Trang Chủ BIỆN GIÁO Điều Chúa Muốn

Điều Chúa Muốn

10
0
SHARE

NHỮNG ĐIỀU CHÚA GIÊ-SU ĐÒI HỎI

(Nguyên tác: What Jesus demands from the world)

John Piper

Briab J. Tabb 

Ấn bản của   LifeWay Press
Nashville, Tennessee

MỤC LỤC

– Vài nét về Liên hiệp Tin Lành

– Cách sử dụng quyển sách này

– Lời giới thiệu

BÀI 1.   BẠN PHẢI ĐƯỢC TÁI SANH

BÀI 2.  HẾT LÒNG, HẾT Ý, HẾT SỨC KÍNH MẾN ĐỨC CHÚA TRỜI

BÀI 3.  YÊU KẺ THÙ NGHỊCH

BÀI 4.  TRẢ LẠI CHO SÊ-SA

BÀI 5.  CHỨA CỦA BÁU TRÊN TRỜI

BÀI 6.  MÔN ĐỒ HÓA MUÔN DÂN

VÀI NÉT VỀ LIÊN HIỆP TIN LÀNH

Liên hiệp Tin Lành là một hiệp hội các hội thánh Tin Lành cam kết sâu sắc đổi mới đức tin của chúng ta vào phúc âm của Chúa Giê-su và cải cách các hoạt động mục vụ  để tuân thủ hoàn toàn theo Kinh thánh. Chúng tôi đã trở nên vô cùng lo ngại về một số phong trào “cấp tiến” trong Tin Lành truyền thống  đang làm suy yếu đời sống thuộc linh của tín nhân và khiến họ xa rời các niềm tin và hoạt động  của mình. Một mặt, chúng tôi lo lắng về sự sùng bái chủ nghĩa tiêu dùng cá nhân và chính trị hóa đức tin; mặt khác, chúng tôi đau khổ vì sự chấp nhận không bị thách thức của chủ nghĩa tương đối về thần học và hạ thấp các tiêu chuẩn Kinh thánh về đạo đức. Những phong trào này đã dẫn đến việc dễ dàng từ bỏ lẽ thật và cuộc sống được biến đổi theo đức tin thuần chánh của chúng ta. Chúng tôi không chỉ nghe về những ảnh hưởng này mà còn thấy tác động của chúng. Chúng tôi đã cam kết sẽ tiếp thêm sinh lực cho các hội thánh bằng hy vọng mới và niềm vui thúc đẩy dựa trên những lời hứa nhận được chỉ bởi ân điển qua đức tin nơi Chúa Giê-su Christ mà thôi.

Chúng tôi tin rằng trong nhiều hội thánh Tin Lành có sự đồng thuận sâu sắc và rộng rãi về các chân lý của phúc âm. Tuy nhiên, chúng ta thường thấy lễ tiệc thánh kết hợp  chúng ta với Chúa Giê-su được thay thế bằng những sức hấp dẫn của các phụng vụ và bí tích. Những gì thay thế phúc âm sẽ không bao giờ thúc đẩy một đức tin có tinh thần truyền giáo. Đức tin đó được giữ gìn trong chân lý và được thể hiện trong hành động của các môn đồ  vượt qua những thử thách của sự kêu gọi và sẵn sàng hy sinh vì vương quốc Đức Chúa Trời. Chúng tôi mong muốn tiến lên trên con đường của Vua muôn vua, luôn hướng tới việc ủng hộ, khuyến khích và giáo dục Cơ đốc để các nhà lãnh đạo hội thánh hiện tại và thế hệ tiếp theo được trang bị tốt hơn. Điều này sẽ thúc đẩy các chức vụ của họ bằng các nguyên tắc và thực hành tôn vinh Đấng Cứu Rỗi và làm điều tốt cho những người mà Ngài đã mua chuộc bằng chính huyết mình. 

Chúng tôi muốn tạo ra một nỗ lực thống nhất giữa tất cả mọi người – một nỗ lực nhiệt thành tôn vinh Chúa Giê-su và nhân bội lên các môn đồ của Ngài. Chúng ta hãy cùng tham gia vào một liên minh vững chắc cho Chúa Giê-su. Một sứ mệnh thống nhất và có nền tảng Kinh thánh như vậy là tương lai bền vững duy nhất cho các hội thánh. Thực tế này thúc đẩy chúng ta đứng cùng với những người khác đang tin rằng lòng thương xót của Chúa Giê-su Christ được bày tỏ qua sự cứu rỗi vĩnh cửu. Chúng tôi mong muốn bảo vệ phúc âm này với sự rõ ràng, lòng trắc ẩn, can đảm và niềm vui – vui vẻ kết nối tấm lòng mình với những người tin Chúa khác trên các giáo phái, các dân tộc và giai cấp.

Mong muốn của chúng tôi là phục vụ hội thánh mà chúng tôi yêu mến bằng cách mời tất cả anh chị em tham gia cùng chúng tôi trong nỗ lực đổi mới hội thánh đương đại theo đúng phúc âm căn bản của Chúa Giê-su, để chúng ta thực sự nói và sống cho Ngài theo cách truyền đạt rõ ràng trong thế kỷ 21. Là những mục sư, chúng tôi dự định thực hiện điều này trong các nhà thờ của mình thông qua các phương tiện thông thường của ân điển như: cầu nguyện, chức vụ rao giảng Lời Chúa, phép Báp têm,Tiệc Thánh, và sự thông công của các thánh đồ. Chúng tôi mong muốn làm việc với tất cả những ai tìm kiếm quyền tối cao của Chúa Giê-su trên toàn bộ cuộc sống với hy vọng không nao núng vào quyền năng của Chúa Thánh Linh để biến đổi các cá nhân, cộng đồng và các nền văn hóa khác nhau. 

LỜI CẢM ƠN

Hướng dẫn nghiên cứu này được điều chỉnh và sử dụng tài liệu từ cuốn Chúa Giê-su Đòi Hỏi Chúng Ta Điều Gì (What Giê-su Demands from the World – Wheaton, IL: Crossway, 2006) của John Piper. Tôi viết theo phong cách của riêng mình và tôi chỉ cho độc giả các chương có liên quan từ sách của John Piper vào cuối mỗi buổi học.

Tôi muốn cảm ơn đến Brian Daniel, Collin Hansen, David Mathis và John Piper đã mời tôi viết phần hướng dẫn nghiên cứu này – và đã hỗ trợ tôi theo nhiều cách khác nhau để hoàn thành dự án. Ngoài ra, tôi xin ghi nhận sự hỗ trợ của ban lãnh đạo Bethlehem College & Seminary và sự động viên vô giá của vợ tôi là Kristin Tabb đã đọc bản nghiên cứu và đưa ra nhiều nhận xét hữu ích.

Brian J. Tabb

Minneapolis, MN

Bethlehem College and Seminary 

CÁCH SỬ DỤNG SÁCH NÀY

THAM GIA TRAO ĐỔI KINH NGHIỆM TRONG NHÓM

XEM video hướng dẫn.

THAM GIA các cuộc thảo luận nhóm.

HOÀN THÀNH BÀI THU HOẠCH CÁ NHÂN

ĐỌC các bài học hàng ngày và hoàn thành các câu hỏi.

GHI NHỚ câu Kinh Thánh được gợi ý của mỗi tuần.

THÀNH THẬT với bản thân và người khác về suy nghĩ, và kinh nghiệm của bạn khi bạn nghiên cứu và áp dụng sách này.

CẦU NGUYỆN VỚI CHÚA cho bạn thấy lẽ thật của Ngài về từng điều răn, lời giảng dạy để bạn trung thành và vâng lời Chúa Giê-su.

ĐỌC SÁCH   Đọc toàn bộ quyển sách “Chúa Giê-su Đòi Hỏi Chúng Ta Điều Gì” của John Piper, Crossway, 2006, ISBN 978-1-4335-2057-0 

LỜI GIỚI THIỆU

Mục đích của cuốn sách này là tôn vinh và vâng phục Chúa Giê-su. Vì mục đích đó, tôi đang tìm cách tuân theo lệnh truyền cuối cùng của Chúa Giê-su: “Hãy làm cho muôn dân trở thành môn đồ, dạy họ giữ mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 28:19-20). Lệnh truyền cuối cùng của Chúa Giê-su là dạy người khác giữ mọi điều răn của Ngài.

Trên thực tế, lệnh truyền cuối cùng chính xác là như thế này. Ngài không nói, “Dạy họ mọi điều răn của Ta”. Ngài nói, “Dạy họ giữ mọi điều răn của Ta”. Bạn có thể dạy một con vẹt mọi điều răn của Chúa Giê-su. Nhưng bạn không thể dạy một con vẹt tuân theo chúng. Vẹt sẽ không ăn năn, không thờ phượng Chúa Giê-su, không tích trữ kho báu trên trời, không yêu kẻ thù của mình, không ra đi như chiên giữa bầy sói để rao giảng vương quốc của Chúa.

Dạy mọi người lặp lại mọi điều Chúa Giê-su truyền thì dễ. Dạy họ tuân theo mọi điều Chúa Giê-su truyền thì không dễ. Chúa Giê-su đã dùng từ đó. Khi một người giàu không thể từ bỏ của cải của mình và theo Ngài, Chúa Giê-su đã nói, “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào vương quốc của Đức Chúa Trời…. Với loài người thì không thể được, nhưng với Đức Chúa Trời thì không phải vậy. Vì mọi sự đều có thể được với Đức Chúa Trời” (Mác 10:25-27).

Do đó, người tự đặt mình vào việc tuân theo lệnh truyền cuối cùng của Chúa Giê-su – ví dụ, dạy một người giàu tuân theo lệnh truyền “từ bỏ mọi sự mình có” (Lu-ca 14:33) – là đang cố gắng làm điều không thể. Nhưng Chúa Giê-su đã nói rằng điều đó không phải là không thể. “Mọi sự đều có thể được với Đức Chúa Trời”. Vì vậy, thách thức lớn nhất khi viết cuốn sách này là nhận ra cách Chúa biến sự không thể vâng phục thành có thể.

Chúa Giê-su đã nói rằng mục tiêu này đạt được thông qua việc giảng dạy. “Hãy môn đồ hóa muôn dân… dạy họ tuân giữ mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi”. Tất nhiên, còn nhiều điều hơn thế nữa – như sự chết chuộc tội của Chúa Giê-su (Mác 10:45), công việc của Đức Thánh Linh (Giăng 14:26), sự cầu nguyện (Ma-thi-ơ 6:13)… Nhưng cuối cùng Chúa Giê-su tập trung vào việc giảng dạy. Tôi hiểu điều này có nghĩa là Chúa Giê-su đã chọn làm điều không thể thông qua việc giảng dạy tất cả những gì Ngài đã truyền lệnh. Đó là điều tôi cầu nguyện cuốn sách này sẽ chứng minh sự giảng dạy mà Chúa sử dụng nhằm mang lại sự không thể vâng lời Chúa Giê-su thành có thể. Và tất cả những điều đó vì vinh quang của Chúa.

BÀI 1

BẠN PHẢI ĐƯỢC SANH LẠI

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Chào mừng đến với thảo luận nhóm này về chủ đề Những Điều Chúa Giê-su Đòi Hỏi. 

Để tạo điều kiện cho phần giới thiệu và giới thiệu chủ đề Những Điều Chúa Giê-su Đòi Hỏi, hãy đọc  Ma-thi-ơ 28:18-20 và thảo luận các câu hỏi sau.

 “Đức Chúa Giê-su đến gần và phán cùng môn đồ rằng: “Hết cả quyền phép trên trời và dưới đất đã giao cho ta. Vậy hãy đi khiến muôn dân trở thành môn đồ ta, hãy nhân danh Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh mà làm phép báp-têm cho họ, và dạy họ giữ hết cả mọi điều ta đã truyền cho các ngươi. Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.”

MA-THI-Ơ 28:18-20

Bạn hiểu thế nào về yêu cầu của Chúa Giê-su đối với việc môn đồ hóa (khiến muôn dân trở thành môn đồ ta)?

Nếu giải thích cho bạn bè, bạn sẽ nói gì với họ về lời hứa của Chúa Giê-su là Chúa sẽ luôn ở cùng chúng ta? 

Để chuẩn bị xem DVD, hãy đọc Giăng 3:1-8: 

Bấy giờ có một người Pha-ri-si tên là Ni-cô-đem, một người cai trị dân Do Thái. Người này đến gặp Chúa Giê-su vào ban đêm và nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng tôi biết rằng Thầy là một giáo sư đến từ Đức Chúa Trời, vì không ai có thể làm những dấu lạ mà Thầy làm nếu Đức Chúa Trời không ở cùng.” Chúa Giê-su trả lời, “Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, nếu một người không được sinh lại, người ấy không thể thấy vương quốc của Đức Chúa Trời.”  Ni-cô-đem nói với Ngài, “Làm sao một người có thể được sinh ra khi đã già? Người ấy có thể trở lại lần thứ hai vào lòng mẹ mình và được sinh ra lần thứ hai không?”  Đức Chúa Giê-su đáp rằng: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu một người chẳng bởi nước và Thánh Linh mà sanh, thì không được vào nước Đức Chúa Trời. Hễ sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ sanh bởi Thánh Linh là thần. Chớ lấy làm lạ về lời ta đã phán cùng ngươi rằng: Các ngươi phải được sanh lại. Gió muốn thổi đâu thì thổi, ngươi nghe tiếng gió, nhưng chẳng biết gió từ đâu đến và thổi đi đâu. Hễ ai sanh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy.” 

XEM Video 

Xem phần 1 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn. 

Kinh thánh không chỉ ra lệnh cho các tín đồ phải thông báo cho người khác về mọi điều răn mà còn phải nói, dạy và cầu nguyện theo cách mà mọi người thực sự làm theo những gì Chúa Giê-su truyền lệnh.

Chúa Giê-su phân chia nhân loại thành hai loại người: người chết tâm linh và người sống tâm linh. Tất cả chúng ta sinh ra đều đã chết tâm linh và cần sự sống mới của Đấng Christ. 

 Bạn không thể làm theo những đòi hỏi của Chúa Giê-su trừ khi bạn đã được sanh lại. Bạn sẽ ghét những điều răn của Ngài nếu bạn không phải là con của Đức Chúa Trời. Bạn phải có đời sống được tái sanh.

Tải xuống video có sẵn tại:  www.lifeway.com/WhatJesusDemands

PHẢN HỒI

Thảo luận phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới.

Trong đoạn video clip, điều gì khiến bạn đồng cảm nhất?

“Nói, dạy và cầu nguyện theo cách mà mọi người thực sự làm theo những gì Chúa Giê-su truyền lệnh” có ý nghĩa gì đối với bạn?

Bạn nghĩ gì về hai loại người được đưa ra trong video này? Hãy dành một chút thời gian để thảo luận về hình ảnh này trong nhóm của bạn.

Nếu sự vâng phục hoàn toàn trong các lệnh truyền của Chúa Giê-su là một hành động không thể thực hiện, tại sao chúng ta lại phấn đấu cho loại vâng phục này? Chúng ta nên hy vọng đạt được điều gì?

CẦU NGUYỆN

Hãy sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau.

Các điểm chính được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.

• Xin Chúa mở lòng và trí của bạn để biết những gì Ngài dạy bạn trong bài học này.

• Ngợi khen Ngài vì đã sai Chúa Giê-su đến chết thay cho bạn.

Cầu nguyện để Chúa dạy cho nhóm của bạn về tầm quan trọng của việc được tái sinh như đã thảo luận trong bài học tuần này.

Đọc bài nghiên cứu cá nhân cho buổi 1 và hoàn thành các câu hỏi hoạt động trước buổi thảo luận nhóm tiếp theo.

Nghiên cứu cá nhân

Kinh thánh ghi nhớ trong tuần này:

“Chúa Giê-su trả lời: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, nếu một người không được tái sinh thì không thể thấy được vương quốc Đức Chúa Trời.”

GIĂNG 3:3

Sách vở, các phương tiện truyền thông và bài giảng thường đề cập đến “những Cơ đốc nhân tái sinh”, nhưng cụm từ đó có nghĩa là gì? Trong cuốn tự truyện bán chạy nhất của mình “Được Sanh Lại”, tác giả Charles Colson mô tả sự cải đạo mạnh mẽ của ông khi ở trong tù vì vụ bê bối Watergate.¹ Nhóm nghiên cứu Barna sử dụng nhãn “tái sinh” cho những người “nói rằng họ đã ‘có cam kết cá nhân với Chúa Giê-su Christ, điều này vẫn quan trọng trong cuộc sống của họ ngày nay’ và cũng cho biết họ tin rằng khi họ chết, họ sẽ lên Thiên đường vì họ đã thú nhận tội lỗi của mình và đã tiếp nhận Chúa Giê-su Christ làm Đấng cứu rỗi.”2  Nhà truyền giáo Billy Graham nói, “Bạn đã được tái sinh chưa? Hãy gọi đó là sự cải đạo, hãy gọi đó là sự cam kết, hãy gọi đó là sự ăn năn, hãy gọi đó là được cứu rỗi, nhưng điều đó đã xảy ra với bạn chưa? Chúa Giê-su có sống trong tấm lòng bạn không? Bạn có biết điều đó không? Nhiều người đã suy nghĩ rất lâu về tôn giáo và Cơ đốc giáo nhưng chưa bao giờ  thực hiện một cam kết. Bạn có cam kết với Chúa Giê-su Christ không?”3

Buổi học này sẽ khám phá yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải “tái sinh”. Chúng ta sẽ thấy rằng tái sinh không chỉ là một quyết định cá nhân, không chỉ là có tư cách thành viên trong một nhóm tôn giáo hay một khối bỏ phiếu chính trị, và không chỉ là một câu nói sáo rỗng của Cơ đốc giáo. Về cơ bản, được tái sinh có nghĩa là tiếp nhận và trải nghiệm sự sống tâm linh mới từ Chúa. Chúng ta sẽ xem xét nhu cầu được tái sinh của mình (Ngày 1), công việc của Chúa trong sự tái sinh (Ngày 2), yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải ăn năn (Ngày 3), và chúng ta sẽ thấy sự tái sinh dẫn đến việc đến với Chúa Giê-su trong sự thờ phượng thật (Các ngày 4-5)

NGÀY 1

NHU CẦU PHẢI ĐƯỢC SINH LẠI

Phúc âm Giăng giới thiệu cho chúng ta một người đàn ông tên là  Ni-cô-đem. Ông là  người Pha-ri-si, một chuyên gia về Kinh thánh và là người cai trị của dân Do Thái. Ông cũng là một nhà lãnh đạo tôn giáo đáng kính (xem Giăng 3:1). Ni-cô-đem đã thấy Chúa Giê-su thực hiện các dấu hiệu ở Jerusalem. Ông có thể đã có mặt khi Chúa Giê-su dùng roi đuổi những người buôn bán và súc vật ra khỏi đền thờ ở đó (xem Giăng 2:14-15). Và vì vậy, ông đã đến gặp Chúa Giê-su vào ban đêm và nói, “Rabbi, chúng tôi biết rằng thầy  là một giáo sư đến từ Đức Chúa Trời, vì không ai có thể làm những dấu hiệu mà thầy  làm nếu  Chúa không ở cùng người đó” (Giăng 3:2). Lời dạy của Chúa Giê-su về sự tái sinh và vương quốc của Chúa đã phá vỡ các kiến thức của Ni-cô-đem  và vạch trần vị học giả đáng kính này đang ở trong bóng tối. Ni-cô-đem hỏi, “Những điều này (sự tái sinh) có thể xảy ra như thế nào?” Chúa Giê-su thách thức ông, “Ông là giáo sư của Israel mà không hiểu những điều này sao?” (Giăng 3:9-10).

Đọc Giăng 3:1-10. Đoạn văn này mô tả về Ni-cô-đem theo hướng tích cực và tiêu cực như thế nào?

Tích cực:

Tiêu cực:

Bạn nghĩ điều gì khiến Ni-cô-đem ngạc nhiên hay bối rối về lời dạy của Chúa Giê-su?

Ni-cô-đem có một gia phả tốt, bằng cấp và ảnh hưởng tôn giáo, nhưng trong đoạn văn này, ông chỉ có những câu hỏi. Ông bày tỏ sự hiếu kỳ về Chúa Giê-su nhưng cũng hiểu sai lời Chúa Giê-su phán dạy. Ông đến với Chúa Giê-su vào ban đêm, nhưng để thực sự hiểu lời dạy của Chúa, ông cần Chúa Giê-su soi sáng vào tâm trí ông.

NGƯỜI CHẾT THUỘC LINH KHÔNG THỂ THẤY NƯỚC TRỜI

Ni-cô-đem tuyên bố rằng ông có thể thấy và hiểu được một phần con người của Chúa Giê-su qua những phép lạ mà ông đã chứng kiến. Tuy nhiên, Chúa Giê-su nhấn mạnh, “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu một người không được sinh lại thì không thể thấy được vương quốc của Đức Chúa Trời” (Giăng 3:3).

Nhà học giả Do Thái không hiểu “Làm sao một người có thể được sinh ra khi đã già? Người đó có thể vào lòng mẹ lần thứ hai và sinh ra?” (Giăng 3:4). Một người có thể được sinh ra trong một gia đình tôn giáo, có thể nhận được sự giáo dục theo Kinh thánh, có thể là một người tuân thủ luật pháp, có đạo đức và thậm chí có thể giữ một công việc trong giáo hội, nhưng vẫn có thể chết về mặt tâm linh và không biết gì về thực tế mới của nguyên tắc cứu rỗi của Chúa. Ni-cô-đem là một người như vậy. Người chết thuộc linh không thể nhìn thấy nước trời. Họ không thể thấy vương quốc của Chúa là điều đáng mong muốn. Họ có thể xem đó là ngớ ngẩn hoặc huyền thoại hoặc nhàm chán. Vì vậy, họ không thể vào vương quốc của Đức Chúa Trời” (Giăng 3:5).

Trước đây, bạn đã đọc về cách Billy Graham định nghĩa “tái sinh”? Bạn nghĩ Chúa Giê-su có ý gì khi Ngài truyền dạy cho chúng ta phải “tái sinh”?

Tác giả DA. Carson viết, “Đối với một người Do Thái có bối cảnh và niềm tin như Ni-cô-đem, việc nhìn thấy vương quốc của Đức Chúa Trời là tham gia vào vương quốc trong thời kỳ cuối cùng, để trải nghiệm cuộc sống phục sinh vĩnh cửu.”4 Ni-cô-đem cũng sẽ cho rằng vì lòng mộ đạo và di sản Do Thái của mình, ông chắc chắn sẽ bước vào vương quốc sắp đến này. Sau đó trong chương này, tác giả John Piper trích dẫn Kinh thánh:

“Bất kỳ ai tin vào Con đều có sự sống đời đời; bất kỳ ai không vâng lời Con sẽ không thấy sự sống, nhưng cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó.”

GIĂNG 3:36

Chúa Giê-su dạy gì về việc nhìn thấy vương quốc Đức Chúa Trời?

Một số lý do sai khiến mọi người cho rằng họ sẽ bước vào vương quốc tương lai?

NGƯỜI CHẾT TÂM LINH KHÔNG THỂ HIỂU ĐƯỢC

Chúng ta có thấy rằng lời dạy về nhu cầu được tái sinh đã làm học giả Kinh thánh Ni-cô-đem bối rối. Những người đang sống về mặt thể xác nhưng chết một cách thảm khốc trong tâm linh không thể thấy vương quốc của Đức Chúa Trời hay sự sống vĩnh cửu và cũng không thể hiểu được những lẽ thật được tiết lộ. Phao-lô viết, “Vả, người có tánh xác-thịt (người tự nhiên/người chết về mặt tâm linh) không nhận được những sự thuộc về Thánh-Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy như là sự rồ-dại, và không có thể hiểu được, vì phải xem-xét cách thiêng-liêng” (1 Cô-rinh-tô 2:14).  Đấng Christ đáng kính đã có cùng một quan điểm khi Ngài tuyên bố trong Giăng 3:10-12:

Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ngươi là giáo sư của dân Y-sơ-ra-ên, mà không hiểu biết những điều đó sao!  Quả thật, quả thật, ta nói cùng ngươi, chúng ta nói điều mình biết, làm chứng điều mình đã thấy; còn các ngươi chẳng hề nhận lấy lời chứng của chúng ta.  Ví bằng ta nói với các ngươi những việc thuộc về đất, các ngươi còn chẳng tin thay; huống chi ta nói những việc thuộc về trời, thì các ngươi tin sao được?

Bạn thấy đấy, Chúa Giê-su chia mọi người thành hai nhóm. Những người chỉ sinh ra một lần là những người sinh ra từ xác thịt, đã chết về mặt tâm linh, và không thể hiểu và tin vào lời dạy của Chúa Giê-su. Những người được “tái sinh” bởi Thánh Linh sẽ nhận được lời chứng của Chúa Giê-su về những điều thuộc linh và sống động với Chúa để thấy sự cứu rỗi của Ngài.

Ni-cô-đem nghĩ rằng ông biết những gì cần có để “nhìn thấy” vương quốc của Chúa. Theo hiểu biết và nghiên cứu của bạn cho đến nay, cần có những gì để “nhìn thấy” vương quốc của Chúa?

Bạn đã trải nghiệm sự tái sinh mà Chúa Giê-su mô tả chưa? Nếu có, hãy suy ngẫm về ý nghĩa của sự tái sinh đối với bạn và cuộc sống của bạn hiện đã khác như thế nào?

Người thiếu hiểu biết hoặc không có kỹ năng cần được giáo dục. Người bệnh hoặc bị thương cần được chăm sóc y tế. Người trầm cảm hoặc gặp rắc rối có thể tìm kiếm sự tư vấn Những tội nhân phải chịu sự phán xét của Chúa và những người chết về mặt tâm linh về cơ bản không cần kiến ​​thức mới, cải cách đạo đức hoặc liên kết tôn giáo – họ cần sự sống mới. Chúng ta phải được tái sinh. Chúng ta cần trải nghiệm công việc biến đổi siêu nhiên của Chúa trong cuộc sống của mình. Đó là những gì Chúa Giê-su đòi hỏi.

NGÀY 2

SỰ TÁI SINH LÀ CÔNG VIỆC CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Trong bài học trước, chúng ta đã xem xét cuộc trò chuyện ban đêm của Ni-cô-đem với Chúa Giê-su. Hãy xem xét cách Giăng thiết lập cuộc trao đổi này giữa Ni-cô-đem và Chúa Giê-su:

Đương lúc Ngài ở thành Giê-ru-sa-lem để giữ lễ Vượt-qua, có nhiều người thấy phép lạ Ngài làm, thì tin danh Ngài. Nhưng Đức Chúa Giê-su chẳng phó-thác mình cho họ, vì Ngài nhận biết mọi người, và không cần ai làm chứng về người nào, bởi Ngài tự hiểu thấu mọi điều trong lòng người ta.

Trong vòng người Pha-ri-si, có người tên là Ni-cô-đem, là một người trong những kẻ cai trị dân Giu-đa.  Ban đêm, người nầy đến cùng Đức Chúa Giê-su mà nói rằng: Thưa thầy, chúng tôi biết thầy là giáo sư từ Đức Chúa Trời đến; vì những phép lạ thầy đã làm đó, nếu Đức Chúa Trời chẳng ở cùng, thì không ai làm được.

GIĂNG 2:23-3:2

Những lời mở đầu của Ni-cô-đem “chúng tôi biết” làm nổi bật kiến ​​thức, lô-gic và sự khôn ngoan thông thường của riêng ông. Ông nghĩ rằng mình hiểu Chúa Giê-su, mặc dù chỉ cần một câu nói của Chúa Giê-su là đủ vạch trần sự thiếu hiểu biết và nhu cầu thực sự của Ni-cô-đem. Chúa Giê-su nhìn thấy lời ca ngợi và “đức tin” của đám đông là những người tìm kiếm các dấu hiệu như Ni-cô-đem. Hãy chú ý đến các cụm từ liên kết: Chúa Giê-su “biết mọi người… chính Ngài biết những gì trong lòng người… Bấy giờ có một người.”  Sách 1 Sa-mu-ên 16:7 cho chúng ta biết: “Người ta xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng.” Đó chính xác là những gì Chúa Giê-su nhìn thấy trong Giăng chương 3. Chúa Giê-su biết tất cả về động cơ trong lòng, ý định thực sự và những đấu tranh thầm kín của Ni-cô-đem. Ngài không cần sự chứng thực, lời khen ngợi hay đánh giá tích cực về các việc làm và mục vụ của Ngài từ Ni-cô-đem hay bất kỳ ai khác. Ni-cô-đem và chúng ta đều cần Chúa Giê-su.

Đọc Giăng 2:23-3:2. Ni-cô-đem và dân chúng biết gì về Chúa Giê-su? Chúa Giê-su biết gì về họ? Ghi lại câu trả lời của bạn vào các cột bên dưới.

Những gì dân chúng biết về Chúa Giê-su?

Những gì Chúa Giê-su biết về mọi người?

Chúng ta thường lo lắng về những gì người khác có thể nghĩ về chúng ta. Điều này đặc biệt đúng khi chúng ta đến nhà thờ. Chúng ta muốn trông giống như những Cơ đốc nhân thuộc linh trưởng thành. Nhưng Chúa Giê-su nhìn thấu mọi điều của bạn vào ngày Chủ Nhật và hiểu được tấm lòng, động cơ của bạn.

Sự tương tác của Chúa Giê-su với Ni-cô-đem ảnh hưởng như thế nào đến cảm nhận của bạn về ngoại hình/diện mạo/sự xuất hiện của bạn?

ĐƯỢC SINH RA BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI

Yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải được tái sinh là một thách thức vì người chết tâm linh không thể tự mình sống lại. Hãy xem Giăng 1:9-13:

Sự sáng nầy là sự sáng thật, khi đến thế-gian soi-sáng mọi người. Ngôi-Lời ở thế-gian, và thế-gian đã làm nên bởi Ngài; nhưng thế-gian chẳng từng nhìn biết Ngài. Ngài đã đến trong xứ mình, song dân mình chẳng hề nhận lấy. Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền-phép trở nên con-cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài, là kẻ chẳng phải sanh bởi khí-huyết, hoặc bởi tình-dục, hoặc bởi ý người, nhưng sanh bởi Đức Chúa Trời vậy.

Khi Giăng ghi lại: chẳng phải sanh bởi khí-huyết, hoặc bởi tình-dục, hoặc bởi ý người, có nghĩa là gì? Câu này đang mô tả ai?

Từ “nhận” được sử dụng nhiều lần trong Phúc âm Giăng. Theo bạn, “nhận” Chúa Giê-su có nghĩa là gì?

Những người được tái sinh “tiếp nhận” Chúa Giê-su và “tin vào danh Ngài”. Đây thực sự là hai cách để nói cùng một điều. Chúng ta phải rời mắt khỏi chính mình và cầu xin Chúa làm điều mà chỉ Ngài mới có thể làm được – ban cho chúng ta sự sống siêu nhiên. Những người con thật của Chúa tiếp nhận Chúa Giê-su như là điều đáng mong ước và tin rằng Ngài là Đấng rất đáng tin cậy.

Bạn sẽ tìm thấy bằng chứng nào ở một người tin rằng Chúa là điều đáng mong ước và đáng tin cậy?

SINH RA BỞI NƯỚC VÀ THÁNH LINH

Một cách khác để nói “tái sinh” là “sinh ra bởi nước và Thánh Linh” (Giăng 3:5). Chúa Giê-su nhắc lại lời hứa tuyệt vời của Đức Chúa Trời được ghi lại trong Ê-xê-chi-ên 36:25-27:

“Ta sẽ rưới nước trong trên các ngươi, và các ngươi sẽ trở nên sạch; ta sẽ làm sạch hết mọi sự ô-uế và mọi thần-tượng của các ngươi. Ta sẽ ban lòng mới cho các ngươi, và đặt thần mới trong các ngươi. Ta sẽ cất lòng bằng đá khỏi thịt các ngươi, và ban cho các ngươi lòng bằng thịt. Ta sẽ đặt Thần ta trong các ngươi, và khiến các ngươi noi theo luật-lệ ta, thì các ngươi sẽ giữ mạng-lịnh ta và làm theo.”

Bạn thấy đấy, mỗi người chúng ta đều không trong sạch vì tội lỗi của mình và không thể làm những gì Chúa đòi hỏi vì bản chất chúng ta cứng cỏi, chai đá.

Chúng ta không thể tự gột rửa tội lỗi của mình. Không có bài phát biểu động viên hay danh sách việc cần làm nào có thiện chí có thể thay đổi thực tế rằng chúng ta đã chết về mặt tâm linh. Những nỗ lực tốt nhất của con người chúng ta giống như dán băng keo cá nhân lên xác chết. Chúng ta cần sự thanh tẩy và đón nhận sự sống siêu nhiên, và đó chính xác là những gì chúng ta nhận được khi chúng ta “được sinh lại… bởi nước và Thánh Linh.”

Hãy tự mình diễn đạt Giăng 3:5: “Nếu một người không được sinh ra bởi nước và Thánh Linh, thì không thể thấy vương quốc Đức Chúa Trời.” 

Bạn có thể giải thích lẽ thật này cho một người bạn không tin như thế nào? 

Giấy khai sinh của bạn cho biết bạn được sinh ra khi nào và ở đâu và cha mẹ bạn là ai. Bạn không quyết định được sinh ra trong bệnh viện đó với cha mẹ. Bạn đến với thế giới này như một đứa trẻ yếu đuối, phụ thuộc. Để vào vương quốc của Chúa, bạn phải được sinh ra bởi Chúa, được sinh ra bởi nước và Thánh Linh. Và điều đó có nghĩa là tiếp nhận Con của Đức Chúa Trời và chào đón công việc biến đổi của Ngài trong cuộc sống của bạn.

               NGÀY 3

ĂN NĂN

Yêu cầu đầu tiên của Chúa Giê-su trong chức vụ công khai của Ngài là ăn năn. “Hãy ăn năn, vì vương quốc thiên đàng đã đến gần” (Ma-thi-ơ 4:17). Từ “vì” nêu lý do cho yêu cầu này. Vương quốc thiên đàng đã đến gần vì Chúa Giê-su là vị Vua được mong đợi từ lâu mà Đức Chúa Trời đã hứa sẽ sai đến (xem Ma-thi-ơ 2:1-11). Giăng Báp-tít đã cảnh báo các nhà lãnh đạo tôn giáo, “Hỡi dòng dõi rắn lục kia! Ai đã bảo các ngươi chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ sắp đến? Hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn” (Ma-thi-ơ 3:7-8). Điều đáng chú ý là Vua Giê-su không đến để thi hành sự phán xét đáng sợ của Đức Chúa Trời mà là để cứu dân Ngài khỏi tội lỗi của họ. Khi Ngài trở lại, Ngài sẽ phán xét thế gian trong sự công bình. Nhưng trong Phúc âm, Chúa Giê-su thương xót và khẩn thiết ra lệnh cho mọi người phải ăn năn tội lỗi vì sự phán xét sắp đến:

Dân thành Ni-ni-ve sẽ trỗi dậy trong ngày phán xét với thế hệ này và lên án họ, vì họ đã ăn năn khi nghe Giô-na rao giảng, và này, có một người còn vĩ đại hơn Giô-na ở đây.

LU-CA 11:32

Không, ta bảo các ngươi, nhưng nếu các ngươi không ăn năn, thì các ngươi cũng sẽ bị hư mất như vậy.

LU-CA 13:3

Sự khác biệt giữa “ăn năn” và “thay đổi” là gì?

Yêu cầu ăn năn của Chúa Giê-su có vẻ nghiêm khắc hay yêu thương? Tại sao?

ĂN NĂN LÀ GÌ?

“Ăn năn” không chỉ là “nói rằng bạn xin lỗi”, “cảm thấy tệ về những gì bạn đã làm” hoặc “cố gắng làm tốt hơn vào lần tới.” Chúa Giê-su yêu cầu một sự thay đổi triệt để trong tâm trí và tấm lòng của chúng ta đối với Chúa và những người khác. “Ăn năn” dịch từ tiếng Hy Lạp metanoed, có hai phần. Noed ám chỉ tâm trí và suy nghĩ cũng như quan điểm, trong khi meta ám chỉ sự chuyển động hoặc thay đổi. Vì vậy, chúng ta có thể suy ra rằng ý nghĩa cơ bản của sự ăn năn là trải nghiệm sự thay đổi trong nhận thức, khuynh hướng và mục đích của tâm trí. Một sự chuyển đổi bên trong như vậy dẫn đến hành động/ hành vi được biến đổi. Điều này rõ ràng trong lời dạy của Giăng Báp-tít trong Lu-ca 3:8-14:

“Thế thì, hãy kết-quả xứng-đáng với sự ăn-năn; và đừng tự nói rằng: Áp-ra-ham là tổ-phụ chúng ta; vì ta nói cùng các ngươi, Đức Chúa Trời có thể khiến từ những đá nầy sanh ra con-cái cho Áp-ra-ham được. Cái búa đã để kề gốc cây; hễ cây nào không sanh trái tốt thì sẽ bị đốn và chụm. 

Chúng bèn hỏi Giăng rằng: Vậy thì chúng tôi phải làm gì? Người đáp rằng: Ai có hai áo, hãy lấy một cái cho người không có; và ai có đồ ăn cũng nên làm như vậy. Cũng có những người thâu thuế đến để chịu phép báp-têm; họ hỏi rằng: Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?  Người nói rằng: Đừng đòi chi ngoài số luật định. Quân-lính cũng hỏi rằng: Còn chúng tôi phải làm gì? Người nói rằng: Đừng hà-hiếp, đừng phỉnh-gạt ai hết, nhưng hãy bằng lòng về lương-hướng mình.” 

Ăn năn không phải là sự thay đổi bên ngoài mà là sự thay đổi bên trong tận gốc rễ bản thể chúng ta, tạo ra bông  trái của những việc làm tốt. Chúa Giê-su truyền lệnh cho chúng ta “hãy ăn năn và tin vào phúc âm” (Mác 1:15). Chúng ta phải trải qua sự tái định hướng triệt để về tâm trí và tấm lòng, từ bỏ tội lỗi và đến cùng Chúa.

Xác định một số thay đổi bên ngoài phổ biến thường là tạm thời và một số thay đổi bên trong tạo ra kết quả lâu dài.

Thay đổi bên ngoài?

Thay đổi bên trong?

TỘI LỖI: MỘT SỰ TẤN CÔNG VÀO ĐỨC CHÚA TRỜI

Hầu hết mọi người trong xã hội phương Tây đều nghĩ rằng tội lỗi là thứ gây tổn thương cho người khác, vi phạm luật lệ do chính phủ đặt ra hoặc thách thức một giá trị văn hóa được giữ vững. Ngược lại, Kinh thánh trình bày tội lỗi về cơ bản là một sự tấn công vào Đấng Tạo Hóa. Chúng ta thấy điều này trong câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng của Chúa Giê-su về đứa con hoang đàng, nó “phung phí tài sản của mình trong cuộc sống vô độ và buông thả” (Lu-ca 15:13, 30). Văn hóa của chúng ta có thể nói rằng, “Đúng vậy, đứa con trai đã dại dột với tiền bạc của mình và đã sống trác táng trong một thời gian. Con trai thì vẫn là con trai; thật tốt khi nó khôn ngoan hơn và quyết định có trách nhiệm hơn.” Nhưng đứa con trai đã nói gì trong câu chuyện ngụ ngôn? “Cha ơi, con đã phạm tội với Trời và với cha. Con không còn xứng đáng được gọi là con của cha nữa” (Lu-ca 15:21).

Bạn sẽ phản ứng thế nào với người nói rằng, “Tôi sống thế nào không quan trọng miễn là tôi không làm tổn thương người khác. Chuẩn mực đạo đức thực sự duy nhất là sự khoan dung và tôn trọng người khác”?

Chúa Giê-su đã nói trong Lu-ca 5:32, “Ta đến không phải để gọi người công bình, nhưng gọi kẻ có tội ăn năn.” Ngài có ý nói rằng một số người đủ tốt để không cần ăn năn không? Tại sao hoặc tại sao không?

“Hãy ăn năn và tin nhận phúc âm” là một yêu cầu ân cần và nghiêm túc mà mọi người ở mọi quốc gia phải tính đến. Tất cả chúng ta đều đã phạm tội với Chúa, dù là bằng cách đắm chìm trong sự vô luân như đứa con hoang đàng hay tự hào tin vào sự công bình của chính mình như người anh cả. Hãy ăn năn. Hãy thay đổi sâu thẳm bên trong. Thay đổi mọi nhận thức, khuynh hướng và mục đích sống làm cho danh Chúa Giê-su Christ không được tôn cao.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL: Crossway, 200 40-43 (Yêu cầu 2)

NGÀY 4

TÁI SINH ĐỂ ĐẾN VỚI CHÚA GIÊ-SU

Khi chúng ta trải nghiệm sự tái sinh và sự ăn năn chân thành, thái độ của chúng ta về Chúa Giê-su sẽ thay đổi. Ngoài những công việc siêu nhiên, thì Chúa Giê-su trông có vẻ nhàm chán dưới cái nhìn của con người. Ngài không có sức hấp dẫn với nhiều người. Người bình thường ở văn phòng hoặc trong khu phố của bạn coi tiền bạc, tình dục, sức khỏe, gia đình và bạn bè, sự nghiệp, thể thao, kỳ nghỉ, giải trí, nghỉ hưu và hàng chục thứ khác thú vị, quan trọng và hấp dẫn hơn Chúa Giê-su và vương quốc của Ngài. Nhưng khi Chúa ban sự thay đổi triệt để từ sự tái sinh và ăn năn, thì chính Chúa Giê-su trở thành kho báu quí giá nhất của chúng ta. Sự tái sinh có nghĩa là chúng ta có đôi mắt thuộc linh để thấy Chúa Giê-su đầy vinh hiển chứ không phải buồn tẻ hay nhàm chán. Điều đó nghĩa là chúng ta có vị giác thuộc linh để trải nghiệm Chúa Giê-su như bánh sự sống và nước sống làm thỏa mãn mọi sự. Điều đó có nghĩa là tâm trí tín nhân tiếp nhận lời Ngài là chân lý và Ngài ban sự sống – không phải giả dối hay gây tổn hại. Điều đó có nghĩa là tội nhân cần đến với Chúa Giê-su chứ không phải bất kỳ sự thay thế nào của thế gian để tìm sự yên nghỉ cho linh hồn mình.

Xét theo vẻ dáng vẻ bề ngoài, các hành động và quyết định, nền văn hóa của chúng ta có xu hướng coi trọng điều gì nhất?

Điều gì có thể cạnh tranh với Chúa Giê-su như là kho báu lớn nhất của bạn?

NHÌN XEM VINH HIỂN CỦA CHÚA GIÊ-SU

Thật kinh ngạc khi nhiều người nghe Chúa Giê-su giảng dạy, thấy Ngài làm bối rối những kẻ chống đối Ngài. Họ kinh ngạc khi Ngài chữa lành người bệnh và khiến người chết sống lại, nhưng họ vẫn không tin Ngài. Tuy nhiên những người được sinh ra bởi Đức Chúa Trời đã phản ứng với Chúa Giê-su hoàn toàn khác.

Ngài đã đến trong xứ mình, song dân mình chẳng hề nhận lấy. Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền-phép trở nên con-cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài, là kẻ chẳng phải sanh bởi khí-huyết, hoặc bởi tình-dục, hoặc bởi ý người, nhưng sanh bởi Đức Chúa Trời vậy.

Ngôi-Lời đã trở nên xác-thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật; chúng ta đã ngắm xem sự vinh-hiển của Ngài, thật như vinh-hiển của Con một đến từ nơi Cha.

GIĂNG 1:11-14

Một số người đã tiếp nhận Chúa Giê-su, những người khác thì không. Một số người nhận ra vinh quang, ân điển và lẽ thật của Đức Chúa Trời nơi Chúa Giê-su, những người khác thì không biết đến Chúa Giê-su hoặc muốn Ngài chết. Các sách Phúc âm không mô tả các đặc điểm ngoại hình của Chúa Giê-su, nhưng chúng ta có thể cho rằng từ Ê-sai 53:2 rằng Ngài xuất hiện với diện mạo như một người đàn ông Do Thái bình thường. Vinh quang của Chúa Giê-su đã bị ẩn giấu đối với quần chúng, nhưng sứ đồ Giăng tuyên bố, “Chúng ta đã thấy vinh quang của Ngài.” Để thấy Chúa Giê-su là Con vinh quang, độc nhất từ ​​Chúa Cha – nghĩa là thấy Chúa Giê-su như Ngài thực sự là – chúng ta cần Chúa ban cho chúng ta sự sống và một tầm nhìn thuộc linh mới.

Tại sao mọi người không đến với Chúa Giê-su? Họ “từ chối” đến với Chúa Giê-su (Giăng 5:40); nghĩa là họ không muốn đến. Một số người sẽ nói rằng những người này đang sử dụng ý chí tự do của họ để lựa chọn hoặc từ chối. Chúa Giê-su nói rằng họ không đến với Ngài vì họ bị nô lệ cho tội lỗi và cực kỳ thích bóng tối hơn sự sáng (xem Giăng 3:19-20; 8:34).

Đọc Giăng 2:11, Giăng 12:41-45 và Giăng 17:24. Bạn nghĩ nhìn thấy vinh quang của Chúa Giê-su có nghĩa là gì?

SỰ YÊN NGHỈ CHO LINH HỒN CHÚNG TA

Chúa Giê-su không đến để thiết lập một tôn giáo mới hay áp đặt một luật lệ mới nhưng để hiến dâng chính mình cho sự vui hưởng vĩnh cửu của chúng ta và làm bất cứ điều gì Ngài phải làm – kể cả cái chết. Để loại bỏ mọi trở ngại cho niềm vui vĩnh cửu có ở trong Ngài. Hãy suy xét những lời mời sau đây để đến với Chúa Giê-su:

Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên-nghỉ. Ta có lòng nhu-mì, khiêm-nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh-hồn các ngươi sẽ được yên-nghỉ. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ-nhàng.

MA-THI-Ơ 11:28-30

Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng Ta sẽ không đói, và ai tin Ta sẽ chẳng khát bao giờ.

GIĂNG 6:35

Nếu ai khát, hãy đến cùng Ta mà uống.

GIĂNG 7:37

Chúa Giê-su đòi hỏi chúng ta đến với Ngài để các gánh nặng được trút bỏ và tâm hồn được thỏa mãn. Như Augustine đã nói một câu nổi tiếng: “Đức Chúa Trời đã tạo dựng chúng ta cho chính Ngài, và lòng chúng ta không tìm thấy sự bình an cho đến khi chúng được yên nghỉ trong Ngài.”5 Đây là mục tiêu vinh quang của sự tái sinh, để thấy Chúa Giê-su như Ngài vốn có và đến với Ngài để trải nghiệm niềm vui, sự bình an và sự yên nghỉ.

Đọc Ma-thi-ơ 11:28-30, Giăng 6:35 và Giăng 7:37 một lần nữa và lập danh sách những gì Chúa Giê-su đòi hỏi và những gì Ngài hứa với các tín đồ?

Yêu cầu của Chúa Giê-su?

Lời hứa của Ngài?

Điều nào là thách thức hoặc khích lệ nhất đối với cá nhân bạn?

Nhắc lại Ma-thi-ơ 10:28-30 như một lời cầu nguyện và viết xuống: 

Chúng ta đã thấy rằng sự tái sinh và ăn năn là những món quà từ Chúa, Đấng mở mắt những người mù về mặt tâm linh để thấy Chúa Giê-xu là Đấng chân thật. Vậy hãy đến với Chúa Giê-xu. Hãy chiêm ngưỡng vinh quang của Ngài, và tìm được sự bình an cho tâm hồn bạn.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những gì Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL: Crossway, 2006).

44-47 (Yêu cầu 3).

NGÀY 5

TÁI SINH ĐỂ THỜ PHƯỢNG

Mỗi người đều tôn thờ và phục vụ một điều gì đó hoặc một ai đó. Như Chúa Giê-su đã nói, “Không ai có thể phục vụ hai chủ” (Ma-thi-ơ 6:24). Từ những người sùng đạo nhất đến những người thế tục nhất, tất cả mọi người đều sùng bái một điều gì đó cao trọng để xây dựng cuộc sống của họ xung quanh hình tượng đó. Đó có thể là Thiên Chúa, hoặc là tiền bạc. Nhưng điều khiến nó trở thành sự tôn thờ là sức mạnh thúc đẩy có được điều gì đó quí giá định hình cảm xúc, ý chí, suy nghĩ và hành vi của chúng ta. Câu hỏi quan trọng nhất không phải là chúng ta có tôn thờ hay không mà là chúng ta tôn thờ điều gì, và chúng ta tôn thờ như thế nào (có hoặc không có sự hiểu biết đúng đắn và tình cảm dành cho hình tượng đó). Hôm nay, chúng ta sẽ thấy cách Chúa Giê-su yêu cầu chúng ta phải được tái sinh liên quan trực tiếp đến yêu cầu của Ngài rằng chúng ta phải thờ phượng Đức Chúa Trời “trong tâm linh và lẽ thật” (Giăng 4:24).

Bạn có đồng ý với tuyên bố rằng mọi người đều tôn thờ và phục vụ một điều gì đó hoặc một ai đó không? Tại sao hoặc tại sao không?

“Sự thờ phượng” trông như thế nào đối với một người không tham dự nhà thờ, giáo đường Do Thái, đền thờ hay nhà thờ Hồi giáo và thậm chí có thể tuyên bố là người theo thuyết bất khả tri hoặc vô thần?

THỜ PHƯỢNG ĐỨC CHÚA TRỜI TRONG TÂM LINH VÀ LẼ THẬT

Chúa Giê-su giải thích với Ni-cô-đem rằng để vào vương quốc của Chúa, chúng ta phải được tái sinh – “sinh ra bởi nước và Thánh Linh” (Giăng 3:5). Sự sinh ra thuộc linh, siêu nhiên về cơ bản khác với sự sinh ra tự nhiên: “Những gì sinh ra bởi xác thịt là xác thịt, và những gì sinh ra bởi Thánh Linh là linh (thần)” (Giăng 3:6).

Đoạn văn này làm sáng tỏ ý nghĩa lời dạy của Chúa Giê-su trong Giăng 4:23-24 khi chúng ta được yêu cầu thờ phượng Đức Chúa Trời “trong tâm linh.”

 Nhưng giờ đã đến, và đã đến rồi, khi những người thờ phượng thật sẽ thờ phượng Cha trong tâm linh và lẽ thật, vì Cha đang tìm kiếm những người như vậy để thờ phượng Ngài.  Đức Chúa Trời là thần, và những ai thờ phượng Ngài phải thờ phượng trong tâm linh và lẽ thật.

Hãy chú ý đến mối liên hệ. Ngoài công việc làm sống động, biến đổi của Thánh Linh Đức Chúa Trời, một người là vô hồn và không phản ứng với các thực tại tâm linh – chỉ có sự sống tự nhiên của con người xác thịt. Những tội nhân đã chết về mặt tâm linh không thể trải nghiệm “sự thờ phượng thật” với Đức Chúa Trời. Họ chỉ như một sinh vật vô hồn chạy thi đường dài. Chúng ta cần Đức Thánh Linh ban sự sống để thấy Đức Chúa Trời là Đấng vô cùng xứng đáng và vinh diệu cho chúng ta đến với Ngài trong sự thờ phượng chân chính.

Trong Giăng 4:20, người phụ nữ Sa-ma-ri quan tâm đến nơi thờ phượng phù hợp: “Tổ phụ chúng tôi đã thờ phượng trên núi này, nhưng các ông lại nói rằng ở Giê-ru-sa-lem mới là nơi người ta phải thờ phượng.” Chúa Giê-su  trả lời, “Nhưng giờ đã đến, và đã đến rồi, khi những người thờ phượng thật sẽ thờ phượng Cha trong tâm linh và lẽ thật, vì Cha đang tìm kiếm những người như thế để thờ phượng Ngài” (Giăng 4:23). Thật là một tuyên bố tuyệt vời và bao quát! Điều quan trọng không phải là bạn thờ phượng ở đâu mà là bạn có thờ phượng Đức Chúa Trời theo lẽ thật hay không và liệu tâm linh của bạn có thực sự được đánh thức và thúc đẩy bởi lẽ thật đó hay không. Chỉ có Chúa Giê-su mới có thể nói những lời này. Sự thờ phượng không liên quan gì đến nơi chốn. Ngài là ai? Ngài là Đấng Mê-si-a đã hứa (Giăng 4:25), Ngài là “là đường đi, lẽ thật và sự sống” (Giăng 14:6), và “đền thờ mới” là nơi Chúa hiện diện vinh quang với dân sự của Ngài (Giăng 2:19, 21).

Có tranh luận về cách dịch cụm từ cuối trong Giăng 4:24. Bản ESV Tiếng Anh viết, “Đức Chúa Trời là linh, và những ai thờ phượng Ngài phải thờ phượng trong tâm linh và lẽ thật” (God is spirit, and those who worship him must worship in spirit and truth). Nhưng bản NIV viết, “Đức Chúa Trời là linh, và những người thờ phượng Ngài phải thờ phượng trong Thánh Linh và trong lẽ thật.” (God is spirit, and his worshipers must worship in the Spirit and in truth.)

Sự khác biệt giữa những cách giải thích này là gì? Giăng 3:6 giải thích mối quan hệ giữa Thánh Linh và tâm linh chúng ta như thế nào?

Giải thích theo lời của bạn tại sao một người phải được tái sinh để có thể thờ phượng Đức Chúa Trời trong tâm linh và lẽ thật?

THỜ PHƯỢNG CHÚA GIÊ-SU

Những người được sinh ra bởi Đức Chúa Trời có đôi mắt mở ra để nhận ra rằng Chúa Giê-su không chỉ là một giáo sư  dạy đạo đức hay một nhà tiên tri tốt mà còn là “Con một đến từ Cha, đầy ân điển và lẽ thật” (Giăng 1:14). Hiểu được điều thiêng liêng này thúc đẩy tín nhân thờ phượng Chúa Giê-su. Chúng ta thấy điều này trong Giăng 9:35-38 khi người mù được sáng mắt, ông “nhìn thấy” Chúa Giê-su là ai.

 Chúa Giê-su nghe nói rằng họ đã đuổi anh ta ra, và khi tìm thấy anh ta, Ngài nói, “Anh có tin Con Đức Chúa Trời không?”  Anh ta trả lời, “Thưa ngài, người ấy là ai để tôi tin vào người?”  Chúa Giê-su trả lời: “Ngươi đã thấy người, và chính người đang nói với ngươi.”  Anh ta nói: “Lạy Chúa, tôi tin” và anh thờ lạy Ngài.

Thờ phượng “trong lẽ thật” có nghĩa là loại bỏ những quan điểm sai lầm về Chúa và công nhận Chúa Giê-su Christ là sự mặc khải tối cao về thuộc tính, bản chất và vinh quang của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng con người không thấy được. Ngài nói với Phi-líp trong Giăng 14:9:

“Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Hỡi Phi-líp, ta ở cùng các ngươi đã lâu thay, mà ngươi chưa biết ta! Ai đã thấy ta, tức là đã thấy Cha. Sao ngươi lại nói rằng: Xin chỉ Cha cho chúng tôi?” Phản ứng đúng đắn của chúng ta đối với Đấng là Chân lý nhập thể, phải là tin cậy và tôn cao Ngài.

Liệt kê các hoạt động mà bạn hoặc những tín hữu khác mà bạn biết nối kết với “sự thờ phượng” như thế nào?

Yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải thờ phượng trong tâm linh và lẽ thật thách thức những giả định của bạn về ý nghĩa “sự thờ phượng” như thế nào?

Chúng ta đã thấy rằng chúng ta được sinh lại bởi Thánh Linh để chúng ta có thể thấy vương quốc của Đức Chúa Trời và sau đó thờ phượng Đức Vua một cách đúng đắn, trong tâm linh và lẽ thật. Chúa Giê-su yêu cầu mọi người trên thế giới xây dựng cuộc sống của mình xung quanh giá trị vô hạn của Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-su. Hãy cân nhắc xem bạn đang thờ phượng điều gì. Sau đó, hãy cầu xin Chúa Giê-su mở mắt bạn ra với lẽ thật về giá trị tối cao của Đức Chúa Trời và đánh thức tâm linh bạn để trân trọng Ngài hơn hết thảy.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những gì Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL: Crossway, 2006)

99-104 (Yêu cầu 12).

Bài 2

HẾT LÒNG, HẾT Ý, HẾT SỨC KÍNH MẾN ĐỨC CHÚA TRỜI

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Chào mừng bạn trở lại với thảo luận nhóm này về Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi.

Tuần trước, chúng ta đã xem xét những đòi hỏi cơ bản của Chúa Giê-su là phải tái sinh và ăn năn. Chúng ta đã thấy rằng tất cả chúng ta đều sinh ra đã chết về mặt tâm linh. Tự mình, chúng ta không thể đáp lại đúng với Chúa và vương quốc của Ngài. Chúng ta cần Chúa ban cho chúng ta sự sống mới và những mong muốn mới để trân trọng Ngài hơn những thứ của thế gian này.

Điểm nào là thách thức hoặc khích lệ nhất trong bài học 1?

Bạn có thắc mắc gì về những đòi hỏi của Chúa Giê-su là phải tái sinh và ăn năn?

Một sự thật quan trọng mà bạn muốn ghi nhớ từ phần nghiên cứu này là gì?

Bài học này tập trung vào đòi hỏi của Chúa Giê-su là chúng ta phải yêu Chúa bằng mọi khả năng của bản thể mình và đòi hỏi liên quan là phải yêu người lân cận như chính mình.

Để chuẩn bị xem phân đoạn DVD, hãy đọc Ma-thi-ơ 22:34-40:

Người Pha-ri-si nghe nói Đức Chúa Giê-su đã làm cho bọn Sa-đu-sê cứng miệng, thì nhóm-hiệp nhau lại. Có một thầy dạy luật trong bọn họ hỏi câu nầy để thử Ngài: Thưa thầy, trong luật-pháp, điều-răn nào là lớn hơn hết? Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ngươi hãy hết lòng, hết linh-hồn, hết ý mà yêu-mến Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi. Ấy là điều-răn thứ nhứt và lớn hơn hết. Còn điều-răn thứ hai đây, cũng như vậy: Ngươi hãy yêu kẻ lân-cận như mình.  Hết thảy luật-pháp và lời tiên-tri đều bởi hai điều-răn đó mà ra.

XEM

Xem bài 2 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn.

Câu hỏi 1: Mối quan hệ giữa yêu kính Đức Chúa Trời và yêu Chúa Giê-su là gì? Bạn không thể có điều này mà không có điều kia.

Câu hỏi 2: Bản chất của tình yêu này là gì? Nó bao gồm sự vâng lời, nhưng chủ yếu được tìm thấy trong một loại tình yêu biến đổi, ngưỡng mộ, vui thích và thỏa mãn thông qua Chúa Giê-su Christ là kho báu đẹp nhất trong tất cả.

Câu hỏi 3: Tình yêu này đến từ đâu? Nó đến từ việc bị thu hút bởi vì Chúa Giê-su Christ chết thay cho chúng ta.

Câu hỏi 4: Tình yêu này quan trọng như thế nào? Nếu bạn không yêu Chúa Giê-su, bạn sẽ không tiếp nhận Chúa Giê-su làm Chủ và Cứu Chúa.

TRẢ LỜI

Thảo luận phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới.

Câu hỏi nào trong bốn câu hỏi thách thức bạn nhất? Tại sao?

Cảm xúc hoặc suy nghĩ của bạn về mức độ mà Chúa yêu thương và chăm sóc con cái của Ngài là gì?

Những nguy hiểm khi tập trung vào tình yêu của Chúa Giê-su ngoài các điều răn của Ngài là gì? Còn các điều răn của Chúa Giê-su ngoài tình yêu của Ngài thì sao?

Nói chung, trở ngại lớn nhất cản trở bạn yêu Đức Chúa Trời  hết lòng, hết linh hồn, hết trí và hết sức là gì?

CẦU NGUYỆN

Hãy sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau. Các điểm chính được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.

Cảm ơn Chúa vì ý nghĩa của tình yêu của Ngài dành cho con cái Ngài.

Cầu nguyện để nhóm của bạn sẽ học được cách tận hưởng trọn vẹn kho báu được ban cho chúng ta trong Chúa Giê-su Christ.

Hãy cầu xin Chúa ban cho sự khôn ngoan khi bạn tìm hiểu Lời Ngài trong tuần này.

Đọc bài học cá nhân cho bài 2 và hoàn thành các câu hỏi trước buổi thảo luận nhóm tiếp theo.

Nghiên cứu cá nhân

Kinh thánh ghi nhớ tuần này

 Ngài phán rằng: Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí mà yêu mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. Ấy là điều răn lớn nhất và đầu tiên. Còn điều răn thứ hai cũng giống như vậy: Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình. Toàn bộ Luật pháp và các Tiên tri đều tùy thuộc vào hai điều răn đó.

MA-THI-Ơ 22:37-40

Văn hóa của chúng ta coi tình yêu là quyền cơ bản của cá nhân. Mọi người được tự do yêu và thể hiện tình yêu theo bất kỳ cách nào họ muốn. Một cặp đôi có thể kết hôn nếu họ yêu nhau và ly hôn khi họ hết yêu. Những người ngoại tình được coi là can đảm – sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để có được tự do.  

Chúa Giê-su đưa ra những yêu cầu rõ ràng về việc chúng ta phải yêu ai và phải yêu như thế nào. Chúa Giê-su đòi hỏi chúng ta phải yêu theo những tiêu chuẩn tuyệt đối mà Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa đã thiết lập. Điều răn lớn nhất và đầu tiên là yêu thương Hãy yêu hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn không phải là lời kêu gọi từ bỏ ước muốn trong lòng mà là hướng về Chúa như là Đấng duy nhất sẽ thỏa mãn hoàn hảo và vĩnh cửu nỗi khao khát yêu một người vô cùng đáng yêu. C.S. Lewis đã viết một câu nổi tiếng:

“Chúa chúng ta thấy ước muốn của chúng ta không quá mạnh mẽ, nhưng quá yếu đuối. Chúng ta là những sinh vật nửa vời, đùa giỡn với rượu chè, tình dục và tham vọng khi niềm vui vô hạn từ thiên đàng được ban tặng, giống như một đứa trẻ ngây thơ muốn tiếp tục làm bánh bùn trong khu ổ chuột vì nó không thể tưởng tượng được ý nghĩa của lời đề nghị về một kỳ nghỉ ở biển. Chúng ta quá dễ dàng hài lòng với những gì mình có.” 1

Buổi học này sẽ khám phá yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải yêu Đức Chúa Trời và yêu người lân cận. Tình yêu như vậy xuất phát từ một  bản chất mới (Ngày 1), được tha thứ tội lỗi (Ngày 2), thực sự biết Chúa (Ngày 3), trân trọng Chúa (Ngày 4) và yêu thương người khác theo những cách thiết thực và hy sinh (Ngày 5).

NGÀY 1

MỘT BẢN CHẤT MỚI, MỘT TÌNH YÊU MỚI

Tuần này, bạn đã sử dụng hoặc nhìn thấy từ tình yêu bao nhiêu lần trên phương tiện truyền thông xã hội hoặc trong các cuộc trò chuyện tại nơi làm việc, nhà riêng hoặc nhà thờ? Bạn có thể nói: Tôi yêu vợ và con tôi! Tôi yêu kem trứng đông lạnh Turtle Cheesecake! Tôi yêu Minnesota vào mùa thu! Tôi yêu album mới nhất của nhóm nhạc U2! Tất nhiên, chúng ta không đặt tất cả những “tình yêu” đó ở cùng một cấp độ – chúng ta có tình cảm và cam kết sâu sắc hơn đối với vợ/chồng và con cái của mình hơn là đối với kem, cây đầy màu sắc, bóng đá và âm nhạc. Mỗi tình yêu này đòi hỏi một số mối quan hệ hoặc kinh nghiệm cá nhân. Một người đàn ông chưa kết hôn không thể bày tỏ tình cảm và cam kết sâu sắc với vợ mình. Tương tự như vậy, chỉ những người đã đích thân nếm thử kem trứng đông lạnh Turtle Cheesecake mới có thể tuyên bố sự tuyệt vời của nó. Người chưa được tái sinh có tấm lòng chết về mặt tâm linh và tâm trí hướng đến những thứ trần tục không thể yêu Chúa bằng cả trái tim và tâm trí của mình. Chúng ta cần được biến đổi nếu chúng ta muốn yêu kính Đức Chúa Trời và Con của Ngài là Chúa Giê-su như Kinh thánh đòi hỏi.

Hãy nghĩ về một người mà bạn yêu thương – vợ/chồng, con cái, thành viên gia đình hoặc bạn bè. Bạn thể hiện tình yêu này như thế nào?

Yêu kính Đức Chúa Trời giống với yêu một người như thế nào?

Yêu kính Đức Chúa Trời khác biệt như thế nào với những đối tượng khác?

TÌNH YÊU ĐỐI VỚI CHÚA GIÊ-SU

Chúa Giê-su đến để bày tỏ tình yêu vinh quang của Đức Chúa Trời và khôi phục mối quan hệ đúng đắn giữa chúng ta với Chúa. Bởi vì nhìn thấy Chúa Giê-su là nhìn thấy và biết Đức Chúa Trời (xem Giăng 14:7-9), Chúa Giê-su trở thành phép thử để xác định xem một người có thực sự biết và yêu kính Cha thiên thượng hay không. Kinh thánh không đưa ra cho chúng ta lựa chọn yêu Đức Chúa Trời nhưng lại từ chối Chúa Giê-su. Chúa Giê-su nói trong Giăng 8:42, “Nếu Đức Chúa Trời là Cha các ngươi, thì các ngươi sẽ yêu ta”. Yêu Chúa không chỉ là sự hấp dẫn mơ hồ hay lòng biết ơn chung chung. Đó là nhận ra và tận hưởng vẻ đẹp hấp dẫn của Chúa Giê-su. Chúng ta không thể yêu Chúa Giê-su trong bản chất con người sa ngã của mình. Chúng ta cần Đức Chúa Trời ban cho chúng ta một tấm lòng mới, sở thích mới và những mong muốn mới để nhìn thấy và trân trọng Chúa Giê-su như một người xinh đẹp chứ không nhàm chán.

Theo lời của bạn, yêu Chúa Giê-su có nghĩa là gì?

Trong Giăng 21:15-17, Chúa Giê-su hỏi ba lần, “Si-môn, con trai của Giăng, ngươi có yêu ta không?” Ba lần Phi-e-rơ đáp, “Vâng, lạy Chúa; Chúa biết rằng con yêu Chúa.” Bạn sẽ trả lời thế nào nếu Chúa Giê-su hỏi bạn điều này trước mặt bạn bè, gia đình và đồng nghiệp của bạn?

SẮP XẾP THỨ TỰ TÌNH YÊU CỦA BẠN

Chúa Giê-su kêu gọi bạn yêu Ngài nhiều hơn bạn yêu vợ/chồng, cha mẹ, anh chị em ruột hoặc con cái của mình: “Ai yêu cha mẹ hơn Ta thì không xứng đáng với Ta, và ai yêu con trai hay con gái hơn Ta thì không xứng đáng với Ta” (Ma-thi-ơ 10:37). Tình yêu gắn kết các mối quan hệ gia đình với nhau là sâu sắc và đầy tình cảm. Chúa Giê-su đòi hỏi chúng ta phải yêu Ngài với tình cảm sâu sắc và mạnh mẽ như vậy – hơn bất cứ điều gì hoặc bất kỳ ai. phải sắp xếp đúng đắn tình yêu của chúng ta. C.S. Lewis nói theo cách này:

“Khi tôi học cách yêu Chúa hơn người thân yêu nhất trên đất của mình, tôi sẽ yêu người yêu trần thế của mình hơn tôi đang làm bây giờ. Từ trước tới nay tôi yêu người yêu trần thế của mình thay vì yêu Chúa, tôi sẽ tiến tới trạng thái mà tôi sẽ không yêu người yêu trần thế của mình chút nào. Khi những điều đầu tiên được đặt lên hàng đầu, những điều thứ hai không bị đè nén mà được tăng lên.”2

Chồng phải yêu vợ mình; con cái phải tôn kính cha mẹ, dân sự của Chúa phải đón nhận những món quà tốt lành của Ngài với lòng biết ơn. Kinh thánh kêu gọi chúng ta yêu thương và vui hưởng những người mà Chúa gửi đến trong cuộc sống chúng ta. Vấn đề là khi chúng ta yêu những người này như thể họ chính là thần thánh, thì đó là sự thờ ngẫu tượng. “Sự thờ ngẫu tượng chính xác là điên rồ vì nó phá hỏng niềm vui khi nhận những món quà từ Trời ban mà chúng ta đã biến chúng thành thần thánh.”3 Và giải pháp theo Kinh thánh là đặt những điều quan trọng lên hàng đầu, yêu Chúa và Chúa Giê-su hơn những món quà tốt lành của Chúa. Chúng ta phải coi Chúa Giê-su xứng đáng để chúng ta ngưỡng mộ và trung thành hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này nếu chúng ta muốn nhận được và tận hưởng những phước lành của Chúa một cách đúng đắn với lòng biết ơn. Nhà thần học vĩ đại Augustine đã nói theo cách này: “Người yêu bạn quá ít khi yêu bất cứ điều gì cùng với bạn, mà anh ta yêu không phải vì chính bản thân bạn.”4

Đọc Ma-thi-ơ 8:19-22 và Lu-ca 14:16-20. Mọi người đưa ra những lời bào chữa nào để không theo Chúa Giê-su hoặc không đáp lại lời mời gọi theo Ngài? Những lời bào chữa này giống với những lời bào chữa mà chúng ta đưa ra ngày nay như thế nào?

Liệt kê 5 người hoặc vật mà bạn muốn yêu hơn Chúa Giê-su. Cầu xin Chúa giúp bạn sắp xếp thứ tự tình yêu của mình một cách đúng đắn.

1.

2.

3.

4.

5.

Chúa Giê-su yêu cầu chúng ta yêu Ngài hơn gia đình và bạn bè, hơn tình dục và thể thao, hơn kem trứng đông lạnh và nhà nghỉ trên bãi biển. Chúa Giê-su không yêu cầu chúng ta yêu Ngài như một đứa trẻ bất an, thích thao túng mà như một Người Chăn Nhân Lành đã hy sinh mạng sống vì chúng ta và như một Vua vinh quang, phục sinh với mọi thẩm quyền. Ngài truyền lệnh chúng ta yêu Ngài vì lợi ích lớn lao và niềm vui thực sự của chúng ta vì chỉ có Ngài mới có thể thỏa mãn khát vọng của trái tim chúng ta về lòng tốt, sự thật và vẻ đẹp. Khi Chúa Giê-su là tình yêu đầu tiên của chúng ta, chúng ta có thể yêu và vui hưởng những người khác và những thứ khác như những món quà tuyệt vời từ sự ban cho của Chúa.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 200% 42-55 (Yêu cầu 5).

NGÀY 2

NGƯỜI ĐƯỢC THA THỨ NHIỀU THÌ YÊU NHIỀU

Chúng ta đã thấy Chúa Giê-su đòi hỏi chúng ta phải yêu Ngài nhiều hơn chúng ta yêu bạn bè và gia đình. Nhưng điều quan trọng là phải thấy rằng tình yêu của chúng ta dành cho Chúa Giê-su là sự đáp lại tình yêu vô hạn của Ngài dành cho chúng ta. Chúa Giê-su, Con thật của Đức Chúa Trời, đã chịu đau khổ và chết thay để cứu chuộc chúng ta khỏi ách nô lệ của tội lỗi, để giải cứu chúng ta khỏi  cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời và để hòa giải chúng ta với Cha thiên thượng là Đấng Tạo Hóa. Những ai coi thường tình yêu của Chúa Giê-su sẽ không quan tâm đến Chúa Giê-su. Nhưng những ai sửng sốt và kinh ngạc khi Con Đức Chúa Trời chết vì họ sẽ yêu Chúa Giê-su nhiều.

TỰ DO ĐỂ YÊU THƯƠNG

Chúa Giê-su đã dạy chân lý này theo một cách ấn tượng tại một bữa tiệc tối. Một người Pha-ri-si ngoan đạo tên là Si-môn đã mời Chúa Giê-su đến nhà mình. Trong khi họ đang ăn, một người đàn bà xấu nết không được mời đã đến và tìm thấy Chúa Giê-su ở đó. “Người đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Giê-su, khóc, sa nước mắt trên chân Ngài, rồi lấy tóc mình mà chùi; lại hôn chân Ngài, và xức dầu thơm cho” (Lu-ca 7:38). Sau đó, Chúa Giê-su đã hỏi người Pha-ri-si sửng sốt và phẫn nộ một câu hỏi: Giả sử một người cho vay tiền tha thứ cho hai người không có khả năng trả nợ, một người có khoản nợ năm trăm đơ-ni-ê và người kia năm mươi – thì ai sẽ yêu ông ta hơn? Si môn đã đúng khi nói rằng người có khoản nợ được xóa lớn hơn sẽ yêu người cho vay tiền hơn. Sau đó, Chúa Giê-su giải thích điều Ngài muốn dạy:

Đoạn, Ngài xây lại người đàn bà mà phán cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đàn bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chân; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chân ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. Ngươi không hôn ta; nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chân ta hoài. Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chân ta. Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội lỗi đàn bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu mến ít.

LU-CA 7:44-47

So sánh cách Si-môn và người phụ nữ tội lỗi phản hồi Chúa Giê-su và hành động của họ nói lên họ coi trọng Ngài như thế nào.

Phản ứng của người Pha-ri-si đối với Chúa Giê-su?

Phản ứng của người phụ nữ tội lỗi đối với Chúa Giê-su?

Bạn đồng cảm hơn với Si-môn hay người phụ nữ tội lỗi trong câu chuyện này? Tại sao?

ĐƯỢC CỨU VÀ ĐƯỢC CHUỘC

Trong Lu-ca 7:48-50, Chúa Giê-su tuyên bố với người phụ nữ tội lỗi khi Si-môn và những vị khách của ông đang lắng nghe: “Tội lỗi của con đã được tha… đức tin của con đã cứu con; hãy ra đi bình an.” Những tuyên bố đáng chú ý này làm nổi bật ba hiệu quả vinh quang của tình yêu cứu rỗi, cứu chuộc của Chúa Giê-su dành cho chúng ta: sự tha thứ, sự cứu rỗi và sự bình an. Sứ đồ Phao-lô liên tục nhấn mạnh đến tình yêu vô đối của Chúa Giê-su dành cho dân sự không xứng đáng. Nhưng hãy xem xét những tuyên bố sau đây mà Chúa Giê-su đưa ra trong các sách Phúc âm, mô tả bản chất và kết quả của tình yêu của Ngài dành cho chúng ta.

 Nhưng ai muốn làm lớn giữa các ngươi thì phải làm đầy tớ các ngươi, và ai muốn làm đầu trong các ngươi thì phải làm tôi mọi các ngươi, cũng như Con Người đã đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người.

MA-THI-Ơ 20:26-28

 Ngài cầm lấy chén, tạ ơn rồi trao cho môn đồ và nói: “Hãy uống đi, tất cả các ngươi, vì đây là huyết Ta, huyết của giao ước đã đổ ra cho nhiều người được tha tội.”

MA-THI-Ơ 26:27-28

Vì Con Người đã đến để tìm và cứu kẻ bị hư mất.

LU-CA 19:10

Ta là người chăn hiền lành. Người chăn hiền lành hy sinh mạng sống mình vì chiên.

GIĂNG 10:11

Ta ban cho các ngươi một điều răn mới, là các ngươi hãy yêu nhau; như Ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi cũng hãy yêu nhau thể ấy.

GIĂNG 13:34

Trong những câu trên, hãy gạch chân những câu nói về cách Chúa Giê-su thể hiện tình yêu thương đối với dân sự của Ngài và khoanh tròn những câu nói về hiệu quả hoặc lợi ích của tình yêu thương của Chúa Giê-su. Bạn ấn tượng nhất với câu Kinh thánh nào trong số những câu này? Tại sao?

Si-môn người Pha-ri-si và những người khách dự tiệc của ông phản ứng thế nào với Chúa Giê-su và người phụ nữ tội lỗi trong Lu-ca 7:39 và 7:49? Tại sao bạn nghĩ họ thấy hành động và lời nói của Chúa Giê-su thật đáng xấu hổ?

Chúa Giê-su truyền lệnh cho những người theo Ngài phải yêu thương nhau như Ngài đã yêu thương họ.

Đọc Giăng 13:1-17 và lập danh sách bên dưới về những cách mà tình yêu của Chúa Giê-su thể hiện là khuôn mẫu cho tình yêu của chúng ta và những cách mà tình yêu của Chúa Giê-su bày tỏ là duy nhất và chúng ta không thể lặp lại. 

-Tình yêu của Chúa Giê-su là mô hình mẫu cho dân sự của Ngài.

-Tình yêu của Chúa Giê-su là duy nhất và không thể lặp lại được đối với chúng ta.

Bạn biết ơn nhất về cách nào trong số hai cách trên đây? Tại sao?

Bạn thấy đấy, tình yêu lớn lao dành cho Chúa Giê-su, giống như người phụ nữ tội lỗi thể hiện trong Lu-ca 7, xuất hiện khi chúng ta nắm bắt đúng đắn vẻ đẹp của tình yêu cứu rỗi, cứu chuộc của Chúa Giê-su dành cho chúng ta. Tình yêu của chúng ta dành cho Chúa Giê-su được đánh thức khi trái tim chúng ta tan vỡ vì tội lỗi của mình (không giống như người Pha-ri-si hay phán xét) và khi chúng ta nếm trải vị ngọt ngào của tình yêu tha thứ của Chúa Giê-su và đánh thức tình yêu của chúng ta dành cho Ngài.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 42-55 (Yêu cầu 5).

NGÀY 3

BIẾT VÀ YÊU CHÚA NHƯ NGÀI LÀ

Kiến thức về Chúa khi Ngài tự mặc khải dẫn chúng ta đến việc yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực. Chúng ta thấy mô hình biết và yêu này trong Phục truyền luật lệ ký 6:4-5: “Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-hô-va có một không hai. Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức mà kính mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi.” Trong Cựu Ước, Chúa mặc khải chính Ngài là Đấng Tạo Hóa và Chúa của trời đất, bao gồm cả con người. Chúa đã tạo ra trời đất; Ngài là Giê-hô-va. Ngài là Đức Chúa Trời nhân từ và đầy ân điển, chậm giận và tràn đầy tình yêu thương và lòng thành tín, là Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên và là Cứu Chúa của bạn. Do đó, yêu cầu trong Kinh thánh là “hết lòng yêu Chúa là Đức Chúa Trời ngươi” không thể bị thu hẹp thành sự hấp dẫn mơ hồ hay lòng biết ơn chung chung đối với một quyền năng cao hơn. Chúa Giê-su thách thức chúng ta yêu mến Đức Chúa Trời, như Ngài đã mặc khải trong Kinh Thánh. Hãy yêu Ngài bằng tất cả con người của bạn vì Ngài là tất cả cho chúng ta.

CHÚA GIÊ-SU ​​GIỚI THIỆU ĐỨC CHÚA TRỜI

Vì vậy, Chúa Giê-su đã đến thế gian để mặc khải Đức Chúa Trời như Ngài thực sự là để chúng ta có thể biết và yêu mến Đức Chúa Trời chân thật. Hãy xem xét những gì Chúa Giê-su nói với các môn đồ của Ngài trong Giăng 14:7-9:

 “Nếu các ngươi biết ta, thì cũng biết Cha ta nữa. Từ bây giờ các ngươi biết Ngài và đã thấy Ngài. Phi-líp thưa với Ngài, Lạy Chúa, xin chỉ Cha cho chúng tôi, thì đủ cho chúng tôi rồi. Chúa Giê-su đáp với ông, Ta đã ở cùng các ngươi lâu như vậy, mà Phi-líp, ngươi vẫn chưa biết ta sao? Ai đã thấy ta tức là đã thấy Cha. Làm sao ngươi có thể nói, Hãy chỉ Cha cho chúng tôi?”

Chúa Giê-su không chỉ là một thầy giáo hay một nhà tiên tri giỏi được Đức Chúa Trời sai đến. Chúa Giê-su đích thân mặc khải Đức Chúa Trời vô hình rõ ràng và đầy đủ hơn bất kỳ sự mặc khải nào khác (xem Giăng 1:18). Điều này có nghĩa là yêu Chúa Giê-su là yêu Đức Chúa Trời, trong khi từ chối Chúa Giê-su là từ chối Đức Chúa Trời, là Đấng đã sai Chúa Giê-su đến. Trong Ma-thi-ơ 11:27, Chúa Giê-su phán rằng: “Ngoài Con và người nào Con muốn tỏ ra, không ai biết Cha.” Khi Chúa Giê-su bày tỏ Cha, Ngài cho biết tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho dân Ngài và đánh thức tình yêu Đức Chúa Trời trong chúng ta.

Bạn sẽ nói gì với một người hàng xóm hoặc đồng nghiệp tự nhận mình theo Chúa nhưng lại nghĩ rằng Chúa Giê-su chỉ là một thầy dạy luật tài giỏi?

Bạn sẽ lôi kéo ai đó vào cuộc trò chuyện này bằng Kinh thánh như thế nào?

Bạn sẽ tham khảo những đoạn Kinh thánh cụ thể nào?

NHÌN THẤY VÀ THƯỞNG THỨC VẺ ĐẸP CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Chúa Giê-su Christ tỏ bày Đức Chúa Trời như Ngài thực sự là – đẹp một cách hấp dẫn. Chúng ta không chỉ đơn giản quyết định một ngày nào đó sẽ ngừng đối xử với Chúa như một người nhàm chán và buồn tẻ và bắt đầu yêu Ngài – một người tuyệt vời và đầy vinh hiển. Nếu không có Chúa Giê-su, chúng ta sẽ giống như một người đi vào bảo tàng Louvre mà không có ánh sáng đèn và tự hỏi tại sao ở đây lại ồn ào như vậy. Nhưng rồi đèn bật sáng, và các vị khách sửng sốt thấy mình đang đứng ngay trước viên kim cương Regent 140 ca-ra hoàn hảo, có lẽ là viên đá sáng chói và đáng mơ ước nhất trên trái đất. Bạn thấy đấy, Chúa Giê-su phải bật công tắc đèn trong tâm trí và tấm lòng chúng ta để chúng ta có thể chiêm ngưỡng sự sáng chói hoàn hảo của Đức Chúa Trời. Khi đèn bật sáng trong tâm hồn chúng ta, chúng ta sẽ thấy và thưởng thức vinh quang muôn màu của Chúa Giê-su Christ. Chỉ một mình Ngài mới mang lại công lý và ân sủng hoàn hảo, vinh quang và sự khiêm nhường vô hạn, sự uy nghiêm và nhu mì vô song, quyền tối cao tuyệt đối và sự vâng phục trọn vẹn với Cha thiên thượng.

Bạn có nghĩ rằng tình yêu dành cho Chúa về cơ bản là một hành vi – những gì chúng ta làm cho Chúa – hay một trải nghiệm về tình cảm – cảm giác của chúng ta về Ngài? Giải thích.

Làm thế nào Chúa Giê-su Christ trở nên đẹpđẽ thay vì nhàm chán đối với bạn?

Yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta yêu Chúa về cơ bản không phải là lời kêu gọi những việc làm mới mà là niềm vui mới thúc đẩy lòng sùng kính vui mừng của chúng ta. Chúng ta phải chiêm ngưỡng sự viên mãn vinh quang, tuyệt vời của Ngài. Khi Chúa Giê-su mặc khải Chúa cho chúng ta như vậy, vinh quang của Chúa trở thành niềm vui lớn nhất của chúng ta. Chúng ta bắt đầu ham thích học biết Ngài, nhìn thấy Ngài, ở bên Ngài và trở nên giống Ngài hơn bất cứ điều gì khác.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những gì Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 75-82 (Yêu cầu 9).

NGÀY 4

TÔN KÍNH ĐỨC CHÚA TRỜI HẾT LÒNG

Khi Chúa Giê-su đến Giê-ru-sa-lem trong Mác 11-12, Ngài đã nguyền rủa cây vả không trái và đuổi những người đổi tiền ra khỏi đền thờ. Ngài đã làm bối rối các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo và các trưởng lão đã chất vấn thẩm quyền của Ngài và sau đó buộc tội họ bằng dụ ngôn của Ngài về những người trồng nho gian ác. Sau đó, một số nhà lãnh đạo Do Thái đã chất vấn Chúa Giê-su, cố gắng “bắt Ngài trong lời nói của Ngài” (Mác 12:13). Đầu tiên là những người Pha-ri-si và Hê-rốt (các câu 13-17), sau đó là những người Sa-đu-sê (các câu 18-27). Tiếp theo, một thầy thông giáo đã bị Chúa Giê-su gây ấn tượng đã đến với Ngài với một câu hỏi rất quan trọng: “Trong tất cả các điều răn, điều răn nào là quan trọng nhất?” (câu 28). Các giáo sĩ Do Thái đã đếm được 613 điều luật trong Kinh thánh và phân biệt giữa các điều răn nhẹ hơn và nặng hơn.”6

Chúa Giê-su trả lời: Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một. Ngươi phải hết lòng, hết linh-hồn, hết trí-khôn, hết sức mà kính-mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân-cận như mình. Chẳng có điều-răn nào lớn hơn hai điều đó. 

MÁC 12:29-31

Chúa Giê-su nhấn mạnh lời kêu gọi yêu Chúa hết lòng như là điều răn lớn nhất trong Kinh thánh, như được diễn đạt trong Phục truyền luật lệ ký 6:4-5. Điều này được tiếp nối và liên quan chặt chẽ đến điều răn trong Lê-vi ký 19:18 là yêu người lân cận như chính mình. Trong Ma-thi-ơ 22:40, Ngài nói thêm, “Toàn bộ Luật pháp và các Tiên tri đều tùy thuộc vào hai điều răn này.” Điều này ngụ ý rằng tình yêu là nền tảng và động lực cho hàng trăm điều răn thiêng liêng trong Cựu Ước. Bên cạnh ta, đừng có thần nào, đừng làm tượng chạm. đừng dùng danh Chúa một cách vô ích, hãy tôn trọng ngày Sa-bát – tình yêu dành cho Chúa là trước tiên. Mọi điều còn lại phải đứng ở đằng sau. Tình yêu thương người lân cận là điều cốt yếu và sẽ được thảo luận trong Ngày 5, nhưng ở đây chúng ta xem xét yêu cầu mà Chúa Giê-su nói là “quan trọng nhất.”

Chúa tuyên bố trong Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3, “Trước mặt ta, ngươi không được có các thần khác.” Giải thích bạn nghĩ lệnh này liên quan như thế nào đến Phục truyền Luật lệ Ký 6:4-5, mà Chúa Giê-su gọi là điều răn quan trọng nhất.

Bạn nghĩ mối quan hệ giữa yêu cầu yêu Chúa và yêu người lân cận là gì?

HẾT CẢ TẤM LÒNG, LINH HỒN, TRÍ ÓC VÀ SỨC MẠNH

Chúa Giê-su yêu cầu chúng ta yêu Chúa bằng mọi khả năng của bản thể mình – trái tim, linh hồn, trí óc và sức mạnh. “Tấm lòng” ám chỉ khả năng trung tâm của chúng ta về ý chí và cảm xúc, mặc dù nó không loại trừ đời sống suy nghĩ của chúng ta. “Linh hồn” ám chỉ toàn bộ bản thể của chúng ta. “Trí óc” nhấn mạnh khả năng suy nghĩ của chúng ta, trong khi “sức mạnh” tập trung vào khả năng gắng sức về thể chất và tinh thần mạnh mẽ của chúng ta. Mỗi khả năng này phải chứng minh tình yêu của chúng ta dành cho một Đấng duy nhất xứng đáng được ngưỡng mộ, yêu mến và trung thành tối cao. Lưu ý thêm rằng Chúa Giê-su sử dụng từ “hết” bốn lần trong Mác 12:30. Ngài đòi hỏi chúng ta phải yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực – với toàn bộ con người của chúng ta.

Bạn thường liên kết “tình yêu” nhiều hơn với khả năng của tấm lòng hay của trí óc? Tại sao?

Yêu Chúa bằng cả tâm trí có thể trông như thế nào?

YÊU KÍNH CHÚA VỚI TẤT CẢ MỌI KHẢ NĂNG

Yêu Chúa thực sự là tôn trọng và coi trọng Ngài hơn bất kỳ điều gì hoặc bất kỳ ai khác. Yêu Chúa bằng cả tâm trí có nghĩa là “dùng hết sức mạnh tư duy của bạn để biết Chúa một cách trọn vẹn nhất có thể để trân trọng Ngài vì tất cả những gì Ngài đáng được hưởng.” Chúa đã tạo ra con người với khả năng trí tuệ để học ngôn ngữ, đọc và đánh giá các lập luận, thiết kế và xây dựng cầu, tàu vũ trụ và máy tính bảng. Ngài cũng tạo ra chúng ta với các khả năng cảm xúc để viết những bài thơ tình lãng mạn và những lời than thở đau đớn. Chúng ta không thể yêu Chúa bằng cảm xúc sâu sắc hoặc có những suy nghĩ sâu sắc về Ngài mà lại không có một nối kết với Ngài.

Biết Chúa và yêu Chúa là hai điều không thể tách rời. Chúng ta thấy rõ nhất điểm này trong mối quan hệ giữa Chúa Cha và Chúa Con mà Chúa Giê-su cầu nguyện trong Giăng 17:25-26:

Lạy Cha công chính, mặc dù thế gian không biết Cha, nhưng Con biết Cha, và những người này biết rằng Cha đã sai Con. Con đã cho họ biết danh Cha, và Con sẽ tiếp tục cho họ biết, để tình yêu mà Cha đã yêu Con có thể ở trong họ…

Chúa Giê-su biết Cha, và Cha đã yêu Con, trước khi thế gian được dựng nên, “vì Cha đã yêu Con trước khi sáng thế” (câu 24). Chúa Giê-su cho những người theo Ngài biết danh của Đức Chúa Trời để họ có thể đích thân trải nghiệm mối quan hệ tình yêu sâu sắc giữa Chúa Cha và Chúa Con. Bạn thấy đấy, tình yêu dành cho Đức Chúa Trời không chỉ là nền tảng và động lực của các điều răn khác trong Kinh thánh. Đó cũng là mục tiêu cuối cùng của cuộc sống chúng ta là yêu Chúa mãi mãi vì tất cả những gì Ngài là và tất cả những gì chúng ta đã nhận từ Ngài. Như Jonathan Edwards đã nói một câu nổi tiếng, “Thiên đàng là thế giới của tình yêu.”8

Bạn có thể giải thích cho một Cơ đốc nhân mới về mối quan hệ giữa việc biết Chúa và yêu Chúa như thế nào?

Cá nhân bạn thấy yêu Chúa bằng lý trí hay yêu Ngài bằng tấm lòng khó hơn? Tại sao?

Chúng ta đã thấy Chúa Giê-su nhấn mạnh tình yêu dành cho Chúa và người lân cận là yêu cầu cơ bản nhất của Luật pháp và các Tiên tri. Yêu cầu của Chúa Giê-su là yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí tuệ và hết sức lực có nghĩa là mọi động lực và mọi hành động của mọi khả năng và mọi năng lực đều phải là biểu hiện của việc trân trọng, kính yêu Chúa trên hết mọi sự.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 75-82 (Yêu cầu 9).

NGÀY 5

YÊU NGƯỜI LÂN CẬN NHƯ CHÍNH MÌNH

Ai là người lân cận của tôi? Đó là câu hỏi mà một chuyên gia về Luật Do Thái đã đặt ra cho Chúa Giê-su trong Lu-ca 10:29. Luật sư có ý định thử thách Chúa Giê-su. Nhưng Chúa Giê-su trả lời bằng một câu chuyện ngắn cho thấy sự khôn ngoan và sự hiểu biết sâu sắc về Kinh thánh của Ngài.

 Đức Giê-su đáp: “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, bị bọn cướp đánh, lột sạch, rồi bỏ đi, để người đó nửa sống nửa chết. Tình cờ có một thầy tế lễ đi xuống đường đó, thấy người đó thì đi qua bên kia. Cũng vậy, một người Lê-vi đi đến nơi thấy người đó, thì đi qua bên kia. Nhưng một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần người đó, thấy thì động lòng thương. Người đến gần, lấy dầu và rượu xức vết thương, rồi băng bó lại. Sau đó, người ấy đặt người đó trên lưng con vật của mình, đưa đến quán trọ và chăm sóc. Hôm sau, người ấy lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán trọ và nói: “Hãy săn sóc người ấy, nếu tốn kém hơn nữa, khi trở về, tôi sẽ trả lại cho anh.”

LU-CA 10:30-35

Thầy dạy luật hỏi: “Ai là người lân cận của tôi?” vì anh ta muốn biện minh cho bản thân. Anh ta cho mọi người thấy rằng anh ta muốn kiểm tra thang điểm của đạo đức và thể hiện tình yêu với những người mà anh ta có nghĩa vụ phải yêu. Chúa Giê-su không trả lời câu hỏi mà thay vào đó chuyển hướng sự tập trung sang một loạt câu hỏi khác. Ai xứng đáng với tình yêu của tôi? Đối với loại người nào? Tôi có thể hiện tình yêu thương thương xót, hy sinh với người khác khi họ cần không? Lu-ca 10:27 cho chúng ta biết rằng thầy dạy luật đã hiểu đúng rằng hai điều răn chính trong Luật pháp là yêu Chúa là Đức Chúa Trời và yêu người lân cận như chính mình. Ông biết câu trả lời thần học đúng, nhưng tương tác của ông với Chúa Giê-su cho thấy rằng thực ra ông không yêu Đức Chúa Trời cũng không yêu người lân cận như Chúa đòi hỏi.

Bạn quan sát thấy gì về tình yêu trong dụ ngôn này?

Theo hiểu biết của bạn, vấn đề nằm ở đâu với câu hỏi của thầy dạy luật, “Ai là người lân cận của tôi?”

NGƯỜI SA-MA-RI NHÂN LÀNH

“Người Sa-ma-ri nhân lành” là một cách diễn đạt phổ biến trong xã hội của chúng ta ngày nay dành cho một người chọn giúp đỡ và chăm sóc những người khác bị thương hoặc ốm đau. Nhưng không một người Do Thái nào vào thời Chúa Giê-su lại ghép hai từ  “nhân lành” và “người Sa-ma-ri” lại với nhau. Người Do Thái khinh thường người Sa-ma-ri và không giao thiệp với họ. Những khách  lữ hành Do Thái đã tránh xa người Sa-ma-ri. Nhưng như tác giả Robert Stein giải thích, “Chúa Giê-su đã cố tình chọn một người ngoài cuộc, và một người bị ghét, làm người cần được cứu giúp để chỉ ra rằng việc trở thành người hàng xóm không phải là vấn đề của quốc tịch hay chủng tộc.”9

Hãy nghĩ về một lần khi một người không phải là bạn thân hoặc thành viên gia đình đã thể hiện tình yêu thương và lòng trắc ẩn thực tế với bạn khi bạn cần. Hãy mô tả ngắn gọn trải nghiệm đó.

TÌNH YÊU ĐỐI VỚI CHÚA ĐƯỢC THỂ HIỆN

Điều quan trọng là phải xem xét mối liên hệ giữa điều răn đầu tiên “ngươi phải hết lòng yêu kính Đức Chúa Trời là Chúa của ngươi…” với điều răn thứ hai “ngươi phải yêu người lân cận như chính mình.” Chúng ta nhìn thấy người lân cận và nhu cầu của họ, nhưng chúng ta không thể nhìn thấy Chúa và Ngài không có nhu cầu nào. Tình cảm sâu sắc mà những người yêu Chúa trải nghiệm trong trái tim, tâm trí và tâm hồn họ là vô cùng thực tế nhưng lại vô hình. Tuy nhiên, chúng ta thể hiện tình yêu đối với người lân cận theo những cách thiết thực hữu hình như một cốc nước lạnh cho người khát, một miếng băng cho người bị thương hoặc một cánh cửa mở cho người lạ bước vào. Chúa Giê-su giải thích rằng những hành động yêu thương được thực hiện đối với “một trong những người bé nhỏ nhất” (Ma-thi-ơ 25:40) sẽ được thể hiện như lòng nhân từ đối với Ngài vào ngày sau cùng. Điều này cho thấy rằng chúng ta thể hiện và hoàn thành tình yêu của mình đối với Chúa vô hình trong một tình yêu bằng những hành động hữu hình, thiết thực và hy sinh của chúng ta đối với người lân cận.

Trong Giăng 13:34, Chúa Giê-su khuyên các môn đồ của Ngài hãy yêu thương nhau “như Ta đã yêu thương các ngươi”. Chúa Giê-su gọi đây là “điều răn mới”, nhưng yêu cầu liên quan “hãy yêu người lân cận như chính mình” là một điều răn cũ trong Luật pháp Môi-se. Yêu cầu này là “mới” theo ba cách. Đầu tiên, Chúa Giê-su đưa ra một mô hình đáng chú ý về tình yêu hoàn hảo, tự hiến của Chúa Giê-su dành cho chúng ta (xem Giăng 13:12-15). Chúa đã rửa chân cho các môn đồ của Ngài, một nhiệm vụ tầm thường dự đoán tình yêu hy sinh tiếp theo của Ngài trên thập tự giá. Thứ hai, cái chết của Chúa Giê-su mua chuộc, tha thứ tội lỗi của chúng ta và biến đổi  chúng ta từ những kẻ nổi loạn đã chết về mặt tâm linh thành những người đầy tớ của Vua công bình. Thứ ba, Chúa Giê-su bày tỏ một mục đích mới cho tình yêu của chúng ta, điều này chứng minh với thế giới rằng chúng ta là môn đồ của Ngài (xem Giăng 13:35).

Hãy giải thích bằng lời của riêng bạn mối quan hệ giữa tình yêu dành cho Chúa và tình yêu dành cho người lân cận.

Viết tên của một người nào đó trong mạng lưới các mối quan hệ của bạn đang cần một người hàng xóm, một đồng nghiệp hoặc một người quen ở nhà thờ. Cầu nguyện cho người đó và ghi lại những cách bạn thể hiện tình yêu thương và lòng trắc ẩn theo cách thiết thực để tôn vinh Chúa Giê-su.

Bạn thấy đấy, câu hỏi quan trọng mà chúng ta phải cân nhắc không phải là “Ai là người hàng xóm của tôi?” mà là “Chúa Giê-su đã yêu tôi như thế nào?” Chúa Giê-su đã hạ mình xuống để rửa chân cho các môn đồ của Ngài, ngay cả những người mà Ngài biết rằng họ sẽ sớm phản bội, chối bỏ hoặc từ bỏ Ngài. Chúa đã yêu thương và hy sinh mạng sống của Ngài vì kẻ thù của Ngài – như chúng ta. Khi chúng ta thấy mình là những người không xứng đáng nhận được tình yêu thương như vậy, những lời bào chữa tự biện minh của chúng ta sẽ biến mất và chúng ta bắt đầu yêu thương người khác như Chúa Giê-su đòi hỏi.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 249-62 (Demands 32-33).

BÀI 3

YÊU THƯƠNG KẺ THÙ

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Tuần trước, chúng ta đã học về các mạng lệnh yêu kính Đức Chúa Trời bằng tất cả con người của chúng ta và yêu thương người khác. Loại tình yêu này là bằng chứng về việc Chúa đang làm việc trong cuộc sống của chúng ta thông qua sự tái sinh

Điểm nào là thách thức hoặc khích lệ nhất từ các ghi chú của bài 2?

Bạn có câu hỏi nào về yêu cầu của Chúa Giê-su là yêu Chúa bằng tất cả tâm trí và sức mạnh của mình và yêu người lân cận như chính bản thân mình không?

Một trong các lẽ thật ý nghĩa mà bạn muốn ghi nhớ từ bài học này?

Để chuẩn bị xem phân đoạn DVD, hãy đọc Ma-thi-ơ 5:43-48:

 Các ngươi đã nghe lời phán rằng: “Ngươi phải yêu người lân cận và ghét kẻ thù nghịch mình.”  Nhưng ta phán cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi, hầu cho các ngươi được làm con của Cha các ngươi ở trên trời. Vì Ngài khiến mặt trời mọc lên soi sáng kẻ dữ và người lành, và cho mưa xuống trên người công bình và kẻ bất chính.  Vì nếu các ngươi yêu những kẻ yêu mình, thì các ngươi có phần thưởng gì? Ngay cả những người thu thuế há chẳng làm như vậy sao? Và nếu các ngươi chỉ chào hỏi anh em mình, thì các ngươi có làm gì hơn người khác? Ngay cả dân ngoại há chẳng làm như vậy sao? Vậy các ngươi phải nên trọn vẹn, như Cha các ngươi trên trời là trọn vẹn.

XEM

Xem bài 3 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn.

Động lực 1: Đức Chúa Trời đã cứu bạn khi bạn còn là kẻ thù của Ngài. Bạn đã không kết bạn với Ngài trước khi Ngài đến với bạn và cứu bạn. Nguồn gốc sâu xa của cách yêu kẻ thù là trải nghiệm việc được Chúa yêu khi bạn là một kẻ thù nghịch của Chúa.

Động lực 2: Bạn chứng minh rằng bạn là con của Chúa qua cách bạn cầu nguyện và yêu kẻ thù của mình.

Động lực 3: Giao phó sự báo thù cho Chúa. Đừng nghĩ rằng công lý sẽ không được thực thi. Mọi tội lỗi sẽ được tính đến, hoặc trên thập tự giá đối với những người ăn năn hoặc ở địa ngục đối với những người không ăn năn.

Động lực 4: Có một phần thưởng trên thiên đường quí báu hơn bất cứ thứ gì bạn mất khi yêu kẻ thù của mình.

PHẢN HỒI

Thảo luận phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới.

Đoạn clip này đã thách thức bạn yêu kẻ thù của mình theo những cách nào?

Động lực nào trong bốn động lực khiến bạn đồng cảm nhất? Tại sao?

Bạn thấy dễ hay khó khi trao sự báo thù cho Chúa? Làm thế nào để điều này giúp bạn có nhiều tự do hơn khi yêu kẻ thù của mình?

Làm thế nào để tập trung vào tương lai của thiên đàng làm động lực để bạn yêu kẻ thù của mình trong hiện tại?

CẦU NGUYỆN

Sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau.

  • Các điểm chính được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.
  • Cảm ơn Chúa vì đã yêu bạn mặc dù bạn đã từng là kẻ thù của Ngài.
  • Cầu nguyện rằng Chúa sẽ làm mềm lòng bạn và giúp bạn nhận ra cách bạn phản ứng và yêu kẻ thù của mình.

Xin Chúa phán với bạn qua thời gian tĩnh nguyện cá nhân và tiết lộ một lẽ thật mới cho bạn từ Lời Ngài.

Đọc bài học cá nhân cho bài 3 và hoàn thành các câu hỏi trước buổi thảo luận nhóm tiếp theo.

Nghiên cứu cá nhân

Kinh thánh ghi nhớ trong tuần này

 Các con đã nghe lời phán rằng: “Ngươi phải yêu người lân cận và ghét kẻ thù nghịch mình.”  Nhưng Ta bảo các con: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi các con, để các con được làm con của Cha các con ở trên trời. Vì Ngài khiến mặt trời mọc lên soi sáng kẻ dữ cùng người lành, và cho mưa xuống trên người công chính cùng kẻ bất chính.

MA-THI-Ơ 5:43-45

“Kẻ thù” là những người chống lại bạn, những người không thích bạn, phản đối bạn hoặc muốn bạn thất bại. Độc giả người Mỹ có thể nghĩ ngay đến Liên Xô trong chiến tranh lạnh hoặc các nhóm cực đoan bạo lực như Taliban hay Nhà nước Hồi giáo trong những năm gần đây. Một số người có thể nghĩ đến những cá nhân đã gây ra nỗi đau hoặc sự thất vọng to lớn thông qua sự phản bội, buôn chuyện, vu khống, bất công hoặc ganh đua. “Kẻ thù” đối với những người đầu tiên nghe Chúa Giê-su giảng dạy có thể bao gồm người La-mã cai trị người Do Thái, hoặc người Sa-ma-ri bị khinh miệt.

Phản ứng tự nhiên đối với kẻ thù là “ghét” họ, dù là thông qua sự thù địch chủ động hay sự tránh né thụ động. Tuy nhiên, Chúa Giê-su truyền lệnh cho chúng ta phải yêu kẻ thù, cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi chúng ta và tha thứ cho những người làm sai với chúng ta. Và Ngài minh họa sâu sắc tình yêu thương đó bằng cách rửa chân cho những người phản bội, chối bỏ và từ bỏ Ngài. Ngài cũng cầu xin Chúa tha thứ cho những người đã đóng đinh Ngài và hiến dâng mạng sống của Ngài làm giá cứu chuộc nhân loại. Theo sứ đồ Phao-lô, Chúa Giê-su đã chết để hòa giải chúng ta với Đức Chúa Trời trong khi chúng ta còn là “kẻ thù nghịch” của Ngài (xem Rô-ma 5:10).

Bài học này sẽ nghiên cứu lệnh truyền của Chúa Giê-su là phải yêu kẻ thù của chúng ta. Chúng ta sẽ xem xét cách yêu kẻ thù của chúng ta bao gồm việc dẫn dắt họ đến với lẽ thật (Ngày 1), cầu nguyện để họ được tha thứ và vui mừng mãi mãi (Ngày 2), làm điều thiện khi bị ghét (Ngày 3) và ban cho người cầu xin (Ngày 4). Chúng ta cũng sẽ thấy rằng nền tảng của phản ứng này chính là danh tính của chúng ta là những người được tha thứ, được nhận làm con và được hòa giải với Đức Chúa Trời (Ngày 5).

NGÀY 1

ĐƯA DẪN KẺ THÙ CỦA BẠN ĐẾN VỚI LẼ THẬT

Sự phản đối về chủ đề bài học này có thể gây sốc cho những người mới tin và thậm chí là những người đã tin lâu năm. Khi những người không tin từ chối phúc âm và gạt bỏ những người theo đạo Cơ đốc, chúng ta có thể tự hỏi điều gì sai. Chẳng phải việc theo Chúa Giê-su được cho là sẽ dẫn đến phước lành và thịnh vượng sao? Tuy nhiên, hãy xem xét những tuyên bố nghiêm túc này của Chúa Giê-su:

 Phước cho những ai bị bắt bớ vì sự công chính, vì vương quốc thiên đàng là của họ. Phước cho các ngươi khi người ta sỉ nhục, bắt bớ và vu khống đủ điều xấu xa về các con vì Ta.  Hãy vui mừng và hân hoan, vì phần thưởng của các ngươi ở trên trời thật lớn lao,vì họ cũng đã bắt bớ các nhà tiên tri trước các ngươi như vậy.

MA-THI-Ơ 5:10-12

Khi họ đưa các ngươi đến trước các nhà hội, trước các quan cai trị và các bậc cầm quyền, thì đừng lo lắng về cách các ngươi phải tự bào chữa hoặc phải nói gì, vì chính giờ đó, Đức Thánh Linh sẽ dạy các ngươi những điều các con phải nói.

LU-CA 12:11-12

Nếu thế gian ghét các ngươi, hãy biết rằng họ đã ghét ta trước khi ghét các ngươi. Nếu các ngươi thuộc về thế gian, thì thế gian sẽ yêu các ngươi như của riêng nó; nhưng vì các ngươi không thuộc về thế gian, và ta đã chọn các ngươi ra khỏi thế gian, nên thế gian ghét các ngươi. Hãy nhớ lời ta đã nói cùng các ngươi: “Tôi tớ không lớn hơn chủ mình.” Nếu họ đã bắt bớ ta, thì họ cũng sẽ bắt bớ các ngươi.

GIĂNG 15:18-20

Bạn có kẻ thù vì đức tin của chúng ta không nhất thiết là dấu hiệu của sự trừng phạt của Chúa nhưng thực tế có thể chỉ ra rằng chúng ta đang bước theo Chúa Giê-su.

Xem lại những đoạn Kinh thánh này một lần nữa. Tại sao những người theo Chúa Giê-su phải đối mặt với sự ngược đãi theo những đoạn Kinh thánh này?

Tại sao những người theo Chúa Giê-su có thể tự tin và hy vọng ngay cả khi họ phải đối mặt với sự bách hại?

Hãy nghĩ về một ví dụ từ cuộc sống của chính bạn khi bạn gặp phải một số hình thức chống đối đức tin của mình. Bạn đã phản ứng như thế nào?

GIÁO LÝ CHIA RẼ, TÌNH YÊU HỢP NHẤT?

Trong nền văn hóa phương Tây đương đại, người ta thường đối lập tình yêu thương với sự bảo vệ chân lý đầy nhiệt huyết. Suy nghĩ như vậy khiến người ta lo ngại về lòng trung thành với giáo lý là không khoan dung, loại trừ và không yêu thương. Trong khi nền văn hóa của chúng ta có thể trình bày chân lý và tình yêu là đối lập, thì Chúa Giê-su và Kinh thánh lại bày tỏ chúng  không thể tách rời. Chúa Giê-su không bao giờ hạ thấp chân lý để nâng cao tình yêu. Thay vào đó, Ngài tuyên bố rằng Ngài chính là tổng thể của chân lý: “Ta là đường đi, chân lý và sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Ta” (Giăng 14:6). Chúa Giê-su tuyên bố rằng Ngài đến thế gian “để làm chứng cho chân lý” (Giăng 18:37). Thế gian có thể phản ứng bằng sự thờ ơ đầy hoài nghi, nhưng Cơ đốc nhân biết rằng sự tự do thật không nằm ở việc từ bỏ hoặc hạ thấp lẽ thật mà nằm ở việc biết và áp dụng, tin vào lẽ thật. Chúa Giê-su dạy, “các ngươi sẽ biết lẽ thật và lẽ thật sẽ giải phóng các ngươi” (Giăng 8:32). Lẽ thật của Chúa Giê-su làm cho chúng ta được tự do yêu như Chúa muốn chúng ta yêu và đoàn kết mọi người từ nhiều nhóm và tính cách khác nhau. Tình yêu và sự đoàn kết thúc đẩy bởi chân lý như vậy đóng vai trò là sự khẳng định sâu sắc với thế giới rằng Đức Chúa Trời thực sự đã sai Con của Ngài vào trần gian và bày tỏ tình yêu của Ngài.

Khi Chúa Giê-su đòi hỏi tình yêu dành cho kẻ thù, Ngài đã sửa chữa một cách giải thích sai lầm, có hại về Kinh thánh trong thời của Ngài được diễn đạt trong Ma-thi-ơ 5:43:

“Các ngươi đã nghe lời phán rằng: ‘Ngươi phải yêu người lân cận và ghét kẻ thù mình’. Thực ra Kinh thánh không có chỗ nào ra lệnh cho mọi người phải ghét kẻ thù của mình. Theo lời dạy của Chúa Giê-su, “Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình”. Chúa Giê-su ra lệnh phải yêu kẻ thù vì đây là loại tình yêu mà Ngài thể hiện một cách hoàn hảo.

Lê-vi Ký 19:18, “Chớ toan báo thù, chớ giữ sự báo thù cùng con cháu dân sự mình; nhưng hãy yêu thương kẻ lân cận ngươi như mình: Ta là Đức Giê-hô-va.” Câu này không có nghĩa là chúng ta nên yêu những người giống mình và ghét những người không giống mình. Thay vào đó, Chúa Giê-su đã từ chối cách giải thích sai lầm này

Bạn nghĩ vấn đề chính với quan điểm phổ biến rằng giáo lý gây chia rẽ, tình yêu làm cho đoàn kết là gì?

SỬ DỤNG LẼ THẬT NHƯNG KHÔNG YÊU THƯƠNG

Chúa Giê-su thách thức chúng ta biết và trân trọng những điều mà Chúa đã mặc khải là chân lý vinh quang và trao ban chân lý giải thoát đó cho người khác trong tình yêu thương, ngay cả kẻ thù của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta biết rằng các Cơ đốc nhân (ngay cả khi có thiện chí) có thể kêu gọi “chân lý” theo cách không truyền đạt tình yêu thương. Ví dụ, trong Lu-ca 9:53, những người ở một ngôi làng Sa-ma-ri không nhận được sứ giả được sai đến để dọn đường cho Chúa Giê-su. Hai môn đồ của Chúa Giê-su, Gia-cơ và Giăng, nhận ra rằng người Sa-ma-ri không tiếp rước Chúa, vì vậy, họ đã hỏi, “Lạy Chúa, Chúa có muốn chúng tôi bảo lửa từ trời xuống thiêu rụi họ không?” Nhưng Ngài quay lại và quở trách họ. Và họ đi đến một ngôi làng khác” (các câu 54-56). Các môn đồ rơi vào hố sâu của việc bảo vệ chân lý mà không có tình yêu thương. Nhiều Cơ đốc nhân ngày nay bị cám dỗ rơi vào hố sâu ngược lại của việc thay đổi lẽ thật nhân danh  tình yêu và lòng khoan dung. Chúa Giê-su tránh cả hai điều này trong Lu-ca 3. Ngài không nói rằng giáo lý chia rẽ và tình yêu thương đoàn kết. Ngài cũng không kêu gọi sự phán xét bằng lửa đối với những kẻ xa lánh Ngài. Thay vào đó, Chúa Giê-su  tin vào danh tính và sứ mệnh của Ngài, vì vậy Ngài tiếp tục đi đến Giê-ru-sa-lem (câu 51, 53) để tiếp nhận thập tự giá và sống lại từ cõi chết (câu 22). Ngài di chuyển đến một ngôi làng khác để truyền đạt chân lý trong tình yêu thương cho những người sẽ tiếp nhận nó.

Hãy nghĩ về một lần khi bạn quan sát thấy một Cơ đốc nhân truyền đạt mối quan tâm đến chân lý theo cách có vẻ không yêu thương. Vấn đề là gì?

Bây giờ chúng ta hãy nghĩ đến một ví dụ tích cực khi một Cơ đốc nhân nhấn mạnh vào sự cam kết với đức tin trong Kinh thánh và thực hiện theo cách phục vụ. Làm thế nào để người này mô hình hóa “nói sự thật trong tình yêu thương” (Ê-phê-sô 4:15)?

Văn hóa phương Tây đương đại thúc đẩy tình yêu thương đo lường chất lượng hoặc tính chân thực của một hành động yêu thương dựa trên cảm giác của người nhận. Nhưng cảm giác không được yêu thương thì không giống như không được yêu thương, Chúa Giê-su đang làm gương cho chúng ta trong cuộc sống của Ngài về tính khách quan của tình yêu. Chúa Giê-su không hỏi kẻ thù của Ngài rằng họ muốn được yêu thương như thế nào. Ngài đã cho họ thấy tình yêu bằng cách hy sinh mạng sống của chính Ngài để bảo đảm ban cho họ ân sủng lớn nhất – sự tha thứ tội lỗi và sự hòa giải với Đức Chúa Trời. Thập tự giá là ví dụ lớn nhất của chúng ta về tình yêu dành cho kẻ thù để dẫn họ đến với lẽ thật.

ĐỌC THÊM

John Piper, Những Gì Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, IL Crossway 2006). 212-20 (Yêu cầu 28)

NGÀY 2

CẦU NGUYỆN CHO NHỮNG NGƯỜI NGƯỢC ĐÃI BẠN

Chúa Giê-su ngay sau yêu cầu “yêu kẻ thù” bằng cách nói, “hãy cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi các ngươi” (Ma-thi-ơ 5:44-45). Đây không phải là những yêu cầu không liên quan. Thay vào đó, lệnh cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi làm rõ rằng Chúa Giê-su đòi hỏi nhiều hơn là hành vi tốt đẹp hoặc lời nói tôn trọng đối với kẻ thù của chúng ta. Chúng ta nên thực sự tìm kiếm điều tốt cho kẻ thù của mình. Trong Lu-ca 6:28, Chúa Giê-su nói, “Hãy chúc phước cho những kẻ nguyền rủa các ngươi, hãy cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi các ngươi.” Phước lành có nghĩa là mong muốn sự thịnh vượng và phát triển của ai đó và sau đó bày tỏ mong muốn đó trong lời cầu nguyện hướng về Chúa. Dân số ký 6:24-26 có lẽ là lời chúc phước lành nổi tiếng nhất trong Cựu Ước: “Cầu xin Chúa ban phước cho ngươi và gìn giữ ngươi; Cầu xin Chúa chiếu sáng mặt Ngài trên ngươi và làm ơn cho ngươi; Cầu xin Chúa đoái xem ngươi và ban bình an cho ngươi.” Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta tìm kiếm điều tốt nhất mà chúng ta có thể hy vọng cho kẻ thù của mình: sự ưu ái, sự trọn vẹn và phước lành mà Chúa ban cho họ.

Hãy nghĩ đến một ví dụ trong phim hoặc văn học về một người thể hiện tình yêu thương dành cho kẻ thù. Câu chuyện này giống với những gì Chúa Giê-su dạy trong Ma-thi-ơ 5 như thế nào? Nó khác nhau như thế nào?

Bạn đã bao giờ cố gắng cầu nguyện cho một “kẻ thù” hoặc một người đã đối xử tệ với bạn chưa? Bạn đã cầu nguyện điều gì?

CẦU NGUYỆN GÌ CHO KẺ THÙ?

Chúa Giê-su dạy các môn đồ của Ngài cách cầu nguyện trong Ma-thi-ơ 6:9-13. Bài cầu nguyện chung này có thể đóng vai trò như một hướng dẫn về những gì chúng ta nên cầu nguyện cho kẻ thù của mình. Trước tiên, chúng ta cầu nguyện rằng kẻ thù của chúng ta có thể đến để tôn vinh danh Chúa và tôn trọng Ngài theo giá trị cao trọng của Ngài. Thứ hai, chúng ta cầu nguyện rằng kẻ thù của chúng ta sẽ làm theo ý muốn của Chúa như các thiên sứ trên trời hoàn toàn làm theo ý muốn Chúa với động cơ trong sáng và vui mừng. Thứ ba, chúng ta cầu nguyện rằng vương quốc của Chúa có thể đến theo cách mà kẻ thù của chúng ta sẽ từ bỏ sự phản nghịch và sẵn lòng phục vụ Vua Giê-su. Thứ tư, chúng ta cầu xin Chúa cung cấp cho kẻ thù của chúng ta “bánh hằng ngày” – cùng những nhu cầu vật chất mà chúng ta mong muốn cho chính mình, chẳng hạn như thức ăn, quần áo, nơi ở và nhu cầu chăm sóc sức khỏe. Thứ năm, chúng ta cầu xin Chúa sẽ tha thứ tội lỗi của kẻ thù và biến họ thành những người biết tha thứ. Cuối cùng, chúng ta cầu xin Cha Thiên Thượng bảo vệ họ khỏi sự cám dỗ và giải cứu họ khỏi quyền lực của Ma quỷ. Hãy yêu kẻ thù của bạn bằng cách cầu nguyện cho họ với tất cả các mục đích và mong muốn của bài cầu nguyện mẫu mà Chúa Giê-su đã dạy.

Bạn nghĩ lời cầu nguyện nào trong bài cầu nguyện chung là khó cầu nguyện nhất, cho chính bạn hay cho kẻ thù của bạn? Tại sao?

CHA ƠI, XIN THA THỨ CHO HỌ

Lu-ca 23:33-34 trình bày Chúa Giê-su thực hành nếp sống hoàn hảo theo đòi hỏi cầu nguyện cho kẻ thù của Ngài:

 Khi đến nơi gọi là Đồi Sọ, họ đóng đinh Ngài vào thập tự giá tại đó, cùng với hai tên trộm cướp, một tên bên phải và một tên bên trái.  Và Chúa Giê-su nói, “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết mình đang làm gì.” Và họ bắt thăm để chia nhau áo của Ngài.

Chúng ta thấy ở đây rằng tình yêu dành cho kẻ thù đòi hỏi ba hành động của tấm lòng: cầu nguyện, tha thứ và thương xót. Chúa Giê-su truyền lệnh cho Phi-e-rơ phải tha thứ cho anh em mình không chỉ bảy lần “mà là bảy mươi lần bảy” (Ma-thi-ơ 18:22). Ngài đòi hỏi những người theo Ngài “phải có lòng thương xót, như Cha các ngươi là Đấng hay thương xót” (Lu-ca 6:36). Lòng thương xót và sự tha thứ trở nên có liên quan và cần thiết khi kẻ thù đã làm sai và gây ra sự xúc phạm. Lòng thương xót đối xử với kẻ phạm tội tốt hơn mức họ đáng được hưởng, trong khi sự tha thứ không còn tính đến sự xúc phạm vì lợi ích của một mối quan hệ được phục hồi.

Tại sao Chúa Giê-su cầu xin Đức Chúa Trời tha thứ cho những kẻ ngược đãi Ngài vì sự thiếu hiểu biết của họ trong Lu-ca 23:34? Sự tha thứ chỉ cần thiết khi ai đó phạm tội. Những người Do Thái đòi đóng đinh Chúa Giê-su và những người La-mã thực hiện yêu cầu này đã mù quáng trước danh tính thực sự của Chúa Giê-su. Nhưng họ hoàn toàn có tội vì đã giết Con Đức Chúa Trời, Đấng Cứu Thế của thế gian, một người vô tội từng sống trên đất. Chúa Giê-su cầu nguyện xin sự tha thứ cho họ, và sau đó Phi-e-rơ kêu gọi dân sự  nhận ra tội lỗi của mình, ăn năn và nhận sự tha thứ mà Chúa Giê-su ban cho (xem Công vụ 2:38).

Đọc Công vụ 7:54-60. Điều gì nổi bật đối với bạn về đoạn Kinh thánh này? Một số cách mà Ê-tiên phản ứng với kẻ thù của mình gợi nhớ đến lời nói và hành động của Chúa Giê-su là gì?

Sẽ như thế nào nếu áp dụng các mệnh lệnh của Chúa Giê-su vào thực hành là yêu thương, cầu nguyện và chúc phước cho kẻ thù của chúng ta? Điều này khó khăn như thế nào?

Chúa Giê-su dạy chúng ta yêu thương và cầu nguyện cho kẻ thù của mình và đưa ra cho chúng ta một tấm gương mạnh mẽ để noi theo. Nhưng điều quan trọng là phải nhớ rằng Chúa Giê-su không chỉ dạy chúng ta và chỉ cho chúng ta cách sống. Ngài đến để “cứu dân Ngài khỏi tội lỗi của họ” và “hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Ma-thi-ơ 1:21; 20:28). Những đòi hỏi của Chúa Giê-su về việc yêu thương và tha thứ cho kẻ thù của chúng ta nên nhắc nhở chúng ta về lẽ thật phúc âm rằng, trước đây chúng ta là kẻ thù của Đức Chúa Trời, và Chúa Giê-su đã chết để chứng minh tình yêu của Ngài dành cho chúng ta và bảo đảm sự tha thứ tội lỗi của chúng ta.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 221-29 (Yêu cầu 29).

NGÀY 3

     HÃY LÀM ĐIỀU TỐT CHO NHỮNG NGƯỜI GHÉT BẠN

Chúng ta đã xem xét cách chúng ta có thể thể hiện tình yêu đối với kẻ thù bằng cách dẫn họ đến với lẽ thật (Ngày 1) và cầu nguyện cho họ (Ngày 2). Ở đây, chúng ta tập trung vào việc yêu kẻ thù của mình thông qua việc làm điều tốt và thể hiện lòng thương xót. Hãy xem xét yêu cầu của Chúa Giê-su trong Lu-ca 6:

 Nhưng ta phán cùng các ngươi là kẻ nghe: Hãy yêu kẻ thù mình, hãy làm điều tốt cho những kẻ ghét mình…  Nhưng hãy yêu kẻ thù mình, hãy làm điều tốt, hãy cho mượn mà không mong đền đáp, thì phần thưởng của các ngươi sẽ lớn, và các ngươi sẽ là con của Đấng Tối Cao, vì Ngài nhân từ với kẻ vô ơn và kẻ độc ác. Hãy thương xót, như Cha các ngươi là Đấng thương xót.

LU-CA 6:27-36

LÒNG THƯƠNG XÓT ĐỐI VỚI NHỮNG KẺ NHẠO BÁNG

Hãy dành một chút thời gian để suy ngẫm về sự thật đáng chú ý rằng ngày này qua ngày khác, Chúa thể hiện lòng nhân từ và thương xót đối với hàng tỷ người trên thế giới của chúng ta, cho dù họ đáp lại bằng lòng biết ơn vui mừng hay sự chế giễu vô ơn. Chúa Giê-su nói rằng Cha Thiên Thượng của chúng ta “khiến mặt trời mọc lên soi sáng kẻ dữ và người lành, và ban mưa cho người công chính và kẻ bất chính” (Ma-thi-ơ 5:45). Nếu chúng ta có mắt để thấy, thì mỗi bình minh và cơn mưa rào tháng Tư là một sự thể hiện tuyệt vời của lòng thương xót đối với những người mà Chúa đã tạo ra. Chúa yêu kẻ thù của Ngài bằng cách cung cấp cho họ nước và thức ăn, và yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta “làm điều thiện” bao gồm giúp đỡ kẻ thù của chúng ta khi họ thiếu những nhu cầu cơ bản như thức ăn, nước, quần áo, nơi trú ẩn hoặc chăm sóc y tế (xem Châm ngôn 25:21: Ma-thi-ơ 25:31-40).


Tim Keller nhận thấy rằng mọi người có thể trải qua cảnh nghèo đói về vật chất vì bất công và áp bức, tai họa, hoàn cảnh hoặc thất bại cá nhân. Những người tìm cách làm điều tốt nên cố gắng hiểu hoàn cảnh của những người đang có nhu cầu và thể hiện lòng trắc ẩn theo những cách thực tế sẽ thực sự giúp đỡ những người mà họ đang cố gắng phục vụ. Yêu cầu của Chúa Giê-su trong Lu-ca 6:30, “Hãy cho bất kỳ ai xin bạn”, đặt ra một số câu hỏi. Vì vậy chúng ta sẽ xem xét câu này sâu hơn vào Ngày 4.

Mỗi đoạn Kinh thánh sau đây mô tả cách chúng ta phải đối xử với kẻ thù hoặc người ngoài như thế nào?

Cô-lô-se 4:5-6

Rô-ma 12:14-21

Bạn định thực hiện yêu cầu của Chúa Giê-su, “Hãy làm điều tốt cho những người ghét bạn” (Lu-ca 6:27) theo một cách thực tế nào?

Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta chuyển từ lý tưởng trừu tượng là yêu kẻ thù của mình sang thể hiện tình yêu này theo những cách thực tế bằng cách dẫn dắt họ đến với sự thật. Chúng ta tha thứ, làm điều tốt và thương xót những người đối xử tệ với chúng ta. Khi chúng ta yêu kẻ thù của mình theo cách này, chúng ta thực hiện lệnh truyền của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 5:16: “Hãy để ánh sáng của các con chiếu sáng trước mặt mọi người, để họ thấy những việc tốt của các con và tôn vinh Cha các con ở trên trời.”

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 230-41 (Yêu cầu 30).

NGÀY 4

BAN CHO NGƯỜI CẦU XIN

Trong Lu-ca 6:29-30, Chúa Giê-su truyền lệnh, “Nếu ai tát má bên này, hãy đưa cả má bên kia cho họ nữa. Nếu ai lấy áo ngoài của ngươi, đừng cản họ lấy áo trong. Hãy đưa cho bất kỳ ai xin, và nếu ai lấy thứ gì của ngươi, đừng đòi lại.” Thách thức của chúng ta là làm thế nào để cho phép những yêu cầu này có tác động đầy đủ, có chủ đích mà không khiến chúng làm mất đi ý định của Chúa Giê-su trong lời dạy của Ngài.

TRỖI HƠN CẢ ĐẠO ĐỨC

Yêu cầu của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải đưa má bên kia và bằng lòng cho những người xin hoặc lấy đi tài sản của chúng ta là những minh họa cụ thể về việc yêu kẻ thù và làm điều tốt cho những người ghét chúng ta. Những yêu cầu này đặt ra những câu hỏi quan trọng đối với chúng ta. Có phải lúc nào cũng yêu thương khi cho những người ăn xin không? Trong Lu-ca 10:7, Chúa Giê-su nói rõ rằng “người làm công đáng được trả công.” Nguyên tắc đền bù công bằng này là nền tảng cho trật tự kinh tế của xã hội. Thật đáng buồn, viện trợ có thiện chí từ phương Tây cho thế giới đang phát triển trong nhiều trường hợp đã làm suy yếu trật tự kinh tế này và cuối cùng làm tổn thương những người đáng được giúp đỡ. Tuy nhiên, ở một khía cạnh khác – nơi Chúa Giê-su nói với các môn đồ của Ngài, “Các ngươi đã được lãnh không, thì hãy cho không” (Ma-thi-ơ 10:8). Do đó, “Hãy cho bất kỳ ai xin các ngươi” không phải là một yêu cầu phổ quát cho mọi tình huống, nhưng minh họa rằng lòng hào phóng hy sinh là một cách quan trọng để chúng ta thể hiện tình yêu thương đối với những người đang thực sự có nhu cầu.

Điều quan trọng cần nhớ là chúng ta hầu như luôn có nhiều nhu cầu về nguồn lực của mình và do đó, chúng ta phải áp dụng các nguyên tắc để xác định cách khôn ngoan và yêu thương nhất để thực hiện lệnh ban cho của Chúa Giê-su. Ví dụ, chúng ta có thể nhận được nhiều yêu cầu trong cùng một tuần từ các tổ chức hoặc cá nhân đáng tin cậy yêu cầu đóng góp tài chính và chúng ta thì chỉ có một số tiền hạn chế để cho. Kinh thánh rõ ràng ra lệnh cho chúng ta phải chăm sóc gia đình mình (xem 1 Ti-mô-thê 5:8), vì vậy sẽ là thiếu yêu thương nếu cho đi số tiền dành dụm để trả tiền thuê nhà của mình, rồi mua đồ tạp hóa cho những người ăn xin trên phố.

Đôi khi, chúng ta thường hợp lý hóa việc không tuân theo lệnh của Chúa Giê-su và bỏ qua những người ăn xin vì chúng ta không muốn bị lợi dụng.

Chúng ta nên có lòng trắc ẩn với những người nghèo và nên chống lại sự thờ ơ vô cảm. Tình yêu có thể dẫn chúng ta đến việc bắt chuyện với ai đó trên phố, đề nghị cùng nhau chia sẻ bữa ăn, giới thiệu một tổ chức Cơ đốc giáo địa phương cung cấp hỗ trợ toàn diện cho những người có nhu cầu.

Những tình huống này thách thức chúng ta phải khôn ngoan, cầu nguyện, hào phóng và có chiến lược với của cải của mình, khi chúng ta tìm cách vượt qua sự ích kỷ và thể hiện tình yêu thực tế đối với những người nhờ chúng ta giúp đỡ.

Tra cứu Ma-thi-ơ 6:2-4 và 2 Cô-rinh-tô 9:6-12. Những câu Kinh thánh này mô tả thái độ và động lực của việc ban cho của chúng ta như thế nào?

Thái độ:

Động lực:

Hội thánh nơi bạn sinh hoạt có bất kỳ chương trình nào để đáp ứng các nhu cầu thực tế trong cộng đồng không? Nếu vậy, đó là những gì và những nguyên tắc nào hướng dẫn hội thánh trong các mục vụ thương xót?

Liệt kê một số cách thực tế mà bạn và gia đình hoặc nhóm nhỏ của bạn có thể tuân theo yêu cầu của Chúa Giê-su, “Hãy cho bất kỳ ai xin bạn.”

TÌNH YÊU THƯƠNG ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI NGOÀI NHÓM CỦA CHÚNG TA

Trong Lu-ca 10:29, một thầy dạy luật Do Thái vì lo lắng để biện minh cho mình đã hỏi Chúa Giê-su, “Ai là người lân cận của tôi?” Một số người trong chúng ta có thể bị cám dỗ hỏi, “Ai là kẻ thù của tôi?” với động cơ tương tự. Tuy nhiên, Chúa Giê-su giải thích rằng tình yêu kẻ thù áp dụng cho bất kỳ ai khó yêu hoặc ở ngoài nhóm của chúng ta:

 Các ngươi đã nghe có lời phán rằng: “Ngươi phải yêu người lân cận và ghét kẻ thù của mình.”  Nhưng ta phán cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi các ngươi. Vì nếu các ngươi yêu những người yêu mình, thì các ngươi được thưởng gì? Ngay cả những người thu thuế chẳng làm như vậy sao? Và nếu các ngươi chỉ chào hỏi anh em mình, thì các ngươi có làm gì hơn những người khác? Ngay cả dân ngoại chẳng làm như vậy sao?

MA-THI-Ơ 5:43-44, 46-47

Trong đoạn Kinh thánh này, Chúa Giê-su giải thích rằng “yêu kẻ thù” có nghĩa là thể hiện lòng tốt và sự lịch sự thực tế với bất kỳ ai có thể không yêu bạn và bạn không coi họ là “anh em mình”  hoặc “người dân của mình”. Điều này bao gồm việc bắt tay và chào hỏi nồng nhiệt với những người có màu da, giọng nói hoặc trang phục khác với bạn, cũng như một người họ hàng khó chịu tại một cuộc họp mặt gia đình hoặc một đồng nghiệp hay gây gổ ở văn phòng.

Điều gì thường xuất hiện trong tâm trí bạn khi nghĩ đến yêu cầu của Chúa Giê-su về tình yêu dành cho kẻ thù? Một số người có thể nghĩ đến một người phụ nữ Tutsi tha thứ và kết bạn với một người đàn ông Hutu đã giết chồng mình trong cuộc diệt chủng ở Rwanda năm 1994. Hoặc Nelson Mandela đáp lại những người cai ngục Afrikaner của chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi bằng lòng bác ái vô bờ bến. Đối với những ví dụ này, chúng ta nên thêm những hành động lịch sự hàng ngày với những người khác biệt với chúng ta và những người khó yêu thương. Những tương tác bình thường như vậy thường là phép thử thực sự để biết liệu chúng ta có đang sống theo những yêu cầu của Chúa Giê-su hay không.

Bạn có nghĩ rằng mình có tiếng là người hào phóng và chào đón người ngoài trong cộng đồng, nơi làm việc hoặc nhà thờ của mình không? Tại sao có hoặc tại sao không?

Hãy nghĩ đến một người mà bạn thấy khó yêu. Hãy cầu xin Chúa giúp bạn chào đón và thể hiện lòng tốt với người này trong lần tương tác tiếp theo của bạn. Lên kế hoạch kể cho nhóm của bạn về trải nghiệm này.

Một trong những cách chúng ta yêu kẻ thù của mình là bằng cách hy sinh cho đi để chứng minh rằng chúng ta có một Người Cha vô cùng hào phóng. Một Người Cha đã ban cho chúng ta món quà tuyệt vời nhất là Con Ngài và đã hào phóng hứa với chúng ta phần thưởng lớn lao trên thiên đàng. Sự hào phóng trong quá khứ, hiện tại và tương lai của Chúa đối với chúng ta là những kẻ thù trước đây của Ngài, mang đến cho chúng ta một mô hình hấp dẫn và động lực bền bỉ để chúng ta thể hiện tình yêu với kẻ thù của mình theo những cách thiết thực và hy sinh.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 237-41 (Yêu cầu 30).

NGÀY 5

CHỨNG MINH BẠN LÀ CON CỦA CHÚA

Chúng ta đã nghiên cứu một số cách để thể hiện tình yêu thương đối với kẻ thù, bao gồm dẫn dắt họ đến với lẽ thật (Ngày 1), cầu nguyện cho họ (Ngày 2), làm điều thiện (Ngày 3) và ban cho những ai cầu xin (Ngày 4). Chúng ta cũng thấy rằng việc suy ngẫm về tình yêu thương hy sinh của Chúa Giê-su dành cho chúng ta là những người không xứng đáng. Khi chúng ta còn là kẻ thù của Đức Chúa Trời, Chúa Giê-su đã giải thoát và trao quyền cho chúng ta để bắt đầu thể hiện tình yêu thương của Ngài đối với những người mà chúng ta thấy đặc biệt khó yêu thương. Bây giờ chúng ta xem xét thêm hai động cơ phúc âm vinh quang nữa cho tình yêu thương kẻ thù: sự an toàn và giúp đỡ của Cha Thiên Thượng và phần thưởng trên trời mà Ngài hứa.

YÊU THƯƠNG TRONG SỰ AN TOÀN VÀ GIÚP ĐỠ CỦA CHA THIÊN THƯỢNG

Không thể tuân theo các lệnh truyền của Chúa Giê-su là ban cho những ai cầu xin, chấp nhận sự sỉ nhục và bất tiện, và cho vay mà không mong đợi được đền đáp nếu chúng ta yêu tiền bạc và mưu cầu sự an toàn, thỏa mãn của mình trên đất. Chúa Giê-su tuyên bố rằng chúng ta không thể phục vụ đồng thời Chúa và tiền bạc, và Ngài kêu gọi chúng ta để tìm kiếm sự an toàn, danh tính và danh dự thực sự của mình khi nhận biết lẽ thật và được Cha Thiên Thượng biết đến.

Hãy xem xét tính hợp lý của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 5:44-45: “Nhưng ta phán cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù mình, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi, hầu cho các ngươi được làm con của Cha các ngươi ở trên trời.” Chúa Giê-su không có ý nói rằng yêu kẻ thù khiến bạn trở thành con của Chúa. Không ai có thể lấy được quyền làm con của Chúa. Bạn phải được sinh ra bởi Chúa. Thay vào đó, Ngài có ý nói rằng bạn cho thấy mình là con của Chúa khi bạn yêu kẻ thù mình và làm những gì bạn thấy Cha mình làm.

Chúa Giê-su hướng sự chú ý của chúng ta đến sự chăm sóc của Chúa Cha dành cho chúng ta như con cái của Ngài để giải thoát chúng ta khỏi sự lo lắng và sợ hãi. Hãy xem xét lời dạy của Chúa Giê-su trong Lu-ca 12:28-32:

 Nhưng nếu Đức Chúa Trời còn mặc cho cỏ ngoài đồng hôm nay còn sống, ngày mai bị ném vào lò, thì huống chi là các ngươi, hỡi những kẻ ít đức tin! Đừng kiếm tìm đồ ăn, đồ uống, cũng đừng lo lắng. Vì mọi dân tộc trên thế gian đều tìm kiếm những thứ đó, và Cha các ngươi biết rằng các ngươi cần những thứ đó. Nhưng  trước hết hãy tìm kiếm vương quốc của Ngài, thì những thứ đó sẽ được thêm cho các ngươi. Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ, vì Cha các ngươi vui lòng ban vương quốc cho các ngươi.

Sợ hãi là một lý do khiến chúng ta đấu tranh để vâng theo lời yêu cầu của Chúa Giê-su là yêu kẻ thù của mình. Khi nghĩ đến việc tương tác với một số người, lòng bàn tay chúng ta bắt đầu đổ mồ hôi và những suy nghĩ lo lắng tràn ngập tâm trí. Chúng ta có thể nghĩ về những tổn thương hoặc bất công trong quá khứ. Chúng ta có thể lo lắng về việc bị vu khống hoặc xa lánh. Trong những khoảnh khắc này, chúng ta cần nhớ rằng Đức Chúa Trời là Cha chúng ta, Đấng biết nhu cầu của chúng ta và hứa sẽ chu cấp dồi dào cho chúng ta. Lời dạy của Chúa Giê-su thúc đẩy chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi và chia sẻ tình yêu của mình trong sự an toàn và giúp đỡ của Cha Thiên Thượng.

Đoạn Kinh văn trên cho chúng ta lý do nào để không sợ hãi? Bạn có thấy khó tin vào những sự an ủi được ban cho chúng ta trong đoạn văn này không? Tại sao có hoặc tại sao không?

Hãy nghĩ về một mối quan hệ khó khăn trong cuộc sống của bạn mà bạn lo lắng. Viết ra một lời hứa cụ thể từ Lu-ca 12:28-32 mà cá nhân bạn cảm thấy được khích lệ. Cầu nguyện để Chúa củng cố và giúp bạn tin và vâng theo Lời Ngài.

MỘT PHẦN THƯỞNG LỚN HƠN

Trong Lu-ca 12, những lời hứa đáng kinh ngạc của Chúa Giê-su thúc đẩy chúng ta vượt qua nỗi lo lắng và tin tưởng Cha Thiên Thượng sẽ ban cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần, ngay cả vương quốc (câu 32). Tương tự như vậy, Tân Ước đưa ra nhiều lý do tại sao chúng ta nên yêu kẻ thù của mình. Chúng ta yêu như những người đã từng là kẻ thù của Chúa Giê-su, những người đã nhận được tình yêu, lòng thương xót và sự tha thứ không đáng có của Ngài. Chúng ta thích thể hiện rằng chúng ta giống như Cha Thiên Thượng, Đấng thể hiện lòng thương xót đối với những kẻ nổi loạn mỗi ngày.

Chúa Giê-su đưa ra một động lực bổ sung trong Lu-ca 6:35: “Nhưng hãy yêu kẻ thù mình, hãy làm ơn, và cho mượn, mà đừng mong trả lại, thì phần thưởng của các ngươi sẽ lớn, và các ngươi sẽ là con của Đấng Rất Cao.” Yêu kẻ thù của chúng ta có thể không dẫn trực tiếp đến sự an toàn, sức khỏe hoặc sự thịnh vượng về vật chất trong cuộc sống này. Rốt cuộc, Chúa Giê-su đã yêu kẻ thù của Ngài một cách hoàn hảo và họ đã đóng đinh Ngài. Tuy nhiên, Chúa Giê-su nói trong Lu-ca 6:22-23, “Phước cho các ngươi khi người ta ghét các ngươi, đuổi các ngươi ra, mắng nhiếc các ngươi, và khinh dể các ngươi như đồ dữ, vì cớ Con Người! Hãy vui mừng trong ngày đó, và mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời là lớn lắm; vì tổ phụ họ cũng đã đối xử với các đấng tiên tri như vậy.”

Hãy tra cứu Ma-thi-ơ 6:1-18 và lưu ý mỗi lần Chúa Giê-su nói “phần thưởng”. Hãy đối chiếu phần thưởng mà những kẻ đạo đức giả nhận được với phần thưởng mà Đức Chúa Cha ban cho các môn đồ thật.

Phần thưởng của những kẻ đạo đức giả

Phần thưởng của các môn đồ

Khi chúng ta yêu kẻ thù của mình, chúng ta chứng minh rằng chúng ta là con của Chúa.

Chúng ta thương xót những người không xứng đáng vì chúng ta là những người không xứng đáng đã nhận được lòng thương xót từ Chúa. Chúng ta có thể chịu đựng những lời lăng mạ, bất công hoặc tổn thương vì chúng ta có một Cha Thiên Thượng chăm sóc chúng ta và đã hứa ban cho chúng ta phần thưởng tốt hơn nhiều so với lời khen ngợi và sự chấp nhận của con người. Niềm vui trong Christ nâng đỡ chúng ta giữa sự ngược đãi, khi chúng ta cố gắng yêu kẻ thù của mình, không chủ yếu dựa trên những gì thế giới này có thể cung cấp, mà dựa trên những gì Chúa sẽ dành cho chúng ta với tư cách là Cha và những gì Chúa Giê-su sẽ dành cho chúng ta với tư cách là Vua của chúng ta trong thời đại sắp tới.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 242-48 (Yêu cầu 31).

BÀI 4

TRẢ LẠI CHO SÊ-SA

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Chào mừng trở lại với thảo luận nhóm này về Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi.

Cho đến nay, chúng ta đã nghiên cứu những đòi hỏi của Chúa Giê-su rằng chúng ta phải được tái sinh (bài 1), rằng chúng ta phải yêu thương và trân trọng Chúa bằng toàn bộ con người mình (bài 2), và rằng chúng ta phải yêu thương không chỉ “người lân cận” mà còn cả “kẻ thù” của mình (bài 3). Hai bài tiếp theo tập trung vào những đòi hỏi của Chúa Giê-su liên quan đến tiền bạc và lòng trung thành cá nhân. Trước tiên, chúng ta sẽ xem xét thách thức đáng ngạc nhiên và toàn diện là “hãy trả cho Sê-sa những gì thuộc về Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 22:21). Tuần tới, chúng ta sẽ nghiên cứu yêu cầu đầy yêu thương của Chúa Giê-su là “hãy tích trữ cho mình những kho báu trên trời” (Ma-thi-ơ 6:20).

Điểm nào trong bài 3 là thách thức hoặc khích lệ nhất?

Bạn có thắc mắc gì về yêu cầu của Chúa Giê-su là yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những người ngược đãi bạn?

Một sự thật quan trọng mà bạn muốn ghi nhớ từ nghiên cứu này là gì?

Để chuẩn bị xem phân đoạn DVD, hãy đọc Ma-thi-ơ 22:15-22:

 Bấy giờ, những người Pha-ri-si đi bàn mưu để gài bẫy Ngài trong lời nói. Họ sai môn đồ mình cùng với những người Hê-rốt đến cùng Ngài, mà rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật, dạy đạo Đức Chúa Trời cách trung thực, không quan tâm đến ý kiến ​​của ai, vì Thầy không bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài. Vậy, xin Thầy cho chúng tôi biết ý ​​của Thầy. Có được phép nộp thuế cho Sê-sa hay không?”

 Nhưng Đức Chúa Giê-su biết sự gian ác của họ, nên phán rằng: “Hỡi những kẻ giả hình, sao các ngươi thử ta? Hãy cho ta xem đồng tiền nộp thuế.” Họ đưa cho Ngài một đơ-ni-ê. Đức Chúa Giê-su phán rằng: “Hình và danh hiệu nầy là của ai?”

 Họ đáp: “Của Sê-sa.” Sau đó, Ngài nói với họ: “Vậy hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời.” Khi nghe vậy, họ lấy làm lạ. Họ bỏ Ngài và đi.

XEM

Xem bài 4 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn.

-Mọi thứ Sê-sa có và mọi thẩm quyền mà ông ta tuyên bố một cách chính đáng đều bắt nguồn từ những gì Đức Chúa Trời có và những gì Đức Chúa Trời tuyên bố.

-Có một giới hạn được đặt ra đối với thẩm quyền của con người và nhà nước nếu nó mâu thuẫn với thẩm quyền của Đức Chúa Trời.

-Vì Đức Chúa Trời sở hữu mọi thứ, nên Cơ đốc nhân phải là những người khiêm nhường và vâng phục.

-Không bao giờ trao quyền lực vô hạn và tối hậu cho bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì dưới quyền của Đức Chúa Trời.

TRẢ LỜI

Thảo luận phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới.

Đối với bạn, việc Sê-sa chỉ có thẩm quyền dưới sự tể trị của Đức Chúa Trời có ý nghĩa gì?

Hãy mô tả cảm xúc của bạn khi biết rằng Chúa có thẩm quyền tối cao và cuối cùng. Điều này có khiến bạn lo lắng, nhẹ nhõm, phấn khởi không?

Chúng ta nên phục tùng nhà nước hoặc thẩm quyền của con người đến mức nào? Một số ví dụ thực tế về cách điều này diễn ra trong thế giới của chúng ta ngày nay là gì?

Sau khi xem đoạn clip này, cá nhân bạn cần vâng phục thẩm quyền của con người hoặc nhà nước như thế nào ngày nay? Nhóm có thể cầu nguyện cho điều này như thế nào?

CẦU NGUYỆN

Hãy sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau.

-Các điểm chính được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.

-Ngợi khen Chúa vì Ngài có thẩm quyền tối cao đối với tạo vật của Ngài.

-Xin Chúa thúc đẩy chúng ta trở thành những người khiêm nhường và vâng phục.

Cầu nguyện rằng Chúa sẽ ban cho chúng ta sự khôn ngoan và khả năng phân định để khám phá cách đáp lại thẩm quyền của nhà nước và con người dưới thẩm quyền tối cao của Chúa.

Đọc bài nghiên cứu riêng cho bài học và hoàn thành các câu hỏi trước buổi thảo luận nhóm tiếp theo.

Nghiên cứu cá nhân.

Kinh thánh ghi nhớ trong tuần này.

Vậy hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời.

MA-THI-Ơ 22:21

Mỗi tấm séc lương nhắc nhở chúng ta về nghĩa vụ của mình đối với Chính phủ Liên bang. Một cột liệt kê “thu nhập” của chúng ta và sau đó là cột thứ hai liệt kê các “thuế” cần thiết cho bảo hiểm sức khỏe, an sinh xã hội, thuế thu nhập liên bang và thuế thu nhập tiểu bang. Thường thì các loại thuế này được tự động khấu trừ từ tiền lương của chúng ta và gửi vào các tài khoản của chính phủ. Sau đó, chúng ta nhận được các hóa đơn ổn định hàng tháng để trả tiền nhà, xe hơi, tiện ích, bảo hiểm, học phí hoặc các khoản vay sinh viên, cũng như các yêu cầu thường xuyên từ nhà thờ địa phương, các nhà truyền giáo và các hoạt động từ thiện khác.

Mỗi sao kê ngân hàng hàng tháng và tờ khai thuế hàng năm đều nêu bật các nghĩa vụ và ưu tiên của chúng ta. Chúa Giê-su thách thức chúng ta suy nghĩ về “tiền bạc” của mình theo quan điểm lấy Chúa làm trung tâm. Hãy trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời.” Những điều gì thuộc về Đức Chúa Trời? Hãy xem xét đoạn văn sau đây trong Phục truyền luật lệ ký:

Kìa, trời và các từng trời cao hơn trời, đất và mọi vật ở nơi đất đều thuộc về Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi. 

PHỤC TRUYỀN LUẬT LỆ KÝ 10:14

Điểm chính rất rõ ràng: Đức Chúa Trời Tạo Hóa là chủ sở hữu tuyệt đối và là thẩm quyền tối cao đối với mọi thứ Ngài đã tạo ra. Trong Ma-thi-ơ 22, Chúa Giê-su thách thức chúng ta xem xét cách mà lẽ thật cơ bản này rằng mọi thứ đều thuộc về Đức Chúa Trời tác động đến sự hiểu biết của chúng ta về tiền bạc, nghĩa vụ và ưu tiên của chúng ta.

NGÀY 1

TRẢ LẠI NHỮNG GÌ PHẢI TRẢ

 Chúa Giê-su là người Do Thái. Ngài sống với những người đồng hương của mình trên vùng đất mà Đức Chúa đã hứa ban cho con cháu của Áp-ra-ham. Tuy nhiên, người Do Thái sống dưới sự cai trị độc đoán của đế quốc Rô-ma, và mọi người đều biết rằng Sê-sa là người chịu trách nhiệm. Augustus là hoàng đế  La-mã khi Chúa Giê-su được sinh ra, và người dân La-mã tôn kính Augustus là “con trai của Chúa”, vị cứu tinh đã chấm dứt chiến tranh và mở ra nền hòa bình và thịnh vượng chưa từng có cho Rô-ma. Con trai nuôi của ông, Tiberius Sê-sa, đã cai trị đế chế từ năm 13-37 sau Công nguyên trong suốt quãng đời còn lại của Chúa Giê-su.

Trong Ma-thi-ơ 22, những người chống đối Chúa Giê-su đã chất vấn Ngài về việc nộp thuế cho Sê-sa. Chúa Giê-su yêu cầu họ cho Ngài xem đồng tiền bắt buộc phải nộp thuế cho La-mã, và họ đưa ra một đồng đơ-ni-ê bằng bạc, tương đương với tiền công một ngày của một công nhân, trên đó có hình ảnh của Tiberius với dòng chữ “Tiberius Sê-sa, con trai của thần Augustus.”2

Bạn nghĩ Rô-ma muốn truyền tải thông điệp gì khi in hình Sê-sa lên đồng tiền của mình? Tại sao điều này có thể gây ra vấn đề cho người Do Thái?

Bạn đã bao giờ nhìn kỹ một đồng tiền hoặc tờ tiền chưa? Một số loại tiền tệ của chúng ta truyền tải thông điệp gì một cách rõ ràng hoặc được hiểu ngầm?

CÁI BẪY

Những kẻ chống đối Chúa Giê-su dùng những lời nịnh hót: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật và dạy đạo Đức Chúa Trời một cách trung thực, không quan tâm đến ý kiến ​​của ai, vì Thầy không bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài” (Ma-thi-ơ 22:16). Nhưng câu hỏi của họ về việc nộp thuế cho La-mã thì có ẩn ý.

Người Do Thái phẫn nộ vì họ phải nộp thuế cao để hỗ trợ cho chính quyền La-mã áp bức, thờ ngẫu tượng. Nhưng những ai từ chối nộp thuế chắc chắn sẽ bị La-mã trừng phạt nhanh chóng và nghiêm khắc. Những người Pha-ri-si và phe đảng của Hê-rốt, những người có lẽ không đồng ý với nhau về vấn đề nộp thuế cho La-mã, cố gắng “làm khó” Chúa Giê-su (Ma-thi-ơ 22:15) bằng cách buộc Ngài phải đưa ra một lựa chọn bất khả thi.

Chúa Giê-su biết họ đang cố thử thách Ngài và Ngài khiển trách những kẻ chống đối Ngài vì sự giả hình của họ (câu 18). Sau khi xem xét đồng tiền, Ngài tuyên bố, “Vậy hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời” (câu 21).

Chúa Giê-su không giống như một ứng cử viên chính trị né tránh những câu hỏi khó về chính sách thuế và cắt giảm ngân sách trong một cuộc tranh luận. Ngài trả lời câu hỏi của những người Pha-ri-si theo cách buộc họ (và chúng ta) phải vật lộn với những câu hỏi cơ bản hơn về việc ai là người có thẩm quyền tối cao và lòng trung thành thực sự của chúng ta nằm ở đâu.

Theo lời của bạn, bạn nghĩ Chúa Giê-su có ý gì khi nói “hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa”?

CÂU TRẢ LỜI BẤT NGỜ, THẤU HIỂU CỦA CHÚA GIÊSU

Chúa Giê-su trả lời theo cách mà không ai ngờ tới. Như Ngài thường làm trong các sách Phúc âm, Chúa Giê-su trả lời những người chống đối Ngài theo cách phơi bày động cơ trong lòng họ và thách thức họ trả lời những hàm ý của Lời Chúa khi Ngài giải thích. Chúa Giê-su đòi hỏi một lòng trung thành với Sê-sa theo quyền sở hữu và thẩm quyền của ông, cũng như lòng trung thành với  Đức Chúa Trời theo quyền sở hữu và thẩm quyền của Ngài.

Sự kết hợp của các mệnh lệnh “trả cho Sê-sa” và “trả cho Đức Chúa Trời” buộc chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận về mối quan hệ của chúng. Mọi thứ mà Đức Chúa Trời tạo ra đều thuộc về Ngài và trả lại cho Ngài – bao gồm cả Sê-sa. Do đó, trả cho Sê-sa những gì thuộc về ông ta, phải được coi là biểu hiện của việc trả cho Chúa những gì thuộc về Chúa. Điều này cực kỳ quan trọng để hiểu cách một người có thể hoàn toàn tận tụy với Chúa Giê-su là Chúa và sống trong một thế giới có Sê-sa – hoặc bất kỳ thẩm quyền nào khác. Chúng ta nên áp dụng lời dạy của Chúa Giê-su về Sê-sa vào phản ứng của chúng ta đối với chính quyền loài người. Lời dạy của Chúa Giê-su có ý nghĩa quan trọng đối với cách mà các Cơ đốc nhân ngày nay nên sống như những công dân kép của vương quốc Đức Chúa Trời và của Hoa Kỳ hoặc bất kỳ quốc gia nào khác của loài người.

Đọc Ma-thi-ơ 22:23-33 và so sánh đoạn Kinh văn này với cuộc trao đổi giữa Chúa Giê-su và những người Pha-ri-si về thuế. Trong khoảng trống bên dưới, hãy lưu ý câu hỏi của những người phản đối Chúa Giê-su, câu trả lời bất ngờ nhưng sâu sắc của Ngài và phản ứng của những người nghe.

Ma-thi-ơ 22:15-22

Câu hỏi của những người chống đối:

Câu trả lời của Chúa Giê-su:

Phản ứng của đám đông:

Ma-thi-ơ 22:23-33

Câu hỏi của những người chống đối:

Câu trả lời của Chúa Giê-su:

Phản ứng của đám đông:

Liệt kê một số ví dụ thực tế cho thấy việc vâng phục thẩm quyền của Chúa có thể khiến việc vâng phục “Sê-sa” trở nên khó khăn.

Bạn có ý định tuân theo yêu cầu của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 22:21 theo cách thực tế nào? Bạn dự định thực hiện những bước cần thiết nào để tuân theo?

Sẽ thế nào nếu ở đầu mỗi tấm séc lương và sao kê ngân hàng, chúng ta đọc Ma-thi-ơ 22:21: “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời?” Yêu cầu kép của Chúa Giê-su thách thức chúng ta phải suy ngẫm cẩn thận về cách chúng ta xem “tiền bạc” của mình và cách nó phản ánh nghĩa vụ và ưu tiên của chúng ta với tư cách là những người theo Chúa Giê-su sống dưới thẩm quyền của các chính phủ loài người.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, L. Crossway 2008 323-28 (Yêu cầu 43)

NGÀY 2

THUẬN PHỤC CÁC BẬC CẦM QUYỀN

Vào Ngày 1, chúng ta đã xem xét câu trả lời bất ngờ và sâu sắc của Chúa Giê-su cho bài kiểm tra của những kẻ chống đối Ngài: “Vậy hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 22:21). Ở đây, chúng ta tập trung vào nửa đầu câu trả lời của Chúa Giê-su – “trả cho Sê-sa” – và mối quan hệ của nó với yêu cầu thứ hai – “trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời.”

MỌI QUYỀN HÀNH ĐỀU ĐẾN TỪ ĐỨC CHÚA TRỜI

“Trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời” đặt đúng vào viễn cảnh lòng trung thành của chúng ta đối với các nhà cầm quyền của con người, chẳng hạn như các viên chức chính phủ hoặc người sử dụng lao động. Không có tổng thống hay giám đốc điều hành nào có thể tuyên bố về lòng trung thành và sự tôn thờ tuyệt đối của chúng ta với họ, mà chỉ duy Đức Chúa Trời mới có. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời ban cho con người thẩm quyền hợp pháp nhưng có giới hạn. Trong Giăng 19:11, Chúa Giê-su nói với quan tổng đốc Phi-lát tại phiên tòa xét xử Ngài, “Ngươi không có quyền gì trên ta nếu không được ban cho từ trên cao.” Chúa Giê-su thừa nhận quyền của Phi-lát nhưng nói rõ rằng quyền này là do Đức Chúa Trời ban. Quan tổng đốc có quyền hợp pháp từ Chúa, nhưng ông không có uy quyền tuyệt đối, không xứng đáng được tôn thờ như Chúa.

Chúa Giê-su không ngây thơ hay lý tưởng khi nói, “hãy trả lại cho Sê-sa.” Phi-lát đã ra lệnh đóng đinh Chúa Giê-su ngay sau khi ông tuyên bố ba lần, “Ta không thấy người có tội gì” (Giăng 18:38; 19:4, 6). Các thầy tế lễ cả Do Thái tuyên bố, “Chúng tôi không có vua nào ngoài Sê-sa,” và họ thúc giục quan tổng đốc La-mã đóng đinh Chúa Giê-su là vị Vua thật sự của họ (Giăng 19:15). Phi-lát chấp thuận yêu cầu độc ác này vì ông quan tâm đến việc duy trì quyền lực hơn là bảo vệ và tôn trọng lẽ thật.

Hãy mô tả một ví dụ khi bạn phục tùng chính quyền loài người mặc dù bạn không đồng ý với họ về một số vấn đề quan trọng. Hãy mô tả cảm xúc của bạn trong và sau khi thuận phục.

Tra cứu Rô-ma 13:1-7. Liệt kê ít nhất ba cách mà đoạn văn này làm sáng tỏ yêu cầu của Chúa Giê-su là phải trả cho Sê-sa.

1.

2.

3.

VÂNG PHỤC SÊ-SA TRONG ÁNH SÁNG CỦA LỜI CHÚA

Quyền tối cao hoàn toàn của Chúa biện minh cho sự phục tùng các thẩm quyền trên đất và chỉ ra sâu sắc cách chúng ta nên nghĩ về các thẩm quyền đó. Tân Ước nêu rõ rằng Chúa Giê-su là “Chúa” và “Vua” thực sự (xem Công vụ 2:36; 17:7), điều này đặt ra câu hỏi về tuyên bố của Sê-sa về thẩm quyền tuyệt đối và yêu cầu sự trung thành hoàn toàn từ những người theo Chúa Giê-su. Chúa Giê-su, là “Chúa của mọi người” (Công vụ 10:36), yêu cầu chúng ta phải trả những gì thuộc về các thẩm quyền của con người theo cách mà chúng ta cũng phải trả cho Chúa những gì thuộc về Ngài – tức là mọi thứ. Vì vậy, chúng ta vâng lời Sê-sa như một hành động phục tùng trung thành đối với thẩm quyền thực sự và cuối cùng của chúng ta là Chúa Giê-su. Sự vâng lời Sê-sa như vậy thực sự hạ bệ Sê-sa bằng cách thể hiện quyền tối thượng của Đức Chúa Trời trên Sê-sa.

Ma-thi-ơ 17:24-27 minh họa thẩm quyền tối cao của Đức Chúa Trời định hình sự phục tùng của chúng ta đối với những bậc cầm quyền.

Khi đã đến thành Ca-bê-na-um, những người thâu thuế của đền thờ đến hỏi Phi-e-rơ rằng: Thầy ngươi có nộp tiền thuế chăng? Phi-e-rơ trả lời rằng: Có. Và khi Phi-e-rơ vào nhà, thì Đức Chúa Giê-su hỏi đón trước rằng: Hỡi Si-môn, ngươi nghĩ sao? Các vua thế gian thâu lương lấy thuế ai? Thâu của con trai mình hay là của người ngoài? Phi-e-rơ thưa rằng: Người ngoài. Ngài phán rằng: Vậy thì các con trai được miễn thuế! Song le, để chúng ta khỏi làm gương xấu cho họ, thì ngươi hãy ra biển câu cá, bắt lấy con cá nào dính câu trước hết, banh miệng nó ra, sẽ thấy một đồng bạc ở trong. Hãy lấy đồng bạc đó, và đem nộp thuế cho ta với ngươi.

Loại thuế được đề cập trong đoạn văn này có lẽ không phải là thuế dân sự nộp cho La-mã (như trong Ma-thi-ơ 22:17) mà là thuế tôn giáo. Những người nam Do Thái nộp thuế này hàng năm để hỗ trợ đền thờ Giê-ru-sa-lem. Câu hỏi đặt ra là Chúa Giê-su có nộp thuế hay không. Chúng ta không chỉ thấy Chúa Giê-su trả thuế mà còn thấy lý do tại sao Ngài làm như vậy.

Chúa Giê-su so sánh con cái của vua và con cái của Đức Chúa Trời. Khi các vua đánh thuế trên đế chế của mình, họ không chỉ thị cho những người thu thuế đi từng phòng trong cung điện để thu tiền từ gia đình hoàng gia mà từ thần dân của vua. Tương tự như vậy, Chúa Giê-su là con trai độc nhất của Đức Chúa Trời (xem Ma-thi-ơ 17:5) và do đó Ngài được miễn trả “thuế” do Cha Ngài áp đặt để duy trì đền thờ. Tuy nhiên, Ngài vẫn trả thuế để không xúc phạm người khác một cách không cần thiết. Các môn đồ của Chúa Giê-su cũng nên phục tùng chính quyền loài người trong các vấn đề như nộp thuế, mặc dù lòng trung thành cuối cùng của họ là với Cha Thiên Thượng, Đấng sở hữu mọi thứ và đã hứa với họ rằng họ sẽ thừa hưởng đất làm cơ nghiệp.

Theo lời của bạn, hãy giải thích tại sao Chúa Giê-su phải nộp thuế mặc dù Ngài “tự do” với tư cách là Con Đức Chúa Trời.

Hãy tra cứu Ma-thi-ơ 13:55-58 và 15:11-13. Theo bạn, tại sao mọi người bị vấp phạm với  Chúa Giê-su trong những câu này?

Chúa Giê-su đã phán trong Lu-ca 7:22-23, “Người mù được sáng mắt, người què được đi, người phung được sạch, người điếc được nghe, người chết sống lại, người nghèo được nghe Tin Mừng. Phước cho người nào không bị ta làm cho vấp phạm.” Tuy nhiên, nhiều người đã vấp phạm bởi lời dạy đầy thách thức của Ngài và cái chết bi thương của Ngài trên thập tự giá (Giăng 6:60-61; 1 Cô-rinh-tô 1:23).

Chúng ta cũng vậy. Chúng ta trả cho Sê-sa những gì thuộc về ông ta để chúng ta không làm người khác vấp phạm một cách không cần thiết. Tuy nhiên, chúng ta phải nhớ rằng yêu cầu thứ hai của Chúa Giê-su là phải dâng cho Đức Chúa Trời (đây là điều quan trọng với chúng ta). Thực ra việc trả lại Sê-sa là thứ yếu. Chúng ta phải duy trì cam kết triệt để với Chúa Giê-su là Chúa và tìm cách công bố và sống theo các yêu cầu của Ngài một cách trung thành, mạnh dạn và vui vẻ.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 327-35 (Yêu cầu 43-44).

NGÀY 3

TRẢ TẤT CẢ CHO CHÚA CỦA CÁC CHÚA

Mặc dù thống đốc La-mã là Phi-lát đã nhiều lần tuyên bố Chúa Giê-su vô tội, nhưng sau đó ông đã ra lệnh xử tử Ngài để xoa dịu đám đông Do Thái. Theo Giăng 19:19, Phi-lát chịu trách nhiệm về dòng chữ khắc trên thập tự giá có nội dung “Giê-su người Na-xa-tét là Vua Do Thái”. Phi-lát có lẽ có ý định chế giễu người Do Thái và Chúa Giê-su bằng dòng chữ khắc này, nhưng trên thực tế, nó tuyên bố sự thật một cách mỉa mai nhưng vinh quang. Chúa Giê-su là Vua thực sự – không chỉ trên người Do Thái mà còn trên tất cả các dân tộc và tất cả các vị vua khác. Sau khi phục sinh, Chúa Giê-su tuyên bố, “Mọi quyền hành trên trời và dưới đất đã được giao cho ta” (Ma-thi-ơ 28:18). Chúa Giê-su có uy quyền tối cao, nghĩa là Sê-sa không có thẩm quyền tối hậu. Vì vậy, khi trả cho Sê-sa, chúng ta nên trả cho Chúa Giê-su sự vinh quang mà Ngài đáng được hưởng với tư cách là Vua của các vua.

CHÚA GIÊ-SU CÓ TẤT CẢ MỌI  UY QUYỀN

Trong suốt thời gian thi hành chức vụ trên đất của Chúa Giê-su, Ngài không công bố vương quyền của Ngài là uy quyền tối cao. Trong Giăng 6:15, đám đông muốn dùng vũ lực để tôn Ngài lên làm vua, nhưng Chúa Giê-su đã tránh né họ. Ngài đến không phải để làm cách mạng hay cải cách chính quyền mà là để “cứu dân Ngài khỏi tội lỗi” (Ma-thi-ơ 1:21). Chúa Giê-su đã nói với những người theo Ngài rằng một ngày nào đó Ngài sẽ ngồi trên ngai vinh quang của Ngài để phán xét các quốc gia (xem Ma-thi-ơ 25:31-32). Nhưng Ngài đã không công khai thể hiện quyền năng như vậy khi Ngài đến trần gian lần thứ nhất vào thế kỷ đầu tiên. Đó là lý do tại sao Ngài không nói, “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và trả cho Ta những gì của Ta.” Tuy nhiên, đây là hàm ý không thể nhầm lẫn của những yêu cầu của Chúa Giê-su – và phần còn lại của lời dạy trong Tân Ước. Hãy xem xét những đoạn văn sau đây nhấn mạnh đến thẩm quyền tối cao của Chúa Giê-su mặc dù được che giấu ngay cả trước khi Ngài phục sinh:

 Khi Chúa Giê-su nói xong những lời này, đám đông kinh ngạc về cách giảng dạy của Ngài, vì Ngài giảng dạy họ như một người có thẩm quyền, chứ không như các thầy thông giáo.

MA-THI-Ơ 7:28-29

Mọi việc Cha ta đã giao cho ta;

MA-THI-Ơ 11:27a

Trời đất sẽ qua đi, nhưng lời ta sẽ không bao giờ qua

MATTHEW 24:35

Vả, hầu cho các ngươi biết Con người ở thế gian có quyền tha tội: Ngài phán cùng kẻ bại rằng: Ta biểu ngươi đứng dậy, vác giường trở về nhà.

LU-CA 5:24

Và Ngài gọi mười hai sứ đồ lại, ban cho họ quyền năng và thẩm quyền trên mọi quỷ dữ và chữa lành bệnh tật.

LU-CA 9:1a

Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con, 23 đặng ai nấy đều tôn kính Con, cũng như tôn kính Cha vậy. Ai không tôn kính Con, ấy là không tôn kính Cha, là Đấng đã sai Con đến.

GIĂNG 5:22-23

Và nhân quyền phép Cha đã ban cho Con cai trị loài xác thịt, Con được ban sự sống đời đời cho những kẻ mà Cha đã giao phó cho Con.

GIĂNG 17:2

Chúa Giê-su phục sinh hiện là Đấng mà qua đó mọi thẩm quyền của Đức Chúa Trời được chuyển tải đến. Do đó, “Hãy trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời” có nghĩa là chúng ta phải vâng phục mọi lời dạy của Chúa Giê-su – kể cả lời dạy về trả cho Sê-sa.

Đọc lại các câu trước và khoanh tròn tất cả các tham chiếu đến thẩm quyền của Chúa Giê-su. Câu nào trong số các câu này đặc biệt khích lệ hoặc thách thức bạn? Tại sao?

Chúa Giê-su tuyên bố, “Mọi quyền phép trên trời và dưới đất đã giao cho ta” (Ma-thi-ơ 28:18). Hãy mô tả cách mà lẽ thật này, nếu thực sự tin, có thể tác động đến cuộc sống của Cơ đốc nhân theo cách rất thực tế nào?

CHÚA GIÊ-SU ​​LÀM ĐÚNG MỌI SỰ

Chính quyền loài người thường làm chúng ta thất vọng. Hàng năm, chúng ta đọc những bài vạch trần về các chính trị gia và giám đốc điều hành tham nhũng lạm dụng quyền lực của họ để trục lợi cá nhân. Ngược lại, Ê-sai 9:7 đã hứa rằng Con Đức Chúa Trời sẽ cai trị vương quốc của Ngài “để thiết lập và duy trì vương quốc trong sự công bình và ngay thẳng từ nay cho đến đời đời.” Khi lần đầu tiên đến, Chúa Giê-su đã đi khắp nơi rao giảng vương quốc Đức Chúa Trời, chữa lành những người bị áp bức, và giới thiệu tin mừng cho người nghèo và giải thoát những người bị giam cầm (xem Lu-ca 4:18; Công vụ 10:38). Khi Chúa Giê-su trở lại, Ngài sẽ đưa mọi bí mật ra ánh sáng và sẽ đưa ra những phán quyết đúng đắn và hoàn hảo. Sự thật vinh quang rằng Chúa Giê-su sẽ làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Ngài cho phép những người tin Chúa duy trì quan điểm đúng đắn về thế giới này đang bị hủy hoại bởi bất công và tội lỗi. Chúng ta trả lại cho Sê-sa những gì của ông ta, nhưng chúng ta biết rằng Sê-sa một ngày nào đó sẽ phải tính sổ với Vua Giê-su.

Cách chúng ta phản ứng với thẩm quyền của con người và thẩm quyền của Đức Chúa Trời quan trọng như thế nào trong ánh sáng của Kinh thánh?

Những lý do nào khiến phán quyết cuối cùng có liên quan đến chủ đề trả cho Sê-sa và trả cho Đức Chúa Trời?

Trong phiên tòa xét xử Chúa Giê-su, các nhà lãnh đạo Do Thái đã vu khống Ngài, nói rằng, “Chúng tôi thấy người này lừa dối dân tộc chúng tôi và cấm chúng tôi nộp thuế cho Sê-sa, và nói rằng chính Người là Đấng Christ, là Vua” (Lu-ca 23:2). Tương tự như vậy, những người theo Chúa Giê-su bị buộc tội sai là “làm trái lệnh của Sê-sa, nói rằng có một vua khác, là Chúa Giê-su” (Công vụ 17:6-7). Trong cả hai trường hợp, những người phản đối đều cho rằng trung thành với Chúa Giê-su là Vua có nghĩa là hoàn toàn coi thường Sê-sa. Nhưng Chúa Giê-su và những môn đồ của Ngài cùng nhau tuân thủ các yêu cầu “trả cho Sê-sa” và “trả cho Đức Chúa Trời.”

Hãy để yêu cầu này tôn vinh quyền tối cao của Đức Chúa Trời và Chúa Giê-su, Con của Ngài, trên mọi quyền lực trần gian. Hãy để nó ràng buộc trái tim chúng ta trong lòng trung thành tuyệt đối với vương quyền của Chúa Giê-su. Hãy để nó bảo đảm, giới hạn và định hình cách chúng ta trung thành với Sê-sa. Và hãy để nó giải phóng chúng ta để sống trên thế giới này như những công dân của một vương quốc khác – không trốn tránh các nghĩa vụ với bậc cầm quyền, nhưng sống theo sự khác biệt căn bản mà Vua Giê-su tạo ra trong mọi mối quan hệ, bao gồm cả mối quan hệ của chúng ta với nhà nước.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 323-28 (Yêu cầu 43).

NGÀY 4

KHÔNG VÂNG LỜI SÊ-SA NHÂN DANH CHÚA GIÊ-XU

Trong Ngày 2-3, chúng ta đã thảo luận về cách trung thành tuyệt đối với Chúa Giê-su với tư cách là Vua của các vua cho phép chúng ta phục tùng chính quyền loài người. Nhưng “trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời” cũng giới hạn và định hình mệnh lệnh “trả cho Sê-sa.” Trong bài học này, chúng ta sẽ xem xét lòng trung thành của chúng ta với Chúa Giê-su và sự bất tuân đối với Sê-sa khi ông ta yêu cầu những điều mà Đức Chúa Trời cấm.

Liệt kê một số điều hợp pháp hoặc thậm chí là bắt buộc trong xã hội của chúng ta nhưng Đức Chúa Trời cấm.

KHI SÊ-SA YÊU CẦU NHỮNG ĐIỀU MÀ ĐỨC CHÚA TRỜI CẤM

“Trả lại cho Sê-sa” có nghĩa là Cơ đốc nhân phải nộp thuế và thể hiện sự tôn trọng đúng mực đối với chính quyền loài người. Đức Chúa Trời phế truất và lập các vua như một biểu hiện của sự khôn ngoan và quyền năng tối cao của Ngài (xem Đa-ni-ên 2:21). Nhưng nếu Sê-sa yêu cầu lời ca ngợi và lòng trung thành tuyệt đối với ông ta thì sao – nếu không thì sao? Đây chính xác là những gì đã xảy ra trong Đa-ni-ên 3 khi vua Nê-bu-cát-nết-sa dựng một bức tượng vàng cao chín mươi feet và yêu cầu mọi người trong vương quốc của mình – bao gồm cả người Do Thái – phải thờ phượng bức tượng hoặc phải đối mặt với cơn thịnh nộ chết người của ông. Những Cơ đốc nhân đầu tiên phải đối mặt với những yêu cầu tương tự là phải thờ phượng hoàng đế hoặc phải đối mặt với sự khinh miệt, mất mát tài chính, tù đày hoặc thậm chí là cái chết.

Trong Lu-ca 21:12, Chúa Giê-su đã cảnh báo các môn đồ rằng những yêu cầu của Đức Chúa Trời và của Sê-sa sẽ sớm xung đột: “Nhưng trước khi tất cả những điều này xảy ra, họ sẽ tra tay bắt bớ các ngươi, nộp các ngươi cho các nhà hội và nhà tù, và các ngươi sẽ bị điệu đến trước mặt các vua và các quan vì danh ta.” Cơ đốc nhân phải chuẩn bị để nói như các sứ đồ, “Chúng tôi phải vâng lời Đức Chúa Trời hơn là vâng lời loài người” (Công vụ 5:29). Quyền hành toàn diện của Đức Chúa Trời hạn chế quyền hành của Sê-sa, và lòng trung thành tuyệt đối của chúng ta chỉ dành cho Đức Chúa Trời.

Hãy mô tả một lần khi bạn hoặc một người nào đó mà bạn biết phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn giữa những yêu cầu của chính quyền loài người và những yêu cầu của Chúa. Cuối cùng điều gì đã xảy ra?

Đọc Đa-ni-ên 3:1-30. Bạn quan sát được điều gì từ đoạn Kinh văn này? Bạn nghĩ gì về cách Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô giải thích quyết định không tuân theo sắc lệnh của vua?

SỰ PHẢN ĐỐI TRONG TÌNH YÊU THƯƠNG

Quyền năng toàn diện của Chúa Giê-su định hình cách chúng ta tuân theo Sê-sa, cũng như cách chúng ta không tuân theo Sê-sa khi cần thiết. Trong phiên tòa xét xử Ngài, Chúa Giê-su vẫn im lặng khi Phi-lát và thầy tế lễ thượng phẩm yêu cầu câu trả lời. Ngài từ chối làm vui lòng Hê-rốt bằng các phép lạ. Ngài biết rõ rằng Chúa đã ban cho những nhà lãnh đạo này uy quyền và họ phải chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời về cách họ thực hiện uy quyền đó. Uy quyền mà Chúa Giê-su đã thể hiện cũng yêu cầu một số hành động bất tuân dân sự. Và chính cuộc sống, chức vụ và thẩm quyền của Ngài định hình nên những bất tuân dân sự.

Trong bài 3, chúng ta đã nghiên cứu những yêu cầu của Chúa Giê-su về việc không trả thù và tuân thủ: không chống cự kẻ ác; đưa má bên kia; đi thêm một dặm; ban cho người xin (xem Ma-thi-ơ 5:39-42). Chúa Giê-su nhấn mạnh những hành động tích cực này vì lợi ích và phước lành của kẻ thù chúng ta (các câu 43-48). Sự cân bằng với “không chống cự” là “hãy yêu kẻ thù mình” (câu 44).

Có rất ít tình huống bất công chỉ ảnh hưởng đến một người. Khi một người đàn ông biến những phụ nữ trẻ dễ bị tổn thương thành nô lệ tình dục, tình yêu thương trong Kinh thánh không nói rằng hãy đi cùng anh ta thêm một dặm nữa (xem Ma-thi-ơ 5:41). Khi một người chồng nghiện rượu liên tục tát vào má vợ và con mình, tình yêu thương không nói rằng, “Hãy đưa cho anh ta cả má bên kia nữa” (Ma-thi-ơ 5:39). Sự tuân thủ thụ động và máy móc trong những tình huống như vậy không phải là phản ứng phù hợp.

Tình yêu thương cân nhắc những yêu sách về công lý và lòng thương xót giữa tất cả những người liên quan. Tình yêu thương thể hiện khi Chúa Giê-su đuổi những người đổi tiền ra khỏi đền thờ. Tình yêu thương cầu nguyện bên ngoài phòng khám phá thai địa phương để bày tỏ sự phản đối phá thai trong trận chiến thuộc linh. Tình yêu hỗ trợ nơi trú ẩn cho những người phụ nữ bị bạo hành và nhận nuôi những đứa trẻ đã bị bỏ rơi hoặc bị lạm dụng.

Chúa Giê-su đưa ra những nguyên tắc nào về cách những người theo Ngài nên thực hành bất tuân dân sự? Chúa Giê-su nói rõ rằng hành động của chúng ta không nên bị thúc đẩy bởi sự trả thù hoặc lòng kiêu hãnh, sự thoải mái hoặc tiện lợi cá nhân. Khi sự bất tuân dân sự tôn vinh Chúa Giê-su được kêu gọi, nó sẽ không được đánh dấu bằng các cuộc biểu tình bạo lực, mà bằng tình yêu thương tan vỡ dành cho những người bị áp bức và những kẻ áp bức. Chúa Giê-su đã khóc thương thành phố nơi kẻ thù của Ngài sẽ đóng đinh Ngài. Ngài đã dành những lời cuối cùng của mình để cầu xin Đức Chúa Trời tha thứ cho kẻ thù của Ngài. Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta từ bỏ chính mình, vác thập tự giá của mình hàng ngày và theo Ngài. Khi chúng ta phải bất tuân Sê-sa vì lẽ thật, tình yêu và công lý, thì chúng ta làm như vậy với sự khiêm nhường và cầu xin trong nước mắt. Trận chiến lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt không phải là vượt qua các luật lệ bất công mà là trở thành loại người như Chúa muốn.

Hãy nghĩ đến một ví dụ gần đây về sự bất tuân dân sự trên báo chí. Ví dụ này có đồng ý hay mâu thuẫn với lời dạy của Chúa Giê-su không? Tại sao?

Một bước thực tế của sự vâng phục mà Chúa đang kêu gọi bạn thực hiện ngày hôm nay là gì sau bài học này?

Chúng ta sẽ không trả cho Sê-sa hoặc không vâng lời Sê-sa vì chúng ta mong muốn phần thưởng hoặc sợ cây roi của ông ta. Chúa Giê-su truyền bảo chúng ta xem xét tất cả các nghĩa vụ của chúng ta đối với thẩm quyền của con người dưới ánh sáng của thẩm quyền tối cao của Đức Chúa Trời, được truyền đạt thông qua Chúa Giê-su. Do đó, chúng ta không chỉ là những công dân tốt của thế giới này. Chúng ta là những người nộp thuế đầy đủ, lái xe tuân thủ luật giao thông và các sắc lệnh của thành phố. Hơn thế nữa, chúng ta còn là công dân của một vương quốc khác, vương quốc của Đức Chúa Trời và của Con Ngài là Đấng Christ.

ĐỌC THÊM

John Pipes, What Jesus Demands from the World (Wheaton, It: Crossway, 2006) 329-35 (Yêu cầu 44)

NGÀY 5

CHỊU ĐAU KHỔ VÌ CHÚA CỨU THẾ

Chúa Giê-su biết Ngài phải chịu đau khổ. Ngài đã nói với các môn đồ của Ngài trong Lu-ca 9:22.  Con Người phải chịu nhiều đau khổ và bị các trưởng lão, các thầy tế lễ và kinh sư từ chối, bị giết, và vào ngày thứ ba được sống lại cho đến câu tiếp theo, Chúa Giê-su đã nói rõ rằng các môn đồ của Ngài phải chịu đau khổ. “Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta” (Lu-ca 9:23). Tương tự như vậy, Chúa Giê-su đã nói trong Giăng 15:20, “Nếu họ đã bắt bớ ta, thì họ cũng sẽ bắt bớ các ngươi.” Những ai muốn trở thành môn đồ của Chúa phải tính đến cái giá phải trả khi theo Chúa Giê-su có thể khiến chúng ta mất tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình – nhưng Chúa Giê-su thì xứng đáng để chúng ta chịu đau thương như vậy.

Bạn hoặc người quen của bạn đã từng gặp phải sự bắt bớ vì theo Chúa Giê-su chưa? Nếu có, hãy mô tả trải nghiệm đó. Nếu không, hãy mô tả một câu chuyện về sự bắt bớ Cơ đốc giáo gần đây được đưa tin trên báo.

VÁC THẬP TỰ GIÁ

Đóng đinh là cách hành hình đáng xấu hổ, đau đớn và kinh hoàng nhất đối với một người nào đó trong thế giới cổ đại, thường dành cho những tên tội phạm nguy hiểm nhất và những nô lệ thấp kém nhất. Không ai đeo thập tự giá bằng vàng như một đồ trang sức vào thời đó. Cũng giống như không ai ngày nay đeo dây chuyền có hình ghế điện hay dây thòng lọng dành cho tử tội. Chúa Giê-su triệu tập những người muốn trở thành môn đồ. Ngài yêu cầu họ vác thập tự giá, nghĩa là tình nguyện chịu đựng loại đau khổ mà Ngài đã phải chịu và noi dấu chân Ngài.

Trong Lu-ca 9:24-26, Chúa Giê-su đưa ra ba lý do tại sao những người tin Chúa phải từ bỏ chính mình và chấp nhận cái giá đắt đỏ của việc làm môn đồ. Đầu tiên, các môn đồ phải vác thập tự giá của mình vì chỉ bằng cách hy sinh mạng sống vì thử thách, họ mới có thể cứu được mình (câu 24) Thứ hai, không có ích gì khi được cả thế gian “bằng cái giá phải trả là đánh mất chính mình” (câu 25). Thứ ba, những người hổ thẹn về Chúa Giê-su và quay lưng với những lời dạy nghiêm khắc của Ngài sẽ không được chấp nhận mà bị từ chối khi Con Người đến trong vinh quang (câu 26).

Vác thập tự giá của mình và theo Chúa Giê-su cũng có thể dẫn đến sự rạn nứt trong mối quan hệ với mọi người thân yêu và của cải. Hãy xem Lu-ca 14:26-33

Nếu ai đến với Ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh chị em mình, và thậm chí cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đồ Ta. Ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta thì không thể làm môn đồ Ta….. Vậy nên, ai trong các ngươi không từ bỏ mọi điều mình có thì không thể làm môn đồ Ta.

“Từ bỏ mọi điều mình có” là một điều không dễ dàng. Nhưng đó là cái giá phải trả khi một người quyết định đi theo Chúa.Trong Mác 10:21, Chúa Giê-su bảo một người giàu có, “Hãy đi, bán hết gia tài mình, bố thí cho người nghèo, thì ngươi sẽ có kho báu trên trời, rồi hãy đến theo ta.” Nhiều người sẽ cho rằng lời nói cứng rắn của Chúa Giê-su là đáng ghét hoặc vô lý, nhưng Phúc âm Mác nói rõ rằng Chúa Giê-su nói như vậy vì Ngài “yêu anh ta.” Chúa Giê-su vạch trần sự thờ ngẫu tượng của người đàn ông đó và kêu gọi anh ta từ bỏ sự giàu có của mình để đi theo Ngài.

Theo Chúa Giê-su cũng có thể phá vỡ nghề nghiệp của một số người. Không một sứ đồ nào trong số các sứ đồ của Chúa Giê-su lớn lên với mong muốn trở thành người theo Chúa Giê-su toàn thời gian. Mỗi người đều có một nghề và có lẽ làm việc với cha mình trong công việc kinh doanh gia đình. Nhưng khi Chúa Giê-su gọi họ, Lê-vi đã rời khỏi trạm thu thuế, Si-môn và Anh-rê bỏ lưới đánh cá, Gia-cơ và Giăng đã rời cha mình trên thuyền và theo Chúa Giê-su (xem Mác 1:16-20, 2:14). Nhiều Cơ đốc nhân nên ở lại trong nghề nghiệp của mình và sống theo cách tôn vinh Chúa Giê-su trong việc làm và các mối quan hệ. Nhưng Chúa Giê-su kêu gọi một số người đặc biệt rời bỏ nghề nghiệp, và thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ.

Bạn sẽ giải thích thế nào với một tín đồ mới về ý nghĩa của việc “từ bỏ chính mình và vác thập tự giá mình hằng ngày” và theo Chúa Giê-su?

Việc theo Chúa Giê-su đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của bạn với mọi người và nghề nghiệp của bạn như thế nào?

VUI MỪNG VỀ PHẦN THƯỞNG CỦA BẠN

Sự đau khổ vì Chúa Giê-su chỉ là tạm thời, nhưng niềm vui của chúng ta trong Chúa Giê-su là vô tận. Chúa Giê-su đã chịu đựng thập tự giá “vì niềm vui đã đặt trước mặt Ngài” (Hê-bơ-rơ 12:2), Vì vậy, Chúa Giê-su đã nói với những người theo Ngài:

Phước cho các ngươi khi người ta sỉ nhục, bắt bớ và vu khống đủ điều gian ác vì cớ ta. Hãy vui mừng và hớn hở, vì phần thưởng của các ngươi ở trên trời là lớn lắm, vì người ta cũng đã bắt bớ các đấng tiên tri trước các ngươi như vậy.

MA-THI-Ơ 5:11-12

Chúa Giê-su hứa rằng những ai rời bỏ nhà cửa, gia đình hoặc đất đai vì Phúc âm ngay bây giờ sẽ nhận được gấp trăm lần và sẽ thừa hưởng sự sống vĩnh cửu ở thế giới mới.

“Hễ ai vì danh ta mà bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa, thì người ấy sẽ lãnh bội phần hơn, và được hưởng sự sống đời đời” (Ma-thi-ơ 19:29).

 Nhà truyền giáo tiên phong David Livingstone (1813-1873) đã nắm bắt sâu sắc những hàm ý trong lời dạy của Chúa Giê-su. Ông giải thích quyết định rời bỏ sự thoải mái ở nước Anh để đến Châu Phi như sau:

Về phần mình, tôi chưa bao giờ ngừng vui mừng vì Chúa đã bổ nhiệm tôi vào một chức vụ như vậy. Mọi người nói về sự hy sinh mà tôi đã thực hiện khi dành phần lớn cuộc đời mình ở Châu Phi… Liệu đó có phải là sự hy sinh mang lại phần thưởng tuyệt vời nhất cho hoạt động lành mạnh, ý thức làm điều thiện, sự bình an trong tâm trí và hy vọng tươi sáng về một vận mệnh vinh quang ở thế giới bên kia không? Hãy loại bỏ từ hy sinh trong quan điểm và suy nghĩ như vậy! Rõ ràng đó không phải là sự hy sinh.Thay vào đó, hãy nói rằng đó là một đặc ân. Lo lắng, bệnh tật, đau khổ hoặc nguy hiểm, thỉnh thoảng, với việc từ bỏ những tiện nghi và lòng bác ái thông thường của cuộc sống này, có thể khiến chúng ta dừng lại, và khiến tinh thần dao động, và tâm hồn chìm xuống; nhưng hãy để điều này chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua. Tất cả những điều này không là gì khi so sánh với vinh quang hầu đến sẽ được bày tỏ trong chúng ta. Tôi chưa bao giờ hy sinh.”

Theo bạn, tại sao David Livingstone lại lập luận rằng công việc truyền giáo của ông không phải là sự hy sinh mà là một đặc ân? Bạn đã trải nghiệm cùng một tâm lý này như thế nào trong những lúc phục vụ Đức Chúa Trời và con người?

Hãy nghĩ đến một thời điểm khi bạn hoặc một người nào đó mà bạn biết đã trải qua niềm vui lớn lao giữa nghịch cảnh khó khăn. Hãy mô tả trải nghiệm đó bên dưới.

Đi theo Chúa Giê-su là tốn kém, và Ngài thúc giục chúng ta cân nhắc đến cái giá phải trả như một người thợ xây trước khi bắt đầu xây dựng một tòa tháp (Lu-ca 14:28). Một số người bắt đầu theo Chúa Giê-su nhưng không tính đến cái giá phải trả, vì vậy họ sa ngã khi hoạn nạn hoặc đau khổ ập đến. Đau khổ không nên làm chúng ta ngạc nhiên trong cuộc sống này. “Trong thế gian, các ngươi sẽ có hoạn nạn. Nhưng hãy vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi” (Giăng 16:33).

Vậy hãy tính đến cái giá phải trả. Hãy vững lòng. Hãy vui mừng trong phần thưởng vinh quang mà Chúa Giê-su hứa với những người theo Ngài. Ngài xứng đáng để chúng ta noi dấu chân Ngài.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 68-74 (Yêu cầu 8).

BÀI 5.

HÃY TÍCH TRỮ KHO BÁU TRÊN TRỜI

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Chào mừng bạn trở lại với thảo luận nhóm này về Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi.

Phần thảo luận đã giải quyết câu hỏi hóc búa về nghĩa vụ của Cơ đốc nhân đối với chính quyền loài người theo quan điểm trung thành tuyệt đối của chúng ta với Chúa Giê-su, Vua của các vua. Đức Chúa Trời là chủ sở hữu tuyệt đối và là thẩm quyền tối cao đối với mọi thứ Ngài đã tạo ra, và với điều này trong tâm trí, chúng ta đã xem xét cách nó tác động đến sự hiểu biết của chúng ta về tiền bạc, nghĩa vụ và ưu tiên của chúng ta.

Điểm nào là thách thức hoặc khích lệ nhất trong bài thảo luận 4?

Bạn có thắc mắc gì về yêu cầu của Chúa Giê-su là “trả cho Sê-sa những gì thuộc về Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời những gì thuộc về Đức Chúa Trời”?

Một lẽ thật quan trọng mà bạn muốn ghi nhớ trong nghiên cứu này là gì?

Bây giờ chúng ta chuyển sang xem xét lời dạy đầy thách thức của Chúa Giê-su về sự giàu có và của cải. Chúa Giê-su nói rằng không thể vừa phục vụ Chúa vừa phục vụ tiền bạc (Ngày 1). Hơn nữa, cách chúng ta sử dụng tiền bạc tiết lộ rất nhiều về những gì chúng ta trân trọng trong lòng mình (Ngày 2-3). Mặc dù nhiều người trong chúng ta thường lo lắng về tiền bạc, Chúa Giê-su nhắc chúng ta nhớ rằng Cha thiên thượng cung ứng và dự bị cho chúng ta mọi nhu cầu (ngày 4). Vì vậy chúng ta có thể ban cho người khác cách hào phóng (ngày 5)

Để chuẩn bị xem phân đoạn DVD, hãy đọc Ma-thi-ơ 6:19-21.

Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy; nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy.Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó.

XEM

Xem bài 5 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn.

-Tiền bạc là nguy hiểm vì nó tiết lộ bản chất thực sự của tấm lòng chúng ta.


-Trở nên giàu có đối với Chúa không có nghĩa là làm giàu cho Đức Chúa Trời. Nó có nghĩa là xem Chúa là sự giàu có của bạn.  Xử lý và quản lý tài sản của bạn theo cách mà bạn bày tỏ cho Chúa thấy rằng Ngài là kho báu lớn nhất của bạn.

– Bạn không thể phục vụ đồng thời Chúa và tiền bạc. Phục vụ có nghĩa là tính toán tất cả sự hợp nhất và hành vi của bạn và quản lý chúng theo cách để tối đa hóa những lợi ích bạn nhận được.  Bạn sẽ không thể có cả hai điều này.

-Để tích trữ kho báu của mình trên thiên đàng có nghĩa là trước tiên hãy coi Đức Chúa Trời là kho báu lớn nhất của bạn, và thứ hai là bày tỏ rằng Chúa là kho báu của bạn, bằng cách bạn cho đi vật chất đến những người đang cần.

TRẢ LỜI

Xem lại phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới.

Trong đoạn video clip tuần này, điều gì khiến bạn đồng cảm nhất?

Chúa Giê-su nói về tiền bạc nhiều hơn bất kỳ chủ đề nào khác. Tại sao bạn nghĩ điều này lại quan trọng với Chúa Giê-su đến vậy?

Coi Chúa là của cải của bạn có nghĩa là gì? Bạn thực sự cho Chúa thấy rằng Ngài là kho báu lớn nhất của bạn như thế nào?

Bạn hy vọng gì cho bài học này? Bạn hy vọng rằng bài học sẽ tiết lộ điều gì về sự sùng bái thần tượng của chính bạn?

CẦU NGUYỆN

Hãy sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau. Các điểm bên dưới  được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.

-Hãy thú nhận sự sùng bái thần tượng của bạn và cảm tạ về kho báu mà chúng ta có trong Chúa.

-Hãy cầu xin Chúa ban cho bạn quyền năng để ban cho những người đang cần một cách dồi dào

-Cầu nguyện xin sự khôn ngoan và hiểu biết khi bạn tìm cách hiểu sâu hơn về Lời Chúa trong tuần này.

-Đọc bài nghiên cứu riêng cho bài 5 và hoàn thành các câu hỏi trong buổi thảo luận nhóm tiếp theo.

Nghiên cứu  cá nhân

Kinh thánh ghi nhớ tuần này

Đừng tích trữ cho mình kho báu dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát và kẻ trộm đào ngạch khoét vách lấy đi; nhưng hãy tích trữ cho mình kho báu trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát và kẻ trộm không đào ngạch khoét vách lấy đi.Vì kho báu của ngươi ở đâu thì lòng ngươi cũng ở đó.

MA-THI-Ơ 6:19-21

Hãy nghĩ về đồ chơi của bạn khi còn nhỏ. Chắc hẳn bạn đã dành hàng giờ để chơi với những chiếc ô tô đồ chơi, búp bê, thú nhồi bông hoặc trò chơi điện tử mà giờ đây có lẽ được cất trong hộp trên gác xép hoặc vứt bỏ ở bãi rác. Hãy nghĩ về chiếc máy tính đầu tiên của gia đình bạn. Mặc dù hữu ích và thú vị, nhưng công nghệ này giờ đã trở nên lỗi thời, buộc bạn phải thay thế bằng một mẫu mới hơn không cần đĩa mềm hoặc lệnh DOS. Chiếc điện thoại thông minh hàng đầu hiện nay sẽ bị loại bỏ sau ba năm nữa. Chiếc ô tô mới của bạn sẽ bị rỉ sét và cuối cùng sẽ hỏng. Món quà sinh nhật mà con bạn yêu cầu có thể sẽ bị bỏ quên hoặc quên mất sau một năm nữa. Đó là vòng đời của tất cả tài sản chúng ta.

“Đừng tích trữ cho mình kho báu trên đất” không có nghĩa là Cơ đốc nhân không nên tặng quà, sử dụng máy tính, mua xe, mua nhà hoặc tiết kiệm khi về hưu. Nhưng lời dạy của Ngài đặt ra câu hỏi quan trọng: Kho báu của chúng ta ở đâu? Cách chúng ta chi tiêu tiền lương nói lên điều gì về những gì chúng ta tận hưởng và trân trọng nhất? Chúa Giê-su dạy rất nhiều về tiền bạc vì Ngài biết rằng cách chúng ta sử dụng tiền bạc cho biết tấm lòng chúng ta hướng về đâu, tức là chúng ta tôn thờ điều gì.

Cơ đốc nhân và người không theo đạo Chúa đều đến cùng một cửa hàng tạp hóa, trung tâm mua sắm và trang web để mua những gì họ cần và muốn. Họ gửi tiền kiếm được vào cùng một ngân hàng. Tuy nhiên, Chúa Giê-su yêu cầu những người theo Ngài tích trữ kho báu trên thiên đàng. Chúng ta làm điều này bằng cách sử dụng tiền bạc và tài sản của mình một cách chiến lược và hy sinh để phục vụ người khác trong tình yêu thương và thúc đẩy các ưu tiên của vương quốc Chúa.

NGÀY 1

KHÔNG THỂ PHỤC VỤ HAI CHỦ

Theo một số ước tính, mười lăm phần trăm mọi điều Chúa Giê-su dạy trong Phúc âm liên quan đến tiền bạc và của cải. Do đó, Ngài nói về tiền bạc nhiều hơn là về thiên đàng và địa ngục. Hãy xem xét những câu sau đây về sự giàu có trong Phúc âm Lu-ca:

Phước cho những người nghèo khó, vì vương quốc của Đức Chúa Trời thuộc về các ngươi…. Nhưng khốn cho những người giàu có, vì các ngươi đã nhận được sự an ủi của mình.

LU-CA 6:20, 24

Hãy coi chừng, và giữ mình khỏi mọi sự tham lam, vì sự sống của một người không phải cốt tại sự dư dật của cải mình.

LU-CA 12:15

Nhưng Đức Chúa Trời phán cùng người rằng: Hỡi kẻ dại! Đêm nay linh hồn ngươi sẽ bị đòi lại, và những của cải ngươi đã sắm sẵn, sẽ thuộc về ai? Cũng vậy, kẻ tích trữ của cải cho mình mà không giàu có nơi Đức Chúa Trời thì cũng như vậy.

LU-CA 12:20-21

Hãy bán tài sản của mình và cho người nghèo. Hãy sắm cho mình những túi tiền không bao giờ cũ, một kho tàng không bao giờ cạn kiệt trên trời, nơi không có kẻ trộm nào đến gần và không có mối mọt nào phá hoại.

LU-CA 12:33

Vậy nên, ai trong các ngươi không từ bỏ mọi sự mình có thì không thể làm môn đồ ta được.

LU-CA 14:33

Không một đầy tớ nào có thể phục vụ hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ trung thành với chủ này mà khinh dể chủ kia. Các ngươi không thể phục vụ Đức Chúa Trời và tiền bạc được.

LU-CA 16:13

Thật khó cho những người giàu có vào vương quốc Đức Chúa Trời!

LU-CA 18:24

Gạch chân tất cả các lệnh truyền trong các câu Kinh thánh trên. Trong các lệnh truyền này, bạn thấy điều gì là thách thức nhất? Tại sao?

Chúa Giê-su đưa ra những lời hứa hoặc lời cảnh báo nào cho người giàu và người nghèo?

Lời hứa cho:

  • Người giàu
  • Người nghèo

Lời cảnh báo cho:

  • Người giàu
  • Người nghèo

Tại sao bạn nghĩ Chúa Giê-su gọi tiền là “ông chủ” trong Lu-ca 16:13?

TIỀN LÀ MỐI ĐE DỌA CHẾT NGƯỜI

Chúa Giê-su dạy thẳng thắn và cấp bách về tiền bạc vì thiên đàng và địa ngục treo lơ lửng trong sự cân bằng trong sự cảnh giác của chúng ta chống lại sự cám dỗ của tiền bạc. Chúng ta không thể có hai chủ và cố gắng phục vụ Chúa và tiền bạc cùng một lúc. Chúa Giê-su yêu cầu tất cả mọi người tôn thờ Chúa theo cách mà họ trân trọng Ngài hơn bất cứ điều gì và xây dựng cuộc sống của họ xung quanh Ngài. Ngược lại, mọi người “phục vụ tiền bạc như một chủ nhân”  bằng cách coi trọng và sống vì tiền bạc và lợi ích của nó.

Chúa Giê-su kể một câu chuyện ngụ ngôn đầy thách thức và nghiêm túc về sự an toàn lừa dối của sự giàu có trong Lu-ca 12:16-21:

Đất của một người giàu kia sinh nhiều hoa lợi, “và ông tự nghĩ, “Ta phải làm gì, vì ta không có nơi nào để chứa hoa lợi của ta? Và ông nói, “Ta sẽ làm điều này: Ta sẽ phá bỏ các kho lẫm của ta và xây dựng những cái lớn hơn, và ta sẽ chứa tất cả ngũ cốc và của cải của ta ở đó. Và ta sẽ nói với linh hồn ta, ‘Linh hồn ơi, ngươi có nhiều của cải tích trữ cho nhiều năm, hãy nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi. Nhưng Đức Chúa Trời phán cùng người rằng, “Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay linh hồn ngươi bị đòi lại, và những thứ ngươi đã sắm sẵn, sẽ thuộc về ai?”

Hễ ai tích trữ của cải cho mình mà không giàu có nơi Đức Chúa Trời thì cũng như vậy.

Bạn thấy đấy, tiền bạc là mối đe dọa chết người vì nó giả vờ rằng nó mang lại sự an toàn và thỏa mãn lớn hơn những gì chúng ta có thể tìm thấy ở Đức Chúa Trời.

Bạn có xu hướng tìm thấy sự an toàn hoặc sự thỏa mãn của mình ở những thứ khác nhiều hơn là ở Đấng Christ không?

 Trong những tình huống nào bạn thường có xu hướng chọn cả hai điều này? (Bạn có thể chọn sự thỏa mãn cá nhân và đồng thời chọn đi theo Đấng Christ được không?). Hãy liệt kê những tình huống đó:

ĐÔI MẮT SÁNG SỦA

Trong Ma-thi-ơ 6:19-21, Chúa Giê-su yêu cầu chúng ta tích trữ của cải trên trời, không phải trên đất, và trong câu 24, Ngài nói rõ rằng chúng ta không thể vừa phục vụ Đức Chúa Trời vừa phục vụ tiền bạc. Ở giữa hai yêu cầu này về tiền bạc, Chúa Giê-su đã nói về “mắt” trong câu 22-23:

Con mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt ngươi sáng sủa thì cả thân thể ngươi sẽ được sáng láng; nhưng nếu mắt ngươi xấu, thì cả thân thể sẽ tối tăm. Vậy, nếu sự sáng láng trong ngươi chỉ là tối tăm, thì sự tối tăm nầy sẽ lớn biết là dường bao! 

Ý của Chúa Giê-su là cách chúng ta nhìn nhận thực tế là phép thử quan trọng để biết chúng ta đang ở trong ánh sáng hay bóng tối. Một thợ kim hoàn chuyên nghiệp có thể nhanh chóng phân biệt được sự khác biệt giữa viên kim cương tinh xảo và khối zirconia giả. Tương tự như vậy, đôi mắt “sáng sủa” hoặc “tốt” phân biệt được điều gì đẹp và điều gì xấu, điều gì quý giá và điều gì vô giá trị. Đôi mắt sáng sủa không bị lừa bởi sự hấp dẫn giả tạo của tiền bạc và đúng đắn khi coi Chúa là Đấng có giá trị hơn cả tiền bạc.

Con mắt sáng sủa thấy Chúa đẹp đẽ và đáng khao khát hơn tiền bạc, điều này thúc đẩy chúng ta tích trữ kho báu trên trời chứ không phải trên đất. Chúng ta phải cầu nguyện để có được tầm nhìn rõ ràng như vậy về Chúa như kho báu duy nhất của chúng ta. Chúng ta cũng phải đấu tranh để giữ một đôi mắt sáng và không trở nên bất cẩn, như Chúa Giê-su đã nói: “Vì vậy, hãy cẩn thận kẻo ánh sáng trong các ngươi lại trở thành bóng tối” (Lu-ca 11:35). Đừng bằng lòng với bất kỳ kho báu cạnh tranh nào khác. Hãy nhìn và thưởng thức vinh quang của Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-su Christ.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 166-73, 269-73 (Yêu cầu 22, 35).

NGÀY 2

BAN CHO VỚI LÒNG HÀO PHÓNG CỦA CHÚA

Sự phản hồi cho các lời kêu gọi đóng góp tài chính thường gợi lên cảm giác tội lỗi hoặc mánh khóe. Cách tiếp cận đầu tiên thúc đẩy mọi người cho đi bằng cách khiến họ cảm thấy tồi tệ vì họ có quá nhiều trong khi những người khác đang chết vì bệnh tật hoặc đói khát hoặc phải di dời do thảm họa. Cách tiếp cận thứ hai hứa hẹn sẽ khiến mọi người cảm thấy tốt về những gì họ có thể nhận được khi cho đi: “Gửi ngay hôm nay với một món quà bất kỳ để nhận được cốc cà phê đặc biệt miễn phí.” Thực ra, việc ban cho thực sự của Cơ đốc nhân được thúc đẩy bởi lòng tốt và sự hào phóng vô song của Chúa.

Hãy mô tả một ví dụ gần đây khi có người xin tiền bạn bằng cách gợi lên cảm giác tội lỗi hoặc mánh khóe. Bạn đã làm gì và điều gì đã thúc đẩy bạn làm như vậy?

Khi bạn quyết định cho tiền một cá nhân, nhà thờ hoặc tổ chức, điều gì thúc đẩy bạn làm như vậy?

SỰ HÀI LÒNG CỦA CHA THIÊN THƯỢNG

Tiền bạc nô dịch lòng tham hoặc nỗi sợ hãi. Chúng ta muốn có nhiều tiền hơn, nhưng chúng ta cũng lo lắng về việc mất đi những gì chúng ta có. Chúa Giê-su chuyển hướng sự tập trung của chúng ta khỏi lòng tham và nỗi sợ hãi trong Lu-ca 12:32-33:

Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ, vì Cha các con đã vui lòng ban cho các con vương quốc. Hãy bán tài sản của mình và cho người túng thiếu. Hãy sắm cho mình những túi tiền không bao giờ cũ, một kho tàng không bao giờ cạn trên trời, nơi không có kẻ trộm nào đến gần và không có mối mọt nào phá hoại.

Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta hãy hy sinh cho những người đang thiếu thốn bằng cách bày tỏ bản chất của Chúa Trời là Cha Thiên Thượng của chúng ta. Chúa không ban cho vì nghĩa vụ, giống như một người chủ trả tiền công cho công việc đã hoàn thành. Không, Chúa Giê-su nhấn mạnh đến sự tự do và niềm vui tuyệt đối mà Chúa có khi ban vương quốc cho dân Ngài. Bởi vì Cha Thiên Thượng của chúng ta là Vua, nên chúng ta sẽ thừa hưởng vương quốc mà Ngài đã yêu thương chuẩn bị cho chúng ta. Bởi vì chúng ta được Chúa yêu thương và hứa ban cho gia tài vinh quang này, chúng ta không cần phải tích trữ của cải như người nông dân giàu có ngu ngốc (xem Lu-ca 12:16-21) hoặc lo lắng về việc tích trữ để chuẩn bị cho nhu cầu cá nhân.

Chúa không miễn cưỡng hay keo kiệt trong việc ban tặng. Ngài là một Người Cha thích ban tặng. Chúa ban “những món quà tốt lành” (Ma-thi-ơ 7:11), trên hết là Đức Thánh Linh, và  sự hiện diện của Ngài cho những ai cầu xin. Ngài cũng đã ban Con yêu dấu của Ngài để trở thành Cứu Chúa của chúng ta. Chúng ta tin điều này khi chúng ta từ bỏ nỗi sợ hãi và lòng tham và sống cuộc sống hào phóng trong sự phụ thuộc vào Chúa hào phóng của chúng ta.

Bạn bị cám dỗ nhiều hơn bởi lòng tham muốn có nhiều tiền hơn hay bởi nỗi sợ thiếu tiền? Hãy đưa ra một ví dụ về cách bạn thấy điều này rõ ràng trong cuộc sống của bạn.

Bạn có thường nghĩ rằng Chúa hào phóng với bạn không? Tại sao có hoặc tại sao không?

SỰ GIẢN DỊ VÀ LÒNG HÀO PHÓNG

Chúng ta đã thấy rằng Lu-ca 12:32 giải thoát chúng ta khỏi nỗi sợ về tiền bạc bằng cách nêu bật lòng nhân từ và lòng hào phóng của Đức Chúa Cha, Đấng vui thích ban cho chúng ta vương quốc.

William Carey, nhà truyền giáo tiên phong đến Ấn Độ, đã minh họa một cách mạnh mẽ về việc tin cậy vào lời hứa của Chúa và tích trữ kho báu trên thiên đàng. Một số người chỉ trích Carey vì “tham gia vào các hoạt động thương mại” thay vì chỉ tập trung vào các nỗ lực truyền giáo. Nhưng vì sự hỗ trợ tài chính từ Anh không đủ và không thường xuyên, nên ông phải kiếm tiền để trang trải các nhu cầu cơ bản của gia đình. Carey giải thích hành vi của mình đối với tiền bạc và tài sản theo cách này:

“Tôi luôn có một câu châm ngôn rằng, nếu hành vi của tôi không thể tự chứng minh được, thì nó không đáng để chứng minh. Tôi chỉ nói rằng, sau khi gia đình tôi nhận được một khoản trợ cấp tối thiểu, toàn bộ thu nhập của tôi sẽ dành cho mục đích của phúc âm, trong việc hỗ trợ những người biên dịch Kinh thánh, viết các bản sao, dạy học… Tôi đề cập đến điều này để cho thấy rằng lòng yêu tiền không thúc đẩy tôi theo đuổi kế hoạch mà tôi đã tham gia. Tôi thực sự nghèo, và sẽ luôn như vậy cho đến khi Kinh thánh được xuất bản bằng tiếng Bengali và tiếng Hindosthani, và mọi người thiếu Kinh thánh không còn thấy thiếu nữa.”2

William Carey đã sống theo lời của Chúa Giê-su trong Lu-ca 12:32-34 như thế nào?

Một bước thực tế của sự vâng lời mà Chúa kêu gọi bạn thực hiện sau bài học này là gì?

Chúng ta hy sinh và rộng lượng cho nhu cầu của người khác vì chúng ta có một Người Cha rộng lượng đã hứa sẽ chăm sóc nhu cầu của chúng ta và ban cho chúng ta một vương quốc. Khi chúng ta ban cho, chúng ta phản ánh bản chất rộng lượng của Chúa, chúng ta cho thấy rằng Chúa, chứ không phải tiền bạc, là kho báu tối cao của chúng ta, và chúng ta hướng đến mục tiêu rằng những người được hưởng lợi từ hành động rộng lượng của chúng ta có thể chia sẻ niềm vui với chúng ta.  

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 281-89 (Yêu cầu 37).

NGÀY 3

ĐỪNG LO LẮNG VỀ TIỀN BẠC

Từ điển định nghĩa lo lắng là “sự đau khổ hoặc bất an trong tâm trí do sợ nguy hiểm hoặc bất hạnh. Chúng ta có thể lo lắng về nhiều thứ: kỳ thi sắp tới, trận thi đấu, báo cáo thành tích cuối năm, kết quả xét nghiệm từ bác sĩ ung thư, hóa đơn viện phí lớn hoặc khoản thanh toán thế chấp quá hạn. Nhưng khi chúng ta đầu hàng trước sự cám dỗ của sự lo lắng, chúng ta không tin tưởng vào tất cả những gì Đức Chúa Trời đã hứa với chúng ta thông qua Con của Ngài.

Liệt kê ba điều mà bạn đã lo lắng trong tuần qua.

1.

2.

3.

Hãy nghĩ về một thời điểm mà bạn đã vượt qua sự lo lắng với sự giúp đỡ của Chúa. Hãy mô tả trải nghiệm đó vào bên dưới.

TẠI SAO PHẢI LO LẮNG?

Trong Ma-thi-ơ 6:25-34, Chúa Giê-su giải quyết những lo lắng của chúng ta về cuộc sống và những gì tương lai có thể mang lại. Điểm chính của Ngài rất rõ ràng: “Đừng lo lắng”, Ngài lặp lại điều này ba lần trong các câu 25, 31 và 34. Chúa gửi đến ít nhất tám lý do tại sao chúng ta không nên lo lắng mà thay vào đó nên “tìm kiếm vương quốc của Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài trước hết” (câu 33).

Đầu tiên, chúng ta không nên lo lắng về thức ăn, đồ uống và quần áo vì cuộc sống còn nhiều điều hơn thế nữa (câu 25). Sở hữu một chiếc ô tô không chỉ là đổ đầy bình xăng và thay dầu. Mục đích của một chiếc ô tô là để giúp chúng ta đến nơi chúng ta cần đến. Tương tự như vậy, cuộc sống của chúng ta không chỉ là pizza tuyệt đỉnh và áo phông hàng hiệu. Chúng ta được tạo ra để có mối tương giao vĩnh cửu với Đức Chúa Trời hằng sống – để tận hưởng Ngài, tôn vinh Ngài và làm cho Ngài được biết đến.

Thứ hai, chúng ta không nên lo lắng vì chúng ta thấy cách Cha nuôi dưỡng các loài chim trời (câu 26). Các con chim sẻ không thể trồng trọt và chăm sóc trái cây, hạt giống và hoa; tuy nhiên, Đức Chúa Trời cung cấp những gì các sinh vật này cần. Cha thiên thượng sẽ chăm sóc chúng ta, những đứa con của Ngài nhiều hơn bao nhiêu!

Thứ ba, Chúa Giê-su nói rằng sự lo lắng là vô ích: “Ai trong các ngươi lo lắng mà có thể làm cho đời mình dài thêm được một khắc không?” (câu 27). Sự lo lắng không giải quyết được vấn đề của chúng ta mà chỉ khiến chúng ta không vui và gây khó chịu cho người khác.

Thứ tư, Chúa Giê-su nói, “Hãy xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào” (câu 28). Nếu Chúa tô điểm cho cây cối và cỏ cây bằng vẻ đẹp, chắc chắn Ngài sẽ chăm sóc con cái Ngài. Điều này không có nghĩa là chúng ta nên mong đợi Chúa ban cho chúng ta những bộ quần áo thiết kế mới nhất mà chỉ đơn giản là chúng ta cần tìm kiếm vương quốc của Ngài trước tiên.

Thứ năm, chúng ta không nên lo lắng về những thứ của thế gian này vì đó là cách sống của những người không biết Chúa là Cha của họ (câu 32).

Thứ sáu, sự lo lắng của chúng ta cho thấy chúng ta không tin rằng Chúa quan tâm đến chúng ta và biết chúng ta cần gì. Sự lo lắng cho thấy chúng ta quá gần với thế gian và quá xa Chúa.

Thứ bảy, khi chúng ta tìm kiếm vương quốc và sự công chính của Ngài trước tiên, chúng ta không cần phải lo lắng vì “mọi điều này sẽ được thêm cho bạn” (câu 33). Chúa cung cấp những gì chúng ta cần để chúng ta có thể theo đuổi mục đích và ưu tiên của Ngài trong cuộc sống này. Chúng ta càng quan tâm đến việc tìm kiếm vương quốc của Chúa, chúng ta càng ít lo lắng về cuộc sống của mình.

Cuối cùng – lý do thứ tám, Chúa Giê-su phán, “Đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai sẽ lo lắng cho ngày mai. Ngày nào có đủ cho ngày ấy” (câu 34). Trong bốn mươi năm, sáu ngày một tuần, Chúa đã cung cấp đủ ma-na mà mỗi người Israel có thể thu thập và ăn. Khi họ cố gắng giữ lại một ít cho ngày hôm sau, thì “sâu hóa ở trong, vật sanh mùi hôi hám” (xem Xuất Ê-díp-tô Ký 16:20). Chúa nuôi dưỡng dân Ngài bằng ma-na hằng ngày để dạy họ khiêm nhường phụ thuộc vào Ngài là Đấng cung cấp của họ. Vì vậy, chúng ta phải tin rằng Đức Chúa Trời chăm sóc chúng ta ngày hôm nay sẽ làm như vậy vào ngày mai.

Trong tám lý do Chúa Giê-su đưa ra về lý do tại sao chúng ta không nên lo lắng, lý do nào là đáng khích lệ hoặc thách thức nhất đối với bạn? Tại sao?

Kevin DeYoung gợi ý một chiến lược đơn giản để cầu nguyện qua Kinh thánh bằng  ba từ “vui mừng, ăn năn, cầu xin”: (1) vui mừng và cảm tạ Chúa vì Ngài là ai và những gì Ngài đã làm; (2) ăn năn tội lỗi và sự thất bại của bạn; sau đó (3) cầu xin lòng thương xót và sự giúp đỡ mới từ Chúa.

 Hãy dành một chút thời gian để cầu nguyện qua Ma-thi-ơ 6:25-34 bằng cách sử dụng ba từ: vui mừng, ăn năn và cầu xin.

ĐIỀU ĐẦU TIÊN

Sự thay thế cho sự lo lắng của Cơ đốc giáo là sự tôn thờ. Ma-thi-ơ 6:33 kêu gọi chúng ta thay thế sự lo lắng bằng sự thờ phượng: “Nhưng trước hết hãy tìm kiếm vương quốc của Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì Ngài sẽ ban cho các ngươi mọi điều ấy nữa.” Vương quốc là chủ đề chính trong lời dạy của Chúa Giê-su, và một số người cho rằng đó là chủ đề trung tâm của Kinh thánh. Vương quốc của Đức Chúa Trời tập trung vào triều đại của Đức Chúa Trời như Vua cai trị loài người mà Ngài đã tạo ra và cứu khỏi sự phản loạn của họ cũng như Vua cai trị vũ trụ mà Ngài đã tạo ra và một ngày nào đó sẽ đổi mới.5

Trước tiên, chúng ta tìm kiếm vương quốc của Chúa như thế nào? Trước hết, chúng ta cầu nguyện như Chúa Giê-su đã dạy các môn đồ của Ngài: “Lạy Cha chúng con ở trên trời, danh Cha được thánh. Nước Cha được đến, ý Cha được nên, ở đất như trời” (Ma-thi-ơ 6:9-10). Hiện tại, hầu hết mọi người trên thế giới của chúng ta không coi Chúa là Đấng thánh khiết tối cao cũng không vui vẻ tuân theo sự cai trị của Ngài như một vị Vua và thực hiện ý muốn của Ngài. Vì vậy, chúng ta cầu xin Chúa thay đổi tình trạng này, để những người thân, đồng nghiệp, hàng xóm, đồng bào và thậm chí cả những kẻ thù hung hãn nhất của chúng ta cũng có thể quỳ gối trong sự chân thành vui mừng với Vua Giê-su. Chúng ta cũng cầu nguyện theo cách này vì chúng ta muốn trình dâng những nhu cầu, nỗi lo lắng và ước mơ của mình trước Vua của hoàn vũ, Đấng có mọi quyền năng trên trời dưới đất để hành động thay mặt chúng ta và là Cha hoàn hảo của chúng ta, Đấng mong muốn cung cấp cho con cái Ngài những gì chúng cần.

Khi chúng ta cầu nguyện theo cách này cho bản thân và thế giới của mình, chúng ta sẽ ngày càng tìm cách đầu tư thời gian, tài năng và của cải của mình để thúc đẩy các ưu tiên của vương quốc Chúa trong khu phố và thế giới của chúng ta.

Một cách thiết thực mà bạn có thể tuân theo yêu cầu của Chúa Giê-su là tìm kiếm vương quốc và sự công chính của Chúa trước tiên trong tuần này là gì?

Vua Giê-su không giữ công dân của Ngài trong trạng thái sợ hãi để bảo vệ lợi ích của riêng Ngài, như những người cai trị loài người có thể làm. Thay vào đó, vương quốc của Ngài càng trở thành mối quan tâm chính trong cuộc sống của chúng ta, thì chúng ta càng ít lo lắng về cuộc sống và tương lai của mình. Chúng ta nên ghi nhớ Ma-thi-ơ 6:25-34 để những lời của Chúa Giê-su có thể củng cố tâm trí và tấm lòng chúng ta để vượt qua sự lo lắng bằng đức tin nơi Cha chúng ta.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 113-19 (Yêu cầu 14).

NGÀY 4

BAN CHO MỘT CÁCH HY SINH VÀ HÀO PHÓNG

Cách chúng ta xử lý tiền bạc và của cải mang ý nghĩa vĩnh cửu. Một mặt, Chúa Giê-su hứa ban một kho báu trên thiên đàng cho những ai tìm kiếm vương quốc của Chúa và ban phát rộng rãi cho những người nghèo. Mặt khác, Chúa Giê-su cảnh báo rằng thật là ngu ngốc khi tích trữ của cải cho bản thân mà không giàu có đối với Chúa. Bạn càng hào phóng ban cho trên trái đất, thì bạn càng tận hưởng thiên đàng nhiều hơn. Do đó, vì Chúa Giê-su yêu thương chúng ta và kêu gọi chúng ta tối đa hóa niềm vui vĩnh cửu của mình trên thiên đàng, nên Ngài đòi hỏi sự giải thoát triệt để khỏi lòng tham tiền bạc và giải phóng lòng hào phóng – đặc biệt là đối với người nghèo. Sự ích kỷ có thể tách chúng ta khỏi thiên đàng, trong khi sự hy sinh làm tăng thêm niềm vui của chúng ta đối với thiên đàng.

Hãy dành một chút thời gian và đọc Lu-ca 12:16-21. Tại sao bạn nghĩ Chúa Giê-su gọi người nông dân giàu có là kẻ ngốc?

Bạn có coi mình là người hào phóng không? Tại sao hoặc tại sao không?

HY SINH LÀ THƯỚC ĐO THỰC SỰ VỀ KÍCH THƯỚC CỦA MÓN QUÀ

Với chúng ta, một món quà trị giá mười triệu đô la từ một nhà từ thiện giàu có cho nghiên cứu ung thư trông ấn tượng hơn nhiều so với một tờ năm đô la trong đĩa đựng tiền dâng của nhà thờ từ một góa phụ sống bằng an sinh xã hội. Nhưng theo Mác 12:41-44, Chúa Giê-su nhìn nhận mọi thứ với một lăng kính khác.


Đức Chúa Giê-su ngồi đối ngang cái rương đựng tiền dâng, coi dân chúng bỏ tiền vào thể nào. Có lắm người giàu bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một phần tư xu. Ngài bèn kêu môn đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào. Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.

Vấn đề ở đây là: Chúa đánh giá giá trị thực sự của một món quà bằng sự hy sinh của nó, chứ không phải bằng kích thước của nó. Những triệu phú có thể cho đi phần lớn thu nhập khả dụng của họ và vẫn tin tưởng vào sự an toàn của số tiền còn lại, nhưng đó lại là một câu chuyện khác đối với những người có rất ít nhưng vẫn cho đi. Sự hy sinh là thước đo thực sự về kích thước của một món quà, vì Chúa nhìn xa hơn vẻ bề ngoài và nhận ra liệu chúng ta có trân trọng Ngài hơn tiền bạc trong lòng mình hay không.

Đọc Ma-thi-ơ 6:2-4. Tại sao bạn nghĩ Chúa Giê-su kêu gọi những người theo Ngài ban cho “trong bí mật”?

TÍCH TRỮ KHO BÁU Ở THIÊN ĐÀNG

Làm thế nào chúng ta tuân theo lệnh truyền của Chúa Giê-su “Đừng tích trữ cho mình kho báu ở dưới đất… nhưng hãy tích trữ cho mình kho báu ở trên trời” (Ma-thi-ơ 6:19-20)?

Chúa Giê-su giải thích theo cách này trong Lu-ca 12:33-34:

Hãy bán tài sản của ngươi và trao tặng cho người nghèo. Hãy sắm cho mình những túi tiền không bao giờ cũ, một kho báu trên trời không bao giờ cạn, nơi không có kẻ trộm nào đến gần và không có mối mọt nào phá hoại. Vì kho báu của ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó.

Theo những câu này, cách để tích trữ kho báu trên trời là bằng cách cho đi một cách hào phóng với thái độ đúng đắn. Những túi tiền không bao giờ cạn và kho báu trên trời là những ẩn dụ mô tả sự trọn vẹn, an toàn và lâu dài của niềm vui trên trời mà Chúa hứa với những ai cho đi một cách hào phóng cho nhu cầu của người khác trên trái đất.

Câu chuyện ngụ ngôn trong Lu-ca 12:16-21 minh họa cho sự thay thế bi thảm cho việc tích trữ kho báu trên trời. Khi người giàu thịnh vượng, anh ta không nghĩ đến việc chia sẻ với người khác hoặc cảm ơn Chúa vì sự thịnh vượng của mình. Thay vào đó, ông cân nhắc cách giữ lại nhiều nhất có thể cho bản thân để tối đa hóa sự an toàn và thỏa mãn trên trần gian: “Linh hồn ơi, ngươi đã có nhiều của cải tích trữ cho nhiều năm; hãy nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi” (câu 19). John Nolland giải thích, “Vào thời điểm này, với quá nhiều của cải trong tay, người này đáng lẽ phải thấy rằng trách nhiệm của mình mới chỉ bắt đầu với Chúa.”6  Người nông dân này đã không nghĩ đến trách nhiệm của mình với Đấng ban cho.

Bạn sẽ giải thích thế nào về ý nghĩa của việc tích trữ kho báu trên thiên đàng cho một tín đồ mới?

Chúng ta phải nhớ rằng trong khi Chúa Giê-su đòi hỏi sự hào phóng hy sinh từ những người theo Ngài, thì đây không phải là lý do để chúng ta được Chúa chấp nhận mà là một phản ứng phù hợp để chúng ta được Chúa chấp nhận nhờ Đấng Christ. Chúng ta hào phóng vì chúng ta có một Chúa hào phóng, Đấng đã ban chính Con của Ngài cho chúng ta trong tình yêu. Randy Alcorn viết, “Chúa ban phước cho tôi không phải để nâng cao mức sống của tôi, mà để nâng cao mức độ cho đi của tôi.”7

Ngoài công việc cứu rỗi đầy ân điển của Chúa trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người chúng ta giống như người giàu ngu ngốc yêu thích sự an toàn và sự thỏa mãn mà tiền bạc có thể mua được. Chúa Giê-su “đến để tìm kiếm và cứu những người bị hư mất” (Lu-ca 19:10). Và khi Ngài cứu những tội nhân bị hư mất, Ngài giải thoát họ khỏi long yêu mến tiền bạc và họ bắt đầu thể hiện sự hào phóng đáng kinh ngạc.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006). 269-73 (Yêu cầu 35).

NGÀY 5

GIA TĂNG NIỀM VUI TRONG CHÚA GIÊ-SU

Vào Ngày 4, chúng ta đã nghiên cứu về yêu cầu của Chúa Giê-su là tích trữ của cải trên thiên đàng. Chúng ta cũng đã xem xét sự điên rồ của việc tích trữ của cải cho bản thân và từ chối trở nên giàu có đối với Chúa và rộng lượng với người nghèo. Chúa Giê-su cảnh báo rằng lòng tham muốn tiền bạc sẽ khiến một số người không được vào vương quốc của Chúa. Ngài cũng hứa rằng những ai tìm kiếm vương quốc của Chúa trước tiên và dâng hiến một cách hy sinh và rộng lượng sẽ nhận được phần thưởng vĩnh cửu.

Trong Ma-thi-ơ 25:14-30, Chúa Giê-su kể một câu chuyện ngụ ngôn về một người đàn ông lên đường đi xa và giao phó tài sản của mình cho các đầy tớ:

 Vả, nước thiên đàng sẽ giống như một người kia, khi đi đường xa, gọi các đầy tớ mà giao của cải mình. Chủ đó cho người nầy năm ta-lâng, người kia hai, người khác một, tùy theo tài mỗi người; đoạn, chủ lên đường. Tức thì, người đã nhận năm ta-lâng đi làm lợi ra, và được năm ta-lâng khác. Người đã nhận hai ta-lâng cũng vậy, làm lợi ra được hai ta-lâng nữa. Song người chỉ nhận một thì đi đào lỗ dưới đất mà giấu tiền của chủ. Cách lâu ngày, chủ của những đầy tớ ấy trở về khiến họ tính sổ. Người đã nhận năm ta-lâng bèn đến, đem năm ta-lâng khác nữa, và thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi năm ta-lâng; đây nầy, tôi làm lợi ra được năm ta-lâng nữa. Chủ nói với người rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. Người đã nhận hai ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, chúa đã cho tôi hai ta-lâng; đây nầy, tôi đã làm lợi ra được hai ta-lâng nữa.  Chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi. Người chỉ nhận một ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, tôi biết chúa là người nghiêm nhặt, gặt trong chỗ mình không gieo, lượm lặt trong chỗ mình không rải ra, nên tôi sợ mà đi giấu ta-lâng của chúa ở dưới đất; đây nầy, vật của chúa xin trả cho chúa. Song chủ đáp rằng: Hỡi đầy tớ dữ và biếng nhác kia, ngươi biết ta gặt trong chỗ ta không gieo, và lượm lặt trong chỗ ta không rải ra; vậy thì ngươi phải đưa bạc của ta lại cho người buôn bạc, rồi khi ta trở về, sẽ lấy vốn và lời. Vậy, các ngươi hãy lấy ta-lâng của người nầy mà cho kẻ có mười ta-lâng. Vì sẽ cho thêm kẻ nào đã có, thì họ sẽ dư dật; nhưng kẻ nào không có, thì cũng cất luôn điều họ đã có nữa. Còn tên đầy tớ vô ích đó, hãy quăng nó ra ngoài là chỗ tối tăm, ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.

Giống như người chủ trong dụ ngôn này, Đức Chúa Trời mong đợi mọi người hành động như những người quản lý tốt các nguồn lực của Ngài, và Ngài sẽ thưởng cho những người quản gia trung thành bằng niềm vui vĩnh cửu trong sự hiện diện của Ngài và trừng phạt những kẻ bất trung, tách họ xa cách vĩnh viễn khỏi sự hiện diện của Ngài.

Đọc Ma-thi-ơ 25:24-30. Bạn nghĩ hình phạt dành cho người đầy tớ thứ ba có vẻ phù hợp hay quá khắc nghiệt không? Tại sao?

Hãy tra cứu Giăng 15:11 và 17:13. Những câu này, cùng với Ma-thi-ơ 25:21, mô tả mối quan hệ hiện tại và tương lai của Đức Chúa Trời với dân sự Ngài như thế nào?

VIÊN QUAN GIÀU CÓ TRỞ NÊN BUỒN RẦU

Hãy xem dụ ngôn quen thuộc này trong Lu-ca 18:18-30.

Bấy giờ có một quan hỏi Đức Chúa Giê-su rằng: Thưa thầy nhân lành, tôi phải làm gì cho được hưởng sự sống đời đời?  Đức Chúa Giê-su phán rằng: Sao ngươi gọi ta là nhân lành? Chỉ có một Đấng nhân lành, là Đức Chúa Trời. Ngươi đã biết các điều răn nầy: Ngươi chớ phạm tội tà dâm; chớ giết người; chớ trộm cướp; chớ nói chứng dối; hãy hiếu kính cha mẹ. Người ấy thưa rằng: Tôi đã giữ các điều ấy từ thuở nhỏ. Đức Chúa Giê-su nghe vậy, bèn phán rằng: Còn thiếu cho ngươi một điều; hãy bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời; bấy giờ hãy đến mà theo ta. Nhưng người ấy nghe mấy lời thì trở nên buồn rầu, vì giàu có lắm. Đức Chúa Giê-su thấy người buồn rầu, bèn phán rằng: Kẻ giàu vào nước Đức Chúa Trời là khó dường nào! Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời!  Những người nghe điều đó, nói rằng: Vậy thì ai được cứu?  Ngài đáp rằng: Sự chi người ta không làm được, thì Đức Chúa Trời làm được.  Phi-e-rơ bèn thưa rằng: nầy chúng tôi đã bỏ sự mình có mà theo thầy. Đức Chúa Giê-su phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người nào vì cớ nước Đức Chúa Trời mà bỏ nhà cửa, cha mẹ, anh em, vợ con,  thì trong đời nầy được lãnh nhiều hơn, và đời sau được sự sống đời đời.

Người đàn ông này đã quyết định một cách bi thảm rằng của cải lớn sẽ mang lại cho ông nhiều niềm vui và sự an toàn hơn là theo Chúa Giê-su. Tinh thần ích kỷ và lòng yêu tiền bạc của ông đã ngăn cản ông vào Nước Trời.

Ngược lại, hãy để ý cách các môn đồ của Chúa Giê-su tính toán cái giá phải trả khi theo Chúa Giê-su. Họ đã từ bỏ mọi thứ nhưng những gì họ đạt được với Chúa Giê-su là xứng đáng – cả bây giờ và mãi mãi. Vì vậy, không có sự hy sinh nào là quá lớn khi theo Chúa Giê-su.

Khi bạn trình bày phúc âm cho những người không tin, bạn giải thích thế nào về cái giá phải trả và lợi ích khi theo Chúa Giê-su?

SỰ HY SINH DO NIỀM VUI THÚC ĐẨY

Trong Ma-thi-ơ 13:44, Chúa Giê-su kể một câu chuyện ngụ ngôn ngắn để giải thích cách mọi người trải nghiệm vương quốc của Chúa: “Nước thiên đàng giống như kho báu chôn giấu trong một thửa ruộng, một người kia tìm thấy và che giấu. Sau đó, trong niềm vui của mình, người ấy đi bán tất cả những gì mình có và mua thửa ruộng đó.” Vấn đề là sự hiện diện cứu rỗi và quyền cai trị tối cao của Chúa là những kho báu vô cùng quý giá, có giá trị và đáng mơ ước hơn bất kỳ điều gì khác. Người đàn ông trong câu chuyện ngụ ngôn không bị thúc đẩy bởi bổn phận mà là sự thích thú – “trong niềm vui của mình, người ấy đi bán tất cả mọi thứ.” Đây là bản chất của sự cải đạo đích thực, khi chúng ta được đánh thức trước vinh quang tuyệt vời và sự viên mãn của Vua Giê-su. Chúng ta sẽ vui vẻ bán những thứ quí giá nhất của mình của mình để có được Viên kim cương Hy Vọng – miễn là chúng ta nhận ra rằng nó còn hơn cả một viên đá quí lấp lánh. Vương quốc thiên đàng còn hơn thế nữa?

Theo Chúa Giê-su bằng tài chính của chúng ta có nghĩa là ban tặng rộng rãi và hy sinh cho nhu cầu của người khác, đặc biệt là người nghèo. Khi chúng ta trải nghiệm sự tái sinh, chiêm ngưỡng vinh quang và ân điển của Chúa trong Chúa Giê-su Christ, và tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa và Chúa của chúng ta, chúng ta giống như người đàn ông khám phá ra kho báu ẩn giấu và bán tài sản của mình để có được kho báu đó, không phải vì tội lỗi mà vì niềm vui. Chúa Giê-su thỏa mãn những khao khát của chúng ta hơn bất kỳ kho báu nào thế gian này có thể cung cấp. Vương quốc của Chúa vô cùng có giá trị hơn mọi thứ chúng ta sở hữu hoặc có thể sở hữu trên thế gian này. Đây là lý do tại sao chúng ta từ bỏ tất cả với niềm vui khi khám phá kho báu thực sự ở trong Chúa Giê-su.

Hãy mô tả món quà hào phóng nhất mà bạn từng tặng cho ai đó. Động lực nào thúc đẩy bạn hào phóng?

Chúa Giê-su nói, “Các ngươi lường bằng đấu nào, thì sẽ bị lường lại bằng đấu ấy” (Lu-ca 6:38). Những ai ích kỷ với kho báu của mình và không xem xét đến các ưu tiên của vương quốc hoặc nhu cầu của những người xung quanh thì nên mong đợi lời tuyên bố của Chúa không phải: “làm tốt lắm” mà là “hãy tránh xa ta” vào ngày sau cùng (xem Ma-thi-ơ 25:41). Chúa hứa sẽ ban thưởng cho những ai hy sinh tình yêu thương và chào đón họ vào niềm vui vĩnh cửu của Ngài. Hãy gia tăng niềm vui của bạn trong Chúa Giê-su bằng cách cho đi của cải với những người túng thiếu và trở nên giàu có đối với Chúa.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 83-91, 274-80 (Demands 10, 36).

BÀI 6

MÔN ĐỒ HÓA MUÔN DÂN

Thảo luận nhóm

BẮT ĐẦU

Chào mừng bạn trở lại với thảo luận nhóm về Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi.

Bài 5 thảo luận về những đòi hỏi khó khăn của Chúa Giê-su về tiền bạc. Để dành cho mình kho báu trên trời có nghĩa là trước tiên hãy coi Chúa là kho báu lớn nhất của bạn và thứ hai là chứng minh điều này bằng cách ban cho những người đang cần.

Điểm nào trong bài 5 là thách thức hoặc khích lệ nhất?

Bạn có thắc mắc gì về yêu cầu của Chúa Giê-su là “để dành cho mình kho báu trên trời”?

Bạn muốn ghi nhớ một lẽ thật quan trọng nào từ nghiên cứu này?

Bài cuối cùng của chúng ta sẽ tập trung vào Đại Mạng Lệnh trong Ma-thi-ơ 28:18-20.

Như tiêu đề của nghiên cứu này gợi ý, Chúa Giê-su không đưa ra những yêu cầu chỉ liên quan đến một bộ phận nhỏ dân số. Ngài là Chúa của muôn loài (xem Công vụ 10:36), và như Isaac Watts đã viết rất trong bài thánh ca nổi tiếng “Phước cho nhân loại.”

Ngài cai trị thế gian bằng chân lý và ân điển,

Và khiến các quốc gia chứng minh

Vinh quang của sự công chính của Ngài,

Và sự kỳ diệu của tình yêu Ngài…

Quyền năng toàn diện của Chúa Giê-su trên trời và dưới đất là nền tảng quan trọng nhất cho yêu cầu của Ngài là làm môn đồ hóa mọi quốc gia (Ngày 1). Những người tin được Chúa Giê-su sai đi và ra đi giống như Chúa Giê-su, vì Chúa Giê-su (Ngày 2). Nhiệm vụ của Đại Mạng Lệnh là môn đồ hóa bằng cách làm phép báp têm và dạy dỗ muôn dân (Ngày 3). Chúng ta cũng nên tính đến cái giá của Đại Mạng Lệnh là sự đau khổ (Ngày 4) và đồng thời phải vững lòng rằng sứ mệnh của Chúa Giê-su không thể thất bại (Ngày 5).

Để chuẩn bị xem phân đoạn DVD, hãy đọc Ma-thi-ơ 28:18-20:

Và Chúa Giê-su đến và phán với họ, “Hết cả quyền phép trên trời và dưới đất đã giao cho ta. Vậy hãy đi môn đồ hóa muôn dân, làm phép báp têm cho họ nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thánh Linh, dạy họ giữ hết cả mọi điều mà ta đã truyền cho các ngươi. Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.”

XEM

Xem bài 6 trên DVD và sử dụng các điểm sau đây làm hướng dẫn.

  • Sứ mệnh bắt đầu nơi sự cứu chuộc kết thúc tại thập tự giá, và sứ mệnh của chúng ta là truyền bá tin mừng này đến tận cùng trái đất.
  • Bản chất: môn đồ hóa, làm phép báp têm cho họ và dạy họ tuân giữ mọi điều răn của Đấng Christ.
  • Phạm vi: Tất cả các quốc gia – tất cả các nhóm người trên thế giới.
  • Quyền hạn: Mọi quyền hạn đã được trao cho Đấng Christ.
  • Sự khích lệ: Đấng Christ luôn ở cùng chúng ta, cho đến tận thế.

TRẢ LỜI

Thảo luận phân đoạn DVD với nhóm của bạn bằng cách sử dụng các câu hỏi bên dưới

Những suy nghĩ hoặc cảm xúc nào được khơi dậy khi bạn nghe những từ sứ mệnh hoặc truyền giáo?

Những nỗi sợ hãi hoặc rào cản nào thường ngăn cản một người nào đó tuân theo lệnh truyền của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 28? Bạn đã từng trải qua bất kỳ điều nào trong số này chưa?

Điều gì thúc đẩy các Cơ đốc nhân đi ra và môn đồ hóa muôn dân?

Khi chúng ta kết thúc bài học này, bạn sẽ nói điều gì là bài học lớn nhất của mình?

CẦU NGUYỆN

Hãy sử dụng thời gian này để kết thúc cuộc thảo luận nhóm của bạn bằng cách cầu nguyện cho nhau.

Các điểm chính được cung cấp để hướng dẫn lời cầu nguyện của bạn.

  • Ngợi khen Chúa vì tin mừng về Đấng Christ mà chúng ta được truyền bá.
  • Cầu nguyện rằng Chúa sẽ ban cho nhóm của bạn các công cụ và tấm lòng để trở thành những người môn đồ hóa theo Đại Mạng Lệnh.
  • Xin Chúa ban cho sự khôn ngoan và lòng can đảm khi bạn nghiên cứu ý nghĩa của việc tham gia vào sứ mệnh của Đấng Christ để môn đồ hóa muôn dân.

Đọc bài học cá nhân cho bài học 6 và hoàn thành các câu hỏi.

Nghiên cứu cá nhân

Kinh thánh ghi nhớ trong tuần này

“Và Chúa Giê-su đến và nói với họ, “Mọi quyền phép trên trời và dưới đất đã được giao cho Ta. Vậy hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đồ Ta, làm phép báp têm cho họ nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Linh, dạy họ tuân giữ mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi. Và này, Ta luôn ở cùng các ngươi cho đến tận thế.”

MA-THI-Ơ 28:18-20

Thuật ngữ truyền giáo rất phổ biến trong các cộng đồng Cơ đốc giáo. Thông thường, truyền giáo ám chỉ việc phái những người đi truyền bá phúc âm và môn đồ hóa giữa các quốc gia. Động lực thúc đẩy công tác truyền giáo này là gì? Nhiều nhà phê bình thế tục cho rằng công tác truyền giáo là không khoan dung, sai lầm và ảnh hưởng tiêu cực đến người bản địa bằng cách du nhập các tín ngưỡng và văn hóa nước ngoài. Tuy nhiên, động lực và mục đích thực sự của công tác truyền giáo Cơ đốc giáo là sự thờ phượng Đức Chúa Trời.

Lưu ý rằng ngay trước khi Chúa Giê-su giao phó cho những người theo Ngài, câu 17 tường thuật rằng “khi họ thấy Ngài, họ thờ phượng Ngài, nhưng một số người nghi ngờ.” Bạn thấy đấy, Chúa Giê-su yêu cầu những người thờ phượng hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đồ Đấng Christ. Những môn đồ cũng sẽ thấy và thờ phượng Chúa Giê-su là Chúa đã sống lại và đang trị vì.

Ma-thi-ơ 28:18-20 thường được gọi là Đại Mạng Lệnh. Đoạn Kinh thánh này là chủ đề của vô số bài giảng và thông điệp từ các hội nghị. Nó đã truyền cảm hứng cho nhiều người rời bỏ nhà cửa, công việc, những người thân yêu của họ để truyền bá Chúa Giê-su giữa các quốc gia. Những câu này bao gồm định hướng và động lực rõ ràng cho nhiệm vụ truyền giáo, không chỉ cho các sứ đồ mà còn cho mỗi thế hệ tín đồ Đấng Christ sau họ. Quyền năng của Chúa Giê-su trên trời và dưới đất không chỉ giới hạn trong thời kỳ sứ đồ, và lời hứa của Ngài là “luôn ở cùng các ngươi cho đến tận thế” cũng vậy. Vì vậy, lời yêu cầu của Chúa Giê-su “làm cho muôn dân trở thành môn đồ Ta” vẫn tiếp tục có ý nghĩa quan trọng đối với những người theo Chúa Giê-su cho đến khi Ngài trở lại vào cuối thời đại này.

NGÀY 1

THẨM QUYỀN CỦA CHÚA GIÊ-SU

Quyền bính là quyền và sức mạnh mà một người có để gây ảnh hưởng trong một mối quan hệ cụ thể. Con cái phải vâng lời cha mẹ vì cha mẹ có thẩm quyền do Chúa ban cho đối với chúng. Người thu ngân tại cửa hàng tạp hóa phải tuân theo lệnh của người quản lý cửa hàng, sau đó phải chịu trách nhiệm trước người quản lý.Trong quân đội, một binh nhì nhập ngũ phải phục tùng quyền của sĩ quan chỉ huy, và sĩ quan này sau đó phải phục tùng những người có cấp bậc cao hơn. Trong Lu-ca 7:8, một viên đại đội trưởng La-mã giải thích, “Tôi cũng là người dưới quyền, có lính dưới quyền tôi và tôi bảo người này, Đi’ thì anh ta đi, và bảo người kia, ‘Hãy đến, ‘thì anh ta đến, và bảo đầy tớ tôi, Hãy làm điều này, thì anh ta làm.”

Viên đại đội trưởng này mong muốn Chúa Giê-su chữa lành người đầy tớ bị bệnh của mình nhưng lại cho rằng mình không xứng đáng để Chúa Giê-su đến nhà mình. Vì vậy, ông yêu cầu Chúa Giê-su phán một lời, và để “tôi tớ tôi được lành” (câu 7). Đoạn văn này minh họa rằng thẩm quyền là quyền và sức mạnh để bắt cấp dưới của bạn làm những gì bạn chọn cho họ làm.

Chúa Giê-su có thẩm quyền trên mọi người, ở mọi nơi. Ngài  tuyên bố trong Ma-thi-ơ 28:18, “Mọi quyền phép ở trên trời và dưới đất đã giao cho Ta.” Bài học này sẽ xem xét toàn bộ thẩm quyền của Chúa Giê-su và cách Chúa Giê-su thực hiện thẩm quyền đó

Trong những mối quan hệ nào trong cuộc sống của bạn, bạn có một số loại thẩm quyền? Hãy mô tả mức độ bạn thể hiện thẩm quyền đó.

Bạn thấy dễ hay khó để vâng phục thẩm quyền? Tại sao? Hãy đưa ra một ví dụ.

CHÚA CÓ TOÀN BỘ THẨM QUYỀN

Trong suốt thời gian Chúa Giê-su thi hành chức vụ trên đất. Ngài đã làm kinh ngạc đám đông “vì Ngài dạy họ như một người có thẩm quyền, chứ không như các thầy thông giáo của họ” (Ma-thi-ơ 7:29). Đây là một tuyên bố đáng ngạc nhiên vì các thầy thông giáo được công nhận là những người dạy luật Do Thái. Họ là những người mong đợi dân sự chấp nhận các phán quyết của họ. Các thầy thông giáo có thẩm quyền vì chức vụ chính thức của họ, nhưng Chúa Giê-su sở hữu thẩm quyền vốn có với tư cách là Con của Đức Chúa Trời.

Chúa Giê-su thực hiện thẩm quyền độc nhất của Ngài trên trái đất khi Ngài truyền lệnh cho các linh ô uế (xem Mác 1:27). Ngài tuyên bố có thẩm quyền trên trái đất để tha thứ tội lỗi, điều mà chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể làm (xem Mác 2:10). Chúa Giê-su cho thấy thẩm quyền của Ngài đối với thiên nhiên khi Ngài quở trách cơn bão và ra lệnh cho biển động phải im lặng (xem Mác 4:39).

Tuyên bố không thể nhầm lẫn của Chúa Giê-su về thẩm quyền thiêng liêng đòi hỏi một câu trả lời. Những người chống đối Ngài hỏi, “Ai có thể tha tội ngoài một mình Đức Chúa Trời?” (Mác 2:7), và họ đáp lại bằng cách lập mưu giết Ngài (xem Mác 14:1). Các môn đồ hỏi, “Vậy thì người này là ai, mà cả gió và biển cũng vâng lời Người?” (Mác 4:41), và họ đáp lại bằng cách từ bỏ mọi sự để theo Người (xem Mác 10:28).

Chúa Giê-su nói rằng Cha đã “ban cho Con quyền trên mọi xác thịt, để ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Con” và cũng “để thi hành sự phán xét” (Giăng 5:27; 17:2). Chúa Giê-su thậm chí còn có quyền trên sự sống và cái chết. Ngài hét lên trước một ngôi mộ “La-xa-rơ, hãy ra ngoài” (Giăng 11:43). Ngài cũng tuyên bố, “Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho; ta có quyền phó sự sống, và có quyền lấy lại; ta đã lãnh mạng-lịnh nầy nơi Cha ta” (Giăng 10:18). Đó là bản chất của thẩm quyền vô song của Chúa Giê-su đối với các linh, tội nhân, bão tố và thậm chí cả cuộc sống.

Hãy xem xét một số cách mà Chúa Giê-su thể hiện thẩm quyền thiêng liêng của Ngài trong chức vụ trên đất của Ngài. Cách nào nổi bật với bạn là đặc biệt thách thức hoặc khích lệ?

Bạn có nghĩ rằng thẩm quyền của Chúa Giê-su thay đổi sau khi Ngài phục sinh không? Tại sao có hoặc tại sao không?

CHÚA GIÊ-SU ​​CÓ THẨM QUYỀN TRÊN THẾ GIỚI NHƯ THẾ NÀO

Trong Ma-thi-ơ 28:18-20, Chúa Giê-su tuyên bố lý do tại sao Ngài đưa ra những yêu cầu to lớn như vậy đối với thế giới và cách Ngài làm như vậy. Cơ sở cho những yêu cầu của Chúa Giê-su nằm ở câu 18: “Mọi thẩm quyền trên trời và dưới đất đã được giao cho ta.” Từ do đó trong câu 19 chỉ ra rằng mệnh lệnh của Chúa Giê-su xuất phát từ tuyên bố của Ngài về thẩm quyền tuyệt đối.

Điều quan trọng là Chúa Giê-su tuyên bố với các quốc gia một cách gián tiếp thông qua những môn đồ, là nhân chứng của Ngài trên thế giới. Chúa Giê-su không viết bất kỳ cuốn sách nào. Ngài không bao giờ công bố phúc âm ở Rô-ma hay Ê-phê-sô. Thay vào đó, Chúa Giê-su đã dạy các môn đồ của Ngài về vương quốc của Đức Chúa Trời và ban cho họ những chỉ dẫn trong bốn mươi ngày, Ngài hứa sẽ sai Đức Thánh Linh đến, rồi Ngài thăng thiên để ngồi bên hữu Cha Ngài. Chúa Giê-su giao nhiệm vụ và trao quyền cho những môn đồ  để đi môn đồ hóa mọi dân tộc. Người Hồi giáo và người duy vật, người Ấn Độ giáo và người theo chủ nghĩa khoái lạc, mọi người đều phải được nghe rằng Chúa Giê-su là Chúa của trời và đất, rằng Ngài ban ơn tha thứ tội lỗi, và rằng Ngài kêu gọi chúng ta theo Ngài và tuân theo mọi lệnh truyền của Ngài.

Trong Lu-ca 4:6, ma quỷ đề nghị “trao toàn bộ quyền phép này” cho Chúa Giê-su. Tại sao Chúa Giê-su từ chối điều này?

Đọc Lu-ca 4:31-37 và Lu-ca 9:1-6.  So sánh cách những đoạn Kinh thánh này mô tả thẩm quyền của Chúa Giê-su và thẩm quyền của các môn đồ của Ngài.

Thẩm quyền của Chúa Giê-su:

Thẩm quyền của các môn đồ:

Chúa Giê-su đã gửi các môn đồ đi ra làm đại sứ giữa mọi quốc gia, để làm chứng cho lẽ thật và đại diện cho Ngài. Ngài nói trong Lu-ca 10:16, “Người nào nghe các ngươi tức là nghe ta, còn ai chối bỏ ta tức là chối bỏ Đấng đã sai ta.” Điều này có nghĩa là nhiều người sẽ phản đối tuyên bố rằng mọi thẩm quyền đều thuộc về Chúa Giê-su, và đôi khi họ sẽ từ chối, và căm ghét các sứ giả của Chúa Giê-su. Sự phản đối không làm chúng ta ngạc nhiên hay nản lòng vì Chúa Giê-su là Chúa của trời và đất và Ngài hứa ở với chúng ta mãi mãi để bảo đảm rằng đại mạng lệnh được hoàn thành.

