Ấy vậy, hỡi những kẻ rất yêu dấu của tôi, như anh em đã vâng lời luôn luôn, chẳng những khi tôi có mặt mà thôi, lại bây giờ là lúc tôi vắng mặt, hãy càng hơn nữa, mà lấy lòng sợ sệt run rẩy làm nên sự cứu chuộc mình. Vì ấy chính Đức Chúa Trời cảm động lòng anh em vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài.
Phi-líp 2:12-13
Những lời trên được viết cho một Hội Thánh địa phương nhằm khích lệ họ vâng theo tiếng gọi của Chúa dành cho mỗi một cá nhân cũng như toàn thể Hội Thánh. Bên cạnh việc thờ phượng Chúa, làm chứng cho người chưa tin, tập trung vào sự cầu nguyện và Lời Chúa (Công vụ 6:4), đồng thời nhân danh Chúa mà phục vụ cộng đồng, Hội Thánh cũng phải tham gia vào bất kỳ mục vụ đặc biệt nào mà Đức Chúa Trời giao phó cho. Qua những năm trong mục vụ lưu động, tôi đã đến thăm hàng trăm Hội Thánh ở nhiều nơi trên thế giới và chứng kiến Chúa đã cưu mang và trang bị cho các Hội Thánh, các gia đình và mỗi một cá nhân như thế nào cho các mục vụ khác nhau nhằm tôn vinh Danh Ngài. Từ “làm nên” đơn giản nghĩa là “đem lại sự thành công,” tương tự như việc giải một bài toán. Đức Thánh Linh là Đấng có từ ban đầu, chính Ngài đã kêu gọi và ban ân tứ cho con người để họ thực hiện các mục vụ khác nhau, chính vì vậy mỗi Hội Thánh cần tạo điều kiện cho các mục vụ niềm tin này. Nếu mỗi cá nhân hoặc một nhóm người bị bắt phục bởi một khải tượng để thực hiện một mục vụ nào đó, Hội Thánh cần phải cầu nguyện về việc này và nhìn xem Chúa đang dẫn dắt họ như thế nào.
Lời khuyên nhủ của Phao-lô không chỉ thách thức Hội Thánh, nhưng cũng là sự kêu gọi để dân sự của Chúa đồng công với Ngài. Chúa “cảm động” và chúng ta “làm nên.” Đức Chúa Trời đã “cảm động” lòng và trí của Bết-sa-lê-ên và Ô-hô-li-áp, họ đã “làm nên” đền tạm và những vật dụng trong đền tạm (Xuất Ê-díp-tô ký 31:1-11). Đức Chúa Trời đã “cảm động” James Hudson Taylor và ông đã “làm nên” mục vụ Truyền Giáo Nội Địa Trung Quốc. Đức Chúa Trời đã lấy lòng độ lượng mà hạ mình và sử dụng con người để hoàn thành kế hoạch thiên thượng của Ngài. Mỗi một người trong chúng ta cần phải đầu phục Chúa để Ngài cảm động tấm lòng, dạy dỗ tâm trí, và kiểm soát ý chí của chúng ta, để qua đó toàn bộ khả năng của chúng ta được tận dụng để hầu việc Ngài. Phục vụ Chúa là một đặc ân và cũng là nhiệm vụ vĩ đại của chúng ta, đó chính là lý do mà Phao-lô dạy chúng ta phải hầu việc với sự run rẩy sợ sệt. Vâng, trong công tác hầu việc Chúa thì có niềm vui, nhưng sự vui mừng này cần phải được cân bằng với sự kính sợ Chúa chính là động lực mà chúng ta làm vui lòng Ngài. “Khá hầu việc Đức Giê-hô-va cách kính sợ, và mừng rỡ cách run rẩy” (Thi Thiên 2:11). Khi một người đầy lòng tự cao bắt đầu thực hiện một mục vụ nào đó mà không có sự dẫn dắt và giúp đỡ của Chúa, điều đó chỉ đem lại sự hủy hoại.
Chúng ta đã bàn về Hội Thánh nhạy cảm với sự dẫn dắt của Chúa, và tầm quan trọng của sự đồng công giữa người tin Chúa và chính Chúa. Giờ đây, hãy cùng luận về sự tán dương, ngợi khen Chúa và tôn vinh Ngài. Tôi đã nhìn thấy những Cơ Đốc Nhân có ý tốt nhưng mắc phải sai lầm trong suy nghĩ, họ đã bắt đầu công tác bằng sức riêng, rồi nhìn cái gọi là mục vụ đó sụp đổ và tan biến. Nếu Chúa bắt đầu một công tác mới, và nếu chúng ta vâng theo ý muốn của Ngài thì công tác ấy sẽ thành công, nhưng nếu chúng ta giống như Phi-e-rơ và những người bạn của ông đi đánh cá mà không có sự hướng dẫn của Chúa, chúng ta sẽ không bắt được một con cá nào nếu chúng ta không mời Ngài dẫn dắt (Giăng 21:1-14). Nếu công tác Chúa được thực hiện theo cách của Ngài vì sự vinh quang của Ngài, chính Chúa sẽ ban thưởng cho tôi tớ trung tín của Ngài tại tòa án của Đấng Christ (Rô-ma 14:10; 2 Cô-rinh-tô 5:10).
Từ ngữ đầu tiên trong câu Kinh Thánh ngày hôm nay đó là “ấy vậy,” từ này liên kết chúng ta với phần Kinh Thánh trước đó (Phi-líp 2:1-11), Đức Chúa Giê-su Christ hạ mình và được tôn vinh. Vì Ngài là Đấng được tôn vinh, chúng ta cũng phải tôn Ngài làm Chúa của cuộc đời mình hôm nay.
Mọi lưỡi thảy đều xưng Jêsus Christ là Chúa, mà tôn vinh Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha.
Phi-líp 2:11