Trang Chủ DƯỠNG LINH Pause 211 -240

Pause 211 -240

10
0
SHARE

NGÀY 211

Nhu cầu và Lòng tham

Đọc Phi-líp 4:13-23

Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.

Phi-líp 4:13

Đức Chúa Trời không hứa sẽ đáp ứng mọi “lòng tham” của chúng ta. Khi chúng ta sống theo ý muốn của Đức Chúa Trời, phục vụ vì sự vinh hiển của Ngài, thì mọi nhu cầu của chúng ta sẽ được đáp ứng. Hudson Taylor thường nói: “Khi công việc của Đức Chúa Trời được thực hiện theo cách của Ngài vì sự vinh hiển của Ngài, thì sẽ không thiếu sự chu cấp của Ngài.”

Một mục sư trẻ đến thăm một hội thánh vốn quen với việc gây quỹ hàng năm bằng các bữa ăn tối, hội chợ, v.v. Ông nói với các nhân viên của mình rằng ông không thể đồng ý với chương trình của họ. “Chúng ta hãy cầu nguyện và xin Chúa đáp ứng mọi nhu cầu,” ông đề nghị. “Cuối tháng, hãy thanh toán hết các hóa đơn và để lại cho tôi những khoản tiền còn lại. Nếu không đủ tiền trả lương cho tôi, thì tôi sẽ là người chịu thiệt, chứ không phải nhà thờ. Nhưng tôi không nghĩ sẽ có ai phải chịu thiệt!” Các viên chức chắc chắn rằng cả mục sư lẫn  ngân quĩ nhà thờ sẽ cạn kiệt, nhưng điều đó đã không xảy ra. Mỗi tháng, mọi hóa đơn đều được thanh toán, và cuối năm, lần đầu tiên sau nhiều năm, ngân quĩ nhà thờ  lại có thặng dư.

Sự thỏa lòng đến từ nguồn lực đầy đủ. Nguồn lực của chúng ta là sự quan phòng của Chúa, quyền năng của Chúa, và những lời hứa của Chúa.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Chúa có thể dùng bạn theo những cách nào để đáp ứng nhu cầu của người khác?

NGÀY 212

Sự Khôn Ngoan Trong Hành Động

Đọc Gia-cơ 1:5-11

Nếu ai trong anh em thiếu khôn ngoan, hãy cầu xin Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho mọi người cách rộng rãi, không trách móc, thì người ấy sẽ được ban cho. Gia-cơ 1:5.

Khôn ngoan là sử dụng kiến ​​thức đúng đắn. Tại sao chúng ta cần sự khôn ngoan khi trải qua thử thách? Tại sao không cầu xin sức mạnh, ân điển, hay thậm chí là sự giải cứu? Vì lý do này: Chúng ta cần sự khôn ngoan để không lãng phí những cơ hội Chúa ban cho chúng ta để trưởng thành. Sự khôn ngoan giúp chúng ta hiểu cách sử dụng những hoàn cảnh này vì lợi ích của bản thân và vinh quang của Chúa.

Một cộng sự của tôi, một thư ký tài năng, đang trải qua những thử thách lớn. Cô ấy bị đột quỵ, chồng cô ấy bị mù, và sau đó anh ấy phải nhập viện, (chúng tôi chắc chắn) anh ấy sẽ qua đời. Tôi gặp cô ấy trong nhà thờ vào một ngày Chủ nhật và cam đoan với cô ấy rằng tôi đang cầu nguyện cho cô ấy.

“Mục sư đang cầu xin Chúa làm điều gì?” cô ấy hỏi, và câu hỏi của cô ấy làm tôi giật mình.

“Tôi cầu xin Chúa giúp đỡ và ban sức mạnh cho cô,” tôi đáp. “Tôi rất cảm kích,” cô ấy nói, “nhưng hãy cầu nguyện thêm một điều nữa. Cầu xin cho tôi có đủ khôn ngoan để không lãng phí tất cả những điều này!”

Cô ấy hiểu ý nghĩa của Gia-cơ 1:5.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Hôm nay bạn đang gặp phải những vấn đề nào mà bạn cần cầu xin sự khôn ngoan của Chúa?

NGÀY 213

Phần Thưởng của Người Đầy Tớ

Đọc Phi-líp 2:22-30

Ti-mô-thê đã chứng tỏ được năng lực của mình, bởi vì như một người con với cha, anh ấy đã cùng tôi phục vụ trong công việc rao giảng Phúc Âm. Vì vậy, tôi hy vọng sẽ gửi anh ấy đến ngay khi tôi thấy mọi việc tiến triển tốt đẹp.

Phi-líp 2:22-23

Ti-mô-thê hiểu được ý nghĩa của sự hy sinh và phục vụ, và Chúa đã ban thưởng cho anh ấy vì lòng trung thành của anh ấy. Trước hết, Ti-mô-thê đã có niềm vui khi giúp đỡ người khác. Chắc chắn, đã có những khó khăn và thử thách, nhưng cũng có những chiến thắng và phước lành. Anh ấy đã có niềm vui khi được phục vụ cùng với sứ đồ Phao-lô vĩ đại và hỗ trợ ông trong một số nhiệm vụ khó khăn nhất.

Nhưng có lẽ phần thưởng lớn nhất mà Chúa ban cho Ti-mô-thê là chọn anh ấy thay thế Phao-lô khi vị sứ đồ trứ danh này được gọi về nhà. Bản thân Phao-lô cũng muốn đến Phi-líp, nhưng ông phải gửi Ti-mô-thê đến thay thế. Nhưng, thật là một vinh dự! Ti-mô-thê không chỉ là “con thuộc linh” của Phao-lô, là tôi tớ của Phao-lô, mà còn trở thành người thay thế Phao-lô.

Tâm trí thuận phục không phải là sản phẩm của một giờ giảng đạo, một tuần hội thảo, hay thậm chí một năm phục vụ. Tâm trí thuận phục lớn lên trong chúng ta khi, giống như Ti-mô-thê, chúng ta đầu phục Chúa và tìm cách phục vụ người khác.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có ai mà bạn có thể tin cậy giống như cách Phao-lô đã tin cậy Ti-mô-thê không? Nếu không, làm thế nào bạn có thể bắt đầu một mối quan hệ như vậy với ai đó?

NGÀY 214

Chính trị đúng đắn

Đọc 1 Phi-e-rơ 2:13-25

Hãy tỏ lòng tôn trọng đúng mực với mọi người: Yêu thương anh em tín hữu, kính sợ Đức Chúa Trời, tôn trọng vua.

1 Phi-e-rơ 2:17

Cơ Đốc nhân chân chính vâng phục quyền bính vì trước hết họ vâng phục Đấng Christ. Họ sử dụng sự tự do của mình như một công cụ để xây dựng chứ không phải như một vũ khí để chiến đấu. Một ví dụ điển hình cho thái độ này là Nê-hê-mi, người đã sẵn lòng từ bỏ quyền lợi của mình để có thể giúp đỡ dân sự và khôi phục các tường thành Giê-ru-sa-lem (Nê-hê-mi 1:1 – 7:3).

Nếu chúng ta thành tâm vâng phục quyền bính vì Chúa” (1 Phi-e-rơ 2:13), thì chúng ta sẽ tôn trọng tất cả những ai xứng đáng. Chúng ta có thể không đồng tình với chính kiến ​​hay hành động của họ, nhưng chúng ta phải tôn trọng lập trường của họ (Rô-ma 13:1-6). Chúng ta cũng sẽ “yêu thương anh em” – tức là dân sự của Đức Chúa Trời trong Hội thánh. Đây là một chủ đề thường xuyên được nhắc đến. Một cách để chúng ta thể hiện tình yêu thương với anh em là vâng phục quyền bính của “những kẻ cầm quyền” vì chúng ta được liên kết với nhau trong chứng ngôn Cơ Đốc.

Chúng ta “tôn trọng vua” vì chúng ta “kính sợ Đức Chúa Trời”. Cần lưu ý rằng các thì của những động từ này cho thấy chúng ta nên liên tục duy trì những thái độ này. “Hãy luôn yêu thương anh em! Hãy luôn kính sợ Đức Chúa Trời! Hãy luôn tôn trọng vua!”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Khi ở vị trí có thẩm quyền, bạn làm gì để cố gắng giành được sự tôn trọng của những người dưới quyền?

NGÀY 215

Chờ Đợi Sự Cân Bằng

Đọc Ê-sai 29

Một lần nữa, người khiêm nhường sẽ vui mừng trong Đức Giê-hô-va; người thiếu thốn sẽ vui mừng trong Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên.

Ê-sai 29:19

Ê-sai đã yêu cầu dân sự suy ngẫm về những gì Đức Chúa Trời đã hoạch định cho họ. Họ đã đảo lộn mọi thứ, nhưng một ngày nào đó Đức Chúa Trời sẽ thay đổi mọi thứ bằng cách thiết lập vương quốc vinh quang của Ngài trên đất. Vùng đất bị tàn phá sẽ trở thành thiên đường. Sẽ không còn những kẻ nhạo báng hay những kẻ tàn nhẫn thực hành bất công. Những người sáng lập quốc gia như Áp-ra-ham và Gia-cốp, sẽ thấy con cháu mình tôn vinh Đức Chúa Trời.

Trước tương lai này, tại sao Giu-đa phải cầu xin sự giúp đỡ từ những quốc gia yếu đuối như Ai Cập? Đức Chúa Trời ở bên họ, và họ có thể tin cậy Ngài! Thật bi thảm khi một quốc gia quên đi di sản tâm linh vĩ đại của mình và chuyển từ tin cậy Chúa sang tin cậy vào những kế hoạch và lời hứa của con người.

Tại Hội nghị Lập hiến ở Philadelphia năm 1787, Benjamin Franklin đã phát biểu: “tôi đã sống một thời gian dài, và càng sống lâu, tôi càng thấy rõ những bằng chứng thuyết phục về chân lý rằng Chúa cai quản mọi việc của con người… Vì vậy, tôi xin phép được hành động, rằng từ nay trở đi, những lời cầu nguyện khẩn cầu sự trợ giúp của Thiên đàng và những phước lành của Ngài cho những cuộc thảo luận của chúng ta sẽ được tổ chức tại Hội nghị này mỗi sáng.”

Ê-sai đã tìm kiếm thái độ đó ở Jerusalem, nhưng thay vào đó, ông chỉ thấy sự chế giễu và hoài nghi.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Hiện tại, bạn có đang gặp phải tình huống khó khăn nào mà bạn muốn thoát khỏi không? Bạn nghĩ Chúa muốn bạn làm gì?

NGÀY 216

Sự Cân Bằng Đúng Đắn

Đọc Phi-líp 4:6-9.

Hễ điều gì chân thật, điều gì đáng tôn, điều gì công chính, điều gì thánh sạch, điều gì đáng yêu chuộng, điều gì đáng khen, điều gì đức hạnh hay đáng khen, hãy nghĩ đến những điều đó.

Phi-líp 4:8

Phao-lô đã cân bằng bốn hoạt động: “học” và “tiếp nhận”, “nghe” và “thấy”. Học một chân lý là một chuyện, nhưng tiếp nhận nó vào bên trong và biến nó thành một phần trong con người chúng ta lại là chuyện khác. Chỉ hiểu biết trong đầu thôi là chưa đủ; chúng ta cũng phải có chân lý trong lòng. Trong chức vụ của mình, Phao-lô không chỉ dạy Lời Chúa mà còn sống theo Lời Chúa để người nghe có thể thấy chân lý trong cuộc đời ông. Kinh nghiệm của Phao-lô cũng phải là kinh nghiệm của chúng ta.

Chúng ta phải học Lời Chúa, tiếp nhận, lắng nghe và làm theo.

Sự bình an của Đức Chúa Trời là một phép thử để biết chúng ta có đang ở trong ý muốn của Đức Chúa Trời hay không. Nếu chúng ta bước đi với Chúa, thì sự bình an của Đức Chúa Trời (câu 7) và Đức Chúa Trời của sự bình an (câu 9) sẽ tác động lên lòng chúng ta. Bất cứ khi nào chúng ta không vâng lời, chúng ta đánh mất sự bình an đó, và chúng ta biết mình đã làm điều gì đó sai trái.

Cầu nguyện đúng đắn, suy nghĩ đúng đắn, và sống đúng đắn là những điều kiện để có được tâm trí an toàn và chiến thắng nỗi lo lắng.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể làm gì để giữ cho suy nghĩ của mình chân thật, trong sạch, đáng yêu, v.v.? Làm thế nào để bạn ngăn chặn những suy nghĩ kém cao quý hơn len lỏi vào?

NGÀY 217

Những Kẻ Nói Xạo ở Út-xơ

Đọc Gióp 22

Sự gian ác của ngươi há chẳng lớn sao? Tội lỗi ngươi há chẳng vô tận sao?

 Gióp 22:5

Một cuộc thảo luận đáng lẽ phải khích lệ giữa những người bạn đã trở thành một cuộc tranh luận giận dữ và đau đớn. Ê-li-pha đã đảm nhận chức vụ công tố viên và biến cuộc tranh luận thành một phiên tòa. Ba chọi một. Theo kinh Talmud của người Do Thái, “Lời nói dối giết chết ba người: người bị nói xấu, kẻ nói xấu, và kẻ nghe lời nói xấu.” Tại đống tro ở Út-xơ, tử thần bao trùm khắp nơi!

Đầu tiên, Ê-li-pha cáo buộc Gióp về tội kiêu ngạo (câu 1-3). Gióp hành động như thể tính cách và hành vi của mình quan trọng đối với Đức Chúa Trời và có lợi cho Ngài theo một cách nào đó. Thần học của Ê-li-pha tập trung vào một Đức Chúa Trời xa xôi.

Nhưng tính cách và hành vi của Gióp lại quan trọng đối với Đức Chúa Trời, vì Ngài đang dùng Gióp để làm cho Ma quỷ im lặng. Cả Gióp lẫn ba người bạn của ông đều không biết kế hoạch bí ẩn của Đức Chúa Trời, nhưng Gióp có đức tin để tin rằng Đức Chúa Trời đang thực hiện một mục đích nào đó trong cuộc đời ông. Tính cách và hành vi của dân sự Đức Chúa Trời rất quan trọng đối với Chúa vì dân sự Ngài mang đến cho Ngài niềm vui hoặc nỗi buồn (Sáng thế ký 6:5-6; Thi thiên 37:23; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:1; Hê-bơ-rơ 11:5). Ngài không phải là một Đức Chúa Trời thụ động, xa cách, không đồng cảm với dân sự Ngài, mà là một Đức Chúa Trời vui thích nơi họ như họ vui thích nơi Ngài (Thi thiên 18:19; Ê-sai 63:9; Hê-bơ-rơ 4:14-16).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn thường phản ứng thế nào khi bị người ta vu khống?

NGÀY 218

Cầu nguyện hiệu quả

Đọc Cô-lô-se 1:28-29

Chúng tôi rao giảng Ngài, dùng mọi sự khôn ngoan để khuyên bảo và dạy dỗ mọi người, hầu cho chúng tôi có thể trình diện mọi người trở nên trọn vẹn trong Đấng Christ.

Cô-lô-se 1:28

Một bản dịch sát nghĩa hơn cho phần đầu của Cô-lô-se 1:29 là “Vì điều này, tôi làm việc đến kiệt sức, đau đớn.” Thật là một hình ảnh về sự cầu nguyện! Phần lớn lời cầu nguyện của chúng ta đều bình thản và thoải mái, vậy mà Phao-lô đã vận dụng sức mạnh thuộc linh của mình giống như một vận động viên chạy bộ Hy Lạp vận dụng sức mạnh của mình trong Thế vận hội Olympic.

Điều này không có nghĩa là lời cầu nguyện của chúng ta sẽ hiệu quả hơn nếu chúng ta vận dụng mọi loại năng lượng. Cũng không có nghĩa là chúng ta phải “vật lộn với Đức Chúa Trời” trước khi Ngài đáp ứng nhu cầu của chúng ta. Phao-lô mô tả một cuộc đấu tranh thuộc linh: Đó là quyền năng của Đức Chúa Trời đang hành động trong cuộc đời ông.

Cầu nguyện không phải là cố gắng thay đổi ý định của Đức Chúa Trời. Đó là học biết ý muốn của Chúa và cầu xin theo ý Ngài (1 Giăng 5:14-15). Đức Thánh Linh liên tục cầu thay cho chúng ta ngay cả khi chúng ta không nghe thấy tiếng Ngài (Rô-ma 8:26-27). Ngài biết ý muốn của Cha, và Ngài giúp chúng ta cầu nguyện theo ý muốn đó.

Có những lúc chúng ta đơn giản là không muốn cầu nguyện – và đó là lúc chúng ta phải cầu nguyện nhiều nhất! Đức Thánh Linh ban cho chúng ta năng lượng thiêng liêng để cầu nguyện, bất kể cảm xúc của chúng ta như thế nào.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Trong đời sống cầu nguyện, bạn giống như một vận động viên marathon Olympic, một vận động viên chạy đường dài, một vận động viên chạy nước rút thỉnh thoảng, hay một người lười biếng?

NGÀY 219

Bạn Bè Ở Địa Vị Cao

Đọc 1 Giăng 5:4-5

Ai là người chiến thắng thế gian? Chỉ có người nào tin rằng Giê-xu là Con Đức Chúa Trời.

1 Giăng 5:5

Một cựu chiến binh Nội Chiến thường lang thang khắp nơi, ăn xin ngủ nghỉ và luôn nói về người bạn “Ông Lincoln” của mình. Vì thương tích, ông không thể giữ được việc làm ổn định. Nhưng miễn là còn sức, ông sẽ nói chuyện về vị tổng thống mà mình yêu quý.

“Ông nói ông biết ông Lincoln mà,” một người qua đường hoài nghi đáp lại. “Tôi không chắc ông biết. Chứng minh đi!”

Ông lão đáp: “Ồ, chắc chắn rồi, tôi có thể chứng minh. Thực ra, tôi có một tờ giấy mà chính ông Lincoln đã ký và đưa cho tôi.” Từ trong chiếc ví cũ, người đàn ông lấy ra một tờ giấy gấp khá nhiều và đưa cho người đàn ông kia. “Tôi không giỏi đọc sách lắm,” anh ta xin lỗi, “nhưng tôi biết đó là chữ ký của ông Lincoln.”

“Này anh bạn, anh có biết mình có gì ở đây không?” một khán giả hỏi. “Anh có khoản trợ cấp liên bang hậu hĩnh do Tổng thống Lincoln phê duyệt. Anh không cần phải lê bước như một kẻ ăn xin nghèo khổ! Ông Lincoln đã làm cho anh trở nên giàu có!”

Diễn giải lại lời John: “Các bạn Cơ Đốc nhân không cần phải lê bước trong thất bại, bởi vì Chúa Giê-su Christ đã khiến các bạn trở thành những người chiến thắng! Ngài đã đánh bại mọi kẻ thù, và các bạn chia sẻ chiến thắng của Ngài. Giờ đây, bằng đức tin, hãy tuyên xưng chiến thắng của Ngài.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Việc “chiến thắng thế gian” có ý nghĩa gì với bạn?

NGÀY 220

Kiên định nhưng không nhất quán

Đọc 1 Cô-rinh-tô 10

Chớ ai tìm lợi riêng cho mình, nhưng hãy tìm lợi cho người khác.

1 Cô-rinh-tô 10:24

Phao-lô có lẽ có vẻ mâu thuẫn với những người không hiểu các nguyên tắc sống Cơ Đốc của ông. Đôi khi, ông ăn những gì người ngoại bang ăn. Những lúc khác, ông chỉ ăn đồ ăn “kosher” với người Do Thái. Nhưng thực ra, ông sống kiên định theo các nguyên tắc mà ông đã đặt ra trong 1 Cô-rinh-tô.

Một cái chong chóng gió trông có vẻ mâu thuẫn, lúc đầu chỉ theo hướng này lúc lại theo hướng khác. Nhưng một cái chong chóng gió thì luôn nhất quán: Nó luôn chỉ theo hướng gió thổi. Đó là điều làm cho nó hữu ích.

Là Cơ Đốc nhân, chúng ta có tự do. Tự do này đã được Chúa Giê-su Christ mua cho chúng ta, vì vậy nó rất quý giá. Tự do đến từ sự hiểu biết: “Các ngươi sẽ biết lẽ thật, và lẽ thật sẽ giải thoát các ngươi” (Giăng 8:32). Tuy nhiên, sự hiểu biết phải được cân bằng bởi tình yêu thương; nếu không, nó sẽ phá hủy thay vì xây dựng.

Cách chúng ta sử dụng sự tự do và mối quan hệ với người khác cho thấy chúng ta đã trưởng thành trong Đấng Christ hay chưa. Những Cơ Đốc nhân mạnh mẽ và yếu đuối cần cùng nhau làm việc trong tình yêu thương để gây dựng lẫn nhau và tôn vinh Chúa Giê-su.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Cơ Đốc nhân đã lạm dụng sự tự do của mình như thế nào? Làm thế nào bạn có thể tránh mắc phải những sai lầm đó?

NGÀY 221

Phản Ứng Với Điều Ác

12 Đọc Rô-ma 12:17-13:14

Đừng để điều ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác.

Rô-ma 12:21

Lấy ác trả ác, hoặc lấy thiện trả thiện, là lối sống của hầu hết mọi người. Nhưng chúng ta, những người theo đạo Cơ Đốc, phải lấy thiện trả ác. Phản ứng này đòi hỏi tình yêu thương, bởi vì xu hướng đầu tiên của chúng ta là chống trả. Nó cũng đòi hỏi đức tin tin rằng Chúa có thể hành động và hoàn thành ý muốn của Ngài trong cuộc sống của chúng ta và của những người làm tổn thương chúng ta. ves.

Một người bạn của tôi từng nghe một mục sư chỉ trích ông trên radio và nói những điều không chỉ thiếu tử tế mà còn sai sự thật. Bạn tôi nổi giận và định phản kháng, thì một mục sư tin kính nói: “Nếu anh tự vệ, thì Chúa không thể bảo vệ anh. Hãy phó thác mọi việc trong tay Ngài.” Bạn tôi đã làm theo lời khuyên khôn ngoan đó, và Chúa đã minh oan cho anh.

Ai cũng có thể lấy thiện trả thiện, lấy ác trả ác. Nếu lấy ác trả ác, chúng ta chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng nếu lấy thiện trả ác, ngay cả khi kẻ thù chưa ăn năn, chúng ta vẫn cảm nghiệm được tình yêu thương của Chúa trong lòng mình và lớn lên trong ân điển (2 Phi-e-rơ 3:18). wewelerful.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Liệu có thể trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn ngay cả khi bạn “thua” trong những cuộc xung đột với cái ác không? Nếu vậy, tại sao bạn nghĩ rằng rất hiếm khi thấy người ta lấy thiện trả ác?

NGÀY 222

Bí quyết của Niềm vui

Đọc Phi-líp 1:1-5

Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời mỗi khi nhớ đến anh em. Trong mọi lời cầu nguyện cho anh em, tôi luôn cầu nguyện với niềm vui vì sự cộng tác của anh em trong Phúc Âm từ ngày đầu tiên cho đến nay.

Phi-líp 1:3-5

Thư của Phao-lô gửi cho hội thánh Phi-líp là một lá thư cảm ơn truyền giáo, nhưng cũng là lời chia sẻ bí quyết niềm vui Cơ Đốc của Phao-lô.

Điều khác thường về lá thư này là: Dường như không có lý do gì để ông vui mừng. Ông là một tù nhân La Mã, và vụ án của ông sắp được xét xử. Ông có thể được tha bổng, hoặc có thể bị chém đầu! Các tín đồ tại Rô-ma (nơi ông bị giam giữ) chia rẽ, một số ủng hộ ông, một số chống đối ông. Thật vậy, một số Cơ Đốc nhân thậm chí còn muốn gây khó dễ cho sứ đồ!

Tuy nhiên, bất chấp nguy hiểm và khó chịu, Phao-lô vẫn tràn ngập niềm vui. Bí quyết của niềm vui Cơ Đốc nằm ở cách chúng ta, những người tin Chúa, suy nghĩ về thái độ của mình. Nghĩ thế nào, thì sẽ như vậy (Châm Ngôn 23:7).

Vậy thì, Phi-líp là một cuốn sách tâm lý Cơ Đốc, dựa trên giáo lý Kinh Thánh vững chắc. Đây là một cuốn sách giải thích về tâm trí mà chúng ta cần có nếu muốn trải nghiệm niềm vui Cơ Đốc trong một thế giới đầy rẫy khó khăn.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Những tình huống hiện tại nào thường ngăn cản bạn trải nghiệm niềm vui? Làm thế nào bạn có thể tránh để những tình huống như vậy cướp mất niềm vui của mình?

NGÀY 223

Vấn Đề Sự Sống và Sự Chết

Đọc Cô-lô-se 3:3-4

Khi Đấng Christ, là sự sống của anh em, hiện ra, thì anh em cũng sẽ hiện ra với Ngài trong vinh quang.

Cô-lô-se 1:4

Đấng Christ không chỉ chết vì chúng ta (sự thay thế), mà chúng ta cũng chết với Ngài (sự đồng nhất). Đấng Christ không chỉ chết vì tội lỗi, gánh chịu hình phạt của nó; Ngài còn chết đối với tội lỗi, phá vỡ quyền lực của nó. Bởi vì chúng ta “ở trong Đấng Christ” qua công việc của Đức Thánh Linh (1 Cô-rinh-tô 12:13), chúng ta đã chết với Đấng Christ. Điều này có nghĩa là chúng ta có thể chiến thắng bản chất tội lỗi cũ đang muốn kiểm soát chúng ta.

Có người đã nói: “cuộc sống được định nghĩa bởi những gì bạn đam mê hoặc dấn thân vào.” Một đứa trẻ có thể trở nên sống động khi bạn nói về một trận bóng chày hay một cây kem. Một thiếu niên có thể trở nên sống động khi bạn đề cập đến xe hơi hay những buổi hẹn hò. Phao-lô đã viết: “Vì đối với tôi, sống là Đấng Christ” (Phi-líp 1:21). Đấng Christ là sự sống của Phao-lô, và ông sống động với bất cứ điều gì liên quan đến Đấng Christ. Mỗi tín đồ cũng nên như vậy.

Nhiều năm trước, tôi nghe một câu chuyện về hai chị em gái thích tham gia các buổi khiêu vũ và tiệc tùng linh đình. Sau đó, họ đã được cải đạo và tìm thấy sự sống mới trong Đấng Christ. Họ nhận được lời mời đến một bữa tiệc khiêu vũ, ăn chơi  và đã gửi lời hồi đáp với những lời sau: “Chúng tôi rất tiếc không thể tham dự vì chúng tôi vừa mới chết.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Điều gì khiến bạn “sống lại”? Có điều gì trong số những điều này cản trở bạn thốt lên: “Vì đối với tôi, sống là Đấng Christ” không?

NGÀY 224

Kho Báu Ẩn Giấu

Đọc 2 Cô-rinh-tô 4:7-18

Chúng ta có kho báu này trong những bình đất để chứng tỏ rằng quyền năng vô song này đến từ Đức Chúa Trời chứ không phải từ chúng ta.

2 Cô-rinh-tô 4:7

Đôi khi Đức Chúa Trời cho phép những bình chứa của chúng ta bị nứt vỡ để một phần kho báu tràn ra và làm giàu cho những người khác. Đau khổ không chỉ cho thấy sự yếu đuối của con người mà còn cho thấy vinh quang của Đức Chúa Trời. Phao-lô đã trình bày một loạt nghịch lý trong đoạn này: bình đất – quyền năng của Đức Chúa Trời; Chúa Giê-su chết – sự sống của Chúa Giê-su; sự chết làm việc – sự sống làm việc. Tâm trí tự nhiên không thể hiểu được lẽ thật thuộc linh này và do đó không thể hiểu tại sao Cơ Đốc nhân chiến thắng đau khổ.

Chúng ta không chỉ phải tập trung vào kho báu chứ không phải vào bình chứa, mà còn phải tập trung vào Chủ chứ không phải vào tôi tớ. Nếu chúng ta chịu khổ, đó là vì Chúa Giê-su. Vì Chúa. Nếu chúng ta chết đi bản ngã, đó là để sự sống của Đấng Christ được bày tỏ trong chúng ta. Nếu chúng ta trải qua thử thách, đó là để Đấng Christ được tôn vinh. Và tất cả những điều này là vì lợi ích của người khác. Khi chúng ta phục vụ Đấng Christ, sự chết hành động trong chúng ta – nhưng sự sống hành động trong những người chúng ta phục vụ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Lần cuối cùng bạn cảm thấy “bị sốc” đến mức gần như suy sụp là khi nào? Bạn đã xử lý tình huống đó như thế nào?

NGÀY 225

Ba Chủ Đề

Đọc 1 Phi-e-rơ 1:1-2

Phi-e-rơ, sứ đồ của Chúa Giê-su Christ, gửi đến những người được chọn của Đức Chúa Trời, là khách lạ trên thế gian… Nguyện xin ân điển và bình an được ban cho anh em cách dư dật.

1 Phi-e-rơ 1:1-2

Ba chủ đề về đau khổ, ân điển và vinh quang trong 1 Phi-e-rơ kết hợp lại để tạo nên một thông điệp khích lệ cho các tín hữu đang trải qua những thời điểm thử thách và bắt bớ. Những chủ đề này được tóm tắt trong 5:10, “Đức Chúa Trời ban mọi ơn đã gọi anh em đến sự vinh hiển đời đời của Ngài trong Đấng Christ, thì sau khi anh em tạm chịu khổ, chính Ngài sẽ làm cho anh em trọn vẹn, vững vàng, và thêm sức cho.” một câu Kinh Thánh mà chúng ta nên ghi nhớ.

Nhà văn kiêm biên tập viên đầy hoài nghi H. L. Mencken đã từng định nghĩa hy vọng là “một niềm tin bệnh hoạn vào sự xảy ra của điều không thể.” Nhưng định nghĩa đó không đồng nhất với ý nghĩa của từ này trong Tân Ước. Hy vọng đích thực của Cơ Đốc nhân không chỉ là “hy vọng như vậy.” Đó là sự đảm bảo chắc chắn về vinh quang và phước lành trong tương lai.

Niềm hy vọng chắc chắn này mang lại cho chúng ta sự khích lệ và sức mạnh cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Nó không đặt chúng ta vào một chiếc ghế bập bênh, nơi chúng ta tự mãn chờ đợi sự tái lâm của Chúa Giê-su Christ. Thay vào đó, nó đặt chúng ta vào thương trường, vào chiến trường, nơi chúng ta tiếp tục tiến bước dù gánh nặng và những trận chiến cam go. Hy vọng không phải là thuốc an thần; nó là một mũi tiêm adrenaline, một liều truyền máu. Giống như một cái neo, hy vọng của chúng ta nơi Đấng Christ giúp chúng ta vững vàng giữa những giông bão của cuộc đời (Hê-bơ-rơ 6:18-19), nhưng không giống như một cái neo, hy vọng thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước; nó không kìm hãm chúng ta.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể nhớ lại một lần nào đó trong quá khứ gần đây khi “liều adrenaline” (một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra, đặc biệt trong điều kiện căng thẳng, làm tăng tốc độ tuần hoàn máu, hô hấp và chuyển hóa carbohydrate, đồng thời chuẩn bị cơ bắp cho hoạt động gắng sức) của hy vọng bạn dâng trào không? Hoàn cảnh lúc đó là gì?

NGÀY 226

Sức Mạnh Của Hạt Giống

Đọc Cô-lô-se 1:6-8

Phúc Âm này đang kết trái và phát triển trên khắp thế giới, y như đã kết trái trong anh em, kể từ ngày anh em nghe và hiểu ân điển của Đức Chúa Trời trong tất cả lẽ thật.

Cô-lô-se 1:6

Lời Đức Chúa Trời là hạt giống (Lu-ca 8:11). Điều này có nghĩa là Lời có sự sống trong đó. Khi được gieo vào lòng, nó có thể sinh hoa trái. Gần ga King’s Cross ở London, Anh, có một nghĩa trang chứa một ngôi mộ độc đáo – ngôi mộ của Quý bà Ann Grimston, một người theo thuyết bất khả tri. Bà được chôn cất trong một ngôi mộ bằng đá cẩm thạch, được đánh dấu bằng một tấm bia đá cẩm thạch. Trước khi qua đời, bà đã nói một cách mỉa mai với một người bạn: “Tôi sẽ sống lại, chắc chắn như một cái cây sẽ mọc ra từ thân thể tôi.”

Một người không tin Chúa, Quý bà Ann Grimston Tôi không tin rằng có sự sống sau khi chết. Tuy nhiên, một cái cây đã mọc lên từ ngôi mộ của bà! Một hạt giống nhỏ xíu đã bén rễ, và khi lớn lên, nó đã làm nứt vỡ đá cẩm thạch và thậm chí xé toạc lan can kim loại khỏi mặt đất! Có sự sống và quyền năng trong một hạt giống, và có sự sống và quyền năng trong Lời Chúa.

Khi Lời Chúa được gieo trồng và vun trồng, nó sẽ sinh hoa trái. Đức tin, hy vọng và tình yêu thương nằm trong số những trái đầu mùa của mùa gặt thuộc linh (1 Cô-rinh-tô 13:13). Những ân điển thuộc linh này là một trong những bằng chứng cho thấy chúng ta đã thực sự được tái sinh. .

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn làm gì để giúp gieo Lời Chúa vào lòng người khác?

NGÀY 229

Chiến Thắng: Hiện Tại và Tương Lai

Đọc 1 Cô-rinh-tô 15:29-58

Tạ ơn Đức Chúa Trời! Ngài ban cho chúng ta chiến thắng qua Chúa Giê-su Christ, Chúa chúng ta.

1 Cô-rinh-tô 15:57

Nước thiên đàng không được tạo dựng cho loại thân thể chúng ta hiện có: thân thể bằng xương bằng thịt. Vì vậy, khi Chúa Giê-su tái lâm, thân thể của những tín đồ còn sống sẽ ngay lập tức được biến đổi giống như thân thể Ngài (câu 50-54; 1 Giăng 3:1-3), và những tín đồ đã chết sẽ được sống lại với thân thể mới vinh hiển.

Sigmund Freud, người sáng lập ngành tâm thần học, đã viết: “Và cuối cùng là câu đố đau đớn về cái chết, mà chưa có phương thuốc nào được tìm ra, và có lẽ sẽ không bao giờ có.” Cơ Đốc nhân đã chiến thắng trong sự chết và trên sự chết! Chúa Giê-su phán: “Vì Ta sống, các ngươi cũng sẽ sống” (Giăng 14:19).

Hôm nay, chúng ta cùng chia sẻ chiến thắng. Bản dịch sát nghĩa của 1 Cô-rinh-tô 15:57 là: “Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, là Đấng tiếp tục ban cho chúng ta chiến thắng nhờ Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ.” Chúng ta kinh nghiệm “quyền năng của sự phục sinh của Ngài” (Phi-líp 3:10). 1 Cô-rinh-tô 15:58 là bài thánh ca ngợi khen Chúa của Phao-lô, đồng thời cũng là lời khuyên nhủ cuối cùng của ông dành cho hội thánh. Nhờ sự bảo đảm về chiến thắng của Đấng Christ trên sự chết, chúng ta biết rằng không điều gì chúng ta làm cho Ngài sẽ bị lãng phí hay mất mát. Chúng ta có thể kiên định trong sự phục vụ, không lay chuyển trong đau khổ, và mạnh mẽ trong chức vụ phục vụ người khác, bởi vì chúng ta biết công khó của mình không phải là vô ích.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có lo sợ và bận tâm về cái chết không? Nếu có, đó là gì?

Ngày 18 tháng 8 năm 2011

NGÀY 230

Những Lựa Chọn Cho Sự Chịu Khổ

Đọc 2 Cô-rinh-tô 12:7-8

Để tôi khỏi kiêu ngạo vì những mặc khải vô cùng lớn lao này, một cái dằm đã đâm vào thịt tôi, một sứ giả của Sa-tan, để hành hạ tôi.

2 Cô-rinh-tô 12:7

Khi Đức Chúa Trời cho phép đau khổ đến với cuộc sống của con người, có nhiều cách họ có thể đối phó với nó. Một số người trở nên cay đắng và đổ lỗi cho Chúa. Những người khác thì “bỏ cuộc.” Những người khác thì nghiến răng và tỏ ra can đảm. Mặc dù đây là một phản ứng can đảm, nhưng nó thường làm họ mất đi sức mạnh cần thiết cho cuộc sống hàng ngày; và sau một thời gian, họ có thể suy sụp.

Phao-lô có phạm tội khi ông cầu nguyện để được giải cứu khỏi sự giày vò của Sa-tan không? Tôi không nghĩ vậy. Việc một Cơ Đốc nhân cầu xin Chúa giải cứu khỏi bệnh tật và đau đớn là điều bình thường. Đức Chúa Trời không bắt buộc Ngài phải chữa lành cho mọi tín đồ, nhưng Ngài đã khuyến khích chúng ta mang gánh nặng của mình đến với Ngài.

Có những người muốn chúng ta tin rằng một Cơ Đốc nhân đau khổ là một sự sỉ nhục đối với Đức Chúa Trời. Họ nói: “Nếu anh em vâng lời Chúa và tin nhận mọi điều mình có trong Đấng Christ, thì anh em sẽ không bao giờ bị bệnh.” Đúng là Đức Chúa Trời đã hứa ban phước lành và sự bảo vệ đặc biệt cho người Do Thái theo Giao Ước Cũ (Phục Truyền Luật Lệ Ký 7:12), nhưng Ngài chưa bao giờ hứa ban cho các tín nhân Tân Ước sự giải thoát khỏi bệnh tật hay đau khổ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn sử dụng những nguyên tắc nào để xác định khi nào cần kiên trì cầu nguyện và khi nào nên chấp nhận điều gì đó như một “cái dằm”?

NGÀY 231

Sự Cứu Rỗi: Một Nỗ Lực Hợp Nhất

Đọc 1 Cô-rinh-tô 2:6-10

“Những điều mắt chưa thấy, tai chưa nghe, và lòng chưa nghĩ đến, Đức Chúa Trời đã sắm sẵn cho những người yêu mến Ngài”, nhưng Đức Chúa Trời đã bày tỏ điều đó cho chúng ta qua Thánh Linh Ngài.

1 Cô-rinh-tô 2:9-10

Sự cứu rỗi bao gồm cả ba ngôi trong Đức Chúa Trời. Không ai có thể được cứu nếu không có ân điển tuyển chọn của Đức Chúa Cha, sự hy sinh yêu thương của Đức Chúa Con, và chức vụ thuyết phục và tái sinh của Đức Thánh Linh.

Khía cạnh ba ngôi này giúp chúng ta hiểu rõ hơn một số mầu nhiệm về sự cứu rỗi của chính mình. Về Đức Chúa Cha, tôi đã được cứu khi Ngài chọn tôi trong Đấng Christ trước khi sáng thế (Ê-phê-sô 1:4), nhưng tôi không biết gì về điều đó vào đêm tôi được cứu! Đó là một phần ẩn giấu trong kế hoạch vĩnh cửu tuyệt vời của Đức Chúa Trời. Về Đức Chúa Con, tôi đã được cứu khi Ngài chết vì tôi trên thập tự giá. Về phần Đức Thánh Linh, tôi được cứu vào ngày 12 tháng 5 năm 1945, tại một buổi nhóm họp của Thanh niên vì Chúa Kitô, nơi tôi nghe Billy Graham (lúc đó là một nhà truyền giáo trẻ) rao giảng phúc âm. Chính lúc đó, Đức Thánh Linh đã áp dụng Lời Chúa vào lòng tôi, tôi tin, và Chúa đã cứu tôi.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn quan sát hoạt động của mỗi thành viên trong Đức Chúa Trời Ba Ngôi liên quan đến sự cứu rỗi của bạn như thế nào?

NGÀY 232

Niềm Vui và Sự Vĩnh Cửu

Đọc Truyền Đạo 3:9-22

Hầu cho ai nấy được ăn, uống, và được thỏa lòng trong mọi công lao khó nhọc mình, ấy là sự ban cho của Đức Chúa Trời.

Truyền Đạo 3:13

Khi nhà truyền giáo Giám Lý nổi tiếng người Anh William Sangster biết mình bị teo cơ tiến triển và không thể hồi phục, ông đã đặt ra bốn quyết tâm và giữ chúng đến cùng: (1) Tôi sẽ không bao giờ than phiền; (2) Tôi sẽ giữ cho nhà cửa luôn sáng sủa; (3) Tôi sẽ đếm những phước lành của mình; (4) Tôi sẽ cố gắng biến nó thành lợi ích. Đây là cách sống mà Sa-lô-môn muốn chúng ta noi theo.

Tuy nhiên, chúng ta cần lưu ý rằng Sa-lô-môn không nói: “Đừng lo lắng, hãy vui vẻ!” Ông đang cổ vũ đức tin nơi Đức Chúa Trời. Đức tin chỉ tốt đẹp khi đối tượng của đức tin là chính Đức Chúa Trời. Ngài đáng để chúng ta tin cậy.

Vì đã tin cậy Chúa Giê-su Christ, chúng ta đang được chuẩn bị cho một ngôi nhà vĩnh cửu. Mục sư Thanh giáo Thomas Watson đã nói: “Đối với người tin kính, sự vĩnh cửu là một ngày không có hoàng hôn; đối với kẻ ác, sự vĩnh cửu là một đêm không có bình minh.”

Thái độ đúng đắn của chúng ta là kính sợ Chúa (câu 14), không phải là sự run sợ của một nô lệ trước một người chủ tàn ác, mà là sự vâng phục của một đứa con ngoan ngoãn trước một người cha yêu thương. Nếu chúng ta kính sợ Chúa, chúng ta không cần phải sợ bất cứ điều gì khác, vì Ngài đang nắm quyền kiểm soát.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn cảm thấy Chúa đang chuẩn bị cho bạn về ngôi nhà vĩnh cửu theo những cách nào ngay lúc này?

NGÀY 233

Năm Hân Hỉ!

Đọc Ê-sai 60-62

Ta, Đức Giê-hô-va, yêu sự công bình; ghét sự cướp bóc và gian ác. Ta sẽ lấy lòng thành tín mà thưởng cho chúng và lập giao ước đời đời với chúng.

Ê-sai 61:8

Cứ bảy năm, người Do Thái phải giữ một “năm Sa-bát” và cho đất đai được nghỉ ngơi. Sau bảy năm Sa-bát, họ phải kỷ niệm năm thứ năm mươi là “Năm Hân Hỉ”. Trong năm đó, mọi khoản nợ đều được xóa bỏ, toàn bộ đất đai được trả lại cho chủ sở hữu ban đầu, nô lệ được giải phóng, và mọi người đều được ban cho một khởi đầu mới.

Nếu bạn đã tin nhận Chúa Giê-su Christ làm Cứu Chúa của mình, thì hôm nay bạn đang sống trong “Năm Hân Hỉ” thuộc linh. Bạn đã được giải thoát khỏi ách nô lệ; món nợ thuộc linh của bạn với Chúa đã được trả; Bạn đang sống trong “năm đẹp lòng Chúa” (Ê-sai 61:2  cũng được trích dẫn trong Lu-ca 4:19). Thay vì tro than khóc, bạn đội vương miện trên đầu (Ê-sai 61:3); vì Ngài đã lập bạn làm vua (Khải Huyền 1:6). Bạn đã được xức dầu của Đức Thánh Linh, và bạn mặc áo công chính (Ê-sai 61:3).

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn thể hiện sự tự do khỏi ách nô lệ hoặc thoát khỏi nợ nần thuộc linh bằng những cách nào?

NGÀY 234

Không Có Vấn Đề Gì Quá Lớn

Đọc Ê-sai 37

Thiên sứ của Đức Giê-hô-va đã ra tay giết chết một trăm tám mươi lăm ngàn người trong trại quân A-si-ri.

Ê-sai 37:36

San-chê-ríp khoe khoang về sức mạnh quân sự và những chiến công vĩ đại của mình. Nhưng vua A-si-ri quên rằng ông chỉ là công cụ của Đức Chúa Trời để hoàn thành mục đích của Ngài trên đất, và công cụ đó không được khoe khoang chống lại Đấng Tạo Hóa (10:5-19). Đức Chúa Trời sẽ hạ bệ San-chê-ríp (37:7, 29).

Vị chỉ huy A-si-ri đã nói đùa rằng một sĩ quan cấp dưới của A-si-ri còn mạnh hơn 2.000 kỵ binh Do Thái (36:8-9), nhưng chỉ cần một thiên sứ của Đức Chúa Trời là đủ để tiêu diệt 185.000 quân A-si-ri! Ê-sai đã tiên tri về sự hủy diệt của quân đội A-si-ri. Đức Chúa Trời sẽ đốn hạ họ như rừng (10:33-34), tàn phá họ bằng một cơn bão (30:27-30), và ném họ vào lửa như rác thải trong bãi rác thành phố (câu 31-33).

Sau khi San-chê-ríp rời khỏi Giu-đa với tư cách là một kẻ bại trận, ông trở về thủ đô Ni-ni-ve. Hai mươi năm sau, do cuộc tranh giành quyền lực giữa các con trai, San-chê-ríp bị hai người con trai ám sát, ứng nghiệm lời tiên tri của Ê-sai (37:7), và điều đó đã xảy ra trong đền thờ thần của ông (câu 38)! Vị tướng chỉ huy chiến trường đã chế giễu các thần của các dân tộc, nhưng chính thần của San-chê-ríp không thể bảo vệ ông.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể học được gì từ câu chuyện này để áp dụng vào những tình huống căng thẳng mà bạn đang phải đối mặt?

NGÀY 235

Không Còn Gì Để Sống

Đọc Gióp 16-17

Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi, Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;  Vì tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta. Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu? Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?

Gióp 17:13-15

Người ta đối xử với Gióp như thể ông là cặn bã của đất (câu 6). Thân xác ông chỉ còn là cái bóng của quá khứ (câu 7), và mọi kế hoạch của ông đều tan vỡ (câu 11). Bạn bè ông không chịu thay đổi ý định và bênh vực ông (câu 10). Họ không thành thật đối mặt với hoàn cảnh của ông, nhưng họ vẫn nói với ông rằng ánh sáng sẽ sớm ló dạng cho ông (câu 12). Có gì lạ khi Gióp thấy cái chết là lối thoát duy nhất?

Đức Chúa Trời không đáp lại lời cầu xin được chết của Gióp vì Ngài đã có một kế hoạch tốt đẹp hơn nhiều cho ông. Đức Chúa Trời nhìn thấu nỗi tuyệt vọng của Gióp và thấy đức tin của ông. Khi còn là một mục sư trẻ, tôi đã nghe một vị thánh giàu kinh nghiệm nói: “Tôi đã sống đủ lâu để biết ơn những lời cầu nguyện chưa được đáp lời.” Lúc đó, tôi đã bị sốc bởi câu nói đó, nhưng giờ đây, khi đã sống thêm vài năm, tôi hiểu ý bà ấy. Trong bóng tối của tuyệt vọng và ngục tù của nỗi đau, chúng ta thường nói những điều mà sau này chúng ta hối hận, nhưng Chúa thấu hiểu tất cả và yêu thương làm ngơ trước lời nói của chúng ta nhưng lại dịu dàng nhìn vào những vết thương của chúng ta.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn đã bao giờ cảm thấy mình chẳng còn gì để sống, nếu có chăng chỉ là chút ít ỏi? Nếu có, hoàn cảnh lúc đó là gì?

NGÀY 236

Bình An Mỗi Lúc

Đọc 1 Phi-e-rơ 5:12-14

Hãy chào nhau bằng nụ hôn yêu thương. Nguyện bình an cho hết thảy anh em là những người ở trong Đấng Christ.

1 Phi-e-rơ 5:14

Phi-e-rơ kết thúc thư tín này bằng lời chúc bình an. Ông mở đầu thư bằng lời chúc bình an (1 Phi-e-rơ 1:1-2), vì vậy toàn bộ thư tín đều hướng đến sự bình an của Đức Chúa Trời từ đầu đến cuối. Thật là một cách tuyệt vời để kết thúc một bức thư báo trước về một “thử thách như lửa” sắp đến (4:12).

Tân Ước bốn lần chúng ta thấy lời khuyên về “một nụ hôn thánh” (Rô-ma 16:16; 1 Cô-rinh-tô 16:20; 2 Cô-rinh-tô 13:12; và 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:26). Phi-e-rơ gọi đó là “một nụ hôn của “Yêu thương.” Đó là một hình thức chào hỏi hoặc tạm biệt thông thường ở khu vực đó vào thời điểm đó, cũng như ở nhiều nước La-tinh ngày nay.

Phi-e-rơ đã trao cho chúng ta một bức thư quý giá, khích lệ chúng ta hy vọng vào Chúa bất kể thời cuộc có khó khăn đến đâu. Qua nhiều thế kỷ, Hội thánh đã trải qua nhiều “thử thách như lửa,” nhưng Sa-tan vẫn không thể phá hủy Hội thánh. Hội thánh ngày nay đang đối mặt với một “thử thách như lửa,” và chúng ta phải chuẩn bị.

Nhưng, dù có chuyện gì xảy ra, Phi-e-rơ vẫn khuyên mỗi người chúng ta hãy hy vọng! Vinh quang sẽ sớm đến!

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có lời chào nào tương đương với “nụ hôn yêu thương” không? Nếu không, bạn có thể tạo ra lời chào nào tương tự mà có cùng ý nghĩa?

NGÀY 237

Điểm Hấp Dẫn Nhất

Đọc Cô-lô-se 1:18-20

Ngài là đầu của thân thể, tức là Hội thánh; Ngài là khởi đầu và là Đấng sống lại đầu tiên từ trong số những người chết, để trong mọi sự Ngài đều nắm quyền tối cao.

Cô-lô-se 1:18

Năm 1893, Triển lãm Thế giới Columbian được tổ chức tại Chicago, và hơn hai mươi mốt triệu người đã đến tham quan các triển lãm. Một trong những điểm nổi bật là “Nghị viện Tôn giáo Thế giới”, với đại diện của các tôn giáo trên thế giới họp mặt để chia sẻ “những điểm tốt nhất” của họ và có thể đưa ra một tôn giáo mới cho thế giới.

Nhà truyền giáo D. L. Moody coi đây là một cơ hội tuyệt vời cho công cuộc truyền giáo. Ông đã sử dụng các nhà thờ, thuê nhà hát, và thậm chí thuê cả một sân khấu để trình bày phúc âm của Chúa Giê-su Christ. Bạn bè ông muốn Moody tấn công “Nghị viện Tôn giáo”, nhưng ông từ chối. “Tôi sẽ làm cho Chúa Giê-su Christ trở nên hấp dẫn”, ông nói, “để mọi người hướng về Ngài”. Các giáo sư giả ở Cô-lô-se không bao giờ có thể trao cho Chúa Giê-su Christ vị trí ưu việt chính đáng của Ngài (Cô-lô-se 1:18); bởi vì, theo triết lý của họ, Chúa Giê-su Christ chỉ là một trong nhiều “hiện thân” từ Đức Chúa Trời. Nhưng Chúa Giê-su phán: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống. Chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6). Người ta đã nói rất đúng: “Nếu Chúa Giê-su Christ không phải là Chúa của muôn vật, thì Ngài không thể là Chúa được.”

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn có thể làm một số điều cụ thể nào trong tuần này để cố gắng làm cho Chúa Giê-su trở nên hấp dẫn hơn đối với người khác?

NGÀY 238

Đức Chúa Trời là Tác Giả

Đọc Gióp 42:7-17

Sau khi Gióp cầu nguyện cho bạn bè, Đức Giê-hô-va khiến ông thịnh vượng trở lại và ban cho ông gấp đôi số tiền ông có trước đây.

Gióp 42:10

Cuối cùng, Gióp có được gấp đôi số tiền ông có trước đây. Ông lại trở thành một người giàu có. Nhưng chúng ta không được hiểu sai chương cuối này và kết luận rằng mọi thử thách sẽ kết thúc với mọi vấn đề được giải quyết, mọi nỗi đau được tha thứ, và mọi người sẽ sống “hạnh phúc mãi mãi.” Nhưng điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra! Chương này đảm bảo với chúng ta rằng, dù chuyện gì xảy ra với chúng ta, Đức Chúa Trời luôn viết chương cuối cùng. Vì vậy, chúng ta không cần phải sợ hãi. Chúng ta có thể tin cậy Đức Chúa Trời sẽ làm điều đúng đắn, bất kể hoàn cảnh của chúng ta có đau khổ đến đâu.

Nhưng phước lành lớn nhất của Gióp là được biết Đức Chúa Trời rõ hơn và hiểu được công việc của Ngài một cách sâu sắc hơn. “Trong toàn bộ câu chuyện về Gióp,” G. Campbell Morgan viết, “chúng ta thấy được sự kiên nhẫn của Chúa và sự chịu đựng của con người. Khi những điều này hành động trong sự thông công, kết quả là chắc chắn. Đó là việc ra khỏi lửa như vàng, nhận được mão triều thiên sự sống.”4 Bất kể Chúa cho phép điều gì xảy đến trong cuộc đời chúng ta, Ngài luôn có “lời bạt” của Ngài. Ngài viết chương cuối cùng và điều đó làm cho tất cả trở nên xứng đáng.

ĐIỀU ĐỂ SUY NGẪM

Quan điểm của bạn về đau khổ đã thay đổi như thế nào khi bạn suy ngẫm về câu chuyện của Gióp?

4. G. Campbell Morgan, Câu trả lời của Chúa Giê-su cho Gióp (Grand Rapids, MI: Baker, 1973), 117.

NGÀY 239

Kết nối với Chúa

Đọc Ê-sai 1:2-4

Bò biết chủ, lừa biết máng cỏ của chủ, nhưng Y-sơ-ra-ên không biết, dân Ta không hiểu.

Tại sao?

Ê-sai 1:3

Ê-sai là người kết nối với Chúa. Ông đã thấy trước Con Đức Chúa Trời và bày tỏ vinh quang của Ngài; ông nghe sứ điệp của Đức Chúa Trời, và tìm cách đưa dân sự trở về với Ngài trước khi quá muộn.

Ê-sai là một người yêu nước chân thành với đất nước mình, ông cầu xin Giu-đa trở về với Chúa và cảnh báo các vua khi chính sách đối ngoại của họ trái với ý muốn của Chúa.

Ông cũng ghét tội lỗi và tôn giáo giả tạo. Danh xưng yêu thích của ông dành cho Chúa là “Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên”, và ông đã dùng danh xưng này hai mươi lăm lần trong sách của mình. Ông nhìn vào sân đền thờ đông đúc và kêu lên: “Chúng đã lìa bỏ Đức Giê-hô-va; chúng đã khinh dể Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên và quay lưng lại với Ngài” (câu 4). Ê-sai kêu gọi dân chúng ăn năn.

Ê-sai là một người can đảm. Không ngại lên án các vua chúa và thầy tế lễ, và kiên định khi dư luận chống đối, ông đã mạnh dạn công bố Lời Chúa.

Ông rất giỏi trong việc truyền đạt chân lý của Chúa. Không bằng lòng với việc chỉ tuyên bố sự thật, Ê-sai đã khoác lên những sự thật đó một ngôn ngữ ấn tượng, thu hút sự chú ý của một dân tộc mù quáng và điếc lác trước chân lý thuộc linh. Giống như Chúa Giê-su Christ, Ê-sai biết cách khơi dậy trí tưởng tượng của người nghe để khơi dậy sự quan tâm của họ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Những phẩm chất nào mô tả Ê-sai cũng mô tả bạn?

NGÀY 240

Rối loạn trong Tòa án

Đọc Truyền Đạo 4:1-6

Vì vậy, ta cho rằng kẻ chết, là những người đã chết rồi, có phước hơn kẻ sống, là những người đang sống. 

Truyền Đạo 4:2

Sa-lô-môn bước vào phòng xử án để xem một phiên tòa, và ở đó ông thấy những người vô tội bị áp bức bởi những viên chức tham lam quyền lực. Các nạn nhân khóc lóc, nhưng nước mắt của họ chẳng ích gì. Không ai đứng bên cạnh để an ủi hay giúp đỡ họ. Những kẻ áp bức nắm giữ tất cả quyền lực, và các nạn nhân thì bất lực.

Than ôi, ngay cả nhà vua cũng không thể làm gì nhiều để giải quyết vấn đề. Bởi vì một khi Sa-lô-môn bắt đầu can thiệp vào chính quyền của mình và sắp xếp lại mọi thứ, ông sẽ chỉ tạo ra những vấn đề mới và làm lộ ra thêm nạn tham nhũng. Điều này không có nghĩa là ngày nay chúng ta nên tuyệt vọng trong việc xóa bỏ nạn tham nhũng chính trị. Là công dân Cơ Đốc, chúng ta phải cầu nguyện, cầu nguyện cho tất cả những người có thẩm quyền và làm những gì có thể để đảm bảo luật pháp công bằng được thông qua và thực thi một cách công bằng (1 Ti-mô-thê 2:1-3).

Edward Gibbon, tác giả nổi tiếng của cuốn Lịch sử Suy tàn và Sụp đổ của Đế chế La Mã, đã nói rằng tham nhũng chính trị là “triệu chứng không thể sai lầm nhất của tự do hiến pháp.” Có lẽ ông đã đúng; bởi vì ở đâu có tự do tuân thủ, ở đó cũng có tự do bất tuân. Một số quan chức của Sa-lô-môn đã quyết định họ đứng trên luật pháp, và người vô tội phải chịu đau khổ.

ĐIỀU CẦN SUY NGẪM

Bạn thường phản ứng thế nào khi phát hiện ai đó là nạn nhân của sự bất công? Bạn nghĩ đâu là một số phản ứng đúng đắn trước sự bất công?

SHARE
Bài trướcPause 181-210

ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN

Nhập bình luận!
Vui lòng nhập tên