ĐỌC THÊM

Những gì Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, H. Crossway 2006),

363-68 (Yêu cầu 49)

NGÀY 2

ĐƯỢC SAI ĐI BỞI CHÚA GIÊ-SU, GIỐNG NHƯ CHÚA GIÊ-SU VÀ VÌ CHÚA GIÊ-SU

Trong Giăng 20:21, Chúa Giê-su nói với các môn đồ của Ngài, “Bình an cho các con. Như Cha đã sai Ta thể nào, thì Ta cũng sai các con thể ấy.”  Chúa Giê-su sai các môn đồ của Ngài vào thế gian cũng giống như Chúa Cha sai Ngài đến trần gian. Chúa Giê-su thường nhấn mạnh rằng Ngài đã được Cha “sai đi” để hoàn thành sứ mệnh của Ngài:

Ta chỉ được sai đến cùng những con chiên lạc của nhà Y-sơ-ra-ên.

MA-THI-Ơ 15:24

Thức ăn của Ta là làm theo ý muốn của Đấng đã sai Ta và hoàn thành công việc của Ngài.

GIĂNG 4:34

Ai không tôn kính Con thì không tôn kính Cha, là Đấng đã sai Người. Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời Ta và tin Đấng đã sai Ta thì có sự sống đời đời.

GIĂNG 5:23-24

Vì ta từ trời xuống, chẳng phải để làm theo ý riêng ta, nhưng để làm theo ý Đấng đã sai ta.

GIĂNG 6:38

Ta có nhiều điều để nói về các ngươi và nhiều điều để xét đoán, nhưng Đấng đã sai ta là chân thật, và ta công bố cho thế gian những điều ta đã nghe từ Ngài.

GIĂNG 8:26

Đấng đã sai ta đến vẫn ở cùng ta. Ngài không để ta một mình, vì ta luôn làm những điều đẹp lòng Ngài.

GIĂNG 8:29

Ai tin ta, chẳng phải tin ta, nhưng tin Đấng đã sai ta đến. Còn ai thấy ta, là thấy Đấng đã sai ta đến.

GIĂNG 12:44-45

Theo những câu trên, Đức Chúa Cha đã sai Đức Chúa Con đến để làm gì?

Chúa Giê-su là “nhà truyền giáo” mẫu mực cho những người theo Ngài theo những cách nào?

ĐƯỢC SAI ĐI VỚI THÁNH LINH

Đức Thánh Linh đóng một vai trò quan trọng nhưng ít được đánh giá cao trong chức vụ của Chúa Giê-su: Theo Công vụ 10:38, “Đức Chúa Trời đã xức dầu cho Chúa Giê-su người Na-xa-rét bằng Đức Thánh Linh và quyền năng.” Và trong Giăng 16:7, Chính Chúa Giê-su hứa sẽ sai “Đấng An ủi” đến với các môn đồ. Sau khi Chúa Giê-su phục sinh, Ngài hà hơi trên họ và nói “Hãy nhận lấy Đức Thánh Linh” (Giăng 20:22).

Vì vậy, khi Chúa Giê-su sai những môn đồ của Ngài như Chúa Cha đã sai Ngài, việc sai đi này bao gồm cùng một kinh nghiệm về sự hiện diện liên tục, đầy quyền năng của Đức Thánh Linh mà chính Chúa Giê-su đã trải qua. Mặc dù Chúa Giê-su rời xa các môn đồ của Ngài khi Ngài thăng thiên, Ngài vẫn luôn hiện diện với họ qua Đức Thánh Linh của Ngài. Theo cách này, Chúa Giê-su tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của Ngài thông qua chức vụ của những người theo Ngài được sai đi cùng với Đức Thánh Linh.

Món quà của Đức Thánh Linh liên quan như thế nào đến lời hứa của Chúa Giê-su là sẽ luôn ở cùng chúng ta?

Đọc những câu sau. Mỗi câu mô tả công việc của Đức Thánh Linh trong cuộc đời và chức vụ của Chúa Giê-su như thế nào?

Lu-ca 4:1

Lu-ca 4:18

Lu-ca 10:21

Công vụ 10:38

CÁC BẠN LÀ NHÂN CHỨNG

Chúa Giê-su sai những người theo Ngài vào thế gian như Ngài đã được Cha sai đi, Ngài truyền lệnh và trao quyền cho họ để nói thay Ngài như những nhân chứng của Ngài. Ngài phán trong Lu-ca 24:48, “Các ngươi là nhân chứng về những điều này,” và sau đó trong Công vụ 1:8, “Nhưng các ngươi sẽ nhận được quyền năng khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, và các ngươi sẽ làm chứng về ta.” Một nhân chứng là người đứng ra trước tòa và làm chứng về điều gì là đúng. Chúng ta thường dùng từ làm chứng như một động từ – “Tôi đã làm chứng cho đồng nghiệp của tôi ngày hôm qua” – nhưng ở đây Chúa Giê-su dùng danh từ “nhân chứng” để chỉ chúng ta là ai chứ không chỉ đơn giản là chúng ta nên làm gì. Do đó, danh tính của chúng ta là những nhân chứng (hoặc chứng nhân) được tha thứ, được trao quyền của Chúa phục sinh là nền tảng cho hoạt động của chúng ta.

Các nhân chứng của Chúa Giê-su phải nói sự thật về Chúa Giê-su là ai, đã làm gì và đã nói gì, và chúng ta phải đáp lại như thế nào. Ngài là Con Đức Chúa Trời, đã chết để chuộc tội lỗi chúng ta, đã sống lại để chứng minh rằng Ngài là Vua hợp pháp của trời và đất. Ngài đưa ra những yêu cầu gây sốc: “Hãy ăn năn! Hãy từ bỏ chính mình! Hãy theo ta! Hãy vác thập tự giá mình! Hãy yêu kẻ thù mình! Hãy yêu Chúa là Đức Chúa Trời của ngươi! Hãy bán tài sản của mình!”  Người đàn ông đến từ Na-xa-rét này là ai? Đó là những gì các nhân chứng của Ngài làm rõ. Họ rao giảng một cách mạnh dạn về Chúa Giê-su trong quyền năng của Đức Thánh Linh.

Bạn thường nghĩ “làm chứng” là danh tính hoặc hoạt động của một Cơ đốc nhân không? Tại sao?

Hãy mô tả lần cuối cùng bạn chia sẻ phúc âm với một người không tin Chúa. Bạn đã nói gì? Phản ứng của họ là gì?

Chúa Giê-su sai các môn đồ của Ngài vào thế gian “như chiên con ở giữa bầy sói” (Lu-ca 10:30). Trong thời đại này, sói không tử tế với chiên con. Thế gian ghét và ngược đãi Chúa Giê-su, vì vậy Ngài cảnh báo những người theo Ngài rằng họ nên mong đợi sự đối xử tương tự như những nhân chứng của Ngài (xem Giăng 15:18). Đó là lý do tại sao Ngài đưa ra yêu cầu này để bảo đảm bảo (1) rằng mọi thẩm quyền thực sự là của Ngài và (2) rằng Ngài sẽ ở cùng các sứ giả của Ngài cho đến tận thế.

 ĐỌC THÊM

John Piper, Những điều Chúa Giê-su đòi hỏi (Wheaton, II: Crossway, 2006 363-68 (Yêu cầu 49).

NGÀY 3

NHIỆM VỤ CỦA ĐẠI MẠNG LỆNH

Nhiệm vụ chính của đại mạng lệnh là “môn đồ hóa”. Chúa Giê-su có uy quyền tối cao trên trời và dưới đất. Đó là lý do tại sao Ngài đưa ra yêu cầu bao quát này (Ma-thi-ơ 28:18; xem Ngày 1). Trong Ngày 2, chúng ta đã xem xét danh tính của mình là những nhân chứng được Chúa Giê-su sai đến thế gian, giống như Chúa Giê-su và vì Chúa Giê-su. Trong bài học này, chúng ta xem xét chúng ta phải làm môn đồ cho ai (mọi dân tộc) và chúng ta nên làm điều này như thế nào (làm phép báp têm và giảng dạy).

Theo lời của bạn, bạn nghĩ “môn đồ hóa” có nghĩa là gì?

MỌI DÂN TỘC

Trong Kinh thánh, thuật ngữ các dân tộc thường không ám chỉ các quốc gia mà là các nhóm dân tộc và ngôn ngữ riêng biệt trong các quốc gia đó. Vì vậy, khi Chúa Giê-su ra lệnh, “Vậy hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đồ” (Ma-thi-ơ 28:19), Ngài đã nhắm đến những người như người Cherokee ở Hoa Kỳ, người Pashtun ở Pakistan, người Shaikh ở Bangladesh và người Uyghur ở Trung Quốc. Chúa Giê-su không phải là một vị thần bộ lạc, Ngài là Chúa của trời và đất, và Ngài không thiên vị trong sứ mệnh của mình. Ngài hứa rằng “mọi người sẽ đến từ đông và tây, từ bắc và nam, và ngồi vào bàn trong vương quốc của Đức Chúa Trời” (Lu-ca 13:29) Chúa Giê-su hoàn toàn cam kết về sự đa dạng các sắc tộc và sự thống nhất trong lẽ thật về quyền tối cao của Ngài.

Trong Cựu ước và Tân ước, Đức Chúa Trời theo đuổi các quốc gia theo cách đáng ngạc nhiên  bằng cách tập trung vào một dân tộc  Israel. Cựu Ước bao gồm nhiều cái nhìn thoáng qua về kế hoạch của Đức Chúa Trời để ban phước và cứu rỗi những người ngoại bang (ví dụ, hãy xem Sáng thế ký 12:3: Thi thiên 67: Ê-sai 49:6). Tuy nhiên, chức vụ của Chúa Giê-su tập trung vào “những con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên” (Ma-thi-ơ 15:24). Ngài gọi những người này là “con cái của vương quốc” (Ma-thi-ơ 8:12). Nhưng những người thừa kế tự nhiên của vương quốc không công nhận hoặc tiếp nhận Ngài. Họ cảm thấy bị xúc phạm khi Ngài tuyên bố rằng, “ta có những con chiên khác không thuộc về chuồng này” (Giăng 10:16) và rằng các quốc gia dân ngoại từ đông, tây, bắc và nam sẽ vào vương quốc trong khi nhiều người Do Thái sẽ bị bỏ lại bên ngoài. Sau khi Chúa Giê-su sống lại từ cõi chết, Ngài đã giao cho các môn đồ nhiệm vụ tiếp tục và mở rộng sứ mệnh của Ngài bằng cách công bố phúc âm cho mọi quốc gia để hoàn thành những lời hứa  của Đức Chúa Trời trong Cựu ước.

Hội thánh nơi bạn sinh hoạt phản ánh cam kết của Chúa Giê-su đối với “mọi quốc gia” như thế nào trên thực tế?

Vào một thời điểm nào đó trong tuần này, hãy truy cập trang web Joshua Project (http://www.joshuaproject.net). Tìm hiểu về một nhóm người chưa được tiếp cận với phúc âm và cam kết cầu nguyện để Chúa có thể dấy lên những nhà truyền giáo và có thể xây dựng hội thánh của Ngài ở đó. Bình luận về những gì bạn tìm thấy trong khoảng trống bên dưới.

ĐI RA VÀ MÔN ĐỒ HÓA, LÀM PHÉP BÁP-TEM VÀ DẠY

Mệnh lệnh “môn đồ hóa” có ý nghĩa nhiều hơn là làm cho người ngoại cải đạo hoặc tuyên xưng đức tin. Một môn đồ là người cam kết học hỏi và noi theo Chúa Giê-su. Các môn đồ phải nghe phúc âm, ăn năn tội lỗi, và ​​tin cậy nơi Chúa Giê-su Christ, nhưng không dừng lại ở đó. Môn đồ hướng đến sự trưởng thành về mặt tâm linh.

Trong Ma-thi-ơ 28:19-20, các từ đi, làm báp têm và dạy dỗ giải thích ý của Chúa Giê-su khi Ngài yêu cầu những người theo Ngài “môn đồ hóa muôn dân”. Đầu tiên, Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta “đi ra”, môn đồ hóa bằng cách đến với những người chưa tin phúc âm. Điều này có nghĩa là phải có những nhà truyền giáo sẵn sàng rời bỏ nhà cửa, công việc và những người thân yêu để ra đi, học một ngôn ngữ và nền văn hóa mới, và truyền bá phúc âm và môn đồ hóa cho những người từ một quốc gia khác.

Thứ hai, làm môn đồ bao gồm “làm báp têm cho họ nhân danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thánh Linh.” Báp têm là dấu hiệu bên ngoài của sự thay đổi bên trong đã xảy ra để đưa mọi người vào dưới quyền tể trị của Chúa Giê-su như một tội nhân được tha thứ. Những người ăn năn tội lỗi và tin vào Chúa Giê-su được dìm mình trong nước để chứng tỏ rằng họ đã được tẩy sạch tội lỗi và công khai tuyên bố cam kết của mình sẽ cùng với các môn đồ khác theo Chúa Giê-su.

Thứ ba, môn đồ của Đại Mạng Lệnh bao gồm “dạy họ giữ mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi”. Các môn đồ đã chịu phép báp têm cam kết học hỏi và vâng theo những đòi hỏi của Chúa Giê-su. Vì vậy, khi ba ngàn người đáp lại lời rao giảng của Phi-e-rơ và chịu phép báp têm vào Lễ Ngũ Tuần, họ tận tụy với lời dạy của các sứ đồ (xem Công vụ 2:41-42). Điều đầu tiên là các môn đồ lắng nghe lời dạy của Chúa Giê-su; điều thứ hai là áp dụng  lời dạy đó. Trên thực tế, việc dạy mọi người vâng theo mọi điều Chúa Giê-su đòi hỏi là điều không thể. Chúa Giê-su phán trong Mác 10:27, “Với loài người thì không thể được, nhưng với Đức Chúa Trời thì được. Vì Đức Chúa Trời làm được mọi sự.” Khi những môn đồ của Chúa Giê-su ra đi và trung thành dạy mọi người vâng theo những đòi hỏi của Ngài, Đức Chúa Trời làm điều không thể. Ngài ban cho  tín nhân đôi mắt sáng để nhìn thấy vẻ đẹp của Chúa Giê-su mà trước đây không thấy, Ngài mở những lỗ tai điếc để nghe tiếng của Người Chăn Nhân Lành, và Ngài ban Thánh Linh của Ngài để trao quyền cho những người theo Chúa Giê-su sống khác biệt với thế gian.

Bạn đã tự mình chịu phép báp têm chưa? Nếu đã, ý nghĩa của trải nghiệm đó là gì?

Bạn có thể giải thích cho người khác về ý nghĩa của phép báp têm và tại sao phép báp têm lại quan trọng như thế nào?

Bạn nghĩ điều răn nào của Chúa Giê-su là khó dạy một tín đồ mới tuân theo nhất? Tại sao?

Chúng ta đã thấy rằng nhiệm vụ của Đại Mạng Lệnh là môn đồ hóa cho mọi nhóm dân tộc. Nhiệm vụ này bao gồm việc đi đến mọi quốc gia, làm phép báp têm cho những người ăn năn và đáp lại bằng đức tin, và dạy họ tuân theo mọi mạng lệnh của Chúa Giê-su. Trong bài học tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét sự đau khổ là cái giá phải trả cho việc vâng theo Đại Mạng Lệnh.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 343-49, 369-75 (Yêu cầu 46, 50).

NGÀY 4

GIÁ PHẢI TRẢ CHO ĐẠI MẠNG LỆNH

Như chúng ta đã thấy vào Ngày 2, Chúa Giê-su kêu gọi những người theo Ngài làm chứng nhân của Ngài, và trao quyền cho họ để làm chứng về lẽ thật. Nhưng Chúa Giê-su cảnh báo trong Lu-ca 21 rằng những người làm chứng của Ngài sẽ phải đối mặt với sự chống đối khi họ mở miệng nói về Ngài:

Song trước những điều đó thiên hạ sẽ vì cớ danh ta mà tra tay bắt bớ các ngươi, nộp tại các nhà hội, bỏ vào ngục, kéo đến trước mặt các vua và các quan tổng đốc. Điều ấy xảy ra cho các ngươi để làm chứng cớ. Vậy các ngươi hãy nhớ kỹ trong trí, đừng lo trước về sự binh vực mình thể nào. Vì ta sẽ ban cho các ngươi lời lẽ và sự khôn ngoan, mà kẻ nghịch không chống cự và bẻ bác được. Các ngươi cũng sẽ bị cha, mẹ, anh, em, bà con, bạn hữu mình nộp mình; và họ sẽ làm cho nhiều người trong các ngươi phải chết. Các ngươi sẽ vì cớ danh ta bị mọi người ghen ghét. Nhưng một sợi tóc trên đầu các ngươi cũng không mất đâu. Nhờ sự nhịn nhục của các ngươi mà giữ được linh hồn mình.

LU-CA 21:12-19

Sự hy sinh vui vẻ của tình yêu trong đau khổ là cái giá phải trả cho sự vâng phục Đại Mạng Lệnh. Sự ngược đãi không phải là trở ngại chính mà là cơ hội để vâng phục và phát triển Đại Mạng Lệnh. Hơn nữa, “những đau khổ không chỉ là kết quả của sự thành công trong công tác truyền giáo, mà còn là phương tiện. Đức Chúa Trời đã chỉ định nỗi đau của chúng ta là một phần trong sự thể hiện mạnh mẽ của Ngài về vinh quang của Đấng Christ.”3

Bạn thường nghĩ rằng đau khổ haysự ngược đãi là trở ngại hay cơ hội để vâng phục Đại Mạng Lệnh? Tại sao?

Bạn (hoặc người quen của bạn) có gặp phải sự chống đối vì lời chứng của bạn về Chúa Giê-su không? Hãy mô tả trải nghiệm đó.

SỰ HY SINH VUI VẺ CỦA TÌNH YÊU TRONG KHI CHỊU KHỔ VÌ PHÚC ÂM

Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta vui mừng và hân hoan khi phải đối mặt với những lời lăng mạ và bắt bớ vì Ngài. Những khó khăn như vậy làm tăng hy vọng của chúng ta về phần thưởng trên thiên đàng. Niềm vui của chúng ta trong đau khổ cũng là một cách quan trọng để chúng ta tuân theo lệnh truyền của Chúa Giê-su trong Ma-thi-ơ 5:16: “Hãy để ánh sáng của các ngươi chiếu sáng trước mặt mọi người, để họ thấy những việc lành của các ngươi và tôn vinh Cha các ngươi ở trên trời.” Để đánh thức mọi người xem Chúa là lời giải thích cho những việc lành của chúng ta.  Chúng ta sẵn sàng chịu đau khổ vì cớ Phúc âm – điều này làm cho người thế gian không hiểu được. Thay vào đó, họ ngạc nhiên khi thấy chúng ta vui mừng trong những khó khăn.

Adoniram Judson, nhà truyền giáo Báp-tít Hoa Kỳ đến Miến Điện, đã tính đến cái giá phải trả cho Đại Mạng Lệnh. Năm 1810, ông đã viết thư này cho thân phụ của Ann Hasseltine để cầu hôn. Đây là một đoạn trích dẫn từ lá thư đó.

“Bây giờ tôi phải hỏi, liệu ông có thể đồng ý chia tay con gái mình vào đầu mùa  xuân năm sau, không còn nhìn thấy con gái của ông trên thế gian này nữa không; liệu ông có thể đồng ý để cô ấy ra đi, và để cô ấy  chịu đựng những khó khăn và đau khổ của cuộc sống truyền giáo không; liệu ông có thể đồng ý để cô ấy  tiếp xúc với những nguy hiểm của đại dương, với ảnh hưởng chết người của khí hậu miền Nam Ấn Độ; với mọi loại thiếu thốn và đau khổ; với sự hạ thấp, sỉ nhục, ngược đãi và có lẽ là một cái chết dữ dội không? Ông có thể đồng ý với tất cả những điều này không, vì lợi ích của Người đã rời bỏ địa vị cao sang  trên thiên đàng của mình, và chết vì cô ấy  và vì ông; vì lợi ích của những linh hồn bất tử đang chết; vì lợi ích của Si-ôn và vinh quang của Chúa Giê-su?

Ông có thể đồng ý với tất cả những điều này không, với hy vọng sớm gặp lại con gái mình trong thế giới vinh quang, với vương miện công chính, được thắp sáng bằng những lời ca ngợi sẽ vang lên cho Đấng Cứu Rỗi của cô ấy từ những kẻ ngoại đạo được cứu khỏi đau khổ và tuyệt vọng vĩnh cửu, thông qua mục vụ của cô ấy?”4

Adoniram và Ann kết hôn và đến Ấn Độ và sau đó là Miến Điện và cùng nhau chịu đựng vô số khó khăn trong mười bốn năm: bệnh tật, gián đoạn, trầm cảm, tù đày và mất con cho đến khi Ann qua đời vào năm 1826. Nỗi đau khổ của Judson là vô cùng lớn, nhưng Chúa đã sử dụng ông để dịch Kinh thánh sang tiếng Miến Điện và mang phúc âm đến một vùng đất khó khăn, tăm tối. Ngày nay, khoảng 3.700 giáo đoàn Báp-tít ở Myanmar bắt nguồn từ sự hy sinh tình yêu đầy vui vẻ của Adoniram và Ann trong đau khổ.

Hãy đọc lại bức thư của Adoniram Judson gửi cho cha của Ann. Điều gì đã thúc đẩy ông tính đến cái giá của một số đau khổ?

Một trong những khó khăn khó khăn nhất mà bạn từng phải đối mặt là gì?

Bạn có xem trải nghiệm đau khổ đó là cơ hội để làm chứng cho Chúa Giê-su không? Tại sao vậy? Nếu không, làm sao đó có thể là cơ hội để được Chúa sử dụng trong cuộc sống của người khác?

CHÚA GIÊ-SU XỨNG ĐÁNG ĐỂ CHÚNG TA CHỊU ĐAU KHỔ

Không dễ để theo Chúa Giê-su và thực hiện mệnh lệnh Đại Mạng Lệnh của Ngài. Nhưng điều đó đáng giá. “Hãy vui mừng và hân hoan, vì phần thưởng của các con ở trên trời là lớn lắm, vì người ta đã bắt bớ các đấng tiên tri trước các con” (Ma-thi-ơ 5:12). Đức Chúa Trời không lãng phí sự đau khổ của con cái Ngài. Sự đau khổ tạo cơ hội để nói về Chúa Giê-su và cho thấy giá trị của Ngài, và những ai hy sinh cuộc sống của mình vì Chúa Giê-su và phúc âm, họ sẽ được cứu (Mác 8:35). Chúa Giê-su hứa ban phần thưởng lớn trên trời, cụ thể là sự tận hưởng vĩnh cửu sự hoàn hảo vinh quang của Vua Giê-su với một nhóm lớn những người thờ phượng từ mọi quốc gia.

Nếu bạn hỏi một người thân thiết với mình, chẳng hạn như vợ/chồng hoặc bạn cùng phòng hoặc đồng nghiệp, điều gì bạn coi trọng nhất trong cuộc sống, thì người đó sẽ trả lời thế nào?

Theo Hê-bơ-rơ 12:2, Chúa Giê-su “vì niềm vui đã đặt trước mặt mình, chịu đựng thập tự giá, khinh điều sỉ nhục”. Niềm vui nào đã thúc đẩy Chúa Giê-su chịu đựng đau khổ?

Vui mừng khi bị loại trừ, bị chửi rủa và bị khinh miệt vì Chúa Giê-su trông như thế nào? Trong Công vụ 5:41, các sứ đồ đã chịu đựng cảnh tù đày, thẩm vấn và đánh đập, và sau đó họ rời khỏi hội đồng “vui mừng vì họ được kể là xứng đáng chịu sỉ nhục vì danh Chúa”. Niềm vui của họ không phải vì sự đánh giá  ​​tốt từ người khác mà vì danh Chúa Giê-su, vì vậy họ vui mừng vì có cơ hội chịu khổ vì Chúa Giê-su và tiếp tục giảng dạy và rao giảng phúc âm.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 356-62 (Yêu cầu 48).

NGÀY 5

SỨ MẠNG CỦA CHÚA GIÊ-SU KHÔNG THỂ THẤT BẠI

Vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời và có lẽ là nhiều thời điểm, chúng ta trải qua sự thất bại. Ước mơ của chúng ta chết. Đơn xin của chúng ta bị từ chối. Đội của chúng ta thua cuộc. Chúng ta không hoàn thành được mục tiêu của mình. Hãy xem những người theo Chúa Giê-su hẳn đã cảm thấy thế nào khi họ chứng kiến ​​Chúa của họ bị lên án, đóng đinh và chôn. Hai ngày sau, một môn đồ tên là Cơ-lê-ô-ba giải thích rằng Chúa Giê-su “là một đấng tiên tri có quyền năng trong việc làm và lời nói trước mặt Đức Chúa Trời và toàn dân, và các thầy tế lễ cả và các quan trưởng của chúng ta đã nộp Người để bị kết án tử hình, và đóng đinh Người trên thập tự giá. Nhưng chúng tôi đã hy vọng rằng Người là Đấng cứu chuộc Y-sơ-ra-ên” (Lu-ca 24:19-21). Các môn đồ đã hy vọng rằng Chúa Giê-su là Đấng Cứu Rỗi và Đấng Mê-si-a đã hứa, nhưng rồi Người chết, và ước mơ của họ cũng chết theo Người. Họ nghĩ như vậy. Trớ trêu thay, Cơ-lê-ô-ba ở đây vô tình kể lại những câu hỏi này và làm tiêu tan hy vọng vào Chúa Giê-su đã phục sinh. Chúa Giê-su khiển trách họ vì sự chậm tin vào những gì các tiên tri đã nói trước đó, và Ngài giải thích, “Đấng Christ há chẳng phải cần phải chịu những điều nầy rồi mới vào trong sự vinh hiển của Ngài sao?” (Lu-ca 24:26). Cuộc đời của Chúa Giê-su không kết thúc trong thất bại nhưng  hoàn thành một cách kỳ diệu và đáng ngạc nhiên những lời hứa của Đức Chúa Trời. Trong khi các kế hoạch của chúng ta có thể thất bại, thì sứ mệnh của Chúa Giê-su không thể thất bại.

Hãy nghĩ về một thời điểm trong cuộc đời bạn khi bạn đã trải qua thất bại. Hãy mô tả trải nghiệm đó.

Hãy đưa ra một số lý do tại sao chúng ta biết rằng sứ mệnh của Chúa Giê-su trên thế gian này sẽ thành công.

LỜI HỨA CHẮC CHẮN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Chúa Giê-su hứa rằng sứ mệnh tưởng chừng như bất khả thi của Ngài sẽ được hoàn thành: “Tin Mừng về vương quốc này sẽ được rao truyền khắp thế gian để làm chứng cho muôn dân, bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến” (Ma-thi-ơ 24:14). Chúa Giê-su sẽ thành lập Hội thánh của Ngài và sự ăn năn cùng sự tha thứ tội lỗi sẽ được rao truyền cho muôn dân trong danh Chúa Giê-su. Sứ mệnh này chắc chắn sẽ thành công vì Đức Chúa Trời đã hứa và vì Ngài đã trao cho Chúa Giê-su mọi quyền bính trên trời dưới đất để trao quyền cho những môn đồ hoàn thành sứ mệnh đó. Mọi kế hoạch của chúng ta đều là tạm thời: “Nếu Chúa muốn, chúng ta sẽ sống và làm điều này hay điều kia” (Gia-cơ 4:15). Không có gì là không thể với Chúa. Những gì Ngài định, Ngài sẽ hoàn thành vì vinh quang của Ngài.

Hãy nghĩ đến một thời điểm khi bạn đã hứa hoặc chỉ định nhưng không thể giữ lời. Điều gì đã xảy ra khiến bạn không thể thực hiện lời hứa này?

SỰ HIỆN DIỆN KHÔNG THỂ THẤT BẠI CỦA CHÚA GIÊ-SU

Trong Ngày 1, chúng ta đã thấy rằng thẩm quyền toàn diện của Chúa Giê-su trên trời và dưới đất là lý do tại sao Ngài đưa ra yêu cầu bao quát này để môn đồ hóa cho mọi quốc gia (xem Ma-thi-ơ 28:18-19). Nếu thẩm quyền phổ quát của Chúa Giê-su là nền tảng của Đại Mạng Lệnh và môn đồ hóa là trọng tâm, thì sự hiện diện của Chúa Giê-su là nhiên liệu duy trì các nhân chứng của Ngài khi họ thực hiện sứ mệnh của Ngài. Chúa Giê-su phán trong Ma-thi-ơ 28:20, “Và nầy, ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận thế.”

Không có phước lành nào lớn hơn sự hiện diện lâu dài của Chúa với dân Ngài. Khi Đức Chúa Trời gọi Môi-se dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập, Ngài hứa, “Ta sẽ ở cùng ngươi” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:12). Tương tự như vậy, khi Đức Chúa Trời giao cho Giô-suê nhiệm vụ dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên vào đất hứa, Ngài hứa, “Ta sẽ ở cùng ngươi. Ta sẽ không lìa ngươi hoặc bỏ rơi các ngươi” (Giô-suê 1:5). Khi Đức Chúa Trời gọi Giê-rê-mi, Ngài phán, “Đừng sợ chúng nó, vì ta ở cùng ngươi đặng giải cứu ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy” (Giê-rê-mi 1:8). Trong mỗi tình huống này, lời hứa về sự hiện diện của Đức Chúa Trời củng cố và khích lệ những người sợ hãi, cảm thấy không đủ khả năng thực hiện sứ mệnh mà Ngài đã kêu gọi họ.

Theo Ma-thi-ơ 1:23, Chúa Giê-su là Immanuel, có nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”. Chúa Giê-su, Ngôi Lời vĩnh cửu của Đức Chúa Trời, không chỉ mặc lấy xác thịt và ngự giữa chúng ta như một con người, mà Ngài còn hứa sẽ ở cùng chúng ta cho đến tận thế, chúng ta sẽ ở cùng Chúa Giê-su để chiêm ngưỡng vinh quang của Ngài mãi mãi.

Đọc Công vụ 18:9-10. Sự hiện diện của Chúa Giê-su giúp ích cho Phao-lô như thế nào? Bạn có thể rút ra hy vọng nào cho chính mình từ những câu Kinh thánh này?

Bạn nghĩ Chúa Giê-su “ở cùng chúng ta” ngày nay theo nghĩa nào?

Có vẻ lạ lung khi Chúa Giê-su hứa rằng Ngài sẽ luôn ở cùng các môn đồ của Ngài cho đến tận thế, ngay trước khi Ngài rời xa họ và trở về thiên đàng. Chúa Giê-su đã hứa sẽ sai Đức Thánh Linh “một Đấng An ủi khác, để ở với các ngươi đời đời, tức là Thần lẽ thật” (Giăng 14:16-17). Do đó, Chúa Giê-su thực hiện lời hứa sẽ ở cùng chúng ta mãi mãi bằng cách sai Đức Thánh Linh đến để biểu lộ sự hiện diện lâu dài của Chúa Giê-su trong cuộc sống của chúng ta. Sự tuôn đổ của Đức Thánh Linh đánh dấu sự khởi đầu sứ mệnh của hội thánh vào Lễ Ngũ Tuần, và tất cả các thế hệ tiếp theo của những môn đồ Chúa Giê-su sẽ tiếp nhận Đức Thánh Linh này và theo cách này, tận hưởng quyền năng và sự hiện diện của Vua phục sinh.

ĐỌC THÊM

John Piper, What Jesus Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 369-75 (Yêu cầu 50).

ENDNOTES  (Chú thích cuối trang)

Session 1

1. Charles W. Colson, Born Again (new edition; Grand Rapids, MI: Chosen, 2008)

2. “Barna Glossary of Terms.” Online: https://www.barna.org/component/content/article/47-mar/ 647-definitions# VDJIMJTF87s

3. Billy Graham, “How to Be Born Again” Online: http://billygraham.org/story/how-to-be bom-again/

4. D. A. Carson, The Gospel According to John (Grand Rapids, MI: Eerdmans, 1991), 188

5. Augustine, Confessions, quoted by John Piper, The Legacy of Sovereign Joy: God’s Triumphant Grace in the Lives of Augustine, Luther, and Calvin (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 68.

Session 2

  1. C. S. Lewis, The Weight of Glory and Other Addresses (Reprint; New York, NY: HarperCollins, 2001), 26.

2. Quoted by John Piper, “What God Created Is Good—and Must Be Sanctified: C.S. Lewis and St. Paul on the Use of Creation.” Online: http://www.desiringgod.org/conference-messages/what-god-made-is-good-and-must-be-sanctified-c-s-lewis-and-st-paul-on-the-use-of-creation

3. Joe Rigney, The Things of Earth: Treasuring God by Enjoying His Gifts (Wheaton, IL: Crossway, 2015), 104.

4. Augustine, Confessions, 10:29, quoted by John Piper, What Giê-su Demands from the World (Wheaton, IL: Crossway, 2006), 82.

5. Adapted from Jonathan Edwards, “The Excellence of Christ,” in The Works of Jonathan Edwards (2 vols; Reprint; Edinburgh, Scotland: Banner of Truth, 1995), 1:680-89.

6. William L. Lane, The Gospel According to Mark (NICNT, Grand Rapids, MI: Eerdmans, 1974), 431.

7. See also John Piper, Thinking: The Life of the Mind and the Love of God (Wheaton, IL: Crossway, 2010), 83-92.

8. Jonathan Edwards, “The Fifteenth Sermon: Heaven is a World of Love,” in Ethical Writings (WJE Online 8; New Haven, CT: Yale University Press, 1957-2008), 366-97.

9. Robert H. Stein, Luke (NAC 24; Nashvile, TN; B&H, 1992), 318

Session 3

1. Timothy J. Keller, “The Gospel and the Poor,” Themelios 33 (2008): 8-22.

2. See Steve Corbett and Brian Fikkert, When Helping Hurts: How to Alleviate Poverty without Hurting the Poor and Yourself (Chicago, IL: Moody, 2009).

Session 4

1. Everett Ferguson, Backgrounds of Early Christianity (3rd ed.; Grand Rapids, MI: Eerdmans, 2003), 46.

2. Michael J. Wilkins, “Matthew,” in Zondervan Illustrated Bible Backgrounds Commentary: New Testament (edited by Clinton E. Arnold: 4 vols; Grand Rapids, MI: Zondervan, 2002), 1:137.
3. DA. Carson, “Matthew,” in Matthew & Mark (ed. Tremper Longman, III and David E. Garland; REBC 9, Grand Rapids, MI: Zondervan, 2010), 446. Compare Exodus 30:11-16.

4. For this interpretation, see Carson, “Matthew,” 447.

5. Carson, “Matthew,” 665.

6. For practical guidance on making your life meaningful in your secular work, see John Piper, “Making Much of Christ From 8 to 5,” in Don’t Waste Your Life (Wheaton, IL: Crossway, 2003), 131-54.

7. Quoted by John Piper, “I Never Made a Sacrifice,” online: http://www.desiringgod.org/blog/ posts/i-never-made-a-sacrifice.

Session 5

1. Randy Alcorn, The Treasure Principle (Sisters, OR: Multnomah, 2001), 8.

2. Mary Drewery, William Carey: A Biography (Grand Rapids, MI.: Zondervan, 1984), 91.

3. “Anxiety”, in Dictionary.com Unabridged (New York, NY: Random House, 2015), online: http://dictionary.reference.com/browse/anxiety.

4. See Kevin DeYoung, “How to Pray Using Scripture,” online: http://www.thegospelcoalition.org/blogs/kevindeyoung/2013/01/04/how-to-pray-using-scripture.

5. Thomas R. Schreiner, The King in His Beauty: A Biblical Theology of the Old and New Testaments (Grand Rapids, MI: Baker, 2013), xii-xiii.

6. John Nolland, Luke 9:21-18:34 (Nashville, TN: Thomas Nelson, 1993), 688.

7. Alcorn, The Treasure Principle, 73,

Session 6

1. John Piper, Let the Nations Rejoice! The Sovereignty of God in Mission (3rd ed.; Grand Rapids, MI: Baker Academic, 2010), 15.

2. R. T. France, The Gospel of Matthew (Grand Rapids, MI: Eerdmans, 2007), 298-99.

3. John Piper, Filling the Sufferings of Christ: The Cost of Taking the Gospel to the Nations in the Lives of William Tyndale, Adoniram Judson, and John Paton (Wheaton, IL: Crossway, 2009), 9-10.

4. Courtney Anderson, To the Golden Shore: The Life of Adoniram Judson (Valley Forge, PA: Judson, 1987), 83.

5. See also Piper, Filling up the Afflictions of Christ, 95-99. On the contributions of Ann and

Judson’s other wives, see Candi Finch, “So that the World May Know: The Legacy of Adoniram Judson’s Wives,” in Adoniram Judson (ed. Jason G. Duesing, Studies in Baptist Life and Thought; Nashville, TN: B&H, 2012), ch. 5.

6. Piper, Filling up the Afflictions of Christ, 106.

The end.

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên