“Bản tuyên ngôn tình yêu” cho ngày lễ Tình nhân: Thuyền và Biển của Xuân Quỳnh trong một thể hiện mới mẻ đầy cảm xúc
Những vần thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh không mang màu sắc ảm đạm và đau thương như Hàn Mặc Tử, không tình tứ như Xuân Diệu mà đằm thắm, da diết, nồng nàn… chẳng thế mà bà được mệnh danh là nữ thi sĩ có những vần thơ đằm thắm nhất trong làng thơ Việt Nam….
Chúng ta cùng tìm lại cảm xúc của một người phụ nữ đầy sức sống và luôn yêu hết mình trong bản MV nghệ thuật của cặp song ca Hà Anh Tuấn – Thu Phương, được giới nghệ thuật đánh giá là xuất sắc và tràn đầy cảm xúc…
Chúc quý độc giả một mùa Valentine đầy yêu thương!
Thuyền và biển
Nhạc: Phan Huỳnh Điểu. Lời thơ: Xuân Quỳnh.
Thể hiện: Hà Anh Tuấn – Thu Phương
Những bài thơ tình yêu xuất sắc khác của Xuân Quỳnh với dáng dấp “tuyên ngôn” về tình yêu
Những vần thơ tình yêu Xuân Quỳnh có điều đặc biệt là sự giản dị, mộc mạc, đằm thắm, nhưng có thể ngấm ngay vào mạch nguồn cảm xúc, dù câu từ không quá cầu kỳ nhưng có sức chấn động như một “lời tuyên ngôn” mạnh mẽ về tình yêu.
Nói cùng anh.
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà.
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó Tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn.
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh.
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu.
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa.
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư.
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
Hà Phương Linh
Nguồn:
http://www.daikynguyenvn.com