Trang Chủ DƯỠNG LINH Sự khiêm nhượng đi trước sự tôn trọng

Sự khiêm nhượng đi trước sự tôn trọng

11
0
SHARE

Sự kính sợ Đức Giê-hô-va dạy dỗ điều khôn ngoan.
Và sự khiêm nhượng đi trước sự tôn trọng.
Châm ngôn 15:33


Andrew Murray nói rằng sự khiêm nhường là không suy nghĩ về chính mình. Sự khiêm tốn là ân sủng mà khi chúng ta biết chúng ta có nó, chúng ta đã đánh mất nó. Đức Chúa Trời ghét sự kiêu ngạo (Châm. 6:16-17), và chúng ta cũng phải như thế, đặc biệt là sự kiêu ngạo đó nằm trong chính chúng ta (Châm. 8:13). Để hiểu rõ hơn về chủ đề này, chúng ta có thể nhìn vào bốn nhân cách điển hình trong Kinh Thánh.

Vua Sau-lơ – từ tôn trọng đến xấu hổ. Mọi người hầu như cảm phục Sau-lơ trong thời gian đầu ông làm vua tuyển dân. Ngoại hình của Sau-lơ là lý tưởng (1 Sa-mu-ên 9:21), nhưng những năm sau đó niềm tự hào của Sau-lơ trở thành điều sỉ nhục. Những quyết định sai lầm của Sau-lơ khiến cho Đức Chúa Trời từ bỏ ông. Thay vì cầu hỏi Đức Chúa Trời cho những quyết định quan trọng, Sau-lơ đã sử dụng đến ma thuật, cầu đồng bóng – là điều Chúa kết án. Và cuối cùng ông đã chết cách nhục nhã trong trận chiến với kẻ thù (1 Sa-mu-ên 28:3-25; 31:1-6). Lẽ ra Sau-lơ phải học tập khiêm nhường trước mặt Chúa và lắng nghe lời khuyên giải của Sa-mu-ên, nhưng ông đã làm ngược lại.

Đa-vít – từ khiêm nhường đến sự tôn trọng. Khi còn là một thanh niên trẻ tuổi, Đa-vít đã đầu phục Đức Chúa Trời, vâng phục cha, các anh em trong gia đình và vua Sau-lơ. Đa-vít nhận được sự tôn trọng qua những chiến công như: chinh phục sư tử, gấu, tiêu diệt kẻ thù khổng lồ Gô-li-át. Khi còn là một binh sĩ trong đạo quân của Sau-lơ, Đa-vít có tài chơi nhạc khí để làm giảm căng thẳng của vua. Khi trở thành sĩ quan trong quân đội, Đa-vít chiến thắng nhiều trận đánh làm cho dân sự ca ngợi ông và uy thế của Sau-lơ bị giảm xuống. Vì lòng ganh tị Sau-lơ tìm cách giết Đa-vít. Trong khoảng mười năm Đa-vít cùng một toán quân nhỏ phải trốn tránh Sau-lơ để bảo tồn mạng sống. Đó cũng là khoảng thời gian Đa-vít kiên nhẫn chờ đợi để trở thành vua chính thức của tuyển dân. Là một con người khiêm nhường (Thi thiên 131) và rồi Đức Chúa Trời đã ban cho Đa-vít sự tôn trọng theo đúng thời điểm của Ngài (Thi. 78:67-72). “Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, mà ban ơn cho kẻ khiêm nhường. Vậy, hãy hạ mình xuống dưới tay quyền phép của Đức Chúa Trời, hầu cho đến kỳ thuận hiệp Ngài nhắc anh em lên” (1 Phi-e-rơ 5:5-6; Châm. 3:34)

Áp-sa-lôm – từ kiêu ngạo đến sỉ nhục. Là một trong những con trai của Đa-vít, Áp-sa-lôm đẹp trai và mang nhiều tham vọng. Con người này không có đức tin nơi Đức Chúa Trời, và anh ta lại tự hào về điều đó! Ngày hôm nay mẫu người như Áp-sa-lôm không thiếu trong các hội đoàn. Những tham vọng ích kỷ, và mưu đồ cá nhân khiến cho Áp-sa-lôm đi đến sự sỉ nhục. Anh ta muốn trở thành vua bằng phương cách bất chính, muốn tấn công chính cha mình để cướp lấy ngai vàng. Đa-vít yêu thương Áp-sa-lôm, nhưng lại không thể kiểm soát hay hướng dẫn con trai mình đi con đường ngay thẳng. Cuối cùng Áp-sa-lôm đã kết thúc đời sống mình trong cái chết đắng cay hổ thẹn (2 Sa-mu-ên 18:10-17).

Chúa Giê-su – hạ mình xuống và nhận lấy vinh dự. Có hai từ tóm lược cho sự khiêm nhường của Chúa Cứu thế là: Hy sinh và Phục vụ. “Chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự. Cũng vì đó nên Đức Chúa Trời đã đem Ngài lên rất cao, và ban cho Ngài danh trên hết mọi danh” (Phi-líp 2:7-9). Sự giáng sinh và đời sống của Ngài bày tỏ sự khiêm nhường thiên thượng. Chúa chúng ta phán dạy, “Ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi. Kẻ nào tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống, còn kẻ nào hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên” (Ma-thi-ơ 23:11-12). Sự hạ mình xuống hay khiêm nhường là “đất” để sản sinh các phẩm chất tốt đẹp của đời sống Cơ đốc. Trong khi sự kiêu ngạo là “đất” ươm mầm cho những điều tội lỗi xấu xa. Hiện nay Chúa Cứu thế đã “ngồi bên hữu Đức Chúa Trời tại các nơi trên trời, cao hơn hết mọi quyền, mọi phép, mọi thế lực, mọi quân chủ cùng mọi danh vang ra, không những trong đời nầy, mà cũng trong đời hầu đến nữa. Đức Chúa Trời đã bắt muôn vật phục dưới chân Đấng Christ, và ban cho Đấng Christ làm đầu Hội thánh” (Ê-phê-sô 1:20-22). Thống Khổ Nhân khiêm nhường phục vụ là Vua của các vua, là Chúa của các Chúa! 

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên