lành của vương quốc Ngài. (3) Một số đoạn Kinh thánh khác lại nói đến một vương quốc trong tương lai mà chỉ đến khi Chúa Giê-su Christ tái lâm, khi đó chúng ta sẽ bước vào và trải nghiệm sự trọn vẹn của vương quốc Ngài. Do đó, Vương quốc Đức Chúa Trời có ba ý nghĩa khác nhau trong các câu Kinh thánh khác nhau. Người ta phải nghiên cứu tất cả các tài liệu tham khảo theo bối cảnh của chúng và sau đó cố gắng kết hợp chúng lại với nhau trong một cách diễn giải tổng thể. Về cơ bản, như chúng ta đã thấy, Vương quốc của Chúa là triều đại tối cao của Chúa; nhưng triều đại của Chúa thể hiện ở các giai đoạn khác nhau thông qua lịch sử cứu chuộc. Do đó, con người có thể bước vào vương quốc của Chúa trong nhiều giai đoạn biểu hiện và trải nghiệm các phước lành của triều đại của Ngài ở các mức độ khác nhau. Vương quốc của Chúa là vương quốc của Thời đại Tương lai, thường được gọi là thiên đàng; khi đó chúng ta sẽ nhận ra các phước lành của Vương quốc trong sự hoàn hảo của sự trọn vẹn của chúng. Nhưng Vương quốc cũng ở đây ngay bây giờ. Có một vương quốc phước lành thuộc linh mà chúng ta có thể bước vào hôm nay và tận hưởng một phần những phước lành của Vương quốc. Chúng ta cầu nguyện, “Nước Cha cai trị được đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.” Niềm tin rằng lời cầu nguyện này sẽ được đáp lại khi Chúa đưa lịch sử loài người đến sự viên mãn do Chúa chỉ định giúp Cơ đốc nhân giữ được sự cân bằng và tỉnh táo trong thế giới điên loạn mà chúng ta đang sống. Cảm tạ Chúa, Vương quốc của Ngài đang đến và sẽ tràn ngập khắp đất. Nhưng khi chúng ta cầu nguyện, “Nước Cha cai trị được đến”, chúng ta cũng cầu xin ý Chúa được thể hiện ở đây và ngay hôm nay. Điều này nên là mối quan tâm chính của chúng ta – những người đã trải nghiệm sự tái sanh và thực hiện nếp sống vương quốc. Chúng ta cũng nên cầu nguyện, “Nước Cha cai trị được đến, ý Cha được thể hiện” trong hội thánh mà tôi đang sinh hoạt như trên thiên đàng. Cuộc sống và sự hiệp thông của một nhà thờ Cơ đốc phải là sự hiệp thông của những người mà ý muốn của Chúa được thực hiện trên trái đất. “Nước Cha cai trị được đến, ý Cha được nên” trong cuộc sống của tôi ở đây cũng như trên thiên đàng. Điều này được bao gồm trong lời cầu nguyện của chúng ta cho sự đến của Vương quốc. Đây là một phần của Phúc âm về Vương quốc của Chúa. 1 1. Tham khảo: George Eldon Ladd (1959). The Gospel of the Kingdom. Page 23. William B. Eerdmans Publishing Company Grand Rapids, Michigan – |
Tìm Hiểu Các Dụ Ngôn Của Chúa Giê-su Về Nước Trời.
Các dụ ngôn của Chúa Giê-su được ghi chép trong tất cả các Sách Phúc Âm. Các dụ ngôn này thường là những câu chuyện đơn giản và dễ nhớ, có hình ảnh gần gũi với đời thường, nhưng cũng có dụ ngôn mang nghĩa về chủ đề tôn giáo, các luật lệ. Các tín hữu xem dụ ngôn là một phần quan trọng trong giáo huấn của Giê-su, thể hiện phương cách giảng đạo linh hoạt của Ngài đối với những người bình dân. Trong nền văn minh phương Tây, các dụ ngôn của Chúa Giê-su là chất liệu tạo nên các thuật ngữ thời hiện đại, ngay cả đối với những người không biết nhiều về Kinh Thánh, khiến cho chúng nằm trong số những câu chuyện nổi tiếng và truyền cảm hứng nhất trên thế giới.
