
NGÀY 241
Duy trì sự hiệp nhất
Đọc Hê-bơ-rơ 10:24-39
Chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên bảo nhau, và hễ anh em thấy ngày ấy hầu gần chừng nào, thì càng phải làm như vậy chừng nấy.
Hê-bơ-rơ 10:25
Mối tương giao của chúng ta với Đức Chúa Trời không bao giờ nên ích kỷ. Chúng ta cũng phải tương giao với các tín hữu khác trong hội thánh địa phương. Rõ ràng, một số tín hữu đang dao động đã vắng mặt trong mối tương giao với hội thánh. Điều thú vị cần lưu ý là trọng tâm ở đây không phải là những gì tín hữu nhận được từ hội thánh, mà là những gì họ đóng góp cho hội thánh. Sự trung tín trong việc tham dự hội thánh khích lệ người khác và thúc đẩy họ yêu thương và làm việc lành.
Một trong những động lực mạnh mẽ cho sự trung tín là sự tái lâm của Chúa Giê-su Christ. Trên thực tế, từ Hy Lạp được dịch là “nhóm lại” (câu 25) chỉ được sử dụng trong Tân Ước trong 2 Tê-sa-lô-ni-ca 2:1, nơi nó được dịch là “nhóm lại” và đề cập đến sự hiện đến của Đấng Christ.
Ba đức tính quan trọng của Cơ Đốc nhân được minh chứng ở đây: đức tin (Hê-bơ-rơ 10:22), hy vọng (câu 23), và tình yêu thương (câu 24). Chúng là bông trái của mối tương giao giữa chúng ta với Đức Chúa Trời trong đền thánh trên trời của Ngài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Những lợi ích chính bạn nhận được từ việc thờ phượng nhóm là gì? Bạn đóng góp gì cho nhóm?
NGÀY 242
Ưu tiên làm vui lòng Chúa Giê-su Christ
Đọc 1 Giăng 4:20-21
Ai không yêu thương anh em mình, là người mình thấy, thì không thể yêu thương Đức Chúa Trời, là Đấng mình không thấy.
1 Giăng 4:20
Khi lòng chúng ta tin chắc nơi Đức Chúa Trời, chúng ta không cần phải giả vờ, dù là với Đức Chúa Trời hay với người khác. Nếu chúng ta thiếu tin chắc nơi Đức Chúa Trời, chúng ta cũng sẽ thiếu tin chắc nơi dân sự của Ngài. Một phần của sự dày vò mà nỗi sợ hãi gây ra là nỗi lo lắng thường trực.
“Hội thánh của ông có bao nhiêu tín hữu?” một vị khách hỏi mục sư.
“Khoảng gần một ngàn người,” mục sư trả lời.
“Chắc chắn là có rất nhiều người mà ông cần phải cố gắng làm cho họ vui lòng!” vị khách thốt lên.
“Tôi xin cam đoan với anh, bạn của tôi ạ, rằng tôi chưa bao giờ cố gắng làm vui lòng tất cả tín hữu của mình, hay thậm chí chỉ một số ít thôi,” mục sư mỉm cười nói. “Tôi muốn làm đẹp lòng một người – Chúa Giê-su Christ. Nếu tôi đúng với Ngài, thì mọi thứ giữa tôi và dân sự tôi cũng phải đúng.”
Những Cơ Đốc nhân chưa trưởng thành, chưa trưởng thành trong tình yêu thương dành cho Chúa, có thể nghĩ rằng họ phải gây ấn tượng với người khác bằng “thực tế thuộc linh” của mình. Sai lầm này biến họ thành những kẻ nói dối! Họ đang tuyên bố một điều gì đó mà thực ra họ không thực hành; họ đang đóng vai theo một kịch bản thay vì sống một cuộc đời theo đúng thánh ý Chúa.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể làm gì cho một người để thể hiện tình yêu thương của mình dành cho Chúa?
NGÀY 243
Khi Niềm Vui Được Trân Trọng
Đọc Truyền Đạo 2:1-11
Khi tôi nhìn lại tất cả những gì tay mình đã làm… mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Truyền Đạo 2:11
Thế giới ngày nay đang điên cuồng vì lạc thú. Hàng triệu người sẵn sàng chi bất cứ số tiền nào để mua lấy những trải nghiệm nhằm tạm thời thoát khỏi gánh nặng của cuộc sống. Mặc dù những thú vui vô hại không có gì sai, nhưng những ai chỉ xây dựng cuộc sống của mình dựa trên việc tìm kiếm lạc thú chắc chắn sẽ thất vọng.
Tại sao? Bởi vì, việc tìm kiếm lạc thú thường trở thành một nỗ lực ích kỷ, và sự ích kỷ sẽ phá hủy niềm vui đích thực. Những người sống vì lạc thú thường lợi dụng người khác để đạt được điều họ muốn, và cuối cùng họ sẽ có những mối quan hệ tan vỡ cũng như một trái tim trống rỗng. Con người quan trọng hơn vật chất và sự phấn khích. Chúng ta phải là những kênh dẫn, chứ không phải là những bể chứa; niềm vui lớn nhất đến khi chúng ta chia sẻ niềm vui của Chúa với người khác.
Nếu con người chỉ sống vì khoái lạc, niềm vui sẽ giảm dần trừ khi cường độ khoái lạc tăng lên. Rồi họ sẽ đến một điểm lợi nhuận giảm dần khi niềm vui gần như không còn, hoặc chỉ còn lại sự ràng buộc. Khi chỉ lấy khoái lạc làm trung tâm của cuộc sống, kết quả cuối cùng sẽ là sự thất vọng và trống rỗng.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Làm thế nào bạn có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất mà không làm giảm hiệu quả của những trải nghiệm khoái lạc?
NGÀY 244
Mất Kiên Nhẫn
Đọc 1 Phi-e-rơ 4:4-6
[Những người ngoại đạo] thấy lạ khi anh em không cùng họ sa vào cơn lũ phóng đãng, và họ buông lời lăng mạ anh em.
1 Phi-e-rơ 4:4
Những người chưa được cứu không hiểu được sự thay đổi triệt để mà bạn bè họ trải qua khi họ tin nhận Đấng Christ và trở thành con cái Đức Chúa Trời. Họ không thấy lạ khi người ta tàn phá thân thể, phá hủy gia đình và hủy hoại cuộc sống của họ bằng cách chạy từ tội lỗi này sang tội lỗi khác. Nhưng hãy để người say rượu trở nên tỉnh táo, hay người vô luân trở nên trong sạch, và họ nghĩ rằng người đó đã phát điên!
Chúng ta phải kiên nhẫn với những người hư mất, ngay cả khi chúng ta không đồng tình với lối sống của họ hoặc không tham gia vào tội lỗi của họ. Suy cho cùng, những người chưa được cứu không thấy được lẽ thật thuộc linh (2 Cô-rinh-tô 4:3-4) và chết đối với sự vui hưởng thuộc linh (Ê-phê-sô 2:1). Thực tế, việc chúng ta tiếp xúc với những người hư mất rất quan trọng đối với họ, bởi vì chúng ta là người mang đến chân lý mà họ cần. Khi những người chưa được cứu tấn công chúng ta, đó là cơ hội để chúng ta làm chứng cho họ (1 Phi-e-rơ 3:15).
Thay vì tranh cãi với họ, chúng ta nên cầu nguyện cho họ, biết rằng sự phán xét cuối cùng thuộc về Chúa.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có biết một người chưa được cứu nào mà bạn có thể là người duy nhất kết nối họ với Chúa Giê-su không? Bạn có thể làm gì để duy trì mối quan hệ đó?
NGÀY 245
Không nhớ đến tội lỗi
Đọc Hê-bơ-rơ 8:7-12
Ta sẽ tha sự gian ác của họ, và không nhớ đến tội lỗi họ nữa.
Hê-bơ-rơ 8:12
Đức Chúa Trời không còn nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa nghĩa là gì? Phải chăng Đức Chúa Trời toàn tri của chúng ta thực sự có thể quên đi những gì chúng ta đã làm? Cụm từ “không còn nhớ đến tội lỗi chúng ta nữa” có nghĩa là “không giữ tội lỗi chúng ta trong hồ sơ để làm bằng chứng chống lại chúng ta.” Đức Chúa Trời nhớ lại những gì chúng ta đã làm, nhưng Ngài không dùng nó để chống lại chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:18-19). Ngài đối xử với chúng ta dựa trên ân điển và lòng thương xót, chứ không phải luật pháp và công đức. Một khi tội lỗi đã được tha thứ, nó sẽ không bao giờ được mang ra trước mặt chúng ta nữa. Vấn đề đã được giải quyết vĩnh viễn.
Là một mục sư trong mục vụ tư vấn, tôi thường nghe mọi người nói: “Ồ, tôi có thể tha thứ – nhưng tôi không thể quên!”
“Dĩ nhiên là bạn không thể quên,” tôi thường trả lời. “Bạn càng cố gắng gạt bỏ điều này ra khỏi tâm trí, bạn càng nhớ đến nó. Nhưng đó không phải là ý nghĩa của việc quên.” Sau đó, tôi tiếp tục giải thích rằng “quên” có nghĩa là “không oán trách người đã làm sai với mình.” Chúng ta có thể nhớ những gì người khác đã làm, nhưng chúng ta đối xử với họ như thể họ chưa từng làm điều đó.
Điều này chỉ có thể xảy ra nhờ thập tự giá, vì ở đó, Đức Chúa Trời đã đối xử với Con Ngài như thể Ngài đã làm điều đó! Kinh nghiệm về sự tha thứ từ Chúa giúp chúng ta có thể tha thứ cho người khác.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn thực hiện những bước nào để không xem nhẹ sự tha thứ của Chúa?
NGÀY 246
Bản năng Sát thủ
Đọc 1 Giăng 3:11-15
Bất cứ ai ghét anh em mình đều là kẻ giết người.
1 Giăng 3:15
Một du khách đến sở thú đang trò chuyện với người trông coi chuồng sư tử. “Tôi có một con mèo ở nhà,” du khách nói, “và lũ sư tử của ông hành động giống hệt mèo của tôi. Thật đáng tiếc khi ông phải nhốt những sinh vật xinh đẹp đó vào sau song sắt.”
“Bạn tôi ơi,” người trông coi cười, “chúng có thể trông giống mèo của bạn, nhưng trong lòng chúng chứa đầy sát khí. Tốt hơn là bạn nên mừng vì có song sắt.”
Lý do duy nhất khiến một số người chưa bao giờ thực sự giết người là vì những “song sắt” đã được dựng lên: nỗi sợ bị bắt và xấu hổ, hình phạt của pháp luật, và khả năng tử vong. Nhưng tất cả chúng ta sẽ bị phán xét bởi “luật của “Tự do” (Gia-cơ 2:12). Câu hỏi không phải là “Bạn đã làm gì?” mà là “Bạn muốn làm gì? Bạn sẽ làm gì nếu được tự do làm theo ý mình?” Đây là lý do tại sao Chúa Giê-su ví lòng thù hận với tội giết người (Ma-thi-ơ 5:21-26) và dục vọng với tội ngoại tình (câu 27-30).
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là lòng thù hận trong lòng gây ra thiệt hại tương đương với tội giết người thực sự. Thà chúng ta ghét người hàng xóm còn hơn là giết họ! Nhưng trong mắt Chúa, lòng thù hận tương đương với tội giết người về mặt đạo đức.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có bất kỳ cảm giác thù hận tiềm ẩn nào không? Nếu có, bạn có thể làm gì với những cảm giác này?
NGÀY 247
Kết Trái
Đọc Phi-líp 1:11
[Tôi cầu nguyện rằng anh em sẽ] được đầy dẫy bông trái công chính đến từ Chúa Giê-su Christ, đem lại vinh quang và ngợi khen Đức Chúa Trời.
Phi-líp 1:11
Sự khác biệt giữa bông trái thuộc linh và hoạt động tôn giáo của con người là bông trái mang lại vinh quang cho Chúa Giê-su Christ. Bất cứ khi nào chúng ta làm bất cứ điều gì bằng sức riêng, chúng ta thường có xu hướng khoe khoang về điều đó. Bông trái thuộc linh đích thực thật đẹp đẽ và kỳ diệu đến nỗi không ai có thể nhận công trạng về nó; vinh quang phải thuộc về một mình Đức Chúa Trời. Vậy thì, đây chính là mối thông công Cơ Đốc đích thực – một mối quan hệ chung sâu sắc hơn nhiều so với tình bạn đơn thuần.
Jerry được thông báo rằng anh phải đến Thành phố New York để phẫu thuật đặc biệt, và anh rất ghét phải đi. “Tại sao tôi không thể làm phẫu thuật ở nhà?” anh hỏi bác sĩ của mình. “Tôi không quen biết một ai trong thành phố lớn và thiếu thân thiện đó!” Nhưng khi anh và vợ đến bệnh viện, một mục sư đã gặp họ và mời họ ở lại nhà ông cho đến khi ổn định. Ca phẫu thuật khá nghiêm trọng, và thời gian chờ đợi trong bệnh viện rất dài và khó khăn; nhưng tình bạn giữa vợ chồng mục sư đã mang lại niềm vui mới cho Jerry và vợ anh. Họ học được rằng hoàn cảnh không nhất thiết phải cướp đi niềm vui của chúng ta nếu chúng ta cho phép những hoàn cảnh đó củng cố mối thông công của Phúc Âm.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cảm nhận được sự thông công Cơ Đốc đích thực trong mối quan hệ nào? Bạn chấp nhận “tình bạn đơn thuần” trong mối quan hệ nào?
NGÀY 248
Sự Thuận Phục và Thu Hút
Đọc 1 Phi-e-rơ 3:3-6
Vẻ đẹp của bạn… phải là vẻ đẹp bên trong, vẻ đẹp không phai tàn của một tâm hồn dịu dàng và yên lặng, điều rất quý giá trước mắt Đức Chúa Trời.
1 Phi-e-rơ 3:3-4
Những thái độ như sự thuận phục, thấu hiểu, yêu thương, nhân từ và kiên nhẫn là bông trái của Thánh Linh (Ga-la-ti 5:22-23) đến, khi các cặp vợ chồng thuận phục Đấng Christ và thuận phục lẫn nhau.
Một trong những tấm gương vĩ đại nhất về một người vợ và người mẹ tin kính trong lịch sử Hội Thánh là Monica, mẹ của Thánh Augustine nổi tiếng. Đức Chúa Trời đã dùng lời chứng và lời cầu nguyện của Monica để đưa cả con trai và chồng bà đến với Đấng Christ, mặc dù chồng bà không cải đạo cho đến trước khi qua đời. Augustine viết: “Bà đã phục vụ ông như chủ của mình; và đã hết lòng rao giảng để đưa ông đến với Phúc âm. Bà đối xử với chồng bằng cách ăn ở đúng đắn ; Đức Chúa Trời đã trang điểm bà, khiến bà trở nên đáng yêu và đáng ngưỡng mộ trước mặt chồng mình.”
