
NGÀY 181
Cơ cấu và Tổ chức
Đọc 1 Ti-mô-thê 2:1-7
Vậy, trước hết, tôi khuyên hãy khẩn cầu, cầu xin, kêu van và tạ ơn cho mọi người…
1 Ti-mô-thê 2:1
“Mọi sự đều nên làm cho phải phép và có thứ tự” (1 Cô-rinh-tô 14:40) là nguyên tắc cơ bản cho việc điều hành chức vụ của hội thánh. Rõ ràng, chàng trai trẻ Ti-mô-thê đã gặp một số vấn đề khi áp dụng nguyên tắc này cho các hội thánh ở Ê-phê-sô. Các buổi thờ phượng công cộng đang mất đi tính trật tự và hiệu quả vì cả nam lẫn nữ tín hữu trong hội thánh đều không vâng theo Lời Chúa.
“Hội thánh là một cơ cấu,” một mục sư nói với tôi, “vì vậy chúng ta không nên quá chú trọng vào việc tổ chức. Chúng ta nên để Đức Thánh Linh được tự do.”
“Nhưng nếu một cơ thể bị mất tổ chức,” tôi nhanh chóng nhắc nhở anh ấy, “nó sẽ chết. Vâng, tôi đồng ý rằng chúng ta phải cho phép Thánh Linh có tự do, nhưng ngay cả Đức Thánh Linh cũng không được tự do không vâng theo Lời Chúa.”
Thông thường, những gì chúng ta nghĩ là “tự do của Thánh Linh” thực ra là những ý tưởng xác thịt của một số Cơ Đốc nhân không bước đi trong Thánh Linh. Cuối cùng, “tự do” này trở thành hỗn loạn, và Thánh Linh đau buồn khi một hội thánh dần dần rời xa các tiêu chuẩn của Lời Chúa. Để chống lại xu hướng này, Phao-lô đã khuyên bảo những người nam và người nữ trong hội thánh và nhắc nhở họ về trách nhiệm thuộc linh của họ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cân bằng giữa ý tưởng về “tự do” và cấu trúc bằng những cách nào?
NGÀY 182
Nhìn Lên
1 Cô-lô-se 3:1-2 Cô-lô-se
*Hãy hướng tâm trí vào những điều ở trên trời, chứ không phải những điều ở dưới đất.
Cô-lô-se 3:2
Làm thế nào để chúng ta hướng lòng mình vào “những điều ở trên trời”? Bí quyết nằm ở bản dịch sát nghĩa của câu 2: “Hãy thường xuyên hướng tâm trí vào những điều ở trên trời, chứ không phải những điều ở dưới đất.” Chân chúng ta phải ở trên đất, nhưng tâm trí chúng ta phải ở trên trời. Điều này không có nghĩa là (như D. L. Moody từng nói) chúng ta trở nên “quá hướng tâm trí về thiên đàng đến nỗi không còn hữu ích gì trên đất.” Điều này có nghĩa là những công việc thực tế hàng ngày của cuộc sống được Chúa Giê-su Christ trên trời chỉ dẫn. Hơn nữa, nó có nghĩa là chúng ta nhìn trái đất từ góc nhìn của thiên đàng.
Khi tham dự một hội nghị ở Washington, D.C., tôi đã xem một phiên điều trần của ủy ban Thượng viện trên truyền hình. Tôi tin rằng họ đang xem xét một đại sứ mới tại Liên Hợp Quốc. Cố Thượng nghị sĩ Hubert Humphrey đang bình luận khi tôi bật tivi: “Bạn phải nhớ rằng trong chính trị, vị thế của bạn phụ thuộc vào vị trí bạn ngồi.” Dĩ nhiên, ông ấy đang ám chỉ đến cách sắp xếp chỗ ngồi của các đảng phái chính trị tại Thượng viện, nhưng tôi ngay lập tức áp dụng nó vào vị thế của chúng ta trong Đấng Christ. Cách chúng ta đứng và bước đi phụ thuộc vào vị trí chúng ta ngồi, và chúng ta đang ngồi với Đấng Christ trên trời (Ê-phê-sô 2:6)!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Làm thế nào bạn để tâm trí hướng về thiên đàng hơn?
NGÀY 183
Được Giao Phó và Được Ban Năng Lực
Đọc 1 Ti-mô-thê 1:12-20
Tôi đã được ban cho ân điển của Chúa chúng ta, được đổ đầy đức tin và tình yêu thương trong Chúa Giê-su Christ.
1 Ti-mô-thê 1:14
Ân điển của Đức Chúa Trời đã biến kẻ bắt bớ thành người rao giảng, và kẻ giết người thành mục sư và nhà truyền giáo! Sự thay đổi trong cuộc đời Phao-lô thật ngoạn mục đến nỗi hội thánh Giê-ru-sa-lem nghi ngờ đó là một trò bịp bợm, và họ đã rất khó chấp nhận ông (Công vụ 9:26-31). Đức Chúa Trời đã ban cho Phao-lô chức vụ của ông; ông không nhận được nó từ Phi-e-rơ hay các sứ đồ khác (Ga-la-ti 1:11/24). Ông được Chúa Giê-su phục sinh kêu gọi và ủy thác trên thiên đàng.
Đức Chúa Trời thấy Phao-lô trung tín, nên Ngài đã giao phó Phúc Âm cho ông. Ngay cả khi là một nhà lãnh đạo Do Thái chưa tin Chúa và không biết gì về Phúc Âm, Phao-lô vẫn giữ được lương tâm trong sạch và sống đúng với ánh sáng mà ông có. Rất thường xuyên, những người vốn sai lầm nghiêm trọng khi còn là tội nhân hư mất lại trở nên hoàn toàn đúng đắn khi trở thành Cơ Đốc nhân và được Chúa sử dụng để chinh phục nhiều linh hồn. Đức Chúa Trời không chỉ giao phó Phúc Âm cho Phao-lô, mà Ngài còn ban cho ông khả năng rao giảng Phúc Âm đó (1 Cô-rinh-tô 15:10; Phi-líp 4:13).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn được giao phó và ban khả năng rao giảng Phúc Âm bằng những cách nào?
NGÀY 184
Hình Dáng Bên Ngoài
Đọc Gia-cơ 2:1-4
Hỡi anh em, là những người tin vào Chúa Giê-su Christ vinh hiển của chúng ta, đừng thiên vị ai.
Gia-cơ 2:1
Các chuyên gia tôn giáo thời Chúa Giê-su đã xét đoán Ngài theo tiêu chuẩn loài người của họ, và họ đã chối bỏ Ngài. Ngài đến từ một thành phố khác. Ngài không tốt nghiệp từ những trường học được họ công nhận. Ngài không được những người có quyền lực chính thức chấp thuận. Ngài không có của cải. Những người theo Ngài bao gồm cả người thu thuế và tội nhân. Tuy nhiên, Ngài chính là vinh quang của Đức Chúa Trời.
Chúng ta thường mắc phải những sai lầm tương tự. Khi khách đến nhà thờ, chúng ta có xu hướng xét đoán họ dựa trên những gì chúng ta thấy bên ngoài. Trang phục, màu da, thời trang và những thứ phù phiếm khác có giá trị hơn trái của Thánh Linh có thể được thể hiện trong cuộc sống của họ. Chúng ta chiều chuộng người giàu vì hy vọng nhận được điều gì đó từ họ, và chúng ta tránh xa người nghèo vì họ làm chúng ta xấu hổ. Chúa Giê-su không hề phân biệt đối xử như vậy, và Ngài không thể chấp nhận điều đó.
Làm thế nào chúng ta có thể thực hành thần tính của Chúa Giê-su trong các mối quan hệ giữa con người với nhau? Bằng cách nhìn mọi người qua con mắt của Chúa Giê-su. Nếu khách đến thăm là Cơ Đốc nhân, chúng ta có thể tiếp đón họ vì Chúa Giê-su sống trong họ. Nếu họ không phải là Cơ Đốc nhân, chúng ta có thể tiếp đón họ vì Chúa Giê-su đã chết thay cho họ. Chính Chúa Giê-su là mối liên kết giữa chúng ta và người khác, và Ngài là mối liên kết của tình yêu thương.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ là nạn nhân của sự thiên vị chưa? Theo những cách nào? Làm thế nào bạn có thể nhìn người khác qua con mắt của Chúa Giê-su, mà không phán xét qua những phẩm chất bề ngoài?
NGÀY 185
Đã quen với bóng tối chưa?
Đọc 1 Phi-e-rơ 4:1-3
Vì Đấng Christ đã chịu khổ trong thân thể Ngài, anh em cũng hãy trang bị cho mình thái độ như vậy, vì ai đã chịu khổ trong thân thể Ngài thì đã dứt khỏi tội lỗi.
1 Phi-e-rơ 4:1
Thái độ của chúng ta là vũ khí, và thái độ yếu đuối hoặc sai lầm sẽ dẫn chúng ta đến thất bại. Quan điểm quyết định kết quả, và chúng ta phải có thái độ đúng đắn nếu muốn sống một cuộc đời đúng đắn.
Tôi và một người bạn gặp nhau tại một nhà hàng để ăn trưa. Đó là một trong những nơi có ánh sáng yếu, và mọi người cần mũ bảo hiểm thợ mỏ để tìm bàn. Chúng tôi đã ngồi vào chỗ được vài phút trước khi bắt đầu xem thực đơn, và tôi nhận xét rằng tôi rất ngạc nhiên khi thấy mình có thể đọc thực đơn dễ dàng đến vậy. “Đúng vậy,” bạn tôi nói, “chúng ta không mất nhiều thời gian để làm quen với bóng tối.”
Câu đó có một bài giảng: Chúng ta, những người theo đạo Cơ Đốc, rất dễ quen với tội lỗi. Thay vì có thái độ hung hăng, ghét bỏ và chống đối nó, chúng ta dần dần quen với tội lỗi, đôi khi thậm chí không hề nhận ra. Điều duy nhất sẽ hủy hoại “phần đời còn lại của [chúng ta] trên đất” (câu 2) chính là tội lỗi. Một tín đồ sống trong tội lỗi là một vũ khí khủng khiếp trong tay Sa-tan.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Đâu là những lĩnh vực “mờ nhạt” trong cuộc sống của bạn mà ánh sáng lẽ thật của Chúa cần được chiếu rọi sáng hơn?
NGÀY 186
Phục Vụ
Đọc Phi-líp 2:1-8
Nhưng [Chúa Giê-su] đã tự hạ mình xuống, mang lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người. Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự!
Phi-líp 2:7-8
Chúa Giê-su không giả vờ làm tôi tớ; Ngài thực sự là một tôi tớ! Đây là sự biểu lộ chân thực bản chất sâu thẳm nhất của Ngài. Ngài là Thiên Chúa – con người, thần tính và nhân tính hợp nhất trong một, và Ngài đã đến như một tôi tớ.
Khi đọc bốn sách Phúc Âm, bạn có nhận thấy rằng chính Chúa Giê-su đã phục vụ người khác, chứ không phải người khác phục vụ Ngài không? Ngài đã phục vụ đủ loại người – ngư dân, gái mại dâm, người thu thuế, người bệnh, người đau buồn. Trong Phòng Cao, khi các môn đồ của Ngài dường như từ chối phục vụ, Chúa Giê-su đã đứng dậy, cởi áo ngoài ra, mặc tấm vải lanh dài vào khăn, và rửa chân cho họ (Giăng 13:1-17).
Ngài đã thay thế một người nô lệ! Đây chính là tâm trí phục tùng đang hành động, và không có gì lạ khi Chúa Giê-su trải nghiệm niềm vui lớn lao như vậy!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Theo kinh nghiệm của bạn, mối liên hệ giữa việc phục vụ người khác và việc nhận được niềm vui cá nhân là gì?
NGÀY 187
Giữ Hôn Nhân Bền Vững
Đọc 1 Cô-rinh-tô 7:25-40
Chồng còn sống bao lâu, thì vợ phải buột chặt với chồng bấy lâu; nếu chồng chết, vợ được tự do, muốn lấy ai tùy ý, miễn là theo ý Chúa.
1 Cô-rinh-tô 7:39
Ý muốn của Đức Chúa Trời là hôn nhân phải bền vững, một cam kết trọn đời. Trong hôn nhân Cơ Đốc, không có chỗ cho “hôn nhân thử nghiệm,” cũng không có chỗ cho thái độ “thoát hiểm”: “Nếu hôn nhân không thành, chúng ta luôn có thể ly hôn.”
Vì lý do này, hôn nhân phải được xây dựng trên nền tảng vững chắc hơn là ngoại hình, tiền bạc, sự rung động lãng mạn và sự chấp nhận của xã hội. Phải có sự cam kết, phẩm chất và sự trưởng thành của Cơ Đốc nhân. Phải có sự sẵn lòng trưởng thành, học hỏi lẫn nhau, tha thứ và quên đi, và phục vụ lẫn nhau.
Phao-lô kết thúc phần này bằng cách nói với các góa phụ rằng họ được tự do kết hôn, nhưng người đàn ông họ kết hôn “phải thuộc về Chúa” (câu 39). Điều này có nghĩa là họ không chỉ kết hôn với người tin Chúa, mà còn kết hôn theo ý muốn của Chúa.
Đức Chúa Trời đã dựng nên “những bức tường” xung quanh hôn nhân, không phải để biến nó thành một nhà tù, mà là để biến nó thành một đồn lũy an toàn. Khi hai người yêu thương và vui vẻ cam kết với nhau và với Chúa của họ, thì trải nghiệm hôn nhân sẽ trở nên phong phú và trọn vẹn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Sự cam kết của Cơ Đốc nhân đóng vai trò gì (hoặc nên đóng vai trò gì) trong hôn nhân?
NGÀY 188
Được và Mất
Đọc Phi-líp 3:8-11
Tôi coi mọi sự như là lỗ, so với sự quý báu hơn hết là được biết Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa tôi. Vì Ngài, tôi đã liều mất mọi điều. Tôi xem những điều đó như rơm rác, để được Đấng Christ.
Phi-líp 3:8
Hãy nhớ lời của Jim Elliot: “Người nào cho đi những gì mình không có, để được những gì mình không thể mất, thì chẳng phải là kẻ dại.” Đó chính là điều Phao-lô đã trải nghiệm. Ông mất đi tôn giáo và danh tiếng, nhưng ông được nhiều hơn mất rất nhiều. Thực tế, những điều được ban cho thật tuyệt vời đến nỗi Phao-lô coi mọi thứ khác chỉ là rơm rác khi so sánh!
Chẳng trách ông có niềm vui – cuộc sống của ông không phụ thuộc vào những điều tạm bợ của thế gian mà phụ thuộc vào những giá trị vĩnh cửu tìm thấy trong Đấng Christ. Phao-lô có tâm trí thuộc linh và nhìn mọi sự trên đất bằng quan điểm của thiên đàng. Những người sống vì vật chất không bao giờ thực sự hạnh phúc vì họ phải liên tục bảo vệ kho báu của mình và lo lắng rằng chúng sẽ mất giá trị. Những tín đồ có tâm trí thuộc linh thì không như vậy; kho báu của họ trong Đấng Christ không bao giờ bị đánh cắp, và chúng không bao giờ mất đi giá trị (xem Ma-thi-ơ 6:19-21).
