Tôi sinh ra giữa quê hương nghèo khó
Lớn dần lên trong tình Chúa bao la
Sông phước thiêng tràn ngập những ngày qua
Trong Đấng Christ, tôi sống đời vui thỏa.
Đầu năm mới, kính dâng bài cảm tạ
Chúa nhân từ, đại lượng, đại từ bi
Đã dắt dìu từng bước một tôi đi
Qua vạn nẻo đường gian nan cõi thế.
Quên sao được những lần tôi vấp té
Đỡ tôi lên, Ngài an ủi dịu hiền
Có những ngày theo cuồng vọng ý riêng
Tôi xa Chúa nên buồn đau thất vọng
Quyền, danh, lợi chỉ là màn sương mỏng
Giấc Nam Kha gieo lại nỗi hận dài
Giữ được gì, tất cả chóng tàn phai
Khi đông đến, cuộc đời thêm giá rét
Mà sao Chúa vẫn yêu tôi thắm thiết
Chẳng bỏ đâu khi tôi trốn mặt Ngài
Lời khuyên răn âu yếm bên tai
Ôi ân điển Chúa thật là vô hạn!
Dù tôi kẻ tội nhơn không xứng đáng
Từng bao phen vấp phạm rồi ăn năn
Nhờ huyết Ngài rửa sạch mọi trần căn
Tôi được tiếp vào tình yêu Thiên Phụ.
Quên sao được những tháng năm cùng khổ
Bước cheo leo thử thách đoạn đường trần
Lời Thánh Kinh thêm sức mạnh hồn thân
Tôi xốc tới, nhắm chân trời hi vọng.
Chúa đang sống và cho tôi nguồn sống
Gió tình yêu nâng nhẹ cánh hồn bay
Cảnh phù hoa tồn tại được bao ngày?
Xin giã biệt, tôi quyết tâm theo Chúa.
Rồi một buổi quê tôi tràn lửa đỏ
Triệu triệu người hoảng loạn giữa đau thương
Cả khung trời đại nạn ụp trên lưng
Máu, nước mắt biết bao giờ khô cạn?
Giữa tang tóc, chia ly và cừu hận
Chúa vực tôi ra khỏi cảnh kinh nguy
Vâng ý Ngài tôi cất bước ra đi
Trong ngơ ngẩn tái tê, không định trước.
Kể từ ấy, tôi làm người mất nước
Phương trời xa nhiều lúc dạ âu sầu
Người thân yêu vĩnh viễn cách ly nhau
Nhưng có Chúa, nguồn vui, niềm an ủi.
Ví đem cả trần gian mà đánh đổi
Tôi bằng lòng mất hết để được Ngài
Cả ngày qua, hiện tại, và tương lai
Đời dâng trọn trong tay Cha sắp đặt.
Hướng về cõi thượng thiên không thắc mắc
Hồn thoát trần, trút sạch gánh sầu tư
Thấy gì đâu? Ngoài một Chúa Jesus?
Linh Cương
“Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng Christ”. (Phil. 3:8)
–
Đọc thơ Linh Cương để tìm gặp lại chính mình. Mỗi chúng ta đều có một điều gì đó giống Linh Cương? Tác giả không còn ở Việt Nam nữa, và nỗi niềm của nhà thơ được bộc lộ:
Rồi một buổi quê tôi tràn lửa đỏ
Triệu triệu người hoảng loạn giữa đau thương
Cả khung trời đại nạn ụp trên lưng
Máu, nước mắt biết bao giờ khô cạn?
Giữa tang tóc, chia ly và cừu hận
Chúa vực tôi ra khỏi cảnh kinh nguy
Vâng ý Ngài tôi cất bước ra đi
Trong ngơ ngẩn tái tê, không định trước.
Trong bài thơ Linh Cương có nhắc đến “giấc Nam Kha”:
Quyền, danh, lợi chỉ là màn sương mỏng
Giấc Nam Kha gieo lại nỗi hận dài
–
Điển tích “giấc Nam Kha” có nghĩa gì? Có sách chép: Đời nhà Đường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về, dọc đường, vừa buồn lại vừa đói nên ghé vào một ngôi chùa con bên cạnh khu rừng, xin tá túc. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê thay gạo đãi khách. Vì mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Chàng thấy mình đã thi đỗ, được quan chức cao, nhà vua lại còn gả công chúa, phong cho chàng làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Thật là vinh quang phú quý, không ai bằng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì bỗng gặp quân giặc đỗ đến đánh. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị giết. Xe kiệu bị đập phá tan tành. Chúng thộp cổ cả vợ chồng Lữ, đưa gươm kề họng… Lữ hoảng hốt, kêu lên một tiếng, giựt mình thức dậy mới biết là chiêm bao.
“Giấc Nam Kha” do điển tích trên. Có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.
Cách sử dụng từ ngữ của Linh Cương rất linh hoạt, bay bổng nhưng trong sáng đến không ngờ. Chúng ta có thể thấy lòng mình lắng lại khi đọc những câu này:
Vâng ý Ngài tôi cất bước ra đi
Trong ngơ ngẩn tái tê, không định trước.
Kể từ ấy, tôi làm người mất nước
Phương trời xa nhiều lúc dạ âu sầu
Người thân yêu vĩnh viễn cách ly nhau
Nhưng có Chúa, nguồn vui, niềm an ủi.”người mất nước” là một cách nói. Nhưng Thánh Kinh nói rằng:
“Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra” (2 Côr. 5:1).
Ví đem cả trần gian mà đánh đổi
Tôi bằng lòng mất hết để được Ngài
Cả ngày qua, hiện tại, và tương lai
Đời dâng trọn trong tay Cha sắp đặt.
–
“Người mất nước” hay kẻ tha hương có Tết không? Câu trả lời dành cho những ai đang lưu lạc trên khắp các châu lục – đặc biệt là ở Hoa Kỳ. Tác giả bài hát Em Đến Thăm Anh Đêm Ba Mươi viết: “Sao giao thừa xanh trong đôi mắt ngoan. Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết?”
Bây giờ đọc Hoàng Nga đang ở một nơi mủa Đông đang ngự trị, đầy bông tuyết:
Ở đây Tết không vàng hoa vạn thọ
Cây mai con trồng lại chết hôm qua
Trời lạnh quá, gió chỉ lùa bông tuyết
Trắng trên thềm như tóc mẹ sương pha
Ở đây Tết bên con nhiều nỗi nhớ
Cuối năm nào trời cũng lạnh tái tê
Đường vắng lặng mà không tháng Chạp
Chiều ba mươi chẳng đợi bóng con về
Ở đây Tết cuối vườn bầy cỏ úa
Vươn bên rào một cọng rất bơ vơ
Cứ như thể là con ngày trở lại
Trên hiên xưa bóng mẹ đã xa mờ
Chiều nay Tết. Hay ngày mai sẽ Tết
Con ở đây lòng chỉ nỗi ngậm ngùi
Mẹ ơi Tết. Hoa vàng không nở nữa
Trắng lòng con bông tuyết rụng tơi bời…Wow! …
Tết của Việt kiều là như thế. Còn chúng ta ở trong nước thì sao? Tường Vi đã đi qua 65 cái Tết viết như thế này:
tôi đã thấy xuân về trên mọi lối
những nẻo đường rộn rã sắc màu hoa
bao người vui sum họp với gia đình
lòng lữ khách xa nhà thêm luyến nhớ
tôi cũng thấy một mùa xuân tang tóc
những thương đau luôn day dứt tinh cầu
chiến tranh đi qua nhiều lắm những khăn tang
trái đất sẽ chẳng bao giờ yên nghỉ
đợi mùa xuân miên viễn ở trên cao
tôi lại thấy xuân đi qua rất vội
hẹn mùa sau xuân đến dáng yêu kiều
vòng luân chuyển có bao giờ thay đổi
nên bài thơ tôi viết sẽ còn nhiều
tôi cũng thấy mùa xuân qua vội quá
Phố Sài gòn lơ đãng gọi hồn ai
chợ hoa xuân đông người hơn năm trước
chiều Houston đón bước chân vui
Cali buồn lửa còn âm ỉ cháy
từ bên này đại dương xa thẳm
một ít nắng hồng sưởi ấm khách tha hương
và bên kia – dải đất hình chữ s
“khi ta ở chỉ là nơi đất ở
khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.”
–
chúc bạn bè say xuân nồng nắng ấm
cảm tạ ơn Trời ân sủng Ngài ban
mỗi ngày đi qua nhìn ra ý nghĩa
cuộc sống này ôi thương quá đi thôi
và sau hết chúc mùa xuân còn mãi
trong trái tim ai nhận ánh sáng thiên đàng…
“mùa xuân còn mãi/trong trái tim ai nhận ánh sáng thiên đàng.” mùa xuân này có ai đó đang chiến đấu với những nỗi đau. Đó có thể là một căn bệnh mãn tính suốt đời phải chịu, hay đang điều trị ung thư, hay đang bị mất việc…Nếu thực sự chúng ta có ánh sáng thiên đàng – hãy tập chú vào Chúa Jesus, thì nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó không phải là điều quan trọng nữa. Điều quan trọng là chúng ta nhận được ánh sáng thiên thượng. Bạn nghĩ thế nào?
Một bài thơ hay ít nhất có những yếu tố sau:
– Từ ngữ đẹp, trong sáng, sinh động.
– Có vần, có thể nghe được cả tiếng nhạc trong thơ.
– Từ ngữ không khô cứng hay khuôn rập theo một công thức. Phải tinh tế, mềm mại diễn tả được những chỗ yếu đuối, góc khuất của tâm hồn. Các bạn có nghĩ như thế không? Một tác giả đã viết:
đừng làm những câu thơ khuôn mình theo văn phạm
như những cây quá thẳng chim không về
bài thơ hay cũng như người con gái đẹp
ở đâu đi đâu cũng lấy được chồng
Linh Cương, Hoàng Nga, Tường Vi và còn ai làm thơ nữa….
Bạn viết đi. Thơ là người, tâm trạng nào thì thơ nấy. Những câu thơ đọc lên hiểu liền. Còn như những câu thơ chúng ta đọc không hiểu gì cả, nhưng vẫn thấy có một điều gì đó thú vị thì sao?
“Sao giao thừa xanh trong đôi mắt ngoan.
Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết?”
–
tường vi
viết từ Oregon. tháng 1/2025