Trang Chủ DƯỠNG LINH Pause 141-180

Pause 141-180

7
0
SHARE

NGÀY 141

Cùng một Phúc Âm

Đọc Ga-la-ti 2:6-10

Gia-cơ, Phi-e-rơ và Giăng, những người được coi là trụ cột, đã bắt tay hữu tôi và Ba-na-ba tỏ lòng thông công khi họ nhận ra ân điển đã ban cho tôi. Họ đồng ý rằng chúng tôi nên đến với dân ngoại, còn họ thì đến với người Do Thái.

Ga-la-ti 2:9

Hội nghị Giê-ru-sa-lem bắt đầu với nguy cơ chia rẽ và bất đồng lớn, nhưng cuối cùng đã kết thúc bằng sự hợp tác và đồng thuận. “Kìa, anh em được sống hòa thuận với nhau thật tốt đẹp và vui vẻ biết bao!” (Thi Thiên 133:1). Có lẽ chúng ta cần thực hành một số sự hợp tác tương tự này ngày hôm nay.

Chúng ta cần nhận ra sự thật rằng Chúa kêu gọi mọi người đến những chức vụ khác nhau ở những nơi khác nhau, nhưng tất cả chúng ta đều rao giảng cùng một Phúc Âm và đang tìm cách cùng nhau xây dựng Hội Thánh của Ngài. Trong số những người biết và yêu mến Chúa Kitô, không thể có khái niệm “cạnh tranh.” Phi-e-rơ là một người vĩ đại, và có lẽ là sứ đồ hàng đầu, nhưng ông vẫn vui vẻ nhường chỗ cho Phao-lô, một người mới đến, và cho phép ông tiếp tục chức vụ theo sự dẫn dắt của Chúa. Trước đó, Phao-lô đã giải thích sự độc lập của ông với các sứ đồ (Ga-la-ti 1); giờ đây trong Ga-la-ti 2, ông chỉ ra sự phụ thuộc lẫn nhau của ông với các sứ đồ. Ông được tự do, nhưng ông vẫn sẵn lòng thông công với họ trong chức vụ rao giảng phúc âm.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn phụ thuộc lẫn nhau với các tín hữu khác như thế nào? Điều này ảnh hưởng đến cách tiếp cận của bạn trong việc chia sẻ phúc âm như thế nào?

NGÀY 142

Lời khích lệ

Đọc Cô-lô-se 1:3-4

Chúng tôi luôn cảm tạ Đức Chúa Trời, Cha của Chúa Giê-su Christ chúng ta, khi cầu nguyện cho anh em, vì chúng tôi đã nghe về đức tin của anh em nơi Chúa Giê-su Christ và về tình yêu thương mà anh em dành cho tất cả các thánh đồ.

Cô-lô-se 1:3-4

Nhà truyền giáo nổi tiếng người Scotland, Alexander Whyte, được biết đến là một người biết ơn. Ông thích viết bưu thiếp cho mọi người, cảm ơn họ về những điều tốt đẹp hoặc phước lành mà họ đã mang đến cho cuộc đời ông. Những thông điệp đó thường mang đến một chút khích lệ cho trái tim vào đúng lúc nó cần nhất. Lòng biết ơn là liều thuốc tuyệt vời cho tâm hồn.

Sứ đồ Phao-lô là một người rất hay khích lệ, và thư Cô-lô-se là một ví dụ điển hình về ân điển của sự tạ ơn. Trong phần này, ông tạ ơn về những gì Chúa Giê-su đã làm trong cuộc đời của những người Cô-lô-se. Cơ Đốc nhân. Nhưng ông cũng đề cập đến lòng biết ơn ở năm chỗ khác trong bức thư này. Khi chúng ta nhớ lại rằng Phao-lô đã viết bức thư này trong tù, thái độ tạ ơn của ông thậm chí còn tuyệt vời hơn.

Giống như Phao-lô, chúng ta nên biết ơn những gì Chúa đang làm trong cuộc đời của người khác. Là Cơ Đốc nhân, tất cả chúng ta đều là chi thể của một thân thể (Rô-ma 12:5). Nếu một chi thể của thân thể được củng cố, điều này sẽ giúp củng cố toàn bộ thân thể (Cô-lô-se 12:12-26).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn sẽ phản ứng thế nào khi làm điều tốt cho một người mà người đó không hề biết ơn? Làm thế nào bạn có thể bày tỏ lòng biết ơn với người khác?

NGÀY 143

Thử thách

Đọc Gia-cơ 1:3

vì biết rằng sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục.

Gia-cơ 1:3

Cách duy nhất Chúa có thể phát triển lòng kiên nhẫn và tính cách trong cuộc sống của chúng ta là thông qua những thử thách. Sự kiên nhẫn không thể đạt được bằng cách đọc sách, nghe bài giảng, hay thậm chí cầu nguyện. Chúng ta phải trải qua những khó khăn của cuộc sống, tin cậy Chúa và vâng lời Ngài. Kết quả sẽ là lòng kiên nhẫn và tính cách. Biết được sự thật này, chúng ta có thể đối mặt với thử thách một cách vui vẻ. Chúng ta biết rằng kết quả cuối cùng sẽ mang lại vinh quang cho Chúa.

Sự thật này giải thích tại sao việc học Kinh Thánh giúp chúng ta tăng trưởng lòng kiên nhẫn (Rô-ma 15:4). Khi đọc về Áp-ra-ham, Giô-sép, Môi-se, Đa-vít, và ngay cả Chúa Giê-su của chúng ta, chúng ta nhận ra rằng Đức Chúa Trời có mục đích trong những thử thách. Đức Chúa Trời hoàn thành mục đích của Ngài khi chúng ta tin cậy Ngài. Không gì thay thế được một tâm trí hiểu biết. Sa-tan có thể đánh bại những tín đồ thiếu hiểu biết, nhưng nó không thể chiến thắng những Cơ Đốc nhân biết Kinh Thánh và hiểu được mục đích của Đức Chúa Trời.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Thay vì than phiền khi đức tin của bạn bị thử thách lần tới, bạn có thể thử những lựa chọn nào khác?

NGÀY 144

Quyền Phục Vụ

Đọc Hê-bơ-rơ 5:1-6

Đức Chúa Trời. Mọi thầy tế lễ thượng phẩm… đều phải được Đức Chúa Trời kêu gọi.

Hê-bơ-rơ 5:1, 4

Khi tôi trở thành mục sư của Hội Thánh Calvary Baptist ở Covington, Kentucky, tôi cần phải đến tòa thị chính và được bảo lãnh. Nếu không, tôi đã không có thẩm quyền cử hành hôn lễ. Tôi phải xuất trình giấy chứng nhận thụ phong và chứng minh rằng tôi thực sự đang phục vụ tại nhà thờ.

Một ngày nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại gấp gáp từ một thành viên của chúng tôi. Một  người bạn Cơ Đốc sẽ kết hôn vào ngày hôm sau với một người từ Michigan, và họ phát hiện ra rằng   ông ta không được phép cử hành hôn lễ! Tôi có thể giúp họ không? Vị mục sư đến thăm có thể đọc nghi lễ rõ ràng như tôi, và ông ấy hiểu rõ cặp đôi hơn tôi; nhưng ông ấy không có thẩm quyền để phục vụ.

Không ai có thể tự phong mình làm thầy tế lễ, huống chi là thầy tế lễ thượng phẩm. Sự tồn tại của chức tế lễ và hệ thống tế lễ đã chứng tỏ con người xa cách Chúa. Việc Chúa thiết lập toàn bộ hệ thống Lê-vi là một hành động đầy ân sủng. Ngày nay, hệ thống đó được ứng nghiệm qua chức vụ của Chúa Giê-su Christ. Ngài vừa là Của Lễ, vừa là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm, Ngài phục vụ dân Chúa dựa trên của lễ dâng một lần đủ cả trên thập tự giá.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Hôm nay, bạn cần cầu xin Chúa Giê-su những điều gì, đặc biệt liên quan đến nhiệm vụ Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm của Ngài?

NGÀY 145

Quản lý Tài chính

Đọc Truyền Đạo 2:12-23

Tôi ghét mọi công khó tôi đã làm ra dưới mặt trời, vì tôi phải để lại cho người đến sau tôi. Ai biết được người ấy sẽ khôn ngoan hay dại dột?

Truyền Đạo 2:18-19

Sa-lô-môn sinh ra đã giàu có, và ông có được sự giàu có lớn lao vì ông là vua. Nhưng ông đã nhìn cuộc sống “dưới mặt trời” và nói thay cho dân thường. Sẽ đến ngày Sa-lô-môn qua đời và để lại mọi thứ cho người kế vị. Điều này nhắc chúng ta nhớ đến lời cảnh báo của Chúa trong dụ ngôn về người giàu dại dột (Lu-ca 12:13-21) và lời của Phao-lô trong 1 Ti-mô-thê 6:7-10. Một câu tục ngữ Do Thái nói rằng: “Trong tấm vải liệm không có túi.”

Một cây bút trên tờ Wall Street Journal đã gọi tiền bạc là một thứ có thể được sử dụng như một tấm hộ chiếu phổ quát đến mọi nơi trừ thiên đàng và như một nguồn cung cấp phổ quát cho mọi thứ trừ hạnh phúc.

Tất nhiên, bạn và tôi là người quản lý của cải của mình; Đức Chúa Trời là Đấng Cung Cấp (Phục Truyền Luật Lệ Ký 8:18) và là Chủ Sở Hữu, và chúng ta có đặc ân được hưởng thụ và sử dụng nó cho sự vinh hiển của Ngài. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải khai trình về những gì mình đã làm với những ân huệ hào phóng của Ngài. Tuy chúng ta không thể mang theo của cải khi chết, nhưng chúng ta có thể để lại nó cho người khác khi chúng ta sử dụng nó ngày hôm nay theo ý muốn của Chúa (Ma-thi-ơ 6:19-34; 1 Ti-mô-thê 6:17-19).

CẦN SUY NGẪM

Đối với bạn, việc quản lý của cải có ý nghĩa gì?

NGÀY 146

Sống trong vòng luẩn quẩn

Đọc Truyền Đạo 1:12-18

Ta cũng chuyên lòng học biết sự khôn ngoan, và biết sự ngu dại điên cuồng; ta nhìn biết điều đó cũng là theo luồng gió thổi. 

Truyền Đạo 1:17

Khi A-đam và Ê-va phạm tội, họ đã có được sự hiểu biết thực tế về thiện và ác, nhưng vì họ xa cách Chúa, sự hiểu biết này chỉ làm tăng thêm nỗi buồn của họ. Mọi thứ vẫn luôn như vậy kể từ đó. Mỗi bước tiến về kiến thức và thành tựu của con người chỉ tạo ra một loạt vấn đề mới cho xã hội.

Đối với một số người, cuộc sống có thể đơn điệu và vô nghĩa, nhưng không nhất thiết phải như vậy. Đối với Cơ Đốc nhân, cuộc sống là một cánh cửa mở, chứ không phải một vòng tròn khép kín; mỗi ngày chúng ta đều có những trải nghiệm về những phước lành mới từ Chúa. Đúng là chúng ta không thể giải thích mọi thứ, nhưng cuộc sống không được xây dựng trên những lời giải thích: Nó được xây dựng trên những lời hứa và chúng ta có rất nhiều lời hứa trong Lời Chúa.

Nhà khoa học nói với chúng ta rằng thế giới là một hệ thống khép kín, và không có gì thay đổi. Sử gia nói với chúng ta rằng cuộc sống là một cuốn sách khép kín, và không có gì mới mẻ. Triết gia nói với chúng ta rằng cuộc sống là một vấn đề sâu sắc, và không có gì được hiểu thấu.

Nhưng Chúa Giê-su Christ là “quyền năng của Đức Chúa Trời và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời” (1 Cô-rinh-tô 1:24), và Ngài đã kỳ diệu bước vào lịch sử để mang lại sự sống mới cho tất cả những ai tin cậy Ngài. Nếu bạn đang sống trong vòng luẩn quẩn, hãy trao phó cuộc đời mình cho Ngài.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn cảm thấy mình đang sống trong vòng luẩn quẩn theo những cách nào, nếu có?

NGÀY 147

Chiên Con Im Lặng

Đọc Ê-sai 53

Người bị áp bức và đau khổ, nhưng chẳng hề mở miệng; như chiên con bị dẫn đến hàng làm thịt, như chiên im lặng trước mặt kẻ hớt lông, Người cũng chẳng hề mở miệng.

Ê-sai 53:7

Trong đoạn Kinh Thánh này, Người Tôi Tớ được ví như một con chiên, một trong những biểu tượng thường thấy về Đấng Cứu Thế trong Kinh Thánh. Mỗi gia đình Do Thái đều có một con chiên chết thay cho Lễ Vượt Qua, và Người Tôi Tớ đã chết thay cho dân Ngài. Chúa Giê-su là “Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!” (Giăng 1:29), và hai mươi tám lần trong sách Khải Huyền, Chúa Giê-su được gọi là “Chiên Con.”

Vì Chúa Giê-su Christ bị đóng đinh cùng với những tên tội phạm như một tội phạm, nên việc xác chết của Ngài bị bỏ lại không được chôn cất là điều hợp lý, nhưng Đức Chúa Trời có kế hoạch khác. Việc chôn cất Chúa Giê-su Christ cũng là một phần của Phúc Âm như sự chết của Ngài, vì việc chôn cất là bằng chứng cho thấy Ngài đã thực sự chết. Chính quyền La Mã sẽ không giao thi thể cho Giô-sép người A-ri-ma-thê và Ni-cô-đem nếu nạn nhân chưa chết (Giăng 19:38-39). Một người giàu có như Giô-sép sẽ không bao giờ đào cho mình một ngôi mộ gần nơi hành quyết, nhất là khi nhà ông cách xa hàng dặm. Ông đã chuẩn bị nó cho Chúa Giê-su và chuẩn bị sẵn hương liệu cùng vải liệm để chôn cất (Ma-thi-ơ 27:59-60). Đức Chúa Trời đã ứng nghiệm lời tiên tri của Ê-sai một cách kỳ diệu biết bao!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Con chiên là biểu tượng tốt cho Chúa Giê-su theo những cách nào? Trong mỗi trường hợp, bạn có thể áp dụng điều tương tự cho chính mình không?

NGÀY 148

Tiếng Im Lặng

Đọc Ê-sai 52

Ngài sẽ rảy nước trên nhiều dân tộc, và các vua sẽ ngậm miệng vì Ngài.

Ê-sai 52:15

Những người đã kinh ngạc trước sự hạ mình và tôn vinh của Tôi Tớ sẽ ngậm miệng lại vì tội lỗi khi nghe lời công bố của Ngài. Phao-lô diễn giải lời công bố này như việc rao giảng phúc âm cho các dân tộc ngoại bang (Rô-ma 15:20-21). “Để mọi miệng phải im lặng và cả thế gian phải chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời” (3:19).

Nhiều người đã bị tra tấn và giết hại một cách vô nhân đạo, nhưng việc biết về nỗi đau khổ của họ không hề chạm đến lương tâm chúng ta, mặc dù nó có thể khơi dậy sự đồng cảm của chúng ta. Nỗi đau khổ và cái chết của Chúa chúng ta thì khác, vì chúng liên quan đến tất cả mọi người trên thế giới. Sứ điệp Phúc Âm không phải là “Đấng Christ đã chết.” Sứ điệp Phúc Âm là “Đấng Christ đã chết vì tội lỗi chúng ta” (1 Cô-rinh-tô 15:3). Bạn và tôi cũng mang tội về cái chết của Đấng Christ như An-ne, Cai-phe, Hê-rốt An-ti-ba và Phi-lát. Thật tuyệt vời!

Giờ thì chúng ta hiểu tại sao mọi người lại kinh ngạc khi họ hiểu được sứ điệp của Phúc Âm: Người mà họ đã kết án đã tuyên bố rằng họ bị kết án nếu họ không từ bỏ tội lỗi và tin cậy Ngài.

Chúng ta không thể vui mừng trong tin mừng cứu rỗi cho đến khi đối mặt với tin buồn về sự kết án. Chúa Giê-su không chịu đau khổ và chết vì Ngài có tội mà vì chúng ta có tội. Sự thật này khiến mọi người phải im lặng.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn cảm thấy thế nào khi nghĩ về sự thật rằng Đấng Christ đã chết vì tội lỗi của bạn?

NGÀY 149

Chinh phục những người được cứu

Đọc Gia-cơ 5:13-20

Hãy nhớ điều này: Ai khiến tội nhân từ bỏ đường lối sai lầm, sẽ cứu người ấy khỏi sự chết và che phủ vô số tội lỗi.

Gia-cơ 5:20

Chúng ta nên làm gì khi thấy một anh em đồng đức tin đang lạc lối? Chắc chắn chúng ta nên cầu nguyện cho người ấy, nhưng chúng ta cũng phải tìm cách giúp đỡ người ấy. Người ấy cần được đưa trở lại con đường đúng đắn.

Điều quan trọng là chúng ta tìm cách chinh phục những người hư mất, nhưng cũng quan trọng không kém là chinh phục những người được cứu. Nếu một anh em phạm tội với chúng ta, chúng ta nên nói chuyện riêng với người ấy và tìm cách giải quyết vấn đề. Nếu người ấy lắng nghe, thì chúng ta đã “chinh phục anh em mình” (Ma-thi-ơ 18:15).

Nếu muốn giúp đỡ một anh em đang phạm tội, chúng ta phải có thái độ yêu thương, vì “tình yêu thương che phủ vô số tội lỗi” (1 Phi-e-rơ 4:8). Điều này không có nghĩa là tình yêu “quét bụi dưới thảm.” Nơi nào có tình yêu, nơi đó cũng phải có sự thật; và nơi nào có sự thật, nơi đó có sự xưng tội thành thật và được Chúa tẩy sạch.

Tình yêu không chỉ giúp người phạm tội đối mặt với tội lỗi của mình và giải quyết chúng, mà còn đảm bảo với người phạm tội rằng những tội lỗi đó, một khi đã được tha thứ, sẽ không còn được nhớ đến nữa (Hê-bơ-rơ 8:12).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Làm thế nào bạn có thể đối mặt với ai đó về tội lỗi mà không phán xét hay hạ thấp họ?

NGÀY 150

Sự Vâng Lời Vui Mừng

Đọc 1 Giăng 5:1-3

Đây là tình yêu dành cho Chúa: vâng theo các điều răn của Ngài. Và các điều răn của Ngài không phải là gánh nặng.

1 Giăng 5:3

Mọi vật trong tạo vật – ngoại trừ con người – đều vâng theo ý muốn của Chúa. Hãy làm theo lời Ngài – “Sét và mưa đá, tuyết và mây, gió bão ùa vào” (Thi Thiên 148:8). Trong sách Giô-na, chúng ta thấy gió và sóng, và thậm chí cả cá, đều vâng theo các điều răn của Chúa, nhưng vị tiên tri này lại ngoan cố muốn theo ý mình.

Không vâng theo ý muốn của Chúa là một thảm kịch, nhưng sự vâng lời miễn cưỡng, miễn cưỡng cũng vậy. Chúa không muốn chúng ta không vâng lời Ngài, nhưng Ngài cũng không muốn chúng ta vâng lời Ngài vì sợ hãi hay bị ép buộc. Những gì Phao-lô viết về việc ban cho cũng áp dụng cho đời sống: “không miễn cưỡng hay ép buộc, vì Đức Chúa Trời yêu thương người dâng hiến cách vui lòng” (2 Cô-rinh-tô 9:7).

Bí quyết của sự vâng phục vui vẻ là gì? Đó là nhận ra rằng vâng phục là vấn đề gia đình. Chúng ta đang phục vụ một người Cha yêu thương và giúp đỡ anh chị em mình trong Chúa Kitô. Chúng ta được sinh ra bởi Đức Chúa Trời; chúng ta yêu Chúa, và chúng ta yêu thương con cái Ngài. Và chúng ta thể hiện tình yêu thương này bằng cách tuân giữ các điều răn của Đức Chúa Trời.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn sẵn sàng thử một số điều cụ thể nào trong tuần này để cố gắng làm cho sự vâng phục của mình trở nên vui vẻ hơn?