Có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để bạn trở thành một kế toán viên và đánh giá những điều quan trọng nhất đối với bạn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy liệt kê những điều bạn coi trọng và so sánh chúng với những giá trị vĩnh cửu mà Đấng Christ đã ban cho. Khi xem lại danh sách của mình, cảm xúc của bạn đối với tài sản của mình có xu hướng thay đổi không? Nếu có, theo những cách nào?
NGÀY 189
Cố tình không biết
Đọc Rô-ma 10:1-13
Vì họ không biết sự công chính đến từ Đức Chúa Trời và tìm cách thiết lập sự công chính riêng của mình, nên họ đã không vâng phục sự công chính của Đức Chúa Trời.
Rô-ma 10:3
Một ngày nọ, nhà truyền giáo Trưởng Lão Robert Murray McCheyne đang phát truyền đơn và đưa một tờ cho một người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Bà ta nhìn ông với vẻ kiêu ngạo và nói: “Thưa ông, ông chắc hẳn không biết tôi là ai!”
McCheyne đáp lại một cách tử tế: “Thưa bà, ngày phán xét sắp đến, và ngày đó, dù bà là ai cũng không quan trọng!”
Mọi điều về tôn giáo Do Thái đều hướng đến Đấng Mê-si sắp đến – các lễ tế, chức tư tế, các buổi lễ đền thờ, lễ hội tôn giáo và các giao ước của họ. Luật pháp của họ cho họ biết rằng họ là những tội nhân cần một Đấng Cứu Rỗi. Nhưng thay vì để luật pháp dẫn họ đến với Đấng Christ (Ga-la-ti 3:24), họ đã tôn thờ luật pháp của họ và chối bỏ Đấng Cứu Thế. Luật pháp không thể ban sự công chính; nó chỉ dẫn tội nhân đến với Đấng Cứu Thế, Đấng có thể ban sự công chính.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã bao giờ quá đắm chìm vào truyền thống hay nghi lễ đến mức làm tổn hại mối quan hệ của bạn với Chúa Giê-su chưa? Hãy giải thích.
NGÀY 190
Thì ra là vậy
Đọc 1 Giăng 4:12-16
Nếu ai xưng nhận Chúa Giê-su là Con Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời ở trong người ấy và người ấy ở trong Đức Chúa Trời.
1 Giăng 4:15
Để tiết kiệm tiền, một lớp kịch ở trường đại học đã mua vài kịch bản của một vở kịch và cắt chúng thành từng phần riêng biệt. Đạo diễn giao cho mỗi diễn viên vai diễn theo thứ tự và bắt đầu tập dượt. Sau một giờ diễn xuất bị lỡ lời và các phân cảnh bị cắt xén, dàn diễn viên đành bỏ cuộc.
Lúc đó, đạo diễn cho tất cả diễn viên ngồi trên sân khấu và nói: “Này, tôi sẽ đọc toàn bộ vở kịch cho các anh nghe, vậy nên đừng ai nói một lời nào.” Ông đọc to toàn bộ kịch bản, và khi ông đọc xong, một diễn viên nói:
“Thì ra là như vậy!”
Và khi các diễn viên đã hiểu toàn bộ câu chuyện, họ đã có thể ghép các phần của mình lại với nhau và có một buổi tập dượt thành công.
Khi đọc 1 Giăng 4:12-16, chúng ta cảm thấy như muốn thốt lên: “Vậy ra tất cả chỉ có vậy!” Ở đây, chúng ta khám phá ra ý định của Đức Chúa Trời khi Ngài thiết lập kế hoạch cứu rỗi vĩ đại của Ngài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Có “mảnh ghép” nào trong đức tin của bạn mà bạn chưa hiểu hết không? Nếu có, tuần này bạn có thể trò chuyện với ai để giúp bạn hiểu được chúng phù hợp với “toàn bộ câu chuyện” như thế nào?
NGÀY 191
Bảo Đảm Sự Thỏa Mãn
Đọc Truyền Đạo 12
Hãy kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài, vì đó là toàn bộ bổn phận của con người.
Truyền Đạo 12:13
Người ta có thể dường như thoát khỏi tội lỗi (8:11), nhưng tội lỗi của họ cuối cùng sẽ bị phơi bày và bị phán xét một cách công chính (câu 12-13). Những ai không tin cậy Chúa Giê-su Christ sẽ bị kết án đời đời. “Hình phạt đời đời là một ý nghĩ làm tan nát lòng người,” Charles Haddon Spurgeon đã nói. “Chúa Giê-hô-va chậm giận, nhưng một khi Ngài nổi giận, như Ngài sẽ làm với những kẻ cuối cùng chối bỏ Con Ngài, Ngài sẽ dùng hết quyền năng vô biên của mình để nghiền nát kẻ thù.”
Sa-lô-môn khuyên chúng ta hãy tận hưởng cuộc sống khi còn có thể, nhưng không lúc nào ông khuyên chúng ta tận hưởng tội lỗi. Niềm vui của hiện tại phụ thuộc vào sự an toàn của tương lai. Nếu bạn biết Chúa Giê-su Christ là Cứu Chúa của mình, thì tội lỗi của bạn đã bị phán xét trên thập tự giá; và “hiện nay không còn sự đoán phạt nào cho những ai ở trong Chúa Giê-su Christ” (Rô-ma 8:1; Giăng 5:24). Nhưng nếu bạn chết mà chưa từng tin cậy Chúa Giê-su, bạn sẽ phải đối mặt với sự phán xét tại ngai Ngài (Khải Huyền 20:11-15).
Cuộc sống có đáng sống không? Có, nếu bạn thực sự sống nhờ đức tin nơi Chúa Giê-su Christ. Khi đó, bạn có thể thỏa lòng, bất kể Chúa có cho phép điều gì xảy đến với cuộc đời bạn.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể làm những điều cụ thể nào hôm nay để có thể mang lại cho bạn sự thỏa lòng hơn với cuộc sống ngày mai?
NGÀY 192
Kẻ Thấp Hèn và Kẻ Mạnh Mẽ
Đọc 1 Cô-rinh-tô 1:18-31
Đức Chúa Trời đã chọn những điều dại dột của thế gian để làm hổ thẹn những người khôn ngoan; Đức Chúa Trời đã chọn những điều yếu đuối của thế gian để làm hổ thẹn những người mạnh mẽ.
1 Cô-rinh-tô 1:27
Thế gian hư mất ngưỡng mộ sự xuất thân, địa vị xã hội, thành công tài chính, quyền lực và sự công nhận. Nhưng không điều nào trong số những điều này có thể đảm bảo sự sống đời đời.
Sứ điệp và phép lạ của ân điển Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-su Christ đã hoàn toàn làm hổ thẹn những người cao trọng và quyền thế của thế gian này. Những người khôn ngoan của thế gian này không thể hiểu được cách Đức Chúa Trời biến đổi tội nhân thành thánh đồ, và những người quyền thế của thế gian này bất lực trong việc lặp lại phép lạ đó.
Biên niên sử của Hội Thánh đầy dẫy những câu chuyện về những tội nhân lớn mà cuộc đời đã được biến đổi bởi quyền năng của Phúc Âm. Trong chức vụ của mình, tôi đã chứng kiến những điều kỳ diệu xảy ra mà các luật sư và nhà tâm lý học không thể hiểu được. Chúng ta đã chứng kiến những thiếu niên hư hỏng trở thành những sinh viên thành đạt và những công dân hữu ích. Chúng ta đã chứng kiến những cuộc hôn nhân được phục hồi và những mái ấm gia đình được khôi phục, khiến các tòa án vô cùng kinh ngạc.
Và tại sao Đức Chúa Trời lại phơi bày sự ngu dại và yếu đuối của hệ thống thế gian hiện tại, ngay cả với triết lý và tôn giáo của nó? “Để không ai có thể khoe khoang trước mặt Ngài” (câu 29). Sự cứu rỗi phải hoàn toàn bởi ân điển; nếu không, Đức Chúa Trời sẽ không thể nhận được vinh quang.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Gần đây, bạn đã chứng kiến hành động kỳ diệu nào của Đức Chúa Trời khiến những người khôn ngoan và/hoặc quyền thế phải “bối rối”?
NGÀY 193
Mối Quan Hệ Riêng Biệt
Đọc Cô-lô-se 3:12-14
Là dân được chọn của Đức Chúa Trời, là người thánh khiết và được yêu thương, hãy mặc lấy lòng thương xót, nhân từ, khiêm nhường, mềm mại và nhịn nhục.
Cô-lô-se 3:12
Vì đã tin cậy Đấng Christ, chúng ta được “tách biệt” khỏi thế gian, để thuộc về Chúa. Đó là ý nghĩa của từ “thánh khiết.” Chúng ta không thuộc về chính mình; chúng ta hoàn toàn thuộc về Ngài (1 Cô-rinh-tô 6:19-20). Cũng như lễ cưới đặt người nam và người nữ riêng biệt cho nhau, sự cứu rỗi cũng đặt người tin Chúa riêng biệt cho Chúa Giê-su Christ. Chẳng phải sẽ rất kinh khủng khi chứng kiến chú rể bỏ trốn cùng phù dâu vào cuối lễ cưới sao? Cũng kinh khủng không kém khi nghĩ đến việc Cơ Đốc nhân sống cho thế gian và xác thịt.
Khi những người không tin Chúa phạm tội, họ là những tạo vật vi phạm luật pháp của Đấng Tạo Hóa và Đấng Phán Xét thánh khiết. Nhưng khi Cơ Đốc nhân chúng ta phạm tội, chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời, làm tan vỡ tấm lòng yêu thương của Cha Thiên Thượng. Tình yêu thương là động lực mạnh mẽ nhất trên thế gian. Khi chúng ta trưởng thành trong tình yêu thương dành cho Chúa, chúng ta sẽ càng khao khát vâng lời Ngài và bước đi trong sự sống mới trong Đấng Christ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn được “tách biệt” khỏi thế gian bằng những cách nào?
NGÀY 194
Con Đường Nô-ê
Đọc 1 Phi-e-rơ 3:20-22
Trong đó [chiếc tàu] chỉ có một số ít người, tổng cộng tám người, được cứu qua nước, và nước này tượng trưng cho phép báp-têm mà giờ đây cũng cứu bạn.
1 Phi-e-rơ 3:20-21
Nô-ê là một “người rao giảng sự công chính” (2 Phi-e-rơ 2:5) trong một thời kỳ rất khó khăn của lịch sử. Những Cơ Đốc nhân đầu tiên biết rằng Chúa Giê-su đã hứa rằng, trước khi Ngài tái lâm, thế giới sẽ trở nên giống như “thời Nô-ê” (Ma-thi-ơ 24:37-39), và họ đang mong đợi Ngài sớm trở lại (2 Phi-e-rơ 3:1-13). Khi họ thấy xã hội xung quanh suy tàn và sự bắt bớ bắt đầu, họ sẽ nghĩ đến lời Chúa.
Nô-ê là một người có đức tin, người vẫn tiếp tục làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời ngay cả khi ông dường như thất bại. Nếu chúng ta đo lường lòng trung tín bằng kết quả, thì Nô-ê sẽ được điểm rất thấp. Vậy mà Đức Chúa Trời lại xếp hạng ông rất cao!
Đại Hồng Thủy là hình ảnh (kiểu) của sự chết, sự chôn cất và sự phục sinh. Nước đã chôn vùi trái đất trong sự phán xét, nhưng cũng đã đưa Nô-ê và gia đình ông lên nơi an toàn. Hội thánh sơ khai đã nhìn thấy trong con tàu một hình ảnh của sự cứu rỗi. Nô-ê và gia đình ông được cứu bởi đức tin vì họ tin Chúa và bước vào con tàu an toàn. Vậy nên, tội nhân được cứu bởi đức tin khi họ tin cậy Đấng Christ và trở nên một với Ngài.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu Nô-ê cho bạn lời khuyên về việc trở thành một tấm gương tin kính trong một thế giới tội lỗi, bạn nghĩ ông ấy sẽ nói gì với bạn?
NGÀY 195
Bàn Chân Đẹp
Đọc Rô-ma 10:14-21
Bàn chân của những người rao truyền tin mừng thật đẹp thay!
Rô-ma 10:15
Chúng ta đừng bao giờ xem nhẹ công tác truyền giáo của hội thánh. Mặc dù đoạn Kinh Thánh này chủ yếu nói về dân Y-sơ-ra-ên, nhưng nó cũng áp dụng cho tất cả những linh hồn hư mất. Họ không thể được cứu nếu không kêu cầu Chúa Giê-su Christ. Nhưng họ không thể kêu cầu nếu không tin. Đức tin đến bởi sự nghe (câu 17), vì vậy họ phải nghe sứ điệp. Làm thế nào họ nghe được? Một sứ giả phải đến với họ và mang sứ điệp đến. Nhưng điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời phải kêu gọi và sai sứ giả đó (câu 14-15). Thật là một đặc ân khi được là một trong những sứ giả của Ngài và có đôi chân đẹp!
Mới hôm nọ, một doanh nhân trong hội thánh chúng tôi gọi điện cho tôi để báo cáo về một linh hồn khác được dẫn dắt đến với Chúa Giê-su. Người gọi tôi đã gặp phải những vấn đề tâm linh nghiêm trọng vài năm trước, và tôi đã có thể giúp anh ấy. Kể từ đó, anh ấy đã dẫn dắt nhiều người đến với Chúa Giê-su. Cuộc gọi của anh ấy là để báo cho tôi tin mừng rằng một trong những cộng sự của anh ấy đã dẫn dắt một người bạn đến với Chúa, một phép lạ nữa trong chuỗi phản ứng tâm linh.
Một số người trong chúng ta chia sẻ tin tức này ở nhà, nhưng những người khác được gửi đến những nơi xa xôi. Có nhiều cánh cửa mở ra cho phúc âm hơn bao giờ hết. Bạn có đôi chân đẹp không?
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể tiếp cận những người nào để chia sẻ phúc âm mà có thể họ chưa từng nghe từ bất kỳ ai khác?
NGÀY 196
Gieo và Gặt
Đọc Gia-cơ 3:18
Những người kiến tạo hòa bình gieo trong hòa bình sẽ gặt hái sự công chính.
Gia-cơ 3:18
Đời sống Cơ Đốc là một đời sống gieo và gặt. Hơn nữa, mỗi cuộc đời đều là một đời sống gieo và gặt, và chúng ta gặt đúng những gì mình gieo (xem Ga-la-ti 6:7-8). Nếu chúng ta vâng theo sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, chúng ta gieo sự công chính, chứ không phải tội lỗi; và hòa bình, chứ không phải chiến tranh. Cuộc sống chúng ta sống cho phép Chúa mang sự công chính và hòa bình đến với cuộc sống của người khác.
Chúng ta là ai thì chúng ta sống như vậy, và chúng ta sống như vậy thì chúng ta gieo điều gì. Làm kẻ gây rối trong gia đình Đức Chúa Trời là một điều nghiêm trọng. Một trong những tội lỗi mà Đức Chúa Trời ghét là gieo “sự bất hòa giữa anh em” (xem Châm ngôn 6:16-19). Lót đã đi theo sự khôn ngoan của thế gian đã gây rắc rối cho Áp-ra-ham, nhưng Áp-ra-ham đã vâng theo sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời và mang lại hòa bình. Quyết định của Áp-ra-ham, trong sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, đã mang lại phước lành cho gia đình ông và cuối cùng là cho cả thế giới (xem Sáng thế ký 13).
“Phước cho người nào tìm được sự khôn ngoan, và người nào đạt được sự thông sáng” (Châm ngôn 3:13).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Ai là người kiến tạo hòa bình giỏi nhất mà bạn biết? Bạn có thể học được gì từ người đó để trở thành người kiến tạo hòa bình tốt hơn?
NGÀY 197
Ngôi Nhà Lớn
Đọc 2 Ti-mô-thê 2:19-26
Tuy vậy, nền vững bền của Đức Chúa Trời đã đặt vẫn còn nguyên, có mấy lời như ấn đóng rằng: Chúa biết kẻ thuộc về Ngài; lại rằng: Phàm người kêu cầu danh Chúa thì phải tránh khỏi sự gian ác. Trong một nhà lớn, không những có bình vàng bình bạc mà thôi, cũng có cái bằng gỗ bằng đất nữa, thứ thì dùng việc sang, thứ thì dùng việc hèn.
2 Ti-mô-thê 2:19-20
Trong minh họa này, Phao-lô mô tả một “ngôi nhà lớn,” tức là hội thánh. Nền móng của ngôi nhà được an toàn và vững chắc vì có ấn chứng của Đức Chúa Trời trên đó. Phao-lô trích dẫn Môi-se: “Đức Giê-hô-va sẽ tỏ cho biết ai thuộc về Ngài” (Dân Số Ký 16:5). Điều này ám chỉ khía cạnh hướng về Đức Chúa Trời trong đời sống Cơ Đốc: Đức Chúa Trời đã chọn chúng ta, những người tin cậy Ngài, là những người được chọn (2 Ti-mô-thê 2:10).
Nhưng cũng có một khía cạnh hướng về con người trong đời sống Cơ Đốc: “Phàm ai xưng danh Đấng Christ thì phải tránh khỏi sự gian ác” (2 Ti-mô-thê 2:19). Nói cách khác, những người được Đức Chúa Trời chọn phải chứng minh điều đó bằng cách sống một đời sống tin kính. Chúng ta được chọn trong Đấng Christ để “trở nên thánh khiết và không chỗ trách được” (Ê-phê-sô 1:4).
Ngôi nhà vĩ đại này không chỉ có nền tảng vững chắc mà còn có những vật dụng (đồ dùng đủ loại) để thực hiện các chức năng trong nhà. Phao-lô chia các vật dụng thành hai loại: vật dụng danh giá (vàng và bạc) và vật dụng hèn hạ (gỗ và đất sét). Ông đang phân biệt giữa những người dạy Lời Chúa chân chính và những giáo viên giả mà ông mô tả (2 Ti-mô-thê 2:16-18). Một mục sư trung tín giống như một vật dụng bằng vàng hoặc bạc mang lại vinh quang cho Chúa Giê-su Christ.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hội thánh của bạn giống với “ngôi nhà lớn” mà Phao-lô mô tả trong đoạn Kinh Thánh này như thế nào? Vai trò của bạn trong ngôi nhà lớn này là gì?
NGÀY 198
Lòng Biết Ơn
Đọc 2 Cô-rinh-tô 6
Chúng tôi tự khen mình trong mọi sự: chịu đựng gian khổ, hoạn nạn, khốn cùng; bị đánh đập, tù đày, loạn lạc; chịu khó nhọc, thức đêm, đói khát… không có gì cả, mà lại có đủ mọi sự.
2 Cô-rinh-tô 6:4-5, 10
Phao-lô đã trả giá thật đắt để trung thành trong chức vụ của mình! Vậy mà người Cô-rinh-tô lại chẳng mấy trân trọng những gì ông đã làm cho họ. Họ làm ông buồn lòng, vậy mà ông vẫn “luôn vui mừng” trong Chúa Giê-su Christ (câu 10). Ông đã trở nên nghèo khó để họ được giàu có (1 Cô-rinh-tô 1:5; 2 Cô-rinh-tô 8:9). Từ Hy Lạp được dịch là “nghèo khó” có nghĩa là “sự khốn cùng hoàn toàn của một người ăn xin.”
Phao-lô có sai khi kêu gọi sự trân trọng của họ không? Tôi không nghĩ vậy. Quá nhiều hội thánh có xu hướng xem nhẹ chức vụ hy sinh của các mục sư, nhà truyền giáo và các chức sắc trung thành trong hội thánh. Phao-lô không cầu xin được khen ngợi, nhưng ông muốn nhắc nhở các bạn hữu ở Cô-rinh-tô rằng chức vụ của ông đối với họ đã khiến ông phải trả giá đắt.
Người ta thường nói: “Nếu muốn tìm thấy lòng biết ơn, hãy xem những lời dạy của Chúa Giê-su.” Chúng ta có đang bày tỏ lòng biết ơn đối với những người đã phục vụ mình không?
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Gần đây, bạn đã hy sinh những gì cho người khác mà dường như không được trân trọng? Bạn cảm thấy thế nào?
NGÀY 199
Vinh Quang
Đọc 1 Phi-e-rơ 1:3-5
Bởi lòng thương xót lớn lao, Ngài đã cho chúng ta được tái sinh để có niềm hy vọng sống động nhờ sự sống lại của Chúa Giê-su Christ từ cõi chết, và để hưởng một cơ nghiệp không bao giờ hư nát, không bao giờ hoen ố hay phai tàn.
1 Phi-e-rơ 1:3-4
Vào một ngày hè ấm áp, vợ chồng tôi đã đến thăm một trong những nghĩa trang nổi tiếng nhất thế giới, tọa lạc tại Stoke Poges, một ngôi làng nhỏ không xa Lâu đài Windsor ở Anh. Trên nghĩa trang này, Thomas Gray đã viết nên bài thơ nổi tiếng “Elegy Written in a Country Churchyard” (Khúc Bi Thương Viết Trong Nghĩa Trang Miền Quê), một bài thơ mà hầu hết chúng ta đều phải đọc lúc này hay lúc khác ở trường.
Khi chúng tôi lặng lẽ đứng giữa những ngôi mộ cổ, một khổ thơ trong bài thơ đó hiện lên trong tâm trí:
Sự kiêu hãnh của huy hiệu, sự hào nhoáng của quyền lực,
Và tất cả vẻ đẹp, tất cả sự giàu có được ban tặng,
Đều đang chờ đợi giờ phút không thể tránh khỏi.
Những con đường vinh quang chỉ dẫn đến nấm mồ.
Vinh quang của con người không tồn tại mãi mãi, nhưng vinh quang của Chúa là vĩnh cửu, và Ngài đã đoái thương chia sẻ vinh quang đó với chúng ta!
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi nghĩ đến việc chia sẻ vinh quang với Chúa, những hình ảnh, suy nghĩ hoặc cảm xúc nào hiện lên trong tâm trí bạn?
NGÀY 200
Ai có tai, hãy nghe
Đọc Hê-bơ-rơ 1
Xưa kia, Đức Chúa Trời đã phán dạy tổ phụ chúng ta qua các đấng tiên tri nhiều lần nhiều cách, nhưng trong những ngày sau rốt này, Ngài đã phán dạy chúng ta qua Con Ngài.
Hê-bơ-rơ 1:1-2
Một người đàn ông đến từ Leeds, Anh, đã đến gặp bác sĩ để kiểm tra thính lực. Bác sĩ đã tháo máy trợ thính ra, và thính lực của bệnh nhân ngay lập tức được cải thiện! Ông đã đeo máy trợ thính sai tai hơn hai mươi năm!
Có lần tôi hỏi một người bạn mục sư: “Hội thánh của anh có mục vụ dành cho người khiếm thính không?” Ông ấy trả lời: “Có những lúc tôi nghĩ cả hội thánh cần một mục vụ dành cho người khiếm thính – dường như họ không nghe thấy tôi.”
Có một sự khác biệt giữa việc chỉ lắng nghe và lắng nghe thực sự. Chúa Giê-su thường phán: “Ai có tai để nghe, hãy nghe!” Cần nhiều hơn đôi tai vật lý để nghe được tiếng Chúa. Nó cũng đòi hỏi một tấm lòng tiếp nhận.
Nhiều người tránh học sách Hê-bơ-rơ. Một số người tránh đọc sách này vì những “lời cảnh báo” trong sách Hê-bơ-rơ khiến họ cảm thấy khó chịu. Những người khác tránh đọc sách này vì họ nghĩ nó quá khó đối với người học Kinh Thánh trung bình. Chắc chắn, sách Hê-bơ-rơ có một số lẽ thật sâu sắc. Nhưng thông điệp chung của sách rất rõ ràng, và không có lý do gì bạn và tôi không nên hiểu và rút ra bài học từ đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Khi ở nhà thờ, bạn thường “nghe” hay chỉ “lắng nghe”? Hãy giải thích.
NGÀY 201
Giấy phép và Tự do
& Đọc Gia-cơ 2:5-13
Hãy nói và hành động như những người sẽ bị phán xét bởi luật pháp ban cho sự tự do, bởi vì sự phán xét không thương xót sẽ được áp dụng cho bất cứ ai không thương xót. Lòng thương xót sẽ chiến thắng. Hãy phán xét!
Gia-cơ 2:12-13
Giấy phép (làm bất cứ điều gì chúng ta muốn làm) là loại nô lệ tồi tệ nhất. Tự do nghĩa là tự do để trở thành tất cả những gì chúng ta có thể trong Chúa Giê-su Christ. Giấy phép là sự giam cầm; tự do là sự trọn vẹn.
Lời Chúa được gọi là “luật pháp ban cho sự tự do” bởi vì Đức Chúa Trời nhìn thấy tấm lòng chúng ta và biết chúng ta sẽ làm gì nếu được tự do làm như vậy. Nếu chúng ta vâng lời Đức Chúa Trời chỉ vì luật lệ của Ngài, chúng ta chưa thực sự trưởng thành với tư cách là Cơ Đốc nhân. Lời Chúa có thể thay đổi tấm lòng chúng ta và ban cho chúng ta ước muốn làm theo ý muốn Đức Chúa Trời, để chúng ta vâng lời từ sự thúc đẩy bên trong.
Niềm tin của chúng ta nên chi phối hành vi của chúng ta. Nếu chúng ta thực sự tin rằng Chúa Giê-su là Con Đức Chúa Trời, và rằng Đức Chúa Trời nhân từ, Lời Ngài là chân lý, và một ngày nào đó Ngài sẽ phán xét chúng ta, thì hành vi của chúng ta sẽ bộc lộ niềm tin của mình. Trước khi công kích những người không có giáo lý chính thống, chúng ta phải chắc chắn rằng mình thực hành những giáo lý mà mình bảo vệ.
Một trong những phép thử về tính xác thực của đức tin là cách chúng ta đối xử với người khác. Liệu chúng ta có thể vượt qua phép thử này không?
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Nếu một người lạ quan sát hành vi của bạn trong một tuần, bạn nghĩ người đó có thể xác định chính xác niềm tin của bạn không? Hãy giải thích.
NGÀY 202
Phân biệt khi học
Đọc 1 Giăng 2:21-25
Ai là kẻ nói dối? Chính là kẻ chối Chúa Giê-su là Đấng Christ…. Ai chối Chúa Con thì không có Cha; ai xưng nhận Chúa Con thì cũng có Cha.
1 Giăng 2:22-23
Một nhà truyền giáo cho người Mỹ bản địa đang ở Los Angeles với một người bạn da đỏ mới theo đạo Cơ Đốc. Khi họ đi bộ xuống phố, họ đi ngang qua một người đàn ông ở góc phố đang rao giảng với cuốn Kinh Thánh trên tay. Nhà truyền giáo biết người đàn ông này đại diện cho một giáo phái, nhưng người da đỏ chỉ nhìn thấy Kinh Thánh. Ông dừng lại để lắng nghe bài giảng.
Tôi hy vọng bạn tôi không bị nhầm lẫn, nhà truyền giáo nghĩ, và ông bắt đầu cầu nguyện. Vài phút sau, người da đỏ rời khỏi buổi họp và đến với người bạn truyền giáo của mình.
“Anh nghĩ gì về nhà truyền giáo đó?” nhà truyền giáo hỏi.
“Suốt thời gian ông ấy nói,” người da đỏ thốt lên, “có điều gì đó trong lòng tôi cứ nói, ‘Nói dối! Nói dối!'”
“Điều gì đó” trong lòng ông ấy chính là “Đấng nào đó” – Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời! Đức Thánh Linh dẫn dắt chúng ta vào lẽ thật và giúp chúng ta nhận ra lỗi lầm (Giăng 16:13). Sự xức dầu này của Đức Chúa Trời “không hề dối trá,” bởi vì “Đức Thánh Linh là lẽ thật” (1 Giăng 5:6).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã từng trải qua lúc Đức Thánh Linh cảnh báo bạn về một sự dối trá được ngụy trang khéo léo do ai đó cổ súy chưa? Đức Thánh Linh đã phán với bạn như thế nào?
NGÀY 203
Sai lầm một cách chân thành
Đọc 1 Giăng 2:18-20
Bạn đã được Đấng Thánh xức dầu, và tất cả các bạn đều biết lẽ thật.
1 Giăng 2:20
“Tin gì cũng chẳng quan trọng, miễn là bạn thành tâm!” Câu nói này thể hiện triết lý sống của nhiều người ngày nay, nhưng liệu hầu hết họ có thực sự suy nghĩ thấu đáo hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi. “Thành tâm” có phải là yếu tố kỳ diệu khiến điều gì đó trở nên đúng đắn? Nếu vậy, chúng ta nên áp dụng nó vào bất kỳ lĩnh vực nào của cuộc sống.
Một y tá trong một bệnh viện thành phố cho một bệnh nhân uống thuốc, và bệnh nhân trở nên ốm nặng. Y tá rất thành tâm, nhưng thuốc lại sai, và bệnh nhân suýt chết.
Một đêm nọ, một người đàn ông nghe thấy tiếng động trong nhà và đoán rằng có kẻ trộm đang làm việc. Ông bắn chết “kẻ trộm,” hóa ra đó là con gái ông, người đã thức dậy để ăn khuya. Cô ấy trở thành nạn nhân của “sự chân thành” của người cha.
Phải cần nhiều hơn “sự chân thành” để biến điều gì đó thành sự thật. Niềm tin vào lời nói dối luôn gây ra hậu quả nghiêm trọng; niềm tin vào sự thật không bao giờ là sai lầm. Điều quan trọng là chúng ta tin vào điều gì. Những người chân thật xây dựng cuộc sống của họ trên sự thật, chứ không phải mê tín hay dối trá. Không thể sống một cuộc sống chân thật bằng cách tin vào lời nói dối.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn đã khám phá ra mối liên hệ nào giữa đức tin và lẽ thật trong cuộc sống của chính mình?
NGÀY 204
Một Vị Thế Hoàn Hảo
Đọc Hê-bơ-rơ 10:1-18
Ngài chờ đợi kẻ thù Ngài bị đặt làm bệ chân Ngài, vì chỉ nhờ một của lễ dâng duy nhất, Ngài đã làm cho những người được thánh hóa trở nên trọn vẹn đời đời.
Hê-bơ-rơ 10:13-14
Làm thế nào chúng ta biết mình có một vị thế hoàn hảo trước mặt Đức Chúa Trời? Nhờ sự làm chứng của Đức Thánh Linh qua Lời Chúa (câu 15-18). Sự làm chứng của Đức Thánh Linh dựa trên công việc của Đức Chúa Con và được ban cho qua lời Kinh Thánh. Những người thờ phượng giao ước cũ không thể nói rằng họ “không còn cảm thấy tội lỗi về tội lỗi mình nữa” (10:2). Nhưng những tín đồ giao ước mới có thể nói rằng tội lỗi của họ không còn được nhớ đến nữa (câu 17). “Không còn của lễ chuộc tội nữa” (câu 18) và không còn nhớ đến tội lỗi nữa!
Tôi từng tham dự một buổi hội thảo với một bác sĩ tâm thần Cơ Đốc giáo xuất sắc, người có những bài giảng rất đúng với Lời Chúa. “Vấn đề của ngành tâm thần học,” ông nói với tôi, “là nó chỉ có thể giải quyết các triệu chứng. Một bác sĩ tâm thần có thể xóa bỏ cảm giác tội lỗi của bệnh nhân, nhưng không thể xóa bỏ bản chất tội lỗi. Giống như một tài xế xe tải nới lỏng chắn bùn để không nghe thấy tiếng động cơ gõ. Bệnh nhân có thể cảm thấy tốt hơn, nhưng lại gặp phải hai vấn đề thay vì một!”
Khi tội nhân tin vào Chúa Kitô, tội lỗi của họ được tha thứ hoàn toàn, mọi mặc cảm tội lỗi biến mất, và vấn đề được giải quyết hoàn toàn mãi mãi.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cảm thấy mình đang được “thánh hóa” theo những cách cụ thể nào?
NGÀY 205
Đầu phục
Đọc Ê-sai 50-51
Vì Đức Giê-hô-va Toàn Năng giúp đỡ tôi, tôi sẽ không bị hổ thẹn. Vậy nên, tôi làm cho mặt tôi cứng như đá, và tôi biết mình sẽ không bị hổ thẹn.
Ê-sai 50:7
Mọi điều Chúa Giê-su nói và làm đều được Cha Ngài dạy dỗ. Ngài cầu xin Cha hướng dẫn và suy ngẫm Lời Chúa. Những điều Đức Chúa Trời dạy dỗ Người Tôi Tớ, Người Tôi Tớ chia sẻ với những người cần được khích lệ và giúp đỡ. Người Tôi Tớ đã nêu gương tốt cho tất cả những ai hiểu được tầm quan trọng của “thời gian tĩnh lặng” hằng ngày với Chúa.
Ý muốn của Người Tôi Tớ cũng được đầu phục trước Chúa Giê-hô-va. “Tai nghe tỉnh thức” (câu 4) là tai nghe và vâng theo tiếng Chúa. Những người được Chúa Giê-su phục vụ có thể “muốn” hoặc “vâng lời” (1:19), nhưng Người Tôi Tớ vui lòng làm theo ý muốn của Chúa Giê-hô-va. Điều này không hề dễ dàng, vì nó đồng nghĩa với việc Ngài phải phó thân thể mình cho những kẻ gian ác, những kẻ đã nhạo báng, đánh đòn, khạc nhổ vào Ngài, rồi đóng đinh Ngài trên thập tự giá.
Hãy nhớ rằng khi Chúa Giê-su Christ thi hành chức vụ trên đất, Ngài đã phải sống bằng đức tin, giống như chúng ta ngày nay. Ngài không sử dụng quyền năng thiêng liêng của mình một cách ích kỷ cho bản thân, nhưng tin cậy Đức Chúa Trời và nương cậy vào quyền năng của Đức Thánh Linh (Phi-líp 2:5-11).
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn cần đầu phục tâm trí, ý chí hoặc thân thể mình cho Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn hơn bằng cách nào? Bạn sẽ làm điều này như thế nào?
NGÀY 206
Những Nhà Lãnh Đạo Ngu Ngốc
Đọc Truyền Đạo 10:1-10
Tôi đã thấy những nô lệ cưỡi ngựa, trong khi các hoàng tử đi bộ như nô lệ.
Truyền Đạo 10:7
Nếu có một người cần sự khôn ngoan, thì đó chính là người lãnh đạo một quốc gia. Lyndon B. Johnson đã nói: “Nhiệm vụ khó khăn nhất của một tổng thống không phải là làm điều đúng đắn, mà là biết điều đúng đắn.”
Nếu một nhà lãnh đạo kiêu ngạo, ông ta có thể nói và làm những điều ngu ngốc khiến ông ta mất đi sự tôn trọng của cộng sự (Truyền Đạo 10:4). Hình ảnh ở đây là một nhà lãnh đạo kiêu ngạo, dễ nổi giận và trút giận lên những người hầu cận xung quanh.
Chắc chắn, đôi khi cần phải thể hiện sự tức giận chính đáng (Ê-phê-sô 4:26), nhưng không phải mọi thứ chúng ta gọi là sự phẫn nộ chính đáng đều chính đáng. Thật dễ dàng để trút bỏ lòng ghen tị và ác ý bằng cách ngụy trang chúng dưới dạng lòng nhiệt thành thánh thiện.
Nhưng nếu một người cai trị quá dễ bảo, ông ta cũng là một kẻ ngu ngốc (Truyền Đạo 10:5-7). Nếu ông ta thiếu bản lĩnh và lòng dũng cảm, ông ta sẽ đưa những kẻ ngu ngốc vào các chức vụ cao và
những người có năng lực vào các chức vụ thấp. Nếu một người cai trị có những người kém cỏi cố vấn, gần như chắc chắn ông ta sẽ cai trị đất nước một cách thiếu khôn ngoan. Những người cai trị (và lãnh đạo) giỏi nhất là những người đàn ông và phụ nữ có đầu óc cứng rắn nhưng lại có trái tim nhân hậu, những người đặt những người giỏi nhất lên vị trí xứng đáng và không hối tiếc vì điều đó.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Bạn quá kiêu ngạo ở những điểm nào? Quá dễ bảo? Làm thế nào để bạn tìm được sự cân bằng phù hợp ở đây?
NGÀY 207
Kỷ luật và Sự Bất tuân
Đọc 1 Cô-rinh-tô 4:14-21
Nước Đức Chúa Trời không phải là vấn đề lời nói suông mà là quyền năng.
1 Cô-rinh-tô 4:20
Kiêu ngạo là một điều khủng khiếp trong đời sống Cơ Đốc nhân và trong hội thánh. Men tội lỗi (5:6-8) đã khiến người Cô-rinh-tô “lên mặt,” Phao-lô viết: “Dầu khi tôi khoe mình khí quá về quyền phép Chúa đã ban cho chúng tôi, để gây dựng anh em, chớ chẳng phải để hủy diệt, thì tôi sẽ không hổ thẹn; song tôi chẳng muốn làm bộ dọa anh em bằng thơ từ của tôi. Có người nói rằng các thơ của người nặng lời và bạo mạnh; nhưng đến khi có mặt thì người yếu đuối và lời nói chẳng có giá gì. Kẻ nói như vậy, hãy nghĩ rằng khi chúng tôi vắng mặt, lời trong thơ thể nào, thì khi có mặt, việc làm cũng thể ấy.” (2 Cô-rinh-tô 10:8-11).
Trước đây, Phao-lô đã kiên nhẫn với sự bất tuân của họ, nhưng trong bức thư này, ông cảnh báo họ rằng đã đến lúc phải sửa phạt. Phao-lô không giống như người mẹ hiện đại dễ dãi, hay quát tháo đứa con trai hư hỏng của mình: “Đây là lần cuối cùng mẹ nói với con, lần cuối cùng!” Những bậc cha mẹ trung tín phải sửa phạt con cái mình.
Phao-lô muốn đến với người Cô-rinh-tô với sự nhu mì và xử lý tội lỗi của họ một cách nhẹ nhàng, nhưng thái độ kiêu ngạo của họ khiến cách tiếp cận này trở nên khó khăn.
Sự tương phản trong đoạn này nằm ở lời nói và quyền năng, lời nói và việc làm. Người Cô-rinh-tô kiêu ngạo không ngại “nói khoác”, như trẻ con thường làm, nhưng họ không thể dùng “hành động” để chứng minh lời nói của mình. Tôn giáo của họ chỉ nằm ở lời nói. Phao-lô đã sẵn sàng dùng quyền năng để chứng minh “lời nói” của mình, bằng những việc làm phơi bày tội lỗi của họ và sự thánh khiết của Đức Chúa Trời.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Kỷ luật bản thân trong lĩnh vực cụ thể nào là khó khăn nhất? Làm thế nào bạn có thể kiên trì dù điều đó khó khăn?
NGÀY 208
Khởi Đầu Tốt Đẹp
Đọc Cô-lô-se 1:1-2
Gửi đến các anh em thánh khiết và trung tín trong Đấng Christ tại Cô-lô-se: Nguyện ân điển và sự bình an từ Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, ở cùng anh em.
Cô-lô-se 1:2
Cô-lô-se có lẽ sẽ không bao giờ được nhắc đến trong Tân Ước nếu không có hội thánh tại đó. Thành phố này không bao giờ được nhắc đến trong sách Công vụ vì Phao-lô không phải là người thành lập hội thánh Cô-lô-se, cũng không bao giờ đến thăm hội thánh. Phao-lô đã nghe về đức tin của họ (Cô-lô-se 1:4, 9), nhưng ông chưa bao giờ gặp trực tiếp những tín đồ này (2:1). Đây là một hội thánh của những người xa lạ, trong một thị trấn nhỏ, đang nhận được một bức thư đầy cảm hứng từ sứ đồ Phao-lô!
Hội thánh Cô-lô-se là kết quả của ba năm chức vụ của Phao-lô tại Ê-phê-sô (Công vụ 19; 20:17-38). Lời chứng của hội thánh Ê-phê-sô hiệu quả đến nỗi “hết thảy người Giu-đa và người Gờ-réc sống trong xứ A-si đều nghe lời Chúa” (19:10).
Có một bài học quý giá cho chúng ta ở đây: Đức Chúa Trời không phải lúc nào cũng cần một sứ đồ, hay một “người hầu việc Chúa trọn thời gian,” để thiết lập một chức thánh. Ngài cũng không cần những tòa nhà đồ sộ hay những tổ chức rộng lớn. Kế hoạch của Đức Chúa Trời là các Cơ Đốc nhân ở những khu vực đô thị lớn, như Ê-phê-sô, vươn tới những thị trấn nhỏ hơn và chia sẻ phúc âm. Hội thánh của bạn có đang góp phần truyền giáo tại những cánh đồng truyền giáo “thị trấn nhỏ” không?
CẦN SUY NGẪM
Bạn có thể làm gì trong tuần này để nâng cao nhận thức của bản thân hoặc của hội thánh về những nhu cầu xung quanh?
NGÀY 209
Kiên nhẫn bước đi.
Đọc Ê-sai 40:27-44:28
Những ai trông cậy Đức Giê-hô-va sẽ được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng; chạy mà không mệt mỏi, đi mà không mòn mỏi.
Ê-sai 40:31
Từ “chờ đợi” trong bản King James của Ê-sai 40:31 có nghĩa là “hy vọng”, trông cậy vào Chúa cho tất cả những gì chúng ta cần. Điều này bao gồm việc suy ngẫm về bản tính và lời hứa của Ngài, cầu nguyện và tìm cách tôn vinh Ngài.
Từ “làm mới” có nghĩa là “trao đổi”, như cởi bỏ quần áo cũ và mặc lấy quần áo mới. Chúng ta đổi sự yếu đuối của mình lấy quyền năng của Ngài (2 Cô-rinh-tô 12:1-10). Khi chúng ta chờ đợi trước mặt Ngài, Chúa giúp chúng ta bay cao khi gặp khủng hoảng, chạy trốn khi gặp nhiều thử thách, và bước đi trung tín trong những đòi hỏi hằng ngày của cuộc sống. Bước đi trong những áp lực thường ngày của cuộc sống khó hơn nhiều so với việc bay cao như đại bàng trong thời kỳ khủng hoảng.
“Tôi có thể lê bước,” William Carey, cha đẻ của các sứ mệnh hiện đại, đã nói. “Đó là thiên tài duy nhất của tôi. Tôi có thể kiên trì trong bất kỳ mục tiêu cụ thể nào. Tôi nợ tất cả những điều này.”
Những anh hùng đức tin vĩ đại nhất thường là những người kiên nhẫn bước đi. Khi chúng ta trông đợi Chúa, Ngài không chỉ giúp chúng ta bay cao hơn, chạy nhanh hơn mà còn đi được xa hơn. Phước thay cho những người kiên trì, vì cuối cùng họ cũng đến được đích!
ĐIỀU ĐỂ SUY NGẪM
Thiên Đàng.
Bạn thấy điều gì khó khăn nhất khi trông đợi và hy vọng vào Chúa? Tại sao?
NGÀY 210
Tấm Gương
Đọc Gia-cơ 1:23-27
Ai nghe lời Chúa mà không làm theo thì giống như người kia soi mặt mình trong gương, sau khi soi rồi bỏ đi, quên ngay hình dạng mình.
Gia-cơ 1:23-24
Khi soi mình vào tấm gương Lời Chúa, chúng ta thấy được con người thật của mình. Gia-cơ đề cập đến một số sai lầm mà chúng ta mắc phải khi nhìn vào tấm gương của Chúa.
Thứ nhất, chúng ta không cẩn thận nghiên cứu bản thân khi đọc Lời Chúa. Chúng ta có thể đọc một chương Kinh Thánh mỗi ngày, nhưng đó chỉ là một bài tập tôn giáo, và chúng ta không nhận được lợi ích cá nhân từ việc đó.
Sai lầm thứ hai là chúng ta quên những gì mình thấy. Nếu chúng ta nhìn sâu vào lòng mình, những gì chúng ta thấy sẽ không thể nào quên.
Sai lầm thứ ba là: Chúng ta không vâng theo những gì Lời Chúa bảo chúng ta làm. Chúng ta nghĩ rằng nghe đồng nghĩa với làm. Nhưng không phải vậy.
Nếu muốn sử dụng tấm gương của Chúa một cách hữu ích, chúng ta phải nhìn vào đó thật kỹ lưỡng và nghiêm túc. Không một cái nhìn thoáng qua nào có thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta phải xét lại tấm lòng và cuộc sống của mình dưới ánh sáng của Lời Chúa. Điều này đòi hỏi thời gian, sự chú tâm và lòng chân thành cách cần mẫn. Năm phút với Chúa mỗi ngày sẽ không bao giờ là một cuộc xét mình tâm linh sâu sắc.
ĐIỀU CẦN SUY NGẪM
Hãy cẩn thận nghiên cứu bản thân hôm nay dưới ánh sáng của Lời Chúa. Bạn thấy gì?