Dụ ngôn trong Kinh Thánh diễn tả tình yêu vô bờ bến của Đức Chúa Trời với nhân loại và lòng tha thứ vô biên vượt khỏi sự mong đợi của tội nhân. Mục đích chính của dụ ngôn hướng dẫn ta về những điều mầu nhiệm của Nước Trời (hay Vương quốc Đức Chúa Trời, hay nước thiên đàng).
Sự Biểu Hiện Của Nước Trời / Vương Quốc Đức Chúa Trời.
Dụ ngôn Hạt cải là một dụ ngôn ngắn: “Nước thiên đàng giống như hạt cải mà người kia lấy gieo trong ruộng mình. Hạt cải tuy nhỏ nhất trong các loại hạt, nhưng khi lớn lên thì lớn nhất trong các loại cây và trở thành cây lớn, đến nỗi chim chóc đến làm tổ trên cành” (Ma-thi-ơ 13:31–32).
Giống như mọi dụ ngôn khác, mục đích của Dụ ngôn Hạt cải là dạy một khái niệm hoặc “ý tưởng lớn” bằng cách sử dụng nhiều yếu tố tường thuật hoặc chi tiết phổ biến, dễ nhận biết và thường tượng trưng cho điều gì đó khác. Mặc dù bản thân các yếu tố có tầm quan trọng, nhưng việc nhấn mạnh quá mức vào các chi tiết hoặc tập trung theo nghĩa đen vào một yếu tố thường dẫn đến lỗi diễn giải và bỏ lỡ điểm chính của dụ ngôn.
Một trong những lý do thực tế có thể khiến Chúa Giê-su sử dụng các dụ ngôn như thế này là bằng cách mô tả các khái niệm bằng hình ảnh từ ngữ, thông điệp không dễ bị mất đi do những thay đổi trong cách sử dụng từ ngữ, công nghệ, bối cảnh văn hóa hoặc sự trôi qua của thời gian. Những câu chuyện chi tiết theo nghĩa đen dễ trở nên lỗi thời hoặc lỗi thời hơn. Hai ngàn năm sau, hình ảnh vẫn còn sống động. Chúng ta vẫn có thể hiểu được khái niệm về hạt giống đang phát triển. Những câu chuyện ngụ ngôn của Chúa Giê-su rất tuyệt vời vì sự đơn giản của chúng. Cách kể chuyện này cũng thúc đẩy việc thực hành các nguyên tắc hơn là tuân thủ cứng nhắc các luật lệ.
Câu chuyện ngụ ngôn về hạt cải có trong cả ba sách Phúc âm Nhất lãm (Ma-thi-ơ 13:31–32; Mác 4:30–32; Lu-ca 13:18–19). Trong câu chuyện ngụ ngôn này, Chúa Giê-su dự đoán sự phát triển đáng kinh ngạc của vương quốc thiên đàng. Hạt cải khá nhỏ, nhưng nó phát triển thành một bụi cây lớn – cao tới mười feet – và Chúa Giê-su nói rằng đây là hình ảnh về sự phát triển của vương quốc. Ý chính của Câu chuyện ngụ ngôn về hạt cải là một điều gì đó lớn lao và được ban phước – vương quốc của Chúa – đã có khởi đầu khiêm tốn. Chức vụ ngắn ngủi của Chúa Giê-sucó thể quan trọng đến mức nào? Ngài chỉ có một số ít người theo dõi, Ngài là một người không có địa vị và không có của cải, và Ngài sống ở nơi mà mọi người đều coi là vùng hẻo lánh của thế giới. Cuộc đời và cái chết của Đấng Christ không thu hút sự chú ý của thế giới nhiều hơn một hạt cải nằm trên mặt đất bên đường. Nhưng đây là công trình của Đức Chúa Trời. Những gì có vẻ không quan trọng lúc đầu đã phát triển thành một phong trào có ảnh hưởng trên toàn thế giới, và không ai có thể ngăn cản nó (xem Công vụ 5:38–39). Ảnh hưởng của vương quốc trên thế giới này sẽ lớn đến mức mọi người liên quan đến nó đều tìm thấy lợi ích—được mô tả như những chú chim đậu trên cành cây cải trưởng thành.