NGÀY 151

Con Đường Ít Người Đi

Đọc Ê-sai 34-35

Sẽ có một con đường lớn; nó được gọi là Đường Thánh. Kẻ ô uế sẽ không được đi trên đó; nó sẽ dành cho những ai bước đi trên Con Đường đó.

Ê-sai 35:8

Ê-sai 35:8 diễn tả một trong những chủ đề yêu thích của Ê-sai: con đường lớn (11:16; 19:23; 40:3; 62:10). Trong cuộc xâm lược của người A-si-ri, các con đường lớn không an toàn (33:8), nhưng trong thời đại vương quốc, việc đi lại sẽ an toàn. Ở các thành phố cổ đại, thường có những con đường đặc biệt mà chỉ vua chúa và thầy tế lễ mới được sử dụng; nhưng khi Đấng Mê-si-a trị vì, tất cả dân sự của Ngài sẽ được mời sử dụng một con đường lớn đặc biệt. Ê-sai mô tả hình ảnh những gia đình Do Thái được Đức Chúa Trời cứu chuộc, chuộc lại và hân hoan lên đường dự các lễ hội hàng năm tại Giê-ru-sa-lem để ngợi khen Chúa của họ.

Khi Ê-sai nói và viết những lời này, rất có thể quân A-si-ri đã tàn phá đất đai, phá hoại mùa màng và làm cho các xa lộ trở nên nguy hiểm. Dân chúng bị giam cầm tại Giê-ru-sa-lem, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những người còn sót lại tin cậy vào lời hứa của Chúa và cầu xin sự giúp đỡ của Ngài, và Chúa đã đáp lời cầu nguyện của họ. Nếu Chúa đã giữ lời hứa với dân Ngài từ nhiều thế kỷ trước, chẳng phải Ngài sẽ giữ lời hứa trong tương lai và thiết lập vương quốc vinh quang cho dân được Ngài chọn sao?

Tương lai là người bạn của chúng ta khi Chúa Giê-su Christ là Cứu Chúa của chúng ta.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Hành trình tâm linh của bạn giống như việc đi trên một xa lộ như thế nào?

NGÀY 152

Những Chùm Nho Sai Trái

Đọc Ê-sai 26-27

Hãy hát về một vườn nho sai trái: Ta, Đức Giê-hô-va, canh giữ nó; Ta tưới nước liên tục. Ta canh giữ nó ngày đêm để không ai làm hại nó. Ta không giận.

Ê-sai 27:2-4

Trong ngày của Chúa, Đức Chúa Trời sẽ dùng đau khổ để thanh tẩy dân Ngài và chuẩn bị họ cho vương quốc của Ngài. Ê-sai 27:9 không ám chỉ rằng đau khổ cá nhân có thể chuộc tội. Đức Chúa Trời dùng đau khổ như một sự rèn luyện để đưa chúng ta đến sự vâng phục, hầu cho chúng ta tìm kiếm Ngài và sự thánh khiết của Ngài (Hê-bơ-rơ 12:1-11). Cuộc lưu đày ở Babylon đã chữa lành người Do Thái khỏi sự thờ hình tượng.

Vào thời Ê-sai, vườn nho sinh ra những trái nho dại, nhưng trong vương quốc tương lai, Y-sơ-ra-ên sẽ sinh sôi nảy nở. Đức Chúa Trời sẽ gìn giữ dân Ngài và ban cho họ mọi điều họ cần để tôn vinh danh Ngài. Dân tộc ấy sẽ “nở hoa, trổ bông và sai trái khắp đất” (Ê-sai 27:6).

Kinh Thánh nói về ba cây nho: dân Y-sơ-ra-ên (Ê-sai 27:5) (Ê-sai 27:5), Đấng Christ và Hội thánh của Ngài (Giăng 15:1-17), và một xã hội dân ngoại vô thần, “cây nho của đất” (Khải Huyền 14:18). Vườn nho Y-sơ-ra-ên không sinh trái, “cây nho của đất” đang làm đầy thế gian bằng trái độc hại, và dân sự Đức Chúa Trời phải là những nhánh trung tín trong Cây Nho và sinh ra trái làm vinh hiển danh Đức Chúa Trời.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Nhìn lại, Đức Chúa Trời đã hành động như thế nào để giúp bạn làm việc hiệu quả hơn cho Ngài?

NGÀY 153

Điều Cũ, Điều Mới

Đọc 1 Giăng 2:7-8

Hỡi kẻ rất yêu dấu, ấy chẳng phải là điều răn mới mà ta viết cho anh em, bèn là điều răn cũ anh em đã nhận lấy từ lúc ban đầu; điều răn cũ nầy tức là lời anh em đã nghe.  Song le, ta cũng viết cho anh em điều răn mới, là điều chân thật trong Chúa và trong anh em, vì sự tối tăm đã tan rồi, và sự sáng thật đã soi sáng.

1 Giăng 2:7-8

Đời sống Cơ Đốc, đời sống đích thực, là một sự pha trộn tuyệt đẹp giữa “điều cũ và điều mới”. Đức Thánh Linh không bao giờ cũ đi! Và Ngài là Đấng duy nhất trên đất ngày nay đã hiện diện cách đây nhiều thế kỷ khi Chúa Giê-su sống, dạy dỗ, chịu chết và sống lại. Ngài là Đấng duy nhất có thể lấy “lẽ thật cũ” và làm cho nó tươi mới.

Còn có những lẽ thật thú vị khác trong phần còn lại của 1 Giăng, nhưng nếu chúng ta không vâng lời trong vấn đề tình yêu thương, phần còn lại của bức thư rất có thể sẽ là “bóng tối” đối với chúng ta. Có lẽ điều tốt nhất chúng ta có thể làm ngay bây giờ là tra xét lòng mình để xem liệu chúng ta có điều gì bất hòa với anh em đồng đức tin hay ai đó có điều gì bất hòa với chúng ta không (2:9-11). Cuộc sống đích thực là một cuộc sống chân thật, một cuộc sống hành động chứ không chỉ nói suông. Đó là một cuộc sống yêu thương tích cực trong Chúa Kitô. Điều này có nghĩa là sự tha thứ, lòng nhân từ và sự nhẫn nại. Nhưng nó cũng có nghĩa là niềm vui, bình an và chiến thắng. Cuộc sống yêu thương là cuộc sống duy nhất, bởi vì đó là cuộc sống đích thực!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có đang vướng vào một xung đột chưa được giải quyết không? Nếu có, bạn có thể thực hiện những bước nào để cố gắng giải quyết vấn đề?

NGÀY 154

Bạn nhận được điều mình xứng đáng?

Đọc Gióp 15

Kẻ ác chịu đau khổ suốt đời, kẻ hung bạo chịu khổ suốt những năm tháng dành sẵn cho mình.

Gióp 15:20

Trong bài diễn văn đầu tiên, Ê-li-pha đã mô tả những phước lành của người tin kính (Gióp 5:17-26), nhưng giờ đây ông lại mô tả những đau khổ của kẻ vô đạo. Vấn đề trong lời tuyên bố của Ê-li-pha về sự phán xét của kẻ ác là nó không phải lúc nào cũng đúng trong cuộc sống này. Nhiều người ác sống một cuộc đời dường như hạnh phúc và thành công, trong khi nhiều người tin kính lại trải qua đau khổ và thất bại. Đúng là cuối cùng kẻ ác phải chịu đau khổ còn người tin kính được ban phước, nhưng trong khi đó, tình hình thường có vẻ đảo ngược (Thi Thiên 73; Giê-rê-mi 12:14). Hơn nữa, Đức Chúa Trời ban ánh nắng cho kẻ ác và người lành, ban mưa cho người công chính và kẻ bất chính (Ma-thi-ơ 5:45).

Sự phán xét lớn nhất mà Đức Chúa Trời có thể giáng xuống kẻ ác trong đời này là để họ tự do theo ý mình, phán rằng: “Họ đã nhận được phần thưởng của mình rồi” (Ma-thi-ơ 6:2, 5, 16). Thiên đàng duy nhất mà kẻ vô thần biết đến là niềm vui mà họ có trên đất trong đời này, và Đức Chúa Trời muốn họ có được điều đó. Nỗi đau khổ duy nhất mà người tin kính trải qua là trong đời này, vì trên thiên đàng sẽ không có đau khổ hay nước mắt (Khải Huyền 7:17; 21:4). Ê-li-pha và bạn bè ông đã hoàn toàn bối rối trước tình huống này.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Lần tới, nếu bạn phải chịu đựng bất công, bạn có thể nhớ điều gì để giúp mình chịu đựng hoàn cảnh đó?

NGÀY 155

Người thừa kế, rõ ràng

Đọc Ga-la-ti 4:1-7

Anh em không còn là nô lệ nữa, nhưng là con; và vì anh em là con, nên Đức Chúa Trời cũng đã khiến anh em trở thành người thừa kế.

Ga-la-ti 4:7

Chúng ta không được nhận làm con nuôi như một đứa trẻ vô gia cư được nhận làm con trong một gia đình yêu thương trong xã hội của chúng ta. Cách duy nhất để được nhận làm con nuôi là được tái sinh, được “sinh lại” (Giăng 3:3). Từ “nhận làm con nuôi” trong Tân Ước có nghĩa là “đặt làm con trưởng thành.” Điều này liên quan đến địa vị của chúng ta trong gia đình Đức Chúa Trời: Chúng ta không phải là trẻ con mà là con trưởng thành với tất cả các đặc quyền của người làm con.

Thật không may là nhiều bản dịch Tân Ước không phân biệt giữa con cái Đức Chúa Trời và con trai của Đức Chúa Trời. Chúng ta là con cái Đức Chúa Trời bởi đức tin nơi Đấng Christ, được sinh ra trong gia đình Đức Chúa Trời. Nhưng mỗi người con của Đức Chúa Trời đều tự động được đặt vào gia đình Ngài với tư cách là một người con trai, và với tư cách là một người con trai, người ấy có tất cả các quyền lợi và đặc quyền hợp pháp của một người con trai. Khi một tội nhân tin nhận Đấng Christ và được cứu, xét về tình trạng của mình, người ấy là một em bé thuộc linh cần được trưởng thành (1 Phi-e-rơ 22-3), nhưng xét về địa vị của mình, người ấy là một người con trưởng thành, có thể thực hiện tất cả các đặc quyền tuyệt vời của tư cách làm con.

Chúng ta bước vào gia đình Đức Chúa Trời qua sự tái sinh, nhưng chúng ta tận hưởng gia đình Đức Chúa Trời qua sự nhận làm con nuôi.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Việc được Đức Chúa Trời nhận làm con nuôi có ý nghĩa gì đối với bạn?

NGÀY 156

Sự Khôn Ngoan của Việc Chạy Trốn

Đọc 1 Ti-mô-thê 6:11-21

Nhưng, hỡi con, là người của Đức Chúa Trời, hãy tránh những sự đó đi, mà tìm điều công bình, tin kính, đức tin, yêu thương, nhịn nhục, mềm mại.

1 Ti-mô-thê 6:11

Có những lúc chạy trốn là dấu hiệu của sự hèn nhát. Nê-hê-mi hỏi: “Một người như tôi mà chạy trốn sao?” (Nê-hê-mi 6:11). Nhưng cũng có những lúc chạy trốn là dấu hiệu của sự khôn ngoan và là phương tiện để chiến thắng. Giô-sép đã chạy trốn khi bị vợ chủ cám dỗ (Sáng thế ký 39:12), và Đa-vít đã chạy trốn khi vua Sau-lơ tìm cách giết ông (1 Sa-mu-ên 19:10).

Từ “chạy trốn” mà Phao-lô dùng trong 1 Ti-mô-thê 6:11 không ám chỉ việc chạy trốn theo nghĩa đen, mà ám chỉ việc Ti-mô-thê tách mình khỏi tội lỗi của các giáo sư giả. Điều này nhắc lại lời khuyên trong 1 Ti-mô-thê 6:5. “Hãy tránh xa những kẻ như thế.” Không phải sự hiệp nhất nào cũng tốt, và không phải sự chia rẽ nào cũng xấu. Đôi khi, một tôi tớ của Đức Chúa Trời nên đứng lên chống lại giáo lý sai lầm và các thực hành vô thần, đồng thời tách mình ra khỏi chúng. Tuy nhiên, người ấy phải chắc chắn rằng mình hành động dựa trên niềm tin Kinh Thánh chứ không phải vì thành kiến cá nhân hay tinh thần bè phái xác thịt.

Sự tách biệt mà không có sự tăng trưởng tích cực sẽ trở thành sự cô lập. Chúng ta phải vun trồng những ân điển này của Thánh Linh trong đời sống mình, nếu không, chúng ta sẽ chỉ được biết đến bởi những gì chúng ta chống đối chứ không phải bởi những gì chúng ta đề xuất.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã bao giờ phải chạy trốn khỏi những giáo lý sai lầm? Bạn đã làm điều này như thế nào?

NGÀY 157

Ghen tị với lối sống giàu có

Đọc Gióp 21:7-34

Sự thịnh vượng của chúng không nằm trong tay chúng, nên tôi đứng ngoài mọi lời khuyên của kẻ ác.

Gióp 21:16

Điều đáng buồn nhất về kẻ ác là cách chúng gạt bỏ Đức Chúa Trời ra khỏi cuộc sống mà vẫn thịnh vượng (Gióp 21:13-15). Kẻ ác nhận công về của cải của mình, nhưng Gióp thừa nhận rằng mọi sự đều đến từ Đức Chúa Trời (1:21). Vậy thì làm sao ba người bạn của Gióp lại có thể xếp ông vào hàng kẻ ác?

Quá nhiều người tự xưng là Cơ Đốc nhân ngưỡng mộ và ghen tị với lối sống của những người giàu có và nổi tiếng. Trong một cuốn sách của mình, Tiến sĩ Kenneth Chafin đã kể về một mục sư và một chấp sự đang đến thăm những người có triển vọng và dừng lại ở một ngôi nhà ngoại ô xinh đẹp. Bãi cỏ trông như được cắt tỉa cẩn thận, và hai chiếc xe hơi đắt tiền đậu trên lối vào. Mục sư và chấp sự có thể thấy chủ nhà đang ngồi thoải mái trong phòng khách rộng rãi, xem tivi. Nơi này nồng nặc mùi giàu sang. Vị phó tế quay sang mục sư và hỏi: “Chúng ta có tin mừng gì cho anh chàng này vậy?”

Tôi đã chủ trì nhiều đám cưới và chứng kiến nhiều cặp đôi Cơ Đốc trẻ bắt đầu cuộc sống chung. Thật vui mừng khi thấy những gia đình mà các cặp đôi chống lại được cám dỗ chạy theo đám đông và sống vì của cải vật chất. Đáng tiếc là, một số người đã đánh mất tầm nhìn tâm linh và thành công trong thế gian này mà không nhận biết Chúa. Than ôi, “họ đã nhận được phần thưởng của mình rồi” (Ma-thi-ơ 6:2, 5, 16).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Làm thế nào bạn đối phó với những cơn ghen tị khi nhìn thấy những gì người khác có?

NGÀY 158

Giáo Lý Sai Lầm

Đọc 1 Ti-mô-thê 1:3-11

Một số người đã rời xa những điều này và quay sang nói những lời vô nghĩa.

1 Ti-mô-thê 1:6

Thật bi thảm khi những người tự xưng là Cơ Đốc nhân lại đi chệch hướng vì họ từ chối “giáo lý lành mạnh” (1 Ti-mô-thê 1:10). Phao-lô cũng gọi đó là “giáo lý theo sự tin kính” (1 Ti-mô-thê 6:3), “lời lành mạnh” (2 Ti-mô-thê 1:13), “giáo lý lành mạnh” (2 Ti-mô-thê 4:3; Tít 1:9; 2:1), “đức tin” (Tít 1:13; 2:2), và “lời nói lành mạnh” (Tít 2:8). Nhưng nhiều người lại thích “những lời huyên thuyên vô ích” (1 Ti-mô-thê 1:6) của những người dạy những điều mới lạ hơn là Lời Đức Chúa Trời thuần khiết, là Lời mang lại sự thánh khiết trong đời sống. Thật không may, ngày nay chúng ta không chỉ có “những lời ca ngợi phù phiếm” (lời nói vô nghĩa) trong việc giảng dạy và rao giảng, mà còn trong âm nhạc. Quá nhiều bài hát không chỉ không dạy giáo lý, mà nhiều bài còn dạy những giáo lý sai lầm. Một ca sĩ không có quyền hát dối trá cũng như một giáo viên không có quyền dạy dối trá.

Lý do cho giáo lý sai lầm này là việc lạm dụng luật pháp Cựu Ước. Những giáo sư giả này không hiểu nội dung hay mục đích của luật pháp Đức Chúa Trời. Họ đã dẫn dắt các tín đồ ra khỏi sự tự do của ân điển (Ga-la-ti 5:1) vào vòng nô lệ của chủ nghĩa luật pháp. Xác thịt (bản chất cũ của chúng ta) yêu thích chủ nghĩa luật pháp tôn giáo bởi vì các quy tắc và luật lệ cho phép một người tỏ ra thánh khiết mà không cần phải thực sự thay đổi tấm lòng.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã thấy một số “lời ca ngợi phù phiếm” nào trong hội thánh? Phản ứng đúng đắn theo Kinh Thánh khi bạn gặp phải giáo lý sai lầm là gì?

NGÀY 159

Kẻ Chết Sống Lại

Đọc Rô-ma 6:1-23

Vậy, chúng ta đã được chôn với Ngài qua phép báp-têm trong sự chết, hầu cho Đấng Christ nhờ vinh quang của Cha mà được sống lại từ cõi chết thể nào, thì chúng ta cũng được sống một đời sống mới thể ấy.

Rô-ma 6:4

Hình thức báp-têm trong Hội thánh sơ khai là dìm mình trong nước. Đó là (và vẫn là) một biểu tượng bên ngoài của một trải nghiệm bên trong. Việc dìm mình trong nước là hình ảnh về những gì Đức Thánh Linh đã làm: Ngài đồng nhất họ với Đấng Christ trong sự chết, sự chôn cất và sự phục sinh của Ngài.

Điều này có nghĩa là các tín đồ có một mối quan hệ mới với tội lỗi. Họ “đã chết đối với tội lỗi” (Rô-ma 6:11). Nếu một người nghiện rượu chết, họ không còn có thể bị rượu cám dỗ nữa vì thân thể họ đã chết đối với mọi giác quan. Trong Chúa Giê-su Christ, chúng ta đã chết đối với tội lỗi, nên chúng ta không còn muốn “tiếp tục sống trong tội lỗi” nữa (câu 1). Nhưng chúng ta không chỉ chết đối với tội lỗi; chúng ta còn sống trong Đấng Christ. Chúng ta đã được sống lại từ cõi chết và giờ đây bước đi trong quyền năng phục sinh của Ngài. Chúng ta bước đi trong “đời sống mới” (câu 4) vì chúng ta chia sẻ sự sống của Ngài. Giống như Phao-lô, mỗi người chúng ta giờ đây có thể nói: “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, và tôi không còn sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi” (Ga-la-ti 2:20).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã chứng tỏ mình đã “chết đối với tội lỗi” bằng những cách nào? Bạn thực hiện những bước nào để “giữ mình chết” khi bị cám dỗ bởi những tội lỗi cũ và cám dỗ?

NGÀY 160

Chuẩn Bị Cầu Nguyện

Đọc 1 Ti-mô-thê 2:8-15

Tôi muốn mọi người nam ở khắp mọi nơi đều giơ tay thánh khiết lên trong khi cầu nguyện, không giận dữ hay tranh cãi.

1 Ti-mô-thê 2:8

Cố Peter Deyneka Sr., người bạn tốt của tôi và là người sáng lập Hiệp hội Phúc âm Slavic, thường nhắc nhở tôi: “Cầu nguyện nhiều, quyền năng nhiều! Không cầu nguyện, quyền năng không!” Cầu nguyện cũng là một phần của chức vụ tông đồ như rao giảng Lời Chúa (Công vụ 6:4). Tuy nhiên, một số mục sư dành hàng giờ để chuẩn bị bài giảng, nhưng không bao giờ chuẩn bị lời cầu nguyện trước công chúng. Do đó, lời cầu nguyện của họ mang tính thủ tục, nhàm chán và lặp đi lặp lại. Tôi không đề nghị một mục sư viết ra từng chữ và đọc nó, mà là nên suy nghĩ kỹ về những gì mình sẽ cầu nguyện. Điều này sẽ giúp “lời cầu nguyện mục vụ” không trở nên nhàm chán và chỉ lặp lại những gì đã cầu nguyện tuần trước.

Nhưng các tín hữu trong hội thánh cũng cần phải chuẩn bị cầu nguyện. Lòng chúng ta phải chân thành với Chúa và với nhau. Chúng ta phải thực sự muốn cầu nguyện, chứ không chỉ cầu nguyện để làm vui lòng người khác (như người Pha-ri-si đã làm, Ma-thi-ơ 6:5), hay để chu toàn bổn phận tôn giáo. Khi một hội thánh địa phương không còn lệ thuộc với Chúa trong lời cầu nguyện, Chúa cũng không còn ban phước cho chức vụ của hội thánh đó nữa.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn lệ thuộc Vào Chúa trong lời cầu nguyện ở nhà như thế nào? Ở nơi làm việc? Ở nhà thờ?

NGÀY 161

Xây dựng thân thể

Đọc 1 Cô-rinh-tô 12

Nếu một chi thể [của thân thể] đau đớn, thì mọi chi thể đều đau đớn cùng; nếu một chi thể được tôn trọng, thì mọi chi thể đều vui mừng cùng.

1 Cô-rinh-tô 12:26

Sự đa dạng trong thân thể Hội thánh là bằng chứng cho sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Mỗi chi thể đều cần đến các chi thể khác, và không chi thể nào có thể tự mình tách rời. Khi một chi thể trở nên độc lập, sẽ nảy sinh một vấn đề nghiêm trọng có thể dẫn đến bệnh tật, thậm chí tử vong. Trong một thân thể khỏe mạnh, các chi thể hợp tác với nhau và thậm chí bù đắp cho nhau khi có khủng hoảng xảy ra. Ngay khi bất kỳ chi thể nào nói với chi thể khác rằng: “Tôi không cần bạn!” nó bắt đầu suy yếu, chết đi và gây ra vấn đề cho toàn bộ thân thể.

Một nhà truyền giáo nổi tiếng đang diễn thuyết tại một buổi họp của các mục sư, và ông đã dành thời gian trước và sau buổi họp để bắt tay và trò chuyện với các mục sư. Một người bạn hỏi ông: “Sao lại dành thời gian cho một nhóm người mà có thể ông sẽ không bao giờ gặp lại?” Nhà thuyết giáo nổi tiếng thế giới mỉm cười và nói: “Ừ, có thể tôi ở vị trí hiện tại là nhờ họ! Dù sao thì, nếu tôi không cần họ trên đường đi lên, thì tôi cũng có thể cần họ trên đường đi xuống!” Không một tôi tớ Cơ Đốc nào có thể nói với bất kỳ tôi tớ nào khác: “Chức vụ của tôi vẫn có thể hoạt động mà không cần bạn!”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Về mặt thân thể con người, bạn sẽ nói mình là “phần” nào trong hội thánh? Tại sao?

NGÀY 162

Một Sự Bình An Riêng Biệt

Đọc 2 Cô-rinh-tô 7

Hỡi anh em yêu dấu, vì chúng ta đã có những lời hứa ấy, nên hãy thanh tẩy mình khỏi mọi điều ô uế về thể xác lẫn tâm linh, và vì lòng kính sợ Đức Chúa Trời mà làm cho nên thánh.

2 Cô-rinh-tô 7:1

Nhờ những lời hứa đầy ân điển của Đức Chúa Trời, chúng ta có một số trách nhiệm thuộc linh. Chúng ta phải thanh tẩy mình một lần và mãi mãi khỏi mọi điều làm ô uế mình. Chỉ cầu xin Đức Chúa Trời thanh tẩy thôi thì chưa đủ; chúng ta phải thanh tẩy đời sống mình và loại bỏ những điều khiến chúng ta dễ phạm tội. Không ai trong chúng ta có thể lập luật cho bất kỳ tín đồ nào khác; mỗi người chúng ta đều biết rõ những vấn đề trong lòng và đời sống của mình.

Thông thường, Cơ Đốc nhân chỉ giải quyết triệu chứng chứ không phải nguyên nhân. Chúng ta cứ xưng nhận cùng một tội lỗi vì chưa tìm đến gốc rễ của vấn đề và chưa “thanh tẩy mình”. Có lẽ có điều gì đó đang làm ô uế chúng ta, một sự ô uế của xác thịt nuôi dưỡng bản chất tội lỗi cũ (Rô-ma 13:14). Hoặc có thể là sự ô uế của tâm linh, một thái độ tội lỗi.

Nhưng việc thanh tẩy bản thân chỉ là một nửa trách nhiệm; chúng ta cũng phải “làm trọn sự thánh khiết vì lòng kính sợ Đức Chúa Trời” (2 Cô-rinh-tô 7:1). Đây là một quá trình liên tục khi chúng ta tăng trưởng trong ân điển và sự hiểu biết (2 Phi-e-rơ 3:18).

CẦN SUY NGẪM

Một số cách để bạn có thể chủ động tách mình khỏi những điều tội lỗi là gì?

NGÀY 163

Tìm Kiếm Người Sa-ma-ri Nhân Lành

Đọc

Phi-líp 2:19-21.

Tôi không có ai như [Ti-mô-thê], người thật lòng quan tâm đến anh em. Vì ai nấy đều tìm lợi riêng của mình, chứ không tìm lợi của Đức Chúa Jêsus Christ.

Phi-líp 2:20-21

Một phóng viên ở San Bernardino, California, đã sắp xếp cho một người đàn ông nằm dưới rãnh nước trên một con phố đông đúc. Hàng trăm người đi ngang qua người đàn ông đó, nhưng không một ai dừng lại giúp đỡ hay tỏ lòng thương hại!

Báo chí khắp cả nước đưa tin về việc ba mươi tám người đã chứng kiến một người đàn ông rình rập một cô gái trẻ và cuối cùng tấn công cô, nhưng không một ai trong số những người chứng kiến đó nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát!

Một bác sĩ ở Kentucky đang lái xe trên đường cao tốc để thăm bệnh nhân thì thấy một vụ tai nạn xảy ra. Ông dừng lại, sơ cứu người bị thương rồi đến thăm. Một trong những tài xế được ông giúp đỡ đã kiện ông!

Liệu ngày nay có thể trở thành người Samari nhân hậu không? Chúng ta có cần phải cứng lòng để tự bảo vệ mình không? Có lẽ sự hy sinh và phục vụ là những đức tính cổ xưa, nhưng bằng cách nào đó lại không phù hợp với cái gọi là nền văn minh hiện đại của chúng ta. Điều đáng chú ý là ngay cả vào thời Phao-lô, sự quan tâm lẫn nhau cũng không phải là một đức tính phổ biến. Các tín đồ Cơ Đốc tại Rô-ma không mấy quan tâm đến những vấn đề ở Phi-líp; Phao-lô không tìm được một người nào trong số họ sẵn lòng đến Phi-líp. Thời thế vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã tìm kiếm lợi ích riêng của mình mà không nghĩ đến lợi ích của Chúa Giê-su Christ bằng cách nào?

NGÀY 165

Sự Cảm Thông Cao Cả

Đọc Hê-bơ-rơ 5:7-8

Trong những ngày Chúa Giê-su sống trên đất, Ngài đã dâng lời cầu nguyện và nài xin với tiếng kêu lớn và nước mắt lên Đấng có thể cứu Ngài khỏi chết, và Ngài đã được nhậm lời vì lòng kính sợ và vâng phục.

Hê-bơ-rơ 5:7

Mỗi thầy tế lễ thượng phẩm trong Cựu Ước đều phải phục vụ những người “vô minh và… lầm lạc” (Hê-bơ-rơ 5:2). Đức Chúa Trời không có sự chuẩn bị nào ngoài sự phán xét dành cho những tội lỗi kiêu ngạo của sự phản loạn. Nhưng Ngài đã có sự chuẩn bị khi con người phạm tội vì sự thiếu hiểu biết hoặc yếu đuối. Một thầy tế lễ trong Cựu Ước có thể đồng cảm với tội nhân vì chính ông cũng là một tội nhân. Thực tế, vào Ngày Lễ Chuộc Tội, thầy tế lễ thượng phẩm đã dâng một của lễ cho chính mình trước khi có thể dâng một của lễ cho tuyển dân (Lê-vi Ký 16: Hê-bơ-rơ 97)

Chúng ta thường nghĩ rằng một tội nhân sẽ thương xót một tội nhân khác, nhưng điều này không phải lúc nào cũng đúng. Tội lỗi có thể làm chai đá lòng chúng ta và khiến chúng ta phán xét thay vì thông cảm. Bạn còn nhớ An-ne đã đau lòng cầu nguyện một cách ngây thơ như thế nào khi thầy tế lễ thượng phẩm Ê-li vu cáo bà say rượu không?

Không, chính người có tâm hồn thuộc linh với tấm lòng trong sạch mới thông cảm với tội nhân và tìm cách giúp đỡ họ. Bởi vì chúng ta quá tội lỗi, chúng ta khó có thể giúp đỡ những tội nhân khác; nhưng vì Chúa Giê-su là Đấng hoàn hảo. Ngài có thể đáp ứng nhu cầu của chúng ta sau khi chúng ta phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15-16).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể học được gì từ tấm gương “vâng phục kính sợ” của Chúa Giê-su? Hãy nói cụ thể.

NGÀY 166

Khắc trên đá

Đọc Gióp 19:21-29

Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi hằng sống, và cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất.

Gióp 19:25

Điều đáng chú ý là Gióp đã đi từ vực sâu tuyệt vọng đến đỉnh cao đức tin, rồi lại trở về vực sâu. Đây thường là trải nghiệm bình thường của những người trải qua đau khổ lớn.

Bất chấp những gì một số nhà thuyết giáo nói, rất ít người có thể duy trì được đức tin và lòng can đảm cao độ trong những lúc đau khổ và thử thách nghiêm trọng. John Henry Jowett, từng được biết đến là “nhà thuyết giáo vĩ đại nhất trong thế giới nói tiếng Anh,” đã viết cho một người bạn: “Tôi ước gì bạn đừng nghĩ tôi là một vị thánh. Dường như bạn nghĩ rằng tôi không có lúc thăng lúc trầm, mà chỉ là một sự thăng tiến tâm linh cao cả và bằng phẳng với niềm vui và sự bình thản không hề lay chuyển. Không hề! Tôi thường xuyên khốn khổ tột cùng, và mọi thứ dường như rất mù mờ.”2

Gióp bày tỏ sự tin tưởng rằng, ngay cả khi ông chết, ông vẫn sẽ có một Đấng Cứu Chuộc, Đấng một ngày nào đó sẽ phán xét trái đất (Gióp 19:15). Hơn nữa, Gióp khẳng định rằng chính ông mong đợi được sống lại và nhìn thấy Đấng Cứu Chuộc của mình (câu 26-27)! Đó là một lời khẳng định đức tin vào sự phục sinh của thân xác con người.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn tin chắc điều gì về Chúa là sự thật đến mức có thể được vĩnh viễn “khắc trên đá,” cách rõ ràng?

2. Arthur Porrit, John Henry (London: Hodder and Stroughton, 1914), 290

NGÀY 167

Là Người Được Chấp Nhận

Đọc 2 Ti-mô-thê 2:14-18

Hãy cố gắng hết sức để trình diện trước mặt Đức Chúa Trời như người được chấp nhận, một người làm công không có gì phải hổ thẹn, và giảng dạy lời chân lý cách ngay thẳng.

2 Ti-mô-thê 2:15

Mỗi người chúng ta, với tư cách là người làm công của Đức Chúa Trời, sẽ được chấp nhận, được chấp nhận hoặc bị hổ thẹn. Từ được chấp nhận có nghĩa là “người đã được thử nghiệm và được chấp nhận.” Thuật ngữ này được sử dụng để thử nghiệm và chấp nhận kim loại. Mỗi thử thách mà chúng ta trải qua buộc chúng ta phải nghiên cứu Lời Chúa để tìm kiếm ý muốn của Chúa. Khi sử dụng Lời Chúa đúng cách, chúng ta sẽ thành công trong việc vượt qua thử thách, và Chúa chấp nhận chúng ta. Martin Luther đã từng nói rằng cầu nguyện, học hỏi và chịu khổ tạo nên một mục sư; và điều này đúng. Chúng ta không thể được chấp nhận nếu không được thử nghiệm.

“Xấu hổ” nghĩa là gì? Chắc chắn nó có nghĩa là năng suất của người làm công đó thấp kém và không thể được chấp nhận. Nó có nghĩa là mất phần thưởng. Thật vậy, vào thời Phao-lô, một người thợ xây dựng sẽ bị phạt nếu không tuân thủ các quy định. Khi Chúa phán xét công việc của chúng ta, khi đó chúng ta với tư cách là những người thợ, sẽ được tỏ lộ liệu chúng ta có xử lý Lời Chúa một cách trung thực và cẩn thận hay không. Một số người hiện đang ở vị trí hàng đầu sẽ trở thành người cuối cùng!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã được thử thách và được chấp nhận như thế nào trong đời sống tâm linh của mình?

NGÀY 168

Đức tin và Hậu quả

Đọc Hê-bơ-rơ 11:1-5

Đức tin là sự tin chắc về điều mình hy vọng và tin chắc về điều mình không thấy.

Hê-bơ-rơ 11:1

Đức tin chân chính theo Kinh Thánh là sự vâng phục Lời Chúa một cách tin tưởng bất chấp hoàn cảnh và hậu quả. Đức tin này hoạt động khá đơn giản. Chúa phán, và chúng ta nghe Lời Ngài. Chúng ta tin cậy Lời Ngài và hành động theo Lời Ngài bất kể hoàn cảnh hay hậu quả ra sao. Hoàn cảnh có thể bất khả thi và hậu quả có thể đáng sợ và không lường trước được, nhưng chúng ta vẫn vâng phục Lời Chúa và tin rằng Ngài sẽ làm điều đúng đắn và tốt nhất.

Thế giới chưa được cứu không hiểu đức tin chân chính theo Kinh Thánh, có lẽ vì họ thấy rất ít đức tin được thể hiện trong hội thánh ngày nay. Biên tập viên hoài nghi H. L. Mencken định nghĩa đức tin là “niềm tin phi lý vào sự xảy ra của điều không thể.” Thế gian không nhận ra rằng đức tin chỉ tốt đẹp khi đối tượng của nó là Đức Chúa Trời (Rô-ma 4:3, 20-22). Đức tin không phải là một cảm xúc nào đó mà chúng ta tạo ra. Đó là sự đáp ứng trọn vẹn của chúng ta đối với những gì Đức Chúa Trời đã mặc khải trong Lời Ngài.

Tác giả sách Hê-bơ-rơ nói rõ rằng đức tin là một điều rất thực tế (11:5), bất chấp những gì người không tin nói. Đức tin giúp chúng ta hiểu được những gì Đức Chúa Trời làm.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Đức tin là gì? Một số cách tốt nhất để gia tăng đức tin của bạn là gì?

NGÀY 169

Nhìn thẳng vào cái chết

Đọc Truyền Đạo 7:1-8

Danh thơm hơn nước hoa, ngày chết hơn ngày sinh.

Truyền Đạo 7:1

Sa-lô-môn không hề so sánh sự sinh và ngày chết. Ông so sánh hai ngày quan trọng trong trải nghiệm của con người: ngày một người được đặt tên và ngày cái tên đó xuất hiện trong mục cáo phó. Cuộc đời giữa hai sự kiện đó sẽ quyết định liệu cái tên đó để lại một hương thơm dễ chịu hay một mùi hôi thối.

Sa-lô-môn khuyên chúng ta hãy nhìn thẳng vào cái chết và học hỏi từ nó. Ông không nói rằng chúng ta nên ám ảnh về cái chết. Nhưng có một nguy cơ là chúng ta có thể cố gắng tránh đối mặt với thực tế của cái chết và, kết quả là, không coi trọng cuộc sống như chúng ta nên làm. “Xin dạy chúng tôi biết đếm các ngày mình, hầu cho chúng tôi được lòng khôn ngoan” (Thi Thiên 90:12).

Tiến sĩ Ernest Becker quá cố đã viết trong cuốn sách đoạt giải Pulitzer “Sự Phủ Nhận Cái Chết”: “Ý niệm về cái chết, nỗi sợ hãi về nó, ám ảnh con người hơn bất cứ điều gì khác; nó là động lực chính cho mọi hoạt động của con người – những hoạt động được thiết kế chủ yếu để tránh cái chết, để vượt qua nó bằng cách phủ nhận rằng đó là số phận cuối cùng của con người.” Vua Solomon đã biết sự thật này từ nhiều thế kỷ trước!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Suy nghĩ về cái chết giúp bạn nhìn nhận cuộc sống một cách nghiêm túc hơn theo những cách nào?

NGÀY 170

Nhân cách quan trọng

Đọc 1 Ti-mô-thê 3:1-7

Đây là một lời chắc chắn: Ví bằng có ai muốn làm giám mục, ấy là ưa thích một việc tốt lành.

1 Ti-mô-thê 3:1

Nếu con cái của một người không vâng lời và kính trọng ông, thì hội thánh của ông khó có thể kính trọng và vâng lời sự lãnh đạo của ông. Đối với Cơ Đốc nhân, hội thánh và gia đình là một.

Chúng ta nên giám sát cả hai bằng tình yêu thương, lẽ thật và kỷ luật. Mục sư không thể là một người ở nhà có tính cách A và trở thành một người khác ở nhà thờ có tính cách B. Nếu ông làm vậy, con cái ông sẽ nhận ra, và sẽ có vấn đề. Từ “cai trị” và “cai trị” trong 1 Ti-mô-thê 3:4-5 có nghĩa là “chủ tọa, cai trị”, và ngụ ý rằng mục sư là người điều hành công việc của hội thánh. (Tất nhiên, không phải với tư cách là một nhà độc tài, mà là một người chăn chiên yêu thương, 1 Phi-e-rơ 5:3.)

Từ được dịch là “chăm sóc” trong 1 Ti-mô-thê 3:5  gợi ý một sự phục vụ cá nhân cho nhu cầu của hội thánh. Nó được sử dụng trong dụ ngôn về người Sa-ma-ri nhân lành để mô tả sự chăm sóc dành cho người bị thương (Lu-ca 10:34-35). Không một mục sư nào cảm thấy mình đã làm tốt, và dân sự cần cầu nguyện cho ông liên tục. Phục vụ với tư cách là mục sư/trưởng lão không hề dễ dàng, nhưng sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu nhân cách của bạn là tất cả những gì Chúa muốn.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đang làm gì để phát triển nhân cách giống Chúa Giê-su Christ? Điều này sẽ giúp ích gì cho bạn trong bất kỳ vai trò lãnh đạo nào bạn đang đảm nhiệm?

NGÀY 171

Vĩ Đại Hơn Đời Người

Đọc Phi-líp 1:18-20

Tôi tha thiết mong đợi và hy vọng rằng tôi sẽ không hổ thẹn, nhưng sẽ có đủ can đảm để giờ đây cũng như mọi khi, Đấng Christ sẽ được tôn cao trong thân thể tôi, dù sống hay chết.

Phi-líp 1:20

Đấng Christ có cần được tôn cao không? Suy cho cùng, làm sao một con người tầm thường có thể tôn cao Con Đức Chúa Trời? Vâng, các vì sao lớn hơn nhiều so với kính viễn vọng, vậy mà kính viễn vọng lại phóng đại chúng và đưa chúng đến gần người xem hơn. Thân thể của người tin Chúa phải là một kính viễn vọng đưa Chúa Giê-su Christ đến gần hơn với mọi người. Đối với người bình thường, Chúa Giê-su là một nhân vật mờ ảo trong lịch sử, người đã sống cách đây nhiều thế kỷ. Nhưng khi những người chưa được cứu chứng kiến các tín đồ trải qua một cuộc khủng hoảng, họ có thể thấy Chúa Giê-su được tôn cao.

Kính viễn vọng mang những vật ở xa lại gần hơn, và kính hiển vi làm cho những vật nhỏ bé trông lớn hơn. Đối với những người chưa tin, Chúa Giê-su không lớn lắm. Những người khác và những điều khác quan trọng hơn nhiều. Nhưng khi chứng kiến một Cơ Đốc nhân trải qua khủng hoảng, họ nên thấy được Chúa Giê-su Christ vĩ đại đến nhường nào. Thân thể của người tin Chúa là một “thấu kính” khiến “Đấng Christ nhỏ bé” trông thật to lớn và mang “Đấng Christ xa xôi” lại gần hơn.

 ĐIỀU ĐỂ SUY NGẪM

Bạn đã tôn vinh (tôn vinh) Đức Chúa Trời bằng những cách nào?

NGÀY 172

Tìm Kiếm Cuộc Phiêu Lưu

Đọc Truyền Đạo 11

Hãy rải bánh của con trên mặt nước, vì sau nhiều ngày con sẽ tìm lại được.

Truyền Đạo 11:1

Hồi nhỏ, tôi gần như sống trong thư viện công cộng vào những tháng hè. Tôi rất thích sách. Có một mùa hè, tôi chỉ đọc những câu chuyện phiêu lưu có thật được viết bởi những anh hùng thực sự như Frank Buck và Martin Johnson. Tôi bị cuốn hút bởi cuốn I Married Adventure, cuốn tự truyện của Osa, vợ của Martin Johnson.

Kể từ những ngày thơ ấu ấy, cuộc sống đã trở nên bình lặng hơn rất nhiều, nhưng tôi tin rằng mình vẫn chưa đánh mất cảm giác phiêu lưu đó. Khi lớn lên, tôi cầu xin Chúa giúp tôi tránh khỏi việc sa đà vào một cuộc sống nhàm chán, lặp đi lặp lại và dễ đoán. “Tôi không muốn cuộc đời mình kết thúc trong một đầm lầy,” nhà bình luận người Anh F. B. Meyer đã nói. Tôi đồng ý. Khi tôi tin Chúa Giê-su Christ là Cứu Chúa của mình, tôi đã “kết ước với phiêu lưu”; và điều đó có nghĩa là mong đợi những điều bất ngờ.

Sa-lô-môn đã dùng hai hoạt động để minh họa cho quan điểm của mình: người lái buôn gửi tàu ra khơi (câu 142) và người nông dân gieo giống (câu 3-6). Trong cả hai hoạt động, đức tin đều rất quan trọng. Nếu người lái buôn và người nông dân chờ đợi hoàn cảnh lý tưởng, họ sẽ chẳng bao giờ làm được việc gì! Cuộc sống luôn tiềm ẩn những rủi ro nhất định, và đó chính là lúc đức tin phát huy tác dụng.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Nếu bạn có thêm một chút đức tin vào Chúa, bạn muốn thử thách bản thân bằng cuộc phiêu lưu mới nào?

NGÀY 173

Hãy nắm bắt ngày hôm nay!

Đọc Truyền Đạo 7:9-12

Chớ hỏi: “Sao ngày xưa lại tốt hơn ngày nay?” Vì hỏi như vậy là không khôn ngoan.

Truyền Đạo 7:10

Một câu tục ngữ Ả Rập nói: “Hãy coi chừng lúc ban đầu.” Khởi đầu tốt đẹp thường đồng nghĩa với kết thúc tốt đẹp. Người Con Hoang Đàng bắt đầu với hạnh phúc và giàu sang nhưng kết thúc trong đau khổ và nghèo khó (Lu-ca 15:11-16). Giô-sép bắt đầu là một nô lệ nhưng kết thúc là một người cai trị (Sáng Thế Ký 37-41)! Đức Chúa Trời luôn giữ rượu ngon nhất đến cuối cùng (Giăng 2:10), nhưng Sa-tan bắt đầu với rượu ngon nhất của hắn rồi dẫn dắt tội nhân vào đau khổ và thậm chí có thể là cái chết.

Khi cuộc sống khó khăn và chúng ta thiếu kiên nhẫn với sự thay đổi, chúng ta dễ khao khát những ngày xưa tốt đẹp. Nhưng ngày hôm qua không thể thay đổi, và ngày mai có thể không đến; vì vậy chúng ta phải tận dụng tối đa ngày hôm nay. “Carpe diem!”, nhà thơ La Mã Horace đã viết. “Hãy nắm bắt ngày hôm nay!” Điều này không có nghĩa là chúng ta không nên học hỏi từ quá khứ hay chuẩn bị cho tương lai, bởi vì cả hai đều quan trọng. Nó có nghĩa là chúng ta phải sống hôm nay theo ý Chúa và không bị tê liệt bởi ngày hôm qua hay bị thôi miên bởi ngày mai. Nhà văn tiểu luận thời Victoria, Hilaire Belloc, đã viết: “Trong khi bạn mơ về tương lai hay hối tiếc về quá khứ, thì hiện tại, thứ duy nhất bạn có, sẽ vụt mất khỏi bạn.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể làm gì ngay bây giờ để “nắm bắt” ngày hôm nay?

NGÀY 174

Không Có Gia Phả

Đọc Hê-bơ-rơ 7:1-28

Không có cha mẹ, không có gia phả, không có ngày đầu và ngày cuối của cuộc đời, giống như Con Đức Chúa Trời [Mên-chi-xê-đéc] vẫn là thầy tế lễ đời đời.

Hê-bơ-rơ 7:3

Không có ghi chép nào về gia phả của Mên-chi-xê-đéc trong Cựu Ước. Điều này rất quan trọng vì điều quan trọng là các thầy tế lễ phải chứng minh được tổ tiên của mình. Ở đây, tác giả sách Hê-bơ-rơ đã sử dụng một lập luận im lặng, nhưng đó là một lập luận hợp lý.

Mên-chi-xê-đéc không phải là một thiên sứ hay một sự hiện ra của Chúa Giê-su Christ trong Cựu Ước. Ngài là một con người thực sự, một vị vua thực sự, và một thầy tế lễ thực sự trong một thành phố thực sự. Nhưng xét về mặt ghi chép, ngài không được sinh ra, cũng không chết. Theo cách này, ngài là hình ảnh của Chúa Giê-su Christ. Mặc dù Chúa Giê-su Christ đã chết, nhưng đồi Gô-gô-tha không phải là kết thúc; vì Ngài đã sống lại từ cõi chết. Vì không có ghi chép nào về cái chết của Mên-chi-xê-đéc, nên dường như Mên-chi-xê-đéc vẫn đang phục vụ với tư cách là thầy tế lễ và vua. Đây là một cách khác để thấy ông giống như Con Đức Chúa Trời đời đời.

Ứng dụng rất rõ ràng: Cả A-rôn lẫn con cháu ông đều không thể tự nhận mình “không có gia phả.” Họ không thể tự nhận mình có một chức vụ đời đời. Họ cũng không thể tự nhận mình vừa là vua vừa là thầy tế lễ, giống như Chúa Giê-su Christ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Cuộc sống của bạn có thể khác đi như thế nào nếu bạn không biết gì về cha hoặc mẹ mình? Bạn có thể làm điều gì để tạo sự khác biệt?

NGÀY 175

Tự Lừa Dối

Đọc 1 Giăng 1:8-9

Nếu chúng ta nói mình không có tội lỗi, thì chính chúng ta tự lừa dối mình, và lẽ thật không ở trong chúng ta.

1 Giăng 1:8

Những tín đồ không trung thực mất đi mối tương giao với Đức Chúa Trời và với dân sự của Ngài. Kết quả là, lời cầu nguyện trở nên vô nghĩa đối với họ. Thờ phượng là một thói quen nhàm chán. Họ trở nên chỉ trích các Cơ Đốc nhân khác và bắt đầu tránh xa nhà thờ.

Một nhóm tín đồ đang thảo luận về vị mục sư mới.

“Vì lý do nào đó,” một người đàn ông nói, “tôi thực sự cảm thấy không thoải mái với ông ấy. Tôi tin ông ấy là một người tốt, nhưng dường như có điều gì đó đang cản trở chúng tôi.”

Một tín đồ khác trả lời, “Vâng, tôi nghĩ tôi hiểu ý anh. Tôi từng có vấn đề tương tự với ông ấy, nhưng giờ tôi không còn nữa. Mục sư và tôi có mối tương giao rất tốt.”

“Ông ấy đã làm gì để mọi thứ tốt hơn?” “Ông ấy chẳng làm gì cả,” người bạn nói. “Tôi đã thay đổi.” “Anh đã thay đổi à?” “Vâng, tôi quyết định cởi mở và trung thực về mọi việc, giống như mục sư của chúng tôi. Anh thấy đấy, ông ấy không hề có một chút đạo đức giả nào trong cuộc đời mình, và tôi thì lại giả tạo quá nhiều đến nỗi chúng tôi không thể nào sống cùng nhau. Cả ông ấy và tôi đều biết tôi là kẻ giả tạo. Từ khi tôi bắt đầu sống một đời sống Cơ Đốc chân thật, mọi thứ đều tốt đẹp hơn.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Khi lời cầu nguyện của bạn trở nên trống rỗng và sự thờ phượng trở nên tẻ nhạt, bạn làm gì để “trở lại đúng hướng”?

NGÀY 176

Bạn Tin Cậy Ai?

Đọc Ê-sai 30-31

A-si-ri sẽ ngã xuống bởi gươm không phải của loài người; một lưỡi gươm không phải của loài người sẽ nuốt chửng chúng.

Ê-sai 31:8

Đức tin của dân Giu-đa đặt nơi con người, chứ không phải nơi Đức Chúa Trời. Tại sao Chúa lại phải sợ người A-si-ri? Đức Chúa Trời sẽ lao vào A-si-ri như sư tử và bổ nhào xuống như đại bàng, và đó sẽ là kết cục! Chỉ trong một đêm, quân đội A-si-ri đã bị tiêu diệt (Ê-sai 37:36).

Hãy nghĩ đến nỗi khốn khổ mà Giu-đa đã có thể tránh được nếu họ chỉ nương tựa nơi Chúa, Đức Chúa Trời của họ, và vâng theo ý muốn Ngài. Mọi cuộc đàm phán chính trị của họ đều vô ích và các hiệp ước của họ đều vô giá trị. Họ có thể tin vào lời của người Ai Cập nhưng không thể tin vào lời của Đức Chúa Trời!

Khi hội thánh của Chúa ngày nay đối mặt với kẻ thù và thử thách, việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ thế gian luôn là một cám dỗ. Nhưng phản ứng đầu tiên của chúng ta phải là xét lại lòng mình để xem có điều gì chúng ta cần (xưng tội và sửa chữa). Sau đó, chúng ta phải hướng về Chúa trong đức tin, sự vâng phục và đầu phục ý muốn Ngài. Chúng ta phải tin cậy Ngài sẽ bảo vệ và chiến đấu cho chúng ta.

Một người bạn của tôi giữ một tấm thiệp trên bàn làm việc của anh ấy với dòng chữ: “Đức tin là sống mà không mưu mô.” Đó là điều Ê-sai đã nói với Giu-đa và Giê-ru-sa-lem; và đó cũng là điều ông đang nói với chúng ta ngày nay.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể làm gì để giữ được sự kiên nhẫn và trung tín trong khi chờ đợi Chúa hành động thay cho bạn?

NGÀY 177

Thức uống giải khát

Đọc Ê-sai 54-56

Hỡi những ai khát, hãy đến nguồn nước… Hãy đến mua rượu và sữa mà không cần tiền bạc, không cần giá cả.

Ê-sai 55:1

Ở phương Đông, nước là một nguyên liệu quý giá, và sự dồi dào của nước là một phước lành đặc biệt. Rượu, sữa và bánh mì là những thực phẩm chính trong chế độ ăn uống của người Trung Đông. Dân Giu-đa sống bằng những thứ thay thế không nuôi sống họ. Họ cần “điều thật,” điều mà chỉ Chúa mới có thể ban cho. Trong Kinh Thánh, cả nước và rượu đều tượng trưng cho Đức Thánh Linh (xem Giăng 7:37-39; Ê-phê-sô 5:18). Chúa Giê-su là “bánh sự sống” (Giăng 6:32-35), và Lời hằng sống của Ngài giống như sữa (xem 1 Phi-e-rơ 2:2). Chúa chúng ta có lẽ đã nghĩ đến Ê-sai 55:2 khi Ngài phán: “Hãy làm việc, chớ vì đồ ăn hay hư nát, nhưng vì đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời” (Giăng 6:27).

Người ta phải làm việc vất vả để đào giếng, chăn nuôi gia súc, gieo giống và chăm sóc vườn nho. Nhưng Chúa đã ban cho họ miễn phí mọi thứ họ đang lao động. Nếu họ lắng nghe Lời Ngài, họ hẳn đã sẵn lòng đến; vì Đức Chúa Trời kéo tội nhân đến với Ngài (Giăng 5:24). Chúa Giê-su Christ là giao ước của Đức Chúa Trời với Dân Ngoại (“muôn dân” 55:4), và những lời hứa của Ngài sẽ tồn tại chừng nào Con Ngài còn sống, tức là đời đời. Ngợi khen Chúa

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Cơn khát dữ dội ảnh hưởng đến tâm trạng và năng suất của bạn như thế nào? Điều này có thể đúng theo nghĩa tâm linh không?

NGÀY 178

Tôn trọng chức vụ

Đọc Truyền Đạo 10:11-20 *

Chớ phỉ báng vua dù trong tư tưởng, cũng đừng nguyền rủa kẻ giàu có trong phòng ngủ, vì chim trời có thể mang lời nói của con đến, và chim trên cánh có thể thuật lại những gì con nói.

Truyền Đạo 10:20

Câu nói quen thuộc “Một con chim nhỏ đã mách bảo tôi” có lẽ bắt nguồn từ câu 20. Thật dễ dàng để tưởng tượng một nhóm sĩ quan đang tổ chức tiệc trong phòng riêng của họ, và thay vì nâng ly chúc mừng nhà vua, họ lại đang hạ thấp ngài. Than ôi, có người đã nói với nhà vua những gì đã nói, và điều này cho nhà vua lý do để trừng phạt những kẻ vi phạm hoặc cách chức họ.

Ngay cả khi không thể tôn trọng người đó, chúng ta vẫn phải tôn trọng chức vụ (Rô-ma 13:1-7; 1 Phi-e-rơ 2:13-17), “Ngươi chớ nói phạm đến Đức Chúa Trời, cũng đừng rủa sả người cai trị dân ngươi” (Xuất Ê-díp-tô Ký 22:28). Những kẻ làm thuê này chắc chắn đã thiếu thận trọng khi nguyền rủa nhà vua, vì họ đáng lẽ phải biết rằng một trong số họ sẽ lợi dụng sự kiện này để đe dọa bạn bè hoặc để lấy lòng nhà vua. Một chính khách hỏi: “Điều gì tốt nhất cho đất nước tôi?” Một chính trị gia hỏi: “Điều gì tốt nhất cho đảng của tôi?” Nhưng một người chỉ giữ chức vụ lại hỏi: “Điều gì có lợi nhất cho tôi?”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Hãy nghĩ về một nhà lãnh đạo mà bạn không tôn trọng. Bạn có thể làm gì để ít nhất là tôn trọng chức vụ, nếu không phải là tôn trọng người đó?

NGÀY 179

Kháng Cáo Lên Tòa Án Cấp Cao

Đọc Gióp 12-14

Dù Ngài giết tôi, tôi vẫn còn trông cậy nơi Ngài; Tôi sẽ bênh vực đường lối tôi trước mặt Ngài.

Gióp 13:15

Gióp 13:13-17 là một trong những lời tuyên bố đức tin vĩ đại nhất được tìm thấy trong Kinh Thánh, nhưng cần phải hiểu trong bối cảnh. Gióp nói với bạn bè: “Tôi sẽ trực tiếp trình vụ việc lên Chúa và chứng minh sự chính trực của mình.” Sau đó, Gióp thề và thách thức Chúa phán xét (Gióp 27). Việc đích thân đến với Chúa đòi hỏi một đức tin lớn lao, nhưng Gióp quá tin chắc vào sự chính trực của mình đến nỗi ông sẵn sàng liều lĩnh. Suy cho cùng, nếu không làm gì cả, ông sẽ chết; và nếu bị Chúa từ chối, ông cũng sẽ chết; nhưng luôn có khả năng Chúa sẽ chứng minh ông đúng.

Tại sao Gióp lại muốn gặp Chúa tại tòa? Để Chúa có thể một lần và mãi mãi trình bày “vụ việc” của Ngài chống lại Gióp và cho Gióp biết những tội lỗi trong cuộc đời ông đã khiến ông phải chịu đựng quá nhiều. “Tại sao Chúa lại phải quan tâm đến tôi nhiều đến vậy?” Gióp tự hỏi. “Ngài đối xử với tôi như kẻ thù, nhưng tôi chỉ là một chiếc lá yếu ớt trước gió, chẳng đáng giá gì.” Gióp cảm thấy đã đến lúc phải giải quyết vấn đề, ngay cả khi điều đó có nghĩa là mất mạng.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã bao giờ cảm thấy mình vô tội đến mức muốn mời Chúa “kiểm tra bạn” chưa? Giải thích?

NGÀY 180

Một Dự Báo Đầy Hy Vọng

Đọc Ê-sai 32-33

CHÚA là Đấng Phán Xét chúng ta, CHÚA là Đấng Lập Pháp cho chúng ta, CHÚA là Vua của chúng ta, chính Ngài sẽ cứu chúng ta.

Ê-sai 33:22

Một giáo sư đại học đã dán một tấm biển lên tường phòng học của mình với dòng chữ: “Tương lai không còn như xưa nữa.” Kể từ khi năng lượng nguyên tử ra đời, nhiều người tự hỏi liệu có tương lai hay không. Albert Einstein nói rằng ông chưa bao giờ nghĩ về tương lai vì nó đến quá sớm!

Trong Ê-sai 32-35, nhà tiên tri mời gọi chúng ta nhìn vào những sự kiện tương lai để thấy Đức Chúa Trời đã hoạch định điều gì cho dân sự Ngài và thế giới của Ngài. Trong Ê-sai 32:1, ông viết về “một vị vua bất kỳ”, nhưng trong 33:17, ông gọi vị vua đó là “Vua xác định.” Đến câu 22, Ngài là Vua của chúng ta. Chỉ nói Chúa Giê-su Christ là “Vua” hay thậm chí là “Vua” thôi thì chưa đủ. Chúng ta phải tuyên xưng đức tin nơi Ngài và quả quyết rằng Ngài là “Vua của chúng ta”.

Trái ngược với những kẻ thống trị độc ác thời Ê-sai, Đấng Mê-si sẽ trị vì trong sự công chính và chính trực. Ê-sai đã phục vụ những người mù lòa, điếc lác và dốt nát về mặt tâm linh; nhưng trong vương quốc, tất cả sẽ thấy và nghe lẽ thật của Đức Chúa Trời cũng như hiểu và vâng theo lẽ thật đó.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Ngay lúc này, bạn đang lo lắng điều gì về tương lai? Nếu bạn thực sự tin cậy Chúa, tại sao bạn vẫn còn lo lắng?

SHARE
Bài trướcPause For Power 121-140

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên