TÓM LƯỢC CHƯƠNG 1
ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ CON NGƯỜI
Kinh
Thánh: Thi thiên 8:1-9.
1 Hỡi Đức Giê-hô-va là Chúa chúng tôi, Danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất biết bao; Sự oai nghi Chúa hiện ra trên các từng trời!
2 Nhân vì các cừu địch Chúa, Chúa do miệng trẻ thơ và những con đang bú, Mà lập nên năng lực Ngài, Đặng làm cho người thù nghịch và kẻ báo thù phải nín lặng.
3 Khi tôi nhìn xem các từng trời là công việc của ngón tay Chúa, Mặt trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt,
4 Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? Con loài người là chi, mà Chúa thăm viếng nó?
5 Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng.
6 Chúa ban cho người quyền cai trị công việc tay Chúa làm, Khiến muôn vật phục dưới chân người:
7 Cả loài chiên, loài bò, Đến đỗi các thú rừng,
8 Chim trời và cá biển, Cùng phàm vật gì lội đi các lối biển.
9 Hỡi Đức Giê-hô-va là Chúa chúng tôi, Danh Chúa được sang cả (uy nghiêm) trên khắp trái đất biết bao!
“Cơ đốc giáo, nếu sai, thì không quan trọng, và nếu đúng, thì vô cùng quan trọng. Nó không thể là quan trọng ở mức trung bình.” C.S. Lewis.
Việc
điều tra đức tin của Cơ đốc nhân là một công việc
không dẽ dàng. Chúng ta có thể bắt đầu cuộc điều
tra của mình với một tâm thế cởi mở, sẵn sàng tìm
thấy nhiều điều trong đức tin vào Chúa Giê-su Christ
truyền cảm hứng và nâng cao tinh thần, cũng như một số
điều mà chúng ta vẫn chưa tin.
Tuy nhiên, cuối cùng,
chúng ta chỉ có thể đưa ra một trong hai phán quyết liên
quan đến những tuyên bố to lớn mà Cơ đốc giáo đưa
ra. Hoặc là chúng ta sẽ kết luận rằng nó đúng hoặc
là nó sai. Và cuộc sống của chúng ta sẽ chứng minh cho
phán quyết của chúng ta. Nếu nó sai, thì vấn đề đã
kết thúc. Chúng ta có thể an toàn đặt Kinh thánh và nhà
thờ cùng với những hư cấu về giáo lý của chúng sang
một bên, và bỏ qua những ràng buộc cá nhân phát sinh
từ chúng.
Tuy nhiên, nếu Kinh Thánh là đúng, thì sự
to lớn của những tuyên bố của nó có nghĩa là mọi thứ
sẽ thay đổi đối với chúng ta. Mục đích sống của
chúng ta sẽ thay đổi và với điều đó, chúng ta sẽ có
một cơ sở hoàn toàn mới để đánh giá mức độ ưu
tiên và tầm quan trọng của tất cả những gì chúng ta
có thể làm. Đức tin của Cơ đốc nhân không thể chỉ
là một phần mà chúng ta thêm vào cuộc sống bận rộn
và viên mãn được chỉ đạo bởi một ánh sáng dẫn
đường bên trong. Nếu Cơ đốc giáo là đúng, vậy thì
Đức Chúa Trời phải là trung tâm của cuộc sống và
mục đích sống của tôi.
MÔ TẢ VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI NHƯ THẾ NÀO?
Hãy đọc Thi thiên 8 và suy ngẫm ý tưởng chính của trước giả Đa-vít.
Lẽ
thật về Đức Chúa Trời chủ yếu được tiết lộ
thông qua sự lộng lẫy, bao la của vũ trụ. Vua Đa-vít đã
làm một điều dễ dàng và đi dạo bên ngoài vào một
đêm trăng sáng. Ông đã ngước mắt lên bầu trời, dừng
lại để xem xét sự bao la và vẻ đẹp của vũ trụ mà
ông có thể nhìn thấy, và thấy rằng nó tuyên bố về
Đức Chúa Trời là Đấng đứng sau tất cả. Đức Chúa
Trời đã tạo ra tất cả mọi vật trong vũ trụ mênh
mông và sở hữu tất cả. Các tầng trời mà Vua Đa-vít
nhìn thấy là của Chúa: các tầng trời của Ngài, công
trình của ngón tay Ngài, ông nói. Mặt trăng và các vì
sao, Ngài đã đặt chúng vào đúng vị trí (câu 3).
Rõ
ràng là Thi thiên chương 8 đáng tin cậy, không được
diễn giải theo nghĩa đen cứng nhắc. Nói về ‘ngón tay’
hoặc ‘tay’ của Chúa không có nghĩa là Chúa là một người
đàn ông ở trên cao với mắt, tai, mũi và hai bàn tay với
bốn ngón tay và một ngón cái trên mỗi bàn tay. Đây là
ngôn ngữ nhân hình. Nói cách khác, ngôn ngữ mang tính cá
nhân, vật lý và con người (`tay’ và ‘ngón tay’) đang được
sử dụng để truyền đạt lẽ thật về hoạt động
sáng tạo của Chúa trong việc tạo ra thế giới.
Và lẽ
thật là vũ trụ này không phải tồn tại như một sự
ngẫu nhiên; nó là một sự sáng tạo và sự sáng tạo
này tiết lộ Đấng sáng tạo ra nó.
Toàn thể vũ trụ bao la dường như không có giới hạn là lời chứng của Chúa về chính Ngài, và là phương tiện để Ngài mặc khải chính Ngài cho toàn thể nhân loại: ‘Danh Chúa thật oai nghiêm… trên khắp trái đất biết bao!’
ĐỨC CHÚA TRỜI UY NGHIÊM TRONG QUYỀN NĂNG VÀ CÁ NHÂN TRONG TÍNH CÁCH
Từ ngữ ngón tay và tay của Chúa cho chúng ta biết nhiều hơn về Chúa sáng tạo là Đấng toàn năng. Đức Chúa Trời mà Vua Đa-vít nói đến, không chỉ toàn năng để sáng tạo, mà còn là một thân vị mà con người có thể nối kết, liên hệ với Ngài. Đa-vít nói về vinh quang của Ngài’, các tầng trời của Ngài’, ‘mặt trăng và các vì sao mà Ngài đã đặt vào vị trí’, ‘công trình của các ngón tay Ngài’ và ‘công trình của tay Ngài’. Và hơn tất cả những điều này, Vua Đa-vít nói về danh Chúa: `Danh Chúa thật oai nghiêm trên khắp trái đất biết bao.’
Tất cả những lời nói về quyền năng của Chúa trong sáng tạo có thể gợi lên những khái niệm về các thế lực phi nhân cách. Nhưng Chúa đã tự tỏ mình ra không chỉ qua thiên nhiên, mà còn qua việc ban cho nhân loại danh Ngài. Chúa đã tự tỏ mình ra không chỉ qua các hành động quyền năng trong sáng tạo, mà còn qua những lời giao tiếp cá nhân. Ngài bày tỏ cho Môi-se: I am that I am (Ta là Đấng ta là/ Ta là Đấng tự hữu và hằng hữu).
Chúa toàn năng và có một thân vị cá nhân này, trong lịch sử đã gọi một dân tộc, hậu duệ của Áp-ra-ham, biệt riêng ra cho chính Ngài, cũng chính là Chúa sáng tạo, ngày nay Ngài kêu gọi mọi người từ khắp các quốc gia đến cùng Ngài. Một vị thần toàn năng, nhưng không phải là một thân vị cá nhân, có thể buộc chúng ta phải sợ hãi (giống như người ta có thể sợ sức mạnh của biển cả), nhưng không thể tạo ra khả năng cho bất kỳ mối quan hệ nào. Mặt khác, một vị thần có tính cách của một cá nhân, nhưng không phải là đấng sáng tạo toàn năng, có thể tập hợp một số bạn bè, nhưng không thể ra lệnh cho lòng trung thành hay sự thờ phương của họ dành cho. Trái ngược với những sự thật nửa vời này, Chúa của Kinh thánh, uy nghiêm về quyền năng và cá nhân về tính cách, vừa tạo ra khả năng để con người có mối quan hệ với Ngài như quan hệ giữa Cha thiên thượng và con yêu dấu.
CON NGƯỜI ĐƯỢC TẠO RA THEO HÌNH ẢNH CỦA CHÚA
Sự thật đầu tiên, khá kinh ngạc, là Chúa tạo ra chúng ta theo hình ảnh của Ngài. Cũng chính từ mà Thi thiên dùng để nói về sự huy hoàng và uy nghiêm của Chúa, tức là `vinh quang’ (`Chúa đã đặt vinh quang của Chúa trên các tầng trời’ câu 1), giờ đây là từ được dùng để mô tả nhân loại: `Chúa đã dựng nên người thấp hơn các thiên sứ một chút và đội cho người mão triều thiên vinh quang và danh dự’ (câu 5). Rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên; chúng ta được cho biết rằng nười nam và nữ được tạo ra để giống như Đấng tạo ra họ. Chúng ta thấy sự thật này được dạy trong câu chuyện về sự sáng tạo trong Sáng thế ký, cuốn sách đầu tiên của Kinh thánh, trong những từ `Chúng ta hãy làm nên con người theo hình ảnh của chúng ta, giống như chúng ta’, và sau đó một lần nữa trong những từ `Vì vậy, Đức Chúa Trời dựng nên con người theo hình ảnh của chính Ngài, Ngài dựng nên con người theo hình ảnh của Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam và nữ’ (Sáng thế ký 1:26-27).
Lẽ
thật này có một số điểm tương đồng trong các mối
quan hệ của con người chúng ta vì chúng ta có xu hướng
trở nên giống những người mà chúng ta kết bạn. Khi
quan sát, chồng và vợ có thể trở nên giống nhau; con
cái có thể trở nên giống cha mẹ chúng. Những người
bạn cùng lứa tuổi có ảnh hưởng phi thường đến nhau
theo hướng tốt hoặc xấu; và bạn bè ở mọi lứa tuổi
vô thức bắt chước nhau. Một ngạn ngữ ‘bạn có thể
biết một người qua những người mà anh ta kết bạn’
(you can tell a man by the company he keeps) phản ánh cùng một
sự thật này, cũng như câu tương đương trong Châm Ngôn
là ‘bạn bè xấu làm hỏng tính cách tốt’.
Và những
gì chúng ta quan sát được trong trải nghiệm của con
người tìm thấy hệ quả của nó theo các thuật ngữ tâm
linh; nếu nhân loại muốn phản ánh thần tính, thì nhân
loại phải liên hệ với thần tính. Sự phản ánh của
Chúa và sự phục hồi hình ảnh của Ngài trong chúng ta
sẽ phụ thuộc vào mối quan hệ giữa chúng ta với Chúa.
CON NGƯỜI ĐƯỢC TẠO RA ĐỂ CAI TRỊ/ hay CỘNG TÁC VỚI CHÚA TRONG CÔNG TÁC QUẢN TRỊ.
Một sự thật đáng ngạc nhiên khác mà chúng ta thấy ở đây, liên quan đến mục đích mà Đức Chúa Trời tạo ra con người, là Đức Chúa Trời đã giao cho nhân loại một nhiệm vụ để thực hiện. Đức Chúa Trời tạo ra nhân loại để chăm sóc thế giới này cho Ngài:Ngài đã lập con người cai trị các công trình của tay Ngài; Ngài đặt mọi vật dưới chân con người: ‘mọi bầy chiên và bầy bò, và các loài thú đồng, ‘các loài chim trời, và cá biển, tất cả những loài bơi lội trong các lối đi của biển (Thi thiên 8:6-8).
Nói về Đức Chúa Trời như là Đấng sáng tạo là đúng cho đến nay, nhưng sẽ không đủ nếu chúng ta kết luận rằng Đức Chúa Trời, sau khi tạo ra thế giới, đã gác chân lên sofa để nghỉ cuối tuần, hoặc rằng Ngài đang thực hiện một dự án mới khác. Không, thế giới mà Đức Chúa Trời đã tạo ra là một thế giới mà Ngài vẫn tiếp tục cai trị. Nhưng phần lớn cách mà Chúa thực hiện sự cai trị nhân từ của Ngài đối với thế giới là giao phó nó cho chúng ta chăm sóc. Chúa nói với nhân loại: các ngươi cai trị các vương quốc thực vật và động vật.
Sách đầu tiên của Kinh thánh, Sáng thế ký, kể với chúng ta rằng Chúa đặt một người nam và một người nữ vào một khu vườn, và giao cho họ nhiệm vụ quản trị và chăm sóc nó. Đó là một nhiệm vụ lớn, và một trách nhiệm lớn. Đối với ủy ban bảo vệ động và thực vật thế giới, chúng ta không nên cướp bóc tài nguyên của thế giới một cách liều lĩnh và gây ô nhiễm. Cũng không cho phép chúng ta nhàn rỗi trong khi nhu cầu của những người đồng loại trên khắp thế giới bị bỏ bê một cách nghiêm trọng và thế giới tài nguyên bị khai thác một cách cẩu thả. Chúa đã ban cho nhân loại những tài nguyên cần thiết để chăm sóc và cung cấp cho cuộc sống của con người và thực hiện sự chăm sóc có trách nhiệm đối với các loài động và thực vật. Đây là một sự ủy thác quan trọng.
Và sự khéo léo mà Chúa ban cho con người đã chứng minh là một con dao hai lưỡi. Ở mức tốt nhất, nó thể hiện sự sáng tạo tuyệt vời, và những nỗ lực về nông nghiệp, khoa học và công nghệ trong ba nghìn năm kể từ khi Đa-vít viết Thi thiên 8 chứng minh rằng nhân loại có một số khả năng để thực hiện lời kêu gọi cao cả này. Theo sách Sáng thế ký, khi Chúa hoàn thành từng khía cạnh trong công trình sáng tạo, Ngài ‘thấy rằng điều đó là tốt đẹp.’ Tuy nhiên ngày nay mọi vật hỗn tạp hơn thế. Không phải lúc nào cũng có sự chăm sóc của con người đối với các loài động vật xứng đáng với sự sáng tạo hoàn hảo của Đấng sáng tạo tốt lành. Và nhiều điều mà con người phải chịu đựng trên thế giới này có lý do khác ngoài việc thực sự thiếu tài nguyên vật chất để đáp ứng nhu cầu. Ví dụ, Miến Điện là một quốc gia màu mỡ đến mức từng được gọi là `vựa lúa của Châu Á’, tuy nhiên, cách đây không lâu, một số trẻ em ở đây bị suy dinh dưỡng theo Chương trình Lương thực Thế giới. Năm 2000, tổ chức The Economist tuyên bố Miến Điện là quốc gia khốn khổ không cần thiết. Kể từ đó, tình hình đã trở nên tồi tệ hơn nhiều.
Trong một lời nhắc nhở gần đây, Mr. Rees, một nhà thiên văn học đã viết, `hành tinh của chúng ta đã tồn tại trong 45 triệu thế kỷ. Nhưng thế kỷ này là thế kỷ đầu tiên mà loài người chúng ta, có thể đe dọa toàn bộ sinh quyển.’
Những số liệu thống kê như thế này làm nổi bật nhiệm vụ to lớn mà Chúa giao cho chúng ta. Chúng ta sẽ nói rằng nhiệm vụ do Chúa giao phó này có thể được hoàn thành mà không cần đến các nguồn lực tình yêu và trí tuệ do Chúa ban tặng? Không bao giờ. Tất cả những điều này là một dấu hiệu chắc chắn rằng mối quan hệ đúng đắn với Chúa là cách duy nhất để nhân loại có thể cai trị cho Chúa. Nhân loại được tạo ra để cai trị cho Chúa trên thế giới này, nhưng điều đó chỉ có thể thực hiện được với các nguồn lực bên trong đến từ Chúa. Nếu để mặc chúng ta tự quyết định, thế giới này, con người cũng như các loài động vật và thực vật khác, ở mức độ lớn hơn hoặc nhỏ hơn, sẽ phải chịu những tác động của sự cai trị sai trái của con người, dù là thông qua sự chuyên chế của các chế độ áp bức hay sự bất tài của những chế độ dân chủ.
Điều đáng buồn là mọi thứ không đi theo ý định ban đầu của Chúa. Chúng ta được tạo ra để cai trị. Khi liên hệ và vâng phục Ngài, chúng ta cũng sẽ tìm thấy sự nhạy bén về mặt tâm tinh thần và sự khôn ngoan cần thiết cho nhiệm vụ này. Một lần nữa, theo lời của Thi thiên 8, khi biết “Chúa” là “Chúa chúng ta” và Chúa muốn chúng ta cai trị thế giới này. Thế giới này là của Ngài theo quyền sở hữu, và của chúng ta là người quản trị/quản lý.
MỘT BÀI HỌC QUAN TRỌNG
Trong
Thi thiên này, tác giả không chỉ lặp lại một tín điều;
càng không phải là ông tạo ra một tín điều. Thay vào
đó, ông đang kinh ngạc về những gì ông tin. Hai chân lý
song hành về Chúa là Đấng sáng tạo và con người được
tạo ra theo hình ảnh của Chúa để cai trị thế giới
cho Ngài, có thể được xem xét riêng biệt trong tâm trí
chúng ta. Nhưng bây giờ, tác giả đặt chúng lại với
nhau. Chúng làm bùng nổ tâm trí con người. Đọc bài Thi
thiên này một cách cẩn thận, có thể là đọc to, cho
thấy cảm giác ngạc nhiên và kinh ngạc của tác giả. Rõ
ràng Vua Đa-vít không phải là người mơ mộng đãng trí;
ông là một người bận rộn với vô số nhiệm vụ
cấp bách. Nhưng một đêm nọ, ông dừng lại để xem xét
sự bao la của vũ trụ xung quanh mình so với sự nhỏ bé
của chính ông và những người đồng loại:
“Khi tôi ngắm nhìn các tầng trời, công trình của ngón tay Chúa, mặt trăng và các vì sao mà Chúa đã đặt vào vị trí, con người là gì mà Chúa nhớ đến, con người là gì mà Chúa quan tâm đến? Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng. Chúa ban cho người quyền cai trị công việc tay Chúa làm, Khiến muôn vật phục dưới chân người” (Thi thiên 8:3-6).
Mặc dù chúng ta nhỏ bé đến mức vi mô so với vũ trụ bao la mà chúng ta đang sống, tuy nhiên, Chúa đã giao cho chúng ta, trong số tất cả các loài vật ở bất cứ đâu, một vị trí nổi bật thực sự và một địa vị có ý nghĩa thực sự, đó là được kêu gọi để chăm sóc thế giới của Ngài. Và hơn nữa, chúng ta được Ngài yêu thương và chăm sóc.
Tác giả Thi thiên cam kết bằng chính sự quan sát của mình với câu trả lời thứ hai này. Đối với ông, điều hiển nhiên là Đấng sáng tạo đã giao cho loài người chức năng độc nhất là cai trị thế giới. vì vậy chúng ta không chỉ là những hạt bụi tầm thường hay là những con khỉ thông minh. Không phải như vậy.
Năm 1977, là năm mà nhiều người hơn bao giờ hết nhảy xuống Golden Gate Bridge, San Francisco để tự tử vì không nhận thức được vị trí quan trọng mà Chúa dành cho con người. Những người khác có thái độ lạc quan hơn thì không bi quan như vậy.
Có
âm nhạc và thể thao, nghệ thuật và kịch, tiền bạc và
tình dục, gia đình và bạn bè, bằng cấp và sự nghiệp.
Và những hoạt động và thú vui này mang lại cho tôi cảm
giác về phẩm giá, ý nghĩa và giá trị. Công việc tôi
làm, tài sản tôi tích lũy và các mối quan hệ tôi tận
hưởng mang lại cho tôi tất cả sự thỏa mãn mà tôi tìm
kiếm.
Nhưng nếu không có Chúa sáng tạo, cuộc sống
sẽ là vô nghĩa. Công việc và giải trí, bạn bè và gia
đình, tiền bạc và tài sản có thể làm dịu nỗi đau
và sẽ tăng thêm niềm vui, nhưng chúng không thể cung cấp
mục đích hoặc gắn giá trị chân thật cho cuộc sống
của chúng ta theo nghĩa khách quan và tối thượng.
Tự
truyện A Child Called ‘It’ của Dave Pelzer là một cuốn sách
phát triển chủ đề về giá trị của một con người.
Khi còn nhỏ, tác giả đã bị đánh đập dã man và bỏ
đói bởi người mẹ nghiện rượu, không ổn định về
mặt cảm xúc của mình; một người mẹ đã chơi những
trò chơi gian trá, khó lường khiến một trong những đứa
con trai của bà gần như chết. Bà không còn coi cậu là
con trai nữa mà là nô lệ; không còn là một cậu bé nữa
mà là một ‘hữu thể xui xẻo’ của bà.
Liệu đó chỉ
là một câu chuyện đơn lẻ? Nếu chúng ta có thể đến
một bãi rác ở một vùng nghèo trên thế giới và tìm
thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi và dị dạng ở đó, và
hỏi: đứa bé đó có giá trị và đáng trân trọng không?
Trí tuệ thông thường của con người, ở bên ngoài đức
tin vào Chúa sáng tạo, sẽ trả lời câu hỏi đó như thế
nào? Nếu không có Chúa và không ai coi trọng đứa trẻ
bị bỏ rơi đó thì có lẽ đứa trẻ không có giá trị.
Một người có thể trả lời rằng nếu họ đi ngang qua
bãi rác đó, họ sẽ cứu và chăm sóc đứa trẻ, đưa nó
đến trường học, do đó mang lại cho đứa trẻ một giá
trị. Đúng là trong những trường hợp đó, đứa trẻ có
giá trị đối với người chăm sóc. Nhưng câu hỏi vẫn
còn đó, đứa trẻ có giá trị trong những trường hợp
không có người nào như vậy đi ngang qua không; đứa trẻ
có giá trị nội tại không? Và câu trả lời từ Kinh
thánh là có. Đứa trẻ đó, bất kể được ai chăm sóc
hay không, đã được Chúa tạo ra theo hình ảnh của chính
Ngài.
Mục đích của lập luận này, được đưa đến điểm: chỉ đơn giản là để nhấn mạnh rằng hoặc chúng ta vô giá trị, như các triết lý vô thần của thế giới chúng ta nói với chúng ta (nếu chúng ta trung thực), hoặc chúng ta có giá trị thực sự theo ánh sáng của Thánh Kinh. Tác giả của bài Thi thiên 8 này đang nói rằng chúng ta có một giá trị không phụ thuộc vào những thành tựu, của cải và mối quan hệ của chúng ta. Giá trị thực sự của chúng ta là cố định, không phải là dao động, nó chắc chắn tỉnh táo, không phải là suy nghĩ viển vông. Nó dựa trên thực tế rằng chúng ta được Chúa tạo ra và vô cùng có giá trị đối với Ngài. .
Chúng ta có thể nhìn thấy Chúa là ai và tin tưởng Ngài về giá trị mà Ngài đặt vào cuộc sống của chúng ta hay không?
NHÌN THẤY HAY MÙ LÒA?
Điều khiến tác giả của bài Thi thiên này khá khác biệt so với hầu hết chúng ta là ông nhìn thấy Chúa một cách rõ ràng thông qua các công trình sáng tạo tuyệt mỹ của Ngài. Ngày nay, một số ít người lên tiếng phản đối vị thần mà họ không tin. Nhiều người đang sống với sự thù địch ngấm ngầm với Chúa. Nhưng đối với rất nhiều người, Đức Chúa Trời của trước giả Đa-vít ở đây không hiện diện trong ý thức của họ. Ngài không gợi lên những bài ca ngợi lớn lao hay những biểu hiện mãnh liệt của sự phản đối.
Những gì người theo đạo Chúa tin, dù họ có thể trình bày kém cỏi đến đâu, thì đó là Chúa thật vĩ đại! Và nếu chúng ta không thấy điều đó, thì không phải vì Chúa không hiện hữu mà vì chúng ta mù quáng và cần đôi mắt của tâm linh được mở ra. Có một câu chuyện kể về một người đàn ông tại Speakers’ Corner đã từng nói một cách khinh thường, “Các Cơ đốc nhân bảo tôi rằng có Chúa; nhưng tôi không thấy Ngài! Họ bảo tôi rằng có thiên đường; nhưng tôi không thấy! Họ bảo tôi rằng có địa ngục; nhưng tôi không thấy!’ Có rất nhiều sự tán thành và vỗ tay cho những phát biểu phổ biến và đại chúng này. Sau một lúc, một người thứ hai bước lên bục.Anh ấy nói đơn giản, “ Người ta bảo tôi rằng…” anh ta bắt đầu nói lắp bắp, “… có cỏ xanh, nhưng tôi chưa bao giờ thấy. Họ bảo tôi rằng có bầu trời xanh, nhưng tôi chưa bao giờ thấy. Họ bảo tôi rằng có rất nhiều người xung quanh tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ. Bạn thấy đấy, tôi bị mù.”
Bạn thấy hay bạn bị mù với những lẽ thật từ Kinh Thánh?
Về mặt tâm linh, đây chính là tình trạng của con người. Chúng ta cần có khả năng cầu nguyện theo cách: “Lạy Chúa, nếu Ngài ở đó, và nếu Ngài là Đức Chúa Trời uy nghi và vinh hiển mà tác giả của Thi thiên này nói, xin mở mắt con và cho con thấy được Ngài.”
Và nếu Đức Chúa Trời mở mắt chúng ta để thấy những gì tác giả ở đây thấy, thì điều gì sẽ lấp đầy tâm trí và tấm lòng chúng ta? Chúng ta sẽ thấy một Đức Chúa Trời, kết hợp trong một mình Ngài cả quyền năng sáng tạo tuyệt vời đã tạo nên mọi thứ và Ngài rất quan tâm đối với những người mà Ngài đã tạo ra, trong đó bạn và tôi rất nhỏ bé – như một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ bao là này.
BIẾT ĐỨC CHÚA TRỜI
Từ góc nhìn này, rõ ràng là những câu hỏi quan trọng cần đặt ra và trả lời là những câu hỏi về cách chúng ta có thể biết Đức Chúa Trời này một cách cá nhân. Trong bài Thi thiên này, Đa-vít bắt đầu giải quyết câu hỏi đó vì ông nhận ra rằng có một cách đúng và một cách sai để liên hệ với Đức Chúa Trời. Và ngay cả trong hiện tại, nhân loại đã chia rẽ trong cách đáp lại Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ hoặc là quy phục Chúa hoặc chế giễu Ngài.
Nhân vì các cừu địch Chúa, Chúa do miệng trẻ thơ và những con đang bú, mà lập nên năng lực Ngài, đặng làm cho người thù nghịch và kẻ báo thù phải nín lặng (Thi. 8:2)
Từ
môi trẻ thơ và trẻ sơ sinh, Ngài đã truyền lệnh ngợi
khen vì kẻ thù của Ngài, để làm im tiếng kẻ thù và
kẻ báo thù.
Đối mặt với những tuyên bố to lớn
được đưa ra cho Chúa trong Thi thiên này, điều không thể
tránh khỏi là chúng ta sẽ thừa nhận Ngài là Chúa của
chúng ta hoặc chúng ta sẽ từ chối Ngài.
Chắc chắn
Chúa có kẻ thù; thực sự sống như kẻ nghịch thù của
Chúa là đặc điểm của bản chất con người. Tuy nhiên
Chúa đang hoạt động trong thế giới của Ngài để dấy
lên một dàn hợp xướng và điệp khúc ngợi khen Ngài là
Chúa sáng tạo uy nghiêm và vinh quang. Và rất thường
xuyên, khả năng nhìn thấy Chúa như Ngài là ai đến từ
những chủ thể không ngờ tới. Trong thánh vịnh này,
không phải những người khôn ngoan và có học thức là
nằm trong số những người nhìn thấy Chúa và quy phục
Ngài. Đó là “trẻ thơ và những em đương bú.”
Nhưng chính xác thì điều gì liên quan đến việc thừa nhận CHÚA là Chúa của chúng ta? Chúng ta chỉ cần hát những bài hát vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối? Phải chăng thiên đàng chỉ đơn giản là chơi đàn piano và các nhạc khí trên một đám mây trên trời? Liệu Chúa có thực sự cần sự tôn thờ vô tận của tạo vật mà Ngài đã tạo ra không?
Câu
trả lời, như chúng ta đã bắt đầu thấy, không phải
là Chúa cần lời ngợi khen mà chúng ta có thể ban tặng,
mà là chúng ta cần Chúa đã tạo ra chúng ta, nếu chúng
ta muốn hoàn thành tiềm năng con người của mình theo kế
hoạch thiêng liêng của Ngài, thì mối quan hệ đúng đắn
với Chúa là chìa khóa để phản ánh vinh quang của Ngài
trong cuộc sống của chúng ta và quản trị thế giới này
cho Ngài.
CẢM ƠN, NHƯNG KHÔNG BIẾT ƠN
Có
lẽ chúng ta đã thấy trẻ em cãi nhau vì một món đồ
chơi nhỏ bị hỏng; đối với chúng, cuộc sống là tất
cả về việc giành chiến thắng trong cuộc chiến giành
đồ chơi! Có lẽ chúng ta bị hấp dẫn và say mê bởi
bạn trai hoặc bạn gái, chồng hoặc vợ, gia đình hoặc
bạn bè. Cuộc sống, chúng ta nghĩ, không thể tốt hơn
khi ở bên họ! Hoặc có thể chúng ta hài lòng với sự
tôn trọng xã hội và sự an toàn về tài chính đi kèm
với thành công trong sự nghiệp của mình. Một khi chúng
ta có được điều này, chúng ta đã đạt được!
Tuy
nhiên, Đức Chúa Trời uy nghi của vũ trụ luôn vẫy gọi
chúng ta tận hưởng ‘những lạc thú vĩnh cửu bên hữu
Ngài’ (Thi thiên 16:11), trong đó những thú vui do của cải,
mối quan hệ và thành công trên thế gian này mang lại chỉ
là một tiếng vọng rất yếu ớt và là sự phản chiếu
mờ nhạt nhất. Chúng ta có thể trả lời ‘cảm ơn, nhưng
không thực sự biết ơn’ khi được đề nghị biết đến
Đức Chúa Trời là Đấng sáng tạo của chúng ta.
Tấm lòng Đa-vít khiêm nhường trước ý nghĩ về quyền năng của Đức Chúa Trời. Môi ông đầy những lời ngợi khen Đức Chúa Trời. Cuộc đời của ông là sự phản ánh được cân nhắc về chủ đề Đức Chúa Trời chăm sóc tạo vật của Ngài và nhân loại là đỉnh cao của trật tự được tạo ra.
NHỮNG CÂU HỎI QUAN TRỌNG
HỎI:
Bạn
nói rằng Chúa là đấng sáng tạo. Điều đó có nghĩa là
những người theo đạo Chúa tin rằng thuyết tiến hóa
hoàn toàn sai; rằng vũ trụ được tạo ra trong sáu ngày
và trái đất có tuổi đời khoảng 6.000 năm?
TRẢ
LỜI:
Đối với tất cả những cuộc xung đột đã
từng xảy ra trong lịch sử giữa khoa học và tôn giáo,
về cơ bản họ đang đặt ra và trả lời hai câu hỏi
hoàn toàn khác nhau. Phương pháp khoa học đang giải quyết
câu hỏi ‘làm thế nào’. Ví dụ ‘thế giới này đã hình
thành như thế nào?’, hoặc ‘con người đã xuất hiện như
thế nào?’ Tuy nhiên, về cơ bản, đạo Chúa đang đặt ra
câu hỏi ‘tại sao?’ hoặc ‘ai?’. Ví dụ `tại sao chúng ta ở
đây?’ hoặc ‘Ai đã đưa chúng ta vào thế giới này?’
Lý
thuyết khoa học về nguồn gốc của vũ trụ và các loài
thường chỉ là lý thuyết. Và chắc chắn những người
theo đạo Chúa tin vào một vị Chúa sáng tạo, có khả
năng chỉ đạo và cai quản mọi thứ diễn ra trên thế
giới này không nhất thiết phải mất rất nhiều thời
gian hàng tỷ năm. Nhiều người cho rằng trạng thái
hiện tại của họ là thông qua một quá trình đột biến
gen ngẫu nhiên hoàn toàn, không được bất kỳ thần
thánh nào hướng dẫn.
Nhưng điều quan trọng là, Chúa
không tự mâu thuẫn với chính Ngài khi nói các lẽ thật
trong Kinh thánh và những định luật vật lý trong vũ trụ
trái ngược nhau.
HỎI:
Bạn
nói về quyền năng vô hạn của Chúa và sự chăm sóc cá
nhân của Ngài. Nhưng làm sao bạn có thể cân bằng niềm
tin vào một Chúa toàn năng và yêu thương với tất cả
những đau khổ xảy ra trên thế giới của chúng ta?
TRẢ
LỜI:
Câu hỏi này mang tính đại chúng đã bao hàm
nhiều người có cùng một lối suy nghĩ. cảm xúc. Ví dụ,
khi một tiêu đề báo chí có nội dung: “Cuộc thảm sát
ẩn giấu”, và bài viết tường thuật: hơn 20.000 thường
dân Tamil đã bị giết trong cuộc nội chiến tại Sri
Lanka, phần lớn là do chính phủ pháo kích. Nhiều người
sẽ hỏi Chúa của quyền năng và tình yêu ở đâu trong
tình huống đó?
Chúng ta nên cân nhắc các quan điểm
về đau khổ, khiến niềm tin vào một vị Chúa toàn năng
và yêu thương trở nên bất khả thi hoặc khó tin. Chúng
ta bị nhốt trong một thế giới quan không thể mang lại
ý nghĩa cho cuộc sống, không có sự an ủi trong đau khổ
và không có triển vọng về ánh sáng ở cuối đường
hầm, chỉ có cái chết để chấm dứt mọi đau đớn.
Nhưng
có một giải pháp thay thế nào không? Chúng ta có thể
cân bằng sự tồn tại của một vị Chúa của tình yêu
và quyền năng với những gì chúng ta trải qua về đau
khổ trong thế giới của mình không? Không có một câu
trả lời rõ ràng và dứt khoát nào cho vấn đề đau khổ.
Nhưng Kinh thánh đưa ra một số dấu hiệu cho thấy tại
sao thực tế về đau khổ không nhất thiết phải trái
ngược với sự tồn tại của một vị Chúa của tình
yêu và quyền năng.
Đầu tiên, Chúa trong tình yêu của
Ngài đã ban cho chúng ta quyền tự do lựa chọn. Một
người cha mẹ có thể bảo vệ con khỏi rất nhiều đau
khổ bằng cách tước đi rất nhiều quyền tự do. Nếu
đứa trẻ được tự do đi xe đạp, thì sớm muộn gì
đứa trẻ cũng sẽ trải qua nỗi đau khi ngã xe. Những
vết bầm tím và chảy máu có thể xảy ra sau đó không
nên được hiểu là do thiếu tình yêu của cha mẹ.
Nhưng thứ hai, chúng ta phải hiểu thế nào về những thảm họa thiên nhiên? Đúng là mặc dù thế giới này vẫn duy trì sự sống của khoảng bảy tỷ người một cách an toàn, nhưng đây không phải là môi trường hoàn toàn an ninh và thân thiện với con người. Có lũ lụt và hạn hán, sóng thần và bão. Chúng gây ra sự tàn phá khủng khiếp. Chúng ta cần biết rằng Kinh thánh không bỏ qua điều này. Ngược lại, Kinh thánh dạy rõ ràng rằng một hậu quả của việc loài người quay lưng lại với Chúa là môi trường vật chất mà chúng ta đang sống cũng bị hủy hoại. Nó không còn là tạo vật hoàn hảo mà Chúa đã tạo ra nữa. Nó đã bị phá vỡ. Rất nhiều đau khổ xảy ra khi con người sao nhãng vai trò của mình là người quản trị hành tinh này, khiến cho môi trường sống bị hủy hoại.
Chúa của tình yêu cũng đã chủ động cảnh báo chúng ta không theo đuổi một lối sống sẽ dẫn đến đau khổ. Một người cha mẹ yêu thương sẽ cảnh báo con mình nếu hành động của con sẽ dẫn đến đau khổ. Và theo cách tương tự, Chúa lên tiếng để cảnh báo chúng ta khi quỹ đạo cuộc sống của chúng ta đi chệch khỏi Ngài, về cơ bản đó chính là địa ngục: xa cách Chúa và khỏi sự hiện diện của mọi điều tốt đẹp mà Ngài đã tạo ra.
Kinh
Thánh nói rằng đau khổ và cái chết không phải là kết
thúc cho bất kỳ ai. Với cái giá rất đắt, Chúa đã tạo
ra một con đường để cuối cùng chúng ta có thể được
giải cứu khỏi những kẻ ác xâm nhập vào thế giới
hoàn hảo mà Chúa đã tạo ra ban đầu. Các chương sách
sau sẽ khám phá điều này.
Có lẽ câu hỏi này
được đặt ra bởi một người hiện đang phải chịu
đau khổ rất nhiều. Bạn nên an ủi rằng Chúa Giê-su,
trong lời dạy của Ngài, đã cảnh báo rõ ràng về việc
cố gắng tìm ra nguyên nhân cụ thể của đau khổ cá
nhân trong tội lỗi cụ thể của một người nào đó.
như thể mọi đau khổ đều là sự phán xét của Chúa.
Thay vào đó, mọi đau khổ, trong sự tể trị của Chúa,
đều có thể cảnh báo chúng ta về những nguy hiểm mà
chúng ta phải đối mặt khi không có Ngài, và cũng chỉ
cho chúng ta biết Ngài là Đấng có thể giải cứu chúng
ta khỏi những nỗi đau khổ tột cùng.
HỎI:
Tại
sao Chúa ra lệnh cho chúng ta thờ phượng Ngài? Nghe có vẻ
như Ngài đang cần sự giúp đỡ của con người theo một
cách nào đó?
TRẢ LỜI:
Đây cũng là một lời phản đối thường được nêu ra đối với những gì các Cơ đốc nhân tin tưởng. Câu trả lời không phải là Chúa cần những gì chúng ta có thể cung cấp cho Ngài, mà là chúng ta cần những gì Ngài cung cấp cho chúng ta.
Ngài không cần bất cứ thứ gì chúng ta có thể cung cấp – điều mà chúng ta sẽ khám phá thêm trong Kinh Thánh. Tuy nhiên, khi Chúa Giê-su được hỏi điều răn nào là lớn nhất trong Luật pháp, Ngài trả lời, “Hãy yêu Chúa là Đức Chúa Trời ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi.” Đây là điều răn đầu tiên và lớn nhất (Ma-thi-ơ 22:37-38. Chúa Giê-su trích dẫn Phục. 6:5). Nói cách khác, Chúa đã tạo ra chúng ta để thờ phượng Ngài. Tại sao vậy?
Câu trả lời cốt lõi là Chúa đã tạo ra chúng ta theo cách mà chúng ta đạt được tiềm năng của con người khi chúng ta thừa nhận tình trạng tạo vật của mình thay vì cố gắng đóng vai Chúa. Điều này là bởi vì chỉ có Ngài mới xứng đáng được chúng ta ngợi khen và tôn thờ bằng đôi môi và cuộc sống của mình. Và nếu cuộc sống của chúng ta trước hết không phải là sự thể hiện tình yêu dành cho Chúa và tuyên bố về sự vĩ đại của Ngài, thì chúng ta sống để tôn vinh một điều gì đó hoặc một ai đó không xứng đáng với sự tôn thờ tột cùng của tấm lòng chúng ta. Nói cách khác, chúng ta sống trong sự dối trá và kết quả là chúng ta kém cỏi hơn con người mà Chúa muốn. Thần tượng đó hoặc điều gì đó có thể là chính tôi, hoặc một người chồng, người vợ hoặc con cái, hoặc thú vui, công việc hoặc sự giàu có. Nhưng bất kể đó là ai hoặc bất cứ điều gì, Chúa Giê-su yêu cầu tình yêu và lòng trung thành của cuộc sống chúng ta là dành cho một mình Chúa phải cao hơn những đối tượng khác.
Ngoài ra, như chúng ta đã bắt đầu thấy trong Kinh Thánh, việc thờ phượng Chúa, như Ngài truyền lệnh, sẽ không làm chúng ta nghèo đi, mà ngược lại, sẽ làm chúng ta giàu có hơn. Vì nếu không liên hệ đúng đắn với Chúa, dành cho Ngài vị trí tối cao trong tình cảm của chúng ta và tôn vinh Ngài là người cai trị hợp pháp của cuộc sống chúng ta, chúng ta không thể hoàn thành mục đích mà Ngài đã tạo ra chúng ta: phản ánh hình ảnh và vinh quang của Ngài và cai trị cho Ngài trên thế giới này và cả trong cõi đời đời.
Cuối cùng, Chúa kêu gọi chúng ta tôn vinh và thờ phượng Ngài bởi vì đây, và chỉ điều này thôi, là con đường dẫn đến niềm vui và hạnh phúc thật. Chúa đã tạo ra chúng ta vì niềm vui của chúng ta cũng như của Ngài. Vì vậy, điều đó chứng tỏ rằng bổn phận của chúng ta (yêu Chúa bằng tất cả những gì chúng ta có) vừa là bổn phận vừa là niềm vui của chúng ta. Như một trong những giáo lý chính thống của hội thánh đã nói, chúng ta được Chúa tạo ra để tôn vinh Chúa và vui hưởng Ngài mãi mãi. Và đây không phải là hai mục tiêu riêng biệt mà là một: chúng ta tôn vinh Chúa trong chính công việc của mình và vui thích, vui hưởng nơi chính Ngài.
–
Hết chương 1.