Ở những nơi khác trong Kinh thánh, vương quốc của Đức Chúa Trời cũng được mô tả như một cái cây. Ví dụ, một đoạn trong Ê-xê-chi-ên, có nhiều điểm tương đồng với Dụ ngôn về Hạt cải. Trong lời tiên tri này, Đức Chúa Trời hứa sẽ trồng một chồi “trên một ngọn núi cao và hùng vĩ” (Ê-xê-chi-ên 17:22). Nhánh nhỏ này “Thật, Ta sẽ trồng nó trên núi cao của Y-sơ-ra-ên; nó sẽ nứt nhánh, ra trái và sẽ trở nên cây bá hương xinh tốt. Mọi loài chim sẽ đến núp dưới nó và tất cả những giống có cánh sẽ núp dưới bóng các cành của nó” (Ê-xê-chi-ên 17:23). Lời tiên tri về Đấng cứu thế này báo trước sự phát triển của vương quốc của Đấng Christ từ những khởi đầu rất nhỏ đến một nơi trú ẩn rộng lớn.
Một số người tự hỏi tại sao, trong Dụ ngôn về Hạt cải, Chúa Giê-su gọi hạt cải là hạt “nhỏ nhất” và cây cải trưởng thành là cây “lớn nhất” trong vườn, trong khi có những hạt nhỏ hơn và cây lớn hơn. Câu trả lời là Chúa Giê-su đang sử dụng phép cường điệu tu từ – một sự cường điệu để nêu rõ quan điểm. Ngài không nói về thực vật học mà là về một hình ảnh minh họa. Chúa Giê-su nhấn mạnh vào sự thay đổi về kích thước – từ nhỏ đến lớn – và bản chất đáng ngạc nhiên của sự phát triển.
Lịch sử của hội thánh đã chứng minh Dụ ngôn về Hạt cải của Chúa Giê-su là đúng. Hội thánh đã trải qua tốc độ phát triển bùng nổ qua nhiều thế kỷ. Hội thánh được tìm thấy trên toàn thế giới và là nguồn nuôi dưỡng và nơi trú ẩn cho tất cả những ai tìm kiếm phước lành của hội thánh. Bất chấp sự đàn áp và những nỗ lực liên tục để dập tắt hội thánh, nó vẫn phát triển mạnh mẽ. Và đó chỉ là một bức tranh nhỏ về sự biểu hiện cuối cùng của vương quốc Đức Chúa Trời, khi Chúa Giê-su trở lại trái đất để cai trị từ Si-ôn.

Dụ ngôn về men của Chúa Giê-suđược tìm thấy trong hai sách Phúc âm. Đây là một câu chuyện rất đơn giản—thực sự là một bức ảnh chụp nhanh về cuộc sống: “Nước thiên đàng giống như men mà người đàn bà kia lấy trộn vào một khối bột lớn, cho đến khi tất cả bột đều dậy men” (Ma-thi-ơ 13:33, Lu-ca 13:20-21).
Chúa Giê-susử dụng câu chuyện này như một bài học thực tế để minh họa cho vương quốc thiên đàng. Một người đàn bà lấy men (men) và trộn vào bột. Cuối cùng, toàn bộ khối bột đều lên men. Điều đó có nghĩa là gì?
Trước tiên, điều quan trọng là phải định nghĩa “vương quốc thiên đàng”. Qua đó, Chúa Giê-su ám chỉ đến lãnh địa của Ngài là Đấng Mê-si. Trong thời đại hiện tại, vương quốc thiên đàng là thuộc linh, tồn tại trong lòng những người tin (Lu-ca 17:21). Sau đó, vương quốc sẽ được biểu hiện hữu hình, khi Chúa Giê-su thiết lập ngai vàng của Ngài trên trái đất này (Khải huyền 11:15).
Trong Dụ ngôn về Men, chúng ta học được nhiều điều về cách thức hoạt động của vương quốc trong thời đại hiện tại. Mỗi bài học này đều bắt nguồn từ bản chất của men.
Đầu tiên, vương quốc của Chúa có thể khởi đầu nhỏ bé, nhưng rồi sẽ lớn mạnh. Men có kích thước cực nhỏ, và chỉ một ít được nhào vào bột. Tuy nhiên, theo thời gian, men sẽ lan tỏa khắp bột. Tương tự như vậy, lãnh địa của Chúa Giê-su bắt đầu với mười hai người đàn ông ở một nơi hẻo lánh của Ga-li-lê, nhưng đã lan rộng khắp thế giới. Phúc âm đang tiến triển.
Thứ hai, vương quốc của Chúa tác động từ bên trong, chứ không phải từ bên ngoài. Men làm cho bột nở ra từ bên trong. Trước tiên, Chúa thay đổi tấm lòng của một người, và sự thay đổi bên trong đó có những biểu hiện bên ngoài. Ảnh hưởng của phúc âm trong một nền văn hóa cũng hoạt động theo cách tương tự: Cơ đốc nhân trong một nền văn hóa đóng vai trò là tác nhân thay đổi, từ từ biến đổi nền văn hóa đó từ bên trong.
Thứ ba, hiệu ứng của vương quốc của Chúa sẽ toàn diện. Giống như men hoạt động cho đến khi bột nở hoàn toàn, lợi ích cuối cùng của vương quốc Đức Chúa Trời sẽ lan rộng khắp thế giới (Thi thiên 72:19; Đa-ni-ên 2:35). “Đất sẽ đầy dẫy sự hiểu biết về vinh quang của Đức Giê-hô-va như nước phủ kín biển” (Ha-ba-cúc 2:14).
Thứ tư, mặc dù vương quốc Đức Chúa Trời hoạt động một cách vô hình, nhưng hiệu quả của nó thì hiển nhiên đối với tất cả mọi người. Men thực hiện công việc của mình một cách chậm rãi, bí mật và thầm lặng, nhưng không ai có thể phủ nhận hiệu quả của nó đối với bánh mì. Điều tương tự cũng đúng với công việc của ân điển trong lòng chúng ta.
Bản chất của men là phát triển và thay đổi bất cứ điều gì nó tiếp xúc. Khi chúng ta chấp nhận Đấng Christ, ân điển của Ngài phát triển trong lòng chúng ta và thay đổi chúng ta từ trong ra ngoài. Khi phúc âm biến đổi cuộc sống, nó tạo ra ảnh hưởng sâu rộng trên toàn thế giới. Khi chúng ta “phản chiếu vinh quang của Chúa, . . . Chúa là Đức Thánh Linh, khiến chúng ta ngày càng giống Ngài hơn khi chúng ta được biến đổi theo hình ảnh vinh quang của Ngài” (2 Cô-rinh-tô 3:18).

Chúa Giê-su đã sử dụng nhiều câu chuyện ẩn dụ ngắn gọi là dụ ngôn để dạy những người nghe cởi mở và dễ tiếp thu những chân lý sâu sắc về thực tại tâm linh. Các môn đồ chân chính của Chúa Giê-su thực sự dễ tiếp thu nhưng có nhiều quan niệm sai lầm và ý tưởng cố hữu về Đấng Messiah và vương quốc của Ngài. Do đó, trong Ma-thi-ơ 13:1–52, Chúa Giê-sutrình bày một loạt bảy dụ ngôn để làm rõ sự hiểu biết của họ về vương quốc thiên đàng. Dụ ngôn về kho báu ẩn giấu tiết lộ nhiều điều về bản chất và giá trị của thiên đàng. Chúa Giê-su đã dạy rằng: “Nước thiên-đàng giống như của báu chôn trong một đám ruộng kia. Một người kia tìm được thì giấu đi, vui-mừng mà trở về, bán hết gia-tài mình, mua đám ruộng đó.” (Ma-thi-ơ 13:44).
Mặc dù ngắn gọn, dụ ngôn này làm sáng tỏ một số thực tế quan trọng. Một chi tiết ban đầu là vương quốc thiên đàng bị che giấu khỏi tầm nhìn thông thường. Vương quốc của Chúa tồn tại trong phạm vi của tâm linh và không thể nhận thức được bằng các giác quan vật lý như thị giác và thính giác. Nhiều người sẽ bỏ lỡ vương quốc thiên đàng vì nó bị che khuất đối với họ thông qua sự chai sạn trong lòng và sự mù quáng về mặt tâm linh ( Ma-thi-ơ 13:11–17, 14; 2 Cô-rinh-tô 3:14; 4:4). Nhưng những người được Thánh Linh của Đức Chúa Trời mở mắt sẽ nhận ra lẽ thật tâm linh và tìm thấy kho báu thiên đàng được giấu kín, trong một đám ruộng (1 Cô-rinh-tô 2:12–15).
Một đặc điểm thứ hai mà câu chuyện ngụ ngôn minh họa là bản chất đáng ngạc nhiên hoặc tình cờ mà giá trị của kho báu được khám phá. Chúng ta quá bận rộn với cuộc sống của mình, đi theo con đường riêng của mình, đến nỗi, nếu không có Đức Chúa Trời chủ động tiết lộ giá trị của vương quốc Ngài cho chúng ta, chúng ta sẽ vẫn lạc lối một cách vô định ( Ê-sai 53:6; Ma-thi-ơ 18:12–14; Rô-ma 5:6–8; Ê-phê-sô 2:8; 1 Giăng 4:10, 19). Tuy nhiên, một khi mắt chúng ta mở ra để thấy giá trị vô song của vương quốc, chúng ta tràn ngập niềm vui sâu sắc và không thể diễn tả được (Thi thiên 4:7; 132:16; Ê-sai 12:3; 1 Phi-e-rơ 1:8).
Giá trị của kho báu trên trời của chúng ta là vô giá; nó đáng giá mọi thứ chúng ta có. Trong hành trình của người thanh niên trẻ tuổi giàu có tìm kiếm vương quốc thiên đàng, Chúa Giê-su đã khuyên, “Còn một điều ngươi chưa làm. Hãy bán hết gia tài mình và phân phát cho người nghèo, thì ngươi sẽ có kho báu trên trời. Sau đó, hãy đến, theo ta” (Lu-ca 18:22). Thật không may, chàng trai trẻ đã không thấy được giá trị của những gì Chúa Giê-su ban tặng, và anh ta đã quay lưng lại với Đấng Cứu Rỗi (câu 23).
Sứ đồ Phao-lô viết về sự thay đổi quan điểm của mình sau khi tìm thấy kho báu ẩn dụ được giấu trong một đám ruộng: “Tôi từng nghĩ những thứ này có giá trị, nhưng bây giờ tôi coi chúng là vô giá trị vì những gì Đấng Christ đã làm. Đúng vậy, mọi thứ khác đều vô giá trị khi so sánh với giá trị vô hạn của việc biết Chúa Giê-su Christ, Chúa tôi. Vì Ngài, tôi đã từ bỏ mọi sự khác, coi mọi sự như rác rưởi, để có thể có được Đấng Christ và trở nên một với Ngài” (Phi-líp 3:7–9).
Mặc dù kho báu trên trời của chúng ta đáng giá, nhưng vẫn có một cái giá phải trả—có một cái giá phải trả cho việc làm môn đồ. Những người tìm kiếm Vương quốc phải chấp nhận mọi hy sinh và trách nhiệm đi kèm với việc sở hữu kho báu này. Chúa Giê-su đã dạy các môn đồ của Ngài, “Nếu ai trong các ngươi muốn theo Ta, thì phải từ bỏ đường lối riêng của mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta. Nếu ai cố giữ mạng sống mình, thì sẽ mất nó. Nhưng nếu ai vì Ta mà từ bỏ mạng sống mình, thì sẽ cứu được nó. Và nếu các ngươi được cả thế gian mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Có điều gì đáng giá hơn linh hồn mình không?” (Ma-thi-ơ 16:24–26).
Chừng nào chúng ta còn sống trên trái đất này, chúng ta sẽ phải chịu đựng sự ngược đãi, khó khăn và mất mát với tư cách là những người tin Chúa. Kho báu vô giá mà chúng ta tìm thấy ẩn giấu trong một cánh đồng giờ đây được giữ trong “những chiếc bình đất sét mỏng manh” để làm rõ “quyền năng lớn lao của chúng ta đến từ Đức Chúa Trời, chứ không phải từ chính chúng ta. Chúng ta bị ép buộc từ mọi phía bởi những rắc rối, nhưng chúng ta không bị nghiền nát. Chúng ta bối rối, nhưng không bị đẩy đến tuyệt vọng. Chúng ta bị săn đuổi, nhưng không bao giờ bị Đức Chúa Trời bỏ rơi. Chúng ta bị đánh đập, nhưng chúng ta không bị hủy diệt. Qua sự đau khổ, thân thể chúng ta tiếp tục chia sẻ sự chết của Chúa Giê-su để sự sống của Chúa Giê-su cũng có thể được nhìn thấy trong thân thể chúng ta. Vâng, chúng ta sống . . . khi đối mặt với cái chết, và điều này đã dẫn đến sự sống đời đời” (2 Cô-rinh-tô 4:7–12).

Chúa Giê-su kể Dụ ngôn về Lưới kéo, hay Dụ ngôn về Nhiều loại cá, trong Ma-thi-ơ 13:47-50. Chúa Giê-su mở đầu dụ ngôn bằng cách nói rằng nó minh họa một khía cạnh của vương quốc thiên đàng. Câu chuyện kể về những người đánh cá sử dụng lưới kéo, một tấm lưới có trọng lượng kéo dọc theo đáy của một vùng nước để thu thập nhiều loại cá.
Trong dụ ngôn, lưới kéo được thả xuống biển và kéo lên bờ đầy đủ các loại cá. Sau đó, những người đánh cá ngồi xuống để phân loại cá thành “tốt” và “xấu”. Những con cá đáng giữ lại được gom vào các thùng chứa, nhưng những con còn lại bị ném đi.
Sau đó, Chúa Giê-su giải thích dụ ngôn cho các môn đồ của Ngài: “Vào ngày tận thế, các thiên sứ sẽ đến và tách những kẻ ác ra khỏi những người công chính và ném họ vào lò lửa, nơi sẽ có tiếng khóc lóc và nghiến răng” (các câu 49-50).
Dụ ngôn này tương tự như Dụ ngôn về Lúa mì và Cỏ lùng (Ma-thi-ơ 13:36-43). Cả hai dụ ngôn đều liên quan đến sự phân loại vào thời kỳ cuối cùng, với sự hỗ trợ của các thiên sứ, khi những người tin Chúa sẽ được tách khỏi những người không tin Chúa một lần và mãi mãi.
Giống như lưới được thả xuống biển kéo theo nhiều cá, sứ điệp phúc âm được truyền bá khắp thế giới, thu hút nhiều người đến với nó. Giống như lưới thu thập đủ loại cá, bất kể giá trị của chúng, phúc âm cũng thu hút nhiều người không ăn năn cũng muốn theo Chúa Giê-su. Giống như cá không thể được phân loại cho đến khi lưới được kéo vào bờ, những tín đồ giả mạo giả dạng là Cơ đốc nhân chân chính sẽ không được biết đến cho đến tận thế.
Những “con cá xấu” hoặc tín đồ giả này có thể được ví như đất sỏi đá và đất gai gốc trong Ma-thi-ơ 13:5-7 và cỏ lùng trong câu 40. Họ tuyên bố có mối quan hệ với Chúa Giê-su, nói rằng “Lạy Chúa, lạy Chúa” (Ma-thi-ơ 7:22), và câu trả lời của Chúa Giê-su sẽ là “Ta không hề biết các ngươi. Hãy tránh xa Ta, hỡi những kẻ làm điều gian ác!” (câu 23).
Điểm chính đáng suy ngẫm của câu chuyện ngụ ngôn có thể được nêu như sau: “Sẽ đến ngày phán xét khi Chúa sẽ tách những người tin thật ra khỏi những kẻ giả vờ, và những kẻ bị phát hiện là gian dối sẽ bị ném vào địa ngục.”
–
Admin huongdionline.com