Một người chồng Cơ Đốc phải giúp vợ mình đẹp lòng Chúa (Ê-phê-sô 5:25-30). Một người vợ Cơ Đốc phải khích lệ chồng và giúp anh ấy vững mạnh trong Chúa. Nếu trong gia đình có người chưa được cứu, họ sẽ được chinh phục đến với Đấng Christ nhiều hơn bởi những gì họ thấy trong cuộc sống và các mối quan hệ hơn là những gì họ nghe qua lời chứng.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ về một trường hợp cụ thể khi bạn chọn vâng phục để hoàn thành một nhiệm vụ. Sự vâng phục đó đã tác động như thế nào đến sự thành công của nhiệm vụ?
NGÀY 249
Vật lộn với Chúa trong bùn lầy
Đọc Gióp 30
Trong quyền năng vĩ đại của Ngài, Chúa trở nên như áo mặc cho tôi; Ngài trói tôi như cổ áo tôi.
Gióp 30:18-19
Gióp đã trải qua những đau khổ tương tự như những đau khổ của Chúa Giê-su Christ chúng ta. Ban ngày, Gióp chịu đựng những đau khổ không thể chịu đựng nổi; và ban đêm, Chúa vật lộn với ông, biến áo ông thành áo trói và ném ông xuống bùn. Đêm nào Chúa cũng vật lộn với Gióp; và Gióp đã thua.
Gióp cầu nguyện với Chúa. Ông thậm chí còn đứng dậy và kêu cầu xin sự giải cứu, nhưng lời cầu nguyện của ông không được đáp lại (câu 20).
Gióp đã trung tín giúp đỡ những người khác khi họ gặp khó khăn (29:12-17), nhưng giờ đây không ai muốn giúp ông. Họ không khóc cùng ông hay thậm chí chạm vào ông. Ông bị đối xử như một người phong hủi. Thật không khôn ngoan khi đến quá gần.
Những người mà Gióp đã giúp đỡ đang ở đâu? Chắc hẳn một số người trong số họ muốn động viên ân nhân của mình trong lúc ông ấy gặp khó khăn. Nhưng chẳng ai đến giúp ông ấy cả. Mark Twain đã viết: “Nếu bạn nhặt một con chó đói và làm cho nó no đủ, nó sẽ không cắn bạn. Đây chính là sự khác biệt cơ bản giữa một con chó và một người.” Nhưng theo bác sĩ truyền giáo Wilfred Grenfell, “Việc chúng ta làm cho người khác thực chất là tiền thuê nhà mà chúng ta trả cho căn phòng của mình trên trái đất này.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thành thật về cảm xúc của mình đối với Chúa như Gióp trong 30:18-23 không? Tại sao có và tại sao không?
NGÀY 250
Hành động của Đức tin
Đọc 1 Phi-e-rơ 4:17-19.
Vậy những kẻ chịu khổ theo ý muốn Đức Chúa Trời, hãy cứ làm lành mà phó linh hồn mình cho Đấng Tạo hóa thành tín.
1 Phi-e-rơ 4:19
Nếu chúng ta thực sự có hy vọng và tin rằng Chúa Giê-su sẽ tái lâm, thì chúng ta sẽ vâng theo Lời Ngài và bắt đầu tích trữ của cải và vinh quang trên thiên đàng (Ma-thi-ơ 6:19-20). Những người chưa được cứu có một hiện tại bị chi phối bởi quá khứ, nhưng Cơ Đốc nhân có một hiện tại bị chi phối bởi tương lai (Phi-líp 3:12-21). Trong chính sự phục vụ của mình, chúng ta đang phó thác bản thân cho Đức Chúa Trời và đầu tư cho tương lai.
Có một minh họa nổi bật về chân lý này trong Giê-rê-mi 32. Tiên tri Giê-rê-mi đã nói với dân sự rằng một ngày nào đó hoàn cảnh của họ sẽ thay đổi, và họ sẽ được phục hồi về quê hương. Nhưng vào thời điểm đó, quân đội Ba-by-lôn đã chiếm đóng vùng đất này và sắp sửa chiếm đóng Giê-ru-sa-lem. Ha-na-mê-ên, anh họ của Giê-rê-mi, đã cho Giê-rê-mi một lựa chọn: mua lại mảnh đất của gia đình đang bị quân địch chiếm đóng. Nhà tiên tri đã phải thực hiện lời mình nói. Và ông đã làm được! Bằng một hành động đức tin, ông đã mua mảnh đất và chắc chắn đã trở thành trò cười cho dân chúng Giê-ru-sa-lem. Nhưng Đức Chúa Trời đã tôn vinh đức tin của ông vì Giê-rê-mi đã sống theo Lời Chúa mà ông rao giảng.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hiện tại của bạn bị chi phối bởi quá khứ như thế nào? Nó chi phối tương lai của bạn ra sao?
NGÀY 251
Anh Em Đồng Hành
Đọc Phi-líp 1:25-30
Nhân danh Đấng Christ, anh em đã được ban ơn không những tin Ngài mà còn được chịu khổ vì Ngài nữa.
Phi-líp 1:29
Sa-tan muốn chúng ta nghĩ rằng mình đơn độc trong cuộc chiến và những khó khăn của chúng ta là duy nhất, nhưng không phải vậy. Phao-lô nhắc nhở tín hữu Phi-líp cách Rô-ma hàng trăm dặm rằng ông cũng đang trải qua những khó khăn giống như họ đã trải qua! Sự thay đổi địa lý thường không phải là giải pháp cho các vấn đề tâm linh bởi vì bản chất con người vẫn như vậy dù chúng ta đi đâu, và Kẻ Thù ở khắp mọi nơi. Việc biết rằng những anh em đồng đức tin của chúng ta cũng đang cùng chia sẻ cuộc chiến nên là một sự khích lệ để chúng ta tiếp tục và cầu nguyện cho họ như chúng ta cầu nguyện cho chính mình.
Trải qua xung đột tâm linh là một cách chúng ta phải trưởng thành trong Đấng Christ. Khi chúng ta đối mặt với Kẻ Thù và nương cậy nơi Chúa, Ngài ban cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần cho cuộc chiến. Khi Kẻ Thù nhìn thấy sự tự tin Chúa ban cho chúng ta, điều đó khiến nó sợ hãi.
Sự chuyên tâm cho phép chúng ta trải nghiệm niềm vui giữa chiến trận bởi vì nó tạo ra trong chúng ta sự kiên định, hợp tác và tự tin. Chúng ta trải nghiệm niềm vui của “sự đồng lòng thuộc linh” khi cùng nhau phấn đấu cho đức tin của Phúc Âm.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Trong những lúc căng thẳng, bạn cảm thấy thế nào khi biết rằng những người khác đã và đang chịu đựng những đau khổ tương tự?
+
NGÀY 252
Nền tảng của bạn vững chắc đến mức nào?
Đọc Cô-lô-se 1:21-23
Nhưng nay, [Đức Chúa Trời] đã nhờ thân thể xác thịt của Đấng Christ chịu chết mà hòa giải anh em, để trình diện anh em cách thánh khiết trước mặt Ngài, không tì vết và không chỗ trách được.
Cô-lô-se 1:22
Lời tuyên bố của Phao-lô với người Cô-lô-se dường như phủ bóng lên sự bảo đảm về vinh quang tương lai của chúng ta (câu 13). Liệu chúng ta, những người tin Chúa, có thể mất sự cứu rỗi của mình không? Không, mệnh đề “nếu” trong câu 23 không ám chỉ sự nghi ngờ hay đặt ra một điều kiện để chúng ta “tiếp tục trong đức tin”.
Trong câu này, Phao-lô đã sử dụng hình ảnh kiến trúc về một ngôi nhà được đặt vững chắc trên nền móng. Thành Cô-lô-se nằm trong một khu vực nổi tiếng với động đất, và từ tiếng Hy Lạp được dịch là “di chuyển khỏi” có thể có nghĩa là “bị động đất tấn công”. Phao-lô nói: “Nếu anh em thật sự được cứu và được xây dựng trên nền tảng vững chắc là Chúa Giê-su Christ, thì anh em sẽ tiếp tục trong đức tin và không gì có thể lay chuyển anh em. Anh em đã nghe Phúc Âm và tin cậy Chúa Giê-su Christ, và Ngài đã cứu anh em.”
Nói cách khác, chúng ta được cứu không phải nhờ tiếp tục trong đức tin. Nhưng chúng ta tiếp tục trong đức tin và do đó chứng minh rằng mình đã được cứu. Mỗi người chúng ta, những người tự xưng là Cơ Đốc nhân, cần phải kiểm tra đức tin của chính mình và xem xét lòng mình để chắc chắn rằng chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời (2 Cô-rinh-tô 13:5).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã từng đối mặt với những “cơn địa chấn” nào đe dọa làm lung lay nền tảng tâm linh của mình?
NGÀY 253
Vinh quang
Đọc 2 Cô-rinh-tô 3:1-11
Nếu điều chóng qua còn đi kèm với vinh quang, thì vinh quang của điều bền vững còn lớn hơn biết bao!
2 Cô-rinh-tô 3:11
Phao-lô viết vào thời điểm lịch sử khi các thời đại chồng chéo lên nhau. Giao ước ân điển mới đã đến, nhưng dân tộc Y-sơ-ra-ên vẫn còn sống dưới luật pháp. Vào năm 70 SCN, thành Giê-ru-sa-lem và đền thờ sẽ bị người La Mã phá hủy, và điều đó đánh dấu sự kết thúc của hệ thống tôn giáo Do Thái.
Những người theo Do Thái giáo muốn các tín hữu Cô-rinh-tô quay trở lại dưới luật pháp, để “pha trộn” hai giao ước. “Sao lại quay trở lại với điều tạm bợ và chóng qua?” Phao-lô hỏi. “Hãy sống trong vinh quang của giao ước mới, là giao ước ngày càng lớn mạnh hơn.”
Vinh quang của luật pháp đã phai nhạt vào thời Phao-lô, và ngày nay vinh quang đó chỉ còn được tìm thấy trong các ghi chép trong Kinh Thánh. Dân tộc Y-sơ-ra-ên không có đền thờ hay chức tế lễ. Luật pháp Môi-se là một tôn giáo có quá khứ huy hoàng, nhưng ngày nay nó không còn vinh quang nữa. Ánh sáng đã tắt; tất cả những gì còn lại chỉ là bóng tối (Cô-lô-se 2:16-17).
Nhưng chức vụ ân điển thì ở bên trong (2 Cô-rinh-tô 3:1-3); nó mang lại sự sống (câu 4-6), và nó bao gồm sự vinh quang ngày càng gia tăng (câu 7-11).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có xu hướng chú tâm nhiều hơn vào “ánh sáng” của những thành tựu trong quá khứ hơn là “vinh quang” của hiện tại không? Hãy giải thích.
NGÀY 254
Chiến thắng qua sự đầu phục
Đọc Phi-líp 2:12-18
Dù tôi có bị đổ ra như lễ quán trên của lễ và sự phục vụ đến từ đức tin của anh em, tôi vẫn vui mừng và cùng vui với tất cả anh em.
Phi-líp 2:17
Triết lý của thế gian là niềm vui đến từ sự gây chiến: Hãy chiến đấu với mọi người để đạt được điều mình muốn, và bạn sẽ đạt được nó và được hạnh phúc. Tấm gương của Chúa Giê-su là bằng chứng đủ cho thấy triết lý của thế gian là sai lầm. Ngài chưa bao giờ dùng gươm hay bất kỳ vũ khí nào khác; vậy mà Ngài đã chiến thắng trận chiến vĩ đại nhất trong lịch sử – trận chiến chống lại tội lỗi, sự chết và địa ngục. Ngài đã đánh bại hận thù bằng cách thể hiện tình yêu thương; Ngài đã chiến thắng dối trá bằng chân lý. Bởi vì Ngài đã đầu phục, Ngài đã chiến thắng!
Có một niềm vui kép đến với những ai sở hữu và thực hành tâm trí thuận phục: niềm vui ở đời sau và niềm vui ở đời này và ngay tại đây. Trong ngày của Đấng Christ, Đức Chúa Trời sẽ ban thưởng cho những ai trung thành với Ngài.
Nhưng chúng ta không cần phải chờ đợi sự tái lâm của Đấng Christ để bắt đầu trải nghiệm niềm vui của một tâm trí thuận phục. Niềm vui đó là một thực tại hiện tại, và nó đến từ sự hy sinh và phục vụ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn thường xuyên trải nghiệm những niềm vui hiện tại nào? Làm thế nào bạn có thể gia tăng mức độ niềm vui này?
NGÀY 255
Được trao quyền và năng lực
Đọc Rô-ma 8:1-17
Những ai được Thánh Linh của Đức Chúa Trời dẫn dắt đều là con cái của Đức Chúa Trời.
Rô-ma 8:14
Có thể tiến tới. Chưa được cứu và không có Thánh Linh là cấp độ thấp nhất của cuộc sống. Nhưng con người không cần phải ở lại cấp độ đó. Bởi đức tin nơi Đấng Christ, họ tiến tới cấp độ tiếp theo. Bằng chứng của sự cải đạo là sự hiện diện của Đức Thánh Linh bên trong, làm chứng rằng các tín đồ là con cái của Đức Chúa Trời (câu 16). Thân thể họ trở thành đền thờ của Đức Thánh Linh (1 Cô-rinh-tô 6:19).
Thật khác biệt biết bao khi Đức Thánh Linh sống trong chúng ta. Khi nhà truyền giáo D. L. Moody mô tả Sau kinh nghiệm hoán cải của mình, ông nói: “Tôi như lạc vào một thế giới mới. Sáng hôm sau, tôi thấy mặt trời chiếu sáng rực rỡ hơn, chim hót líu lo hơn, những cây xung quanh vườn rung rinh cành lá hân hoan, và thiên nhiên thật bình yên.”
Nhưng còn có một cấp độ trải nghiệm thứ ba mà hai cấp độ kia là sự chuẩn bị. Chúng ta chỉ có Đức Thánh Linh thôi thì chưa đủ; Đức Thánh Linh phải có chúng ta (Rô-ma 8:12-17)! Chỉ khi đó, Ngài mới có thể chia sẻ với chúng ta sự sống dư dật và đắc thắng mà chúng ta có thể có trong Đấng Christ. Bởi vì Ngài là “Thần ban Sự Sống” (xem câu 6), Ngài có thể ban quyền năng cho chúng ta vâng phục Đấng Christ, và Ngài có thể giúp chúng ta trở nên giống Đấng Christ hơn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đức Thánh Linh đã thay đổi quan điểm sống của bạn như thế nào? Bạn có thể để Đức Thánh Linh kiểm soát bạn nhiều hơn bằng những cách nào?
NGÀY 256
Khi đến Rô-ma…
Đọc Rô-ma 1:8-15
Tôi có bổn phận với cả người Hy Lạp lẫn người ngoại quốc, với cả người khôn ngoan lẫn người dại dột.
Rô-ma 1:14
Rô-ma là một thành phố kiêu hãnh, và phúc âm đến từ Giê-ru-sa-lem, thủ đô của một quốc gia nhỏ bé mà Rô-ma đã chinh phục. Những người theo đạo Cơ Đốc thời đó không thuộc giới tinh hoa; họ là những thường dân, thậm chí là nô lệ. Rô-ma đã biết đến nhiều triết gia và triết lý vĩ đại; tại sao lại phải bận tâm đến câu chuyện ngụ ngôn về một người Do Thái sống lại từ cõi chết? Các tín đồ Cơ Đốc coi nhau như anh chị em, tất cả đều là một trong Đấng Christ, điều này đi ngược lại với lòng kiêu hãnh và phẩm giá của người La Mã.
Phao-lô đến Rô-ma vừa là một tù nhân vừa là một nhà truyền giáo. Tại Giê-ru-sa-lem, ông bị bắt trong đền thờ, bị chính quyền Do Thái vu cáo, và cuối cùng bị giải đến Rô-ma với tư cách là tù nhân của hoàng đế để bị xét xử trước mặt Sê-sa. Khi Phao-lô viết bức thư này, ông không hề biết mình sẽ phải chịu cảnh tù đày, thậm chí đắm tàu trước khi đến Rô-ma! Cuối thư (15:30-33), ông đã xin các tín hữu ở Rô-ma cầu nguyện cho ông khi ông suy ngẫm về chuyến đi này, và thật may mắn là họ đã cầu nguyện!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu bạn biết rằng việc rao giảng chân lý của Chúa Giê-su cho người khác sẽ phải đối mặt với nguy cơ đắm tàu, tù đày và những khó khăn khác, liệu bạn có ngần ngại chia sẻ phúc âm không? Tại sao có và tại sao không?
NGÀY 257
Ba Người Bạn
Đọc Gióp 2-3
Khi ba người bạn của Gióp… nghe tin về mọi tai ương ập đến với ông, họ rời khỏi nhà và cùng nhau họp lại, đồng ý đến thăm hỏi và an ủi ông.
Gióp 2:11
Cả ba người bạn của Gióp đều đã lớn tuổi (Gióp 32:6), nhưng chúng ta giả định rằng Ê-li-pha là người lớn tuổi nhất. Ê-li-pha rất tin tưởng vào truyền thống (15:18-19), và Đức Chúa Trời mà ông thờ phượng là một Đấng Lập Luật cứng rắn.
Binh-đát là một người theo chủ nghĩa luật pháp. Vì lý do nào đó, Binh-đát chắc chắn rằng các con của Gióp đã chết vì họ cũng là tội nhân (8:4). Người đàn ông này dường như không hề có cảm tình với người bạn đang đau khổ của mình.
Sô-pha chắc chắn là người cứng nhắc nhất trong ba người. Ông ta tàn nhẫn và nói với Gióp rằng Đức Chúa Trời đang ban cho ông ta ít hơn nhiều so với những gì ông ta đáng được hưởng vì tội lỗi của mình (11:6)! Điều thú vị là Xô-pha chỉ nói chuyện với Gióp hai lần. Hoặc ông ta quyết định rằng mình không thể trả lời những lập luận của Gióp, hoặc cảm thấy việc cố gắng giúp Gióp là lãng phí thời gian. Cả ba người đều nói những điều đúng đắn và chân thật, cũng như những điều ngớ ngẩn; nhưng họ không giúp ích gì cho Gióp vì quan điểm của họ quá hạn hẹp. Những người này minh họa hoàn hảo cho câu nói của Dorothy Sayers: “Không có gì bạn không thể chứng minh nếu tầm nhìn của bạn chỉ vừa đủ hạn hẹp.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể học được gì về việc làm bạn từ Ê-li-pha, Binh-đát và Xô-pha?
NGÀY 258
Không Bị Lên Án
Đọc Rô-ma 8:18-39
Chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời làm cho mọi sự hiệp lại làm ích cho những ai yêu mến Ngài, tức là cho những người được gọi theo ý định của Ngài.
Rô-ma 8:28
Là tín đồ, chúng ta không bao giờ nản lòng trong những lúc đau khổ vì chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời đang hành động trên thế gian, và Ngài có một kế hoạch hoàn hảo cho chúng ta (câu 28-29). Đức Chúa Trời có hai mục đích trong kế hoạch đó: lợi ích của chúng ta và vinh quang của Ngài.
Tại sao chúng ta, những Cơ Đốc nhân, lại phải nản lòng và thất vọng khi chúng ta đã chia sẻ vinh quang của Đức Chúa Trời? Sự đau khổ của chúng ta ngày nay chỉ đảm bảo rằng vinh quang đó sẽ càng lớn hơn khi Chúa Giê-su Christ tái lâm!
Không có sự lên án nào cả vì chúng ta chia sẻ sự công chính của Đức Chúa Trời, và luật pháp không thể lên án chúng ta. Không có nghĩa vụ nào cả vì chúng ta có Thánh Linh của Đức Chúa Trời, Đấng ban cho chúng ta sức mạnh để chiến thắng xác thịt và sống cho Đức Chúa Trời. Không có sự thất vọng nào cả vì chúng ta chia sẻ vinh quang của Đức Chúa Trời, niềm hy vọng phước hạnh về sự tái lâm của Đấng Christ. Không có sự phân cách nào cả vì chúng ta đã trải nghiệm tình yêu của Đấng Christ (câu 35). Chúng ta không cần phải sợ hãi quá khứ, hiện tại hay tương lai vì chúng ta được an toàn trong “tình yêu thương của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta” (câu 39).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể thành thật nói rằng bạn không cảm thấy bị Chúa lên án không? Không thất vọng? Không phân cách? Bạn cảm thấy lĩnh vực nào trong số này cần được chú ý nhất?
NGÀY 259
Các lựa chọn trả lời
Đọc 1 Phi-e-rơ 3:8-12
Đừng lấy ác trả ác, cũng đừng lấy rủa sả trả rủa sả, nhưng hãy lấy phước lành, vì anh em được gọi đến để hưởng phước lành.
1 Phi-e-rơ 3:9
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta có thể sống ở một trong ba cấp độ. Chúng ta có thể lấy ác trả thiện, tức là cấp độ của Sa-tan. Chúng ta có thể lấy thiện trả thiện, lấy ác trả ác, tức là cấp độ của con người. Hoặc chúng ta có thể lấy thiện trả ác, tức là cấp độ của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-su là ví dụ hoàn hảo cho cách tiếp cận thứ ba này (xem 2:21-23). Là con cái yêu thương của Đức Chúa Trời, chúng ta không được “lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng” (xem Ma-thi-ơ 5:38-48). Chúng ta phải hành động dựa trên lòng thương xót, vì đó là cách Đức Chúa Trời đối xử với chúng ta.
Chúng ta phải luôn nhớ đến ơn gọi của mình là Cơ Đốc nhân, vì điều này sẽ giúp chúng ta yêu thương kẻ thù và làm ơn cho họ khi họ đối xử tệ với chúng ta (xem Lu-ca 6:27). Chúng ta được kêu gọi để “thừa hưởng phước lành.” Những sự bắt bớ mà chúng ta trải qua trên đất hôm nay chỉ thêm vào cơ nghiệp vinh quang trên thiên đàng của chúng ta một ngày nào đó (Ma-thi-ơ 5:10-12). Nhưng chúng ta cũng thừa hưởng phước lành hôm nay khi đối xử với kẻ thù bằng tình yêu thương và lòng thương xót. Bằng cách chia sẻ phước lành với họ, chính chúng ta cũng nhận được phước lành! Sự bắt bớ có thể là thời gian làm giàu tâm linh cho các tín nhân.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Lần cuối cùng bạn lấy thiện trả ác là khi nào? Điều đó khiến bạn cảm thấy thế nào?
NGÀY 260
Biến Động Lớn; An Ủi Lớn
Đọc Ê-sai 40:1
Hãy an ủi, hãy an ủi dân Ta, Đức Chúa Trời các ngươi phán vậy.
Ê-sai 40:1
“Ê-sai vĩ đại vì hai lý do,” William Sanford LaSor đã viết trong cuốn sách hấp dẫn của ông, Những Nhân Vật Vĩ Đại của Cựu Ước: “Ông đã sống trong những ngày trọng đại, những ngày tháng đầy biến động quốc tế, và ông đã viết nên cuốn sách mà nhiều người coi là vĩ đại nhất trong Cựu Ước.”5
Ê-sai là vị tiên tri mà chúng ta cần nghe ngày nay khi ông rao truyền sứ điệp của Đức Chúa Trời giữa tiếng ồn ào của biến động thế giới, “Hãy an ủi, hãy an ủi dân Ta.” Từ “an ủi” trong tiếng Anh bắt nguồn từ hai từ tiếng Latin, cùng có nghĩa là “với sức mạnh.” Khi Ê-sai nói với chúng ta, “Hãy được an ủi!” đó không phải là một từ thương hại, mà là một từ quyền năng. Sự an ủi của Đức Chúa Trời không làm chúng ta yếu đi; nó làm chúng ta mạnh mẽ hơn. Đức Chúa Trời không nuông chiều chúng ta, mà là trao quyền cho chúng ta. “Sức mạnh của các ngươi sẽ đến từ sự yên lặng và tin cậy” (30:15 KJV).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nhớ lại một lần mà sự an ủi của Chúa đã mang lại cho bạn rất nhiều sức mạnh.
Bạn đã học được gì từ trải nghiệm đó?
—
5. William Sanford LaSor, Những Nhân Vật Vĩ Đại của Cựu Ước (Old Tappan, NJ: Revell, 1959), 136.
NGÀY 261
Đặc ân Chịu Khổ
Đọc 1 Phi-e-rơ 4:12-16
Hãy vui mừng vì được dự phần vào sự đau khổ của Đấng Christ, để khi vinh quang của Ngài được bày tỏ, anh em sẽ được vui mừng khôn xiết.
1 Phi-e-rơ 4:13
Được chịu khổ với Đấng Christ và được thế gian đối xử như cách họ đã đối xử với Ngài là một vinh dự và đặc ân. “Được thông công trong sự đau khổ của Ngài” là một món quà từ Đức Chúa Trời (xem Phi-líp 1:29; 3:10). Không phải tất cả tín đồ đều trưởng thành đến mức Đức Chúa Trời có thể tin cậy họ với loại kinh nghiệm này, vì vậy chúng ta nên vui mừng khi đặc ân này đến với mình (Công vụ 5:41).
Khi ba chàng trai Hê-bơ-rơ bị ném vào lò lửa hực, họ nhận ra mình không đơn độc (Đa-ni-ên 3:23-25). Chúa đã ở cùng Phao-lô trong mọi thử thách của ông, và Ngài hứa sẽ ở cùng chúng ta “cho đến tận thế” (Ma-thi-ơ 28:20).
“Khổ nạn” và “vinh quang” là hai chân lý song hành được đan xen vào bức thư của Phi-e-rơ. Thế gian tin rằng không có đau khổ đồng nghĩa với vinh quang, nhưng là Cơ Đốc nhân, quan điểm của chúng ta lại khác. Thử thách đức tin của chúng ta ngày nay chính là sự bảo đảm về vinh quang khi Chúa Giê-su tái lâm (1 Phi-e-rơ 1:7-8). Đây chính là kinh nghiệm của Chúa chúng ta (5:1), và cũng sẽ là kinh nghiệm của chúng ta.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có bao giờ cảm thấy đau khổ là một đặc ân không? Nếu không, làm thế nào bạn có thể giữ được tinh thần tích cực khi chịu đau khổ?
NGÀY 262
Một Cuộc Hẹn Cuối Cùng
Đọc Truyền Đạo 9:1-4
Một người ở trong hội kẻ sống, còn có sự trông mong; vì con chó sống hơn là sư tử chết.
Truyền Đạo 9:4
Cái chết không phải là một tai nạn – mà là một cuộc hẹn (Hê-bơ-rơ 9:27), một số phận mà không ai ngoài Chúa có thể hủy bỏ hoặc thay đổi.
Sự sống và cái chết nằm trong tay Chúa (Truyền Đạo 9:1), và chỉ có Ngài mới biết tương lai của chúng ta. Sa-lô-môn không ám chỉ rằng chúng ta là những diễn viên thụ động trong một vở kịch vũ trụ, tuân theo một kịch bản không thể thay đổi. Xuyên suốt sách này, Sa-lô-môn nhấn mạnh đến quyền tự do phân định và quyết định của chúng ta. Nhưng chỉ có Chúa mới biết tương lai dành cho chúng ta điều gì và điều gì sẽ xảy ra ngày mai bởi những quyết định chúng ta đưa ra hôm nay.
“Người công chính thế nào, kẻ có tội cũng thế ấy” (câu 2). “Nếu vậy, tại sao phải bận tâm sống một cuộc đời tin kính?” Chúng ta có thể tự hỏi. “Suy cho cùng, dù chúng ta có tuân giữ luật pháp hay không, có dâng lễ vật hay không, có lập lời hứa hay không, thì chúng ta đều sẽ chết.” Đúng vậy, chúng ta có chung một số phận trên đất – sự chết và phần mộ – nhưng chúng ta không có chung một số phận trong cõi vĩnh hằng. Vì lý do đó, mỗi người phải thành thật đối mặt với “kẻ thù sau cùng” (1 Cô-rinh-tô 15:26) và quyết định cách đối phó với nó. Cách chúng ta đối mặt với thực tế của cái chết thể hiện qua cách chúng ta đối mặt với thực tế của cuộc sống.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có cảm thấy mình cần phải làm điều gì trước khi chết không? Nếu có, bạn có đang nỗ lực để thực hiện điều đó không?
NGÀY 263
Không Danh Tiếng
Đọc Hê-bơ-rơ 5:9-10
Sau khi được hoàn thiện, [Chúa Giê-su] trở thành nguồn cứu rỗi đời đời cho tất cả những ai vâng phục Ngài.
Hê-bơ-rơ 5:9
Khi Charles Haddon Spurgeon còn là một nhà truyền giáo trẻ tuổi ở Luân Đôn, chức vụ thành công của ông đã khiến một số giáo sĩ ghen tị, và họ tấn công ông bằng đủ loại lời vu khống và đàm tiếu. Những bài giảng của ông bị gọi là “rác rưởi”, ông bị gọi là “diễn viên” và “gã hề trên bục giảng”. Ngay cả sau khi chức vụ của ông được thành lập, Spurgeon vẫn bị báo chí (kể cả báo chí tôn giáo) vu khống, và điều này chắc chắn đã khiến ông nản lòng.
Sau một bài báo đặc biệt tục tĩu trên báo chí, Spurgeon đã quỳ xuống trước Chúa và cầu nguyện: “Lạy Chúa Giê-su, Ngài đã không để mình mất danh tiếng vì con. Con sẵn lòng hy sinh danh tiếng của mình vì Ngài.” Từ đó trở đi, Spurgeon có được sự bình an trong lòng. Ông biết rằng Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm vĩ đại của mình hiểu rõ nhu cầu của ông và sẽ ban cho ông ân điển cần thiết cho từng giờ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ hết lòng với Chúa Giê-su đến mức người khác nghi ngờ danh tiếng hoặc động cơ của bạn chưa? Nếu có, bạn đã phản ứng thế nào?
NGÀY 264
Vững vàng
Đọc Ga-la-ti 5:1-15
Đấng Christ đã giải thoát chúng ta để được tự do. Vậy, hãy đứng vững, đừng để mình bị ách nô lệ đè nặng nữa.
Ga-la-ti 5:1
Chính Đấng Christ đã giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ của luật pháp. Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp bằng cách chết thay chúng ta trên cây gỗ (Ga-la-ti 3:13). Người tin Chúa không còn ở dưới luật pháp nữa; người ấy ở dưới ân điển (Rô-ma 6:14). Điều này không có nghĩa là chúng ta là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật và phản loạn. Nó chỉ đơn giản có nghĩa là chúng ta không còn cần sức mạnh bên ngoài của luật pháp để giữ chúng ta trong ý muốn của Đức Chúa Trời nữa, bởi vì chúng ta có sự dẫn dắt bên trong của Đức Thánh Linh Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:1-4). Đấng Christ đã chết để giải thoát chúng ta, chứ không phải để biến chúng ta thành nô lệ.
Đáng buồn thay, có một số người cảm thấy rất bất an với sự tự do. Họ thà chịu sự chuyên chế của một nhà lãnh đạo nào đó. Có một số tín đồ sợ hãi sự tự do mà họ có trong ân điển của Chúa, nên họ tìm kiếm một mối tương giao mang tính luật pháp. Điều này tương tự như một người trưởng thành trèo trở lại vào nôi. Con đường tự do của Cơ Đốc nhân là con đường được trọn vẹn trong Đấng Christ. Không có gì ngạc nhiên khi Phao-lô đưa ra tối hậu thư này: “Đừng để mình bị vướng vào ách nô lệ nữa; hãy đứng lên vì sự tự do.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đối với bạn, tự do có nghĩa là gì? Làm thế nào để bạn đứng lên vì sự tự do trong Đấng Christ?
NGÀY 265
Tốt và Rẻ
Đọc 1 Giăng 3:16-17
Đây là cách chúng ta biết tình yêu thương: Chúa Giê-su Christ đã hy sinh mạng sống vì chúng ta. Và chúng ta cũng nên hy sinh mạng sống mình vì anh em mình.
1 Giăng 3:16
Trong thời đại các cơ quan xã hội ngày càng đa dạng, chúng ta, những người theo Chúa, dễ dàng quên đi bổn phận của mình: “Hãy làm điều thiện cho mọi người, nhất là cho những anh em trong gia đình đức tin” (Ga-la-ti 6:10). “Việc thiện” này không nhất thiết phải liên quan đến tiền bạc hay vật chất. Nó có thể bao gồm việc phục vụ cá nhân và sự hy sinh của chính mình. Có nhiều người trong hội thánh của chúng ta thiếu tình yêu thương và họ sẽ hoan nghênh tình bạn của chúng ta.
Một người mẹ trẻ đã thừa nhận, trong một buổi nhóm làm chứng, rằng cô dường như không bao giờ tìm được thời gian cho sự thờ phượng riêng tư. Cô phải chăm sóc nhiều con nhỏ, và thời gian trôi qua thật nhanh. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của cô ấy khi hai người phụ nữ trong nhà thờ xuất hiện trước cửa nhà. Họ nói, “Chúng tôi đến để giúp đỡ cô nối kết với Chúa Giê-su. Cô có thể vào phòng ngủ và chúng ta bắt đầu cầu nguyện.” Sau vài ngày, người mẹ trẻ đã có thể phát triển đời sống cầu nguyện của mình để những đòi hỏi hàng ngày không còn làm cô khó chịu nữa.
Nếu chúng ta muốn trải nghiệm và tận hưởng tình yêu thương của Chúa trong lòng mình, chúng ta phải yêu thương người khác, thậm chí đến mức hy sinh.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Tuần này, bạn có thể giúp đỡ người khác trong nhà thờ, gia đình hoặc khu phố của mình bằng những cách “nhỏ nhặt” nào?
NGÀY 266
Từ Tội Nhân Thành Người Phục vụ
Đọc Gióp 42:1-6-
Gióp thưa với Đức Chúa Trời rằng: Tôi biết rằng Chúa có thể làm được mọi sự, Chẳng có ý chỉ nào Chúa lấy làm khó lắm…Trước lỗ tai tôi có nghe đồn về Chúa, Nhưng bây giờ, mắt tôi đã thấy Ngài: Vì vậy, tôi lấy làm gớm ghê tôi, Và ăn năn trong tro bụi.
Gióp 42:1-2, 5- 6
Gióp biết mình đã bị đánh bại. Trích dẫn chính lời Đức Chúa Trời (câu 3-4), Gióp hạ mình trước Chúa và thừa nhận quyền năng và sự công chính của Ngài trong việc thực hiện các kế hoạch của Ngài (câu 2). Sau đó, Gióp thừa nhận rằng lời nói của mình đã sai và ông đã nói về những điều ông không hiểu (câu 3). Gióp rút lại lời buộc tội rằng Đức Chúa Trời bất công và đối xử bất công với ông. Ông nhận ra rằng bất cứ điều gì Đức Chúa Trời làm đều đúng và ông phải chấp nhận điều đó bằng đức tin.
Gióp thưa với Đức Chúa Trời: “Con không thể trả lời câu hỏi của Ngài! Tất cả những gì con có thể làm là… thú nhận lòng kiêu ngạo của con, hạ mình xuống và ăn năn.” Cho đến nay, sự hiểu biết của Gióp về Chúa vẫn còn gián tiếp và khách quan, nhưng điều đó đã thay đổi. Gióp đã gặp Chúa một cách trực tiếp và thấy mình chỉ là “bụi tro.”
“Cánh cửa ăn năn mở ra đại sảnh của niềm vui,” Charles Haddon Spurgeon đã nói, và điều đó đúng với Gióp. Trong phần cao trào của sách, Gióp, một tội nhân, đã trở thành tôi tớ của Chúa. Gióp đã phụng sự Chúa như thế nào? Bằng cách chịu đựng đau khổ, không nguyền rủa Chúa và nhờ đó khiến Ma quỷ im lặng! Chịu đựng đau khổ theo ý muốn của Chúa là một chức vụ mà Chúa ban cho một số ít người được chọn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi bạn nhận ra mình đã sai về điều gì đó, bạn ăn năn nhanh chóng đến mức nào?
NGÀY 267
Lỗi lầm của con người
Đọc Rô-ma 7:14-25
Tôi không hiểu điều mình làm. Vì điều mình muốn làm thì tôi không làm, nhưng điều mình ghét thì tôi lại làm.
Rô-ma 7:15
Luật pháp không thể ban sự sống – nó chỉ cho tội nhân thấy rằng họ có tội và bị kết án. Điều này giải thích tại sao những Cơ Đốc nhân và hội thánh theo luật pháp không tăng trưởng và sinh hoa trái thuộc linh. Họ sống theo luật pháp, mà luật pháp luôn giết chết (2 Cô-rinh-tô 3:6). Ít có điều gì chết chóc hơn một hội thánh theo luật pháp, tự hào về “tiêu chuẩn cao” của mình và cố gắng sống theo những tiêu chuẩn đó bằng chính sức lực của mình. Thông thường, các thành viên của một hội thánh như vậy bắt đầu phán xét và lên án lẫn nhau, và kết quả đáng buồn là một cuộc tranh cãi trong hội thánh, rồi sau đó là sự chia rẽ trong hội thánh, khiến các thành viên hoặc cựu thành viên tức giận và cay đắng.
Khi các Cơ Đốc nhân mới lớn lên, họ thường tiếp xúc với nhiều triết lý khác nhau về đời sống Cơ Đốc. Nhưng không một giáo viên loài người nào có thể thay thế được Đấng Christ; Không sách nào có thể thay thế Kinh Thánh.
Con người có thể cung cấp thông tin, nhưng chỉ có Thánh Linh mới có thể soi sáng và giúp chúng ta hiểu được những chân lý thuộc linh. Thánh Linh soi sáng và ban năng lực cho chúng ta; không một nhà lãnh đạo nào có thể làm được điều đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Làm sao bạn có thể hưởng lợi từ sự khôn ngoan của người khác mà không quá coi trọng lời khuyên của họ?
NGÀY 268
Kiểm Soát Tâm Trí
Đọc 1 Phi-e-rơ 1:13-160
Hãy chuẩn bị tâm trí để hành động; hãy tự chủ; hãy đặt trọn niềm hy vọng vào ân điển sẽ được ban cho bạn khi Chúa Giê-su Christ hiện ra. (Bản Tiếng Anh KJV: Wherefore gird up the loins of your mind, be sober, and hope to the end for the grace that is to be brought unto you at the revelation of Jesus Christ)
Vậy, anh em hãy bền chí như thể thắt lưng, hãy tiết độ, lấy sự trông cậy trọn vẹn đợi chờ ơn sẽ ban cho mình trong khi Đức Chúa Giê-su Christ hiện ra.
1 Phi-e-rơ 1:13
“Hãy chuẩn bị tâm trí để hành động” (hoặc “Hãy thắt lưng cho tâm trí”) đơn giản có nghĩa là “Hãy sắp xếp lại suy nghĩ của bạn! Hãy có một tâm trí kỷ luật!” Hình ảnh này giống như một người đàn ông mặc áo choàng, xắn áo vào thắt lưng để có thể tự do chạy nhảy. Khi chúng ta tập trung suy nghĩ về sự tái lâm của Chúa Giê-su Christ và sống theo sự hướng dẫn của Ngài, chúng ta sẽ thoát khỏi nhiều thứ trần tục có thể làm vướng bận tâm trí và cản trở sự tiến bộ thuộc linh của chúng ta.
Chúng ta không chỉ nên có một tâm trí kỷ luật mà còn nên có một tâm trí tỉnh táo và lạc quan. Kết quả của việc có một tâm trí thuộc linh là chúng ta trải nghiệm được ân điển của Chúa trong cuộc sống của mình. Chắc chắn, chúng ta sẽ trải nghiệm ân điển khi nhìn thấy Chúa Giê-su Christ, nhưng chúng ta cũng có thể trải nghiệm ân điển ngay hôm nay khi trông đợi Ngài tái lâm. Chúng ta đã được cứu bởi ân điển (Ê-phê-sô 2:8-9), và chúng ta lệ thuộc từng giây phút vào ân điển của Đức Chúa Trời. Việc trông đợi Chúa Giê-su tái lâm củng cố đức tin và hy vọng của chúng ta trong những ngày khó khăn, nhờ đó chúng ta được ban thêm ân điển của Đức Chúa Trời.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cảm thấy mình “trải nghiệm ân điển của Đức Chúa Trời trong cuộc đời mình” đến mức nào? Bạn có thể làm gì để nâng cao nhận thức về ân điển của Ngài?
NGÀY 269
Lời Khuyên Từ Kẻ Thiếu Khôn Ngoan
Đọc Gióp 4-5
Bấy giờ, Ê-li-pha, người Tê-man, đáp: “Nếu có ai dám nói chuyện với ông, ông lại nóng lòng sao? Nhưng ai mà nhịn được lời nói?”
Gióp 4:1-2
Các bạn của Gióp im lặng suốt bảy ngày (2:13), và sau này Gióp ước gì họ cứ im lặng như vậy (13:5). Rồi Ê-li-pha, người Tê-man, đáp lại Gióp. Liệu ông có đáp lại nỗi đau trong lòng Gióp không? Không, ông đáp lại những lời từ miệng Gióp. Một cố vấn và người an ủi khôn ngoan phải lắng nghe bằng trái tim và đáp lại bằng cảm xúc cũng như lời nói. Chúng ta không chữa lành một trái tim tan vỡ bằng lý trí; chúng ta chữa lành một trái tim tan vỡ bằng tình yêu.
Cách tiếp cận của Ê-li-pha ban đầu rất tích cực, thậm chí dịu dàng, nhưng đó chỉ là mật ngọt để chuẩn bị cho Gióp trước sự cay đắng sẽ đến sau đó. “Gióp ơi, đừng buồn!” là điều ông nói.
Chúng ta đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh khích lệ của lời nói. James Moffatt dịch Gióp 4:4: “Lời Chúa đã nâng đỡ người ta đứng vững.” Những lời nói đúng đắn, đúng lúc và với động cơ đúng đắn, có thể tạo nên sự khác biệt to lớn trong cuộc sống của người khác. Lời nói của chúng ta có thể nuôi dưỡng những người yếu đuối và khích lệ những người thất bại. Nhưng lời nói của chúng ta cũng có thể làm tổn thương những người đang tan vỡ, vì vậy chúng ta phải cẩn thận với những gì mình nói và cách nói.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nào bạn cảm thấy mình đã nói đúng lời, đúng lúc và với động cơ đúng đắn – và đã giúp đỡ hoặc an ủi ai đó?
NGÀY 270
Tình yêu thương và Kỷ luật
Đọc Hê-bơ-rơ 12:7-29
Không có sự sửa phạt nào thoạt đầu có vẻ dễ chịu, mà chỉ là đau đớn. Tuy nhiên, về sau, nó lại sinh ra bông trái công chính và bình an cho những ai được rèn luyện bởi nó.
Hê-bơ-rơ 12:11
Tôi chắc rằng ít trẻ em nào tin điều đó khi cha mẹ chúng nói: “Điều này làm cha mẹ đau lòng hơn con.” Nhưng đó là sự thật. Cha không thích phải sửa phạt con cái Ngài, nhưng những lợi ích sau đó khiến sự sửa phạt trở thành bằng chứng cho tình yêu thương của Ngài.
Những lợi ích đó là gì? Thứ nhất, có “một bông trái công chính.” Thay vì tiếp tục phạm tội, con cái cố gắng làm điều đúng đắn. Cũng có hòa bình thay vì chiến tranh. Sự sửa phạt cũng khuyến khích con cái thực hành Lời Chúa, cầu nguyện, suy ngẫm, làm chứng, v.v. trong các vấn đề tâm linh. Tất cả những điều này dẫn đến niềm vui.
Tất nhiên, điều quan trọng là cách con cái Chúa phản ứng với sự sửa phạt của Ngài. Họ có thể khinh thường hoặc ngã lòng (câu 5), cả hai đều sai. Họ nên thể hiện lòng tôn kính Cha bằng cách vâng phục ý muốn Ngài (câu 9), dùng kinh nghiệm này để rèn luyện bản thân về mặt tâm linh.
Trong bản Kinh thánh Tiếng Anh King James, câu 12 và 13 nghe như lời khích lệ của một huấn luyện viên: “Hãy giơ tay lên. Làm cho đầu gối mạnh mẽ. Hãy đặt đôi chân lười biếng lên đường đua. Vào vị trí, sẵn sàng, tiến lên” (lời diễn giải của tác giả)!
Wherefore lift up the handes which hang downe, and the feeble knees.
And make straight paths for your feete, lest that which is lame bee turned out of the way, but let it rather bee healed (Heb. 12:12-13).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Tại sao bạn lại kỷ luật bản thân theo những cách có thể không dễ chịu (ăn kiêng, tập thể dục, v.v.)? Những điểm tương đồng về mặt tâm linh của những hình thức tự kỷ luật như vậy là gì?
NGÀY 271
Cuộc Sống Thật
Đọc 1 Giăng 1:3
Chúng tôi rao truyền cho anh em những điều chúng tôi đã thấy và đã nghe, để anh em cũng được thông công với chúng tôi. Và chúng tôi được thông công với Đức Chúa Cha và với Con Ngài, là Đức Chúa Jêsus Christ.
1 Giăng 1:3
Hầu hết mọi người ngày nay đều bất mãn vì toàn bộ nhân cách của họ chưa bao giờ được điều khiển bởi một điều gì đó thực tế và có ý nghĩa. Khi con người được Đức Chúa Trời sinh ra qua đức tin nơi Đấng Christ, Thánh Linh của Đức Chúa Trời ngự vào đời sống họ để sống ở đó mãi mãi. Khi họ có sự thông công với Đức Chúa Trời qua việc đọc, học Kinh Thánh và cầu nguyện, Đức Thánh Linh có thể kiểm soát tâm trí, tấm lòng và ý chí của họ. Và điều gì xảy ra sau đó?
Một tâm trí được Đức Thánh Linh kiểm soát sẽ biết và hiểu lẽ thật. Một tấm lòng được Đức Thánh Linh kiểm soát sẽ cảm nhận được tình yêu. Một ý chí được Đức Thánh Linh kiểm soát sẽ hướng đến sự vâng phục. Giăng muốn khắc ghi sự thật này vào chúng ta, và đó là lý do tại sao ông sử dụng một loạt các phép tương phản trong thư của mình: lẽ thật so với dối trá, tình yêu so với lòng thù hận, và sự vâng phục so với sự không vâng phục. Không có ranh giới trung dung trong cuộc sống thực tế. Chúng ta phải đứng về bên này hoặc đứng về bên kia.
Vậy thì, đây chính là sự sống thực tế. Nó đã được bày tỏ trong Đấng Christ; nó đã được kinh nghiệm bởi những ai tin cậy nơi Đấng Christ; và nó có thể được chia sẻ ngày nay bởi những người ở trong Đấng Christ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Trong ba khía cạnh của tính cách (lý trí, tấm lòng, hay ý chí), bạn thấy khía cạnh nào khó phục tùng Chúa nhất? Tại sao?
NGÀY 272
Lẽ Thật Khó Hiểu
Đọc Rô-ma 11:1-15
Vậy thì làm sao? Ấy là dân Y-sơ-ra-ên chẳng được điều mình tìm; song những kẻ lựa chọn thì đã được, và những kẻ khác thì bị cứng lòng.
Rô-ma 11:7
Trong nhiều thế kỷ, người ta đã bối rối về dân tộc Y-sơ-ra-ên. Chính quyền La Mã công nhận Do Thái giáo, nhưng họ vẫn gọi dân tộc này là secta nefaria – một “giáo phái bất chính.” Sử gia vĩ đại Arnold Toynbee đã xếp loại Y-sơ-ra-ên là “một nền văn minh hóa thạch” và không biết phải làm gì với nó.
Phao-lô dành Rô-ma 11 để đưa ra bằng chứng cho thấy Y-sơ-ra-ên vẫn là dân tộc được Đức Chúa Trời chọn; Ngài đã biết trước họ, hay đã chọn họ, và họ thuộc về Ngài. Việc phần lớn dân tộc này đã chối bỏ Đấng Christ không phải là bằng chứng cho thấy Đức Chúa Trời đã chấm dứt với dân Ngài. Vào thời của Ê-li, ông nghĩ rằng dân tộc này đã hoàn toàn lìa xa Đức Chúa Trời. Ông nghĩ mình là người Do Thái trung tín duy nhất còn sót lại, nhưng ông phát hiện ra rằng còn bảy ngàn người nữa (1 Các Vua 19:13-18).
Phao-lô đã đề cập đến “phần còn sót lại” này trong Rô-ma 9:27. Chưa bao giờ toàn thể dân Y-sơ-ra-ên trung thành với Chúa. Nếu một phần còn sót lại đã được cứu, chứng tỏ Đức Chúa Trời chưa từ bỏ dân Ngài, vậy thì điều gì đã xảy ra với phần còn lại của dân tộc? Họ đã bị chai lì. Nhưng Phao-lô đã nói rõ rằng sự chai lì của dân Y-sơ-ra-ên không phải là hoàn toàn hay cuối cùng, và sự thật này là bằng chứng cho thấy Đức Chúa Trời có một tương lai cho dân tộc này.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể học được gì từ tấm gương của phần còn sót lại của dân Y-sơ-ra-ên?
NGÀY 273
Những Thông Điệp Pha Trộn
Đọc 1 Cô-rinh-tô 2:1-5
Tôi quyết định không biết gì cả khi ở cùng anh em, ngoài Chúa Giê-su Christ và sự đóng đinh của Ngài.
1 Cô-rinh-tô 2:2
Vợ tôi lái xe trong chuyến đi Chicago, còn tôi ngồi ghế phụ lái đọc sách của một tác giả khác mà nhà xuất bản đã nhờ tôi đánh giá. Thỉnh thoảng tôi lại càu nhàu, rồi rên rỉ, và cuối cùng tôi lắc đầu và nói: “Ôi không! Tôi không thể tin được!”
“Em đoán là anh không thích cuốn sách đó,” cô ấy nói. “Có vấn đề gì với nó à?”
“Chắc chắn là có!” Tôi đáp. “Gần như mọi thứ trong đó đều sai, bởi vì người đàn ông này không biết sứ điệp của phúc âm thực sự là gì!”
Tuy nhiên, đã có một thời gian tác giả đó trung thành với phúc âm. Nhưng qua nhiều năm, ông ấy đã bắt đầu có cách tiếp cận mang tính triết học (và, tôi e là, mang tính chính trị) đối với phúc âm. Kết quả là một thông điệp pha trộn, không hề mang tính Phúc Âm.
Khi Phao-lô phục vụ tại Cô-rinh-tô, ông đã vâng theo mạng lệnh của Chúa và rao giảng Phúc Âm (Mác 16:15). Những gì đã xảy ra tại Cô-rinh-tô sau khi Phao-lô rời đi vẫn đang diễn ra trong các hội thánh ngày nay: Người ta đang pha trộn triết học (sự khôn ngoan của con người) với Phúc Âm (thông điệp được Đức Chúa Trời mặc khải), và sự pha trộn này đang gây ra sự nhầm lẫn và chia rẽ. Phao-lô kêu gọi độc giả của mình quay trở lại với những nguyên tắc cơ bản của Phúc Âm.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Làm thế nào bạn có thể tập trung vào “Chúa Giê-su Christ và Ngài bị đóng đinh” mà không bị sa lầy vào triết học và chính trị?
NGÀY 274
Không Chấp Nhận Sự Thay Thế
Đọc Rô-ma 1:18-32
Dầu họ biết Đức Chúa Trời, họ không tôn vinh Ngài là Đức Chúa Trời, cũng không tạ ơn Ngài; nhưng tư tưởng họ trở nên hư không, và lòng ngu dại của họ trở nên
tối tăm.
Rô-ma 1:21
Con người đã biết Đức Chúa Trời; điều này rất rõ ràng. Nhưng con người không muốn biết Đức Chúa Trời hay tôn vinh Ngài là Đức Chúa Trời. Thay vì biết ơn về tất cả những gì Đức Chúa Trời đã ban cho mình, con người đã từ chối cảm tạ Đức Chúa Trời hay dâng lên Ngài sự vinh hiển mà Ngài xứng đáng được nhận. Con người sẵn lòng sử dụng các ân tứ của Đức Chúa Trời, nhưng họ không sẵn lòng thờ phượng và ngợi khen Đức Chúa Trời vì những ân tứ Ngài ban cho. Kết quả là một tâm trí trống rỗng và một tấm lòng tối tăm. Con người được tạo nên để thờ phượng Đấng Tạo hóa, đã trở thành triết gia, nhưng sự khôn ngoan trống rỗng của họ chỉ phơi bày sự ngu dại của họ.
Vì đã giữ chặt lẽ thật của Đức Chúa Trời và từ chối thừa nhận vinh quang của Ngài, con người đã bị bỏ lại mà không có Đức Chúa Trời; và con người được cấu tạo theo bản chất để phải thờ phượng một điều gì đó. Nếu không thờ phượng Đức Chúa Trời chân thật, họ sẽ thờ phượng một thần giả, ngay cả khi họ phải tự tạo ra nó! Sự thật này về con người lý giải cho khuynh hướng thờ hình tượng của họ. Con người đã đánh đổi vinh quang của Đức Chúa Trời chân thật để lấy những thần giả do chính mình tạo ra. Họ đã đánh đổi vinh quang lấy sự sỉ nhục, sự không hư nát lấy sự hư nát, sự chân thật lấy sự dối trá.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Một số thần giả nào đang cám dỗ bạn từ bỏ việc thờ phượng Đức Chúa Trời chân thật duy nhất? Làm thế nào để bạn từ bỏ các thần giả?
NGÀY 275
Không Đủ Yêu Thương?
Đọc 1 Cô-rinh-tô 13
Dầu tôi phân phát hết gia tài cho kẻ nghèo khó, lại còn bỏ thân mình vào lửa, mà không có tình yêu thương, thì tôi cũng chẳng ích gì.
1 Cô-rinh-tô 13:3
Jonathan Swift, tác giả châm biếm của tác phẩm Du Ký Gulliver, đã nói: “Chúng ta có tôn giáo vừa đủ để khiến chúng ta căm ghét nhau, nhưng không đủ để khiến chúng ta yêu thương nhau.” Những ân tứ thuộc linh, dù thú vị và tuyệt vời đến đâu, cũng trở nên vô ích và thậm chí có thể hủy hoại nếu chúng không được ban phát trong tình yêu thương. Cả ba đoạn Kinh Thánh về “thân thể” trong các thư tín của Phao-lô đều nhấn mạnh đến tình yêu thương. Người ta đã nói rất đúng rằng tình yêu thương là “hệ thống tuần hoàn” của thân thể Đấng Christ.
Ít có chương nào trong Kinh Thánh bị hiểu sai và áp dụng sai nhiều hơn 1 Cô-rinh-tô 13. Tách khỏi bối cảnh, nó trở thành “một bài thánh ca về tình yêu thương” hoặc một bài giảng ủy mị về tình anh em Cơ Đốc. Nhiều người không nhận ra rằng Phao-lô vẫn đang giải quyết những vấn đề của người Cô-rinh-tô khi ông viết những lời này: sự lạm dụng ân tứ nói tiếng lạ, sự chia rẽ trong hội thánh, sự ghen tị với ân tứ của người khác, sự ích kỷ (bạn còn nhớ những vụ kiện tụng chứ?), sự thiếu kiên nhẫn với nhau trong các buổi nhóm họp công cộng, và những hành vi làm mất danh Chúa. Cách duy nhất để các Cơ Đốc nhân sử dụng các ân tứ thuộc linh một cách sáng tạo là khi được thúc đẩy bởi tình yêu thương.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Trong tất cả các mối quan hệ và tình huống hiện tại của bạn, bạn nghĩ tình yêu thương cần thiết nhất ở đâu?
NGÀY 276
Chiến tranh với chính mình
Đọc Gia-cơ 4:1-6
Anh em tham muốn mà chẳng được chi; anh em giết người và ghen ghét mà chẳng được việc gì hết; anh em có sự tranh cạnh và chiến đấu; anh em chẳng được chi, vì không cầu xin. Anh em cầu xin mà không nhận lãnh được, vì cầu xin trái lẽ, để dùng trong tư dục mình.
Gia-cơ 4:2-3
Bản chất của tội lỗi là sự ích kỷ. Những ham muốn ích kỷ là những điều nguy hiểm.
Chúng dẫn đến những hành động sai trái, và thậm chí dẫn đến việc cầu nguyện sai trái. Khi chúng ta cầu nguyện sai, toàn bộ đời sống Cơ Đốc của chúng ta cũng sai. Người ta đã nói rất đúng rằng mục đích của cầu nguyện không phải là để ý muốn của chúng ta được thực hiện trên thiên đàng, mà là để ý muốn của Đức Chúa Trời được thực hiện trên đất.
Đôi khi chúng ta dùng lời cầu nguyện như một tấm áo choàng để che giấu những ham muốn thực sự của mình. “Nhưng tôi đã cầu nguyện về điều đó rồi!” có thể là một trong những lời bào chữa phổ biến nhất mà chúng ta hay dùng. Thay vì tìm kiếm ý muốn của Chúa, chúng ta lại nói với Chúa những gì Ngài phải làm, và chúng ta nổi giận với Ngài nếu Ngài không vâng lời. Sự giận dữ này đối với Chúa cuối cùng sẽ lan tràn, và chúng ta nổi giận với dân sự của Chúa. Đã có không ít sự chia rẽ trong hội thánh do các thánh đồ trút sự thất vọng của họ với Chúa lên các thành viên trong hội thánh. Nhiều vấn đề trong hội thánh hoặc gia đình sẽ được giải quyết nếu mọi người chỉ cần nhìn vào lòng mình và thấy được cuộc chiến đang diễn ra trong đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể nghĩ đến những lần bạn cầu nguyện với động cơ không đúng đắn không? Điều gì đã khiến bạn cuối cùng phát hiện ra động cơ ích kỷ của mình?
NGÀY 277
Một Chức Vụ Hữu Ích, Nhưng Bị Bỏ Qua
Đọc Gióp 36-37
Đức Chúa Trời vĩ đại biết bao, vượt quá sự hiểu biết của chúng ta! Số năm của Ngài vượt quá khả năng tính toán.
Gióp 36:26
Đức Chúa Trời muốn dạy dỗ chúng ta qua những đau khổ (36:22), và một bằng chứng cho thấy chúng ta đang học được bài học của mình là chúng ta ngợi khen và cảm tạ Ngài, ngay cả trong những thử thách. “Hãy tôn vinh Ngài vì những công việc quyền năng mà Ngài được biết đến” (câu 24). “Lời ngợi khen thay đổi mọi thứ” cũng giống như “lời cầu nguyện thay đổi mọi thứ.”
Với tất cả sự lan man và thiếu khiêm nhường của mình, Ê-li-hu đã nói một số điều tốt mà Gióp cần nghe. Việc Ê-li-hu sử dụng những câu hỏi tu từ trong 37:14-18 đã chuẩn bị cho Gióp trước loạt câu hỏi mà Đức Giê-hô-va sẽ hỏi ông trong Gióp 38-41. Không giống như ba người bạn, Ê-li-hu đã đánh giá chính xác vấn đề của Gióp: Hành động của Gióp có thể đúng – ông không phải là tội nhân như ba người bạn mô tả, nhưng thái độ của ông thì sai. Ông không phải là “thánh đồ” như Gióp tự nhận. Gióp đang dần dần hướng đến một thái độ thách thức, tự cho mình là đúng, hoàn toàn không lành mạnh. Chính thái độ “biết tuốt” này đã bị Đức Chúa Trời vạch trần và hủy diệt khi Ngài hiện ra với Gióp và chất vấn ông.
Vì vậy, mặc dù Đức Chúa Trời không nói gì về Ê-li-hu, nhưng ông đã có một chức vụ hữu ích cho Gióp. Đáng tiếc là Gióp đã không chấp nhận điều đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Gần đây bạn đã làm những việc tốt nào mà thái độ của bạn không được tốt như mong đợi?
NGÀY 278
Đừng Sợ Hãi
Đọc 2 Ti-mô-thê 1:1-7
Vì Đức Chúa Trời chẳng ban cho chúng ta tâm thần nhút nhát, bèn là tâm thần mạnh mẽ, yêu thương và tự chủ.
2 Ti-mô-thê 1:7
Chính Đức Thánh Linh giúp chúng ta phục vụ Đức Chúa Trời, và nhờ Ngài, chúng ta có thể chiến thắng sự sợ hãi và yếu đuối. Từ “sợ hãi” trong 2 Ti-mô-thê 1:7 có nghĩa là “nhút nhát, hèn nhát”. Chúng ta cố gắng phục vụ Đức Chúa Trời mà không có quyền năng của Đức Thánh Linh thì thật vô ích. Tài năng, sự đào tạo và kinh nghiệm không thể thay thế quyền năng của Đức Thánh Linh. Đức Thánh Linh cũng ban cho chúng ta tình yêu thương. Nếu chúng ta yêu thương những linh hồn hư mất và dân sự của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ có thể chịu đựng đau khổ và hoàn thành công việc của Ngài. Sự ích kỷ dẫn đến sợ hãi, bởi vì nếu ích kỷ, chúng ta chỉ quan tâm đến những gì mình sẽ nhận được khi phụng sự Chúa, và chúng ta sẽ sợ mất uy tín, quyền lực hoặc tiền bạc.
Tình yêu thương chân chính của Cơ Đốc nhân, được Đức Thánh Linh tiếp sức (Rô-ma 5:5), cho phép chúng ta hy sinh cho người khác mà không sợ hãi. Đức Thánh Linh ban tình yêu thương (Ga-la-ti 5:22). Ngài cũng là Đấng ban cho sự tự chủ. “Tự chủ” (2 Ti-mô-thê 1:7) là một bản dịch tốt hơn “tâm trí minh mẫn.” Từ này mô tả một người có đầu óc sáng suốt và cân bằng, làm chủ được cuộc sống của mình. Bản Kinh Thánh Tiếng Anh Amplified Version viết là “tâm trí bình tĩnh và cân bằng, kỷ luật và tự chủ.” (calm and well-balanced mind and discipline and self-control)
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nào bạn đã trải nghiệm “tâm thần nhút nhát” trong đức tin của mình?
NGÀY 279
Dẫn Đường
Đọc 2 Cô-rinh-tô 1:1-7
Niềm hy vọng của chúng tôi nơi anh em thật vững chắc, vì chúng tôi biết rằng như anh em chia sẻ nỗi đau khổ với chúng tôi, thì anh em cũng chia sẻ niềm an ủi với chúng tôi.
2 Cô-rinh-tô 1:7
Tiến sĩ George W. Truett đã làm mục sư tại Hội thánh First Baptist ở Dallas, Texas, trong gần năm mươi năm. Trong một bài giảng, ông kể về một cặp vợ chồng không tin Chúa có con đột ngột qua đời. Tiến sĩ Truett đã chủ trì tang lễ và sau đó vui mừng khi thấy cả hai cha mẹ đều tin nhận Chúa Giê-su Christ.
Nhiều tháng sau, một người mẹ trẻ mất con, và Tiến sĩ Truett được mời đến để an ủi cô. Dường như không có lời nào ông chia sẻ giúp ích được gì. Nhưng tại tang lễ, người mẹ mới tin Chúa đã bước đến bên cô gái trẻ và nói: “Tôi đã trải qua điều này, và tôi biết bạn đang trải qua điều gì. Chúa đã gọi tôi, và qua bóng tối, tôi đã đến với Ngài. Ngài đã an ủi tôi, và Ngài sẽ an ủi bạn!”
Sau đó, Tiến sĩ Truett nói: “Người mẹ đầu tiên đã làm nhiều hơn tôi có thể làm cho người mẹ thứ hai; vì chính người mẹ đầu tiên đã trải qua con đường đau khổ.”
Nếu chúng ta đã trải nghiệm sự an ủi của Chúa, thì “chúng ta có thể an ủi những người đang gặp bất kỳ khó khăn nào” (câu 4).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có nhớ lại một thời điểm nào trong cuộc đời mình, hoặc cuộc đời của một người bạn hay thành viên gia đình, khiến bạn nghi ngờ tình yêu của Chúa hoặc quyền năng của Ngài không? Bạn đã xử lý cảm xúc của mình như thế nào?
NGÀY 280
Những Kế Hoạch Đáng Kinh Ngạc
Đọc Rô-ma 11:16-36
Vì Đức Chúa Trời đã trói buộc mọi người vào sự không vâng phục, để Ngài thương xót tất cả.
Rô-ma 11:32
Chúng ta phải nhớ rằng Đức Chúa Trời đã chọn người Do Thái để dân ngoại được cứu. “Mọi dân tộc trên đất sẽ nhờ ngươi mà được phước” là lời hứa của Đức Chúa Trời với Áp-ra-ham (Sáng thế ký 12:3). Bi kịch là dân Y-sơ-ra-ên đã không chia sẻ lẽ thật với dân ngoại. Nhưng Đức Chúa Trời đã tuyên bố cả người Do Thái lẫn dân ngoại đều bị hư mất và bị kết án. Hành động này có nghĩa là Ngài có thể thương xót tất cả mọi người nhờ sự hy sinh của Đấng Christ trên thập tự giá (Rô-ma 11:28-32).
Sau khi suy ngẫm về kế hoạch cứu rỗi vĩ đại của Đức Chúa Trời dành cho người Do Thái và dân ngoại, Phao-lô chỉ có thể hát một bài thánh ca ngợi khen. Chỉ có một Đức Chúa Trời khôn ngoan như Đức Chúa Trời của chúng ta mới có thể gánh lấy sự sụp đổ của Y-sơ-ra-ên và biến nó thành sự cứu rỗi cho thế gian! Kế hoạch của Ngài sẽ không bị phá vỡ, và mục đích của Ngài cũng sẽ không thể không hoàn thành (Ê-sai 46:10). Không một con người nào có thể hiểu thấu ý muốn của Chúa (1 Cô-rinh-tô 2:16), và chúng ta càng tìm hiểu đường lối của Ngài, chúng ta càng ngợi khen Ngài. Liệu chúng ta có nên kết luận rằng Đức Chúa Trời không biết Ngài đang làm gì không? Tất nhiên là không! Đức Chúa Trời quá khôn ngoan để lập ra những kế hoạch hoàn hảo. Y-sơ-ra-ên không cho phép Ngài cai trị, nhưng Ngài vẫn thương xót và có cách để cai trị tuyển dân.
ĐIỀU ĐỂ SUY NGẪM
Đức Chúa Trời đã bao giờ “cai trị” bất kỳ kế hoạch nào của bạn chưa? Bạn cảm thấy thế nào khi điều đó xảy ra?
NGÀY 281
Tay trong Tay
Đọc Hê-bơ-rơ 8:13
Bằng cách gọi giao ước này là “mới”, Ngài đã làm cho giao ước trước kia trở nên lỗi thời; và những gì đã lỗi thời và cũ kỹ sẽ sớm biến mất.
Hê-bơ-rơ 8:13
Nói: “Chúng ta sẽ!” là một chuyện, nhưng thực hiện lại là chuyện khác. Tuy nhiên, giao ước mới không phụ thuộc vào lòng trung tín của con người với Đức Chúa Trời mà phụ thuộc vào lời hứa thành tín của Đức Chúa Trời với con người. Tác giả sách Hê-bơ-rơ khẳng định lời “Ta sẽ” của Đức Chúa Trời thay mặt cho những người tin cậy Chúa Giê-su Christ. Thật vậy, lời “Ta sẽ” của Đức Chúa Trời được nhắc đến ba lần trong Hê-bơ-rơ 8:10 và sáu lần trong các câu 8 đến 12.
Đức Chúa Trời đã dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập như cách một người cha nắm tay con cái mình và dẫn dắt họ. Đức Chúa Trời ban luật pháp thánh của Ngài cho dân Y-sơ-ra-ên vì lợi ích của họ, để tách biệt họ khỏi các dân tộc khác và bảo vệ họ khỏi những tập tục tội lỗi của dân ngoại xung quanh. Nhưng dân tộc này đã thất bại. Phản ứng của Đức Chúa Trời trước sự bất tuân của dân Y-sơ-ra-ên là liên tục sửa phạt họ và cuối cùng đưa họ vào cảnh lưu đày.
Đức Chúa Trời không tìm lỗi trong giao ước của Ngài, mà là ở dân Ngài. Vấn đề không nằm ở luật pháp, mà ở bản chất tội lỗi của chúng ta, vì tự mình chúng ta không thể giữ luật pháp của Đức Chúa Trời. Luật pháp “không làm cho điều gì nên trọn vẹn” (7:19) vì nó không thể thay đổi bất kỳ tấm lòng nào. Chỉ có ân điển của Đức Chúa Trời mới có thể làm được điều đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đức Chúa Trời dẫn dắt bạn như một người cha dẫn dắt một đứa con bằng những cách nào?
NGÀY 282
Dinh dưỡng hợp lý
Đọc 1 Phi-e-rơ 1:22-2:3
Như trẻ sơ sinh, hãy khao khát sữa thiêng liêng tinh khiết, hầu cho anh em nhờ đó được lớn lên trong sự cứu rỗi, vì đã nếm biết Chúa là tốt lành.
1 Phi-e-rơ 2:2-3
Lời Chúa có sự sống, ban sự sống và nuôi dưỡng sự sống. Chúng ta nên khao khát Lời Chúa như những trẻ sơ sinh đói bụng! Chúng ta nên khao khát Lời Chúa tinh khiết, không pha trộn, vì chỉ có Lời Chúa mới có thể giúp chúng ta trưởng thành. Khi còn nhỏ, tôi không thích uống sữa (và bố tôi làm việc cho Borden Dairy!), nên mẹ tôi thường thêm nhiều loại siro và bột để sữa ngon hơn. Nhưng chẳng có loại nào thực sự hiệu quả. Thật đáng buồn khi chúng ta, những Cơ Đốc nhân, lại chẳng có hứng thú với Lời Chúa, mà lại phải “nuôi dưỡng” bằng những trò giải trí tôn giáo. Khi lớn lên, chúng ta khám phá ra rằng Lời Chúa là sữa cho trẻ con, nhưng cũng là thịt bổ dưỡng cho người trưởng thành (Hê-bơ-rơ 5:11-14; 1 Cô-rinh-tô 3:1-4). Lời Chúa cũng là bánh (Ma-thi-ơ 4:4) và mật ong (Thi Thiên 119:103).
Đôi khi trẻ con không có hứng thú vì chúng đã ăn những thứ không tốt. Phi-e-rơ cảnh báo chúng ta phải từ bỏ một số thái độ sai trái trong lòng, những thái độ có thể cản trở sự thèm ăn và sự tăng trưởng thuộc linh của chúng ta. Khi chúng ta trưởng thành trong Lời Chúa, chúng ta là những người kiến tạo hòa bình, chứ không phải là những kẻ gây rối, và chúng ta thúc đẩy sự hiệp nhất của hội thánh.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Lời Chúa ban sự sống cho bạn bằng cách nào? Nó nuôi dưỡng cuộc sống của bạn như thế nào?
NGÀY 283
Quyền công dân kép
Đọc Phi-líp 3:20-21
Chúng ta là công dân ở trên trời. Và chúng ta nóng lòng chờ đợi Đấng Cứu Thế từ đó, Chúa Giê-su Christ.
Phi-líp 3:20
Người dân Phi-líp được đặc ân là công dân La Mã ở xa Rô-ma. Khi trẻ sơ sinh được sinh ra tại Phi-líp, việc đăng ký tên của các em vào hồ sơ pháp lý là rất quan trọng.
Quốc tịch rất quan trọng. Khi chúng ta đi du lịch đến một quốc gia khác, điều thiết yếu là chúng ta phải có hộ chiếu chứng minh quyền công dân của mình. Không ai trong chúng ta muốn chịu chung số phận với Philip Nolan trong câu chuyện kinh điển “Người đàn ông không quê hương” của Edward Everett. Vì nguyền rủa tên đất nước, Nolan đã bị kết án sống trên tàu và không bao giờ được nhìn thấy quê hương, thậm chí nghe tên hay tin tức về sự phát triển của nó. Trong năm mươi sáu năm, ông đã trải qua một cuộc hành trình bất tận từ tàu này sang tàu khác, từ biển này sang biển khác, và cuối cùng ông đã bị chôn vùi dưới biển.
Là Cơ Đốc nhân, tên của chúng ta được ghi trong Sách Sự Sống, và đây là điều quyết định lối vào cuối cùng của chúng ta vào thiên đàng. Khi chúng ta xưng nhận Chúa Giê-su trên đất, Ngài cũng xưng nhận chúng ta trên thiên đàng (Ma-thi-ơ 10:32). Tên của chúng ta được ghi trên thiên đàng, và chúng sẽ được ghi ở đó mãi mãi. Thật tuyệt vời.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn được hưởng những đặc quyền nào với tư cách là “công dân thiên đàng”? Trách nhiệm của bạn với tư cách là “công dân thiên đàng” là gì?
NGÀY 284
Tiên tri chia sẻ
Đọc Gia-cơ 5:10-11
Hỡi anh em, hãy lấy các đấng tiên tri đã nhân danh Chúa mà nói làm gương về sự kiên nhẫn khi gặp hoạn nạn.
Gia-cơ 5:10
Các đấng tiên tri khích lệ chúng ta bằng cách nhắc nhở chúng ta rằng Đức Chúa Trời luôn chăm sóc chúng ta khi chúng ta chịu đau khổ vì Ngài. Ê-li đã báo trước cho vua A-háp gian ác rằng xứ sẽ bị hạn hán trong ba năm rưỡi, và chính Ê-li đã phải chịu khổ trong cơn hạn hán đó (Gia-cơ 5:17-18). Nhưng Đức Chúa Trời đã chăm sóc ông, và ban cho ông chiến thắng các thầy tế lễ tà ác của Ba-anh (1 Các Vua 17-18).
Nhiều nhà tiên tri đã phải chịu đựng những thử thách và đau khổ to lớn, không chỉ từ tay những người không tin, mà còn từ tay những người tự xưng là tín hữu. Giê-rê-mi bị bắt vì bị vu cáo tội phản bội và thậm chí bị ném xuống giếng hoang cho đến chết. Đức Chúa Trời đã nuôi dưỡng Giê-rê-mi và bảo vệ ông trong suốt cuộc vây hãm khủng khiếp thành Giê-ru-sa-lem. Cả Ê-xê-chi-ên và Đa-ni-ên đều trải qua những gian khổ riêng, nhưng Chúa đã giải cứu họ. Và ngay cả những người đã chết vì đức tin cũng nhận được phần thưởng đặc biệt dành cho những ai trung thành với Ngài.
Tác động của một đời sống trung tín và tin kính mang lại rất nhiều sức mạnh. Chúng ta cần nhắc nhở bản thân rằng sự kiên nhẫn của chúng ta trong những lúc đau khổ là một lời chứng cho những người xung quanh.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi bạn thuộc nhóm thiểu số, nhưng biết mình đúng, làm thế nào để bạn không khuất phục trước dư luận?
NGÀY 285
Lạm dụng Món Quà Tốt Lành
Đọc Ê-sai 28
Các thầy tế lễ và tiên tri lảo đảo vì rượu và say sưa vì rượu; họ lảo đảo vì rượu, họ loạng choạng khi thấy khải tượng, họ vấp ngã khi đưa ra quyết định.
Ê-sai 28:7
Ê-sai thấy mây đen kéo đến trên thành và báo trước tai họa sắp đến. Ông bắt đầu sứ điệp của mình bằng cách công bố sự phán xét của Đức Chúa Trời trên Ép-ra-im (Ê-sai 28:1-6). Sự kiêu ngạo của họ là điều đáng ghê tởm đối với Đức Chúa Trời, vì họ nghĩ rằng thành Sa-ma-ri kiên cố của họ là bất khả xâm phạm. Sa-ma-ri ngự trị trong xa hoa và lạc thú, không hề sợ hãi kẻ thù.
Chúa cũng kinh hoàng trước sự say sưa của họ. Đối với người Do Thái, rượu là một món quà từ Đức Chúa Trời và là nguồn vui. Luật pháp không yêu cầu kiêng cữ, nhưng nó cảnh báo về việc say sưa.
Một viên chức chính phủ ở Washington, D.C., từng nói đùa: “Chúng ta có ba đảng phái ở thành phố này: Đảng Dân chủ, Đảng Cộng hòa, và tiệc cocktail.” Thật vậy, Washington, D.C., xếp hạng cao trong danh sách các thành phố nổi tiếng về tiêu thụ rượu bia. Nhiều người không nhận ra rằng rượu bia và nicotine, những loại ma túy hợp pháp được ưa chuộng nhất ở Mỹ, gây ra tác hại lớn hơn nhiều so với tất cả các loại ma túy bất hợp pháp cộng lại. Liệu còn hy vọng gì cho xã hội giàu có, ham mê lạc thú của chúng ta, một xã hội chỉ biết nói suông về tôn giáo mà phớt lờ những hậu quả bi thảm của tội lỗi và sự phán xét chắc chắn sẽ đến?
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đối với chi phái Ép-ra-im, say xỉn có liên quan đến sự kiêu ngạo. Bạn có nghĩ hai đặc điểm này vẫn còn liên quan không? Theo những cách nào?
NGÀY 286
Tại sao phải bận tâm?
Đọc 2 Cô-rinh-tô 11:16-33
Tôi đã làm việc vất vả, chịu khó nhọc, thường xuyên thức đêm; tôi đã chịu đói khát, thường xuyên phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ.
2 Cô-rinh-tô 11:27
Trong chức vụ lưu động hạn hẹp của mình, tôi đã có sự tiện lợi của ô tô và máy bay, vậy mà việc di chuyển vẫn làm tôi kiệt sức. Đối với Phao-lô, điều đó còn khó khăn hơn biết bao! Ông thường xuyên phải nhịn ăn, nhịn uống, nhịn ngủ, và đôi khi ông còn thiếu quần áo ấm.
Phao-lô đã chịu đựng những khó khăn này vì tình yêu của ông dành cho Đấng Christ và Hội thánh. Gánh nặng lớn nhất của ông không phải ở xung quanh ông, mà là ở bên trong ông: “sự chăm sóc cho tất cả các Hội thánh” (2 Cô-rinh-tô 11:28). Tại sao ông lại quan tâm nhiều như vậy? Bởi vì ông đồng cảm với các tín đồ (câu 29). Bất cứ điều gì xảy ra với “con cái” của ông (6:13) đều chạm đến trái tim ông, và ông không thể bỏ rơi họ.
Phao-lô đã kết thúc lời tường thuật về những đau khổ của mình bằng cách kể lại trải nghiệm nhục nhã tại Đa-mách, khi vị sứ đồ vĩ đại này bị lén đưa ra khỏi thành trong một chiếc thúng thả qua tường (11:32-33)! Ngay cả khi Phao-lô thuật lại những đau khổ của mình, ông vẫn cẩn thận để Đấng Christ được tôn vinh, chứ không phải ông. Mong rằng chúng ta đừng bao giờ xem nhẹ những hy sinh mà người khác đã thực hiện để chúng ta có thể tận hưởng những phước lành của phúc âm ngày nay.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã chịu khổ vì lợi ích của hội thánh mình bằng những cách nào (nếu có)?
NGÀY 287
Đã đến lúc phải tiếp tục
Đọc Rô-ma 15
Tôi luôn có tham vọng rao giảng Phúc Âm ở những nơi chưa được biết đến Đấng Christ, để tôi không phải xây dựng trên nền móng của người khác.
Rô-ma 15:20
Cơ hội rộng lớn ở những nơi khác trong đế chế đã ngăn cản Phao-lô đến Rô-ma sớm hơn. Ông không bị cản trở đến Rô-ma bởi sự chống đối của Sa-tan hay những trở ngại vật chất, mà bởi thách thức phải hoàn thành công việc ngay tại nơi ông đang ở. Ông đã trung thành với công cuộc truyền giáo đến nỗi có thể nói rằng ông không còn chỗ nào để phục vụ ở những nơi đó nữa (Rô-ma 15:23). Câu nói này không có nghĩa là Phao-lô đã đích thân làm chứng cho tất cả mọi người trong khu vực đó, mà là ông đã mang Phúc Âm đến khắp vùng và để lại phía sau những hội thánh và tín đồ làm chứng, những người sẽ tiếp tục công việc. Phao-lô đã hoàn thành một công việc trước khi bắt đầu một công việc khác.
Trong nhiều năm, Phao-lô luôn ao ước được đến thăm Rô-ma rồi sau đó chuyển sang Tây Ban Nha (câu 24), nhưng không có ghi chép nào cho thấy ông đã làm như vậy. Truyền thống cho rằng ông đã đến Tây Ban Nha và Anh sau khi được thả khỏi tù, nhưng truyền thống của Hội Thánh không phải lúc nào cũng đáng tin cậy.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Làm thế nào để xác định khi nào là thời điểm “chuyển” từ dự án hoặc chức vụ này sang dự án hoặc chức vụ khác?
NGÀY 288
Chịu đựng Nỗi đau
Đọc 2 Ti-mô-thê 1:8-18
Đừng hổ thẹn khi làm chứng về Chúa chúng ta, cũng đừng hổ thẹn vì tôi, kẻ bị tù, nhưng hãy cùng tôi chịu khổ vì Phúc Âm, nhờ quyền năng của Đức Chúa Trời.
2 Ti-mô-thê 1:8
Theo bản chất, không ai trong chúng ta thích chịu khổ. Ngay cả Chúa chúng ta cũng đã cầu nguyện: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi con” (Lu-ca 22:42), và Phao-lô đã ba lần cầu xin Chúa cất cái dằm đau đớn trong xác thịt của ông (2 Cô-rinh-tô 12:7-8). Nhưng đau khổ cũng có thể là một phần của đời sống Cơ Đốc nhân trung tín. Cơ Đốc nhân đôi khi chịu khổ vì họ đã làm điều đúng và phục vụ Đức Chúa Trời. Khi chúng ta chịu khổ vì làm điều thiện, thì chúng ta đang chia sẻ những đau khổ của Đấng Christ (Phi-líp 3:10) và chịu khổ thay cho toàn thể Hội thánh (Cô-lô-se 1:24).
Nhiều năm trước, tôi đã đọc về một Cơ Đốc nhân bị tù vì đức tin của mình. Ông sắp bị thiêu sống, và ông chắc chắn mình sẽ không bao giờ chịu đựng nổi đau đớn. Một đêm nọ, ông thử nghiệm nỗi đau bằng cách đặt ngón tay út vào ngọn nến. Nó đau, và ông lập tức rút ngón tay ra. “Ta sẽ làm ô danh Chúa ta,” ông tự nhủ. “Ta không thể chịu đựng được nỗi đau này.” Nhưng khi giờ phút lâm chung đến, ông đã ngợi khen Chúa và làm chứng cao quý cho Chúa Giê-su Christ. Chúa đã ban cho ông quyền năng đúng lúc ông cần, chứ không phải trước đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã trải nghiệm quyền năng của Chúa như thế nào giữa đau khổ?
NGÀY 289
Đức Chúa Trời Đáp Lời
Đọc Gióp 38-41
Bấy giờ, từ giữa cơn gió trốt, Đức Chúa Trời đáp cùng Gióp…
Gióp 38:1
Chúng ta thích Đức Chúa Trời phán với chúng ta giữa ánh nắng mặt trời, nhưng đôi khi Ngài phải phán từ giữa cơn bão. Lời phán của Đức Chúa Trời với Gióp tập trung vào công trình của Ngài trong thiên nhiên và bao gồm bảy mươi bảy câu hỏi xen kẽ với những lời bình luận thiêng liêng liên quan đến các câu hỏi. Toàn bộ mục đích của cuộc thẩm vấn này là để Gióp nhận ra sự bất lực và không đủ khả năng của mình để đối diện với Đức Chúa Trời như một Đấng ngang hàng và bảo vệ lẽ phải của mình.
Gióp đã thách thức Đức Chúa Trời: “Hãy gọi tôi đến, tôi sẽ trả lời,” Gióp đã thách thức Ngài, “hoặc để tôi nói, và Ngài sẽ trả lời” (13:22). Giờ đây, Đức Chúa Trời đã đáp lời thách thức của Gióp.
Gióp chắc chắn rằng những lời nói của mình đầy dẫy sự khôn ngoan và hiểu biết, nhưng câu hỏi đầu tiên của Đức Chúa Trời đã chấm dứt ảo tưởng đó: “Kẻ nào dùng lời vô tri làm lu mờ ý định của Ta?” (38:2). Bản Living Bible diễn giải lại như sau: “Sao ngươi lại dùng sự ngu dốt của mình để chối bỏ sự quan phòng của Ta?” Chúa không hề nghi ngờ lòng chính trực hay sự chân thành của Gióp; Ngài chỉ nghi ngờ khả năng của Gióp trong việc giải thích đường lối của Chúa trên thế gian. Gióp nghĩ rằng mình biết về Chúa, nhưng ông không nhận ra mình còn thiếu hiểu biết đến nhường nào. Hiểu biết về sự ngu dốt của chính mình là bước đầu tiên hướng đến sự khôn ngoan đích thực. Thật tuyệt vời.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu “hiểu biết về sự ngu dốt của chính mình là bước đầu tiên hướng đến sự khôn ngoan đích thực”, bạn đã thực hiện một bước tiến lớn, một bước tiến vừa phải, hay một bước tiến nhỏ? Hãy giải thích.
NGÀY 290
Nắm giữ Hy vọng
Đọc Hê-bơ-rơ 10:19-23
Chúng ta hãy vững vàng giữ vững lời tuyên xưng về hy vọng, vì Đấng đã hứa là thành tín.
Hê-bơ-rơ 10:23
Những người đọc thư này đang bị cám dỗ từ bỏ lời tuyên xưng về Chúa Giê-su Christ bằng cách quay lại thờ phượng theo giao ước cũ. Tác giả không khuyên họ giữ vững sự cứu rỗi, bởi vì sự an toàn của họ nằm trong Đấng Christ chứ không phải trong chính họ. Thay vào đó, ông mời gọi họ giữ vững “niềm hy vọng mà chúng ta tuyên xưng” (câu 25).
Trong quá trình nghiên cứu sách Hê-bơ-rơ, chúng ta đã lưu ý rằng có một sự nhấn mạnh về hy vọng vinh quang của các tín đồ. Đức Chúa Trời đang “đem nhiều con cái đến vinh quang” (2/10). Người tin Chúa “được dự phần trong sự kêu gọi trên trời” (3:1) và do đó có thể vui mừng trong hy vọng (3:6). Hy vọng là một trong những chủ đề chính của Hê-bơ-rơ 6. Chúng ta đang trông đợi Đấng Christ tái lâm (9:28), và chúng ta đang tìm kiếm thành phố chưa đến (13:14).
Khi chúng ta đặt hy vọng nơi Đấng Christ và nương cậy vào sự thành tín của Đức Chúa Trời, thì chúng ta sẽ không nao núng. Thay vì nhìn lại (như người Do Thái thường làm), chúng ta nên hướng tới sự tái lâm của Chúa (10:23-25).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu bạn biết chắc Chúa Giê-su sẽ tái lâm sau hai tuần nữa, bạn sẽ muốn làm gì trong hai tuần tới? Trong số những điều này, bạn nên làm gì?
NGÀY 291
Dự báo tươi sáng
Đọc Gia-cơ 1:12-18
Mọi ân điển tốt lành và trọn vẹn đều đến từ trên cao, từ Cha sáng láng trên trời ban xuống, là Đấng không hề thay đổi.
Gia-cơ 1:17
Đức Chúa Trời không thể thay đổi. Ngài không thể thay đổi theo chiều hướng xấu đi vì Ngài là thánh khiết; Ngài không thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn vì Ngài là hoàn hảo. Nếu có bóng tối nào đó xen vào giữa Cha và chúng ta, thì Ngài không gây ra chúng. Chúng ta đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu thương hay lòng nhân từ của Ngài khi gặp khó khăn hoặc cám dỗ.
Rào cản đầu tiên chống lại cám dỗ là một rào cản tiêu cực: sự phán xét của Đức Chúa Trời. Rào cản thứ hai là tích cực: lòng nhân từ của Đức Chúa Trời. Kính sợ Đức Chúa Trời là một thái độ lành mạnh, nhưng tình yêu thương của Đức Chúa Trời phải cân bằng với nó. Chúng ta có thể vâng lời Ngài vì Ngài có thể sửa phạt chúng ta; hoặc chúng ta có thể vâng lời Ngài vì Ngài đã rất rộng lượng với chúng ta và vì chúng ta yêu Ngài vì điều đó.
Lần tới khi bạn bị cám dỗ, hãy suy ngẫm về lòng nhân từ của Chúa trong cuộc đời bạn. Nếu bạn nghĩ mình cần điều gì đó, hãy chờ Chúa ban cho. Đừng bao giờ đùa giỡn với mồi nhử của Ma Quỷ. Một lý do Chúa cho phép chúng ta bị cám dỗ là để dạy chúng ta tính kiên nhẫn. Đa-vít đã hai lần bị cám dỗ giết vua Sau-lơ và vội vàng lên ngôi (1 Sa-mu-ên 24; 26), nhưng ông đã kháng cự lại cám dỗ và chờ đợi thời điểm của Chúa.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đôi khi có những điều gì đó ngăn cách bạn với Chúa và thường tạo thành “bóng tối”?
NGÀY 292
Tôn Giáo Sai Lầm
Đọc 2 Cô-rinh-tô 2:1-11
Nếu anh em tha thứ ai, thì tôi cũng tha thứ. Và nếu có điều gì cần tha thứ, thì tôi đã tha thứ vì anh em, trước mặt Đấng Christ, hầu cho Sa-tan không thắng được chúng ta.
2 Cô-rinh-tô 2:10-11
Một tín hữu tại hội thánh Cô-rinh-tô đã gây cho Phao-lô rất nhiều đau khổ. Chúng ta không chắc đây có phải là người mà Phao-lô đã viết trong 1 Cô-rinh-tô 5 hay là một người khác. Phao-lô đã đến Cô-rinh-tô một cách nhanh chóng để giải quyết vấn đề này (2 Cô-rinh-tô 12:14; 13:1) và cũng đã viết một bức thư đau lòng cho hội thánh về tình hình này.
Phao-lô có thể sử dụng thẩm quyền sứ đồ của mình và truyền lệnh cho dân sự phải tôn trọng và vâng lời ông, nhưng ông thích phục vụ với lòng kiên nhẫn và tình yêu thương. Tình yêu luôn nghĩ đến cảm xúc của người khác và đặt lợi ích của họ lên trên hết. ATEN
Hồi nhỏ, tôi không phải lúc nào cũng trân trọng những hình phạt mà cha mẹ dành cho mình. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tôi có thể cảm ơn Chúa vì họ đã yêu thương tôi đủ để dạy dỗ tôi. Giờ tôi đã hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói: “Điều này làm chúng ta đau lòng hơn là làm con đau lòng.”
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi bị người khác xúc phạm, bạn có nhanh chóng thể hiện lòng trắc ẩn không? Nếu không, bạn thường phản ứng thế nào?
NGÀY 293
Chiến Tranh Đã Kết Thúc
Đọc 1 Giăng 3:4-6
Ai sống trong Ngài thì không tiếp tục phạm tội.
1 Giăng 3:6
Nhiều tháng sau khi Thế Chiến II kết thúc, quân đội Nhật Bản được phát hiện ẩn náu trong các hang động và rừng rậm ở các đảo Thái Bình Dương. Một số người trong số những người lạc lối này sống như những kẻ man rợ sợ hãi; họ không biết chiến tranh đã kết thúc. Khi hiểu rằng họ không còn cần thiết phải chiến đấu nữa, họ đã đầu hàng.
Cơ Đốc nhân có thể yên tâm với sự thật rằng Sa-tan là kẻ thù đã bị đánh bại. Bản án đã được tuyên cho nó, nhưng sẽ còn lâu nữa trước khi hình phạt được thực thi. Những người biết Chúa Giê-su và đã được giải thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi nhờ sự chết của Chúa Giê-su trên thập tự giá không muốn vâng phục Sa-tan và sống như những kẻ nổi loạn.
Những Cơ Đốc nhân giả mạo đã cố gắng thuyết phục những tín đồ chân chính rằng người ta có thể được “cứu rỗi” mà vẫn tiếp tục phạm tội. Giăng không phủ nhận việc Cơ Đốc nhân phạm tội, nhưng ông phủ nhận việc Cơ Đốc nhân có thể sống trong tội lỗi. Những người có thể tận hưởng tội lỗi cố ý và không cảm thấy bị kết án hay trải nghiệm sự sửa phạt của Chúa nên tự xét mình xem liệu họ có thực sự được sinh ra bởi Chúa hay không.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn sẽ nói gì với một người bạn tự nhận là Cơ Đốc nhân nhưng lại thường xuyên phạm phải một tội lỗi cụ thể?
NGÀY 294
Quên Tình Yêu
Đọc Gióp 6-8
Binh-đát, người Su-a, đáp: “Ông còn nói những lời như thế đến bao giờ? Lời ông như gió lốc.”
Gióp 8:1-2
Gióp đã trút hết nỗi đau buồn và chờ đợi một lời cảm thông, nhưng bạn ông nói rằng lời nói của Gióp chỉ toàn là lời nói suông.
Binh-đát quá bận tâm đến việc bảo vệ công lý của Đức Chúa Trời đến nỗi quên mất nhu cầu của bạn mình. Mặc dù thần học của Binh-đát đúng là Đức Chúa Trời công chính, nhưng cách ông áp dụng thần học đó lại sai. Binh-đát chỉ nhìn vào một khía cạnh trong bản chất của Đức Chúa Trời – sự thánh khiết và công lý của Ngài, mà quên mất tình yêu thương, lòng thương xót và lòng nhân từ của Ngài.
Hai thuộc tính này của Đức Chúa Trời được hòa giải như thế nào? Trên thập tự giá.
Khi Chúa Giê-su chết vì tội lỗi của thế gian, sự công chính của Đức Chúa Trời đã được minh chứng, vì tội lỗi đã bị phán xét; nhưng tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã được thể hiện, vì một Đấng Cứu Thế đã được ban cho, luật pháp của Đức Chúa Trời phán rằng: “Linh hồn nào phạm tội thì phải chết” (Ê-xê-chi-ên 18:4, 20); và Đức Chúa Trời đã vâng theo luật pháp của chính Ngài khi hy sinh Con Ngài trên thập tự giá. Trong sự phục sinh của Chúa Giê-su, ân điển của Đức Chúa Trời đã chiến thắng tội lỗi và sự chết, và tất cả những ai ăn năn tội lỗi và tin cậy Chúa Giê-su Christ sẽ được cứu (Công vụ 2:21; Rô-ma 10:9-10),
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể thực hiện những bước nào để đảm bảo rằng bạn luôn cảm nhận được cả tình yêu thương và công lý của Đức Chúa Trời khi bạn khuyên bảo và an ủi người khác?
NGÀY 295
Thời Gian và Các Mùa
Đọc Truyền Đạo 3:1-8
Mọi việc đều có thời điểm, mọi hoạt động dưới gầm trời đều có mùa: lúc sinh ra và lúc chết đi.
Truyền Đạo 3:1-2
Nếu không có sự đáng tin cậy của các quy luật tự nhiên do Chúa thiết lập, cả khoa học lẫn cuộc sống thường nhật sẽ hỗn loạn, nếu không muốn nói là bất khả thi. Không chỉ có thời gian và các mùa trên thế giới này, mà còn có một sự quan phòng luôn hiện hữu. Từ trước khi chúng ta chào đời cho đến lúc chúng ta qua đời, Chúa đang thực hiện những mục đích thiêng liêng của Ngài, mặc dù chúng ta có thể không phải lúc nào cũng hiểu được Ngài đang làm gì.
Sa-lô-môn khẳng định rằng Chúa đang hành động trong cuộc sống chúng ta, tìm cách hoàn thành ý muốn của Ngài. Tất cả những sự kiện này đều đến từ Chúa, và chúng đều tốt đẹp vào đúng thời điểm của chúng. Kết luận rất rõ ràng: Nếu chúng ta hợp tác với thời điểm của Chúa, cuộc sống sẽ không trở nên vô nghĩa. Mọi thứ sẽ tươi đẹp, ngay cả những trải nghiệm khó khăn nhất của cuộc đời.
Những thứ như phá thai, ngừa thai, giết người nhân đạo, và mang thai hộ khiến người ta tưởng rằng nhân loại nắm quyền kiểm soát sinh tử, nhưng Sa-lô-môn lại nói ngược lại. Sinh tử không phải là tai nạn của con người; chúng là sự sắp đặt của Chúa, vì Chúa nắm quyền kiểm soát. Thi Thiên 139:13-16 và Ê-phê-sô 2:10 đồng ý rằng Chúa đã dệt nên chúng ta trong lòng mẹ đến nỗi cấu trúc di truyền của chúng ta hoàn hảo cho công việc Ngài đã chuẩn bị cho chúng ta thực hiện.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể nghĩ đến một trường hợp nào mà việc nhận ra thời điểm của Chúa đã mang lại ý nghĩa cho cuộc đời bạn không? Theo cách nào?
NGÀY 296
Tin tức Quốc tế
Đọc Ê-sai 19-23
Trong ngày đó, Y-sơ-ra-ên sẽ hiệp cùng Ê-díp-tô và A-si-ri làm ba, đặng làm nên nguồn phước giữa thiên hạ.
Ê-sai 19:24
Các chương 13 đến 23 của sách Ê-sai dạy chúng ta một số bài học quan trọng. Thứ nhất, Đức Chúa Trời nắm quyền kiểm soát các dân tộc trên thế giới. Thứ hai, Đức Chúa Trời đặc biệt ghét tội kiêu ngạo (Ê-sai 13:11; 16:6; 23:9; xem thêm Châm ngôn 8:13). Khi các dân tộc quay lưng lại với Đức Chúa Trời hằng sống để tin cậy vào của cải và vũ khí của họ, Đức Chúa Trời phải cho họ thấy rằng Ngài là nơi ẩn náu chắc chắn duy nhất. Thứ ba, Đức Chúa Trời phán xét các dân tộc dựa trên cách họ đối xử với nhau. Giu-đa là dân tộc duy nhất được đề cập có luật pháp của Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời lại bắt các dân ngoại phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm. Cuối cùng, Đức Chúa Trời luôn ban lời hứa và hy vọng cho dân Ngài. Ba-by-lôn sẽ sụp đổ, nhưng Đức Chúa Trời sẽ chăm sóc Giu-đa (Ê-sai 14:1-3, 32). A-si-ri và Ai Cập có thể là kẻ thù không đội trời chung của Giu-đa, nhưng một ngày nào đó, ba nước này sẽ cùng nhau tôn vinh Đức Chúa Trời. “Trong ngày đó, sẽ có con đường cái đi từ Ê-díp-tô đến A-si-ri; người A-si-ri sẽ đến Ê-díp-tô, người Ê-díp-tô sẽ đến A-si-ri; người Ê-díp-tô và người A-si-ri đều cùng nhau thờ phượng Đức Giê-hô-va. Trong ngày đó, Y-sơ-ra-ên sẽ hiệp cùng Ê-díp-tô và A-si-ri làm ba, đặng làm nên nguồn phước giữa thiên hạ; vì Đức Giê-hô-va vạn quân đã chúc phước cho họ, mà rằng Ê-díp-tô dân ta, A-si-ri công trình của tay ta, Y-sơ-ra-ên gia tài ta, đều hãy được phước!” (Ê-sai 19:23-25).
Vì vậy, dù tình hình quốc gia hay quốc tế có trở nên đáng sợ đến đâu, con cái Đức Chúa Trời vẫn có thể có được sự bình an vì họ biết rằng Đức Chúa Trời toàn năng đang ngự trên ngai của Ngài. Các quốc gia có thể nổi giận và âm mưu chống lại Đức Chúa Trời, nhưng khi Chúa của trời đất là Cha chúng ta, và chúng ta vui mừng mang lấy ách của Đấng Christ, chúng ta không có gì phải sợ hãi.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Việc tin rằng “Đức Chúa Trời đang cai trị các dân tộc trên thế giới” có ảnh hưởng gì đến cuộc sống cá nhân của bạn?
NGÀY 297
Hỏi Chúa
Đọc Truyền Đạo 6:10-12
Không ai có thể tranh luận với kẻ mạnh hơn mình.
Truyền Đạo 6:10
Sa-lô-môn dường như nói: “Cãi nhau với Chúa chẳng ích gì. Đời là thế, nên cứ chấp nhận thôi.”
Nhưng ông có quan điểm tiêu cực về ý muốn của Chúa. Nó tạo ấn tượng rằng ý muốn của Chúa là một điều khó khăn và đau đớn cần phải tránh. Chúa Giê-su phán rằng ý muốn của Chúa là thức ăn nuôi dưỡng và làm Ngài thỏa mãn (Giăng 4:32-34). Đó là thịt, không phải thuốc.
Việc khăng khăng làm theo ý mình hoàn toàn không phải là tự do; đó là loại nô lệ tồi tệ nhất. Thật vậy, sự phán xét khủng khiếp nhất mà chúng ta có thể trải qua trong cuộc đời này chính là việc Chúa từ bỏ chúng ta và để chúng ta làm theo ý mình (Rô-ma 1:24, 26, 28).
Chúa được tự do hành động theo cách Ngài thấy tốt nhất. Ngài không bị ràng buộc bởi các thuộc tính, sự sáng tạo hay mục đích đời đời của Ngài. Bạn và tôi có thể không hiểu Chúa thực hiện sự tự do của Ngài như thế nào, nhưng chúng ta không cần thiết phải biết tất cả. Sự tự do lớn nhất của chúng ta đến khi chúng ta hoàn toàn phó thác vào ý muốn của Chúa. Cha chúng ta trên trời không cảm thấy bị đe dọa khi chúng ta chất vấn Ngài, tranh luận với Ngài, hay thậm chí vật lộn với Ngài, miễn là chúng ta yêu mến ý muốn của Ngài và muốn làm đẹp lòng Ngài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy nghĩ về một lần bạn đã đặt câu hỏi về ý muốn của Chúa dành cho bạn. Điều gì đã dẫn đến giai đoạn chất vấn này? Nó đã được giải quyết như thế nào?
NGÀY 298
Kẻ Nổi Loạn Bên Trong
Đọc Rô-ma 7:7-13
Nhưng tội lỗi đã nhân cơ hội được điều răn ban cho, sinh ra đủ mọi thứ ham muốn tham lam trong tôi. Vì ngoài luật pháp, tội lỗi chết.
Rô-ma 7:8
Tôi đang đứng ở Công viên Lincoln ở Chicago, nhìn những chiếc ghế dài mới sơn, và tôi nhận thấy một tấm biển trên mỗi chiếc ghế: “Cấm Chạm Vào.” Khi nhìn, tôi thấy rất nhiều người cố tình đưa tay ra và chạm vào lớp sơn ướt! Tại sao? Bởi vì tấm biển bảo họ không được làm vậy! Nếu một đứa trẻ được dặn đừng đến gần nước, thì chính đứa bé yêu quý ấy sẽ làm vậy! Tại sao? Bởi vì “tâm trí tội lỗi thì thù nghịch với Đức Chúa Trời. Nó không phục tùng luật pháp của Đức Chúa Trời, và nó cũng không thể phục tùng được” (Rô-ma 8:7).
Những tín đồ cố gắng sống theo luật lệ và quy định nhận ra rằng hệ thống luật pháp của họ chỉ khơi dậy thêm ham muốn và tạo ra thêm nhiều vấn đề tội lỗi. Các hội thánh ở Ga-la-ti rất tuân thủ luật pháp, và họ đã trải qua đủ loại rắc rối. “Nếu anh em cứ cắn xé nhau,” Phao-lô cảnh báo họ, “hãy coi chừng, kẻo anh em tự hủy diệt lẫn nhau” (Ga-la-ti 5:15). Chủ nghĩa luật pháp của họ không làm cho họ trở nên thuộc linh hơn; nó chỉ khiến họ trở nên tội lỗi hơn! Tại sao? Bởi vì luật pháp khơi dậy tội lỗi trong bản chất con người.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Những điều cấm kỵ nào thường khơi dậy sự tò mò hoặc thu hút sự chú ý của bạn?