Trang Chủ MỤC VỤ Chúa Mở Lối Đi

Chúa Mở Lối Đi

979
0
SHARE

“Đoạn, trải qua xứ Phi-ri-gi và đất Ga-la-ti, vì Đức Thánh Linh đã cấm truyền đạo trong cõi A-si. 7 Tới gần xứ My-si rồi, hai người sắm sửa vào xứ Bi-thi-ni; nhưng Thánh Linh của Đức Chúa Jêsus không cho phép, 8 bèn kíp qua khỏi xứ My-si, và xuống thành Trô-ách. 9 Đương ban đêm, Phao-lô thấy sự hiện thấy; có một người Ma-xê-đoan đứng trước mặt mình, nài xin rằng: Hãy qua xứ Ma-xê-đoan, mà cứu giúp chúng tôi. 10 Phao-lô vừa thấy sự hiện thấy đó rồi, chúng ta liền tìm cách qua xứ Ma-xê-đoan, vì đã định rằng Đức Chúa Trời gọi chúng ta rao truyền Tin lành ở đó.” (Công vụ 16:6-10)

Tại thành phố cảng Trô-ách, sứ đồ Phao-lô nhận được một sự hiện thấy. Một người Ma-xê-đoan xin ông: “Hãy qua xứ Ma-xê-đoan, mà cứu-giúp chúng tôi”. Ngay khi Phao-lô thấy sự hiện thấy này, ông và các bạn đồng hành nhận ra rằng “Đức Chúa Trời gọi họ rao-truyền Tin-lành” cho người Ma-xê-đoan. Kết quả? Tại trung tâm thành phố Phi-líp của xứ Ma-xê-đoan, bà Ly-đi và người nhà của bà đã qui đạo. Những người khác ở thành phố La Mã ấy cũng tin theo, và hội thánh được thành lập.

KHI ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÓNG MỘT CÁNH CỬA NÀY THÌ NGÀI CŨNG MỞ RA MỘT CÁNH CỬA KHÁC. Bạn có thấy như thế không?

SUY NIỆM LỜI CHÚA

“Người chỉ nhận một ta-lâng cũng đến mà thưa rằng: Lạy chúa, tôi biết chúa là người nghiêm nhặt, gặt trong chỗ mình không gieo, lượm lặt trong chỗ mình không rải ra; nên tôi sợ mà đi giấu ta-lâng của chúa ở dưới đất; đây nầy, vật của chúa xin trả cho chúa.” (Ma-thi-ơ. 25:24-25)

Những gì Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta, Ngài không muốn nhận trở lại. Ngài muốn chúng ta sử dụng những khả năng, tài vật của Ngài ban cho để thực hiện ý muốn Ngài và mở rộng vương quốc thiên đàng. Cha mẹ trên đất của chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy con cái thành đạt ước nguyện của họ. Cũng vậy, Cha thiên thượng sẽ rất vui mừng khi chúng ta thực hiện và hoàn thành ý muốn Ngài.

 

Chúng ta được sinh ra và có những khả năng nhất định. Một số người có nhiều khả năng, trong khi một số khác có ít hơn. Bản tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ nêu rõ: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng.” Tuy nhiên điều này có nghĩa là bình đẳng trong luật pháp quốc gia và trong lăng kính của Đức Chúa Trời, chứ không phải trong ánh mắt của người khác. Khi chúng ta được tái sinh, Thánh Linh của Chúa ban cho chúng ta những ân tứ – những ân tứ này được nối kết với những khả năng sẵn có của chúng ta. Đức Chúa Trời là người thợ gốm thiên thượng biết nơi nào chúng ta có thể phục vụ Ngài tốt nhất. Ngài trông đợi chúng ta vận dụng đức tin và chính Ngài sẽ giúp chúng ta làm công việc của mình hiệu quả nhất.
Chúng ta được ban cho những cơ hội để nối kết những khả năng và ân tứ với nhau. Câu chuyện về các đầy tớ và những ta-lâng minh họa cho điều này (Ma-thi-ơ. 25). Khi chúng ta trung tín thực hiện ý muốn Chúa với những ta-lâng của mình, Đức Chúa Trời có thể mở rộng những mục vụ của chúng ta. Đa-vít bắt đầu công việc của mình là một người lính hầu, đánh đàn giúp vua Sau-lơ mỗi khi nhà vua bị tà linh khuấy rối. Sau đó ông trở nên một chiến sĩ, rồi thăng tiến thành sĩ quan đánh thắng nhiều trận chiến quan trọng. Cuối cùng ông lên làm vua, trở thành tổng tư lệnh quân đội với những chiến thắng vang dội khắp nơi. Nếu chúng ta trung tín, Chúa có thể cho chúng ta được thăng tiến từ những vị trí bình thường nhất lên đến những vị trí cao hơn và trở thành người lãnh đạo trong một phạm vi lớn hơn. Mỗi một lần nhận được một trọng trách trong công việc sẽ đem đến cho chúng ta những cơ hội để trưởng thành. Hãy nhìn vào câu chuyện trong Ma-thi-ơ 25. Người nhận được một ta-lâng, anh ta có ý nghĩ mình không quan trọng và vì vậy không làm gì cả – anh ta đem chôn giấu ta-lâng. Hậu quả là anh ta bị quở trách và đánh mất phần thưởng mà lẽ ra anh ta nhận được. Con người này đã coi thường khả năng và cơ hội của anh ta. Anh ta sợ người chủ thay vì vâng lời (một thái độ không nên có). Anh ta đã bỏ mất một cơ hội để được trưởng thành và thăng tiến trong mục vụ.

