Trang Chủ DƯỠNG LINH Ước Mơ Của Một Mục Sư – Phần Cuối

Ước Mơ Của Một Mục Sư – Phần Cuối

1538
0
SHARE
Bài trước: https://lethat.net/uoc-mo-cua-mot-muc-su/
Chúa ban cho tôi một điều vô cùng đặc biệt, đó là giấc ngủ. Tôi ngủ dễ, đặt lưng xuống giường chỉ cần… một thoáng mây bay là đã đi vào giấc ngủ. Đây là sự đặc biệt Chúa dành cho các giáo sĩ, những người giống Chúa Jesus: con cáo có hang chim trời có tổ nhưng ta không thường xuyên ngủ trên giường êm nệm ấm nhà mình mà cứ mải mê lang bạt giang hồ, đụng đâu ngủ đó, có những bàn chân rất âm thầm, đi trong đêm khuya đi trong bão giông… Một người hỏi tôi những điều kiện nào cần có khi đi truyền giáo, tôi nói: dễ ăn, dễ ngủ, dễ chịu. Đi truyền giáo mà khó ăn khó ngủ khó chịu thì thôi ở nhà cho khỏe  Vì dễ như vậy Chúa cho tôi có cơ hội đi… lung tung khắp nơi trên thế giới, đi đến đâu ngủ đến đó không nề hà chỗ nào. Nhà, motel, trong trại, ngay cả trong nhà kính vào mùa đông, giường đôi giường chiếc, ngủ một mình, ngủ kiểu cá mòi trong hộp, đều… ngủ được 
Tôi có một thời gian mất ngủ dài nhiều năm, không phải vì mình, nhưng vì chăm sóc cho người vợ bệnh tật của mình không ngủ được cần chăm sóc. Khi bà về với Chúa, những tưởng sẽ ngủ yên, nhưng thêm một thời gian nữa cho vết thương tâm hồn kéo da non thì mới trở lại giấc ngủ bình an Chúa cho ngày xưa. Sáng nào khi thức dậy tôi cũng nói với Chúa một câu quen thuộc, có lẽ Chúa nghe hoài cũng… chán , con tạ ơn Chúa đã cho con giấc ngủ bình an tối qua.
Nhưng khi kế hoạch trở về Việt Nam đã xong hết rồi, cái gì cũng đâu vào đó, chỉ còn chờ bay, thì những giấc ngủ vào đêm có phần… khó hơn. Trăn trở hơi nhiều, mở phone nhìn giờ hơi nhiều, có khi còn đọc cả một bài viết hay trên facebook tình cờ đọc được, mà vẫn chưa ngủ lại được. Tôi không hỏi Chúa vì sao, tôi tự biết lý do. Tôi bồn chồn vì chuyến đi, như nhiều lần trước đây, chuẩn bị đi đâu là đêm đó khó ngủ. Chuyến đi này lại là một chuyến đi đặc biệt, sau hai năm đại dịch, mà đại dịch vẫn còn lảng vảng đâu đó chứ chưa chịu rút lui hẳn. Chích… 3 mũi cũng có thể bị lây nhiễm như thường. Băn khoăn vì cả gan… khải tượng một chuyện lớn hơn sức mình. Băn khoăn vì tuổi tác đã gần bằng Áp ram rồi mà nghe Chúa gọi đi là cứ đi mà không hỏi gì hết. Băn khoăn vì mở công ty mới mà… kêu vốn chưa đủ 
Sáng nay, lại dậy sớm hơn những ngày khác, mở đèn pha cà phê, ngồi vào bàn cầu nguyện rồi mở laptop. Tôi ngồi im nhìn laptop. Tôi có thói quen khi bí đề tài viết là cứ nhìn chằm chằm vào màn hình laptop như thể nó là giải pháp giúp tôi khai mở suy nghĩ, tôi chợt nhớ lại vào giữa khuya hôm qua, khi vói tay lấy cái phone trên đầu giường xem giờ, tiện tay quẹt một cái, thì chợt thấy tấm hình của mình hiện lên và dòng chữ: We will always be by your side, Pastor Kien Lu. Tôi thấy mình cảm động. Tôi biết ơn những giòng chữ đó, tôi biết rằng Đức Chúa Trời đã kêu gọi những anh em mình cùng đi với mình, tôi còn lo gì, ngại gì. Thật thì không lo gì không ngại gì, vì đã có Chúa đi cùng, nhưng cái tật của một thi sĩ hay phóng đại nó như vậy, có phóng đại thì mới ra thơ 
Người quen hỏi tôi Mục sư đã chuẩn bị xong hết chưa? Tôi hỏi, chuẩn bị gì, có nhiều thứ phải chuẩn bị, hành lý để đi thì không có gì để chuẩn bị, một người sống một mình nhiều năm đã quen với việc tự mình lo cho mình khi đi đâu xa một mình, trước đó vài ngày đã mở sẵn cái va ly để trong phòng, nhớ cái gì là lấy ném vào đó, thuốc men cho người bệnh là cái cần thiết trước nhất, còn quần áo chỉ là chuyện… nhỏ, mấy năm rồi thì cũng bao nhiêu quần áo đó, nó có cũ thêm thôi, chứ vẫn còn mặc được, vì người lớn tuổi thì không lớn thêm nữa  Chuẩn bị những cái bill nước, điện, gaz, bảo hiểm nhà bảo hiểm xe bảo hiểm sức khỏe, rồi Ti Vi rồi internet…. Mỹ có nhiều cái bảo hiểm lắm, nhớ để trả tiền hàng tháng không thôi cũng đủ mệt mỏi  Việc nhà rồi việc nước, chuẩn bị một số thay đổi mới cho Hội Thánh Truyền Giáo Trên Đường Dây trước khi đi (đã xin nghỉ rồi nhưng không ai cho nghỉ, bảo rằng Mục sư cứ đi công việc Chúa, chúng tôi ở đây xoay sở được, cái gì không lo được sẽ… réo Mục sư , Mục sư đi rồi lại trở về với Hội Thánh mà. Tưởng rằng thôi hết công việc chăn bầy, thôi Quản nhiệm, thì Chúa vẫn chưa… thôi ) Bài giảng cuối cho Hội Thánh Greenville vào lễ Tạ Ơn thì đã xong rồi, chỉ còn… edit thôi. Hôm qua ra nghĩa trang quay lại vài phút khung cảnh nghĩa trang và mộ người để mang xuống New Jersey cùng các con làm lễ kỷ niệm 4 năm, cũng có thể mang đi Việt Nam, đi đây đó, vì đi xa, đi lâu, không còn mỗi ngày lái xe ra nghĩa trang thăm hỏi nữa 
Chuẩn bị gì nữa. Chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi xa sau 2 năm cố thủ. Cũng hơi hồi hộp, bâng khuâng, vì covid vẫn chưa chịu đi khuất, vẫn lảng vảng đây đó, làm một bóng ma ám ảnh nhiều người, nó không chịu đi, nhất định đòi sống chung với người, người dù không chịu cũng phải chịu vì không thể đuổi nó đi được, cho nên người phải sống với… ma  Thông tin trên báo, trên youtube, thì Sài gòn vẫn còn xanh xao lắm sau cơn bệnh, gượng đứng dậy thôi chứ chưa đứng vững lắm, những thành phố khác thì cứ thêm… ca mỗi ngày. Các con thì không dám ý kiến… Bố, vì Bố không hỏi ý kiến chúng nó, các anh chị em thì cũng tôn trọng ông anh (em) tánh khí ngông cuồng , muốn là làm không ai cản được. Duy có cô em kế, mọi ngày chỉ nghe anh nói, hôm nay thì nhất định nói cho anh nghe, gọi từ California, nói rằng please please, xin đừng có đi Việt Nam lúc này, nguy hiểm lắm, người ta vẫn nhiễm và chết dài dài. Biết rằng anh đi công việc Chúa, nhưng đâu có cần thiết phải ngay lúc này. Người thư ký Hội Thánh Greenvile, gọi để lấy lịch giảng tháng 12, nghe Mục sư nói đi Việt Nam, thì nói: con nghe nói Việt Nam chưa yên đâu Mục sư, Mục sư không sợ covid hả  Sợ thì vẫn cứ sợ, nhưng đi thì vẫn cứ đi  Các giáo sĩ ở Việt Nam thì không nói nhiều, chỉ nói… lời Chúa, nói cầm chừng, không dám nói thẳng, chỉ nói để… cầu nguyện thêm  Chỉ có một người có thể ngăn tôi được, đó là Đức Chúa Trời. Khi Chúa cắm bảng Stop hoặc Do Not Enter ngay trên đường, thì ngay lập tức, xe phóng nhanh đến đâu cũng tức thì ngừng lại. Một đứa con nuôi thân thiết, hỏi: làm sao để biết là ý Chúa hay ý mình. Tôi nói: Biết.
Nhưng cái chuẩn bị nhiều nhất, từ hơn cả tháng nay, từ khi Đức Chúa Trời cấp giấy phép tạm thời, để đó, chưa ký , vẫn là tờ báo Hướng Đi. You know what, đó là nỗi băn khoăn ray rứt trong lòng tôi. Làm một tờ báo trong một đất nước mà mình không rành luật lệ, không dễ, làm một tờ báo trong một rừng báo, không dễ, làm một tờ báo đạo, để chen với báo đời, không dễ. Làm một tờ báo giấy trong hàng hà sa số báo điện tử, youtube, không dễ. Làm một tờ báo…., thôi, nói nhiều lại thêm băn khoăn nhiều. Tôi viết ra mấy trang dài về plan, về strategy, để đó, cứ mỗi ngày thêm vào một ít, đang đi bộ mà Chúa cho một ý tưởng thì vội vã đi cho… lẹ để về viết vào kẻo quên. Lại tìm bài, tài liệu cho tờ báo đầu tiên phát hành tại Việt Nam vào dịp Tết Nguyên Đán… Nhiều quá, thêm rối, phát bệnh. Tôi tự cảm thấy mình đã lo quá nhiều, là worry too much, chứ không phải chỉ concern như mình đang tự… lừa dối mình. Đức Chúa Trời nhắc tôi, con đã quá lo lắng rồi đấy, con không có đức tin sao (một Mục sư mà bị người ta nói câu này là… tổn thương dữ lắm ) Hãy để ta lo phụ với, giao gánh nặng cho ta. Hãy có đức tin, đừng sợ, chỉ tin mà thôi. Tạ ơn Chúa, giòng sông đang cuộn sóng ầm ầm bỗng trở lại xuôi giòng.
Tôi chỉ nhìn thấy cái trước mắt, trong tầm mắt, có nhướng mắt lên, thì cũng chỉ thấy xa hơn chút nữa, mà những phong cảnh thấy phía xa chỉ mờ mờ. Đức Chúa Trời thấy xa hơn tôi, xa hơn nhiều, rõ hơn nhiều, và khi Ngài đã ký giấy phép cho tôi, thì Ngài sẽ đi cùng tôi. Ngài đang kêu gọi các anh em tôi đi cùng tôi, người thêm lời khích lệ tôi trên trang web, người kêu gọi mọi người cầu nguyện cho các ý tưởng Chúa cho tôi thành hiện thực. Tôi có các giáo sĩ, hứa sát cánh với tôi, có bạn hữu, hứa đi cùng tôi. Điều tôi phải làm bây giờ là, thôi suy nghĩ lo lắng, điều gì tới sẽ tới, điều gì trong kế hoạch ngàn năm của Chúa thì Ngài sẽ làm. Tôi mới vừa hoàn tất thu hình cho Sống Đạo Thánh Kinh Giải Đáp và đã gởi đi, những chương cuối của sách Gióp, những đoạn Đức Chúa Trời dạy Gióp những bài học về sự giới hạn của ông và sự vĩ đại của Ngài, tôi sợ. Sợ Chúa. Kính Ngài. Tôi cầu nguyện: con biết rõ về sự giới hạn, tầm thường của con, con không làm việc lớn được, việc lớn, để Chúa làm. Con chỉ xin… xách giỏ đi theo 
Xong bài 4, tôi sẽ không viết nữa, cho tới khi lên máy bay ngày 24/11 tại phi trường Los Angeles, cho tới khi quá cảnh tại Seoul Hàn quốc, cho tới khi đáp xuống phi trường Đà Nẵng, cho tới khi… bị cách ly trong resort Hội An… 4 sao một tuần, rồi sau đó muốn đi đâu thì đi, nếu vẫn test… âm tính 
Tôi hẹn gặp anh em tôi, một lời hẹn gặp từ cuối chân mây.
Mục sư Lữ Thành Kiến

 

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên