Trên chuyến tàu lửa tốc hành chạy về Luân Đôn, một thiếu phụ ăn mặc tầm thường đứng ở hành lang bên ngoài của toa tàu hạng nhất sang trọng, toa nầy chỉ dành cho giới quí tộc. Hai tay bà bấu chặt lấy thanh sắt nhưng toàn thân vẫn bị lắc lư theo nhịp của con tàu đang chạy rất nhanh. Gương mặt thiếu phụ trông có vẻ mệt nhọc, bơ phờ. Chuyến tàu hôm ấy rất đông hành khách.
Từ bên trong toa tàu lộng lẫy ấy, một thanh niên có dáng vẻ rất hào hoa, bước ra hành lang bên ngoài ngắm cảnh. Bất chợt chàng nhìn thấy thiếu phụ trong dáng vẻ mệt mỏi ấy, chàng bèn nói một cách rất lịch sự: “Thưa bà, mời bà vào ngồi bên trong toa tàu!”
Thiếu phụ rụt rè đáp: “Xin cảm ơn ông, nhưng tôi không được phép vào toa nầy!” Chàng thanh niên hỏi: “Tại sao vậy, thưa bà?”
Thiếu phụ đáp: “Vì tôi chỉ mua vé hạng ba thôi, nhưng trong toa hạng ba đã chật ních người và hàng hóa, tôi muốn đứng đây cho thoải mái hơn.”
Chàng thanh niên suy nghĩ một chút, rồi rút chiếc vé trong túi áo của mình, trao cho thiếu phụ, và nói: “Tôi muốn được đổi chiếc vé tàu với bà, xin bà hãy tự nhiên vào toa nầy, ngồi chỗ của tôi.”
Câu chuyện trên được một tờ nhật báo của Anh thuật lại, và chàng thanh niên hào phóng ấy chính là Thái tử Charles.
Không thể đem bất kỳ sự hy sinh nào ở trần thế để so sánh với sự hy sinh của Chúa Giê-su trong sự cải thiện vị trí của tội nhân. Đó là sự hy sinh cao cả nhất trong vũ trụ nầy. Dầu vậy, những câu chuyện nhỏ như trên cũng minh họa phần nào về sự hoán đổi của Chúa từ một Đấng Hằng sống mà phải chết, một Đấng giàu có mà phải nghèo. Ngài làm tất cả vì chúng ta! Chỉ bởi sự thay thế ấy, ta mới hy vọng thoát khỏi vị trí đã được định sẵn cho sự hủy diệt.
“Vì anh em biết ơn của Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu.” II Cô-rinh-tô 8:9