 

Chúng ta phải nhận lấy trách nhiệm. Nhiều người trong Kinh Thánh đã do dự, không nhất quyết trước kế hoạch của Đức Chúa Trời cho đời sống họ. Trong số đó có Môi-se, Ghi-đê-ôn, Giê-rê-mi…và Đức Chúa Trời biết những toan tính trong lòng của họ. Không làm gì cả thì coi như phạm tội. Hãy chú ý trong Ma-thi-ơ. 25: 31-46, “những con dê” bị để sang bên trái. Vì sao? Vì đây là những đầy tớ không làm gì cả để đáp ứng nhu cầu của người khác. Tội của sự chểnh mảng, bỏ lơ nhiệm vụ của mình cũng giống như tội thực hiện mạng lệnh Chúa giao một cách khinh suất. Người đầy tớ nhận được một ta-lâng lẽ ra phải cảm ơn Chủ và đi ra làm lợi ta-lâng đó. Người Chủ ra đi xa nhà một thời gian khá dài, vì vậy anh ta có nhiều cơ hội để đầu tư cho ta-lâng của mình, nhưng anh đã không làm gì cả. Anh ta rõ ràng là một đầy tớ biếng nhác. “Kẻ biếng nhác tự nghĩ mình khôn ngoan, hơn bảy người đáp lại cách có lý.” (Châm ngôn 26:16). Một người nào đó đã nói: “Trách nhiệm của chúng ta là trách nhiệm mà Đức Chúa Trời đã giao phó.” Và trách nhiệm đầu tiên của chúng ta phải là: “Vâng, thưa Chúa con xin vâng lời.”

 

Chúng ta phải đối diện với sự tính sổ. Đây là một vấn đề nghiêm túc trong công tác của chúng ta. Vì trách nhiệm sẽ dẫn đến sự tính sổ. “Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời.” (Rô-ma 14:10). Vấn đề nằm ở chỗ: Không tùy thuộc vào chúng ta đã nhận bao nhiêu ta-lâng, nhưng là chúng ta có trung tín với ta-lâng Chúa đã ủy thác hay không? Chúng ta có sử dụng khả năng và cơ hội để làm vui lòng Chúa? “Vả lại, cái điều người ta trông mong nơi người quản trị là phải trung thành.” (1 Cô 4:2). Chúng ta sẽ không thành công trong một phương diện giống nhau, nhưng là thành công trong kế hoạch của Đức Chúa Trời dành cho riêng chúng ta để dâng vinh hiển về cho Ngài. Chúa Jesus là vị Chủ yêu thương và Ngài biết những gì chúng ta có thể làm tương ứng với khả năng của chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ sợ hãi khi biết được kế hoạch của Ngài. Winton Churchill đã nói, “Chúng ta xây dựng cuộc sống qua những gì chúng ta nhận được. Chúng ta cũng xây dựng cuộc sống bằng những gì chúng ta cho đi.” Vì vậy hãy dâng điều tốt nhất của bạn cho Chúa Jesus. Và đó mới chính là cuộc sống thực.

 

Vì ai đã được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều; và ai đã được giao cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều hơn.”
(Lu-ca 12:48)

admin
sách tham khảo  Warren W. Wiersbe

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên